Chương 31: Tự tin mời
Lăng Phong nhếch miệng cười, tự thấy mình đẹp trai vén sợi tóc ra sau, rất tự tin nói: “Tinh Thần, lát nữa đi ăn cơm với tôi đi.”
Thậm chí còn trực tiếp quyết định thay Hạ Tinh Thần.
Đương nhiên là Lăng Phong rất có tự tin, anh ta chưa từng quên, Hạ Tinh Thần đối với anh ta là nhất kiến chung tình, muốn hẹn cô ra ngoài, căn bản không cần hỏi cô có đồng ý hay không.
Đối mặt với ánh mắt ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô của Lăng Phong, Hạ Tinh Thần vô cùng bình tĩnh.
“Ngại quá anh Lăng Phong, tôi mới ăn cơm xong rồi.”
Lăng Phong sửng sốt một lát, lại nói: “Không sao, tôi còn chưa ăn cơm. Đi thôi, tôi sắp chết đói rồi.” Nói xong, anh ta muốn tiến lên kéo tay Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần tránh thoát khỏi tay Lăng Phong, xa cách nói: “Tôi còn có việc, đi về trước đây.”
Lăng Phong nhìn Hạ Tinh Thần với vẻ khó mà tin, nằm mơ cũng không ngờ tới Hạ Tinh Thần sẽ từ chối anh ta!
Sao cô có thể từ chối anh ta? Không phải là cô thích anh ta sao? Chẳng lẽ là... Lạt mềm buộc chặt? Lăng Phong càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy chuyện này là như vậy.
Loại phụ nữ này anh ta không hiếm thấy, rõ ràng là trong lòng rất muốn, nhưng mặt ngoài lại lạnh lùng từ chối, muốn hấp dẫn sự chú ý của anh ta.
Nghĩ như vậy, biểu cảm của Lăng Phong càng khinh thường hơn. Thủ đoạn của Hạ Tinh Thần chỉ như vậy mà thôi, vì có thể tiếp cận anh ta nhiều hơn, đúng là dùng hết thủ đoạn.
Còn dám giả ngây thơ với anh ta sao? Lát nữa kéo cô vào trong xe, để xem cô không muốn thế nào.
Dâm tà trong mắt Lăng Phong quá rõ ràng, Hạ Tinh Thần muốn xem nhẹ làm bộ như không phát hiện ra, đều khó có khả năng rồi.
“Hừ!” Lăng Phong làm bộ mất hứng, còn làm bộ làm tịch nói: “Cô đã có việc, vậy đi về trước đi, mấy ngày hôm trước Tiểu Kiều còn hẹn tôi, lần này rất đúng lúc.”
Nói xong, anh ta ra vẻ tức giận rời đi. Thủ đoạn đối phó đám phụ nữ muốn mà giả vờ từ chối quả thực lần nào cũng thành công, anh ta không tin Hạ Tinh Thần không cắn câu.
Sao Hạ Tinh Thần có thể để ý tới Lăng Phong, cô không rảnh để ý tới anh ta. May mà Lăng Phong tự kỷ chậm rãi rời đi, bằng không cô không ngại cho Lăng Phong chút giáo huấn.
Cô không lưu luyến xoay người trở về nhà, đợi Lăng Phong ra vẻ kiêu ngạo hoàn hồn, đã không thấy Hạ Tinh Thần, chỉ để lại Lăng Phong choáng váng đứng ngây ra tại chỗ.
Ở một góc nào đấy tầng hai, Nhan Như Lâm trốn sau bức mành, thấy mọi chuyện dưới lầu, trên gương mặt tràn ngập tàn nhẫn và sát ý.
Hạ Tinh Thần, kiếp trước chị là kẻ thù của tôi đúng không? Trở lại nhà họ Nhan vậy mà thứ gì cũng dám cướp với tôi!
Hạ Tinh Thần, chị phải chết!
Sau khi vào cửa, Hạ Tinh Thần lại bị Nhan Huy gọi vào phòng làm việc nói chuyện.
Nhan Huy vốn thăm dò hỏi ý kiến của cô một phen: “Tinh Thần, chuyện cậu Mộc rót tài chính vào lần này, con thấy thế nào?”
Hạ Tinh Thần mờ mịt nhìn Nhan Huy, chân tay luống cuống nói: “Cha... Chuyện công ty, con đâu biết được? Cha cảm thấy tốt là được rồi.”
Nhan Huy thấy cô không có chủ kiến, khúm núm, dường như hơi hài lòng.
Nhan Huy bắt đầu xốc lại tình cảm: “Tinh Thần à, con cũng biết cha chống đỡ Nhan Thị nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì. Con xem, cho dù bây giờ Nhan Thị gặp phải phiền phức lớn như vậy, trong lòng cha vẫn nhớ tới con, bằng không cha đã không đón con trở về, thậm chí còn vì con trở về mà tổ chức yến tiệc. Tinh Thần, con có hiểu nỗi khổ tâm của cha không?”
Hạ Tinh Thần cười mỉa trong lòng, nói cái gì mà trong lòng còn nhớ tới cô, chỉ là muốn bán cô mà thôi, quả thực còn dễ nghe hơn cả hát. Bằng không, ông ta sẽ không nhớ tới cô vào lúc này.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cô lại lộ ra cảm động. Đôi mắt cô đỏ bừng: “Cha... Cha đối với con thật tốt...”
Quả thật là tốt, quả thật là quá tốt, bán cô đi, còn phải khiến cô kiếm tiền thay ông ta.
Đây là người cha tốt của Hạ Tinh Thần cô!
/895
|