Lúc trước còn chưa tính là phiền toái, hiện tại mới chân chính là gặp phải phiền toái lớn.
Phương Tranh trong tay cầm con chim nhạn sớm đã ngọc nát hoa tàn, trong lòng dâng lên một mảnh mờ mịt.
Không biết lão tiền bối nào đã định ra quy củ, thành thân nhất định phải dùng một đôi chim nhạn, tất nhiên còn phải là chim nhạn sống. Tình huống hiện tại, sát thủ ca ca nhẫn tâm sử dụng thủ đoạn độc ác, đương trường sát tử một con, hậu quả… Không phải là nghiêm trọng bình thường a.
Tiểu Ngũ khóc lóc vô cùng thương tâm, bởi vì nhiệm vụ trông nom lồng chim nhạn chính là do hắn phụ trách bảo quản, xảy ra chuyện này, phỏng chừng Phương phu nhân không tha cho hắn.
" Thiếu gia, tiểu nhân phải làm sao bây giờ?" Tiểu Ngũ khóc thút thít nói, hắn không dám tìm sát thủ ca ca mà tranh luận, đành phải hướng Phương Tranh cầu xin giúp đỡ.
Phương Tranh gãi gãi đầu, chuyện tình phát sinh quá mức đột ngột, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt nhất.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Ngũ, Phương Tranh thật tâm không đành lòng, căng da đầu mới nghĩ được một cái biện pháp vạn bất đắc dĩ.
Bọn hắn tìm một con vịt, đem nó lăn qua đống bột mì hai vòng, sau đó nhốt vào trong lồng chim, nếu nhìn thoảng qua, so với nhạn trắng bộ dạng cũng không sai biệt lắm.
" Được chưa a?" Tiểu Ngũ lo lắng nhìn hàng nhái bên trong lồng chim không hề có sức thuyết phục, trong lòng phi thường bất an.
" Được, đương nhiên phải được." Phương Tranh vỗ ngực cam đoan nói.
Tiểu Ngũ nghe được, chính miệng thiếu gia bảo chứng, rốt cuộc tâm tư cũng thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ đến một cái vấn đề rất nghiêm trọng.
" Thiếu gia, chuyện này phát sinh, liệu có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của tiểu nhân hay không?" Tiểu Ngũ nghiêm túc hỏi.
"…….."
Phương Tranh thật sự không biết nên trả lời Tiểu Ngũ như thế nào cho phải. Suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ được một cái đáp án, tiền đồ của một gã thư đồng….Chẳng phải vẫn cứ là thư đồng hay sao?
Theo buổi sáng sớm, các đại thương hào cùng đông chủ đã lục đục đến nhà chúc mừng, Tôn quản gia nhất mực đưa bọn họ đi an bài thỏa đáng. Phương lão gia dùng một số tiền lớn mời hai gánh hát, cùng tiên sinh kể chuyện, chưa kể đến đoàn xiếc ảo thuật đang biểu diễn ở góp vui ở trên đài. Trong lúc nhất thời cảnh tượng trong Phương phủ thật náo nhiệt, phồn hoa, nha hoàn gia đinh ở trong đám người bưng các loại mâm đựng trái cây, đồ ăn vặt mà đi lại như mắc cửi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh cả ngày tiếp đãi khách nhân, hổ cốt mệt mỏi rã rời, chiếu theo sức ép như thế này mà nói, đêm nay động phòng hơn phân nửa là không có khí lực nhúc nhích, trừ phi nha đầu Trường Bình kia ở trên giường có thể tiếp tục bảo trì một phương diện tràn trề cùng nhiệt tình, chọn loại tư thế nam dưới nữ trên, bằng không thì uống rượu xong mọi người cùng nhau tắt đèn đi ngủ….
Trong nội phủ khách nhân ngày càng đến nhiều hơn, thẳng cho tới lúc hoàng hôn thì đám văn võ bá quan mới đến nhà chúc mừng, mỗi một vị quan viên phía sau đều có vài tên gia đinh tay bê quà tặng. Phương Tranh nhìn từng gánh quà mừng ở dưới sự chỉ huy của Tôn quản gia mà đưa vào trong khố phòng, âm thầm hứng chí không thôi, lại giàu to rồi! Toàn bộ văn võ bá quan trong triều ước chừng đều biết, Phương Tranh chính là tâm phúc của hoàng thượng, thụ ân sủng thâm sâu, hôm nay đã trở thành con rể của hoàng thượng, một bước nhảy vào trong hàng ngũ hoàng thân quốc thích, đối với một chuyện trọng đại có ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn hắn như vậy, đám quan viên tặng lễ há lại có thể bủn xỉn?
Tiếp đón xong các lộ quan chức, thời gian cũng đã là hoàng hôn, lúc này buổi hôn lễ cũng tiến hành một bước cuối cùng….Nghênh thân ( đón dâu)
Tại Lễ Bộ thượng thư Dương Đốc Thanh và phái đoàn của Phương gia cùng đi, ở giữa những tiếng khách nhân chúc phúc hai vị lão nhân gia, Phương Tranh cưỡi trên lưng một con ngựa, lông trắng như tuyết không có một sợi tì vết, bộ dạng đắc chí thẳng tiến tới hoàng cung, đi rước Trường Bình lão bà.
Những tiếng chiêng trống không ngừng được đội ngũ diễn tấu lên, ven hai bên đường bách tính thường dân đứng xem náo nhiệt tầng tầng lớp lớp, hôn sự của Phương Tranh làm cho bầu không khí áp lực trong kinh thành hòa dịu đi không ít, bách tính thường dân tạm thời quên đi bóng ma bao phủ trong lòng, sôi nổi chạy lên đường cái, tò mò quan sát Phương Tranh đang ngồi trên lưng ngựa, hướng bọn họ phất tay, vẫy chào.
" Đó là tiểu tử nhà nào a? Chỉ là một hồi thành thân thôi mà, đâu cần phải đắc chí như thế nha!"
" Uy! Nhỏ giọng dùm một chút! Ngươi không muốn sống nữa hay sao? Người này được mệnh danh là Phương thái tuế, hắn cưới nữ nhi của đương kim hoàng thượng, Trường Bình công chúa!"
" Phương thái tuế? Tên nghe rất quen a…."
