Đêm tối phủ xuống, vạn nhà trong kinh thành lên đèn, trải qua một trận phản loạn đầy máu tanh, kinh thành cũng khôi phục lại sự sinh hoạt bình tĩnh, người chết thì đã chết, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống mà bôn ba.
Lệnh cấm đi lại trong kinh thành ban đêm đã được giải trừ, bên trong thành không ít bách tính đầu quấn vải bố trắng, đốt đèn ong chúc, lại còn đốt thêm giấy tiền vàng mã, các góc trong kinh thành đều truyền đến tiếng khóc loáng thoáng, đó là bách tính đang cúng tế cho người thân vô tội bị phản loạn mà chết thảm.
Phương phủ cũng đèn đuốc sáng trưng.
Công tác tu sửa tiền viện còn đang tiến hành với khí thế ngất trời, Phương Tranh đang phụ giúp tuần tra công trường.
Một vị quan viên công bộ cúi đầu khom lưng hướng Phương Tranh cười lấy lòng: " Phương hầu gia, công tượng tu sửa sân cho ngài lệ thuộc quản hạt trực tiếp của Công Bộ, bọn họ đời đời đều tu vườn hoa cho hoàng cung, đại điện, tay nghề được tổ truyền, ngài nhìn thỏa mãn không?"
Phương Tranh kinh ngạc nói: " Tu sửa hoàng cung lại đến tu sửa đại viện cho ta? Vậy…có phải đại tài sử dụng việc nhỏ hay không? Ta làm sao đảm đương nổi?"
Quan viên công bộ cười nói: " Đảm đương nổi, còn đảm đương nổi, hơn nữa, tu sửa phủ viện cho ngài, đều là do công bộ bỏ tiền túi mà làm, không hề dùng một văn của quốc khố, rốt cục xem như công bộ hiến chút tâm ý nho nhỏ cho hầu gia, mong rằng hầu gia đừng chối từ…"
Đôi mắt quan viên nhìn về phía Phương Tranh vô cùng nhiệt liệt, giống như một người phóng đại kính hiển vi vô số lần, biểu tình biến hóa dù rất nhỏ trên mặt Phương Tranh đều thật sâu đập vào trong mắt vị quan viên, đang suy đoán vị đại nhân có bối cảnh cường đại sau lưng này là đang vui hay buồn giận. Nét mặt quan viên mang theo vẻ tươi cười lấy lòng nịnh bợ, trong ngực Phương Tranh lại hoàn toàn sáng tỏ, hắn lấy lòng không phải là chính mình, mà chính là vầng hào quang ở sau lưng mình.
Quyền lực, nguyên lai thứ này gọi là quyền lực. Thảo nào từ cổ đại, nhiều người truy cầu quyền lực như vậy, dù đầu rơi máu chảy vẫn không biết mệt, thậm chí cửa nát nhà tan cũng không tiếc, hai chữ quyền lực đúng là mê người như vậy.
Phương Tranh chỉ mới nếm quyền lực gần đây, bất quá hắn chỉ là một người thanh niên trẻ tuổi chỉ chừng không được hai mươi tuổi, kiếp trước hắn chỉ là một sinh viên nghèo tìm kiếm việc làm mãi vẫn không được, chưa từng nghĩ tới lại có một ngày mình cũng có ngày tháng phong cảnh đến như vậy? Quan viên trong triều đình liều mạng suy nghĩ đủ cách để lấy lòng chính mình, còn khóc hô tặng quà, tặng ngân phiếu, không từ mà biệt, công bộ lại giúp hắn tu sửa tiền viện lại không hề tính toán…hắn nghĩ ít nhất cũng phải tiêu tốn một hai vạn lượng bạc đi?
Nhưng đúng là làm quan viên của công bộ mỗi người đều có tiền khá giả. Lịch đại hoàng đế cũng không hề ngừng nghỉ chuyện tiêu thụ phí dụng cho việc tu sửa hoàng cung, lại cực kỳ hào hoa xa xỉ, cho nên công bộ cũng biến thành một tòa nha môn kiếm tiền béo bở. Tùy tiện tính toán tiền tu sửa cung đình lấy từ trong quốc khố ra một chút cũng đủ cho bọn họ ăn cả đời bất tận. Phương Tranh lại không nghĩ rằng, bọn họ lại cũng có ngày đi nịnh bợ chính mình.
Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh! Phương Tranh vô cùng đắc ý, đồng thời trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân quyền lực là một thanh kiếm hai lưỡi, không cẩn thận sẽ làm bị thương chính mình, quyền lực trong tay càng lớn, thì mình làm việc càng phải thật cẩn thận, không thể làm ra việc gì bị người ta làm ra đầu đề bàn tán.
" Các ngươi làm như vậy thật sai lầm!" Phương Tranh giận tái mặt, nghĩa chính lời nghiêm nói: " Ngươi đây là muốn đút lót cho bổn hầu gia sao?"
Quan viên công bộ kinh hãi thất sắc đến mặt cũng biến trắng, run giọng nói: " Hầu gia…hầu gia thứ tội! Hạ quan chỉ là đại biểu công bộ hướng ngài biểu thị một chút tâm ý, sao lại có câu nói đút lót? Vọng hầu gia minh giám!"
Chỉ chỉ công trường khí thế ngất trời Phương Tranh trầm giọng nói: " Những thứ này phải xài không ít bạc phải không? Bổn hầu gia từ trước đến nay thanh liêm như nước, thanh liêm nổi danh trong dân gian triều chính, đều có danh dự rất cao, các ngươi làm như vậy không phải là muốn hại ta sao?"
Quan viên công bộ tức giận đến sắp ói máu, ngươi mà thanh liêm? Đã nhiều ngày nay ngươi đếm ngân phiếu chắc đếm đến rút gân tay đi? Chiếm tiện nghi còn khoe mã, quả thực là cực kỳ vô sỉ!
Trong lòng cực độ hèn mọn, nhưng nét mặt hắn không thể không cười theo nói: " Hầu gia nói quá lời, những thứ này cũng không tốn bao nhiêu bạc, thực sự, hoàng thượng mệnh hầu gia giám sát các quan viên, hạ quan làm sao dám tạo ác danh tham ô hối lộ trên lưng hầu gia? Hầu gia cũng chỉ có thể cho là sự qua lại có lễ phép giữa quan trường với nhau thôi…"
" Như vậy sao được?" Phương Tranh giống như một vĩ nhân giơ cao vung lên, như đinh đóng cột nói: " Bổn hầu gia được hưởng thâm ân của hoàng thượng, luôn đăm chiêu suy nghĩ quốc sự, sao lại có thể chiếm loại tiểu tiện nghi này chứ? Tiền công của những công tượng này, thức ăn còn có tài liệu cần thiết tu sửa phủ viện, bổn hầu gia phải xuất tiền túi, nói, tổng cộng là bao nhiêu bạc?"
Tâm trạng của quan viên công bộ kỳ lạ vô cùng, vốn biết người này cực kỳ tham tài háo sắc, vì muốn kiếm bạc thường thường không từ mọi thủ đoạn, hôm nay xem ra cũng không phải là như vậy, chẳng lẽ lời đồn không xác thực, người này thực sự là một thanh quan? Vậy cũng không dễ làm…
" Hầu gia…Ngài, ngài hà tất làm vậy làm chi? Hạ quan không có ý tứ khác…" Quan viên công bộ lắp bắp nói.
Phương Tranh ôm lấy quan viên công bộ, kéo hắn qua một bên, vẻ mặt chính khí nói: " Bổn hầu gia phụng hoàng mệnh giám sát các quan viên, đương nhiên phải lấy thân làm gương, có thể làm sao để mang ô danh tham ô tiền bạc? Hơn nữa bổn hầu gia gia cảnh giàu có, còn thiếu chút tiền trinh đó hay sao? Mười lượng có đủ hay không?"
