Phương Tranh rời khỏi ngự thư phòng, trước khi đi nhìn sắc mặt hoàng thượng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn muốn hỏi một chút, không biết lần này trong sự kiện mưu phản, thái tử có tham dự vào hay không, dù sao Phan thượng thư cũng là lão sư của thái tử, theo thường ngày, quan hệ của hai người này vô cùng mật thiết, Phan thượng thư muốn đùa với lửa, chẳng lẽ thái tử lại thanh thanh bạch bạch sao?
Suy nghĩ một hồi, tốt nhất là không nên hỏi, ngoại trừ không muốn dính sâu vào cuộc tranh giành ngôi vị của hoàng thất, hắn còn cảm nhận được hoàng thượng bị thần tử mưu phản sau lưng cho nên lão nhân gia nhìn có chút tiều tụy, Phương Tranh không muốn tiếp tục để cho hắn nghĩ mình là một người cha thất bại.
Đi ra khỏi cấm cung, Phương Tranh duỗi lưng một cái, khí trời cuối thu mát mẻ, thời tiết cứ như thế này có phải là tốt đẹp biết bao.
Nhưng cảm giác trong lòng của hắn vẫn giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, mưu phản, binh biến, cướp ngôi, những chuyện cẩu huyết như thế này cũng chỉ có trong phim truyền hình mà thôi, thế nhưng nó lại chân chính diễn ra ngay trước mắt mình, bản thân mình còn bị hãm trong vùng bùn này, thật sự là tạo hóa trêu người.
Theo tình huống hiện tại thì chế độ độc tài vẫn là tác hại nha, mỗi người đều thèm nhỏ dãi cái ngai vàng kia, nhất hô bách ứng, hiệu lệnh thiên hạ. Nếu quân chủ lập hiến giống như các quốc gia phương Tây, không quan tâm ai làm hoàng đế, dù sao cũng không có quyền lực trong tay, chỉ có thể sống phóng túng, thuận tiện làm từ thiện, đi thăm dân chúng giữa đường, vẫy tay hoan nghênh chào đón. Nếu làm hoàng đế mà như vậy, có đưa cho Phan lão già, phỏng chừng hắn cũng không chịu đi làm? Chẳng những không chịu làm, còn có khả năng sống chết phản kháng, giơ cục gạch đặt lên đầu chính mình hét lớn, " Ai muốn để cho ta làm hoàng đế, ta sẽ cho hắn nhìn xem bên trong cái này có chứa thứ gì!"
Nói đến cùng, quyền lực là một thứ tai hại.
Những ngày tới có thể kinh thành sẽ biến động không ngừng, Phương Tranh cân nhắc, có nên đưa phụ thân cùng mẫu thân đi tránh nạn một chút hay không? Chuyện này không thể trách hắn ích kỉ, quốc gia là của mọi người, Phương gia mới chính là nhà của mình, bảo hộ an toàn của người nhà là trách nhiệm mà hắn phải làm trước tiên.
Sau đó nghĩ lại, tình huống bên ngoài cũng không biết như thế nào, kinh thành mà sóng to gió lớn thì ở bên ngoài cũng càng loạn hơn, cho dù ngươi có là người giàu nhất trong Hoa triều, đối mặt với nạn binh đao thì so với dân chúng bình thường cũng không khác nhau bao nhiêu. Lại nói tháng sau hoàng thượng còn muốn khua chiêng gióng trống tổ chức lễ thành thân, phụ mẫu làm sao có thể rời đi khỏi đây được?
Chớp mắt đã qua nửa tháng, Phương Tranh bận rộn, ngoại trừ phân tích các tin tức tình báo không ngừng đưa đến, còn phải chiếu cố cho những người mới đưa vào doanh trại để huấn luyện.
Sát thủ ca ca đảm nhiệm công tác giáo quan, tập trung huấn luyện mọi người. Những cuộc huấn luyện của hắn vô cùng khổ cực và gian nan, một thời gian tình huống nhân số bị giảm thiểu đi cũng phát sinh không ít, có vài học viên tự nhận rằng mình tài cao mật lớn, sau khi học được một chút da lông của tuyệt kĩ phi đao do sát thủ ca ca truyền thụ, cư nhiên lại không biết trời cao đất dày, tự cho mình là thừa hưởng được y bát chân truyền của sát thủ ca ca. Muốn khiêu chiến những động tác có độ khó cao hơn, cho nên liền bịt mắt phi đao.
Hiển nhiên kết quả vài gã tài cao mật lớn bị thụ thương, không những thế còn bị sát thủ ca ca đánh cho một trận, rồi giam ở trong phòng bắt bọn hắn tự sám hối.
Những thành viên lão làng của Ảnh Tử được phái đi ra chấp hành nhiệm vụ, tin tức tình báo không ngừng truyền về nhưng các đạo quân trong quân doanh vẫn không hề có động tĩnh gì, vẫn luyện tập bình thường như mọi ngày, ăn cơm, ngủ, không có một chút không khí khẩn trương trước giờ đại chiến. Phương Tranh nghi hoặc không thôi, rốt cuộc khi nào thì lão già Phan thượng thư sẽ khởi sự? Hắn…..tuổi cũng không còn sống được bao năm nữa, nếu không thật sự nắm chắc thời gian, hắn sẽ không ngu ngốc mà đi làm những chuyện đâm đầu vào chỗ chết!
Nhoáng một cái đã qua thêm nửa tháng, rất nhanh liền tới đầu tháng chín, đông đảo danh sĩ mong chờ hội ngắm hoa do thái tử tổ chức, cũng bắt đầu tiến hành. Nguồn: http://truyenyy.com
Mọi người coi trọng hội ngắm hoa như thế, ngoại trừ những người thuộc phe đảng của thái tử còn bởi vì đây là nơi văn nhân nhã sĩ tụ họp, phàm là những nơi văn nhân nhã sĩ tụ họp, đều khó tránh khỏi ngâm thơ đối chữ, phong nhã một phen. Nếu như câu thơ của mình hay, liền có thể được thái tử coi trọng. Thái tử sẽ lấy danh nghĩa của mình hướng hoàng thượng mà tiến cử người tài, khỏi phải cạnh tranh khoa cử tàn khốc mà cũng dễ dàng làm quan.
Hội ngắm hoa sẽ tổ chức tại Di Hồng Viên ở ngoại thành, Di Hồng Viên là biệt việt của một vị quan thời tiền triều, sau được thái tử dùng một số bạc lớn mua lại, trong hoa viên gieo trồng những loại hoa cỏ quý hiếm trong nước. Từ loại bình thường như lan cúc trúc mai cho đến trân quý như Hồ Điệp Địa Lan, Văn Tâm Lan, Nhạn Lai Hồng. Thời tiết cuối thu, bên trong hoa viên nồng đậm mùi hương lan, muôn sắc nghìn màu, phong cảnh rất là mê người.
Bên ngoài hoa viên có đám thị vệ của thái tử canh gác tầng tầng, không có thiệp mời nhất định không cho phép đi vào.
Sáng sớm mọi người được mời liền tụ họp nhau, tốp năm tốp ba mà đến, từng cỗ xe ngựa lộng lẫy chậm rãi tiến nhập vào hoa viên. Mọi người rôm rả cười nói, chắp tay hành lễ chào hỏi nhau liên miên không dứt, phong độ tiêu sái mà tuấn dật. Cũng có một vài nhóm tiểu thư khuê tú của các vị quan lại trong triều, thừa dịp cơ hội khó có được lần này, mà tụ tập nhau lại một góc, thấp giọng đàm tiếu to nhỏ, cười duyên liên tục.
Mọi thứ chung quanh đều tràn ngập tiếng cười, khung cảnh đẹp tựa như tranh vẽ.
Bên ngoài cửa hoa viên cách đó không xa, lại có một bộ cảnh tượng hài hòa.
