Băng liên là thích hợp nhất với tu sĩ băng linh căn, có thể nói là chí bảo của tu sĩ băng linh căn. Đương nhiên, nếu tu sĩ băng linh căn biến dị ăn nó thì hiệu quả càng tốt.Gốc băng liên kia kết hạt, tổng cộng có hai mươi hạt sen, Tiểu Yêu Liên chỉ lưu lại hai hạt sen để làm giống, còn lại đều đưa cho Tư Hàn. Chung quy thì thứ này ngoại trừ Tư Hàn ra, bọn họ đều không dùng được, thậm chí khả năng sẽ bị phản hàn khí gây thương tích. Tất cả tinh hoa của Băng liên đều ở trong hạt sen, hàn khí quá mạnh mẽ, tu sĩ bình thường cũng không thể ăn trực tiếp như tu sĩ băng linh căn, phải trải qua phối hợp luyện chế cùng thứ khác mới có thể dùng, hơn nữa hiệu quả cũng không lớn. Bất quá, lá sen, cánh hoa đều là đồ tốt, dùng để làm gia vị ủ rượu cũng tốt. Cái đứa ham ăn Tiểu Yêu Liên này đã sớm thu lại lá sen, cánh hoa trước khi kết hạt, tính lúc nào rảnh rỗi thì bảo Tư Lăng dùng lá sen cùng cánh hoa để làm mật tương???, đến lúc đó nó cũng có thể ăn một ít.Cho nên mới nói, nhóm người này kỳ thật đều là đám ham ăn, không phải giải thích!Tư Hàn ăn hai hạt sen xong thì liền nhắm mắt đả tọa chữa thương, đến phiên Tư Lăng ở một bên bảo vệ.Không có đại ca băng sơn cường đại phóng khí lạnh làm người ta rét cóng nữa, Tư Lăng và Trọng Thiên bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ. Tiểu Yêu Liên tựa hồ cảm giác không khí không đúng, cho nên thực an tĩnh ôm linh quả ở bên gặm, thậm chí ngay cả âm thanh cắn cắn cũng nhỏ rất nhiều so với bình thường, sợ phá hư không khí quỷ dị của một người một yêu kia, lúc đó chính mình sẽ gặp hoạ.Sau một lúc, Tư Lăng đưa tay về phía Trọng Thiên, cào cào cằm cho nó, bản năng yêu thú làm nó bất giác phát ra tiếng rên thoải mái. Đợi khi phát giác Tư Lăng đang tựa như cào cào cho mèo con thì lập tức cứng đờ, trừng mắt Tư Lăng."Ngươi không phải còn muốn giết ta chứ?" Tư Lăng nheo mắt lại hỏi.Nghe vậy, Trọng Thiên nhất thời dùng hai móng che mặt, dừng như cảm thấy đó là một chuyện nhục nhã, không ngốc đầu lên gặp người được. Nó vẫn cho rằng mình là yêu thú mang huyết thống cao quý, thế gian không có thứ gì đáng để nó thần phục, cho dù là tiên nhân cao cao tại thượng, khi nào đại gia nó cường đại nó sẽ đập bay như thường. Nhưng mà, một cái sơ sẩy, cứ như vậy té ngã trong tay một con Huyễn Thú, mặt mũi đều mất hết, đặc biệt chính mình trong lúc vô ý đã làm bị thương Tư Lăng, cũng làm nó rất áy náy.Trải qua gần đây 20 năm ở chung, giới tuyến địch và bạn của Tư Lăng cùng Trọng Thiên đã mơ hồ không rõ, tăng thêm nhiều một chút tình đồng bạn vi diệu. Tiểu Lăng Tử ở trong mắt Trọng Thiên là hết sức hữu dụng, vừa có hồn lực, vừa biết làm nướng thịt, còn biết cả vuốt lông. Khắp đại lục Thương Vũ thật không thể tìm ra được người thứ hai, sao nó có thể cam lòng giết hắn được chứ?Thấy nó phản ứng như thế, Tư Lăng phụt một tiếng cười rộ lên, cười đến Trọng Thiên căm tức cào một vuốt qua, tựa như cào ngứa vậy. Móng vuốt sắc bén vốn có thể trực tiếp xuyên thủng tường đá cứng rắn lúc này lại không để lại nữa dấu vết trên tay hắn.Mà nụ cười này, cũng phá vỡ khúc mắc lúc trước, Trọng Thiên trực tiếp nhảy đến trên bả vai hắn, dùng cái đuôi vòng