" Ngươi thật sự là cái đồ vong ân bội nghĩa a! Nếu không phải do vị Phương đại nhân này, cả nhà già trẻ của ngươi còn đứng được ở đây hay sao, không cẩn thận đều đang ở trên thảo nguyên của người Đột Quyết mà làm nô lệ rồi!"
" A! Nguyên lai là hắn!"
" ……."
Phương Tranh không quản dân chúng có cái nhìn về hắn như thế nào, thậm chí hiện tại hắn cảm thấy rất mãn ý, vì thế biểu hiện của hắn phi thường có lực tương tác, không ngừng hướng dân chúng đứng ven hai bên đường mà vẫy tay thăm hỏi, tựa như lãnh đạo cấp quốc gia hạ cơ sở đi thị sát tình hình.
Lúc chính ngọ, Dương Đốc Thanh đến Phương phủ, nói cho Phương gia nhị lão, Khâm Thiên Giám toán ngày sinh tháng đẻ của Phương Tranh cùng Trường Bình, thì được một quẻ: " Thiên tác chi hợp" ( * chính ngọ : giữa trưa, **: lương duyên trời định, duyên trời tác hợp)
Phương Tranh nghĩ thầm, nhà của ta có tiền, nhà ngươi thì có quyền, chẳng phải đã là mối lương duyên trời định hay sao? Đám quan viên Khâm Thiên Giám này cũng già mồm quá đi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, khí tượng vẫn rất ảm đạm, ngoại trừ thời tiết xui xẻo, ngày hôm nay hết thảy mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi.
Phương Tranh quay đầu liếc mắt nhìn lại đội ngũ đón dâu, cùng với chiếc lồng đang nhốt con vịt kia. Nếu như nói có sự tình nào mà phải lo lắng, thì cũng chỉ còn con vị giả mạo chim nhạn này mà thôi, hi vọng đến lúc đó sẽ không bị người ta phát hiện.
Đội ngũ rất nhanh đi tới được cửa tây của hoàng cung, một đoàn bước ra nghênh đón Phương Tranh, không ngờ lại chính là Mập Mạp, theo sau lưng của hắn có đoàn cung nữ cùng thái giám, đám người nhìn thấy Phương Tranh khom lưng cười dài.
Ngày hôm nay, hiển nhiên Mập Mạp ăn mặc rất tỉ mỉ, hắn mặc một bộ quan phục vương gia, màu hồng sắc.
Xem ra, Mập Mạp đã không tốn công vô ích, từ xa mà ngắm nhìn bộ dạng của hắn, trông giống như một quả táo đỏ, vốn khuôn mặt của Mập Mạp nhìn đã thật thà phúc hậu, điều này làm cho hắn càng có thêm vài phần hoạt kê.
Phương Tranh bước xuống ngựa, nghi hoặc nhìn phía sau Mập Mạp: " Như thế nào chỉ có một mình ngươi?"
Mập Mạp cười nói: " Một mình ta chẳng lẽ không đủ? Hay là ngươi còn muốn phụ hoàng ta thân chinh ra đón ngươi sao?"
Phương Tranh lắc đầu, cẩn thận đánh giá Mập Mạp liếc mắt một cái, cười nói: " Mập Mạp, cách ăn mặc của ngươi hôm nay thật sự rất suất a, so với tân lang như ta còn khoa trương hơn, xoay thử một vòng đi xem nào, chậc chậc, câu hồn nha…."
Mập Mạp hả hê, nhíu mày cười nói: " Muội tử của ta xuất giá tòng phu, ta đây làm ca ca đương nhiên không thể lãnh đạm, thế nào? Ta ăn mặc có được hay không a? Ta đã phải chuẩn bị mất cả hơn một canh giờ đó nha."
" Uy, có phải ngươi trát phấn lên mặt hay không?" Phương Tranh nhíu mày hỏi, đến gần mới phát hiện gương mặt của hắn có điểm không được bình thường.
Mập Mạp càng cười đắc ý hơn: " Đúng rồi, điểm một chút phấn nhìn cho nó có sức sống, ai, phấn của Ngọc Như Trai các ngươi quả nhiên không sai, thoa lên mặt mà không bị rụng, so với các loại phấn bình thường thì tốt hơn rất nhiều."
Phương Tranh trong lòng lạnh buốt, ân, nam nhân cổ đại tại sao đều như thế này? Một đại nam nhân thoa phấn lên khuôn mặt, giống như biến thành Đông Phương Bất Bại a, hơn nữa còn không cảm thấy hổ thẹn với bản thân, thực dọa người?
" Ngươi dùng loại phấn nào thế?" Phương Tranh thầm nghĩ cách ăn mặc của Mập Mạp, trông thật chẳng ra bộ dạng gì cả.
" Loại phấn tên là Ngọc Nhân Kiều nha, như thế nào? Phượng tỷ cho người mang tới phủ tặng ta." Mập Mạp ngạc nhiên nói.
" Ngọc Nhân Kiều? Người nào đã đặt cái tên này hả? Nghe như thế nào lại giống như…"
Phương Tranh nghiêm túc lắc đầu: " Ngọc Nhân Kiều quá mức dịu dàng, dưới ánh sáng mãnh liệt, dễ dàng lộ ra dấu vết thoa phấn, mà cảnh giới cao nhất trong nghệ thuật trang điểm chính là không để cho người ta biết mình đã thoa phấn lên mặt! Nhưng hiển nhiên, dấu vết trên mặt của ngươi lại quá rõ ràng."
Mập Mạp theo bản năng sờ sờ mặt mình, rất khiêm tốn thỉnh giáo: " Như thế thì ta phải dùng loại phấn nào mới được?"
Phương Tranh kiêu ngạo cười nói: " Đương nhiên phải dùng một loại sản phẩm mới của Ngọc Như Trai, nó có tên là " Nữ Nhi Xấu Hổ", tỉ lệ hàm lượng trân châu ở bên trong tương đối cao, thích hợp cho những người trời sinh có da mặt trắng nõn như ngươi sử dụng!"
" Nữ nhi xấu hổ….? Như thế nào, ta nghe lại cảm giác nó giống tên của một loại dâm dược, thật tấu xảo nha!" Mập Mạp cố gắng nhớ lại.
" Nga? Lại có loại này nữa sao? Ngươi còn chút nào không?"