Một thân ảnh trẻ tuổi trên người mặc hoa phục đang dáo dác nhìn quanh, đi qua đi lại ở trong đám người đông đúc.
" Ai nha! Đây không phải là Trương chưởng quỹ sao? Ngài tới thật ư? Ai, kì thật hội ngắm hoa này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, nếu cảm thấy nhàm chán thì ngài cứ trở về, đem thiệp mời chuyển nhượng lại cho ta có biết không?"
" Vì cái gì nha? Đây không phải là do ngươi bán cho ta năm ngàn lượng bạc sao?" Trương chưởng quỹ không vui nói.
" Bên trong đều là những công tử ăn chơi, phong hoa tuyết nguyệt, còn chúng ta chỉ là xuất thân đệ tử thương nhân, tụ hội cùng đám người kia, ngài cảm thấy có thú vị hay sao?"
" Ta không quản nó có thú vị gì hay không, ta đến chỉ muốn tiếp giao mua bán, không cẩn thận vị công tử nào cảm thấy được cửa hàng tại thành nam của ta có tiền đồ, chịu xuất bạc kết phường làm ăn chung a."
" Được, ngài nhanh chóng vào đi thôi."
" Ai nha! Đây không phải là Chu lão bản sao? Như thế nào ngài cũng tự mình đến vậy? Tiểu đệ khuyên ngài một câu, nhanh đi về thôi, hội ngắm hoa này thật sự không có ý nghĩa, đêm nay tiểu đệ xin thỉnh ngài đến thanh lâu uống rượu xem kỹ nữ nhảy múa đi…….Ngài đem thiệp mời tặng cho ta được không?"
" Dựa vào cái gì nha? Đây không phải tự ngươi bán cho ta sao? Còn lấy của ta năm ngàn lượng a."
" Tiểu đệ sẽ mua nó về, được không?"
" Được, ngươi ra một vạn lượng, ta đem nó bán lại cho ngươi."
Người trẻ tuổi hoảng hốt: " Làm sao ngài không đi cướp đi a? Mới vài ngày liền tăng giá gấp đôi, thèm tiền đến điên loạn rồi ư?"
" Trước thì một khác, nay thì một khác. Ngươi mua hay không? Không mua thì để cho ta còn đi vào a." Nói xong Chu lão bản khoát ống tay áo, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
" Gian thương! Vô sỉ!" Người trẻ tuổi ở sau lưng, hung hăng mắng một tiếng.
Không cần hỏi, người thanh niên này đúng là Phương Tranh Phương đại thiếu gia.
Còn về phần hắn tại sao lại đứng ở ngoài cửa hoa viên mà chào đón mua thiệp mời của mọi người,
Đơn giản, bởi vì ngày đó cùng tiểu công chúa đi bán thiệp mời đã lưu lại di chứng----- Hắn thuận tay đem cả thiệp mời của mình bán đi, Phương Tranh thân chỉ là một vị Tán quan ngũ phẩm, còn chưa đến mức cuồng vọng không đi tham dự tiệc mời của thái tử điện hạ, cho nên hiện giờ mới có quẫn cảnh này ở trước cửa hoa viên.
Đang cảm thán vì cái gì ở trên đời lại nhiều gian thương hơn người tốt, bỗng nhiên một đạo thân ảnh quen thuộc lọt vào trong tầm mắt của hắn.
Tiêu Hoài Viễn!
Tiểu tử này như thế nào cũng tới đây sao? Sau lại tưởng tưởng thân phận của tiểu tử này là người làm công trong phủ thái tử, xuất hiện ở nơi đây cũng thật hợp lí, thật phù hợp với lo-gic.
" Ai! Tiêu huynh! Đã lâu không gặp, khỏe không?" Không quản những văn nhân nhã sĩ bên cạnh đang ghé mắt nhìn mình, Phương Tranh cao hứng vẫy tay hô to lên.
Tiêu Hoài Viễn đứng ở cửa đón khách nghe được tiếng la ó, không khỏi ngẩn người. Thanh âm quá quen thuộc, quen thuộc đến mức hắn muốn quên cũng đều không thể quên được.
Nhưng hắn vẫn đang làm bộ như không nghe thấy.
Phương Tranh không quan tâm nói lớn: " Tiêu huynh! Tiêu Hoài Viễn! Là ta nha, người bằng hữu thân nhất của ngươi, hảo huynh đệ luôn luôn cởi mở, Phương Tranh a! Làm sao ngươi lại không nghe được ta gọi nha?"
Họ Tiêu nghe được giận tím mặt, đánh liều một phen, đang định xem như không chuyện gì đi vào bên trong hoa viên tránh né vị ôn thần gây rối này. Nhưng gã thị vệ đứng ở cửa hoa viên nghe được, nhịn không nổi nữa, cất tiếng khuyên nhủ: " Tiêu tiên sinh, vị bằng hữu của ngài gọi đã lâu rồi, bằng không ngài đến chào hỏi hắn một chút đi……..Người ra kẻ vào đều là văn nhân nhã sĩ, hô to gọi nhỏ thật không còn thể thống gì cả, sợ rằng thái tử điện hạ sẽ trách tội!"
Tiêu Hoài Viễn ngẩng đầu, nặng nề hít sâu một ngụm, phụng phịu bước đến trước mặt Phương Tranh, lạnh lùng nói: " Được rồi, đừng gọi nữa!"
Phương Tranh chứng kiến hắn rốt cuộc cũng chịu gặp mặt, bất mãn nói: " Tuổi còn trẻ, như thế nào đã nghễnh ngãng rồi sao? Ta gọi ngươi bao nhiêu tiếng như thế, ngươi thật sự không nghe được sao?"
" Đến cuối cùng thì ngươi muốn cái gì ở ta?" Tiêu Hoài Viễn cũng không có biện pháp nào với hắn.
" Vô nghĩa, ta muốn vào trong."
" Không phải ngươi có thiếp mời rồi sao? Trực tiếp tiến vào là được rồi, ở bên ngoài hô to gọi nhỏ như thế để làm gì?"
" Ha ha, vốn thiệp mời thì có, nhưng thái độ làm người của ta quá tốt, gặp đông tặng một tấm, nhìn tây tặng một tấm, hiện giờ đã không còn cái nào."
" Nói cho dễ nghe hơn, có phải đã bán hết rồi không?" Tiêu Hoài Viễn bất mãn hậm hực một tiếng, nghĩ đến Phương Tranh cướp đoạt hết thiệp mời, trong lòng của hắn lại tức giận, vốn hắn cũng muốn giữ lại vài tấm cho chính mình mang đi bán, kết quả không ngờ bị Phương Tranh hớt tay trên.
" Hắc hắc, cũng giống nhau cả thôi, vừa may nhìn thấy ngươi, hảo huynh đệ! Không uổng công kiếp này tương ngộ, mau, dẫn ta đi vào."
" Không dẫn ngươi vào được! Chính ngươi tự nghĩ biện pháp đi." Tiêu Hoài Viễn khẳng khái quay đầu bước đi.
" Ngươi không dẫn ta đi vào, ta sẽ trở về nhà a, đến lúc nào đó mà thái tử điện hạ có hỏi tới, ta sẽ nói cho hắn biết, hoàn toàn không có người nào đến mời ta cả, ta cũng không biết có hội ngắm hoa này……"
Tiêu Hoài Viễn dừng cước bộ, ngửa mặt lên trời thở dài nói: " Cuộc đời của Tiêu mỗ, như thế nào lại quen được ngươi!"
Cứ như thế, Phương Tranh được Tiêu Hoài Viễn thuận lợi đưa vào bên trong hoa viên.
" Đừng mang bộ mặt nhăn nhó như thế, nhìn thật khó coi quá đi, hình tượng của ngươi là đại biểu cho thái tử điện hạ nha, cười một cái nào!" Dọc theo đường đi, Phương Tranh khai đạo cho hắn.
Trong lúc đi qua cửa hoa viên thì Phương Tranh nghe được thị vệ canh cửa hỏi nhau.
