TRỌNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ

Chương 48: Huyễn Thiên Bí Cảnh (4) - Kim Cương Viên

/314


Mãi đến tận buổi trưa ngày mai, Truyền Sơ mới khoan thai đến, so với lúc bọn họ đến đã muộn một ngày.

Vì mình tới chậm, Truyền Sơ rất ngượng ngùng xin lỗi, Tư Lăng và Pháp Lãng cũng không phải người tính tình hẹp hòi, nói câu không có chuyện gì thì bọn họ liền xuất phát.

Vì Truyền Sơ phải tìm linh thảo cao cấp, cho nên bọn họ cũng không lưu lại trong rừng rậm quá lâu. Nơi này dù sao cũng là khu vực bên ngoài Huyễn Thiên bí cảnh, chỉ có thâm nhập vào sâu bên trong mới có thể gặp được những linh thảo cao cấp chưa bị người hái mất. Bất quá ở dưới sự yêu cầu của cô bé Tiểu Hồng, Tư Lăng cũng hái một ít linh quả hiếm gặp ở ngoài bí cảnh. Trong Huyễn Thiên bí cảnh, bất kể là linh quả hay là yêu thú đều hiếm thấy ở Tây Cảnh, Tiểu Hồng thích ăn linh quả, nên sau khi đi vào nơi này thì quả thực như mở cờ trong bụng, lúc nào cũng bảo Tư Lăng đi hái giúp nó mấy trái linh quả mà nó thích, cũng khiến cho Tư Lăng ở trong mắt đám Pháp Lãng chính là người yêu ăn uống, nhưng có lúc cũng hái hơi bị nhiều.

Đối mặt với nghi hoặc của Truyền Sơ cùng Pháp Lãng, Tư Lăng đàng hoàng trịnh trọng mà nói cho bọn họ biết, đây là hái cho yêu thú. Sau đó ngầm giải thích với Trọng Thiên, Tiểu Hồng là thuộc hạ của ngươi, ngươi làm chủ tử không phải là nên nuôi dưỡng nó sao? Hắn hiện tại không đòi hỏi trả công mà còn giúp nó nuôi dưỡng thuộc hạ là đã ở ngoài phạm trù trách nhiệm rồi, nên giờ nó giúp thuộc hạ của mình nhận lấy một ít tai tiếng thì có là cái gì đâu?

Tư Lăng lãi nhãi một hồi làm đầu Trọng Thiên có chút chóang váng, tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lúc Tư Lăng lại bắt đầu lải nhải tiếp, thì nó chỉ có thể phiền muộn mà tán đồng với cách nói của Tư Lăng, cuối cùng nằm nhoài trên đầu Tư Lăng mà đờ ra.

Trọng Thiên giờ chỉ như con mèo nhỏ trưởng thành, cho nên nó nằm nhoài trên đầu Tư Lăng không chỉ không kỳ lạ, trái lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng đáng yêu. Chí ít là Truyền Sơ mỗi lần nhìn thấy Tư Lăng đội nó đi khắp nơi, đều là bày ra một vẻ mặt ước ao hâm mộ, phô bày trọn vẹn cho Tư Lăng và Pháp Lãng thấy tình yêu yêu thú như con cái của nàng.

Mấy người liên tục phi hành suốt mấy ngày, rốt cục đi tới một dãy núi đồ sộ.

"Đây là dãy núi Ngũ Lăng trên bản đồ." Pháp Lãng mở ra bản đồ, ánh mắt nặng nề mà nhìn địa điểm mục tiêu cách dãy núi không xa, đó là mục đích của hắn.

Truyền Sơ phóng tầm mắt tới dãy núi cao lớn, nói tiếp: "Thứ ta muốn tìm kiếm chính là Dưỡng Hồn Thảo, nghe nói trong dãy núi Ngũ Lăng có sinh trưởng. Dưỡng Hồn Thảo là Linh Thảo Dương Sinh[1], sinh trưởng ở bên cạnh hang ổ của Kim Cương Viên[2], dựa vào nướt bọt của Kim Cương Viên dưỡng ẩm mà sinh trưởng, thú cộng sinh chính là Kim Cương Viên. Muốn có được Dưỡng Hồn Thảo, nhất định phải giấu được tai mắt của Kim Cương Viên mà trộm nó đi."

