Thủ hạ của Ảnh Tử còn chưa tra ra được gì, các đại thần trong triều đình đã bị chấn kinh.
Phan thượng thư vẫn đang dưỡng bệnh trong phủ, bỗng nhiên hướng hoàng đế dâng lên một tấu chương xin từ quan, trong đó nói tuổi già sức yếu, không kham nổi trọng trách, ngồi không ăn bám chỉ biết hại quốc hại dân, vì vậy thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn cho hắn từ quan cáo lão.
Các đại thần sợ đến ngây người, Phan thượng thư trong lúc quyền thế huân thiên bỗng nhiên lại đưa ra ý ẩn lui, điều này làm cho các đại thần phụ thuộc vào hắn nhất thời cảm thấy trời long đất sụp, trong triều ít nhất có hơn phân nửa đại thần đều thuộc " Phan đảng", nếu gọi là " Phan đảng", thì danh như ý nghĩa, đương nhiên là phe đảng do Phan thượng thư dẫn đầu kết nhóm.
Hôm nay lão đại không báo trước một tiếng, lại cuốn chăn màn tùy tiện nói một câu : " Ta đi, các ngươi tự mình chơi đi." Đây làm cho những thủ hạ tiểu đệ nghĩ như thế nào? Không chơi nữa sao? Ngươi vỗ vỗ mông dễ dàng rời đi, chúng ta làm sao bây giờ? Còn không bị những phe đảng khác tiêu diệt sạch sẽ đi.
Sau đó các đại thần liền nghĩ, lão đại chơi chiêu này chẳng lẽ chỉ là làm ra vẻ? Dù sao từ xưa đến nay có rất nhiều đại thần đều thích làm như thế, một ngày nào đó khi chủ kiến giữa hắn và hoàng đế không hợp nhau, hoặc là nghĩ hoàng thượng coi trọng người khác, nhưng không xem trọng mình, dưới tâm lý ghen tị, vì vậy trước tiên liền nói mình bị bệnh già lão, kỳ thực đang chờ hoàng thượng giữ lại hắn, có lẽ hung hăng khoa trương hắn, sau đó vị đại thần này sẽ mừng rỡ, chuyện từ quan cũng giống như đánh rắm, cũng không còn nhắc tới. Nếu sau đó chuyện thành công, đó gọi là làm nũng, nếu chuyện không thành, đây gọi là già mồm cãi láo - dường như cũng không tốt nha? Bỏ đi, dù sao đây cũng chính là ý đó.
Suy đoán của các đại thần không thể nói là không có đạo lý, gần đây hoàng thượng ân sủng thần tử niên thiếu, như Phương Tranh, Phùng Cừu Đao, đối với Phan thượng Thư từ từ vắng vẻ, Phan thượng thư hậm hực, nên dâng lên báo cáo lão, hơn phân nửa cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.
" Chưa bao giờ có" cùng " Đã từng có" là hai lịch trình của tâm trạng con người hoàn toàn khác nhau. Nếu từ đầu tới cuối chưa từng được hoàng thượng chú ý tới thì cũng được đi, khó chịu chính là từng được hoàng thượng ân sủng nhiều năm, nhưng kết quả hoàng thượng lại quay đầu đi ân sủng người khác, đối với hắn hờ hững, vậy thì trong lòng Phan thượng thư làm sao dễ chịu?
Đương nhiên, các đại thần vô luận có nghĩ tới hay không, lão Phan mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng. Ngươi không còn ân sủng ta nữa, ta thẳng thắn nghĩ một biện pháp đem ngươi hất xuống dưới, vương hầu đại tướng, ai có tài thì làm? Phiên dịch thành thẳng thắn, đó chính là - hoàng đế thay phiên nhau làm, năm nay đến phiên nhà của ta.
Hoàng thượng cũng bị tấu chương từ quan của Phan thượng thư làm trở tay không kịp, giữa quân thần vẫn còn đang hảo hảo nề nếp giao đãi, ngươi bỗng nhiên vung tay rồi nói không chơi, không có ý nghĩa, điều này làm cho hoàng thượng còn đang chơi thật hứng khởi làm sao không cảm thấy ngoài ý muốn.
Trên kim loan điện, trong tay hoàng thượng cầm tấu chương của Phan thượng thư, ngơ ngác ngây ra nửa ngày, sau đó ý vị thâm trường cười cười, hòa nhã nói: " Lão thượng thư tuy nói tuổi cao, nhưng tinh thần còn quắc thước, trẫm còn cần lão thượng thư phụ tá xã tắc, lão thượng thư sao có thể xem thường cáo lão?"
Phan thượng thư dùng tay áo che miệng ho khan vài tiếng, làm dáng dấp như tuổi già sức yếu tùy thời có thể lập tức treo, suy yếu nói: " Bẩm hoàng thượng, cựu thần làm sao không muốn vì hoàng thượng vì Hoa triều hiệu lực thêm vài năm. Nhưng cựu thần lâm bệnh trầm trọng, bệnh trầm kha khó lành. Thật là không thể kham nổi quốc sự mệt nhọc, còn thỉnh hoàng thượng ân chuẩn cho cựu thần cáo lão hồi hương."
Vỗ vỗ tấu chương, vẻ mặt hoàng thượng kiên quyết: " Không nên không nên. Nếu bệnh thể của lão thượng thư chưa lành, không ngại cứ điều dưỡng tại phủ thêm vài ngày. Không cần phiền lòng quốc sự, nhưng trẫm không chuẩn cho ngươi từ quan. Lão thượng thư, ngươi vì trẫm cùng giang sơn lập bao công lao hiển hách, nếu ngươi đi, quốc sự có khó khăn trẫm đi hỏi ai? Việc này trăm triệu không được..."