"…..Thật là kì quái, hôm nay có rất nhiều người trông vô cùng lạ mặt."
" Cái gì mà lạ mặt?"
" Dường như hôm nay có không ít các đại lão bản cùng chưởng quỹ ở trong kinh thành, kì quái, thái tử điện hạ như thế nào lại đi mời bọn hắn? Đây là địa phương cho nhóm văn nhân tụ hội thôi a."
" Ngươi có kiểm tra thiếp mời của bọn họ không?"
" Đã kiểm tra, thiếp mời là thật!"
" Chuyện này cũng không biết được, mặc kệ nó, chỉ cần thiệp mời là đồ thật, sẽ không phải trách nhiệm của chúng ta."
Phương Tranh nghe được âm thầm cười trộm, ngẩng đầu nhìn, đã thấy Tiêu Hoài viễn đang hung hăng lườm hắn một cái.
Đem một tấm ngân phiếu vỗ vào trong tay của Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh cười nói: " Được rồi, đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta như thế, có cảm giác không được tự nhiên chút nào. Đây ta chia tiền hoa hồng cho ngươi, chuyện này hai người chúng ta đã rõ ràng rồi nha, ngươi mau đi đón khách đi, không cần theo ta nữa."
Phương Tranh phất ống tay áo, tiêu sái bỏ đi.
Tiêu Hoài Viễn vừa mở ra nhìn, không khỏi nổi giận lôi đình, căm phẫn nói: " Một trăm lượng? Tên hỗn đản này, cho ta là ăn mày chắc?"
Di Hồng Viên là hoa viên nổi danh nhất trong kinh thành, bởi vì quanh năm có thị vệ của thái tử canh gác, người bình thường căn bản là không có duyên được nhìn thấy cảnh đẹp trăm hoa đua sắc, các loài hoa cỏ muôn màu rực rõ. Hôm nay thái tử tổ chức mời khách, làm cho nhóm tiểu thư khuê tú kinh hỉ một phen, kết quả là nơi chốn nào trong hoa viên cũng có thân ảnh của nữ nhân, cười duyên cãi lộn, tán thưởng chòng ghẹo nhau oanh oanh yến yến, cảnh sắc bên trong hoa viên cũng vì thế mà tăng thêm mấy phần hương diễm.
Phương Tranh tiến vào trong vườn liền nhìn thấy được một thân ảnh mập mạp dị thường quen thuộc, giống như một con hồ điệp quá thừa chất dinh dưỡng nhưng vẫn muốn lai vãng bên cạnh những bông hoa thơm.
" A tiểu thư, hoa này tên gọi là bách hợp, mang ý nghĩa trăm năm hảo hợp, loại này ở trong nhà, vận may không ngừng, nói không chừng rất nhanh sẽ gặp được lang quân như ý phong lưu hào sảng giống như ta đây."
" Nha! Thật vậy chăng? Ta….Ta còn chưa xuất giá đâu…." Vị tiểu thư lâm vào trạng thái thẹn thùng.
" Là sao? Chưa xuất giá mới tốt nha, ha hả, tuy rằng tại hạ bất tài, nhưng cũng nguyện tìm nơi yên tĩnh, cùng tiểu thư tỉ mỉ phân tích bí quyết của loại hoa bách hợp này…."
Phương Tranh phì cười một tiếng, gã Mập Mạp chết tiệt này, kĩ thuật tán gái vẫn thấp kém như thế, dù sao hàng ngày ngươi vẫn thường xuyên luyện tập trong thanh lâu kĩ viện, như thế nào lại không có một chút tiến bộ đây?
Lẳng lặng bước gần đến phía sau Mập Mạp, dùng sức vỗ lên bả vai của hắn, Phương Tranh hạ giọng âm trầm nói: " Tiểu tử, không muốn sống nữa sao? Dám cả gan câu dẫn nương tử của ta."
Mập Mạp cả kinh cũng không quay đầu nhìn lại, theo bản năng hai tay ôm đầu thất thanh nói: " Vị huynh đài này, hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!"
Ôi! Động tác còn rất thuần thục, xem ra gã hỗn đản này thông dâm với không ít đãng phụ nhà người ta nha, hơn nữa khẳng định còn nếm qua không ít đau khổ.
Vị tiểu thư bị chòng ghẹo kì thật diện mạo cũng bình thường, hơn nữa trên mặt còn điểm không ít tàn nhang cùng vết rỗ, nghe được Phương Tranh nói như thế, không khỏi xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng giậm chân một cái, " Phi! Ai là nương tử của nhà ngươi? Không biết xấu hổ!" Nói xong bụm mặt chạy như bay đi mất.
Mập Mạp nhanh chóng quay đầu lại, thấy người đến là Phương Tranh, không khỏi ngẩn người, sau đó giận dữ nói: " Ta nói tiểu tử ngươi có phải là đang mắc bệnh hay không nha? Lâu như vậy không nhìn thấy bóng dáng đâu, cũng không thèm đến thăm ta, vừa gặp mặt liền hù dọa cho tiểu mỹ nhân mà ta nhìn trúng ý chạy mất…."
Nói xong biểu tình của Mập Mạp không đành lòng khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân kia chạy đi thật xa, còn chưa thỏa mãn tâm nguyện cùng nàng phân tích loài hoa bách hợp.
Phương Tranh bĩu môi nói: " Thôi đi, ngươi nhìn cái gì kia, một cái bộ dạng như thế, cũng có thể cho là tiểu mỹ nhân sao? Khuôn mặt thì như bản đồ, cả người toàn tàn nhang, gồ ghề, không những thế còn rỗ quá mức, chỉ sợ đem một bát nước hất lên mặt của nàng cũng không rơi ra ngoài một giọt nào. Ta nói Mập Mạp a, ngươi dù sao cũng là vương gia nha, làm sao lại không có phẩm vị đây?"
Mập Mạp nghe vậy cứng người, tiếp theo nâng ngực, ngang ngạnh cãi: " Ta thích mặt rỗ, ta thích nữ tử có bộ dạng biểu cảm như thế, sao nào? Không được sao?"
Phương Tranh tận tình khuyên nhủ: " Đừng nên bó buộc bản thân mình, tâm trạng của con người vốn có nhiều thói hư tật xấu, nếu nửa đêm tỉnh dậy, vừa mở mắt phát hiện ra người nằm ở bên cạnh mình mặt rỗ giống như quỷ dạ xoa, vạn nhất không chịu nổi kích thích, bị dọa đến mức khí huyết nghịch chuyển, chân tay thẳng cẳng thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ quay đầu lại tiếp tục dâng cáo trạng lên cho quan phủ rằng cô ta mưu sát ngươi, đây chẳng phải là vu oan giá họa cho người ta sao?"
Mập Mạp cười khổ nói: " Ngươi….Ngươi mồm miệng cũng quá độc địa nha."
Phương Tranh vỗ vai hắn, cười nói: " Ta phải hảo hảo bồi dưỡng mỹ quan của ngươi một chút, tương lai cứ như thế, tử tôn của ngươi so với người đời trông sẽ rất khó coi, ngẫm lại cũng đủ chua xót nha."
Mập Mạp cùng hắn cười đùa vài câu, sau đó lôi Phương Tranh kéo đến một góc khuất không người, nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng nói: " Ai, Phương huynh, không biết có phải cảm giác của ta sai lầm rồi hay không, ta cảm thấy bầu không khí trong kinh thành mấy ngày hôm nay có điểm dị thường…."
Phương Tranh chớp chớp: " Dị thường như thế nào?"
" Ta cũng không lý giải được, kì thực cảm giác không giống bình thường, nhưng ta cảm thấy trong lòng có chút hơi hoảng loạn, tựa như cơn buồn bực trước lúc trời mưa to….Ngươi biết nhiều sự tình bí mật trong triều, nói cho ta nghe một chút, gần đây có phải sẽ phát sinh đại sự gì hay không?" Mập Mạp sắc mặt có điểm khó coi.
