Tô Lạc Ương không biết lấy dũng khí ở đây ra, biết anh vô cùng đáng sợ, nhưng cô cũng không thể mặc kệ người đàn ông này uống máu mình được.Cơ thể Kỳ Mặc Trần đột nhiên chấn động, anh nâng đầu lên từ cần cổ của Tô Lạc Ương.
Lúc đối diện với con ngươi kia, giờ phút này đôi môi anh bị máu tươi làm đỏ hồng, tựa như một ác ma Satan, sắc mặt cũng đã hồng nhuận không ít, tơ máu lan tràn bên khóe mắt cũng biến mất không thấy đâu.Tô Lạc Ương nhìn người đàn ông trước mắt này, trong mắt lạnh lẽo đến mức không có bất kỳ nhiệt độ nào, gằn từng chữ một: “Kỳ Mặc Trần, anh là đồ quái vật hút máu!”Dứt lời, Tô Lạc Ương vì mất máu quá nhiều nên ngất đi.Lúc này Kỳ Mặc Trần đã khôi phục được chút lý trí, tay không mở khóa cho Tô Lạc Ương.
Tô Lạc Ương trực tiếp tê liệt ngã vào lòng ngực anh.Kỳ Mặc Trần nhìn cô gái nhỏ trong lòng ngực, anh rũ mắt, đây là câu xin lỗi thứ hai trong đời anh: “Thực xin lỗi!”Kỳ Mặc Trần ôm Tô Lạc Ương rời khỏi tầng hầm, Diêm Lâm và hai tên vệ sĩ kia bị Kỳ Mặc Trần đạp một cái đều đứng bên ngoài, thấy Kỳ Mặc Trần ôm Tô Lạc Ương đi ra, ba người rũ xuống đầu: “Chủ tử!”“Cút đến Ám Dạ Môn, sau này không được làm cô ấy bị thương!”“Vâng!” Ba người rũ đầu xuống càng thấp hơn.Mật vệ trốn ở những chỗ khác đều bị lời của Kỳ Mặc Trần dọa cho sợ hãi, Ám Dạ Môn là chỗ nào chứ, đó là nơi chủ tử chuyên dùng để trừng phạt thủ hạ, vì một người phụ nữ mà để lão đại Diêm Lâm bị phạt trong Ám Dạ Môn sao!Tô Lạc Ương vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà màu trắng.Nhìn cảnh tượng quen thuộc, cô nghĩ có lẽ mình đã từ tầng hầm u ám kia về phòng ngủ của Kỳ Mặc Trần rồi.Tô Lạc Ương đứng dậy, cô xốc lên ống tay áo bên tay trái lên, vứt băng gạc trên tay đi.
Hiện tại cô rõ ràng nhìn thấy trên cổ tay có không ít vết thương do dao để lại, có vết thương cũ và vết thương mới do đêm qua Diêm Lâm rạch, chắc cũng không phải chỉ bị lấy máu một hai lần thôi đâu.Tô Lạc Ương nhìn vết thương trên cánh tay một cách xuất thần, tiếng “Kẽo kẹt” đột nhiên vang lên làm thần kinh cô lập tức căng thẳng.Dì Thu bưng đồ trong tay đi vào, Tô Lạc Ương lạnh mắt nhìn bà ấy, hiện tại cô không cảm thấy người trong căn nhà này có gì tốt cả.Dì Thu buông khay xuống, bưng cháo bên trong ra: “Cô Lạc Ương, cô đã ngủ một ngày một đêm rồi, hiện tại cơ thể rất suy yếu, ăn chút gì đó trước đi!”Tô Lạc Ương nhìn dì Thu vài giây, sau đó mới nhận lấy cháo trong tay bà ấy.Hiện tại thân thể này đã là của cô, cũng gầy yếu đến mức mới bị một đấm đã chết toi.
Loại cảm giác này khiến cô không thích chút nào, vẫn nên bồi dưỡng cơ thể thật tốt thì hơn!Tô Lạc Ương bưng cháo đang định đưa đến bên miệng, lúc này đột nhiên cảm giác có một hơi thở không rét mà run từ cửa truyền đến.Kỳ Mặc Trần đi vào: “Đi ra ngoài!”“Vâng!” Dì Thu cung kính đáp.Sau khi dì Thu rời đi, toàn bộ phòng ngủ chỉ còn lại Tô Lạc Ương và Kỳ Mặc Trần, Kỳ Mặc Trần đứng ngay bên cạnh cô.
“Dạ Ương” không sợ anh, nhưng Tô Lạc Ương lại vô cùng sợ, cô đang bưng cháo, người đàn ông này đứng bên cạnh thế kia thì cô ăn kiểu gì?Tô Lạc Ương chậm chạp không ăn hết, Kỳ Mặc Trần hơi nhíu mày, vươn tay muốn cướp lấy bát cháo trong tay cô.Tô Lạc Ương cho rằng người đàn ông tính tình thô bạo âm tình bất định này đang muốn đánh mình, suýt chút nữa làm nghiêng bát, may có Kỳ Mặc Trần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.Kỳ Mặc Trần cầm muỗng, đôi môi mỏng bắt đầu thổi thổi lên, sau đó đưa thìa cháo đã được thổi nguội đến bên miệng Tô Lạc Ương..
/2591
|