lấy cổ Tư Lăng, hành vi này tỏ vẻ nó thân cận cùng ngươi.Tư Lăng bị cái đuôi kia siết chặt, thiếu chút nữa không thở nổi, trực tiếp dùng sức kéo, Trọng Thiên kêu gào thảm thiết, giơ móng vuốt kéo tóc Tư Lăng, hai đứa cào cấu lẫn nhau. Trong chốc lát, một người một yêu đều lông tóc hỗn độn.Lúc Tư Hàn mở mắt ra, liền nhìn đến đệ đệ ngốc cùng yêu thú xuẩn đang tình thương mến thương, xem ra chuyện lúc trước đã bỏ qua. Tuy rằng trước kia cảm thấy Trọng Thiên là yêu thú sâu không lường được, trong lòng có vài phần kiêng dè, bất quá trải qua lần này, Tư Hàn ngược lại yên tâm thêm vài phần, một yêu thú ngốc nhớ tình bạn cũ, so với nữ nhân thủ đoạn độc ác thì tốt hơn nhiều.Thấy Tư Hàn tỉnh lại, hai người mới đình chiến."Đại ca, Huyễn Thú kia..."Tư Hàn thần sắc thờ ơ, nói: "Trong không gian này, thật thật giả giả, hết thảy khả năng đều là vô căn cứ, đệ phải cẩn thận."Nghe vậy, Tư Lăng nhíu mày, tâm tình có chút không xong. Hắn vẫn cho là mình có được Huyễn Thạch, có thể nhìn thấu hết thảy giả dối, nhưng Huyễn Thú hiển nhiên là đẳng cấp quá cao, căn bản không để hắn nhận thấy được chút ảo giác thì đã bước vào cái bẩy của đối phương chế tạo. Xem ra nếu đẳng cấp đối phương cao hơn mình, tác dụng của Huyễn Thạch liền nhỏ hơn nhiều. Cũng chứng tỏ Huyễn Thú chiếm giữ tại Thông Thiên tháp tầng thứ sáu xác thực là một Yêu thú đẳng cấp cực cao, mới có thể ảnh hưởng tâm trí của hắn.Bất quá so với những người khác, hắn coi như là đã may mắn, ít nhất thì không có mất lý trí và bản thân, hiểu được mình đang làm cái gì, không cần lo lắng một cái sơ sẩy thì ngay cả bản thân mình cũng phủ định. Mà Tư Hàn cũng là ăn một lần đau khổ, mới có thể làm được trình độ này.Tư Hàn đi tới Thông Thiên tháp tầng thứ sáu đã được một tháng, thế nhưng vẫn còn loanh quanh tại vùng phụ cận, có thể thấy được thủ đoạn của Huyễn Thú tầng thứ sáu này vô cùng lợi hại, còn khiến hắn ăn khổ, thậm chí bị thuật pháp của chính mình phản phệ bị thương. Chẳng qua, làm cho người ta bất đắc dĩ chính là, Huyễn Thú kia chưa bao giờ lộ diện, thản nhiên lơ đểnh liền cho người ta ăn khổ, nhưng ngay cả sợi lông cũng không để ai sờ tới, dù muốn giết nó giải hận cũng không được.Xem ra sẽ có rất nhiều người mất mạng tại tầng này.Tư Lăng nghĩ thế, bèn nói với Tư Hàn: "Đại ca, trên người đệ có Huyễn Thạch, chỉ cần cẩn thận một tí thì vẫn có thể chống lại ảo giác."Tư Hàn tự nhiên biết Huyễn Thạch là vật gì, đôi mắt hơi sáng lên, lập tức trực tiếp đứng lên, nói: "Chúng ta đi tầng thứ bảy!" Quanh quẫn ở trong này một tháng, Tư Hàn cũng không phải là không có thu hoạch, nơi này thật thật giả giả, rất nhiều địa phương đã được hắn tìm tòi đến quen thuộc, cũng biết thông đạo đi tới tầng thứ bảy ở nơi nào, chỉ là phải trải qua ảo trận do Huyễn Thú bày ra nên có chút phiền phức.Tư Lăng tất nhiên là đáp ứng, hơn nữa Trọng Thiên hiện tại nghẹn một hơi, vẫn muốn bắt được Huyễn Thú rồi sau đó tiến hành Tiên giới thập bát sát (là mười tám loại phương pháp chém giết đầy máu tanh của Tiên giới, lưu truyền sâu xa, trong truyền thừa của nó có thứ tà ác này), lấy máu để rửa sỉ nhục."