Bất luận Tư Trí Hàn điều tra như thế nào cũng không liên tưởng đến Tư Hoàng, không nói đến Tư Hoàng trong ấn tượng của ông ta không có lá gan này, hắn cũng không thể nào có sức lực lớn như thế, vì thế cũng không điều tra ra hung thủ thật sự. Vài ngày nay ông ta trải qua tương đối không thuận lợi, Tư Hoàng lại hoàn toàn tương phản. Cô giao giấy chứng nhận người đại diện cho Vũ Hy, lúc hai người đạt thành hiệp nghị cùng chung nhận thức, đúng lúc đạo diễn Liễu gọi một cuộc điện thoại.
"Tiểu tử thúi, ông chủ Phong Hoa kia gọi điện thoại cho tôi, nói tình trạng thân thể cậu không tốt, không thể diễn xuất là có ý gì? Nói cái gì có thể mang tiền đến đền bù tổn thất, còn đề cử diễn viên thích hợp hơn."
Giọng nói đạo diễn Liễu hết sức không khách khí, còn mang theo lửa giận.
Tư Hoàng cho hai anh em họ Vũ một ánh mắt, sau đó từ từ nói:
"Tôi nhớ rõ ký hợp đồng là một mình tôi, bên Phong Hoa không thể đại biểu tôi."
Đạo diễn Liễu một điểm liền thông suốt, sau khi biết Tư Hoàng không buông tha nhân vật, lửa giận biến mất hơn phân nửa.
"Tôi mặc kệ việc riêng của nhà cậu, nhưng tôi nói với cậu, sau lưng bộ phim truyền hình này có lão Thiết trấn giữ, bất cứ kẻ nào dám làm người xấu phá hoại cũng không gánh nổi hậu quả."
Những lời này nghe như uy hiếp Tư Hoàng, nhưng ý tứ ẩn giấu Tư Hoàng vẫn hiểu được. Đạo diễn Liễu đang nói cho cô biết không cần lo lắng áp lực bên Phong Hoa, chỉ cần bản thân cô không nhượng bộ thì không ai có thể ép cô vứt bỏ vai diễn này, cũng không ai dám làm gì cô trước khi (Hoàng Đồ) hoàn thành. Có liên quan đến điều này, Tư Hoàng đã sớm biết, cho nên việc Tư Trí Hàn uy hiếp là không đáng lo. Tuy nhiên đối với việc đạo diễn Liễu thầm quan tâm vẫn thấy cảm kích, mỉm cười nói:
"Tôi biết rồi, cám ơn đạo diễn."
"Biết thì tốt! Còn có việc học bên kia của cậu thế nào, tôi mới vừa nhận được tin tức, Hoàng Đồ quay chụp phải nói trước, cậu... Thôi , nói qua điện thoại không rõ ràng, ngày kia cậu có thời gian không? Buổi sáng chín giờ đến tòa nhà Kim Hỷ, chúng ta nói chuyện trực tiếp."
"Được."
Cúp điện thoại, Tư Hoàng nhìn về phía hai người Vũ Hy.
"Ngày kia."
Vũ Hy:
"Được."
Vũ Linh:
"Em có thể đi cùng..." Cô còn chưa dứt lời đã bị Vũ Hy nhìn qua một cái, mím môi. "Em biết rồi, em sẽ chăm sóc mẹ."
Tư Hoàng ngạc nhiên nhướng mày, cô nhớ kiếp trước cha mẹ của hai anh em này đều qua đời, thì ra lúc này người mẹ còn sống? Cô không nghĩ sâu chuyện này, mời hai người ăn cơm trưa rồi mới rời đi.
Sáng ngày mốt tám giờ, Tư Hoàng lái xe đi cổng trường Kinh Hoa đón Vũ Hy. Khi Vũ Hy chứng kiến chiếc xe màu xám bạc, dừng lại ở trước mặt mình còn có chút kinh ngạc, cho đến khi cửa sổ mở, lộ ra gương mặt tuấn tú của Tư Hoàng, hắn nói:
"Đi lên."
Ngồi trên xe, mặc dù Vũ Hy cực lực che dấu, nhưng khó có thể che giấu nam nhân trẻ tuổi yêu thích xe, ánh mắt quan sát của hắn bị Tư Hoàng phát giác, cười nói:
"Anh thích?"
