Tư Hoàng trở lại khách sạn nơi đoàn phim ở lại, cho rằng sẽ bị đạo diễn Liễu chất vấn, kết quả cũng không thấy đối phương. Cho đến khi ở trong phòng của mình chứng kiến Vũ Hy, nghe anh một phen tố khổ mới biết được là anh giấu giếm giúp mình.
"Nếu hôm nay cậu còn chưa trở lại, tôi đã định nói cho đạo diễn Liễu." Vũ Hy với một gương mặt tiều tụy, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tư Hoàng."Cậu đã làm gì ?"
Làm người đại diện của Tư Hoàng và là một người bị hại, Vũ Hy cảm giác mình hết sức có lý do đòi ý kiến với đối phương. Tư Hoàng thở dài một hơi.
"Ở trên núi gặp phải dã thú."
Giải thích giống nhau, nhưng Vũ Hy không có tố chất tâm lý cường đại, trừng to mắt khiến Tư Hoàng cười ra tiếng.
"Mặc dù bị bắt vào trong ổ dã thú qua một đêm, nhưng tôi vẫn trở về."
Vũ Hy:
"..."
Anh đến cùng là nên tin hay không tin?
Mặc kệ anh tin hay không, Tư Hoàng nói tiếp:
"Tuy nhiên lần này nhờ có anh, quả nhiên là người đại diện tốt."
Vũ Hy "chậc" một tiếng, che dấu nội tâm vui sướng vì được cô công nhận, đứng lên:
"Cậu không có việc gì là được rồi, tôi trở về ngủ bù."
"Anh đi đi."
Tư Hoàng đưa mắt nhìn anh rời đi. Theo cửa đóng kín, Tư Hoàng đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, mở lò sưởi trong phòng, lười biếng dựa vào ghế sofa. Trước mặt máy tính xách tay đang mở, cô suy nghĩ một chút rồi leo lên V bác.
Tư Hoàng V: Hôm nay cùng dã thú đánh một trận, không có thắng, buồn bực.
Bài V bác này vừa mới đăng lên, không đến mấy giây lập tức đã xuất hiện hồi đáp.
"Bệ hạ, long thể không bị làm sao chứ? Là dã thú gì, thần đi làm thịt nó!"
"Mài đao soàn soạt dã thú! Giết giết giết! [Dao nhỏ ][Dao nhỏ][Giận] "
"Bệ hạ không cần khó chịu, thần xoa xoa cho ngài, bệ hạ vẫn luôn là tốt nhất!"
Phía dưới hồi đáp càng ngày càng nhiều, có an ủi có tức giận mắng dã thú cũng có nhạy bén hỏi 'dã thú' này có thật sự là dã thú hay không? Tư Hoàng tỉ mỉ nhìn từng cái một, bị rất nhiều lời nói thú vị tác động đến tâm tình, mấy lần cười ra tiếng. Trước đó bị Tần Phạm làm cho uất ức cũng biến mất không thấy gì nữa, tinh thần sảng khoái. Đây là một phương pháp giúp cô xoa dịu tâm tình ở kiếp trước, mỗi lần cảm thấy không kiên trì được, sắp bị áp lực bức ép đến điên, cô sẽ vào V bác, cách Internet cảm nhận nhóm người hâm mộ nhiệt tình yêu thương và an ủi, trên Internet những người này mới nói lời nói kỳ ba khiến người ấm áp lại thư giãn.
Tâm trạng khôi phục, Tư Hoàng tắt đi V bác, sau đó mở ra trang web thị trường chứng khoán, bắt đầu làm việc chính. Bên kia, tâm trạng mấy người Tần gia cũng khác biệt. Lão Thiết và bà Dư dùng cơm trưa ở nhà họ Tần rồi rời đi, giữ lại Tần Phạm, vợ chồng ông Tần, bà Hạng cho người khác rời đi mới nghiêm túc hỏi hắn:
"Thiếu niên kia là thế nào? Tối hôm qua cháu làm gì với cậu ta?"
Tần Phạm nói:
"Cậu ấy có thể làm cho cháu tỉnh táo."
Vừa mới nâng chung trà lên, ông Tần đặt mạnh ly trà xuống bàn, chấn động làm nước trà tung tóe lên mu bàn tay cũng không để ý, chăm chú nhìn Tần Phạm.
"Cháu chắc chắn chứ?"
Tần Phạm gật đầu.
"Mười năm nay đây là giấc ngủ thoải mái nhất."
Bà Hạng cùng ông Tần liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều tin tưởng lời nói của Tần Phạm, hiện tại trạng thái tinh thần của hắn xác thực rất tốt. Bà Hạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài một hơi.
"Vậy sao cháu không giữ lại người đó." Việc này đối với hắn có bao nhiều quan trọng!
Trong đầu Tần Phạm hiện lên bộ dạng Tư Hoàng lúc rời đi, trầm mặc hai giây mới đứng dậy.
"Hắn không phải là thú cảnh nuôi trong nhà."
Huống chi, dù hắn muốn giữ lại, cũng không giữ lại được, còn chọc giận người ta. Bà Hạng muốn ngăn cản Tần Phạm rời đi, muốn hắn nói thêm gì nữa, lại bị ông Tần giữ chặt, thấp giọng nói:
"Bà còn không rõ hắn sao, nếu không phải là lính cấp dưới của hắn, người khác không muốn, hắn sẽ không cưỡng ép."
**************************
Ngày hôm sau, bởi vì chuyện gặp phải Tần Phạm, khiến Tư Hoàng không có hứng thú chạy bộ sáng sớm trên núi, ngây người trong phòng tập thể thao của khách sạn, trở lại phòng mình không bao lâu thì cửa đã bị gõ vang, là Vũ Hy tìm tới.