"….."
Hai người đứng trước cửa hoàng cung, sôi nổi thảo luận đề tài nam nhân….
Đoàn cung nữ thái giám phía sau Mập Mạp cùng đội ngũ đón dâu phía sau Phương Tranh, không hẹn mà đồng thời ngáp dài.
" Phúc vương điện hạ, Phương đại nhân, đã sắp đến giờ lành, chúng ta có nên mau chóng tiến cung hay không?" Dương Đốc Thanh không thể không xuất đầu, chen ngang cuộc nói chuyện phiếm tràng giang đại hải của hai người.
" A?" Hai người đồng thời ngẩng đầu quan sát sắc trời, tức thì nhìn nhau cùng cười khan nói: " Đúng rồi, đúng rồi, tiến cung thôi, nên tiến cung thôi…."
Trên đường tiến cung Phương Tranh mới hiểu được, nguyên lai Mập Mạp là đại biểu nhà gái được phái ra đi nghênh đón tân lang. Trong số các vương gia, công chúa, chỉ có Mập Mạp và Trường Bình là chung một mẫu thân, cho nên nhiệm vụ đón tiếp phái đoàn người nhà họ Phương, đương nhiên rơi vào trên đầu của hắn.
Tiến vào trong hoàng cung, bái kiến hoàng thượng, một người hầu bước lên dâng sáu món lễ vật cùng sính lễ rực rỡ muôn màu, trong đó còn có cả con vịt giả mạo chim nhạn kia…..
Hoàng thượng thân mặc long bào mới tinh, nhẹ nhàng vuốt râu, sớm đã cười không còn nhìn thấy mi mắt. Đám người trong hoàng tộc tụ tập nhau lại, thái tử, Thái vương, Mập Mạp, thậm chí là tiểu công chúa Trường Nhạc, cũng không có thiếu quan chức Lễ Bộ…. Chẳng quản có thích hay là không ưa thích Phương Tranh, ở trước mặt hoàng thượng, bọn hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, chăm chú mỉm cười chào hỏi người thanh niên mới gia nhập hàng ngũ hoàng thân quốc thích này.
Ngồi bên cạnh hoàng thượng có một vị trung niên mỹ phụ, trên gương mặt lộ ra nét cười nhìn Phương Tranh, trong mắt toát ra thần thái thưởng thức, Phương Tranh choáng váng đầu óc liền khởi động, phải chăng trung niên mỹ phụ đó chính là mẫu thân của Mập Mạp cùng Trường Bình, Lý quý phi!
Uy, chẳng nhẽ là nhạc mẫu đại nhân của ta!
Phương Tranh trong lòng cả kinh, từ kiếp trước của hắn, tuy nói chưa từng kết hôn bao giờ, nhưng hắn biết trên thế giới này tồn tại một loại sinh vật đáng sợ tên là nhạc mẫu! Cuộc đời của loại sinh vật này chuyên môn gây sóng gió cho cuộc sống của con đẻ và con rể mình, biến ảo như chong chóng, lật tay làm mưa, ngửa tay làm mây….Từ những công tác mai mối, đàm luận chuyện hôn sự gia đình, cho đến xuất thân, sính lễ, đồ trang sức, thậm chí còn cả đến chuyện phòng the sau khi kết hôn cũng quản lí….Tất cả sau lưng những chuyện này, nhạc mẫu giống như cái bóng đen mờ ảo hư vô ẩn hiện ở trong đó, chợt ở phía trước, chợt ở phía sau, thần thông phi thường cường đại…..
Vị nhạc mẫu này nhất định phải nịnh bợ cho tốt! Phương Tranh sau khi nhận định được thân phận của Lý quý phi, trong đầu nhanh chóng hạ quyết định này. Ở trong lòng của hắn, đối với hoàng thượng cũng không kính sợ như thế nào, thậm chí có đôi lúc còn chưa từng cảm thấy sợ hãi khi đắc tội với hoàng thượng, nhưng đối với vị nhạc mẫu đại nhân đang mỉm cười hiền hòa này, hắn vô cùng kiêng kị. Nếu không tạo mối giao hảo cùng nàng, cuộc sống của hắn cùng Trường Bình trong tương lai cũng sẽ không được êm đềm.
Kì thực điều mà Phương Tranh lo lắng hoàn toàn dư thừa, hắn là bị hoàn cảnh độc hại của xã hội kiếp trước ảnh hưởng. Hiện giờ đang là thời xã hội phong kiến, nữ tử xuất giá tòng phu, tương lai đã là người của nhà người ta, cho dù có là nữ tử hoàng tộc, nếu cuộc sống của hai phu thê không có hòa thuận, nhà gái bình thường cũng sẽ không hỏi đến.
Ngay sau đó, Phương Tranh lộ ra bộ dạng siểm nịnh quen thuộc, hướng Lý quý phi bái kiến nhạc mẫu đại nhân, một lòng chúc phúc cho nhạc mẫu đại nhân thân thể khỏe mạnh, phúc thọ vạn năm, đoàn người đều đem Lý quý phi thổi phồng, nếu hỏi trong thâm cung có ai đẹp nhất, thì chính người là cành hoa số một…." Hoàng thượng chứng kiến liền cười ha hả, long nhan đại duyệt,
Một đoạn hí kịch người hát người khen hay theo nhịp điệu làm cho Lý quý phi cười run rẩy hết cả người, thân thể mềm mại tựa vào trên vai của hoàng thượng, không ngừng bật cười chảy cả nước mặt, hổn hển thở gấp nói: " Hoàng thượng…Vị con rể này miệng lưỡi thật ngọt, ngài đem Mật Nhi giao cho hắn thật sự là vô cùng anh minh!"
Phương Tranh vẫn đang tươi cười nịnh bợ, thản nhiên đón nhận ánh mắt khinh bỉ của hoàng thượng, Mập Mạp cùng đông đảo chúng quần thần, trong lòng đắc ý không thể nói nên lời. Hắc hắc, tận tình khinh bỉ ta đi, uy lực của nhạc mẫu đại nhân các ngươi làm sao mà biết được! Không hảo hảo lừa phỉnh nàng, tương lai ta có thể sống an ổn được sao?