" A?" Quan viên công bộ bị chính khí của Phương Tranh làm khiếp sợ, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Phương Tranh mất hứng nói: " Uổng cho ngươi là quan ngũ phẩm, thế nào lỗ tai lại không nghe tốt vậy? Bổn hầu gia hỏi ngươi, tiền công của những công tượng này, còn có tài liệu cộng vào, mười lượng bạc có đủ hay không?"
" Mười…mười lượng?" Quan viên công bộ mở to hai mắt nhìn, lắp bắp hỏi.
Phương Tranh nhăn mày lại: " Chẳng lẽ thiếu?"
" Không, không, không ít đâu…" Quan viên dùng hết khí lực toàn thân, liều mạng để lộ khuôn mặt tươi cười, chỉ là sắc mặt có điểm xấu xí.
Phương Tranh thỏa mãn vỗ vỗ vai quan viên, dáng tươi cười bao hàm vui mừng: " Tốt, bổn hầu gia cũng không chiếm tiện nghi của người khác, người khác tống quà tặng cho ta, bổn hầu gia đều trả lại mười lần, hợp lý, ai cũng vui vẻ…"
Vừa nói Phương Tranh vừa móc ra một thỏi bạc mười lượng vỗ lên tay quan viên, đầy cõi lòng cảm khái liếc mắt nhìn công trường tu sửa khí thế ngất trời, dùng cảm tình tràn ngập than thở: " Thật tốt, thật….a!"
Cổ vũ vỗ vai quan viên, Phương Tranh cảm thấy mỹ mãn hướng tiểu viện đi đến.
Quan viên công bộ hơi giật mình nhìn thỏi bạc sáng lóe trong tay, dưới cây đuốc của công trường chiếu xuống, có vẻ vô cùng lóa mắt…
" Được rồi." Đi vài bước, Phương Tranh hình như nhớ tới điều gì, xoay người nói: " Lão phụ của bổn hầu gia thích bình hoa, ngươi đi tìm tòi một chút, tìm vài bình hoa cổ xưa đặt ngoài đại sảnh của nhà ta, phải là đồ chính phẩm, đừng mua đồ dỏm…"
Nhìn quan viên còn đang cầm thỏi bạc ngơ ngác nhìn hắn, Phương Tranh nhíu nhíu mày, cường điệu thêm một câu: " Không nên tham ô nga! Không thì đừng trách bổn hầu gia xử lý ngươi…"
Nói xong Phương Tranh phất ống tay áo, chậm rãi trở về tiểu viện.
Một lúc lâu, quan viên công bộ phác thông một tiếng ngã xuống đất làm đám công tượng nơi công trường đều hoảng hốt.
" Đại nhân! Đại nhân, ngài sao vậy?"
" Nhanh! Nhanh đi thỉnh đại phu!"
" …."
Hưng phấn xoa xoa tay, Phương Tranh vẻ mặt tươi cười xấu xa trở lại tiểu viện.
Nhìn bốn gian sương phòng trong tiểu việc, lộ ra vẻ tươi cười như kẻ trộm, tâm tình Phương Tranh một trận kích động, phản loạn trong thành vừa bình định, còn chưa quá an toàn, Phương Tranh để Phượng tỷ và Yên Nhiên ở lại trong phủ, bốn gian phòng kia đêm nay nên ngủ ở gian nào đây? Phương Tranh lập tức liền làm ra quyết định, Trường Bình, đương nhiên là Trường Bình. Lão già Phan thượng thư khởi binh phản loạn đúng ngay ngày Phương Tranh và Trường Bình thành thân, làm hại hai người mãi cho đến bây giờ còn chưa được động phòng.
