Tư Hoàng từ trong giấc mộng bừng tỉnh, ngón tay trắng bệch nắm lấy chăn đơn, gân xanh trên trán hơi nổi lên. Ánh sáng mông lung từ rèm cửa sổ khiến Tư Hoàng biết rõ hiện tại đã là rạng sáng, đôi mắt đen bị tóc đen ướt đẫm che lấp, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc khàn đục, giống như con thú khốn khổ đang giãy giụa.
"Ha... Ha ha ha ha ha!"
Đột nhiên, tiếng thở dốc khàn đục biến thành tiếng cười, mới nghe giống như là khoái trá, nhưng phối hợp với Tư Hoàng một tay che hai mắt, ngẩng cổ lên, lại có vẻ quái dị. Đến cuối cùng, cười đến cổ họng đau nhức, tiếng cười kia càng giống như nức nở, tuyệt vọng đến điên cuồng. Mãi cho đến khi cười không nổi nữa, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ, bàn tay đang che hai mắt nâng lên gạt nhẹ tóc mái ướt đẫm, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, cũng lộ ra hai mắt bị ẩn giấu. Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc vì đôi mắt ấy chẳng những không có chút nước mắt nào, mà còn tỉnh táo đến đáng sợ, quá mức tỉnh táo lộ ra một tia điên loạn.
《Cậu còn muốn trốn tránh đến lúc nào?》
Trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng nói nhưng không khiến sắc mặt Tư Hoàng thay đổi, cô khẽ động khóe miệng, vén chăn xuống giường. Trong phòng tắm có một tấm gương toàn thân, Tư Hoàng đứng trước gương, xem ảnh ngược của chính mình. Thiếu niên ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, chân tay mảnh mai thon dài, đường cong tạo cảm giác lưu loát tươi đẹp, da thịt dưới ánh đèn của phòng tắm và gạch men sứ ánh lên màu trắng như ngọc. Tốt đẹp nhất là gương mặt của cô, dưới cái trán đầy đặn là lông mày dài, lông mi không cần uốn nắn vẫn có hình cung tự nhiên, dưới hàng mi hai mắt nửa híp, đuôi mắt nhếch lên phối hợp hoàn mỹ vô khuyết với lông mi dài đậm, lúc này đồng tử đen đặc âm u nhìn chằm chằm về phía trước, thần sắc vô tình khiến cho khuôn mặt còn non nớt lãnh khốc mà đầy rực rỡ. Đây là một gương mặt được Thượng Đế thiên vị, xinh đẹp đến mức vượt qua giới tính, khó mà phân biệt được. Chỉ là, nếu không nhìn tới cơ thể của cô, một đầu tóc ngắn rối bời hiển nhiên sẽ khiến người ta nhận định cô là nam. Trên thực tế, thân phận bây giờ của cô, thậm chí thẻ căn cước cũng là nam giới. Tư Hoàng bí hiểm nhìn mình trong gương hồi lâu, đột nhiên nhắm mắt lại, qua hai giây lại mở ra, u ám trong mắt biến mất như sau cơn mưa trời lại sáng, xanh biếc tựa bầu trời, lông mi cong cong, nở nụ cười sáng lạn. Hồn nhiên, ngây thơ, tựa như thiên sứ! Chỉ là thiên sứ đến nhanh, biến mất cũng nhanh, đường cong nơi khóe miệng khẽ thay đổi, đầy chán ghét và trào phúng. Tư Hoàng xoay người, nhìn tấm lưng khắp nơi đầy vết roi trong gương. Ba ngày nay cô liên tục nhốt mình trong phòng, trừ ra ngoài ăn cơm thì chỉ nằm trên giường dưỡng thương, hồi tưởng từng hình ảnh ở kiếp trước, tổng kết ra một câu - kiếp trước cuộc đời hai mươi tám năm của cô, vẫn luôn sống vì người khác, bị người khác lợi dụng toàn bộ giá trị, đến chết cũng không có một nơi an táng, bị vứt xác bên ngoài, thân thể bị người ta lăng nhục, rồi lại bị thú hoang gặm làm thức ăn, cuối cùng kiến bò đầy người, trở thành chất dinh dưỡng cho thiên nhiên. Ba đêm, có cùng một giấc mơ, trong mơ cô lần lượt cảm nhận sự tuyệt vọng thống khổ dài dằng dặc lúc sắp chết ấy.