Mặc dù là ngày đại hỉ nhưng hoàng thượng vẫn nhịn không được mà phải hừ lạnh một tiếng, tiểu tử này lộn giống sao? Trước kia như thế nào chưa từng đối với trẫm nịnh bợ qua như vậy!
Đèn nén cảm giác chua xót trong lòng xuống, hoàng thượng sắc mặt âm trầm nói: " Phương Tranh, hôm nay liền giao Mật Nhi cho ngươi, từ nhỏ đến lớn chúng ta chưa để cho nó phải chịu một ủy khuất gì, nếu trẫm biết ngươi đối xử với nó không tốt, hừ! Cẩn thận cái đầu trên cổ của ngươi...."
" Hoàng thượng! Hôm nay đang là ngày đại hỉ, không nên nói những lời chém chém giết giết nha, điềm xấu mà!" Lý quý phi hờn dỗi cắt ngang lời của hoàng thượng. Lần này Phương Tranh không bõ công vỗ mông ngựa, rất nhanh liền nhận được hiệu quả, bánh ít đi, bánh quy lại.
" Khụ khụ…Tào công công."
" Có lão nô!" Tào công công cung kính bước ra.
" Nhanh đưa cho trẫm hôn thư." Hoàng thượng phân phó nói.
Hắng giọng một cái, hoàng thượng đại diện cho nhà gái mở tờ hôn thư ra, diễn cảm hơi có phần trịnh trọng, nghiêm túc đọc: " Hôm nay ngày lành tháng tốt, Khâm Thiên Giám đã toán ngày sinh tháng đẻ của…."
" Quặc quặc…." Thanh âm trầm bổng cắt dứt lời của hoàng thượng.
Phương Tranh cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lão thiên gia, ngài đừng có đùa giỡn ta nha!
" Thanh âm gì đó?" Hoàng thượng cau mày nói, ánh mắt của mọi người tìm kiếm chung quanh, hoàn toàn không tra ra được thủ phạm.
" Ách, không có gì, có khả năng là do bụng của vi thần không được thoải mái, cho nên phát tiếng kêu….Thỉnh cầu hoàng thượng ngài tiếp tục." Phương Tranh nhanh chóng cười khan, giải thích nói.
Hoàng thượng trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục đọc: "….Nữ nhi thứ hai của trẫm, Chu Mật Nhi, năm nay đã đến tuổi thành lập gia thất, cho nên trẫm đặc chỉ kết mối lương duyên tần tấn, phối ngẫu cùng…."
" Quặc quặc…"
Rốt cuộc lúc này mọi người cũng phát hiện được nơi thanh âm kì quái phát ra.
Đem hôn thư đặt vào trong khay vàng, hoàng thượng bước lên phía trước, cẩn thận đánh giá sinh vật quái dị nhốt đang bị nhốt ở trong lồng sính lễ.
" Đây là…." Hoàng thượng cau mày, giống như đang lâm vào tự hỏi.
Phương Tranh khom sát lưng, lau mồ hôi lạnh sau đó nhanh chóng bước lên, cười bồi nói: "…..Đây thuộc giống chim nhạn, một con chim nhạn cự đại."
Hoàng thượng chưa buông bỏ hoài nghi, cau mày hỏi: " Đây là chim nhạn sao?"
" Đúng thế, nó thuộc giống mới được phát hiện, nhạn lai tạp với vịt…." Phương Tranh cảm giác sau lưng áo đã ướt sũng mồ hôi.
Dường như để chứng minh lời nói của Phương Tranh, con vịt trong lồng phi thường không chịu thua kém, vỗ hai cánh, cao hứng phụ họa hai tiếng: " Quặc quặc…"
Vì giả mạo nhạn trắng, Phương Tranh đem con vịt lăn qua đống bột mì hai vòng, hiện tại đã xuất hiện di chứng. Ngay lúc con vịt vỗ cánh, trong phạm vi ba thước chung quanh lồng chim, nhất thời bị một mảnh bụi phấn trắng xóa bao phủ.
Xong rồi! Phương Tranh biểu tình đau khổ, hai mắt nhắm chặt. Đồ giả vĩnh viễn vẫn là đồ giả, cho dù giống nhau như thế nào, cũng không thể so sánh được mới đồ thật, cũng giống như đạo lí " Tà không thể thắng được chính."
Giả bộ không nhìn thấy mọi người bị bụi phấn bám đầy trên người, Phương Tranh cười đến rất tươi, cãi bướng: " Loại chim nhạn giống mới này, có khuyết điểm là hay bị rụng lông, nhưng bản chất của nó thì vẫn là một con chim nhạn trắng…"
Hoàng thượng đôi lông mày rậm dựng ngược lên, kiềm chế tức giận, liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, rốt cuộc cũng nhịn được cơn tức, dường như cười mà không phải cười nhìn lại Phương Tranh, mở hôn thư ra, hừ một tiếng. Sau đó tiếp tục đọc, chỉ là tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
Tiếp theo đó là một loạt nghi lễ cung đình.
Nữ tử hoàng tộc xuất giá, tự nhiên có nhiều quy củ hơn so với dân gian, Phương Tranh mơ màng mặc cho thái giám phụ trách tư lễ đùa nghịch, cuối cùng cũng không nhớ rõ được chính mình dập đầu bao nhiêu lần, nghe biết bao nhiêu lời nói nhảm, ra mắt không biết bao nhiều hoàng thân quốc thích, đến cuối cùng cảm giác chính mình tựa hồ đã vô cùng mệt mỏi rã rời, thì nghi lễ cuối cùng cũng chấm dứt.
Lấy Mập Mạp cùng Thái vương dẫn đầu, một đám người vây quanh Phương Tranh đi tới tẩm cung của Trường Bình, bên ngoài cung điện có một đội nương tử quân võ trang đầy đủ, tư thế oai hùng hiên ngang đứng canh gác, trông thấy Phương Tranh cùng một đám người ầm ĩ tiêu sái đi đến, thống lĩnh nữ thị vệ giơ cao tay phải lên, thanh âm giòn tan, hô lớn: " Tân lang dừng bước!"
PS Tác giả: Hôn lễ trong chương này cùng những tình tiết thực tế là không đúng. Lễ thành thân quả thực có sáu bước thủ tục, nhưng nghiêm khắc mà nói thì không có chuyện hoàng đế bước ra đọc hôn thư, cái này ta suy diễn theo ý tưởng của ta!
