Tư Hoàng bước vào phòng thử vai.
Nơi này ngoại trừ sân khấu có đèn chiếu sáng, những chỗ khác đều rất mờ tối, Tư Hoàng bước vào cũng không ai chú ý đến. Ánh mắt mọi người đều dính lên sân khấu, học viên vừa thử vai xong đi vào bên trong đợi thông báo, trên sân khấu chỉ còn trơ trọi chiếc xe lăn gỗ, không lâu sau thí sinh kế tiếp được gọi lên. Lần này vai diễn là một công tử nhà giàu hai chân tàn tật. Dù sao thời gian cũng đã lâu, Tư Hoàng không còn nhớ rõ lời thoại trong bộ phim này, cô chỉ nhớ kiếp trước vì trận đòn roi của Tư Trí Hàn mà bản thân phát sốt, bỏ mất cơ hội thử vai. Đây là bộ phim truyền hình ba mươi tập nổi tiếng, kịch bản khá hay, vai diễn đang tìm là "Thiên Cơ công tử", nữ chính gọi hắn là "A Khung", cuối cùng bị Tư Hoa giành được. Lúc đó bộ phim《Hoàng Đồ》là bộ phim truyền hình khá thành công, trong buổi tiệc, đạo diễn Liễu đứng trước màn hình, thẳng thắn nói:
"Tư Hoa là một diễn viên xuất sắc, nhưng cũng chỉ là một diễn viên, cậu ta... không phải là Thiên Cơ Công Tử trong lòng tôi. Có lẽ do tôi yêu cầu quá cao, dù sao cũng chỉ là người chưa đến hai mươi tuổi, không thể nào lột tả trọn vẹn nhân vật Thiên Cơ Công Tử, càng không phải là Thiên Cơ Công Tử."
Không chỉ như vậy, đạo diễn Liễu còn đề cập đến, mặc dù toàn bộ kịch bản nam chính và nữ chính mỗi người một vẻ, nhưng nói riêng về sức hấp dẫn, không ai sánh được với Thiên Cơ Công Tử. Trên thực tế chính là như vậy, cho dù đạo diễn Liễu nói Tư Hoa không thể là Thiên Cơ Công Tử mà ông ấy muốn, nhưng hắn vẫn diễn tròn vai, là bước đi đầu tiên của hắn ta.
Tư Hoàng khom người đến cạnh một nữ sinh, nói nhỏ:
"Làm phiền một chút."
Tuy bị người ta cắt ngang quan sát buổi thử vai, nhưng Lục Ninh Ninh không tức giận, thấp giọng hỏi:
"Có chuyện gì?" Cô hơi nghiêng đầu.
Tư Hoàng thành thật mỉm cười.
"Có thể cho tôi mượn kịch bản trong tay cô được không?"
Cô vừa nói xong, kịch bản đã được nhét vào trong tay.
Tư Hoàng:
"Cảm ơn."
Một lúc sau Lục Ninh Ninh mới hoàn hồn, hoảng sợ bản thân thế nhưng lại nhìn chằm chằm người ta đến ngẩn người, thật sự là quá mê trai rồi! Hai gò má bất giác ửng hồng, mấy giây sau vẫn không thấy động tĩnh nào, cô không kìm được vụng trộm nhìn đối phương, người đang nghiêm túc xem kịch bản. Hắn yên tĩnh đứng trong bóng tối, một tay nhàn nhã đút trong túi quần, một tay cầm tập kịch bản. Ngón tay thon dài trắng nõn như thuộc về nghệ sĩ dương cầm, từ góc nhìn của Lục Ninh Ninh càng xinh đẹp vô cùng. Ánh mắt ngước lên, thấy đối phương đang nhếch môi, Lục Ninh Ninh không phát giác được cổ họng khô rát của mình, tầm mắt lại dời đến đôi môi của đối phương, lại thêm lần nữa đắm chìm trong đôi mắt ấy. Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, lông mi rung động theo từng trang giấy, chăm chú như thể nhìn thấy bảo vật của mình. Thời gian yên lặng trôi qua, cho đến khi nam sinh kia sắp diễn xong, Tư Hoàng trả lại kịch bản cho nữ sinh đáng yêu ngồi bên cạnh vẫn còn ngẩn người.
"Cảm ơn." Nói cảm ơn lần nữa.