《Cậu còn mười ngày tuổi thọ.》Trong đầu lại vang lên tiếng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. 2
Lúc này Tư Hoàng mới trả lời:
"Tôi biết." Cô xoay người mở vòi hoa sen, giọng nói trong tiếng nước chảy càng mơ hồ: "Lần này, tôi sẽ quý trọng mạng sống bản thân hơn bất cứ ai."
***************
Sống lại, năm nay Tư Hoàng mới mười sáu tuổi, thân cao cũng đã 1m72, cho dù là trong đám nam sinh cùng lứa cũng coi như cao lớn. Cô mở tủ quần áo ra, từ trong đống quần áo tối tăm chọn một chiếc T-shirt màu lam xám, khoác áo len mỏng màu đen, phía dưới là quần jean rộng cùng màu, nhìn lại mình trong gương, tóc đen trên trán hơi dài che kín nửa gương mặt, khiến toàn thân tỏa ra sự u ám. Tư Hoàng hồi tưởng, trước mười tám tuổi hình tượng của cô chính là hướng nội u ám như vậy, là cái bóng của Tư Hoa, vì làm cho Tư Hoa nổi bật, tuyệt đối không thể đoạt danh tiếng của hắn. Cho đến sau mười tám tuổi, giá trị của cô bị khai thác, mới được phép xuất hiện trước mặt mọi người, lại thành con rối đáng thương...
Môi đỏ nhếch một cái, Tư Hoàng đưa tay kéo tóc đen trên trán lên, để lộ gương mặt hoàn mỹ, dường như còn chưa hài lòng mà soi gương thay đổi tư thế, hơi nhướng cao lông mày, trong phút chốc còn đâu là thiếu niên u ám, rõ ràng là một siêu mẫu hào quang bắn ra bốn phía.
Cốc cốc!
Cửa phòng bị gõ hai cái, một người phụ nữ mặt vô cảm bưng bữa sáng đi tới. Vốn định giống như bình thường đặt bữa sáng xuống rồi đi, chợt nghe "xoạt" một tiếng, rèm cửa sổ bị kéo ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thiếu niên thon dài hạ xuống cánh tay kéo rèm cửa sổ, hít một hơi thật sâu, tiếp theo nghiêng đầu nhìn sang.
"Buổi sáng tốt lành."
Nắng sớm chiếu toàn thân, nụ cười ưu nhã, giọng nói tinh khiết.
Xoảng!
Tư Hoàng lạnh nhạt nhìn đĩa ăn rơi xuống đất, bước chân chậm rãi lại có loại quý nhã (cao quý+tao nhã) khó nói thành lời, cho đến khi đến bên cạnh vú Trương đang ngây người, cúi đầu thì thầm bên tai bà ta:
"Tối hôm qua được tiểu tình nhân hầu hạ có vui không?"
Vú Trương sững sờ, nhưng vẫn dùng vẻ mặt như cũ nhìn Tư Hoàng, đầu đột nhiên bị một cánh tay chộp lấy, dùng sức đè bà ngã xuống đất. Gò má không may đè lên mảnh vỡ đĩa sứ vừa rồi rơi xuống đất.
"Á!"
Tiếng gào thét còn chưa kêu ra khỏi miệng, lại bị dùng sức đè xuống mạnh hơn, môi bị biến dạng.
"Xuỵt." Tư Hoàng ngồi cạnh bà ta, ôn nhu trấn an. "Yên lặng chút." Buông tay ra, ung dung thong thả lau tay bằng quần áo của vú Trương. "Yên tâm đi, tình nhân nhỏ bé của bà sẽ không vì mặt mày của bà biến dạng mà rời khỏi bà, dù sao thẻ của tôi có không ít tiền."
Vốn muốn giận dữ, vú Trương nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, trong lòng giãy giụa suy đoán có phải Tư Hoàng biết được điều gì hay không.
"Đại thiếu gia nói lời này là có ý gì? Đây là vu oan! Thẻ của đại thiếu gia mặc dù được tôi bảo quản, nhưng mỗi một khoản tiền, tôi đều tốn trên thân đại thiếu gia."