Phương Tranh trong tay cầm con chim nhạn sớm đã ngọc nát hoa tàn, trong lòng dâng lên một mảnh mờ mịt.
Không biết lão tiền bối nào đã định ra quy củ, thành thân nhất định phải dùng một đôi chim nhạn, tất nhiên còn phải là chim nhạn sống. Tình huống hiện tại, sát thủ ca ca nhẫn tâm sử dụng thủ đoạn độc ác, đương trường sát tử một con, hậu quả… Không phải là nghiêm trọng bình thường a.
Tiểu Ngũ khóc lóc vô cùng thương tâm, bởi vì nhiệm vụ trông nom lồng chim nhạn chính là do hắn phụ trách bảo quản, xảy ra chuyện này, phỏng chừng Phương phu nhân không tha cho hắn.
" Thiếu gia, tiểu nhân phải làm sao bây giờ?" Tiểu Ngũ khóc thút thít nói, hắn không dám tìm sát thủ ca ca mà tranh luận, đành phải hướng Phương Tranh cầu xin giúp đỡ.
Phương Tranh gãi gãi đầu, chuyện tình phát sinh quá mức đột ngột, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt nhất.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Ngũ, Phương Tranh thật tâm không đành lòng, căng da đầu mới nghĩ được một cái biện pháp vạn bất đắc dĩ.
Bọn hắn tìm một con vịt, đem nó lăn qua đống bột mì hai vòng, sau đó nhốt vào trong lồng chim, nếu nhìn thoảng qua, so với nhạn trắng bộ dạng cũng không sai biệt lắm.
" Được chưa a?" Tiểu Ngũ lo lắng nhìn hàng nhái bên trong lồng chim không hề có sức thuyết phục, trong lòng phi thường bất an.
" Được, đương nhiên phải được." Phương Tranh vỗ ngực cam đoan nói.
Tiểu Ngũ nghe được, chính miệng thiếu gia bảo chứng, rốt cuộc tâm tư cũng thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ đến một cái vấn đề rất nghiêm trọng.
" Thiếu gia, chuyện này phát sinh, liệu có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của tiểu nhân hay không?" Tiểu Ngũ nghiêm túc hỏi.
"…….."
Phương Tranh thật sự không biết nên trả lời Tiểu Ngũ như thế nào cho phải. Suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ được một cái đáp án, tiền đồ của một gã thư đồng….Chẳng phải vẫn cứ là thư đồng hay sao?
Theo buổi sáng sớm, các đại thương hào cùng đông chủ đã lục đục đến nhà chúc mừng, Tôn quản gia nhất mực đưa bọn họ đi an bài thỏa đáng. Phương lão gia dùng một số tiền lớn mời hai gánh hát, cùng tiên sinh kể chuyện, chưa kể đến đoàn xiếc ảo thuật đang biểu diễn ở góp vui ở trên đài. Trong lúc nhất thời cảnh tượng trong Phương phủ thật náo nhiệt, phồn hoa, nha hoàn gia đinh ở trong đám người bưng các loại mâm đựng trái cây, đồ ăn vặt mà đi lại như mắc cửi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh cả ngày tiếp đãi khách nhân, hổ cốt mệt mỏi rã rời, chiếu theo sức ép như thế này mà nói, đêm nay động phòng hơn phân nửa là không có khí lực nhúc nhích, trừ phi nha đầu Trường Bình kia ở trên giường có thể tiếp tục bảo trì một phương diện tràn trề cùng nhiệt tình, chọn loại tư thế nam dưới nữ trên, bằng không thì uống rượu xong mọi người cùng nhau tắt đèn đi ngủ….
Trong nội phủ khách nhân ngày càng đến nhiều hơn, thẳng cho tới lúc hoàng hôn thì đám văn võ bá quan mới đến nhà chúc mừng, mỗi một vị quan viên phía sau đều có vài tên gia đinh tay bê quà tặng. Phương Tranh nhìn từng gánh quà mừng ở dưới sự chỉ huy của Tôn quản gia mà đưa vào trong khố phòng, âm thầm hứng chí không thôi, lại giàu to rồi! Toàn bộ văn võ bá quan trong triều ước chừng đều biết, Phương Tranh chính là tâm phúc của hoàng thượng, thụ ân sủng thâm sâu, hôm nay đã trở thành con rể của hoàng thượng, một bước nhảy vào trong hàng ngũ hoàng thân quốc thích, đối với một chuyện trọng đại có ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn hắn như vậy, đám quan viên tặng lễ há lại có thể bủn xỉn?
Tiếp đón xong các lộ quan chức, thời gian cũng đã là hoàng hôn, lúc này buổi hôn lễ cũng tiến hành một bước cuối cùng….Nghênh thân ( đón dâu)
Tại Lễ Bộ thượng thư Dương Đốc Thanh và phái đoàn của Phương gia cùng đi, ở giữa những tiếng khách nhân chúc phúc hai vị lão nhân gia, Phương Tranh cưỡi trên lưng một con ngựa, lông trắng như tuyết không có một sợi tì vết, bộ dạng đắc chí thẳng tiến tới hoàng cung, đi rước Trường Bình lão bà.
Những tiếng chiêng trống không ngừng được đội ngũ diễn tấu lên, ven hai bên đường bách tính thường dân đứng xem náo nhiệt tầng tầng lớp lớp, hôn sự của Phương Tranh làm cho bầu không khí áp lực trong kinh thành hòa dịu đi không ít, bách tính thường dân tạm thời quên đi bóng ma bao phủ trong lòng, sôi nổi chạy lên đường cái, tò mò quan sát Phương Tranh đang ngồi trên lưng ngựa, hướng bọn họ phất tay, vẫy chào.
" Đó là tiểu tử nhà nào a? Chỉ là một hồi thành thân thôi mà, đâu cần phải đắc chí như thế nha!"
" Uy! Nhỏ giọng dùm một chút! Ngươi không muốn sống nữa hay sao? Người này được mệnh danh là Phương thái tuế, hắn cưới nữ nhi của đương kim hoàng thượng, Trường Bình công chúa!"
" Phương thái tuế? Tên nghe rất quen a…."