"…"
"…"
Quân thần hai người tại kim loan điện đánh Thái Cực Quyền liên tục, ngươi tới ta đi rất náo nhiệt, một người sợ làm lỡ quốc sự, kiên quyết nói lời từ chối, một người không đành bỏ lỡ cố nhân, kiên quyết không đồng ý, một cảnh tượng quân thánh thần hiền vô cùng hài hòa. Không ít cựu thần đứng trên điện cảm động không nhịn được len lén lau nước mắt. Ai nói hoàng thượng hôm nay chỉ ân sủng thần tử niên thiếu? Theo tình hình này, đây không phải là đối xử rất tốt với cựu thần hay sao?
Vì vậy trong triều không ít thần tử cũng chen vô náo nhiệt, đều ra ngoài quỳ tấu, giữ lại Phan thượng thư đối với bọn họ mà nói, Phan thượng thư là cây đại thụ che trời của họ, vì câu nói " cây đổ thì khỉ tan" nếu như cây cổ thụ này có thể không ngã, thì đám tử tôn đương nhiên mừng rỡ không cần tìm cây đại thụ khác nương nhờ nữa.
Tiết mục từ quan làm ầm ĩ trên kim loạn điện hơn nửa buổi sáng, rốt cục kết thúc lặng lẽ, kết quả tranh luận đương nhiên là hoàng thượng thắng, Phan thượng thư " thịnh tình không thể chối từ", không thể làm gì khác hơn là đáp ứng tạm thời không từ quan, nhưng lại giao ra đại bộ phận quyền lực, an tâm về nhà " dưỡng bệnh".
Bên trong phủ Phan thượng thư.
Lâm Thanh Sơn len lén nhìn nét mặt trầm tĩnh của Phan thượng thư, môi mấp máy vài cái, muốn nói lại thôi.
" Ngươi không phải đang muốn hỏi, vì sao lão phu phải hướng hoàng thượng từ quan?" Phan thượng thư mặc dù đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng vẫn sáng. Hắn đưa ra lời từ quan vốn chưa từng thương lượng với bất cứ kẻ nào, cho nên hắn biết rất nhiều quan viên dựa vào hắn đều bất mãn vì sao hắn không nói trước với họ.
Lâm Thanh Sơn gật đầu, lập tức nhớ tới Phan thượng thư đang nhắm mắt, nhanh mở miệng nói: " Môn hạ xác thực muốn hỏi, xin hỏi lão đại nhân, vì sao phải đưa ra ý từ quan? Đây không phải… đánh rắn động cỏ sao?"
Lâm Thanh Sơn cho rằng Phan thượng thư đang sai lầm, mọi người đang cao hứng bừng bừng ở trong bóng tối mưu đồ bí mật lo tạo phản, hoàng đế lão nhi ở trong cung điều gì cũng không biết, ngươi đưa ra lời từ quan, đây chẳng phải là khiến cho hoàng đế chú ý sao? Vạn nhất hắn từ bên trong nghĩ ra được ý tưởng nào đó, đề cao cảnh giác, thay đổi tiết mục trong cung đình triều đại thì làm sao tiếp tục diễn tiếp xuống phía dưới? Nửa đường xem như chơi xong!
Câu thơ " Xuất sư vị tiệp thân tiên tử"* đó là con đường hướng bản thân mình lên mặt thiếp vàng, tương lai sử sách chỉ biết viết như này: " Năm nào, tháng nào ngày nào, một đám loạn thần tặc tử có ý đồ cấu kết nhau tạo phản, kết quả người cầm đầu bị kéo xuống nước, chẳng biết tại sao ý đồ tạo phản của mình bị bại lộ, còn chưa kịp khởi binh đã bị hoàng thượng làm cho thăng thiên...." (*: Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, đây là câu thơ do Đỗ Phủ làm khi điếu tang Gia Cát Lượng, nguyên văn hai câu. Xuất sư vị tiệp thân thiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm)
Lâm Thanh Sơn cảm nhận chính mình ở trong sử sách tựa hồ cũng như câu thơ kia, còn không bằng đi ra ngoài thú tội, tốt xấu gì cũng có thể được một câu " lãng tử hồi đầu", còn tốt hơn tình trạng hiện giờ. (*: Lãng tử quay đầu.)
Phan thượng thư mở mắt ra nhìn Lâm Thanh Sơn, tiếp đó lại nhắm mắt, thản nhiên nói: " Thanh Sơn đã quá lo lắng, lão phu từ quan chỉ là giả, nhưng không buông bỏ quyền lực mới là thật!"
Lâm Thanh Sơn cau mày suy nghĩ, tức thì bừng tỉnh đại ngộ, phải rồi! Cử động lần này của lão đại nhân chẳng những không đánh rắn động cỏ, ngược lại còn khiến cho hoàng thượng thả lỏng cảnh giác, thử nghĩ một cái cựu thần " bạo bệnh trầm trọng" vì dưỡng bệnh mà buông bỏ đại bộ phận quyền lực đang nắm trong tay, hoàng thượng liệu còn có thể cảnh giác bao nhiêu phần đối với hắn? Quyền lực đều đã giao ra, hoàng thượng còn quản hắn làm chi?
Nhưng ngay lập tức Lâm Thanh Sơn lại chần chừ nói: "....Chỉ là, lão đại nhân, ngài giao quyền lực ra, đám quan viên liệu còn có thể nghe theo ngài nữa hay không? Dù sao người đi trà nguội, thế thái nhân tình đạm bạc..."
