Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng
Chương 39: Ai Dám Nói Cậu Xấu Tớ Sẽ Đánh Chết Người Đó 1
/50
|
Edit by ChangTô Lạc Ương nói thẳng như thế khiến Dương Lệ á khẩu không trả lời được, ánh mắt Lâm Tiêu Vũ nhìn Tô Lạc Ương càng ngày càng sùng bái.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi bạn Lạc Ương giữ chặt mình lại, sau đó lại cho cô ấy một ánh mắt yên tâm, quả thực đẹp trai muốn chết!Ánh mắt Dương Lệ hơi lơ đãng, sau đó lật sách giáo khoa lung tung trên bục giảng: “Em, em nói bậy gì thế, học thôi!”Nhưng giọng nói của Tô Lạc Ương lại vang lên: “Cô, sau này bạn Lâm Tiêu Vũ sẽ ngồi bên cạnh em, cô không có ý kiến gì chứ!”“Không có ý kiến gì, em ấy muốn ngồi đó thì cứ ngồi đi!” Dương Lệ hoàn toàn không muốn tiếp tục nhìn thấy cô nữa.
Nếu không phải bởi vì đây là tiết dạy của mình, cô ta thật sự rất muốn trực tiếp ném sách chạy lấy người, học sinh thế này cô ta không dạy nổi nữa!“Trời ạ, Tô Lạc Ương này đúng là càng ngày càng to gan, còn dám trực tiếp đôi co với giáo viên nữa.”“Tớ thấy Lâm Tiêu Vũ kia chắc chắn đã bị Tô Lạc Ương mê hoặc rồi, nếu không một người bình thường luôn nói chuyện nhỏ như muỗi kia, sao lại nói giúp Tô Lạc Ương như với chủ nhiệm chứ.”“Chậc, người ta là thiên kim đại tiểu thư, nhiều tiền thế kia, tất nhiên có thể thu mau lòng người rồi.”Tô Lạc Ương không để ý những câu nói nhảm đó, cô không thích giáo viên chủ nhiệm Dương Lệ kia.
Mà cách tốt nhất để vượt qua mấy tiết này là ngủ, ngủ đến khi hết tiết mới thôi.Chuông tan học vang lên, khoảnh khắc âm thanh kia vang lên, tư thế ngủ của Tô Lạc Ương trên cơ bản đã biến thành ngồi, quả thật khiến Dương Lệ tức đến hai mắt đỏ ngầu muốn ngất xỉu.Dương Lệ nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng học, lúc này Tô Lạc Ương mới xoay người nhìn về phía Lâm Tiêu Vũ bên cạnh: “Chúng ta tiếp tục đi, lúc nãy giảng đến đâu rồi nhỉ?”Song Lâm Tiêu Vũ lại cứ nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
Tô Lạc Ương bị cô ấy nhìn đến rợn người: “Nhìn tôi làm gì, không phải muốn giảng đề sao?”Truy cập để đọc truyện nhanh và đầy đủ nhất“Bạn Lạc Ương, vì sao cậu cứ ngủ trong giờ cô Dương thế?” Giọng điệu chất vấn kia của Lâm Tiêu Vũ làm Tô Lạc Ương hơi ngẩn ra, cô nương này ngốc hả, dạy chán thế kia thì vì sao phải bắt cô nghiêm túc lắng nghe.Tô Lạc Ương cũng biết cô gái này đang trách cứ mình, giọng nói không cho là đúng: “Mấy thứ cô ấy dạy tôi biết hết cả rồi, vì sao phải nghe chứ!”Dứt lời, cô gái nhỏ giống như vừa phát hiện được đại lục mới, vội giữ chặt tay Tô Lạc Ương: “Cậu đều biết sao?”Tô Lạc Ương bị sự nhiệt tình bất chợt của cô gái dọa hết hồn, sao cô cứ cảm giác bé con này đang chờ đợi nhỉ?“Ừ!” Tô Lạc Ương có lệ gật gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác: “Không phải lúc này cậu nói có một câu không biết à, để tôi dạy cho!”“Cái này!” Lâm Tiêu Vũ tùy ý chỉ vào một câu.Giải xong đề cũng đã tan học hơn mười phút, Lâm Tiêu Vũ vô cùng thông minh nên đã hiểu được cơ bản.Lâm Tiêu Vũ thấy phòng học không còn ai, nghĩ nghĩ cũng sắp đến giờ cơm rồi, cô ấy đứng lên: “Lạc Ương, chúng ta đi ăn cơm đi!”“Ok!” Tô Lạc Ương vui vẻ đồng ý, Lâm Tiêu Vũ cũng được coi là người bạn duy nhất của cô ở trường.Nhưng lúc Tô Lạc Ương chuẩn bị đứng lên, một anh shipper lại bước đến, sau đó đi đến trước mặt cô: “Bạn Tô Lạc Ương, dây là cơm trưa do Nhất Phẩm Cư bảo tôi giao tới!”“Ách…” Hình như cô không gọi cơm mà, chẳng lẽ lại là Kỳ Mặc Trần?Tô Lạc Ương há miệng định hỏi gì đó, đột nhiên Lâm Tiêu Vũ bên cạnh hô lên một tiếng, cô ấy lại nhìn về phía cô: “Nhất Phẩm Cư? Nhất Phẩm Cư còn giao cơm luôn hả? Sao tớ lại không biết nhỉ?”“Vẫn thế mà, hôm qua tôi ăn đấy!” Tô Lạc Ương cảm thấy Lâm Tiêu Vũ có chút gì đó không thể hiểu được, hiện tại không phổ biến mấy app giao đồ ăn à? Huống chi đồ ăn của Nhất Phẩm Cư lại ngon vô cùng, chắc chắn đơn đặt hàng sẽ tắc mấy, giao cơm thôi mà, rất bình thường!Anh shipper kia đặt đồ ăn xuống liền đi luôn, Tô Lạc Ương nhìn đống đồ trên bàn thì nước miếng cũng ứa ra.
Từng ăn đồ của Nhất Phẩm Cư chắc chắn sẽ nghiện, cô trực tiếp cầm một cái đùi gà bắt đầu ăn, thấy Lâm Tiêu Vũ đứng bên cạnh sững sờ nhìn bàn đồ ăn ngập tràn kia, Tô Lạc Ương cô ấy: “Ngồi xuống ăn cùng đi, nhiều đồ quá mọt o mình tôi không ăn hết!”.
/50
|