Chương 24.2
Ông cụ Mạc thấy cháu gái đối xử đạm mạc và xa cách với Tư Diệc Diễm, liền vội nói: "Hinh Nhã, ngày mai ông muốn đến thành phố phía Nam tham gia hội giao lưu, có lẽ phải ở đó một tuần, trong lúc ông không có ở đây, cháu không được lười biếng, lúc quay về ông sẽ kiểm tra quá trình học của cháu."
Ôn Hinh Nhã tiến lên kéo cánh tay của ông ngoại mình: "Ông muốn đi đến thành phố phía Nam tham gia hội giao lưu, sao lúc trước cháu không nghe ông nhắc đến, hơn nữa còn đi những một tuần, nhất định cháu sẽ nhớ ông."
Ông cụ Mạc bị bộ dạng này của Ôn Hinh Nhã lừa gạt, liền xém quên mất sự tồn tại của Tư Diệc Diễm: "Trước đó vì lo lắng sau khi đi không có ai ở nhà chỉ dạy cháu cầm kỳ thi họa, học tập, nên ông không tính sẽ đi, nhưng cũng may có Diệc Diễm đến, giao cháu cho cậu ta, ông rất yên tâm."
Ôn Hinh Nhã ai oán nhìn thoáng qua Tư Diệc Diễm: "Ông ngoại, ông nhìn xem, giao cháu cho người ngoài chỉ dạy, còn không bằng ông ở nhà dạy cháu thì hơn, như vậy sẽ yên tâm hơn đúng không?"
Tư Diệc Diễm bị cô dùng ánh mắt ai oán nhìn đến tê người, thấy cô xa cách với anh, anh liền hơi nhíu mày: "Hội giao lưu lần này, người tham gia đều là nhân vật đức cao vọng trọng, phần lớn đều là người trong giới cao quý, có rất ít người được đến dự, cho nên hội giao lưu lần này rất có ý nghĩa quan trọng, đương nhiên ông Mạc không thể nào bỏ qua được."
Ông cụ Mạc cười:" Tư Diệc Diễm nói rất đúng, khó có khi mấy lão già cùng nhau tụ về một chỗ, đương nhiên ông không thể vắng mặt, cháu ngoan ngoãn ở nhà, chờ ông về sẽ mua quà cho."
Ôn Hinh Nhã đen mặt, ông lại xem cô như trẻ con dễ dụ, cứ khăng khăng đẩy cô cho người ngoài.
Tư Diệc Diễm nhìn thấy bộ dạng ăn thiệt của cô, môi hơi nhếch lên cười: "Yên tâm, có tôi giúp em, em sẽ không cô đơn."
Ôn Hinh Nhã cảm thấy, lời này nghe thế nào cũng không thích hợp, rất mập mờ, cô nghiêng đầu nhìn ông ngoại, thấy ông như không nghe thấy, không lẽ lỗ tai của cô có vấn đề: "Ông chú, hai từ "Cô đơn" này, dùng rất không thích hợp."
"Ông chú là đang gọi tôi hả?" Tư Diệc Diễm hơi híp mắt, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, ẩn chứa ý lạnh.
Một chữ "Ừ" uyển chuyển khéo léo, lại chứa một chút âm trầm lạnh lẽo.
"Ở đây có người tuổi phù hợp làm chú sao?" Ô Hinh Nhã nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, cũng không nhìn Tư Diệc Diễm, nghĩ đến ở cửa tiệm châu báu lúc trước, cô từng dùng giọng điệu này nói chuyện với Ôn Như Nhã, khi đó, cô ước gì có thể bóp cổ Ôn Như Nhã, nhìn cô ta dãy giụa tuyệt vọng trong tay cô.
Cô như vậy, không biểu hiện ra chột dạ, thông minh, vô cùng linh động, làm lồng ngực hơi khó chịu của anh mềm xuống, có chút thỏa mãn: "Đừng tưởng rằng em không thừa nhận, là tôi không biết em nói tôi."
Ôn Hinh Nhã cười cợt: "Tìm đúng chỗ là thói quen tốt, phải nhớ kỹ!"
Nói xong liền chột dạ, Ôn Hinh Nhã cố trấn định nói: "Ông ngoại, cháu chưa đọc hết gáo trình dạy cờ, hai người cứ tiếp tục nói chuyện, cháu đi trước."
Nói xong, cũng chuồn đi.
"Đứa bé này, có lúc rất thích nói đùa, cháu đừng để ý!" Ông cụ Mạc cười nói, trong lòng lại nghĩ đến cảnh Tư Diệc Diễm và Ôn Hinh Nhã ở cạnh nhau, cả hai đều xấp xỉ, cậu ta rất không giống ông chú chút nào.
Tư Diệc Diễm nhìn bóng lưng đi từng bước, hoa Quỳnh rơi ở sau, vô cùng rực rỡ, có cảm giác tốt đẹp làm anh phải nín thở.
Nhìn thì lý trí tĩnh táo, nhưng thực chết bên trọng lại ngông cuồng không để ý đến hậu quả, trên người còn mang theo một chút máu chơi liều và vô lại, mỗi cái một tính chất riêng, nhưng tập trung lên người cô lại không quá mâu thuẫn, thậm chí anh còn nghĩ cô Ôn này có thể khống chế, hợp lại, cô cả nhà họ Ôn này thật sự rất không bình thường.
/4253
|