Phan Thượng thư mở mắt ra, tự hào cười cười: " Lão phu từ mà không từ, giao mà không giao, trong triều đình là một đại thần một tay có thể che trời, chính là Lại Bộ thượng thư có thể hiệu lệnh toàn bộ văn võ bá quan trong triều! Ai cũng không có khả năng thay thế được! Hoàng thượng cũng như vậy mà thôi."
-------------------
Hoa Bài Lâu.
Căn biệt viện của Phương Tranh.
Yên Nhiên nhịp hô hấp có điểm thở gấp, mềm mại nghiêng đầu tựa vào vai của Phương Tranh, cánh tay trắng mịn như bạch ngọc quàng qua cổ của hắn, trên giường lúc này đã là một mảnh hỗn độn, hai người đều không muốn đi thu dọn.
" Phu quân, lâu như vậy không đến thăm thiếp thân, phải chăng phu quân đã quên thiếp thân rồi sao?" Thanh âm lộ ra một cỗ u oán dày đặc, nhu mì nghe rất êm tai.
Phương Tranh trầm giọng nói:" Đừng nói như thế, dạo này hoàng thượng phái ta đi làm nhiêu việc, bận đến nỗi thở không ra được hơi, ai, phiền thật!"
Cảm giác có một đôi bàn tay day nhẹ huyệt thái dương, Yên Nhiên hạ giọng nói: " Có thể được hoàng thượng trọng dụng, bao nhiêu đại thần muốn cầu còn không được, ngài thì lại phiền não, thực sự là đang ở trong phúc mà chẳng biết hưởng....Phu quân hãy an tâm, Yên Nhiên tự biết có chừng mực, bao lâu ngài không đến thăm thiếp thân, thiếp thân cũng sẽ không trách ngài..."
Phương Tranh cảm động nắm bàn tay nhỏ bé của Yên Nhiên: " Cũng là nàng tốt nhất a, tâm tư không giống với nha đầu Trường Bình không có lương tâm kia, cả ngày ngoại trừ náo loạn cái gì cũng không muốn, lão công ta vất vả cả ngày, nàng ta cũng không an ủi được một tiếng nào."
Yên Nhiên cười nói: " Phu quân đừng nói như vậy, ai nói Trường Bình công chúa điện hạ không có tim phổi? Nàng...Hôm trước đã đến gặp thiếp thân."
" A?" Phương Tranh chấn động: " Trường Bình đến đây gặp nàng?"
Chứng kiến Yên Nhiên gật đầu, sắc mặt Phương Tranh trầm xuống: " Trường Bình có làm khó nàng hay không?"
Lấy bản tính của Trường Bình mà nói, chuyện này nàng ta thật sự có thể làm được, thân là công chúa lá ngọc cành vàng, tính cách vốn hung hăng ngang ngược, cả ngày nhàm chán đều mang theo một đám nương tử quân ngửa mặt lên trời rêu rao khắp nơi, chỉ e thiên hạ không loạn. Hiện tại nàng sắp trở thành chính thê của mình, theo như bản tính của nàng hơn phân nửa sẽ diễu võ giương oai ở trước mặt của Yên Nhiên, tiểu Lục, Phượng tỷ, đáng tiếc lúc này Trường Bình đang bị cấm túc ở trong hoàng cung, bằng không Phương Tranh thật muốn gặp nàng cẩn thận hỏi han một phen. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
" Trường Bình không có hướng nàng động thủ chứ?" Phương Tranh lo lắng nói, không phải hắn có thành kiến đối với Trường Bình, Phương Tranh cũng rất thích những nữ tử hoạt bát, chỉ là Trường Bình hoạt bát hơi thái quá, hơn nữa vui giận bất thường, rất có cam đoan Trường Bình đối với Yên Nhiên có động thủ cước hay không.
Ai ngờ Yên Nhiên nghe vậy lại mất hứng: " Tại sao phu quân lại nói như thế? Công chúa điện hạ đối với thần thiếp rất tốt, còn tặng không ít tơ lụa cùng trang sức châu báu, công chúa điện hạ nói, chỉ cần phu quân thành thân cùng nàng....Nàng sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục công công và bà bà, để cho Yên Nhiên danh chính ngôn thuận bước chân vào cửa nhà Phương gia, làm nương tử của người Phương gia..."
Khó trách Yên Nhiên đối với tin tức Phương Tranh sắp thành thân cùng Trường Bình không phản ứng chút nào, thì ra hai nữ nhân sớm đã mưu đồ với nhau ở sau lưng hắn, dù sao cũng chỉ là kẻ trước người sau mà thôi, căn bản không cần phải tranh đoạt tình nhân.
Phương Tranh trong lòng không khỏi nhìn Trường Bình bằng con mắt khác xưa, thoạt nhìn nha đầu kia giống như không có tim không có phổi, cả ngày chỉ biết sinh sự, nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng đối với chính mình cũng biết quan tâm lo lắng. Cái này gọi là "yêu người yêu cả đường đi lối về." xem ra tình trạng hậu viện trong tương lai của mình cũng rất khả quan, ngày khác ta phải tiến cung thăm nàng, ân, tìm đồ vật này nọ trong áo của nàng, biểu thị khen thưởng!
Hai người ở chung một chỗ ôm nhau tâm tình, Phương Tranh cảm giác cuộc sống thật êm đềm và thỏa mãn. Đại khái cuộc sống gia đình chính là đơn giản như vậy đi? Đại bộ phận thời gian đều bình bình đạm đạm, mỗi ngày hoặc là ngẫu nhiên sờ nắn một cái, rồi lại rùng mình vài cái! Đổi lấy phấn quyền hờn dỗi của thê tử, sau đó lại giả bộ như không có chuyện gì, song phương đều muốn cấp mặt mũi cho nhau, hết thảy lại hoan hảo nhu lúc ban đầu….
