TRỌNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ

Chương 55: Chương 55

/314


Lúc ngón tay sắp đụng tới vương miện, đôi mắt Tư Lăng đột nhiên khôi phục thanh minh, mạnh mẽ thu tay về, thân hình vội vàng thối lui.

Thời điểm hắn lùi lại, một bóng đen xẹt qua trước mặt, sau đó tinh thạch trên vương miện bị một móng vuốt cào cho một phát. Vương miện lập tức văng ra khỏi ngai vàng, ''cộp'' một tiếng rơi xuống sàn nhà sáng bóng đến có thể soi gương.

Tư Lăng kinh ngạc nhìn Trọng Thiên đứng ở bên cạnh vương miện, gào gào với hắn. Lúc này Tiểu Yêu Liên cũng thò đầu nhỏ, chỉa lá sen ra ngoài, nó sợ hãi liếc nhìn chiếc vương miện này, lại tiếp tục sùng bái mà nói với Tư Lăng: "Tư công tử, huynh không bị Huyễn Thạch mê hoặc, thực sự là quá tốt rồi. Chủ nhân nói viên tinh thạch màu đen này là Huyễn Thạch, nó là một loại tâm thạch ở Biển Vô Tận do hải yêu sinh trưởng ở mấy chục triệu mét bên dưới đáy biển thai nghén thành, có thể mê hoặc lòng người, khiến tinh thần của người ta chết đi trong ảo tưởng của chính mình cho đến khi biến mất hoàn toàn."

Nghe xong Tiểu Hồng giải thích, trong lòng Tư Lăng kinh hãi một trận. Nếu mình không khống chế được sự mê hoặc mà sờ vào nó, có lẽ sẽ lập tức bị nó mê hoặc mà đội vương miện lên. Đến lúc đó cũng chỉ có thể tử vong trong chính ảo tưởng của mình, chỉ còn sót lại một cái xác không hồn.

Đang vui mừng, lại thấy Trọng Thiên phun một ngụm yêu hỏa về phía vương miện. Sau đó trong cung điện yên tĩnh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, giống như có thứ gì đó bị yêu hỏa nhốt lại thiêu đốt. Chẳng mấy chốc, âm thanh đó càng ngày càng nhỏ lại, mãi đến lúc mất hẳn.

Chờ lúc Trọng Thiên thu hồi yêu hỏa lại, vương miện này vẫn chẳng có gì thay đổi so với trước. Trọng Thiên hất một vuốt, ném nó về phía Tư Lăng, Tư Lăng cực kì đề phòng với nó, nào dám tiếp xúc với thứ đồ chơi này, liền nhanh nhẹn né qua. Thấy bộ dạng không tiền đồ của hắn, Trọng Thiên trực tiếp cào cho một vuốt, tuy rằng không bị thương không chảy máu, nhưng cũng rất đau.

"Làm gì vậy?" Tư Lăng vuốt ngực bị đập đau, nén giận nói.

Trọng Thiên cao ngạo gừ gừ.

"Tư công tử, chủ nhân là nói nó đã xóa đi nguyên thần trên Huyễn Thạch, không còn thứ sai khiến nó quấy quá nữa, Huyễn Thạch này chỉ còn là Huyễn Thạch bình thường thôi. Giờ huynh chạm vào nó cũng không sao cả." Tiểu Hồng muội muội quan tâm giải thích.

Sau khi nghe xong, Tư Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra yêu hỏa vừa nãy của Trọng Thiên là để thiêu chết Nguyên Thần bám trên Huyễn Thạch này, có vẻ lúc trước hắn bị mê hoặc cũng là do nguyên thần này giở trò quỷ. Mặc dù biết đã không còn nguy hiểm, nhưng Tư Lăng vẫn cẩn thận nhặt nó lên, dùng một tầng hồn lực mỏng bao trùm lấy bàn tay tiếp xúc với vương miện. Sau khi phát hiện không có gì kỳ lạ, sau đó lại được Trọng Thiên giải thích thì mới truyền linh lực vào khối Huyễn Thạch này.

Trong nháy mắt, đầu Tư Lăng sinh ra rất nhiều ý nghĩ, sau đó cả khóe mắt đều là ý cười.