[1]Nguyên văn là Linh Thảo Hỉ Dương 喜阳灵草, loài thực vật sinh trưởng ở sườn nam thích ánh sáng Mặt trời, nhà thực vật học gọi đó là thực vật dương sinh như tùng, sam, dương, liễu, hoè. Ngược lại là thực vật sinh trưởng lâu dài ở sườn bắc thì thích bóng râm, do đó người ta gọi chúng là thực vật âm sinh, như vân sam, lãnh sam, ngọc châm. s://luonluon.com/doc/tai-sao-thuc-v ... -mat-troi/

[2] Vượn Kim Cương

Nghe vậy trong lòng Tư Lăng cũng hiểu được tại sao Truyền Sơ lại tìm tới mình, Truyền Sơ tuy là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng muốn đối đầu với Kim Cương Viên thì vẫn chưa đủ tầm. Kim Cương Viên là một loại yêu thú cấp bảy thuộc tính Kim, nhưng sức chiến đấu cùng sức mạnh bộc phát của nó thì đáng sợ hơn yêu thú cấp bảy nhiều. Da của nó có như khung thép kim cương, cứng rắn vô cùng, bất kể là pháp quyết hay pháp khí đều rất khó lưu lại vết tích ở trên người nó, hơn nữa tốc độ của nó cũng vô cùng nhanh, người bị nó chú ý thì khó thoát thân, cũng làm những người có dị tâm với Dưỡng Hồn Thảo đa phần đều là không cam lòng mà chết dưới vuốt của Kim Cương Viên.

Ba người nghỉ ngơi ở dưới chân núi, Tư Lăng quyết định làm một trận thịt nướng no nê rồi mới chuẩn bị vượt núi băng đèo.

Lúc Tư Lăng đi vào rừng săn thú, Trọng Thiên hưng phấn kêu gào, bất quá thấy Tư Lăng chỉ giết hai con yêu thú ném vào trong túi trữ vật thì chuẩn bị trở về, nó nhất thời không hài lòng, bèn nhảy xuống khỏi vai Tư Lăng xông vào trong rừng cây. Sau một trận gà bay thú nhảy, nó một lần nữa về trên bả vai Tư Lăng, liếm móng vuốt thịt thịt của mình, vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn Tư Lăng.

Tư Lăng liếc nhìn đống xác đủ các loại gà xếp thành núi nhỏ, mặt không hề cảm xúc mà nhìn lại nó, biết mà còn hỏi: "Ngươi không phải là muốn ăn Gà Ăn Mài đó chứ?"

Trọng Thiên ngạo mạn gật đầu.

Tư Lăng cười lạnh một tiếng, "Đừng quên buổi tối hôm đó ngươi cào ta một vuốt rồi cướp đi gà ăn mày, ta cũng đã nói sau này không làm nữa." Quan trọng nhất chính là, nó còn không thèm bắt chước tiếng mèo cho hắn nữa.

Trọng Thiên cũng nhớ tới yêu cầu khi đó của Tư Lăng, nhất thời hung ác trừng mắt nhìn hắn, nó gầm gừ nhe răng, cả răng nanh vốn ẩn giấu đi cũng đều lộ ra, có thể thấy được yêu cầu này của Tư Lăng là có bao nhiêu sỉ nhục với nó. Nó nắm giữ huyết thống Đại Yêu thú Viễn cổ cao quý, yêu cầu này của Tư Lăng không thể nghi ngờ là nhục nhã nó. Sự kiêu ngạo từ trong xương của nó không cho phép.

Mà Tư Lăng cũng đúng là muốn nhục nhã nó, hắn còn chưa quên lúc ở cấm địa Tư gia mình suýt chút nữa bị nó nuốt mất linh hồn, loại đau khổ này khắc sâu tận xương, rất khó quên. Hơn nữa nó lúc đó xác thực cũng đã nuốt mất gần như một nửa linh hồn của mình, nếu không phải là nhờ đốm sáng trắng ẩn núp trong linh hồn đuổi nó ra ngoài, thậm chí còn tẩm bổ cho linh hồn của hắn, chỉ sợ hắn đã sớm chết ở trong tay con yêu thú này.