Phương Tranh xoa tay, ý chí chiến đấu sục sôi muốn lập tức nuốt Trường Bình vào miệng, lại nhai hai cái ba cái, một ngụm nuốt luôn vào trong bụng…
Bởi Trường Bình là chính thê, đương nhiên phải ở trong phòng lớn, các lão bà đều đã sớm thổi tắt đèn, đã đi nghỉ ngơi. Đêm trăng mờ lại gió lớn, chính là thời cơ đi trộm hương tốt nhất, nghĩ đến gương mặt tinh xảo mỹ lệ của Trường Bình, cùng vóc người cân đối đầy đặn nằm trên giường mặt cho chàng hái tùy ý, tim Phương Tranh không khỏi đập nhanh sôi sục, nước bọt đã chảy xuống giọt giọt…
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, trong phòng tối om đưa tay không thấy năm ngón, Phương Tranh rón ra rón rén giống như một tên trộm đạo, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa, lần mò đi tới bên giường, trong miệng dùng lời nói cực kỳ dâm đãng nhẹ nhàng nói: " Mật nhi, tiểu ngoan ngoan, tiểu bảo bối, lão công tới rồi, có tắm rửa sạch sẽ hay chưa nha? Hôm nay lão công phải hảo hảo thương nàng, hắc hắc hắc…"
" Phu quân? Là ngươi sao?" Trường Bình bị tiếng dâm đãng của Phương Tranh đánh thức, ngáp dài đứng lên châm ngọn nến trên bàn.
Gian phòng sáng lại, Phương Tranh liếc mắt nhìn qua, đứng ngây người.
Trong ánh sáng mù mờ, Trường Bình xõa tung tóc mây, trên thân ăn mặc một chiếc áo yếm đỏ sẫm, dưới thân mặc một chiếc quần cực kỳ ngắn mỏng, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, bộ ngực sữa đứng thẳng cao vót, vòng eo thon thon tinh tế, còn có đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp…Phương Tranh lại nuốt nước miếng, Trường Bình vì bị Phương Tranh đánh thức vẫn đang mơ mơ màng màng, đối với việc mình ăn mặc bại lộ cũng hồn nhiên không cảm giác, bàn tay nhỏ bé che miệng, ngáp dài một tiếng lẩm bẩm nói: " Đã là giờ nào rồi, sao bây giờ mới về?"
Nói xong Trường Bình mơ mơ màng màng đi tới bên giường, dự định nằm xuống tiếp tục ngủ.
Trong lòng Phương Tranh oán hận suy nghĩ, nữ nhân này chẳng lẽ không biết ngày hôm nay là ngày động phòng của nàng hay sao? Thế nào một chút ý tứ xấu hổ cũng không có? Thần kinh đúng là vững nha…
Mỹ cảnh tốt đẹp làm sao bỏ uổng? Phương Tranh chảy nước bọt, không nói hai lời, sải bước nhanh tới, kéo Trường Bình vào trong lòng, bàn tay háo sắc bắt đầu sờ loạn chung quanh, trong miệng hắc hắc cười nói: " Muốn ngủ sao? Đến, cùng ca ca ngủ chung, chúng ta làm vận động xong lại ngủ tiếp, đối với thân thể khỏe mạnh mới có lợi…"
Trường Bình bị Phương Tranh vừa ôm vừa sờ soạng, nhất thời cả người thanh tỉnh, không kịp đề phòng, " Nha!" kêu lên một tiếng sợ hãi, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, hai tay hai chống cự, trong miệng vô lực duyên dáng gọi to nói: " Phu quân, ngày hôm nay không…không được, phu quân! Nha! Đáng ghét muốn chết, đừng sờ loạn…ngày hôm nay không được…"
Tinh trùng đang thượng não Phương Tranh đâu thèm để ý Trường Bình nói gì, còn tưởng rằng Trường Bình e ngại mặt mũi của một cô nương, không có ý tứ hùa theo hắn, cho nên cố ý làm ra vẻ như chống cự nhưng lại khêu gợi. Phương Tranh cười hắc hắc dâm đãng nói: " Tiểu nương tử, nàng cũng đừng phản kháng nữa, tùy theo ta đi! Sau này đi theo bổn đại gia sẽ được ăn thịt uống rượu…"
Nói xong liền ôm lấy Trường Bình, hướng giường đi đến, sau đó đặt Trường Bình đang không ngừng giãy dụa lên giường, không kịp phân trần liền nhào cả người lên thân thể của nàng, giống như đói khát lâu ngày, hôn ngấu nghiến vào chiếc miệng nhỏ nhắn của Trường Bình, sờ loạn lên bộ ngực sữa, thẳng đến khi gương mặt Trường Bình đỏ bừng, kìm lòng không được rên rỉ một tiếng, cắn chặt răng, dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, nhẹ giọng nói: " Phu quân, ngày hôm nay thực sự không được…nga…đừng, đừng hôn chỗ đó…"
Phương Tranh tưởng Trường Bình đã động tình, thể xác và tinh thần hắn liền như bị hỏa thiêu, Trường Bình nói gì hắn làm sao nghe vào được, sốt ruột vội vàng dùng tay kéo mạnh chiếc yếm của Trường Bình xuống, Trường Bình hoảng hốt thét lên, sau đó liền thấy Phương Tranh giống như tìm được điều gì đó, mở to con mắt đầy tơ máu, vừa hôn lên bộ ngực sữa, lại ra sức lục lọi, âu yếm…
" Ngươi lại khi dễ tỷ tỷ của ta sao?" Thanh âm non nớt cắt đứt xuân diễm cả gian phòng, giống như một trận gió lạnh mãnh liệt thổi đến, thổi rơi một đóa hoa xuân trên cành.