Đây mới gọi là cuộc sống nha.
" Phu quân, những thanh lâu kỹ viện mà ngài mua lại, hiện giờ sinh ý đang tiến triển rất thuận lợi." Yên Nhiên mãn nguyện tựa vào lòng Phương Tranh, nhẹ nhàng cười nói.
" Ân, cái này chứng minh lão công như ta có con mắt tinh đời, mọi chuyện nàng vẫn quản lí ôn thỏa chứ? Nên chú tâm nha, đừng để cho người ta giở trò ở phía sau lưng." Vừa nhắc đến tiền, hai con mắt đang lim dim buồn ngủ của Phương Tranh liền sáng rực lên, Phương đại thiếu gia đối với tiền, trình độ vô cùng mẫn cảm.
Yên Nhiên cười duyên nói: " Phu quân hãy an lòng, một chút chuyện nhỏ thiếp thân còn có thể làm tốt."
Phương Tranh nhớ tới chuyện lần trước ở Noãn Xuân Các, nhìn Yên Nhiên nói: " Kì thực thanh lâu cũng là địa phương lý tưởng để thu thập các tin tức tình báo, nàng cho đám thuộc hạ lưu tâm một chút, không quản làm cái gì, nhưng lỗ tai phải hoạt động hết năng suất, nói cho bọn họ biết, nếu như có được tin tức tình báo giá trị, thiếu gia ta sẽ thưởng."
Yên Nhiên ngạc nhiên nói: " Phu quân cần tin tức tình báo như thế nào?"
Phương Tranh thở dài nói: " Gần đây hoàng thượng lệnh cho ta điều tra một chuyện, ai, Yên Nhiên, lão công ta có một nhiệm vụ, hơn nữa còn là đầu lĩnh của những người thi hành nhiệm vụ đó."
Yên Nhiên nghi hoặc nói: " Cái gì gọi là nhiệm vụ đặc biệt?"
" Chính là mật thám, hoặc gọi là thám tử, đương nhiên cũng không hoàn toàn giống như vậy, kì thật so sánh với đại đội trinh sát thì thích hợp hơn, dù sao cũng thường xuyên làm những chuyện như trộm gà bắt chó."
" Cho nên, ngài phụ trách chỉ huy bọn họ làm những chuyện trộm gà bắt chó?" Yên Nhiên thực thông minh, nghe cái đã minh bạch.
Phương Tranh muốn phủ nhận, nhưng cẩn thận tưởng tượng, mọi chuyện cũng đúng là như vậy. Người khác xuyên việt đều xưng vương xưng bá, hoặc mưu lợi đế vương, như thế nào đến phiên bản thân mình, lại chỉ là một gã thủ lĩnh của đám thuộc hạ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt?
Biểu tình khổ não, Phương Tranh nắm cánh tay nhỏ bé của Yên Nhiên nói: " Trăm ngàn năm sau, chỉ sợ thanh danh của ta ở trong sử sách sẽ bất hảo, ngàn đời nhơ nhuốc, nàng có ghét bỏ ta hay không?"
Yên Nhiên mỉm cười, ôn nhu nhìn đăm đăm vào Phương Tranh, thần tình trong mắt đầy kiên định: " Thiếp thân không quản chuyện này, thiếp thân chỉ biết ngài là trời của người ta, nơi để người ta dựa vào, coi như có người thóa mạ ngài là loạn thần tặc tử, thiếp thần vĩnh viễn đều cùng ngài ở chung một chỗ, cho dù tương lai phu quân tiếng xấu muôn đời, thiếp thân nguyện cùng người mang tiếng xấu muôn đời! Mặc cho thiên hạ vạn dân chê cười, bọn hắn làm sao biết được, phu quân của thiếp thân là một nam nhân đỉnh thiên lập địa?"
Yên Nhiên chỉ là hạng nữ tử, trong lòng cũng không có bao phiền não chuyện đại sự quốc gia hay thiên hạ vạn dân, bởi vì từ nhỏ nàng đã bị bán vào trong thanh lâu, cái này cũng tạo thành tính ôn nhu thùy mị của nàng, nhưng sâu trong nội tâm kì thực nàng có một chút cực đoan cố chấp, nàng chỉ cần biết ai đối với mình tốt, nàng liền đối tốt lại với người ta, chẳng sợ người nọ giết người, nàng không do dự sẽ bồi thêm một đao, càng không nói đến một chút thanh danh ở trong tương lai ngàn năm.
Phương Tranh cực kì cảm động, một tay gắt sao ôm Yên Nhiên vào trong lòng: " Hảo lão bà....Chúng ta lại đến một lần nữa đi! Cho nàng biết cái gì chân chính gọi là đỉnh thiên lập địa...."
" A! Thiếp thân không được..."
" Câu này tưởng chỉ có nam nhân mới nói thôi chứ?"
"…………….."
"…………….."
Thật lâu sau.
" Phu quân nha, cái tật háo sắc của ngài không thể sửa đổi được?" Yên Nhiên hổn hển thở nói, biểu tình mang theo dư âm qua đi của trận mây mưa, trông thực động lòng người.
" Khó mà sửa được, cách đây lâu lắm rồi, cũng có một người tên là Đông Phương Bất Bại, bởi vì cái tật xấu này mà phải tự đoạn, sau bị nương tử bỏ. Cho nên hắn chính là tấm gương để bổn thiếu gia noi theo....
