Giọng nói Hạ Tê Đồng ôn nhã nhưng bên trong ẩn chứa sự ra lệnh quyết đoán, có thể thấy hắn là người thường ra lệnh cho đám người kia. Quản lý định lên tiếng đáp lại, đã nghe hắn nói tiếp:
"Cứ đáp ứng mấy yêu cầu cậu ta đưa ra."
Trong lòng quản lý kinh ngạc, xem ra ông chủ rất vừa ý với tên nhóc này, mặc kệ trả tiền cao bao nhiêu cũng muốn lấy được sao? Không để cho ông suy nghĩ nhiều, bóng lưng có đôi chân thon dài hơn cả minh tinh của Hạ Tê Đông đã biến mất tại chỗ quẹo. Quản lý lập tức nhìn Châu Lê vẫn còn đang ngây người kia:
"Mầm non tốt như vậy là do cậu giới thiệu đến à, có quan hệ gì với cậu ta không? Đợi khi cậu ta xuống nhớ nói mấy lời dễ nghe đấy." Mặc dù cảm thấy nếu đại BOSS đã nói thì cũng chưa chắc tên nhóc sẽ này tham gia nhưng ông không dám chậm trễ.
Châu Lê hoàn hồn, vẻ mặt hốt hoảng trả lời:
"Vâng, vâng."
Đột nhiên điện thoại di động trong túi rung, hắn vội lấy ra, thấy là tin nhắn liền thuận tay mở ra xem. Vừa nhìn, cặp mắt Châu Lê ngay lập tức trừng lớn, biểu cảm càng lúc càng kì quái vặn vẹo. Hắn ngẩng đầu nhìn Tư Hoàng đang ở trên sân khấu, như muốn nói điều gì đó, Tư Hoàng cũng vừa lúc hát xong, chùm tia sáng trên đỉnh đầu biến mất, cả phòng tối om.
Đây là thói quen của Night, sau khi một buổi biểu diễn kết thúc, cả phòng sẽ tối om trong vài giây, để chuẩn bị cho buổi biểu diễn tiếp theo. Nếu như buổi biểu diễn không quá hay thì tối trong một giây cũng đủ. Một giây đối với khán giả là vô cùng ngắn ngủi, thế nhưng không ai ngờ đến, chờ khi sân khấu sáng đèn lần nữa, người trong lòng bọn họ đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Người đâu? Người đâu rồi? Hát thêm một bài nữa đi!"
"Vào trong chuẩn bị sao?"
"Vì sao đàn ghita còn ở đây mà người lại không thấy?! Chẳng lẽ tôi gặp quỷ?!"
"Nam thần! Nam thần, anh đang ở đâu?! Em muốn sinh con cho anh!!!"
Cả quán bar chỉ còn lại tiếng ồn ào hỗn loạn. Trên sân khấu là đàn ghita, Tư Hoàng nhân lúc sân khấu tối om mà đi xuống, ẩn náu, nhanh chóng tìm kiếm con mồi của mình. Không chỉ người xem gấp, quản lý cũng gấp, nhìn Châu Lê hỏi:
"Người đâu? Cậu mau gọi điện thoại cho cậu ta đi!"
Gương mặt Châu Lê vặn vẹo, nói lắp:
"Quản... Quản lý. Nhầm người rồi... Tôi, tôi không có số điện thoại của cậu ta."
Nội dung tin nhắn trong điện thoại của hắn là thế này ---
"Anh Lê, bây giờ anh đang ở đâu? Tại sao anh không đến chỗ đợi em? Em gọi cho anh mấy cú điện thoại cũng không được, em ở bên ngoài không có người bảo đảm, bảo vệ không cho vào."
Từ mấy câu này có thể thấy được người gửi nôn nóng nhưng không dám nổi cáu.
Mà người gửi, mới chính xác là người mà Châu Lê muốn mang vào.
***********************
Con mồi Tư Hoàng muốn tìm là một kẻ bụi đời, có chút danh tiếng trên con phố này, biệt hiệu là Độc Nhãn. Hắn hơn ba mươi tuổi, là đại ca bang Lưỡi Liềm. Người giống như hắn, đi trên đường chẳng ai quan tâm, thế nhưng đối với bọn côn đồ mà nói, lại là một đại ca. Độc Nhãn quanh năm lăn lộn trong phạm vi con phố này, thích nhất là đến Night, hôm nay vừa tới là có thể tìm thấy hắn, Tư Hoàng cũng không thấy lạ. Lúc cô sắp kết thúc ca khúc trên sân khấu, nhìn thấy Độc Nhãn thừa dịp hỗn loạn không ai chú ý, dùng vũ lực kéo một nữ nhân viên phục vụ đi ra cửa sau. Mặc dù không đuổi kịp Độc Nhãn, nhưng dựa vào trí nhớ và thính giác nhạy bén, Tư Hoàng vẫn có thể tìm thấy đám người Độc Nhãn.