Phương Tranh mỉm cười nhìn Mập Mạp, hắn chính là bằng hữu cùng chung hoạn nạn với mình, có phúc cùng hưởng có hoạn cùng chia, rồi cũng cùng nhau uống rượu, cùng nhau phao gái thanh lâu, nam nhân có những trò nghịch ngợm nào, hắn và Mập Mạp tựa hồ đều đã trải qua. May mắn, Mập Mạp chỉ là một vương gia an nhàn hưởng phúc, cho nên nằm ngoài cuộc tranh giành quyền lực bên trong hoàng thất này, nhưng vạn nhất có một ngày, hoàng thượng tuổi già sức yếu cho nên băng hà, thái tử lên ngôi, vị nhàn tản vương gia này còn có khả năng tiêu dao được nữa hay không? Phải nhớ một điều, hắn luôn luôn không có quan hệ tốt cùng thái tử, luận thái độ âm hiểm của thái tử, hắn có thể dung tha được người đệ đệ cùng cha khác mẹ này hay sao?
Nếu Mập Mạp trở thành thái tử, mới thật tốt nha.
Phương Tranh giật mình cả kinh, tại sao chính mình lại nghĩ như thế? Phải chăng có điểm đại nghịch bất đạo? Nhưng nói ngược lại, thân cũng là con thân sinh của hoàng thượng, chẳng lẽ Mập Mạp thật sự chưa từng nghĩ tới tranh giành quyền hạn cùng với thái tử một chuyến sao? Hay là hắn nguyện cả đời làm một nhàn tản vương gia tiêu dao khoái hoạt? Người nào lo xa, tất phải có ưu phiền ở gần bên người, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới kết cục của chính mình, vạn nhất thái tử lên ngôi, cuộc sống của hắn sẽ có những biến hóa như thế nào?
" Mập Mạp a, ngươi có bao giờ nghĩ tới hay không…" Phương Tranh đang định mở miệng thì lại cải biến chủ ý, hiện giờ không phải là lúc nói chuyện về đề tài này, ít nhất phải đợi cho Phan thượng thư ngã ngựa rồi nói sau.
Mập Mạp vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn: " Nghĩ tới cái gì?"
Phương Tranh lảng sang chuyện khác nói: " Kì thực dạo này tâm tình của hoàng thượng không được tốt cho lắm, nếu ngươi có rảnh rỗi, thường xuyên tiến cung bồi tiếp lão nhân gia, đừng sợ, hoàng thượng chính là phụ thân của ngươi có cái gì mà phải sợ hãi, bỏ đi cái vỏ bọc đệ nhất nhân trong thiên hạ, kì thực chỉ là một lão nhân cô độc, cần con cái dành thời gian bồi tiếp cho hắn nhiều hơn."
Mập Mạp sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn, dùng sức gật đầu, trong mắt lóe ra vài phần kiên định.
Cười cười nhìn Mập Mạp, Phương Tranh nói: " Đừng coi mọi việc nặng nề như thế, hôm nay chúng ta là tới đây vui chơi, không nên lãng phí thời gian tìm kiếm mỹ nhân….."
Mập Mạp cũng cười nói: " Đúng đúng được rồi, ta còn muốn nhìn Phương huynh thi triển tuyệt kĩ tán gái, ta muốn theo học mấy chiêu…"
Vì thế giữa đàn mỹ nữ khuê tú cảnh xuân phơ phới, hai người không ngừng bận rộn như hồ điệp xuyên hoa.
" Ai nha, vị tỷ tỷ này sinh thời đã mỹ lệ như thế, tại sao còn bước ra ngoài ngắm hoa nha, tỷ tỷ vừa xuất hiện, cả vườn hoa đều ảm đạm thất sắc, đây chính là tội lỗi của tỷ tỷ nha…"
" Di? Vị tỷ tỷ này ngón tay thon dài thanh tú như ngọc, cả đời này tiểu đệ mới lần đầu tiên nhìn thấy nha, tiểu đệ đối với kinh dịch xem bói có chút nghiên cứu, không biết tỷ tỷ có nguyện ý để cho tiểu đệ xem tướng qua tay không?....Oa! Bàn tay của tỷ tỷ thật mềm mại a! Tiểu đệ có thể sờ một cái không, thật sự là tam sinh hữu hạnh, không biết tỷ tỷ đã bao nhiêu cái xuân xanh rồi, nhà ở đâu? Chúng ta lưu một chút thông tin thuận tiện tương lai liên lạc nha….."
"……."
"……."
Mập Mạp ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Tranh thi triển tuyệt kĩ tán gái, trong lòng bội phục không thôi, Phương huynh không hổ là danh phong lưu nha, quả nhiên danh bất hư truyền, chính mình nếu có ba thành công lực của hắn, làm gì đến nỗi ngay cả tiểu thư mặt rỗ cũng đều không phao được?
Phương Tranh ở trong đám hương diễm tựa như cá gặp nước, thỏa ý vui chơi một hồi, bỗng nhiên có một văn sĩ trung niên tách đám đông tiểu thư khuê tú ra, hướng Phương Tranh chắp tay cười nói: " Tại hạ thất lễ, không biết các hạ có phải là Trung Dũng Bá Phương đại nhân hay không?"
Phương Tranh ngẩn người, gật đầu nói: " Đúng vậy, xin hỏi vị tiên sinh này là…."
Văn sĩ cười cười, cất tay một cái lộ ra mười phần tao nhã: " Tại hạ họ Phạm, tên Thụy, vốn là một người chấp sự bên cạnh thái tử điện hạ, phụng mệnh thái tử điện hạ, thỉnh mời Phương đại nhân đến một nơi lịch sự tao nhã hơn, mong Phương đại nhân chớ trách tội tại hạ đón tiếp không được chu toàn."
Phương Tranh trợn tròn mắt, tiếp theo nhìn lại một đoàn oanh oanh yến yến đang vây chung quanh người mình, khó xử nói: " Chỉ là, hiện tại ta đang hơi bận chút việc a…."
Thời điểm tán gái đang đến lúc quan trọng, trong đó có một vài vị tiểu thư đã muốn đem khăn tay bên người của các nàng mà trao cho Phương Tranh làm tín vật đính hôn, lúc này thái tử lại chạy đến quấy rầy, không phải đang muốn gây khó dễ cho bổn thiếu gia hay sao?
Phạm Thụy nghe vậy cứng người, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tức giận. Thái tử điện hạ đích thân mời ngươi, đã là hạ biết bao nhiêu thân phận mặt mũi, người này sao lại không biết tốt xấu đến như thế?
Nếu người này đối với thái tử điện hạ không quá mức quan trọng, Phạm Thụy thực sự hận không thể đương trường khoát tay áo bỏ đi.
Phương Tranh quan sát sắc mặt, tức thì cười ha ha: " Phạm tiên sinh chớ trách, ta mới vừa rồi chỉ là nói giỡn, thái tử điện hạ cho gọi, ta sao dám không đi đây? Ha hả, chúng ta liền đi thôi."
Nói xong lưu luyến quay đầu hướng chúng tiểu thư vẫy tay chào vài cái, vừa đi còn vừa hô lớn: " Các vị tỷ tỷ xin hãy đợi ta ở chỗ này nha, ta sẽ quay trở lại nhanh thôi, ai , vị tỷ tỷ kia, tay của tỷ thực mềm mại, để dành cho ta, đừng mang tặng cho xú nam nhân khác, đặc biệt đừng tặng cho gã Mập Mạp bên cạnh kia, nhân phẩm đạo đức của hắn không tốt như ta đâu."
Thanh âm càng lúc càng xa, cho đến khi thân ảnh của hắn mơ hồ biến mất, chỉ để lại Mập Mạp trong lòng một bụng tức giận, cùng những tiếng cười trong vắt như chuông bạc của nhóm các vị tiểu thư xuân sắc.