Mà Trọng Thiên cũng bởi vì nuốt một nửa linh hồn hắn mới có thể thức tỉnh biến đổi thành bộ dáng tiểu yêu thú này, tuy rằng nhìn nhỏ yếu như yêu thú cấp thấp, nhưng không cách nào phủ nhận chính là, hiện tại Tư Lăng căn bản không đánh lại nó, cũng không cách nào bỏ rơi nó, chỉ có thể kìm nén để nó tùy ý không hiểu ra sao mà luôn theo sát ở bên cạnh hắn.

Bất quá trải qua hơn một năm ở chung, Tư Lăng cũng không còn hoài nghi nó sẽ chiếm đoạt linh hồn mình lần nữa, thậm chí cũng phát hiện con yêu thú này sở dĩ thích dính lấy hắn, hoàn toàn là do kiệt tác của hồn lực trên người mình. Thậm chí lúc bản thân tu luyện, Trọng Thiên sẽ mượn hồn lực của hắn rồi đi khắp thân thể của nó, hóa thành sức mạnh của mình.

Lúc phát hiện chuyện này, Tư Lăng tất nhiên rất kinh ngạc, còn hoài nghi Trọng Thiên muốn dùng hắn để tu luyện, thậm chí muốn lần nữa thôn phệ mình. Bất quá sau khi hắn kiểm tra lần nữa, trong thân thể Trọng Thiên, gân mạch và cả yêu đan cũng có hồn lực màu trắng chạy khắp, thậm chí sức mạnh căn bản của nó cũng chính là hồn lực. Đương nhiên, mỗi khi hai người đồng thời tu luyện hồn lực, Tư Lăng cũng phát hiện sau khi hồn lực chạy khắp một vòng trên người nó rồi về đến thân thể mình, thì hồn lực đã tinh khiết hơn một ít so với khi mình tu luyện một mình.

Sau khi biết Trọng Thiên phải dựa vào mình để tu luyện hồn lực nên tạm thời sẽ không nuốt mình, thì Tư Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Tiểu Yêu Liên giúp bọn họ truyền lời, Tư Lăng cũng hiểu là nếu Trọng Thiên muốn khôi phục lại sức mạnh trước đây thì tạm thời chỉ có thể dựa vào mình, hơn nữa còn cần nhờ mình hỗ trợ tìm về một vài thứ thuộc về nó. Thế là Tư Lăng cũng nhân cơ hội đưa ra ý kiến, giao hẹn với nó, bắt nó thu lại tính khí, không được gây phiền phức cho hắn, cũng không được vì tâm tình khó chịu mà lạm sát kẻ vô tội. Cũng là bởi vì quy định đó, nên mấy ngày nay Trọng Thiên an phận rất nhiều, có lúc gặp phải chuyện khó chịu cũng không giống với lúc mới thức tỉnh ở dãy núi Thập Vạn, động một chút là trực tiếp vồ giết đối thủ.

Điều này làm cho Tư Lăng càng yên tâm hơn, nhưng yên tâm không có nghĩa là hắn không có phòng bị với nó. Trải qua mấy ngày ở chung nhìn có vẻ bình yên, lại có đứa nhỏ Tiểu Yêu Liên vô tri ở bên cạnh chọc cười, xác thực đã làm cho bầu không khí đối địch giữa bọn họ giảm đi rất nhiều.

Nhưng mà, bầu không khí vừa vui vẻ lên được một tý, lại bị Tư Lăng chính mình tự đánh vỡ.

Tiểu Yêu Liên có thể cảm giác được bầu không khí dị thường căng thẳng nguy hiểm này, hai tay vịn mép ống tay áo Tư Lăng, mút tay nhỏ cẩn thận mà nhìn bọn hắn. Trong mắt nó toát ra sợ hãi cùng lo lắng, bị doạ đến lúc nào cũng có thể ôm đầu ngồi xổm xuống.

Một người một yêu đối mặt giằng co một lúc, mắt thấy đôi mắt Trọng Thiên từ màu tím đen chậm rãi chuyển thành màu tím, Tư Lăng ngầm nuốt ngụm nước bọt, biết mình không thể tiếp tục khiêu khích nó nữa, bằng không sẽ có án mạng mất. Hắn nhanh chóng dùng một loại giọng điệu không cam lòng nói rằng: "Được rồi được rồi, sau này ngươi thích ăn bao nhiêu ta đều làm hết, được chưa." Tuy rằng đã đáp ứng, nhưng Tư Lăng vẫn muốn không buông tha mà dùng đồ ăn đến uy hiếp nó một phen.