PS: Ý của Phương Tranh là noi theo không nên làm như hắn.
Phan thượng thư vẫn đang dưỡng bệnh trong phủ, bỗng nhiên hướng hoàng đế dâng lên một tấu chương xin từ quan, trong đó nói tuổi già sức yếu, không kham nổi trọng trách, ngồi không ăn bám chỉ biết hại quốc hại dân, vì vậy thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn cho hắn từ quan cáo lão.
Các đại thần sợ đến ngây người, Phan thượng thư trong lúc quyền thế huân thiên bỗng nhiên lại đưa ra ý ẩn lui, điều này làm cho các đại thần phụ thuộc vào hắn nhất thời cảm thấy trời long đất sụp, trong triều ít nhất có hơn phân nửa đại thần đều thuộc " Phan đảng", nếu gọi là " Phan đảng", thì danh như ý nghĩa, đương nhiên là phe đảng do Phan thượng thư dẫn đầu kết nhóm.
Hôm nay lão đại không báo trước một tiếng, lại cuốn chăn màn tùy tiện nói một câu : " Ta đi, các ngươi tự mình chơi đi." Đây làm cho những thủ hạ tiểu đệ nghĩ như thế nào? Không chơi nữa sao? Ngươi vỗ vỗ mông dễ dàng rời đi, chúng ta làm sao bây giờ? Còn không bị những phe đảng khác tiêu diệt sạch sẽ đi.
Sau đó các đại thần liền nghĩ, lão đại chơi chiêu này chẳng lẽ chỉ là làm ra vẻ? Dù sao từ xưa đến nay có rất nhiều đại thần đều thích làm như thế, một ngày nào đó khi chủ kiến giữa hắn và hoàng đế không hợp nhau, hoặc là nghĩ hoàng thượng coi trọng người khác, nhưng không xem trọng mình, dưới tâm lý ghen tị, vì vậy trước tiên liền nói mình bị bệnh già lão, kỳ thực đang chờ hoàng thượng giữ lại hắn, có lẽ hung hăng khoa trương hắn, sau đó vị đại thần này sẽ mừng rỡ, chuyện từ quan cũng giống như đánh rắm, cũng không còn nhắc tới. Nếu sau đó chuyện thành công, đó gọi là làm nũng, nếu chuyện không thành, đây gọi là già mồm cãi láo - dường như cũng không tốt nha? Bỏ đi, dù sao đây cũng chính là ý đó.
Suy đoán của các đại thần không thể nói là không có đạo lý, gần đây hoàng thượng ân sủng thần tử niên thiếu, như Phương Tranh, Phùng Cừu Đao, đối với Phan thượng Thư từ từ vắng vẻ, Phan thượng thư hậm hực, nên dâng lên báo cáo lão, hơn phân nửa cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.
" Chưa bao giờ có" cùng " Đã từng có" là hai lịch trình của tâm trạng con người hoàn toàn khác nhau. Nếu từ đầu tới cuối chưa từng được hoàng thượng chú ý tới thì cũng được đi, khó chịu chính là từng được hoàng thượng ân sủng nhiều năm, nhưng kết quả hoàng thượng lại quay đầu đi ân sủng người khác, đối với hắn hờ hững, vậy thì trong lòng Phan thượng thư làm sao dễ chịu?
Đương nhiên, các đại thần vô luận có nghĩ tới hay không, lão Phan mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng. Ngươi không còn ân sủng ta nữa, ta thẳng thắn nghĩ một biện pháp đem ngươi hất xuống dưới, vương hầu đại tướng, ai có tài thì làm? Phiên dịch thành thẳng thắn, đó chính là - hoàng đế thay phiên nhau làm, năm nay đến phiên nhà của ta.
Hoàng thượng cũng bị tấu chương từ quan của Phan thượng thư làm trở tay không kịp, giữa quân thần vẫn còn đang hảo hảo nề nếp giao đãi, ngươi bỗng nhiên vung tay rồi nói không chơi, không có ý nghĩa, điều này làm cho hoàng thượng còn đang chơi thật hứng khởi làm sao không cảm thấy ngoài ý muốn.
Trên kim loan điện, trong tay hoàng thượng cầm tấu chương của Phan thượng thư, ngơ ngác ngây ra nửa ngày, sau đó ý vị thâm trường cười cười, hòa nhã nói: " Lão thượng thư tuy nói tuổi cao, nhưng tinh thần còn quắc thước, trẫm còn cần lão thượng thư phụ tá xã tắc, lão thượng thư sao có thể xem thường cáo lão?"
Phan thượng thư dùng tay áo che miệng ho khan vài tiếng, làm dáng dấp như tuổi già sức yếu tùy thời có thể lập tức treo, suy yếu nói: " Bẩm hoàng thượng, cựu thần làm sao không muốn vì hoàng thượng vì Hoa triều hiệu lực thêm vài năm. Nhưng cựu thần lâm bệnh trầm trọng, bệnh trầm kha khó lành. Thật là không thể kham nổi quốc sự mệt nhọc, còn thỉnh hoàng thượng ân chuẩn cho cựu thần cáo lão hồi hương."
Vỗ vỗ tấu chương, vẻ mặt hoàng thượng kiên quyết: " Không nên không nên. Nếu bệnh thể của lão thượng thư chưa lành, không ngại cứ điều dưỡng tại phủ thêm vài ngày. Không cần phiền lòng quốc sự, nhưng trẫm không chuẩn cho ngươi từ quan. Lão thượng thư, ngươi vì trẫm cùng giang sơn lập bao công lao hiển hách, nếu ngươi đi, quốc sự có khó khăn trẫm đi hỏi ai? Việc này trăm triệu không được..."