Nói xong một câu, vú Trương lập tức ngậm miệng. Bị mảnh vụn cứa vào, miệng vết thương quá đau đớn. Hồi lâu không nghe thấy Tư Hoàng nói gì, vú Trương ngẩng đầu thì phát hiện đối phương đã đi xa mấy mét, bóng lưng thẳng tắp, hoàn toàn khác với đại thiếu gia trước kia lúc nào cũng ngậm miệng cúi đầu đi đường. Một hồi nghĩ đến giọng nói ôn nhu thấp thuần hoa lệ vừa rồi của Tư Hoàng, vú Trương không rõ vì sao rùng mình một cái.
Lúc xuống cầu thang Tư Hoàng ngước mắt nhìn người đàn bà đang dùng bữa với một thiếu niên trạc tuổi cô, suy nghĩ trong đầu xoay một vòng. Cô vẫn nhớ vết roi ở năm mười sáu tuổi này là bị Tư Trí Hàn đánh, nguyên nhân là buổi tối cô chạy ra ngoài, quan trọng hơn là cô suýt làm Tư Hoa bị giết. Tư Trí Hàn đánh cô một chút cũng không nương tay, ông ta thật sự không hề suy tính đến khả năng cô có bị đánh chết hay không, sau khi đánh xong liền ném cô ở trong phòng tự sinh tự diệt, chưa từng đến thăm cô. Kiếp trước cô bởi vì lần phạt nặng này mà sốt cao một thời gian dài, suýt chút nữa chết đi. Lần này ư? Hẳn là chết thật rồi, đổi lấy cuộc đời mới. Tư Hoàng im lặng cười khẽ.
Đang dùng bữa sáng phía dưới đại sảnh, Bạch Tình Lam và Tư Hoa sớm đã chú ý tới hắn, sau đó ánh mắt không thể rời đi. Từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, một người tầm tuổi xen giữa thiếu niên và thanh niên, tóc mái mất trật tự vuốt về phía sau, dùng nước định hình để nó không rơi xuống che kín mặt, hai mắt híp lại, khóe miệng khẽ giơ lên, một chút lười biếng và thích ý vừa mới tỉnh ngủ, ung dung cong môi giống như cười, chẳng những không hề thô bỉ, mà còn khiến người ta cảm thấy hồn nhiên thiên thành.
--- Tựa như đứa con kiêu ngạo của trời được quý tộc bồi dưỡng ---
Ngón tay Tư Hoa bất giác dùng sức, cái nĩa ma sát đĩa sứ, phát ra tiếng vang chói tai. Âm thanh này không chỉ khiến Bạch Tình Lam hoàn hồn, cũng làm cho Tư Hoàng rủ mắt nhìn lại, đồng tử sáng lên, giống như trông thấy một chuyện cực kỳ vui vẻ. Bước chân của Tư Hoàng trở nên nhẹ nhàng, mặt mày sáng ngời làm cho khí chất biến đổi, mỹ thiếu niên không rành thế sự bước đến bàn ăn của hai người, vươn tay...
Rầm!
Khăn trải bàn trên bàn ăn bị ném đi, thức ăn rơi vào trên người hai mẹ con đang ngu ngơ.
"Tư Hoàng, mày nổi điên cái gì thế hả?!" Bạch Tình Lam sợ hãi kêu.
"Ha ha."
Tư Hoàng nở nụ cười đùa cợt, cầm bình rượu vang đỏ rơi trên mặt đất, hướng về Tư Hoa còn sững sờ, đập tới.
"A!" Bạch Tình Lam khiếp sợ nhìn chằm chằm bàn tay cầm bình rượu vỡ của Tư Hoàng: "Mày điên rồi! Mày điên rồi!" Hoàn hồn lập tức sai bảo đầy tớ cũng đang ngây ngốc tại chỗ. "Còn đứng đó làm gì? Mau bắt tên điên này lại!"
Tư Hoàng đổ chất lỏng màu đỏ trong bình rượu lên mặt Tư Hoa, nhìn người trên mặt đất đau đớn kêu rên, vẻ mặt nhăn nhó, hai mắt cô cong thành đường cong trăng lưỡi liềm.