Vũ Hy:
"..."
Tư Hoàng:
"Chiếc xe này không đắt, cũng chỉ chừng mười vạn, tùy tiện mua về thay đi bộ."
Ngữ điệu khẽ cao lên lập tức câu được lòng người ngứa.
"Về sau có tôi là cây rụng tiền ở đây, bảo đảm có thể mua chiếc tốt hơn cho anh."
Vũ Hy lại nói:
"Phong Hoa đại thiếu gia chỉ mua xe giá mười vạn?"
Tư Hoàng liếc xéo hắn một cái, tùy ý nói:
"Ai nói là Phong Hoa, đây là tôi tự mình đầu tư cổ phiếu mà có tiền. Đúng rồi, nhắc nhở trước cho anh một chút, nếu quả thật làm việc với tôi, về sau Phong Hoa sẽ là kẻ địch."
Những lời này có lượng tin tức quá lớn, đánh thẳng vào làm Vũ Hy hồi lâu không hoàn hồn. Sau đó bắt đầu vì bản thân mình vừa rồi độc miệng mà hổ thẹn, lại có chút tự ti: Người ta mới vị thành niên đã có thể tự mình kiếm tiền mua xe, anh thì sao? Chỉ có thể cố gắng trả học phí không để mẹ chịu thêm gánh nặng, lại bận rộn không giúp được! Tuy nhiên, thân là đại thiếu gia Phong Hoa, tại sao lại làm kẻ địch với tập đoàn giải trí Phong Hoa?
Không bao lâu đã đến tòa nhà Kim Hỷ, Tư Hoàng từ ghế sau lấy ra một cái túi đưa cho Vũ Hy.
"Đây là quần áo cho anh, dựa theo số đo của anh để mua, đi phòng vệ sinh thay đi." Một câu nói chặn lại Vũ Hy lời muốn nói: "Đừng cự tuyệt, người đại diện không chỉ đơn giản là người giao dịch trung gian, tiền quần áo chờ anh chính thức ký hợp đồng rồi trả bằng thù lao cũng được."
Kỳ thật hôm nay Vũ Hy đặc biệt để ý bản thân một phen, cũng mặc đồ tây. Chỉ là đồ tây cũng không tính vừa người, chất lượng cùng kiểu dáng cũng cũ kỹ, làm khuôn mặt tinh anh thêm lớn tuổi không ít.
Tư Hoàng dựa vào bức tường cạnh cửa phòng vệ sinh, ước chừng bốn năm phút sau, nghe được động tĩnh quay đầu nhìn lại. Trong tầm mắt người thanh niên hai mươi mốt tuổi mặc đồ tây màu lam xám vừa người, toàn thân trông hết sức có tinh thần, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt sắc bén bị một gọng kính viền bạc che kín, thẳng tắp nhìn về phía trước liền khiến người đối diện cảm giác được áp lực.
Tư Hoàng hài lòng gật đầu, cười nói:
"Rất tốt."
Vũ Hy được hắn khen có chút ngượng ngùng, vừa rồi anh cũng nhìn kỹ Tư Hoàng một phen, lại phát hiện cách ăn mặc của người này hết sức tùy ý nhưng mỗi một chỗ vừa đúng, một chút cũng không lôi thôi, quý khí từ trong mà phát, cộng thêm khuôn mặt không tỳ vết, cười rộ lên thật làm cho lòng người dao động không dừng lại được.Trong chớp mắt Vũ Hy cũng đồng ý lời Tư Hoàng đã nói: Người này vừa nhìn đã biết là một gốc cây hái ra tiền, trời sinh là siêu sao, nên khiến người khác cuồng nhiệt truy đuổi!
Tư Hoàng:
"Đi thôi."
Vũ Hy:
"Ừ."
Vị trí anh di chuyển bị Tư Hoàng nhìn vào mắt, trong lòng thầm nói: Không hổ là nhân vật kiếp trước được gọi là người đại diện độc miệng mặt sắt, giống như Vũ Linh, Vũ Hy sau này trong ngành giải trí tương đối nổi tiếng, nổi tiếng ở thủ đoạn và cái miệng của anh, chỉ cần là nghệ sĩ mà anh hỗ trợ thì sẽ như có tường đồng vách sắt vậy, phóng viên giải trí không thể tiếp cận, quần chúng có muốn cũng không thân cận được, dù đặc biệt tấn công hay bôi đen. Tư Hoàng muốn chính là phần thực lực này của Vũ Hy, dù bây giờ anh chưa đạt tới trình độ của mười năm sau, nhưng nhất định có thể mạnh lên trong khoảng thời gian ngắn, trở thành cánh tay trái đắc lực của cô, để cô không cần ra tay mà vẫn có thể làm nhiều chuyện.