Hắn muốn hỏi một chút, không biết lần này trong sự kiện mưu phản, thái tử có tham dự vào hay không, dù sao Phan thượng thư cũng là lão sư của thái tử, theo thường ngày, quan hệ của hai người này vô cùng mật thiết, Phan thượng thư muốn đùa với lửa, chẳng lẽ thái tử lại thanh thanh bạch bạch sao?
Suy nghĩ một hồi, tốt nhất là không nên hỏi, ngoại trừ không muốn dính sâu vào cuộc tranh giành ngôi vị của hoàng thất, hắn còn cảm nhận được hoàng thượng bị thần tử mưu phản sau lưng cho nên lão nhân gia nhìn có chút tiều tụy, Phương Tranh không muốn tiếp tục để cho hắn nghĩ mình là một người cha thất bại.
Đi ra khỏi cấm cung, Phương Tranh duỗi lưng một cái, khí trời cuối thu mát mẻ, thời tiết cứ như thế này có phải là tốt đẹp biết bao.
Nhưng cảm giác trong lòng của hắn vẫn giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, mưu phản, binh biến, cướp ngôi, những chuyện cẩu huyết như thế này cũng chỉ có trong phim truyền hình mà thôi, thế nhưng nó lại chân chính diễn ra ngay trước mắt mình, bản thân mình còn bị hãm trong vùng bùn này, thật sự là tạo hóa trêu người.
Theo tình huống hiện tại thì chế độ độc tài vẫn là tác hại nha, mỗi người đều thèm nhỏ dãi cái ngai vàng kia, nhất hô bách ứng, hiệu lệnh thiên hạ. Nếu quân chủ lập hiến giống như các quốc gia phương Tây, không quan tâm ai làm hoàng đế, dù sao cũng không có quyền lực trong tay, chỉ có thể sống phóng túng, thuận tiện làm từ thiện, đi thăm dân chúng giữa đường, vẫy tay hoan nghênh chào đón. Nếu làm hoàng đế mà như vậy, có đưa cho Phan lão già, phỏng chừng hắn cũng không chịu đi làm? Chẳng những không chịu làm, còn có khả năng sống chết phản kháng, giơ cục gạch đặt lên đầu chính mình hét lớn, " Ai muốn để cho ta làm hoàng đế, ta sẽ cho hắn nhìn xem bên trong cái này có chứa thứ gì!"
Nói đến cùng, quyền lực là một thứ tai hại.
Những ngày tới có thể kinh thành sẽ biến động không ngừng, Phương Tranh cân nhắc, có nên đưa phụ thân cùng mẫu thân đi tránh nạn một chút hay không? Chuyện này không thể trách hắn ích kỉ, quốc gia là của mọi người, Phương gia mới chính là nhà của mình, bảo hộ an toàn của người nhà là trách nhiệm mà hắn phải làm trước tiên.
Sau đó nghĩ lại, tình huống bên ngoài cũng không biết như thế nào, kinh thành mà sóng to gió lớn thì ở bên ngoài cũng càng loạn hơn, cho dù ngươi có là người giàu nhất trong Hoa triều, đối mặt với nạn binh đao thì so với dân chúng bình thường cũng không khác nhau bao nhiêu. Lại nói tháng sau hoàng thượng còn muốn khua chiêng gióng trống tổ chức lễ thành thân, phụ mẫu làm sao có thể rời đi khỏi đây được?
Chớp mắt đã qua nửa tháng, Phương Tranh bận rộn, ngoại trừ phân tích các tin tức tình báo không ngừng đưa đến, còn phải chiếu cố cho những người mới đưa vào doanh trại để huấn luyện.
Sát thủ ca ca đảm nhiệm công tác giáo quan, tập trung huấn luyện mọi người. Những cuộc huấn luyện của hắn vô cùng khổ cực và gian nan, một thời gian tình huống nhân số bị giảm thiểu đi cũng phát sinh không ít, có vài học viên tự nhận rằng mình tài cao mật lớn, sau khi học được một chút da lông của tuyệt kĩ phi đao do sát thủ ca ca truyền thụ, cư nhiên lại không biết trời cao đất dày, tự cho mình là thừa hưởng được y bát chân truyền của sát thủ ca ca. Muốn khiêu chiến những động tác có độ khó cao hơn, cho nên liền bịt mắt phi đao.
Hiển nhiên kết quả vài gã tài cao mật lớn bị thụ thương, không những thế còn bị sát thủ ca ca đánh cho một trận, rồi giam ở trong phòng bắt bọn hắn tự sám hối.
Những thành viên lão làng của Ảnh Tử được phái đi ra chấp hành nhiệm vụ, tin tức tình báo không ngừng truyền về nhưng các đạo quân trong quân doanh vẫn không hề có động tĩnh gì, vẫn luyện tập bình thường như mọi ngày, ăn cơm, ngủ, không có một chút không khí khẩn trương trước giờ đại chiến. Phương Tranh nghi hoặc không thôi, rốt cuộc khi nào thì lão già Phan thượng thư sẽ khởi sự? Hắn…..tuổi cũng không còn sống được bao năm nữa, nếu không thật sự nắm chắc thời gian, hắn sẽ không ngu ngốc mà đi làm những chuyện đâm đầu vào chỗ chết!
Nhoáng một cái đã qua thêm nửa tháng, rất nhanh liền tới đầu tháng chín, đông đảo danh sĩ mong chờ hội ngắm hoa do thái tử tổ chức, cũng bắt đầu tiến hành. Nguồn: http://truyenyy.com
Mọi người coi trọng hội ngắm hoa như thế, ngoại trừ những người thuộc phe đảng của thái tử còn bởi vì đây là nơi văn nhân nhã sĩ tụ họp, phàm là những nơi văn nhân nhã sĩ tụ họp, đều khó tránh khỏi ngâm thơ đối chữ, phong nhã một phen. Nếu như câu thơ của mình hay, liền có thể được thái tử coi trọng. Thái tử sẽ lấy danh nghĩa của mình hướng hoàng thượng mà tiến cử người tài, khỏi phải cạnh tranh khoa cử tàn khốc mà cũng dễ dàng làm quan.
Hội ngắm hoa sẽ tổ chức tại Di Hồng Viên ở ngoại thành, Di Hồng Viên là biệt việt của một vị quan thời tiền triều, sau được thái tử dùng một số bạc lớn mua lại, trong hoa viên gieo trồng những loại hoa cỏ quý hiếm trong nước. Từ loại bình thường như lan cúc trúc mai cho đến trân quý như Hồ Điệp Địa Lan, Văn Tâm Lan, Nhạn Lai Hồng. Thời tiết cuối thu, bên trong hoa viên nồng đậm mùi hương lan, muôn sắc nghìn màu, phong cảnh rất là mê người.
Bên ngoài hoa viên có đám thị vệ của thái tử canh gác tầng tầng, không có thiệp mời nhất định không cho phép đi vào.
Sáng sớm mọi người được mời liền tụ họp nhau, tốp năm tốp ba mà đến, từng cỗ xe ngựa lộng lẫy chậm rãi tiến nhập vào hoa viên. Mọi người rôm rả cười nói, chắp tay hành lễ chào hỏi nhau liên miên không dứt, phong độ tiêu sái mà tuấn dật. Cũng có một vài nhóm tiểu thư khuê tú của các vị quan lại trong triều, thừa dịp cơ hội khó có được lần này, mà tụ tập nhau lại một góc, thấp giọng đàm tiếu to nhỏ, cười duyên liên tục.
Mọi thứ chung quanh đều tràn ngập tiếng cười, khung cảnh đẹp tựa như tranh vẽ.
Bên ngoài cửa hoa viên cách đó không xa, lại có một bộ cảnh tượng hài hòa.
Một thân ảnh trẻ tuổi trên người mặc hoa phục đang dáo dác nhìn quanh, đi qua đi lại ở trong đám người đông đúc.