"Đừng tới đây, bằng không tôi cắt vỡ cổ họng của hắn." Giọng nói của Tư Hoàng giống như khuôn mặt của cô, được thượng đế thiên vị, hoa lệ đến mức có thể khiến người ta sa đọa, ngôn từ hơi chút thả chậm như lông vũ khẽ vuốt trái tim làm người ta ngứa ngáy, cả người như nhũn ra. Điểm này bản thân Tư Hoàng cũng biết, là nguyên nhân kiếp trước cô thường xuyên cố gắng hạ thấp giọng nói, để tránh làm người khác cho rằng mình đang quyến rũ đối phương, rước lấy phiền toái không cần thiết, bị lăng nhục nhiều hơn. Nhưng bây giờ cô không giấu diếm nữa, giọng điệu nhẹ nhàng, tiếng nói nhu hòa, nhìn Tư Hoa, khiến những người vây quanh đều dừng bước - bởi vì bọn họ nhìn thấy, Tư Hoàng dùng cái bình thủy tinh vỡ sắc nhọn đâm vào cổ Tư Hoa, đã rách da chảy máu. Đại sảnh yên tĩnh, vẻ mặt vú Trương tại đầu bậc thang cứng lại rồi. Bà ta vốn còn muốn đến kiện cáo, nhưng cảnh tượng trước mắt... Lúc này trừ Tư Hoa nằm trên mặt đất, không ai thấy rõ vẻ mặt của Tư Hoàng. Nụ cười trên mặt đầy khoái ý làm càn, trong mắt lóe ra tia sáng lúc sáng lúc tối, sắc bén như dã thú đánh giết con mồi vậy. Từ cổ họng Tư Hoa phát ra tiếng kêu khàn khàn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sát khí thực chất, lúc này hắn rõ ràng ý thức được hơn bất cứ kẻ nào, Tư Hoàng thật sự muốn giết hắn, hơn nữa dám giết người! Trời ạ! Hắn đang nằm mơ sao? Ba ngày không gặp, cái bóng này sao lại biến thành như vậy?
"Ừm..." Tư Hoàng mở trừng hai mắt, sát ý khiến Tư Hoa kinh hồn táng đảm kia đã ẩn nấp không thấy đâu. Đôi mắt xinh đẹp tường tận xem xét bộ dạng của Tư Hoa lúc này, cô cười: "Lúc này mới giống bộ dạng bị tôi hãm hại thiếu chút nữa mất mạng."
Một lần nữa đứng lên, không coi ai ra gì sửa sang lại vạt áo. Tư Hoàng mỉm cười đi ra ngoài. Xung quanh người hầu thấy cô rời đi, vậy mà không có một ai dám ngăn cản.
"Tư Hoàng! Có bản lĩnh mày đừng trở về!"
Tiếng kêu bén nhọn của Bạch Tình Lam truyền đến, lắng nghe kĩ còn nghe ra sự run rẩy. Tư Hoàng nhẹ nhàng gật đầu. Cô đương nhiên biết hôm nay mình vừa làm gì, nếu dám trở về nhất định sẽ bị Tư Trí Hàn đánh lần nữa, không chết cũng phải tàn phế. Cô càng đi càng nhanh, đợi đến khi Bạch Tình Lam bọn họ vượt qua khiếp sợ cùng sợ hãi ban đầu, kêu vệ sĩ tới bắt cô thì cô đã chạy thoát. Nhưng dù cho biết điều này, bước chân nhanh nhẹn của Tư Hoàng không giống như đang chạy trối chết, trái lại nhẹ bẫng như chú chim thoát khỏi lồng giam, dã thú dỡ xuống xích sắt, cho dù vì thế mà thân đầy thương tích, nhưng nanh vuốt sắc bén chưa từng mài mòn, chạy nhảy tùy ý đầy tự do. Tư Hoàng không hối hận vừa rồi tùy ý làm bậy, một chút cũng không hối hận. Kiếp trước, cô nhịn đủ rồi, ngốc đủ rồi, cũng chịu đủ rồi! Kiếp này, cô muốn vì bản thân mà sống, có nợ thì trả nợ, có thù thì báo thù, làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm. Từ ba ngày trước, đã sớm quyết định.
"Ha ha ha ha ha!"
Từ giây phút bước ra khỏi cửa sắt trước sân của Tư gia, khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Tư Hoàng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng hóa thành cười to vui sướng.
《Trút giận đủ chưa?》
"Mới chỉ là bắt đầu."
《Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, mười ngày cũng không đủ cho cậu sống.》
"Yên tâm, tôi cũng không muốn chết."
《Vậy cậu nhanh đi tích góp tín ngưỡng cho ông! Cậu quá lười nhác!!!》
Giọng nói bình tĩnh bộc phát.
/70
|