Đôi đồng tử yêu thú lạnh lẽo kia yên lặng nhìn chăm chú vào hắn chốc lát, rốt cục ánh mắt khôi phục thành màu tím đen bình thường. Bất quá nó vẫn còn chưa hết giận mà cào cho Tư Lăng một vuốt, chẳng qua chỉ là cào nát quần áo Tư Lăng mà không làm bị thương hắn.

Tư Lăng âm thầm lau mồ hôi lạnh, bất quá nhìn bộ dạng nổi nóng của nó, kỳ thực tựa như một đứa nhóc con vậy, làm hắn ngầm tự kiểm điểm mình một tý, sau đó nghĩ đến có phải mình đang bắt nạt trẻ em hay không đây. Trọng Thiên lúc mới tỉnh lại, tuy rằng ngạo mạn, nhưng là đứa cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng tò mò, tư tưởng đơn thuần, suất tính ([3] thuận theo bản năng), tựa như đứa bé vậy, sau này tiếp xúc với nhiều người nên mới bắt đầu học cái xấu.

[3] Suất tính (率性) trong Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị Đạo (天命之謂性率性之謂道). Đại ý là loại người tuân theo bản tính của mình, không gò bó, ép buộc bản thân theo ý người khác.

Thu lấy toàn bộ đống gà đủ các chủng loại kia vào túi trữ vật, Tư Lăng lại đi hái một cành linh quả đưa cho Tiểu Yêu Liên gặm, rốt cục mới đi hướng về nơi bọn họ cắm trại.

"Tư công tử, sau này đừng cãi nhau với chủ nhân nữa có được không? Tiểu Hồng sợ lắm." Tiểu Yêu Liên ôm linh quả to gần bằng cơ thể mình vừa gặm vừa nói, âm thanh vừa non nớt lại mơ hồ.

"Sợ cái gì, cũng không gia bạo với ngươi mà." Tư Lăng xì một tiếng, Tiểu Yêu Liên nhát gan như vậy, bắt nạt nó cứ như đang bắt nạt kẻ yếu, căn bản là không có cảm giác thành tựu.

"Gia bạo là cái gì?" Cô bé Tiểu Hồng hiếu kỳ hỏi.

Nghe âm thanh non nớt mềm mại này, Tư Lăng toát mồ hôi hột, hắn hình như cũng biến thành một trong những thành viên dạy hư bé Tiểu Hồng rồi. Không được, phải sửa, phải sửa, tuyệt đối không thể dạy hư Tiểu Yêu Liên hồn nhiên dễ lừa được.

Tư Lăng làm một bàn thịt nướng phong phú để cả nhà thưởng thức, thậm chí đem toàn bộ đống gà mà Trọng Thiên đánh về đều làm thành Gà Ăn Mày, sau đó thu những thứ ăn không hết vào trong túi trữ vật, làm đồ ăn vặt cho Trọng Thiên, ai cũng không được phép đụng vào.

"Cũng không phải chồn, sao lại thích ăn gà chứ? Thực sự là vi phạm tiến hóa của sinh vật!" Tư Lăng khinh bỉ nói.

Trọng Thiên hiện tại không có cách nào nói chuyện, cũng không cách nào phản bác lại, bất quá sau khi nó giơ ra móng vuốt nhỏ thịt thịt, Tư Lăng đành sáng suốt mà ngậm miệng.

Ba người tiến vào Núi Ngũ Lăng, sau đó sẽ đi tìm Kim Cương Viên. Muốn tìm Dưỡng Hồn Thảo, trước tiên phải tìm được nơi Kim Cương Viên thường qua lại. Bất quá cũng không phải bên cạnh mọi hang ổ của Kim Cương Viên đều có thể phát hiện Dưỡng Hồn Thảo, dù sao đi nữa thì loại Dưỡng Hồn Thảo có thể trị liệu nguyên thần bị thương này quá hiếm có, điều kiện sinh trưởng lại càng khắc nghiệt. Tu sĩ có thể gặp được hoàn toàn là dựa vào vận khí.