Đúng rồi, đại ca, vị vừa rồi là Bạch tiên tử của La Thiên môn phải không? Các huynh sao lại đi cùng nhau thế?" Tư Lăng giống như lơ đãng hỏi, muốn biết cách nhìn của đại ca nhà mình với nữ nhân thế nào."Gặp được, thiêu cháy đám yêu đằng nhốt nàng ta, sau đó thì đi cùng nhau."Tư Lăng im lặng, hắn có thể não bổ lý giải như sau: trùng hợp gặp được, sau đó đúng dịp đánh quái thiêu đốt đám yêu đằng nhốt Bạch Cầm Âm, cuối cùng Bạch Cầm Âm thấy hai người có thể phối hợp lẫn nhau, liền đề nghị đi cùng. Mà đại ca nhà hắn là tên trạch nam kiêm cuồng tu luyện, tình thương mang giá trị âm, đối những sinh vật như con gái hay đàn ông đều không có hứng thú, căn bản không để ý, phía sau có người nào đi theo hay không cũng không quan trọng, chỉ cần không gây cản trở đến hắn là được. Cho nên sau khi gặp được hắn thì lập tức không cần một người ngoài ở bên nữa, để tránh làm cái gì đều không tiện.Cô gái đáng thương, dành một trái tim thiếu nữ cho một khối băng vạn năm không hiểu tình cảm.Bất quá đây cũng là chuyện có thể hiểu được. Nữ tu trước giờ vốn yếu thế hơn so với nam tu, bộ dạng xinh đẹp một chút thì phải lo lắng bị nam tu cường đại nào đó coi trọng bắt đi làm lô đỉnh. Còn nếu bộ dạng bình thường, không ai để mắt tới thì chưa nói, làm chút tu luyện vật tư cũng phải lo lắng có thể bị người khác nhìn chằm chằm, tùy tiện giết người đoạt bảo hay không. Mà nam nhân có bộ dạng tốt lại mạnh mẽ, xưa nay cũng thực nổi tiếng, là người được nhóm nữ tu yêu nhất. Nếu có thể kết thành đạo lữ song tu, không chỉ có thể có người để dựa vào, che chở, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn so một mình tự mò mẫm, còn có thể có người đi cùng trên còn đường Đại đạo dài dằng dặc, không đến mức quá mức tịch mịch.Loại trừ Bạch Cầm Âm ra khỏi những người đề cử vào chức đại tẩu, Tư Lăng liền không chú ý tới nữa.Thông đạo quanh co khúc khuỷu, hơn nữa có rất nhiều sinh vật hắc ám và yêu thực, gây cho bọn họ thêm không ít phiền toái. Cuối cùng Trọng Thiên tức giận, trực tiếp phun một ngụm yêu hỏa, chẳng cần biết ngươi là động vật hay là thực vật, đều đốt hết.Qua vài ngày sau, hết thảy bình thường, không có xuất hiện bất kỳ dấu hiệu ảo giác nào, cảm xúc của mọi người cũng thực bình thường. Có đôi khi sẽ gặp được những người khác, bất quá hai huynh đệ đều có cùng nhất trí là tránh né. Tình huống hiện tại bọn họ đều có thể ứng phó, nếu cùng người khác kết bạn, ngược lại sẽ thành phiền toái, đối với bọn họ mà nói, thêm một người xa lạ sẽ làm bất tiện rất nhiều thứ.Vài ngày sau, bọn họ giống như đã trở về nơi ban đầu, bởi vì trong sơn động này có một mảng lớn Thiên Ngọc tinh. Trong bóng đêm, chúng như những ngôi sao phát ra ánh sáng lấp lánh, sáng đến chói mắt.Mấy người đứng trước cửa động, dù cho nhìn hoa mắt, cũng cẩn thận không dám hành động. Trọng Thiên thậm chí dùng đuôi quấn chặt trên cánh tay Tư Lăng, lông đuôi đều xù to một vòng, có thể thấy chuyện lúc trước đã để lại bóng ma cực lớn trong lòng nó, cho dù thèm muốn chết, cũng không dám liều lĩnh xông lên cại.Tư Lăng vận hành Huyễn Thạch nhìn mấy lần, nhìn thế nào cũng là đồ thật, làm cho hắn trong lúc nhất thời cũng không dám chắc chắn, sợ Huyễn Thú kia đẳng cấp quá cao, cả Huyễn Thạch cũng có thể lừa dối."