Nơi này là một kho hàng bỏ hoang, trong phạm vị trăm mét cũng chỉ có ánh đèn đường mờ tối, ngoại trừ Độc Nhãn cộng thêm nữ phục vụ bị hắn bắt đến thì tổng cộng có tám người, cũng
không có người rỗi gơi nào đi đến đây. Dù chỉ cách trăm mét, nhưng Tư Hoàng vẫn thấy rõ động tĩnh của đám người Độc Nhãn, cũng có thể nghe được. Cô biết đây là kết quả của việc cường hóa thân thể mà Ngũ Bảo đã nói, trong lòng cảm thấy vui mừng.
"Em gái, Độc ca vừa ý em là phúc khí của em, nếu không phải được Độc ca che chở khắp nơi, em cho rằng mình có thể ở lại Night sao?"
Một gã đàn em của Độc Nhãn châm chọc.
Tư Hoàng thấy trong mắt gã có sự hả hê, khiến cho cô bất ngờ là nữ phục vụ bị bắt cóc không vì thẹn quá hóa giận mà la hét, nghe giọng nói dường như còn rất tỉnh táo.
"Cho tới bây giờ người tới phiền tôi cũng chỉ có các anh. Không cần cố tình nói như vậy để chọc tức tôi."
Tư Hoàng dừng lại một chút, dựa vào giọng nói xem ra người này khá đẹp.
"Anh Độc, hôm nay anh nhất định không chịu bỏ qua cho tôi sao?"
Độc Nhãn nở nụ cười.
"Linh Linh, anh thích nhất điểm này của em, không giống mấy đứa con gái khác. Hôm nay em nói đúng, tính nhẫn nại của anh
không tốt, anh theo đuổi em lâu như vậy, cũng không thấy em phản ứng gì cả. Vậy thì hết cách."
Lời này giống như nữ sinh kia
không có tình người vậy. Độc Nhãn tiếp tục cười nói:
"Hôm nay em phải ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của anh, nếu không... à, vui một mình không bằng mọi người cùng vui."
Hai mắt gã đàn em khi nãy sáng rực.
"Đại ca thật biết văn thơ."
Nữ phục vụ im lặng nửa ngày, Độc Nhãn cho rằng cô đã đồng ý, hắn liếc mắt ra hiệu, đám đàn em xung quanh chỉ có thể lộ vẻ tiếc nuối tản ra, nhưng chưa đi xa, nhìn bộ dạng có vẻ muốn tận mắt nhìn trò hay.
Lúc này Tư Hoàng mới có cơ hội nhìn rõ, cô cũng có chút hứng thú nhìn dáng dấp nữ sinh kia. Da trắng, lông mày lá liễu cùng với đôi mắt hạnh động lòng người, hợp với gương mặt trái xoan, quả là mỹ nhân, nhất là bộ dạng này kết hợp với biểu hiện kiên cường lạnh lùng của cô ấy, rất có phong tình, khó trách Độc Nhãn bị cuốn hút. Trông nữ sinh này cũng chưa tới hai mươi, không biết vì sao lại chạy tới Night làm phục vụ rồi gặp phải vận rủi này.
"Nhìn hơi quen mắt."
Tư Hoàng âm thầm nghĩ, lại nghe thấy nữ sinh kia chợt nói:
"Độc Nhãn, hôm nay nếu anh dám làm vậy với tôi, mặc kệ sao này ra sao, tôi đều tìm cơ hội trả thù anh."
Lời này chẳng những không khiến Độc Nhãn kiêng dè, tráí lại còn khiến hắn hưng phấn.
"Em sẽ phải thích anh và... cái này."
Ý tứ sâu xa trong câu nói, phối hợp với phần bên dưới quần hắn nổi lên, khiến nữ sinh kia nhíu mày. Độc Nhãn ngồi xuống, vươn tay kéo rách quần áo của nữ sinh, đám đàn em bắt đầu cười thích thú.
Một bóng người từ xa chạy đến, chưa kịp để đám đàn em phản ứng, đã nghe tiếng thét lớn của gã đàn ông, sau đó thì im lặng.
/70
|