" Ngươi thật sự là cái đồ vong ân bội nghĩa a! Nếu không phải do vị Phương đại nhân này, cả nhà già trẻ của ngươi còn đứng được ở đây hay sao, không cẩn thận đều đang ở trên thảo nguyên của người Đột Quyết mà làm nô lệ rồi!"
" A! Nguyên lai là hắn!"
" ……."
Phương Tranh không quản dân chúng có cái nhìn về hắn như thế nào, thậm chí hiện tại hắn cảm thấy rất mãn ý, vì thế biểu hiện của hắn phi thường có lực tương tác, không ngừng hướng dân chúng đứng ven hai bên đường mà vẫy tay thăm hỏi, tựa như lãnh đạo cấp quốc gia hạ cơ sở đi thị sát tình hình.
Lúc chính ngọ, Dương Đốc Thanh đến Phương phủ, nói cho Phương gia nhị lão, Khâm Thiên Giám toán ngày sinh tháng đẻ của Phương Tranh cùng Trường Bình, thì được một quẻ: " Thiên tác chi hợp" ( * chính ngọ : giữa trưa, **: lương duyên trời định, duyên trời tác hợp)
Phương Tranh nghĩ thầm, nhà của ta có tiền, nhà ngươi thì có quyền, chẳng phải đã là mối lương duyên trời định hay sao? Đám quan viên Khâm Thiên Giám này cũng già mồm quá đi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, khí tượng vẫn rất ảm đạm, ngoại trừ thời tiết xui xẻo, ngày hôm nay hết thảy mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi.
Phương Tranh quay đầu liếc mắt nhìn lại đội ngũ đón dâu, cùng với chiếc lồng đang nhốt con vịt kia. Nếu như nói có sự tình nào mà phải lo lắng, thì cũng chỉ còn con vị giả mạo chim nhạn này mà thôi, hi vọng đến lúc đó sẽ không bị người ta phát hiện.
Đội ngũ rất nhanh đi tới được cửa tây của hoàng cung, một đoàn bước ra nghênh đón Phương Tranh, không ngờ lại chính là Mập Mạp, theo sau lưng của hắn có đoàn cung nữ cùng thái giám, đám người nhìn thấy Phương Tranh khom lưng cười dài.
Ngày hôm nay, hiển nhiên Mập Mạp ăn mặc rất tỉ mỉ, hắn mặc một bộ quan phục vương gia, màu hồng sắc.
Xem ra, Mập Mạp đã không tốn công vô ích, từ xa mà ngắm nhìn bộ dạng của hắn, trông giống như một quả táo đỏ, vốn khuôn mặt của Mập Mạp nhìn đã thật thà phúc hậu, điều này làm cho hắn càng có thêm vài phần hoạt kê.
Phương Tranh bước xuống ngựa, nghi hoặc nhìn phía sau Mập Mạp: " Như thế nào chỉ có một mình ngươi?"
Mập Mạp cười nói: " Một mình ta chẳng lẽ không đủ? Hay là ngươi còn muốn phụ hoàng ta thân chinh ra đón ngươi sao?"
Phương Tranh lắc đầu, cẩn thận đánh giá Mập Mạp liếc mắt một cái, cười nói: " Mập Mạp, cách ăn mặc của ngươi hôm nay thật sự rất suất a, so với tân lang như ta còn khoa trương hơn, xoay thử một vòng đi xem nào, chậc chậc, câu hồn nha…."
Mập Mạp hả hê, nhíu mày cười nói: " Muội tử của ta xuất giá tòng phu, ta đây làm ca ca đương nhiên không thể lãnh đạm, thế nào? Ta ăn mặc có được hay không a? Ta đã phải chuẩn bị mất cả hơn một canh giờ đó nha."
" Uy, có phải ngươi trát phấn lên mặt hay không?" Phương Tranh nhíu mày hỏi, đến gần mới phát hiện gương mặt của hắn có điểm không được bình thường.
Mập Mạp càng cười đắc ý hơn: " Đúng rồi, điểm một chút phấn nhìn cho nó có sức sống, ai, phấn của Ngọc Như Trai các ngươi quả nhiên không sai, thoa lên mặt mà không bị rụng, so với các loại phấn bình thường thì tốt hơn rất nhiều."
Phương Tranh trong lòng lạnh buốt, ân, nam nhân cổ đại tại sao đều như thế này? Một đại nam nhân thoa phấn lên khuôn mặt, giống như biến thành Đông Phương Bất Bại a, hơn nữa còn không cảm thấy hổ thẹn với bản thân, thực dọa người?
" Ngươi dùng loại phấn nào thế?" Phương Tranh thầm nghĩ cách ăn mặc của Mập Mạp, trông thật chẳng ra bộ dạng gì cả.
" Loại phấn tên là Ngọc Nhân Kiều nha, như thế nào? Phượng tỷ cho người mang tới phủ tặng ta." Mập Mạp ngạc nhiên nói.
" Ngọc Nhân Kiều? Người nào đã đặt cái tên này hả? Nghe như thế nào lại giống như…"
Phương Tranh nghiêm túc lắc đầu: " Ngọc Nhân Kiều quá mức dịu dàng, dưới ánh sáng mãnh liệt, dễ dàng lộ ra dấu vết thoa phấn, mà cảnh giới cao nhất trong nghệ thuật trang điểm chính là không để cho người ta biết mình đã thoa phấn lên mặt! Nhưng hiển nhiên, dấu vết trên mặt của ngươi lại quá rõ ràng."
Mập Mạp theo bản năng sờ sờ mặt mình, rất khiêm tốn thỉnh giáo: " Như thế thì ta phải dùng loại phấn nào mới được?"
Phương Tranh kiêu ngạo cười nói: " Đương nhiên phải dùng một loại sản phẩm mới của Ngọc Như Trai, nó có tên là " Nữ Nhi Xấu Hổ", tỉ lệ hàm lượng trân châu ở bên trong tương đối cao, thích hợp cho những người trời sinh có da mặt trắng nõn như ngươi sử dụng!"
" Nữ nhi xấu hổ….? Như thế nào, ta nghe lại cảm giác nó giống tên của một loại dâm dược, thật tấu xảo nha!" Mập Mạp cố gắng nhớ lại.
" Nga? Lại có loại này nữa sao? Ngươi còn chút nào không?"
"….."