Đại ca, nhìn không ra dị thường." Tư Lăng bất đắc dĩ nói.Tư Hàn gật gật đầu, phất tay, một loạt đao băng bắn ra, đánh vào trên vách tường, cả bùn mang theo Thiên Ngọc tinh đều rơi xuống. Tư Hàn lật tay hút lấy một cái, một khối Thiên Ngọc tinh được hút đến trong tay, lật xem một lát, đối với Trọng Thiên đang giương mắt nhìn hắn khẳng định mà nói rằng: "Là thật."Lông mao xù đứng của Trọng Thiên lập tức xẹp xuống, bất quá vẫn không hành động. Đối với con yêu thú xưa nay là một hành động phái tiêu chuẩn mà nói, đây là một sự kiện cực kỳ hiếm lạ. Tư Lăng nhìn thấy có chút buồn cười, bóng ma này cũng quá nặng rồi, thật là đứa nhỏ đáng thương.Biết Thiên Ngọc tinh có lợi cho yêu thú, Tư Lăng xách Tiểu Khôi từ túi linh thú ra, để nó tự mình đi kiếm ăn.Tiểu Khôi điểu vừa đi ra, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị một sơn động đầy Thiên Ngọc tinh đâm mù mắt chim, lập tức líu lo một trận, vô cùng hung mãnh bay thẳng đến, giống con chim gõ kiến mà liều mạng mổ Thiên Ngọc tinh trên vách tường.Tiểu Khôi điểu mổ đến quá vui thích, hoàn toàn kích thích Trọng Thiên. Trọng Thiên tuy rằng lo lắng Huyễn Thú sẽ đột nhiên nhào ra lừa nó, nhưng cũng không đè nổi bản năng yêu thú, cũng xông đến cào một vuốt, móc một viên Thiên Ngọc tinh vứt vào miệng.Sau khi bày ra một đạo cấm chế ở cửa sơn động, hai huynh đệ cũng cầm linh kiếm bắt đầu đào Thiên Ngọc tinh. Đến cả Tiểu Yêu Liên thân thể nhỏ nhắn mềm yếu, trừ ăn và làm vườn ra thì dường như không có gì tác dụng cũng bị Tư Lăng bắt làm tráng đinh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên ngọc tinh này chính là đồ ăn cùng chí bảo lên cấp tương lai của Tiểu Khôi điểu và Trọng Thiên, móc nhiều một chút là không sai.Dưỡng con yêu thú thật không dễ dàng, còn phải cực nhọc tìm kiếm đồ ăn cho chúng nó, mà này đồ ăn cũng cmn trân quý.Dưới sự cố gắng của hai người ba yêu, số lượng Thiên Ngọc tinh trong sơn động dần dần giảm bớt. Mà Tiểu Khôi điểu ăn uống no say đã trở lại trong túi linh thú ngủ say, đây là đặc thù của lên cấp, tin rằng khi nó tỉnh lại lần nữa thì sẽ có biến thành hóa, chỉ không biết khi đó huyết thống của nó có thể thức tỉnh hay không. Nếu là thức tỉnh, mới có thể từ đặc thù mà biết nó có cái huyết mạch thần kỳ gì chứ! Bất quá nhớ tới trên người nó có bốn loại huyết thống, trong lòng Tư Lăng lại có chút không khẳng định. Đứa nhóc này cũng quá tạp, đến lúc đó sẽ không biến thành thứ gì đó không đâu vào đâu chứ?Ngay lúc Thiên Ngọc tinh dần dần giảm bớt thì đột nhiên hoàn cảnh chung quanh vặn vẹo, Tư Hàn cùng Tư Lăng ngừng động tác lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Mà Trọng Thiên lần nữa xù lông, nhìn trông không chỉ to thêm một vòng.Tư Lăng rất trấn định, bởi có Huyễn Thạch, hắn có thể nhìn thấy mặt đất chậm rãi hạ xuống, sau đó lộ ra cái bục dùng Hồng Ban Thạch vô cùng sang quý xếp thành. Cái bục kia dần dần nhô lên cao.Bởi vì không biết cái bục này có tác dụng gì, Tư Lăng trước tiên nhắc nhở đại ca nhà mình, lại thu hồi Tiểu Yêu Liên vào trong tay áo, Trọng Thiên đứng trên vai hắn, cả người đều căng thẳng đến cứng ngắc.
/314
|