"Ngày hôm qua quá mệt nên quên hỏi, cậu kêu tôi đi tiệm Đệ Lục là vì sao?"
Vũ Hy ngồi đối diện Tư Hoàng.
Tư Hoàng lấy tới ba lô ngày hôm qua, bên trong là những quyển sách. Vũ Hy ngẩn ra, Tư Hoàng mở miệng:
"Tiệm Đệ Lục là một tiệm cà phê có hoàn cảnh rất tốt... Anh tới thật đúng lúc, dạy thêm cho tôi đi."
Vũ Hy:
"..."
Tư Hoàng đứng dậy ngồi vào bên cạnh anh, cười bất đắc dĩ nói:
"Anh đã biết trước tôi muốn trở nên chuyên nghiệp, muốn thi đại học danh tiếng, cho nên chút thành tích này của tôi thật sự không đủ."
Kiếp trước cô thi tuyển vốn là đại học Hoa Tinh Nghệ, cuộc đời này lại có kế hoạch khác, tuy nhiên thành tích lúc trước của cô chưa đạt đến tiêu chuẩn. Vũ Hy ngu ngơ nhìn chằm chằm cô.
Tư Hoàng:
"Có vấn đề gì?"
Vũ Hy:
"... Không có gì."
Chỉ là đột nhiên cảm thấy cậu ta trúng gió rồi! Cho tới nay Tư Hoàng cho anh cảm giác dường như không gì không làm được, khiến người ta ảm đạm xấu hổ. Hiện tại lại còn nói thành tích của mình không tốt?
Vũ Hy dạy học, lặng lẽ nhìn gò má trắng nõn tỉ mỉ của cô, bộ dạng nghiêm túc học tập, chẳng những không nghĩ ra bất luận ý nghĩ coi thường gì với đối phương, trái lại cảm thấy người này càng thêm chói mắt, khó có thể truy đuổi - rõ ràng đã hoàn mỹ như vậy, vẫn không buông một phút đề cao mình, không hề kiêu ngạo ương ngạnh tự phụ. Thật là làm cho người ta muốn ghen tị cũng không ghen tị nổi mà... Vũ Hy thở dài trong lòng.
Ba ngày nghỉ ngơi nháy mắt đi qua, đoàn phim nhanh chóng làm việc trở lại. Thời gian qua Tư Hoàng dậy sớm, lúc đến studio của đoàn phim, ngay cả đạo diễn Liễu cũng chưa tới. Bên trong đoàn phim chỉ có người phụ trách ánh sáng và đám người bố cảnh ở đây, thời điểm chú ý tới Tư Hoàng, trừ nhóm nữ tính nhiệt tình chào hỏi, những người khác chỉ nhìn vài lần, mơ hồ còn có thể nghe được vài nam tính nghị luận. Tư Hoàng làm bộ như không nghe thấy, chút vấn đề ở trình độ này đối với cô mà nói không đáng kể chút nào, giới giải trí chính là như vậy, trước khi banh nổi tiếng, muốn có được sự nhiệt tình của người khác là quá khó, huống chi là cùng giới tính phê bình.
"Bệ hạ!"
Tư Hoàng quay đầu thấy được một khuôn mặt nữ tính quen thuộc, vừa đi vừa cười nói:
"Sớm."
Đỗ Tường cười đến cặp mắt híp lại thành một đường.
"Bệ hạ mới là người tới sớm."
Thấy Tư Hoàng mặc quần áo thể thao, bát quái nói:
"Bệ hạ vừa tập thể dục buổi sáng?"
"Ừ, chạy bộ."
Tư Hoàng được cô hướng dẫn vào phòng hóa trang, giọng điệu du dương khiến tâm tình người ta sung sướng. Đỗ Tường lặng lẽ nhớ kỹ điểm này ở trong lòng.
"Khó trách tinh khí thần tốt như vậy!"
Đến cùng vẫn không có ý định nói thẳng dáng người, huống chi quần áo thể thao rộng thùng thình thật đúng là không nhìn ra gì, chỉ là từ vóc dáng và thân thể đến xem đã có cảm giác thật hấp dẫn. Tư Hoàng cười cười, nói tiếp:
"Lần này vẫn làm phiền cô."
Đỗ Tường vội vàng khoát tay nói không có gì, trong lòng tiểu nhân điên cuồng sói tru: Bệ hạ thật thân sĩ thật ôn nhu a! Vì cái gì tôi không thể trẻ lại mười tuổi a a a! Lúc hoá trang Đỗ Tường ngẫu nhiên tán dóc với Tư Hoàng, gọi tới gọi lui đều là tên thân mật kia, Tư Hoàng cũng ôn hòa đáp lại, đột nhiên một giọng nữ non mềm chen vào:
"Bệ hạ? Tư thiếu (thiếu gia) thật là sảng khoái. Anh Dật Nguyên, người không biết còn tưởng rằng hắn mới là nhân vật chính đấy, anh nói có đúng hay không?"
Động tác của Đỗ Tường dừng lại, trong mắt chợt lóe qua tức giận, đã thấy Tư Hoàng cười cười với mình, thiếu chút nữa bật thốt lên phản bác liền nuốt trở vào, trong nội tâm tiểu nhân nắm quyền: Cô đã đồng ý với bạn bè phải chiếu cố bệ hạ cho tốt, ngàn vạn không thể chọc phiền toái cho bệ hạ!
Tư Hoàng quay đầu nhìn về mấy người phía cửa.
********************************************************
Đoán đi bệ hạ sẽ làm thế nào để tiêu diệt Diêm Nghiên?
(Người thứ nhất đoán được, đạt được bệ hạ lãng mạn môi hôn một cái) ~ (≧▽≦ )/~
/70
|