Từ khi Tư Lăng đi tới thế giới này, chuyện liên tiếp xảy ra đã chứng minh rằng vận may của hắn đúng là không tốt, không mang đến xui xẻo đã coi là hên rồi. Còn Pháp Lãng và Truyền Sơ, Tư Lăng không có bí thuật gia truyền có thể xem số mệnh gì đó, tất nhiên cũng không biết số mệnh bọn họ như thế nào; thế nhưng cùng đi với nhau cả đoạn đường, bọn họ liên tục gặp phải đám yêu thú cấp cao cũng chứng minh số mệnh ba người bọn họ có lẽ cũng không quá tốt đẹp gì.

Đương nhiên, Tư Lăng cũng phát hiện tổ hợp ba người bọn họ phối hợp rất ăn ý, những yêu thú cấp cao kia ngược lại cũng chẳng làm gì được bọn họ. Trình độ trận pháp của Pháp Lãng vô cùng cao, chỉ cần cho hắn thời gian bố trí trận pháp, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng có thể bị vây chết, huống hồ là những yêu thú thần trí không cao này, thật ra cũng không lo lắng gì. Sau đó là Truyền Sơ, sau khi tiến vào Ngũ Lăng Sơn, Tư Lăng mới chính thức hiểu rõ bản lĩnh của Truyền Sơ, hóa ra là một Ngự Thú sư, hơn nữa là Ngự Thú sư rất có thiên phú. Chỉ bằng việc nàng ta có thể chỉ huy một con Bách Biến Thú vô dụng ở trong mắt người khác để chiến đấu mà không hề rơi xuống thế hạ phong thì có thể nhìn ra bản lãnh của nàng.

Thấy Tư Lăng giật mình, Truyền Sơ trả lời như vầy: "Không có yêu thú vô dụng, chỉ có tu sĩ không biết phát huy bản lĩnh của yêu thú."

Một khắc đó, Tư Lăng thừa nhận cô em Truyền Sơ quá oai phong khí phách, thay đổi hình tượng ngại ngùng e thẹn bình thường.

Sau mấy ngày rèn luyện, ba người cũng tìm ra một phương pháp chế địch phù hợp. Tư Lăng bản thân có sức chiến đấu dũng mãnh, thích hợp cận chiến, Truyền Sơ chỉ huy yêu thú tác chiến ở khoảng cách xa, Pháp Lãng nhân cơ hội đó bày trận, sau đó ba người hợp tác dẫn những yêu thú cấp cao kia vào trong trận, lợi dụng trận pháp đồng cùng thời đánh giết yêu thú, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Tiến vào Ngũ Lăng Sơn được mười ngày, Tư Lăng cũng thành công thu thập được linh hồn của bốn loại yêu thú thuộc tính mộc, thủy, hỏa, phong, cộng thêm con Chiếu Trạch Quái thuộc tính "Thổ" lúc trước ở đầm lầy nữa, vậy chỉ còn lại bốn loại thuộc tính yêu thú là kim, băng, ám, lôi thôi. Truyền Sơ và Pháp Lãng cũng biết hắn muốn thu thập hồn của yêu thú, cho nên lần nào cũng để cho Tư Lăng lấy yêu đan, bọn họ chỉ lấy thân thể yêu thú.

Cứ như vậy qua nửa tháng, bọn họ rốt cục gặp được một con Kim Cương Viên toàn thân vàng rực ở chỗ một khe núi. Con Kim Cương Viên kia vừa vặn đang uống nước bên dòng suối, hơn nữa còn khá có nhân tính mà hái một đoá hoa dại màu đỏ mọc bên bờ suối cài lên đầu, sau đó liền nằm nhoài bên dòng suối say sưa tự tán thưởng mình.

Trốn ở bên cạnh vây xem, Tư Lăng đầy hắc tuyến, suýt chút nữa phun cười. Tình cảnh này quỷ dị buồn cười tựa ở trên đầu một con Gorilla cao to lực lưỡng cài một đóa hồng hoa to bự vậy. Tư Lăng không khỏi cân nhắc, đây chắc không phải là vượn cái chứ? Hơn nữa còn là vượn đến thời kỳ động dục, đang ăn diện để mình trông thật hấp dẫn nhằm thu hút giống đực khoẻ mạnh lại đây giao phối.


/314

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status