"…"
"…"
Quân thần hai người tại kim loan điện đánh Thái Cực Quyền liên tục, ngươi tới ta đi rất náo nhiệt, một người sợ làm lỡ quốc sự, kiên quyết nói lời từ chối, một người không đành bỏ lỡ cố nhân, kiên quyết không đồng ý, một cảnh tượng quân thánh thần hiền vô cùng hài hòa. Không ít cựu thần đứng trên điện cảm động không nhịn được len lén lau nước mắt. Ai nói hoàng thượng hôm nay chỉ ân sủng thần tử niên thiếu? Theo tình hình này, đây không phải là đối xử rất tốt với cựu thần hay sao?
Vì vậy trong triều không ít thần tử cũng chen vô náo nhiệt, đều ra ngoài quỳ tấu, giữ lại Phan thượng thư đối với bọn họ mà nói, Phan thượng thư là cây đại thụ che trời của họ, vì câu nói " cây đổ thì khỉ tan" nếu như cây cổ thụ này có thể không ngã, thì đám tử tôn đương nhiên mừng rỡ không cần tìm cây đại thụ khác nương nhờ nữa.
Tiết mục từ quan làm ầm ĩ trên kim loạn điện hơn nửa buổi sáng, rốt cục kết thúc lặng lẽ, kết quả tranh luận đương nhiên là hoàng thượng thắng, Phan thượng thư " thịnh tình không thể chối từ", không thể làm gì khác hơn là đáp ứng tạm thời không từ quan, nhưng lại giao ra đại bộ phận quyền lực, an tâm về nhà " dưỡng bệnh".
Bên trong phủ Phan thượng thư.
Lâm Thanh Sơn len lén nhìn nét mặt trầm tĩnh của Phan thượng thư, môi mấp máy vài cái, muốn nói lại thôi.
" Ngươi không phải đang muốn hỏi, vì sao lão phu phải hướng hoàng thượng từ quan?" Phan thượng thư mặc dù đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng vẫn sáng. Hắn đưa ra lời từ quan vốn chưa từng thương lượng với bất cứ kẻ nào, cho nên hắn biết rất nhiều quan viên dựa vào hắn đều bất mãn vì sao hắn không nói trước với họ.
Lâm Thanh Sơn gật đầu, lập tức nhớ tới Phan thượng thư đang nhắm mắt, nhanh mở miệng nói: " Môn hạ xác thực muốn hỏi, xin hỏi lão đại nhân, vì sao phải đưa ra ý từ quan? Đây không phải… đánh rắn động cỏ sao?"
Lâm Thanh Sơn cho rằng Phan thượng thư đang sai lầm, mọi người đang cao hứng bừng bừng ở trong bóng tối mưu đồ bí mật lo tạo phản, hoàng đế lão nhi ở trong cung điều gì cũng không biết, ngươi đưa ra lời từ quan, đây chẳng phải là khiến cho hoàng đế chú ý sao? Vạn nhất hắn từ bên trong nghĩ ra được ý tưởng nào đó, đề cao cảnh giác, thay đổi tiết mục trong cung đình triều đại thì làm sao tiếp tục diễn tiếp xuống phía dưới? Nửa đường xem như chơi xong!
Câu thơ " Xuất sư vị tiệp thân tiên tử"* đó là con đường hướng bản thân mình lên mặt thiếp vàng, tương lai sử sách chỉ biết viết như này: " Năm nào, tháng nào ngày nào, một đám loạn thần tặc tử có ý đồ cấu kết nhau tạo phản, kết quả người cầm đầu bị kéo xuống nước, chẳng biết tại sao ý đồ tạo phản của mình bị bại lộ, còn chưa kịp khởi binh đã bị hoàng thượng làm cho thăng thiên...." (*: Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, đây là câu thơ do Đỗ Phủ làm khi điếu tang Gia Cát Lượng, nguyên văn hai câu. Xuất sư vị tiệp thân thiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm)
Lâm Thanh Sơn cảm nhận chính mình ở trong sử sách tựa hồ cũng như câu thơ kia, còn không bằng đi ra ngoài thú tội, tốt xấu gì cũng có thể được một câu " lãng tử hồi đầu", còn tốt hơn tình trạng hiện giờ. (*: Lãng tử quay đầu.)
Phan thượng thư mở mắt ra nhìn Lâm Thanh Sơn, tiếp đó lại nhắm mắt, thản nhiên nói: " Thanh Sơn đã quá lo lắng, lão phu từ quan chỉ là giả, nhưng không buông bỏ quyền lực mới là thật!"
Lâm Thanh Sơn cau mày suy nghĩ, tức thì bừng tỉnh đại ngộ, phải rồi! Cử động lần này của lão đại nhân chẳng những không đánh rắn động cỏ, ngược lại còn khiến cho hoàng thượng thả lỏng cảnh giác, thử nghĩ một cái cựu thần " bạo bệnh trầm trọng" vì dưỡng bệnh mà buông bỏ đại bộ phận quyền lực đang nắm trong tay, hoàng thượng liệu còn có thể cảnh giác bao nhiêu phần đối với hắn? Quyền lực đều đã giao ra, hoàng thượng còn quản hắn làm chi?
Nhưng ngay lập tức Lâm Thanh Sơn lại chần chừ nói: "....Chỉ là, lão đại nhân, ngài giao quyền lực ra, đám quan viên liệu còn có thể nghe theo ngài nữa hay không? Dù sao người đi trà nguội, thế thái nhân tình đạm bạc..."