Hai người đứng trước cửa hoàng cung, sôi nổi thảo luận đề tài nam nhân….
Đoàn cung nữ thái giám phía sau Mập Mạp cùng đội ngũ đón dâu phía sau Phương Tranh, không hẹn mà đồng thời ngáp dài.
" Phúc vương điện hạ, Phương đại nhân, đã sắp đến giờ lành, chúng ta có nên mau chóng tiến cung hay không?" Dương Đốc Thanh không thể không xuất đầu, chen ngang cuộc nói chuyện phiếm tràng giang đại hải của hai người.
" A?" Hai người đồng thời ngẩng đầu quan sát sắc trời, tức thì nhìn nhau cùng cười khan nói: " Đúng rồi, đúng rồi, tiến cung thôi, nên tiến cung thôi…."
Trên đường tiến cung Phương Tranh mới hiểu được, nguyên lai Mập Mạp là đại biểu nhà gái được phái ra đi nghênh đón tân lang. Trong số các vương gia, công chúa, chỉ có Mập Mạp và Trường Bình là chung một mẫu thân, cho nên nhiệm vụ đón tiếp phái đoàn người nhà họ Phương, đương nhiên rơi vào trên đầu của hắn.
Tiến vào trong hoàng cung, bái kiến hoàng thượng, một người hầu bước lên dâng sáu món lễ vật cùng sính lễ rực rỡ muôn màu, trong đó còn có cả con vịt giả mạo chim nhạn kia…..
Hoàng thượng thân mặc long bào mới tinh, nhẹ nhàng vuốt râu, sớm đã cười không còn nhìn thấy mi mắt. Đám người trong hoàng tộc tụ tập nhau lại, thái tử, Thái vương, Mập Mạp, thậm chí là tiểu công chúa Trường Nhạc, cũng không có thiếu quan chức Lễ Bộ…. Chẳng quản có thích hay là không ưa thích Phương Tranh, ở trước mặt hoàng thượng, bọn hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, chăm chú mỉm cười chào hỏi người thanh niên mới gia nhập hàng ngũ hoàng thân quốc thích này.
Ngồi bên cạnh hoàng thượng có một vị trung niên mỹ phụ, trên gương mặt lộ ra nét cười nhìn Phương Tranh, trong mắt toát ra thần thái thưởng thức, Phương Tranh choáng váng đầu óc liền khởi động, phải chăng trung niên mỹ phụ đó chính là mẫu thân của Mập Mạp cùng Trường Bình, Lý quý phi!
Uy, chẳng nhẽ là nhạc mẫu đại nhân của ta!
Phương Tranh trong lòng cả kinh, từ kiếp trước của hắn, tuy nói chưa từng kết hôn bao giờ, nhưng hắn biết trên thế giới này tồn tại một loại sinh vật đáng sợ tên là nhạc mẫu! Cuộc đời của loại sinh vật này chuyên môn gây sóng gió cho cuộc sống của con đẻ và con rể mình, biến ảo như chong chóng, lật tay làm mưa, ngửa tay làm mây….Từ những công tác mai mối, đàm luận chuyện hôn sự gia đình, cho đến xuất thân, sính lễ, đồ trang sức, thậm chí còn cả đến chuyện phòng the sau khi kết hôn cũng quản lí….Tất cả sau lưng những chuyện này, nhạc mẫu giống như cái bóng đen mờ ảo hư vô ẩn hiện ở trong đó, chợt ở phía trước, chợt ở phía sau, thần thông phi thường cường đại…..
Vị nhạc mẫu này nhất định phải nịnh bợ cho tốt! Phương Tranh sau khi nhận định được thân phận của Lý quý phi, trong đầu nhanh chóng hạ quyết định này. Ở trong lòng của hắn, đối với hoàng thượng cũng không kính sợ như thế nào, thậm chí có đôi lúc còn chưa từng cảm thấy sợ hãi khi đắc tội với hoàng thượng, nhưng đối với vị nhạc mẫu đại nhân đang mỉm cười hiền hòa này, hắn vô cùng kiêng kị. Nếu không tạo mối giao hảo cùng nàng, cuộc sống của hắn cùng Trường Bình trong tương lai cũng sẽ không được êm đềm.
Kì thực điều mà Phương Tranh lo lắng hoàn toàn dư thừa, hắn là bị hoàn cảnh độc hại của xã hội kiếp trước ảnh hưởng. Hiện giờ đang là thời xã hội phong kiến, nữ tử xuất giá tòng phu, tương lai đã là người của nhà người ta, cho dù có là nữ tử hoàng tộc, nếu cuộc sống của hai phu thê không có hòa thuận, nhà gái bình thường cũng sẽ không hỏi đến.
Ngay sau đó, Phương Tranh lộ ra bộ dạng siểm nịnh quen thuộc, hướng Lý quý phi bái kiến nhạc mẫu đại nhân, một lòng chúc phúc cho nhạc mẫu đại nhân thân thể khỏe mạnh, phúc thọ vạn năm, đoàn người đều đem Lý quý phi thổi phồng, nếu hỏi trong thâm cung có ai đẹp nhất, thì chính người là cành hoa số một…." Hoàng thượng chứng kiến liền cười ha hả, long nhan đại duyệt,
Một đoạn hí kịch người hát người khen hay theo nhịp điệu làm cho Lý quý phi cười run rẩy hết cả người, thân thể mềm mại tựa vào trên vai của hoàng thượng, không ngừng bật cười chảy cả nước mặt, hổn hển thở gấp nói: " Hoàng thượng…Vị con rể này miệng lưỡi thật ngọt, ngài đem Mật Nhi giao cho hắn thật sự là vô cùng anh minh!"
Phương Tranh vẫn đang tươi cười nịnh bợ, thản nhiên đón nhận ánh mắt khinh bỉ của hoàng thượng, Mập Mạp cùng đông đảo chúng quần thần, trong lòng đắc ý không thể nói nên lời. Hắc hắc, tận tình khinh bỉ ta đi, uy lực của nhạc mẫu đại nhân các ngươi làm sao mà biết được! Không hảo hảo lừa phỉnh nàng, tương lai ta có thể sống an ổn được sao?
Mặc dù là ngày đại hỉ nhưng hoàng thượng vẫn nhịn không được mà phải hừ lạnh một tiếng, tiểu tử này lộn giống sao? Trước kia như thế nào chưa từng đối với trẫm nịnh bợ qua như vậy!
