Chương 12: Trèo cửa sổ gặp người
"Diệp Tinh Quang, có phải não cậu có vấn đề rồi không? Nếu như không phải Diệc Khả nói giúp cậu, tôi đã chẳng muốn đi ăn cùng loại con gái xấu xa như cậu rồi. Sao cậu có thể vuốt mặt mà không nể mũi chứ?”
Thoáng nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Lưu Diệc Khả, Tiêu Tử lạnh nhìn cô một cách đầy trịch thượng: "Tôi yêu cầu cậu xin lỗi Diệc Khả ngay lập tức!"
Trong mắt anh ta, Lưu Diệc Khả mãi là một nữ thần cao quý. Nữ thần sinh ra là để được người ta cung phụng, sao có thể cúi đầu trước kẻ nào đó được?
Lưu Diệc Khả đã ban ơn cho Diệp Tinh Quang, cô ta đáng nhẽ phải biết ơn, ai cho phép người như cô ta có quyền cự tuyệt chứ?
“Tử à, đừng có nói người ta như thế chứ." Lưu Diệc Khả khẽ đẩy Tiêu Tử, "Nếu bạn Diệp đã có việc bận thì chúng mình đừng ép bạn ấy.”
Tiêu Tử khịt mũi, vẫn nhìn Diệp Tinh Quang với dáng vẻ trịch thượng đó: "Chỉ cần cậu ta biết điều xin lỗi thì mình sẽ bỏ qua."
"Bạn Diệp...." Lưu Diệc Khả nhìn Diệp Tinh Quang ra vẻ xin lỗi, nhưng ý muốn cô cúi đầu rất rõ ràng: “Xin lỗi, bọn tôi mới ở bên nhau, cậu ấy cũng chỉ là quá sốt sắng cho tôi mới như vậy, cậu đừng để bụng nhé.”
Trong mắt Lưu Diệc Khả chợt lóe tia độc ác, cô ta đinh ninh rằng Diệp Tinh Quang nhất định sẽ vì những lời này mà đau đớn, cô ta vô cùng háo hức muốn nhìn thấy vẻ đau đớn của Diệp Tinh Quang. Cho dù Diệp Tinh Quang ngoài mặt dửng dưng, nhưng sâu trong trái tim cô hẳn là đang dâng lên từng đợt sóng dữ.
Hai ảnh đế ảnh hậu này kẻ xướng người họa đã khiến nữ đế họ Diệp phải bật cười.
"Có rất nhiều người muốn tôi xin lỗi, cậu là cái thá gì? Cậu dựng lều xếp hàng đợi qua đêm nhé!"
Cô khẽ hất cằm, trên mặt lộ ra một nụ cười tao nhã, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười vừa lạnh lùng lại mang vẻ lười biếng, tiêu sái phóng khoáng. Nụ cười này khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Diệp Tinh Quang nghĩ bản thân chẳng qua muốn đi siêu thị mua cơm, chỉ từ chối không đi cùng mấy người này mà lại sinh ra lắm cảnh diễn thế.
"Xem ra lần trước bị đánh vẫn chưa đủ với cậu, còn dám thách thức tôi." Mặt nữ đế lạnh tanh nhưng lời nói ra lại khiến người ta tức chết.
“Thủ hạ bại tướng mà còn dám ra vẻ ta đây trước mặt tôi, Biểu hiện của nữ đế tỏ ra bất cần, những lời nói ra khiến người khác tức chết.
" Kẻ bại trận như cậu còn dám đến đây giả bộ trước mặt tôi? Hay là cậu cho rằng tôi bác ái sẽ không lại đánh cậu nữa? Hay cho rằng chỉ số thông minh của tôi cũng thấp như cậu? Nói nhiều với cậu một cậu khiến tôi sợ chỉ số thông minh của mình bị kéo xuống.”
"Phụt..."
Không biết ai cười thành tiếng.
Câu nói này quả là đòn chí mạng!
Mấy bạn học xung quanh cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, liếc nhìn bộ dạng khó coi của Tiêu Tử, sao có thể không đoán ra được chuyện gì!
Gì cơ?
Anh Tiêu thật sự bị Diệp Tinh Quang đánh?
Mọi người nhìn Tiêu Tử bằng ánh mắt lạ thường, hóa ra anh ta thật sự bị Diệp Tinh Quang đánh phải nhập viện, vậy mà trước đây còn tưởng là tin giả.
Hừ, đồ phế vật.
Vừa nãy còn giả bộ làm bọn họ suýt chút nữa thì tin sái cổ. Không ngờ chính anh ta đã bị người ta đánh cho nhập viện.
Diệp Tinh Quang nhanh chóng thanh toán tiền, sau khi nhận lấy chiếc túi nilon từ tay nhân viên bán hàng, cô biến mất vào trong bóng đêm, không để lại dấu vết.
Về tới hành lang cô mới phát hiện ra không tìm thấy chìa khóa, gõ cửa cũng không ai đáp lại, đoán là cậu thiếu niên đó đã ngủ say rồi.
Được rồi, chỉ còn cách trèo qua cửa sổ vào phòng thôi.
Diệp Tinh Quang treo túi đồ ăn lên nắm cửa, linh hoạt trèo ra từ cửa sổ hành lang.
Leo tới tầng ba, cô nhảy xuống, đáp đất một cách nhanh chóng.
Diệp Tinh Quang đang chuẩn bị đứng lên, chợt thấy một đôi chân dài trong chiếc quần tây đen trong tầm mắt.
Diệp Tinh Quang bật dậy ngay lập tức, rút một con dao nhọn từ trong cẳng chân, đâm vào người đàn ông.
Cô cảnh giác cao độ, năng lực phản ứng phòng vệ được huấn luyện từ kiếp trước cũng thuộc hạng đầu.
/1027
|