Phan Thượng thư mở mắt ra, tự hào cười cười: " Lão phu từ mà không từ, giao mà không giao, trong triều đình là một đại thần một tay có thể che trời, chính là Lại Bộ thượng thư có thể hiệu lệnh toàn bộ văn võ bá quan trong triều! Ai cũng không có khả năng thay thế được! Hoàng thượng cũng như vậy mà thôi."
-------------------
Hoa Bài Lâu.
Căn biệt viện của Phương Tranh.
Yên Nhiên nhịp hô hấp có điểm thở gấp, mềm mại nghiêng đầu tựa vào vai của Phương Tranh, cánh tay trắng mịn như bạch ngọc quàng qua cổ của hắn, trên giường lúc này đã là một mảnh hỗn độn, hai người đều không muốn đi thu dọn.
" Phu quân, lâu như vậy không đến thăm thiếp thân, phải chăng phu quân đã quên thiếp thân rồi sao?" Thanh âm lộ ra một cỗ u oán dày đặc, nhu mì nghe rất êm tai.
Phương Tranh trầm giọng nói:" Đừng nói như thế, dạo này hoàng thượng phái ta đi làm nhiêu việc, bận đến nỗi thở không ra được hơi, ai, phiền thật!"
Cảm giác có một đôi bàn tay day nhẹ huyệt thái dương, Yên Nhiên hạ giọng nói: " Có thể được hoàng thượng trọng dụng, bao nhiêu đại thần muốn cầu còn không được, ngài thì lại phiền não, thực sự là đang ở trong phúc mà chẳng biết hưởng....Phu quân hãy an tâm, Yên Nhiên tự biết có chừng mực, bao lâu ngài không đến thăm thiếp thân, thiếp thân cũng sẽ không trách ngài..."
Phương Tranh cảm động nắm bàn tay nhỏ bé của Yên Nhiên: " Cũng là nàng tốt nhất a, tâm tư không giống với nha đầu Trường Bình không có lương tâm kia, cả ngày ngoại trừ náo loạn cái gì cũng không muốn, lão công ta vất vả cả ngày, nàng ta cũng không an ủi được một tiếng nào."
Yên Nhiên cười nói: " Phu quân đừng nói như vậy, ai nói Trường Bình công chúa điện hạ không có tim phổi? Nàng...Hôm trước đã đến gặp thiếp thân."
" A?" Phương Tranh chấn động: " Trường Bình đến đây gặp nàng?"
Chứng kiến Yên Nhiên gật đầu, sắc mặt Phương Tranh trầm xuống: " Trường Bình có làm khó nàng hay không?"
Lấy bản tính của Trường Bình mà nói, chuyện này nàng ta thật sự có thể làm được, thân là công chúa lá ngọc cành vàng, tính cách vốn hung hăng ngang ngược, cả ngày nhàm chán đều mang theo một đám nương tử quân ngửa mặt lên trời rêu rao khắp nơi, chỉ e thiên hạ không loạn. Hiện tại nàng sắp trở thành chính thê của mình, theo như bản tính của nàng hơn phân nửa sẽ diễu võ giương oai ở trước mặt của Yên Nhiên, tiểu Lục, Phượng tỷ, đáng tiếc lúc này Trường Bình đang bị cấm túc ở trong hoàng cung, bằng không Phương Tranh thật muốn gặp nàng cẩn thận hỏi han một phen. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
" Trường Bình không có hướng nàng động thủ chứ?" Phương Tranh lo lắng nói, không phải hắn có thành kiến đối với Trường Bình, Phương Tranh cũng rất thích những nữ tử hoạt bát, chỉ là Trường Bình hoạt bát hơi thái quá, hơn nữa vui giận bất thường, rất có cam đoan Trường Bình đối với Yên Nhiên có động thủ cước hay không.
Ai ngờ Yên Nhiên nghe vậy lại mất hứng: " Tại sao phu quân lại nói như thế? Công chúa điện hạ đối với thần thiếp rất tốt, còn tặng không ít tơ lụa cùng trang sức châu báu, công chúa điện hạ nói, chỉ cần phu quân thành thân cùng nàng....Nàng sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục công công và bà bà, để cho Yên Nhiên danh chính ngôn thuận bước chân vào cửa nhà Phương gia, làm nương tử của người Phương gia..."
Khó trách Yên Nhiên đối với tin tức Phương Tranh sắp thành thân cùng Trường Bình không phản ứng chút nào, thì ra hai nữ nhân sớm đã mưu đồ với nhau ở sau lưng hắn, dù sao cũng chỉ là kẻ trước người sau mà thôi, căn bản không cần phải tranh đoạt tình nhân.
Phương Tranh trong lòng không khỏi nhìn Trường Bình bằng con mắt khác xưa, thoạt nhìn nha đầu kia giống như không có tim không có phổi, cả ngày chỉ biết sinh sự, nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng đối với chính mình cũng biết quan tâm lo lắng. Cái này gọi là "yêu người yêu cả đường đi lối về." xem ra tình trạng hậu viện trong tương lai của mình cũng rất khả quan, ngày khác ta phải tiến cung thăm nàng, ân, tìm đồ vật này nọ trong áo của nàng, biểu thị khen thưởng!
Hai người ở chung một chỗ ôm nhau tâm tình, Phương Tranh cảm giác cuộc sống thật êm đềm và thỏa mãn. Đại khái cuộc sống gia đình chính là đơn giản như vậy đi? Đại bộ phận thời gian đều bình bình đạm đạm, mỗi ngày hoặc là ngẫu nhiên sờ nắn một cái, rồi lại rùng mình vài cái! Đổi lấy phấn quyền hờn dỗi của thê tử, sau đó lại giả bộ như không có chuyện gì, song phương đều muốn cấp mặt mũi cho nhau, hết thảy lại hoan hảo nhu lúc ban đầu….