Đèn nén cảm giác chua xót trong lòng xuống, hoàng thượng sắc mặt âm trầm nói: " Phương Tranh, hôm nay liền giao Mật Nhi cho ngươi, từ nhỏ đến lớn chúng ta chưa để cho nó phải chịu một ủy khuất gì, nếu trẫm biết ngươi đối xử với nó không tốt, hừ! Cẩn thận cái đầu trên cổ của ngươi...."
" Hoàng thượng! Hôm nay đang là ngày đại hỉ, không nên nói những lời chém chém giết giết nha, điềm xấu mà!" Lý quý phi hờn dỗi cắt ngang lời của hoàng thượng. Lần này Phương Tranh không bõ công vỗ mông ngựa, rất nhanh liền nhận được hiệu quả, bánh ít đi, bánh quy lại.
" Khụ khụ…Tào công công."
" Có lão nô!" Tào công công cung kính bước ra.
" Nhanh đưa cho trẫm hôn thư." Hoàng thượng phân phó nói.
Hắng giọng một cái, hoàng thượng đại diện cho nhà gái mở tờ hôn thư ra, diễn cảm hơi có phần trịnh trọng, nghiêm túc đọc: " Hôm nay ngày lành tháng tốt, Khâm Thiên Giám đã toán ngày sinh tháng đẻ của…."
" Quặc quặc…." Thanh âm trầm bổng cắt dứt lời của hoàng thượng.
Phương Tranh cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lão thiên gia, ngài đừng có đùa giỡn ta nha!
" Thanh âm gì đó?" Hoàng thượng cau mày nói, ánh mắt của mọi người tìm kiếm chung quanh, hoàn toàn không tra ra được thủ phạm.
" Ách, không có gì, có khả năng là do bụng của vi thần không được thoải mái, cho nên phát tiếng kêu….Thỉnh cầu hoàng thượng ngài tiếp tục." Phương Tranh nhanh chóng cười khan, giải thích nói.
Hoàng thượng trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục đọc: "….Nữ nhi thứ hai của trẫm, Chu Mật Nhi, năm nay đã đến tuổi thành lập gia thất, cho nên trẫm đặc chỉ kết mối lương duyên tần tấn, phối ngẫu cùng…."
" Quặc quặc…"
Rốt cuộc lúc này mọi người cũng phát hiện được nơi thanh âm kì quái phát ra.
Đem hôn thư đặt vào trong khay vàng, hoàng thượng bước lên phía trước, cẩn thận đánh giá sinh vật quái dị nhốt đang bị nhốt ở trong lồng sính lễ.
" Đây là…." Hoàng thượng cau mày, giống như đang lâm vào tự hỏi.
Phương Tranh khom sát lưng, lau mồ hôi lạnh sau đó nhanh chóng bước lên, cười bồi nói: "…..Đây thuộc giống chim nhạn, một con chim nhạn cự đại."
Hoàng thượng chưa buông bỏ hoài nghi, cau mày hỏi: " Đây là chim nhạn sao?"
" Đúng thế, nó thuộc giống mới được phát hiện, nhạn lai tạp với vịt…." Phương Tranh cảm giác sau lưng áo đã ướt sũng mồ hôi.
Dường như để chứng minh lời nói của Phương Tranh, con vịt trong lồng phi thường không chịu thua kém, vỗ hai cánh, cao hứng phụ họa hai tiếng: " Quặc quặc…"
Vì giả mạo nhạn trắng, Phương Tranh đem con vịt lăn qua đống bột mì hai vòng, hiện tại đã xuất hiện di chứng. Ngay lúc con vịt vỗ cánh, trong phạm vi ba thước chung quanh lồng chim, nhất thời bị một mảnh bụi phấn trắng xóa bao phủ.
Xong rồi! Phương Tranh biểu tình đau khổ, hai mắt nhắm chặt. Đồ giả vĩnh viễn vẫn là đồ giả, cho dù giống nhau như thế nào, cũng không thể so sánh được mới đồ thật, cũng giống như đạo lí " Tà không thể thắng được chính."
Giả bộ không nhìn thấy mọi người bị bụi phấn bám đầy trên người, Phương Tranh cười đến rất tươi, cãi bướng: " Loại chim nhạn giống mới này, có khuyết điểm là hay bị rụng lông, nhưng bản chất của nó thì vẫn là một con chim nhạn trắng…"
Hoàng thượng đôi lông mày rậm dựng ngược lên, kiềm chế tức giận, liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, rốt cuộc cũng nhịn được cơn tức, dường như cười mà không phải cười nhìn lại Phương Tranh, mở hôn thư ra, hừ một tiếng. Sau đó tiếp tục đọc, chỉ là tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
Tiếp theo đó là một loạt nghi lễ cung đình.
Nữ tử hoàng tộc xuất giá, tự nhiên có nhiều quy củ hơn so với dân gian, Phương Tranh mơ màng mặc cho thái giám phụ trách tư lễ đùa nghịch, cuối cùng cũng không nhớ rõ được chính mình dập đầu bao nhiêu lần, nghe biết bao nhiêu lời nói nhảm, ra mắt không biết bao nhiều hoàng thân quốc thích, đến cuối cùng cảm giác chính mình tựa hồ đã vô cùng mệt mỏi rã rời, thì nghi lễ cuối cùng cũng chấm dứt.
Lấy Mập Mạp cùng Thái vương dẫn đầu, một đám người vây quanh Phương Tranh đi tới tẩm cung của Trường Bình, bên ngoài cung điện có một đội nương tử quân võ trang đầy đủ, tư thế oai hùng hiên ngang đứng canh gác, trông thấy Phương Tranh cùng một đám người ầm ĩ tiêu sái đi đến, thống lĩnh nữ thị vệ giơ cao tay phải lên, thanh âm giòn tan, hô lớn: " Tân lang dừng bước!"
PS Tác giả: Hôn lễ trong chương này cùng những tình tiết thực tế là không đúng. Lễ thành thân quả thực có sáu bước thủ tục, nhưng nghiêm khắc mà nói thì không có chuyện hoàng đế bước ra đọc hôn thư, cái này ta suy diễn theo ý tưởng của ta!
/404
|