" Ai nha! Đây không phải là Trương chưởng quỹ sao? Ngài tới thật ư? Ai, kì thật hội ngắm hoa này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, nếu cảm thấy nhàm chán thì ngài cứ trở về, đem thiệp mời chuyển nhượng lại cho ta có biết không?"
" Vì cái gì nha? Đây không phải là do ngươi bán cho ta năm ngàn lượng bạc sao?" Trương chưởng quỹ không vui nói.
" Bên trong đều là những công tử ăn chơi, phong hoa tuyết nguyệt, còn chúng ta chỉ là xuất thân đệ tử thương nhân, tụ hội cùng đám người kia, ngài cảm thấy có thú vị hay sao?"
" Ta không quản nó có thú vị gì hay không, ta đến chỉ muốn tiếp giao mua bán, không cẩn thận vị công tử nào cảm thấy được cửa hàng tại thành nam của ta có tiền đồ, chịu xuất bạc kết phường làm ăn chung a."
" Được, ngài nhanh chóng vào đi thôi."
" Ai nha! Đây không phải là Chu lão bản sao? Như thế nào ngài cũng tự mình đến vậy? Tiểu đệ khuyên ngài một câu, nhanh đi về thôi, hội ngắm hoa này thật sự không có ý nghĩa, đêm nay tiểu đệ xin thỉnh ngài đến thanh lâu uống rượu xem kỹ nữ nhảy múa đi…….Ngài đem thiệp mời tặng cho ta được không?"
" Dựa vào cái gì nha? Đây không phải tự ngươi bán cho ta sao? Còn lấy của ta năm ngàn lượng a."
" Tiểu đệ sẽ mua nó về, được không?"
" Được, ngươi ra một vạn lượng, ta đem nó bán lại cho ngươi."
Người trẻ tuổi hoảng hốt: " Làm sao ngài không đi cướp đi a? Mới vài ngày liền tăng giá gấp đôi, thèm tiền đến điên loạn rồi ư?"
" Trước thì một khác, nay thì một khác. Ngươi mua hay không? Không mua thì để cho ta còn đi vào a." Nói xong Chu lão bản khoát ống tay áo, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
" Gian thương! Vô sỉ!" Người trẻ tuổi ở sau lưng, hung hăng mắng một tiếng.
Không cần hỏi, người thanh niên này đúng là Phương Tranh Phương đại thiếu gia.
Còn về phần hắn tại sao lại đứng ở ngoài cửa hoa viên mà chào đón mua thiệp mời của mọi người,
Đơn giản, bởi vì ngày đó cùng tiểu công chúa đi bán thiệp mời đã lưu lại di chứng----- Hắn thuận tay đem cả thiệp mời của mình bán đi, Phương Tranh thân chỉ là một vị Tán quan ngũ phẩm, còn chưa đến mức cuồng vọng không đi tham dự tiệc mời của thái tử điện hạ, cho nên hiện giờ mới có quẫn cảnh này ở trước cửa hoa viên.
Đang cảm thán vì cái gì ở trên đời lại nhiều gian thương hơn người tốt, bỗng nhiên một đạo thân ảnh quen thuộc lọt vào trong tầm mắt của hắn.
Tiêu Hoài Viễn!
Tiểu tử này như thế nào cũng tới đây sao? Sau lại tưởng tưởng thân phận của tiểu tử này là người làm công trong phủ thái tử, xuất hiện ở nơi đây cũng thật hợp lí, thật phù hợp với lo-gic.
" Ai! Tiêu huynh! Đã lâu không gặp, khỏe không?" Không quản những văn nhân nhã sĩ bên cạnh đang ghé mắt nhìn mình, Phương Tranh cao hứng vẫy tay hô to lên.
Tiêu Hoài Viễn đứng ở cửa đón khách nghe được tiếng la ó, không khỏi ngẩn người. Thanh âm quá quen thuộc, quen thuộc đến mức hắn muốn quên cũng đều không thể quên được.
Nhưng hắn vẫn đang làm bộ như không nghe thấy.
Phương Tranh không quan tâm nói lớn: " Tiêu huynh! Tiêu Hoài Viễn! Là ta nha, người bằng hữu thân nhất của ngươi, hảo huynh đệ luôn luôn cởi mở, Phương Tranh a! Làm sao ngươi lại không nghe được ta gọi nha?"
Họ Tiêu nghe được giận tím mặt, đánh liều một phen, đang định xem như không chuyện gì đi vào bên trong hoa viên tránh né vị ôn thần gây rối này. Nhưng gã thị vệ đứng ở cửa hoa viên nghe được, nhịn không nổi nữa, cất tiếng khuyên nhủ: " Tiêu tiên sinh, vị bằng hữu của ngài gọi đã lâu rồi, bằng không ngài đến chào hỏi hắn một chút đi……..Người ra kẻ vào đều là văn nhân nhã sĩ, hô to gọi nhỏ thật không còn thể thống gì cả, sợ rằng thái tử điện hạ sẽ trách tội!"
Tiêu Hoài Viễn ngẩng đầu, nặng nề hít sâu một ngụm, phụng phịu bước đến trước mặt Phương Tranh, lạnh lùng nói: " Được rồi, đừng gọi nữa!"
Phương Tranh chứng kiến hắn rốt cuộc cũng chịu gặp mặt, bất mãn nói: " Tuổi còn trẻ, như thế nào đã nghễnh ngãng rồi sao? Ta gọi ngươi bao nhiêu tiếng như thế, ngươi thật sự không nghe được sao?"
" Đến cuối cùng thì ngươi muốn cái gì ở ta?" Tiêu Hoài Viễn cũng không có biện pháp nào với hắn.
" Vô nghĩa, ta muốn vào trong."
" Không phải ngươi có thiếp mời rồi sao? Trực tiếp tiến vào là được rồi, ở bên ngoài hô to gọi nhỏ như thế để làm gì?"
" Ha ha, vốn thiệp mời thì có, nhưng thái độ làm người của ta quá tốt, gặp đông tặng một tấm, nhìn tây tặng một tấm, hiện giờ đã không còn cái nào."
" Nói cho dễ nghe hơn, có phải đã bán hết rồi không?" Tiêu Hoài Viễn bất mãn hậm hực một tiếng, nghĩ đến Phương Tranh cướp đoạt hết thiệp mời, trong lòng của hắn lại tức giận, vốn hắn cũng muốn giữ lại vài tấm cho chính mình mang đi bán, kết quả không ngờ bị Phương Tranh hớt tay trên.
" Hắc hắc, cũng giống nhau cả thôi, vừa may nhìn thấy ngươi, hảo huynh đệ! Không uổng công kiếp này tương ngộ, mau, dẫn ta đi vào."
" Không dẫn ngươi vào được! Chính ngươi tự nghĩ biện pháp đi." Tiêu Hoài Viễn khẳng khái quay đầu bước đi.
" Ngươi không dẫn ta đi vào, ta sẽ trở về nhà a, đến lúc nào đó mà thái tử điện hạ có hỏi tới, ta sẽ nói cho hắn biết, hoàn toàn không có người nào đến mời ta cả, ta cũng không biết có hội ngắm hoa này……"
Tiêu Hoài Viễn dừng cước bộ, ngửa mặt lên trời thở dài nói: " Cuộc đời của Tiêu mỗ, như thế nào lại quen được ngươi!"
Cứ như thế, Phương Tranh được Tiêu Hoài Viễn thuận lợi đưa vào bên trong hoa viên.
" Đừng mang bộ mặt nhăn nhó như thế, nhìn thật khó coi quá đi, hình tượng của ngươi là đại biểu cho thái tử điện hạ nha, cười một cái nào!" Dọc theo đường đi, Phương Tranh khai đạo cho hắn.
Trong lúc đi qua cửa hoa viên thì Phương Tranh nghe được thị vệ canh cửa hỏi nhau.