"Không... ừng ực. Khụ khụ khụ, ưm."
Lục Ninh Ninh vừa mở miệng đã bị sặc nước miếng của mình. Bởi vì tiếng ho khan của cô mà khiến mấy người giám khảo ngồi phía trước quay lại nhìn với ánh mắt không vui, gương mặt Lục Ninh Ninh đỏ bừng vội vàng lấy tay che miệng. Có lẽ do cô bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng) kịp thời, cho nên không bị "mời" đi ra ngoài. Một cánh tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, Lục Ninh Ninh ngẩng mạnh đầu nhìn nam sinh đang mỉm cười với mình, đôi mắt đối phương như muốn nói xin lỗi và an ủi. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, khiến Lục Ninh Ninh không tự chủ được mà không ngừng ho khan. Tư Hoàng rút tay về, cô không quên bản thân đang mang thân phận đàn ông. Quan trọng hơn là cô chú ý bóng dáng liên tục động đậy của đạo diễn Liễu phía trước, điều này chứng tỏ đối phương đã hết hứng thú và kiên nhẫn để xem tiếp. Trên thực tế, là một đạo diễn, ông ấy có thể kiên trì đến ngày cuối cùng của buổi thử vai, nhất là đối với trường hợp của Tư Hoa, càng hiếm thấy hơn.
Lúc này trên sân khấu, một học sinh mặc quần áo màu trắng giản dị ngồi trên xe lăn, đọc lời thoại:
"Hưng vong của thiên hạ không có liên quan đến ta. Các người tìm sai người rồi, như các người đã thấy, ta chẳng qua chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi."
Nam sinh tướng mạo tuấn tú, nhìn rất có hương vị đàn ông cổ điển, vì lần thử vai này mà xuất hết bản lĩnh, không chỉ trang điểm mà còn mang thêm phụ kiện trang nhã. Anh ta ngồi trên xe lăn, dựa vào kịch bản đã viết, nửa người cúi thấp, để cho người ta không thấy rõ được cảm xúc trong mắt. Lông mày anh ta hơi nhíu lại cùng với đôi môi đang mím, không chỗ nào để lộ ra nội tâm không an tĩnh. Thiếu niên này bất luận là tướng mạo hay thân hình cũng có vẻ yếu ớt, giọng điệu tự giễu phối hợp với ẩn nhẫn kiên cường khiến người ta càng thêm đau lòng u buồn.
Đúng vậy. Sao có thể không làm người khác đau lòng?
Trong kịch bản, Thiên Cơ Công Tử là huyết mạch ẩn thế cuối cùng của Thiên Cơ Môn, từ nhỏ cha mẹ đã mất, hai chân tàn tật, hai tai lại bị điếc.
Trong ánh sáng mờ tối, không ai phát hiện đạo diễn Liễu ngồi trên ghế giám khảo gắt gao nhíu mày, vẻ mặt kia tựa như không thể chịu đựng thêm được nữa, chuẩn bị đứng lên rời đi. Động tác của ông khiến mọi người chú ý đến, nhưng tiếp theo vang lên một tiếng cười. Tiếng cười này khiến mọi người chú ý, kể cả đạo diễn Liễu.
"Ngươi không cần nói nhảm nhiều như vậy, kêu ngươi đi thì cứ đi đi." Kế tiếp là tiếng nói trong trẻo khiến người ta không tự chủ mà tìm kiếm, trong đầu hiện ra hình tượng vừa bá đạo vừa kiêu ngạo.
Cộp, cộp, cộp...
Tiếng bước chân trầm thấp từ hành lang truyền đến.
Căn phòng yên tĩnh.
Nam sinh trên sân khấu từ lúc tiếng nói đó vang lên đã kinh ngạc quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Bóng người mơ hồ càng ngày càng gần, đầu tiên là đôi chân dài thẳng tắp, từ trong ánh sáng bước ra, mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác quái dị không nói nên lời. Chỉ có ánh mắt đạo diễn Liễu vừa định đứng lên là sáng ngời, sau đó vẻ mặc vô cùng nghiêm túc. Nhịp chân vô cùng có quy luật, là bước chân của quý tộc thời xưa. Chỉ có hoàng thất mới có thể đi như vậy được, không phải do giáo dục quy củ của hoàng gia, mà bởi vì trang phục hoàng gia nặng nề cao quý, do trở ngại ở vạt áo, để vừa đẹp vừa thuận tiện, chỉ có thể đi như vậy.