Hai người cùng đi vào thang máy, cửa sắp đóng kín, bên tai nghe được:
"Đợi chút! Mau ngăn cửa đợi chút!"
Tư Hoàng nâng mi, chứng kiến một đám người khí thế bừng bừng chạy tới, một người trong đó chạy ở phía trước, dùng tay ngăn trở cửa thang máy đang đóng lại.
"Ai nha! Không phải là gọi các anh đè lại sao? Nghe không hiểu tiếng người à?!"
Hắn trừng mắt với Tư Hoàng, nhưng mà vừa nhìn thấy mặt Tư Hoàng thì cứng đờ.
Khuôn mặt như vậy, sẽ không phải là siêu sao chứ!?
Đằng sau Quan Li được mấy người vây quanh đi tới, đôi mắt lúc thấy Tư Hoàng cũng dừng lại một giây, sau đó thản nhiên bước vào trong thang máy. Những người khác nhìn trộm nhau, như bình thường mọi người vây quanh xung quanh Quan Li, bức hai người Tư Hoàng đến góc. Vũ Hy lặng lẽ nhìn Tư Hoàng một cái, phát hiện trên mặt hắn một chút tâm trạng xấu cũng không có.
Trợ lý đầu đầy mồ hôi ấn số tầng trong thang máy, thuận miệng hỏi câu:
"Các cậu đi tầng nào?"
Tư Hoàng dùng ánh mắt ý bảo là giống nhau. Lúc này Quan Li mới mở miệng:
"Cậu đi tới đoàn phim (Hoàng Đồ)?"
Ánh mắt Tư Hoàng di chuyển một vòng trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Quan Li, trong ánh mắt không có một tia kỳ lạ, thuần khiết thưởng thức như vậy, dáng tươi cười thanh thiển.
"Vâng."
Hắn nói không nhiều lắm, lại không khiến người khác cảm thấy hắn là một người khó thân cận. Nụ cười kia ngay cả Quan Li quen nhìn tuấn nam cũng phải kinh diễm, mỹ nam trong giới giải trí không ít, lại không ai... thuần khiết như vị trước mắt này. Đúng vậy, là thuần khiết! Từ đôi mắt đến khí chất đều thuần khiết làm cho lòng người sinh hảo cảm, là một thiếu niên còn chưa ra khỏi sân trường, ra xã hội, vừa rồi lại không có sự táo bạo không bình tĩnh của thiếu niên.
"Trước kia chưa từng thấy cậu, nhân vật mới sao?"
Khóe miệng Quan Li khẽ cong lên. Xung quanh đám người trợ lý trừng to mắt. Hình tượng của Quan Li là băng sơn ngọc nữ, bản chất cũng là người lạnh lùng, tính tình lại không tốt lắm. Rất ít nhìn thấy cô dùng giọng nói nhu hòa với người xa lạ lần đầu tiên gặp, càng đừng nói đến cười. Dù giá trị nhan sắc người ta cực cao, cũng không thể đối xử khác biệt như vậy chứ! Nội tâm trợ lý thầm oán.
Trong mắt Vũ Hy cũng lộ vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh ẩn giấu, trong lòng lại đánh giá Tư Hoàng thêm một điều: bí hiểm đến mức không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.
************************************************************
Nhị Thủy: Bệ hạ, giả nai thật đáng xấu hổ!
Phong Hoàng: Tôi là trẻ vị thành niên.
Nhị Thủy: Khụ! Bệ hạ trắng trẻo, sạch sẽ, lãnh khốc, làm cho tôi muốn ôm!
Phong Hoàng (liếc xéo, ngang ngược cười một tiếng): Dám thử không?
Nhị Thủy: Con mẹ nó, không cần tinh thần phân liệt như vậy chứ! Mọi người nói đi, là tôi có lý? Hay là bệ hạ có lý? Hả?
/70
|