"…..Thật là kì quái, hôm nay có rất nhiều người trông vô cùng lạ mặt."
" Cái gì mà lạ mặt?"
" Dường như hôm nay có không ít các đại lão bản cùng chưởng quỹ ở trong kinh thành, kì quái, thái tử điện hạ như thế nào lại đi mời bọn hắn? Đây là địa phương cho nhóm văn nhân tụ hội thôi a."
" Ngươi có kiểm tra thiếp mời của bọn họ không?"
" Đã kiểm tra, thiếp mời là thật!"
" Chuyện này cũng không biết được, mặc kệ nó, chỉ cần thiệp mời là đồ thật, sẽ không phải trách nhiệm của chúng ta."
Phương Tranh nghe được âm thầm cười trộm, ngẩng đầu nhìn, đã thấy Tiêu Hoài viễn đang hung hăng lườm hắn một cái.
Đem một tấm ngân phiếu vỗ vào trong tay của Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh cười nói: " Được rồi, đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta như thế, có cảm giác không được tự nhiên chút nào. Đây ta chia tiền hoa hồng cho ngươi, chuyện này hai người chúng ta đã rõ ràng rồi nha, ngươi mau đi đón khách đi, không cần theo ta nữa."
Phương Tranh phất ống tay áo, tiêu sái bỏ đi.
Tiêu Hoài Viễn vừa mở ra nhìn, không khỏi nổi giận lôi đình, căm phẫn nói: " Một trăm lượng? Tên hỗn đản này, cho ta là ăn mày chắc?"
Di Hồng Viên là hoa viên nổi danh nhất trong kinh thành, bởi vì quanh năm có thị vệ của thái tử canh gác, người bình thường căn bản là không có duyên được nhìn thấy cảnh đẹp trăm hoa đua sắc, các loài hoa cỏ muôn màu rực rõ. Hôm nay thái tử tổ chức mời khách, làm cho nhóm tiểu thư khuê tú kinh hỉ một phen, kết quả là nơi chốn nào trong hoa viên cũng có thân ảnh của nữ nhân, cười duyên cãi lộn, tán thưởng chòng ghẹo nhau oanh oanh yến yến, cảnh sắc bên trong hoa viên cũng vì thế mà tăng thêm mấy phần hương diễm.
Phương Tranh tiến vào trong vườn liền nhìn thấy được một thân ảnh mập mạp dị thường quen thuộc, giống như một con hồ điệp quá thừa chất dinh dưỡng nhưng vẫn muốn lai vãng bên cạnh những bông hoa thơm.
" A tiểu thư, hoa này tên gọi là bách hợp, mang ý nghĩa trăm năm hảo hợp, loại này ở trong nhà, vận may không ngừng, nói không chừng rất nhanh sẽ gặp được lang quân như ý phong lưu hào sảng giống như ta đây."
" Nha! Thật vậy chăng? Ta….Ta còn chưa xuất giá đâu…." Vị tiểu thư lâm vào trạng thái thẹn thùng.
" Là sao? Chưa xuất giá mới tốt nha, ha hả, tuy rằng tại hạ bất tài, nhưng cũng nguyện tìm nơi yên tĩnh, cùng tiểu thư tỉ mỉ phân tích bí quyết của loại hoa bách hợp này…."
Phương Tranh phì cười một tiếng, gã Mập Mạp chết tiệt này, kĩ thuật tán gái vẫn thấp kém như thế, dù sao hàng ngày ngươi vẫn thường xuyên luyện tập trong thanh lâu kĩ viện, như thế nào lại không có một chút tiến bộ đây?
Lẳng lặng bước gần đến phía sau Mập Mạp, dùng sức vỗ lên bả vai của hắn, Phương Tranh hạ giọng âm trầm nói: " Tiểu tử, không muốn sống nữa sao? Dám cả gan câu dẫn nương tử của ta."
Mập Mạp cả kinh cũng không quay đầu nhìn lại, theo bản năng hai tay ôm đầu thất thanh nói: " Vị huynh đài này, hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!"
Ôi! Động tác còn rất thuần thục, xem ra gã hỗn đản này thông dâm với không ít đãng phụ nhà người ta nha, hơn nữa khẳng định còn nếm qua không ít đau khổ.
Vị tiểu thư bị chòng ghẹo kì thật diện mạo cũng bình thường, hơn nữa trên mặt còn điểm không ít tàn nhang cùng vết rỗ, nghe được Phương Tranh nói như thế, không khỏi xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng giậm chân một cái, " Phi! Ai là nương tử của nhà ngươi? Không biết xấu hổ!" Nói xong bụm mặt chạy như bay đi mất.
Mập Mạp nhanh chóng quay đầu lại, thấy người đến là Phương Tranh, không khỏi ngẩn người, sau đó giận dữ nói: " Ta nói tiểu tử ngươi có phải là đang mắc bệnh hay không nha? Lâu như vậy không nhìn thấy bóng dáng đâu, cũng không thèm đến thăm ta, vừa gặp mặt liền hù dọa cho tiểu mỹ nhân mà ta nhìn trúng ý chạy mất…."
Nói xong biểu tình của Mập Mạp không đành lòng khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân kia chạy đi thật xa, còn chưa thỏa mãn tâm nguyện cùng nàng phân tích loài hoa bách hợp.
Phương Tranh bĩu môi nói: " Thôi đi, ngươi nhìn cái gì kia, một cái bộ dạng như thế, cũng có thể cho là tiểu mỹ nhân sao? Khuôn mặt thì như bản đồ, cả người toàn tàn nhang, gồ ghề, không những thế còn rỗ quá mức, chỉ sợ đem một bát nước hất lên mặt của nàng cũng không rơi ra ngoài một giọt nào. Ta nói Mập Mạp a, ngươi dù sao cũng là vương gia nha, làm sao lại không có phẩm vị đây?"
Mập Mạp nghe vậy cứng người, tiếp theo nâng ngực, ngang ngạnh cãi: " Ta thích mặt rỗ, ta thích nữ tử có bộ dạng biểu cảm như thế, sao nào? Không được sao?"
Phương Tranh tận tình khuyên nhủ: " Đừng nên bó buộc bản thân mình, tâm trạng của con người vốn có nhiều thói hư tật xấu, nếu nửa đêm tỉnh dậy, vừa mở mắt phát hiện ra người nằm ở bên cạnh mình mặt rỗ giống như quỷ dạ xoa, vạn nhất không chịu nổi kích thích, bị dọa đến mức khí huyết nghịch chuyển, chân tay thẳng cẳng thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ quay đầu lại tiếp tục dâng cáo trạng lên cho quan phủ rằng cô ta mưu sát ngươi, đây chẳng phải là vu oan giá họa cho người ta sao?"
Mập Mạp cười khổ nói: " Ngươi….Ngươi mồm miệng cũng quá độc địa nha."
Phương Tranh vỗ vai hắn, cười nói: " Ta phải hảo hảo bồi dưỡng mỹ quan của ngươi một chút, tương lai cứ như thế, tử tôn của ngươi so với người đời trông sẽ rất khó coi, ngẫm lại cũng đủ chua xót nha."
Mập Mạp cùng hắn cười đùa vài câu, sau đó lôi Phương Tranh kéo đến một góc khuất không người, nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng nói: " Ai, Phương huynh, không biết có phải cảm giác của ta sai lầm rồi hay không, ta cảm thấy bầu không khí trong kinh thành mấy ngày hôm nay có điểm dị thường…."
Phương Tranh chớp chớp: " Dị thường như thế nào?"
" Ta cũng không lý giải được, kì thực cảm giác không giống bình thường, nhưng ta cảm thấy trong lòng có chút hơi hoảng loạn, tựa như cơn buồn bực trước lúc trời mưa to….Ngươi biết nhiều sự tình bí mật trong triều, nói cho ta nghe một chút, gần đây có phải sẽ phát sinh đại sự gì hay không?" Mập Mạp sắc mặt có điểm khó coi.