Thiếu niên này...
Đạo diễn Liễu nhìn chằm chằm Tư Hoàng được ánh đèn sân khấu chiếu sáng, cho dù ông hiểu biết sâu rộng, nhưng cũng phải vì gương mặt của đối phương mà ngạc nhiên. Ngay sau đó ông bị cử chỉ và vẻ mặt của đối phương hấp dẫn, con mắt mở lớn hơn, một phút cũng không rời khỏi Tư Hoàng. Lúc này Tư Hoàng khẽ vẫy tay, không kiên nhẫn liếc nhìn nam sinh trên sân khấu. Sau đó lấy tay vén thắt lưng trong không khí, chân đạp lên cầu thang của sân khấu. Mọi người trợn mắt, lúc này bọn họ mới hiểu - Tư Hoàng đang đưa tay vén vạt áo bào.
"Ánh mắt của ngươi là có ý gì? Nhìn thấy bổn điện hạ còn không quỳ xuống hành lễ!"
Tư Hoàng đột nhiên dừng lại trước mặt nam sinh hai thước, giống như thấy ánh mắt nam sinh kia không được tốt lắm, lông mày nhíu lại như một ngọn núi, lập tức tà ác cười rộ lên.
"Ha ha, bổn điện hạ quên mất, ngươi là kẻ tàn phế, muốn quỳ cũng không quỳ được."
"Ngươi... câm miệng."
Nam sinh đã đọc kịch bản không biết bao nhiêu lần, theo bản năng trả lời. Giọng nói vì thẹn quá hóa giận trái ngược với hình tượng bên ngoài của người nam sinh đó.
"A!"
Tư Hoàng như bị một đòn nghiêm trọng, sắc mặt chợt đỏ lên, cổ họng nhấp nhô, như nuốt máu đang muốn trào ra. Thân thể cô lảo đảo, lập tức ngẩng đầu, mắt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nam sinh, đôi mắt đen thâm thúy đầy sát khí. Hắn là thái tử Phượng triều, quần áo lụa là tùy hứng nhưng trong xương cốt vẫn có sự cao ngạo tôn quý của hoàng tộc, cho nên hắn không cho phép bản thân hộc máu trước mặt một kẻ tàn phế, lại không có phép một kẻ tàn phế xúc phạm mình. Nếu đã xúc phạm, đáng chết!
Nam sinh ngồi trên xe lăn bị đôi mắt bí hiểm của Tư Hoàng dọa xanh mặt. Giờ phút này anh ta nên may mắn vì còn ngồi trên xe lăn, nếu không nhất định sẽ xụi lơ ngã xuống đất, bộ dạng đó so với bây giờ còn khó coi hơn. Trước mắt nam sinh thậm chí xuất hiện ảo giác, những miêu tả trong kịch bản như đang diễn ra trước mặt, bất cứ lúc nào thái tử Phượng triều cũng có thể hạ lệnh chém anh ta, thân mặc áo bào màu đen, đầu đội vũ quan, cả người toát ra khí chất Hoàng gia tôn quý, ngông nghênh bất khuất.
Bộp bộp bộp!
Đột nhiên tiếng vỗ tay cắt đứt sự yên tĩnh. Mọi người như mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, nhìn Thái tử Phượng triều trên sân khấu... à không, là một nam sinh.
"Wow! Cậu ấy thật là đẹp trai!"
"Vừa nãy tớ không chú ý đến gương mặt của cậu ấy."
"... Tớ còn nghĩ cậu ta thật sự muốn giết người đấy, là do tớ gặp ảo giác sao?"
"Tớ cũng có ảo giác như vậy!"
Không trách được bọn họ cho là ảo giác. Bởi vì khi tiếng vỗ tay của đạo diễn Liễu vang lên, mặt mày Tư Hoàng lập tức giãn ra, bất cứ ai cũng không ngờ được người thiếu niên có khí chất yên tĩnh này, lại là người vừa rồi bộc lộ sát khí bá đạo, Tư Hoàng bây giờ đứng ở đó khiến họ biết - đây là cùng một người.
/70
|