Đây mới gọi là cuộc sống nha.
" Phu quân, những thanh lâu kỹ viện mà ngài mua lại, hiện giờ sinh ý đang tiến triển rất thuận lợi." Yên Nhiên mãn nguyện tựa vào lòng Phương Tranh, nhẹ nhàng cười nói.
" Ân, cái này chứng minh lão công như ta có con mắt tinh đời, mọi chuyện nàng vẫn quản lí ôn thỏa chứ? Nên chú tâm nha, đừng để cho người ta giở trò ở phía sau lưng." Vừa nhắc đến tiền, hai con mắt đang lim dim buồn ngủ của Phương Tranh liền sáng rực lên, Phương đại thiếu gia đối với tiền, trình độ vô cùng mẫn cảm.
Yên Nhiên cười duyên nói: " Phu quân hãy an lòng, một chút chuyện nhỏ thiếp thân còn có thể làm tốt."
Phương Tranh nhớ tới chuyện lần trước ở Noãn Xuân Các, nhìn Yên Nhiên nói: " Kì thực thanh lâu cũng là địa phương lý tưởng để thu thập các tin tức tình báo, nàng cho đám thuộc hạ lưu tâm một chút, không quản làm cái gì, nhưng lỗ tai phải hoạt động hết năng suất, nói cho bọn họ biết, nếu như có được tin tức tình báo giá trị, thiếu gia ta sẽ thưởng."
Yên Nhiên ngạc nhiên nói: " Phu quân cần tin tức tình báo như thế nào?"
Phương Tranh thở dài nói: " Gần đây hoàng thượng lệnh cho ta điều tra một chuyện, ai, Yên Nhiên, lão công ta có một nhiệm vụ, hơn nữa còn là đầu lĩnh của những người thi hành nhiệm vụ đó."
Yên Nhiên nghi hoặc nói: " Cái gì gọi là nhiệm vụ đặc biệt?"
" Chính là mật thám, hoặc gọi là thám tử, đương nhiên cũng không hoàn toàn giống như vậy, kì thật so sánh với đại đội trinh sát thì thích hợp hơn, dù sao cũng thường xuyên làm những chuyện như trộm gà bắt chó."
" Cho nên, ngài phụ trách chỉ huy bọn họ làm những chuyện trộm gà bắt chó?" Yên Nhiên thực thông minh, nghe cái đã minh bạch.
Phương Tranh muốn phủ nhận, nhưng cẩn thận tưởng tượng, mọi chuyện cũng đúng là như vậy. Người khác xuyên việt đều xưng vương xưng bá, hoặc mưu lợi đế vương, như thế nào đến phiên bản thân mình, lại chỉ là một gã thủ lĩnh của đám thuộc hạ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt?
Biểu tình khổ não, Phương Tranh nắm cánh tay nhỏ bé của Yên Nhiên nói: " Trăm ngàn năm sau, chỉ sợ thanh danh của ta ở trong sử sách sẽ bất hảo, ngàn đời nhơ nhuốc, nàng có ghét bỏ ta hay không?"
Yên Nhiên mỉm cười, ôn nhu nhìn đăm đăm vào Phương Tranh, thần tình trong mắt đầy kiên định: " Thiếp thân không quản chuyện này, thiếp thân chỉ biết ngài là trời của người ta, nơi để người ta dựa vào, coi như có người thóa mạ ngài là loạn thần tặc tử, thiếp thần vĩnh viễn đều cùng ngài ở chung một chỗ, cho dù tương lai phu quân tiếng xấu muôn đời, thiếp thân nguyện cùng người mang tiếng xấu muôn đời! Mặc cho thiên hạ vạn dân chê cười, bọn hắn làm sao biết được, phu quân của thiếp thân là một nam nhân đỉnh thiên lập địa?"
Yên Nhiên chỉ là hạng nữ tử, trong lòng cũng không có bao phiền não chuyện đại sự quốc gia hay thiên hạ vạn dân, bởi vì từ nhỏ nàng đã bị bán vào trong thanh lâu, cái này cũng tạo thành tính ôn nhu thùy mị của nàng, nhưng sâu trong nội tâm kì thực nàng có một chút cực đoan cố chấp, nàng chỉ cần biết ai đối với mình tốt, nàng liền đối tốt lại với người ta, chẳng sợ người nọ giết người, nàng không do dự sẽ bồi thêm một đao, càng không nói đến một chút thanh danh ở trong tương lai ngàn năm.
Phương Tranh cực kì cảm động, một tay gắt sao ôm Yên Nhiên vào trong lòng: " Hảo lão bà....Chúng ta lại đến một lần nữa đi! Cho nàng biết cái gì chân chính gọi là đỉnh thiên lập địa...."
" A! Thiếp thân không được..."
" Câu này tưởng chỉ có nam nhân mới nói thôi chứ?"
"…………….."
"…………….."
Thật lâu sau.
" Phu quân nha, cái tật háo sắc của ngài không thể sửa đổi được?" Yên Nhiên hổn hển thở nói, biểu tình mang theo dư âm qua đi của trận mây mưa, trông thực động lòng người.
" Khó mà sửa được, cách đây lâu lắm rồi, cũng có một người tên là Đông Phương Bất Bại, bởi vì cái tật xấu này mà phải tự đoạn, sau bị nương tử bỏ. Cho nên hắn chính là tấm gương để bổn thiếu gia noi theo....
PS: Ý của Phương Tranh là noi theo không nên làm như hắn.
/404
|