Phương Tranh mỉm cười nhìn Mập Mạp, hắn chính là bằng hữu cùng chung hoạn nạn với mình, có phúc cùng hưởng có hoạn cùng chia, rồi cũng cùng nhau uống rượu, cùng nhau phao gái thanh lâu, nam nhân có những trò nghịch ngợm nào, hắn và Mập Mạp tựa hồ đều đã trải qua. May mắn, Mập Mạp chỉ là một vương gia an nhàn hưởng phúc, cho nên nằm ngoài cuộc tranh giành quyền lực bên trong hoàng thất này, nhưng vạn nhất có một ngày, hoàng thượng tuổi già sức yếu cho nên băng hà, thái tử lên ngôi, vị nhàn tản vương gia này còn có khả năng tiêu dao được nữa hay không? Phải nhớ một điều, hắn luôn luôn không có quan hệ tốt cùng thái tử, luận thái độ âm hiểm của thái tử, hắn có thể dung tha được người đệ đệ cùng cha khác mẹ này hay sao?
Nếu Mập Mạp trở thành thái tử, mới thật tốt nha.
Phương Tranh giật mình cả kinh, tại sao chính mình lại nghĩ như thế? Phải chăng có điểm đại nghịch bất đạo? Nhưng nói ngược lại, thân cũng là con thân sinh của hoàng thượng, chẳng lẽ Mập Mạp thật sự chưa từng nghĩ tới tranh giành quyền hạn cùng với thái tử một chuyến sao? Hay là hắn nguyện cả đời làm một nhàn tản vương gia tiêu dao khoái hoạt? Người nào lo xa, tất phải có ưu phiền ở gần bên người, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới kết cục của chính mình, vạn nhất thái tử lên ngôi, cuộc sống của hắn sẽ có những biến hóa như thế nào?
" Mập Mạp a, ngươi có bao giờ nghĩ tới hay không…" Phương Tranh đang định mở miệng thì lại cải biến chủ ý, hiện giờ không phải là lúc nói chuyện về đề tài này, ít nhất phải đợi cho Phan thượng thư ngã ngựa rồi nói sau.
Mập Mạp vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn: " Nghĩ tới cái gì?"
Phương Tranh lảng sang chuyện khác nói: " Kì thực dạo này tâm tình của hoàng thượng không được tốt cho lắm, nếu ngươi có rảnh rỗi, thường xuyên tiến cung bồi tiếp lão nhân gia, đừng sợ, hoàng thượng chính là phụ thân của ngươi có cái gì mà phải sợ hãi, bỏ đi cái vỏ bọc đệ nhất nhân trong thiên hạ, kì thực chỉ là một lão nhân cô độc, cần con cái dành thời gian bồi tiếp cho hắn nhiều hơn."
Mập Mạp sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn, dùng sức gật đầu, trong mắt lóe ra vài phần kiên định.
Cười cười nhìn Mập Mạp, Phương Tranh nói: " Đừng coi mọi việc nặng nề như thế, hôm nay chúng ta là tới đây vui chơi, không nên lãng phí thời gian tìm kiếm mỹ nhân….."
Mập Mạp cũng cười nói: " Đúng đúng được rồi, ta còn muốn nhìn Phương huynh thi triển tuyệt kĩ tán gái, ta muốn theo học mấy chiêu…"
Vì thế giữa đàn mỹ nữ khuê tú cảnh xuân phơ phới, hai người không ngừng bận rộn như hồ điệp xuyên hoa.
" Ai nha, vị tỷ tỷ này sinh thời đã mỹ lệ như thế, tại sao còn bước ra ngoài ngắm hoa nha, tỷ tỷ vừa xuất hiện, cả vườn hoa đều ảm đạm thất sắc, đây chính là tội lỗi của tỷ tỷ nha…"
" Di? Vị tỷ tỷ này ngón tay thon dài thanh tú như ngọc, cả đời này tiểu đệ mới lần đầu tiên nhìn thấy nha, tiểu đệ đối với kinh dịch xem bói có chút nghiên cứu, không biết tỷ tỷ có nguyện ý để cho tiểu đệ xem tướng qua tay không?....Oa! Bàn tay của tỷ tỷ thật mềm mại a! Tiểu đệ có thể sờ một cái không, thật sự là tam sinh hữu hạnh, không biết tỷ tỷ đã bao nhiêu cái xuân xanh rồi, nhà ở đâu? Chúng ta lưu một chút thông tin thuận tiện tương lai liên lạc nha….."
"……."
"……."
Mập Mạp ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Tranh thi triển tuyệt kĩ tán gái, trong lòng bội phục không thôi, Phương huynh không hổ là danh phong lưu nha, quả nhiên danh bất hư truyền, chính mình nếu có ba thành công lực của hắn, làm gì đến nỗi ngay cả tiểu thư mặt rỗ cũng đều không phao được?
Phương Tranh ở trong đám hương diễm tựa như cá gặp nước, thỏa ý vui chơi một hồi, bỗng nhiên có một văn sĩ trung niên tách đám đông tiểu thư khuê tú ra, hướng Phương Tranh chắp tay cười nói: " Tại hạ thất lễ, không biết các hạ có phải là Trung Dũng Bá Phương đại nhân hay không?"
Phương Tranh ngẩn người, gật đầu nói: " Đúng vậy, xin hỏi vị tiên sinh này là…."
Văn sĩ cười cười, cất tay một cái lộ ra mười phần tao nhã: " Tại hạ họ Phạm, tên Thụy, vốn là một người chấp sự bên cạnh thái tử điện hạ, phụng mệnh thái tử điện hạ, thỉnh mời Phương đại nhân đến một nơi lịch sự tao nhã hơn, mong Phương đại nhân chớ trách tội tại hạ đón tiếp không được chu toàn."
Phương Tranh trợn tròn mắt, tiếp theo nhìn lại một đoàn oanh oanh yến yến đang vây chung quanh người mình, khó xử nói: " Chỉ là, hiện tại ta đang hơi bận chút việc a…."
Thời điểm tán gái đang đến lúc quan trọng, trong đó có một vài vị tiểu thư đã muốn đem khăn tay bên người của các nàng mà trao cho Phương Tranh làm tín vật đính hôn, lúc này thái tử lại chạy đến quấy rầy, không phải đang muốn gây khó dễ cho bổn thiếu gia hay sao?
Phạm Thụy nghe vậy cứng người, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tức giận. Thái tử điện hạ đích thân mời ngươi, đã là hạ biết bao nhiêu thân phận mặt mũi, người này sao lại không biết tốt xấu đến như thế?
Nếu người này đối với thái tử điện hạ không quá mức quan trọng, Phạm Thụy thực sự hận không thể đương trường khoát tay áo bỏ đi.
Phương Tranh quan sát sắc mặt, tức thì cười ha ha: " Phạm tiên sinh chớ trách, ta mới vừa rồi chỉ là nói giỡn, thái tử điện hạ cho gọi, ta sao dám không đi đây? Ha hả, chúng ta liền đi thôi."
Nói xong lưu luyến quay đầu hướng chúng tiểu thư vẫy tay chào vài cái, vừa đi còn vừa hô lớn: " Các vị tỷ tỷ xin hãy đợi ta ở chỗ này nha, ta sẽ quay trở lại nhanh thôi, ai , vị tỷ tỷ kia, tay của tỷ thực mềm mại, để dành cho ta, đừng mang tặng cho xú nam nhân khác, đặc biệt đừng tặng cho gã Mập Mạp bên cạnh kia, nhân phẩm đạo đức của hắn không tốt như ta đâu."
Thanh âm càng lúc càng xa, cho đến khi thân ảnh của hắn mơ hồ biến mất, chỉ để lại Mập Mạp trong lòng một bụng tức giận, cùng những tiếng cười trong vắt như chuông bạc của nhóm các vị tiểu thư xuân sắc.
/404
|