Hách đội trưởng Đội chấp pháp đi trước dẫn đường, Tư Lăng và nữ tu nọ cùng đi ở phía sau, cuối cùng là bốn vị tu sĩ Trúc Cơ, dọc đường nhận được rất nhiều ánh mắt đồng tình."Tiểu Hồng muội muội, ngươi có biết bọn họ muốn mang chúng ta đi đâu không?" Tư Lăng truyền âm cho Tiểu Hồng .Lại không ngờ rằng trong giọng nói non non nớt nớt của Tiểu Hồng ẩn chứa lo lắng : "Tư công tử, ta cũng không biết, chắc là đi Chấp Pháp đường rồi."Tư Lăng kinh ngạc, "Sao ngươi lại không biết? Mấy ngày nay, các ngươi không phải hay chạy vào thành chơi sao?" Bất tri bất giác, Tư Lăng đã coi Tiểu Hồng là tên mật thám -- ai kêu nó cứ luôn truyền lời giúp đại yêu thú, lại còn là một bộ dáng rất hiểu rõ nữa chứ.Nghe được lời nói tựa như trách mắng của hắn, Tiểu Hồng oan ức, "Tư công tử, chỗ nhiều người thì Tiểu Hồng không dám đi đâu. . . Hu hu híc. . . Tiểu Hồng chỉ dám trốn trong góc nghe bọn họ nói chuyện thôi. Ta chưa từng chạy đến chỗ có nhiều người mà . . . Oa hu hu. . . Tư công tử phải tin tưởng Tiểu Hồng . . ."Tư Lăng hết biết nói gì, cái âm thanh non nớt tựa như một đứa bé con này đã khiến người ta lập tức xiêu lòng. Không cần nhìn Tư Lăng cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh Tiểu Hồng Nhân to bằng nắm tay đang ôm đầu gối của chính mình, ngồi xổm trong tay áo của hắn ủy ủy khuất khuất rơi nước mắt. Yêu Liên thích khóc như thế rốt cuộc là làm sao mà sinh ra được vậy?Lúc này, cô nữ tu đi ở bên cạnh Tư Lăng ngại ngùng mà cười cười với Tư Lăng, vẻ mặt lo âu hỏi: "Vị đạo hữu này, huynh biết bọn họ muốn mang chúng ta đi làm gì không?" Tư Lăng lạnh nhạt nói: "Ta cũng không biết." Trong lòng thật ra có chút kỳ quái, nhìn bộ dáng bi thảm của cô gái này, hắn còn tưởng rằng nàng đã biết rồi đó chứ. Lại nhìn kỹ, cô gái này dung mạo rất xinh đẹp, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, là một bộ dáng tiểu thư khuê các ở trần tục giới, xem ra còn có chút ngây thơ đơn thuần.Nữ tu hiển nhiên có chút thất vọng, nhỏ giọng nói rằng: "Tiểu Bách của ta thật sự rất ngoan, chưa từng làm bị thương ai cả, hơn nữa nó chỉ có năng lực biến ảo, căn bản sẽ không hại người. . ." Nói một chút, nữ tu này lại ngại ngùng mà cười cười với Tư Lăng, nhỏ giọng hỏi: "Ta là Truyền Sơ, vị đạo hữu này không biết xưng hô như thế nào?""Tư Lăng." Tư Lăng trả lời.Tuy rằng Tư Lăng không nhiều lời, hơn nữa còn mang một bộ dạng lạnh nhạt, nhưng Truyền Sơ lại cảm thấy, nếu so sánh với những người mang khí lạnh nồng nặc của Chấp Pháp đường kia thì Tư Lăng có vẻ vô hại hơn nhiều. Cho nên nàng đã lựa chọn bắt chuyện với Tư Lăng để biết thêm một ít tin tức, chỉ tiếc Tư Lăng rõ ràng là vừa mới xuất quan, kỳ thực cũng không biết gì nhiều về những chuyện trong thành Minh Hà. Mà bản thân Truyền Sơ cũng mới đến thành Minh Hà được một thời gian, nhiều chỗ còn chưa đến bao giờ, chỉ là thường nghe người ta nói rằng đội chấp pháp Hà thành rất đáng sợ mà thôi.Đi khoảng chừng một khắc, bọn họ đã đến một đại điện, cao cao trên cửa nhà viết ba chữ "Chấp Pháp đường". Chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài, vách tường cây cột ở đây đều dùng một loại đá cẩm thạch màu đen dựng nên, tạo ra một loại không khí nghiêm trang, khiến lòng người trong phát run. Trên cửa có bày cấm chế, chỉ có thể nhìn thấy một cái cửa đen thùi lùi, mà không hề thấy rõ tình cảnh bên trong. Nếu như chỉ đơn thuần nhìn vào cánh cửa đen thui này thì sẽ không có ai muốn đi vào đó cả.Chấp Pháp đường này chính là do bốn thế lực trong thành Minh Hà xây dựng lên, cho nên nó có tính độc lập riêng biệt. Chấp sự trưởng lão trong Chấp Pháp đường có bốn người, lần lượt là người của bốn thế lực kia. Mà ngoại trừ chấp sự trưởng lão của Chấp Pháp đường ra, những thế lực kia không được nhúng tay vào công việc của Chấp Pháp đường. Vì lẽ đó nên nếu có ai phạm tội ở Minh Hà thành bị đội chấp pháp bắt được, dù cho có cầu được sự giúp đỡ của một thế lực nào đó nhưng nếu không có thu xếp được với ba thế lực còn lại; khi đó ý kiến của bốn chấp sự trưởng lão không thống nhất, Chấp Pháp đường vẫn sẽ không cho mặt mũi như thường.Hai người theo Hách đội trưởng đi vào, xuyên qua một cái đạo trường yên tĩnh, rốt cuộc bọn hắn đi tới một đại điện được bố trí đơn giản. Khiến Tư Lăng mở mang tầm mắt chính là, những hình cụ chất đầy trong đại điện thật chẳng khác gì so với công cụ cực hình thời Mãn Thanh. Mà những vết máu cũ có mới có trên hình cụ lại càng khiến cho chúng nó nhìn có vẻ khá là uy hiếp. Hơn nữa chúng nó còn toả ra khí tức của pháp khí thượng phẩm, thật càng làm người ta kinh hãi không ngớt.Truyền Sơ sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cẩn thận mà bước hai bước về
/314
|