Nhặt được bảo vật rồi!

Huyễn Thạch này tuy rằng có thể mê hoặc lòng người, nhưng tương tự nó cũng có loại bỏ tất cả những thứ ảo ảnh, có thể nói tất cả ảo ảnh trên thế gian này ở trước mặt nó đều không có gì đáng sợ. Bảo bối hiếm có như thế, có linh thạch cũng không mua được đâu. Mà chủ nhân của Huyễn Thạch này trước kia đã cưỡng ép đem nguyên thần bị xóa ý thức của một tu sĩ nào đó bỏ vào trong Huyễn Thạch để làm hồn khí cho nó, làm Huyễn Thạch biến thành vũ khí giết người đáng sợ. Hiện giờ không có nguyên thần điều khiển, Huyễn Thạch liền có thể tuân theo ý chí của người sử dụng nó.

Tư Lăng biến Huyễn Thạch và vương miện thành vật sưu tập của mình, đồng thời thu vào túi trữ vật. Sau này có gặp kẻ địch am hiểu sử dụng ảo thuật cũng không phải sợ nữa rồi.

Vật đáng tiền, hiếm có nhất trong Đại điện này chính là chiếc vương miện, những thứ đồ khác so ra đều có chút thua kém. Bất quá lúc Tư Lăng sờ sờ chất liệu của ngai vàng, phát hiện vật liệu chế tác nó lại là loại mà mình gặp ở cái hành lang uốn khúc vô tận kia, hắn liền không chút do dự thu toàn bộ ngai vàng vào túi trữ vật.

Tư Lăng tựa như một tên keo kiệt hám tiền vơ vét hết đám pháp khí trang trí khắp đại điện, sau đó mới hài lòng mang theo hai con yêu rời đi. Đối với hành vi tiết kiệm đến giọt cuối cùng này của Tư Lăng, Trọng Thiên và Tiểu Yêu Liên đều không có ý kiến gì. Giờ bọn chúng là ăn của Tư Lăng uống của Tư Lăng, thứ Tư Lăng có trong tay cũng tương đương với thứ của chúng nó, vì lẽ đó chúng còn ước gì Tư Lăng mang hết toàn bộ đại điện đi theo luôn.

Cửa lớn Cung điện bị đẩy ra, Tư Lăng đi ra ngoài, đầu tiên là nhìn thấy một cái hành lang thật dài. Hai bên hành lang là một cái ao xanh biếc sóng vỗ dập dờn, tiếp đó, trên ao xây dựng mấy cái cầu hình vòm dẫn tới các cung điện trên nước. Trong ao mọc đầy hoa sen, nước ao trong suốt thấy tận đáy, thỉnh thoảng mấy con cá với đầy đủ sắc màu rực rỡ bơi ngang qua. Mọi thứ đều hết sức xa hoa hào nhoáng. Bất quá khi nghe được âm thanh, những con cá kia nhảy lên khỏi mặt nước ba mét, lộ ra một hàm răng bạc sắc nhọn, hàm răng kia chiếm hai phần ba diện tích cơ thể, khiến người ta thật chẳng có cách gì coi nơi này là cung điện Đế vương ở Giới trần tục được.

Tư Lăng lại nhìn về phía cung điện mình vừa đi ra, phía trên cung điện có một hoành phi nền vàng khung đen, bên trên viết ba chữ rồng bay phượng múa vô cùng cổ xưa, có vẻ là văn tự thời kỳ Thượng Cổ, không giống với văn tự hiện tại. Tư Lăng vừa nhìn liền cảm giác mình biến thành mù chữ, hắn đọc không ra văn tự này.

Khả năng là biết được giờ hai mắt của Tư Lăng luống cuống, Trọng Thiên bày tỏ nó sẽ phiên dịch giúp cho, nó nói cho Tư Lăng biết ba chữ trên có ý là: ''Đế Vương Điện''.

Với việc Trọng Thiên có thể đọc hiểu chữ viết trên đó, Tư Lăng hết sức kinh ngạc, hỏi: "Sao ngươi lại biết? Tiểu Hồng muội muội cũng biết chứ?"

Tiểu Yêu Liên lắc đầu, non nớt

/314

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status