Chương 26: Muốn chết hết phải không?
“Ầm ĩ chết mất!” Khương Dịch ngồi trong chiếc Lamborghini màu đen, hơi khép mắt nghỉ ngơi, đột nhiên bị âm thanh này làm giật mình, anh nhất thời không kiên nhẫn gắt lên. Khuôn mặt tinh tế hiện lên vẻ không vui. Anh mở mắt, tròng mắt sáng ngời như kim cương nhìn về phía âm thanh ồn ào kia có vẻ hơi bực vì bị đánh thức. Kỷ Mặc Doãn nhả ra một vòng khói, khói trắng vật vờ quanh khuôn mặt tuấn tú yêu mị cũng đang nhìn sang bên này.
“Là một thứ đồ muốn chết!” Nhưng lời còn chưa dứt đã thấy một người đi tới, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Người đó mặc đồng phục học sinh, đeo khẩu trang trắng. Toàn thân anh phát ra khí chất lành lạnh bất cần. Nhìn vẻ ngoài không có gì khác thường. Duy chỉ có đôi mắt là đẹp đến mê người, quyến rũ, sáng ngời. Chỉ tiếc, vết bớt đen cạnh mí mắt đã phá nát vẻ đẹp đó.
Dáng đi cũng không giấu giếm vẻ lười biếng, khí chất đó khiến mấy tên công tử như Kỷ Mặc Doãn nhìn thấy liền nhíu mày. Đúng là dáng vẻ gợi đòn. Bởi nhìn anh còn phách lối hơn cả bọn họ, nhìn đã muốn đập vào mặt. Đầu tiên Quân Từ nhìn một vòng đám công tử đang tập trung ở đó. Không thể không ghen tị mà thừa nhận đám người trước mắt cô đây có giá trị nhan sắc cực cao.
Có điều mục tiêu của cô hoàn toàn chỉ có Dương Thừa Bằng. Thấy vẻ mặt Dương Thừa Bằng hết sức ấm ức thì cô hơi cau mày khó hiểu. Khi cô đến gần đám nam nữ trẻ tuổi mới thấy sự khác thường. Rất kỳ diệu, cô vừa đi tới thì cả đám người lập tức im phắc. Dương Thừa Bằng không ngừng run rẩy, ôm đùi Lưu ca.
Lời cô nói buổi sáng tuyệt đối không phải nói chơi. Bây giờ thấy người buổi sáng mình tìm đến khẩn trương dẫn cô đến tìm anh ta thì Dương Thừa Bằng không cần đoán cũng biết nguyên nhân. Anh ta khóc nước mắt vòng quanh, giọng nói cũng gần như nấc lên: “Lưu ca, cứu… Cứu em…”
Lưu ca trước hết khẩn trương liếc nhìn đám công tử, sau đó mới hung ác nhìn Quân Từ. Anh ta thấy rất kỳ quái. Bình thường ở trường, Dương Thừa Bằng muốn tác oai tác quái thế nào cũng chưa có ai làm gì được, chưa từng thấy có ai có thể khiến anh ta bị dọa thành cái dáng vẻ này. Hơn nữa thiếu niên trước mặt lại nhỏ gầy thế kia, lấy đâu ra năng lực ấy?
Tên cầm đầu đám côn đồ cười toét miệng, sắc mặt khó coi gọi một tiếng: “Lưu ca,... Người này đến tìm Dương Thừa Bằng.” Quân Từ nhìn Dương Thừa Bằng ngoắc ngoắc ngón tay: “Qua đây, giải quyết cho xong chuyện của chúng ta.” Dương Thừa Bằng gần như lập tức ngã ngồi xuống đất.
Quân Từ phì cười: “Lúc đi tìm người khác thì thế nào, bây giờ lại sợ nhũn ra à? Dương Thừa Bằng, không phải buổi sáng còn muốn lấy học bổng của tôi sao? Đừng sợ!”
“Mày là ai? Dám gây phiền phức cho anh em tao, có phải muốn…” Tên Lưu ca cao to đang định nói chuyện thì bị tiếng quát giận dữ từ chỗ không xa ngắt ngang: “Chúng mày ầm ĩ chết được, muốn chết hết phải không?” Nhìn theo tiếng nói, mọi người thấy trong đám công tử bên kia, một bóng dáng cao gầy đang dựa vào cửa xe đứng lên!
/2122
|