Phương Tranh giống như bị người dội một chậu nước lạnh, cả người thất thần, bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó liền nhìn thấy, trong ổ chăn của Trường Bình có một cái đầu nho nhỏ thò ra, bàn tay mập mạp nhỏ bé đang xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá bàn tay sắc ma của Phương Tranh đang đặt trên bộ ngực sữa của Trường Bình.
Phương Tranh và Trường Bình hơi giật mình nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy mình vẫn duy trì tư thế khinh bạc, mà bàn tay của Trường Bình vẫn chăm chú đặt nơi thắt lưng của Phương Tranh, phảng phất giống như đang chào đón hùa theo động tác của hắn…
" A…"
" Ngươi muốn chết sao!"
Hai tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời đêm, thẳng trùng chín tầng trời.
Phương Tranh đang chỉnh trang lại y phục gương mặt trầm như nước đang ngồi cạnh bàn, Trường Bình đã mặc lại y phục, gương mặt vẫn đỏ hồng, nhìn Phương Tranh đang làm ra dáng dấp như bất mãn, Trường Bình không khỏi bật cười khúc khích ra tiếng.
Nhìn Trường Nhạc đang nằm trên giường đùa nghịch, hắn hỏi Trường Bình: " Nó…Sao lại ở chỗ này?"
Trường Bình liếc mắt nhìn hắn: " Nó vì sao không thể ở chỗ này? Lúc phản loạn ở trong cung chết thật nhiều người, bỏ một mình nó ở lại trong cung nên nó sợ, ta chỉ đành mang nó đến đây mấy ngày thôi…"
Phương Tranh thở dài một hơi, nói: " Hoàn hảo hoàn hảo…Ta còn nghĩ phụ hoàng của nàng xem tiểu nha đầu như của hồi môn đưa cho nàng mang đến luôn nhà ta…"
Trường Bình xì nói: " Tới địa ngục đi! Mỹ cho ngươi chết! Ngươi làm như ra chợ mua thịt, mua hai cân thịt còn tặng cho ngươi thêm nữa sao?"
Phương Tranh bi phẫn nói: " Vậy nàng cũng nên nói sớm cho ta biết một chút, làm trò ngay mặt cô em vợ thân thiết với tỷ tỷ, tỷ phu như ta sau này phải làm sao?"
Trường Bình nghe vậy e thẹn nói: " Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ai kêu ngươi…Ai kêu ngươi gấp như vậy, hơn nữa Bảo nhi mới năm tuổi mà biết cái gì?"
Hừ hừ, nó hiểu được không ít hơn nàng đâu, chỉ là nàng chưa từng chứng thực gương mặt thật của nó mà thôi.
" Tỷ phu, ngươi và tỷ tỷ ở lại trong phòng không đi, có phải cũng muốn ta gả cho ngươi?" Trường Nhạc chớp mắt nói.
Phương Tranh nghe vậy liền muốn khóc đi ra, nếu ngươi gả cho ta thì cuộc sống này làm gì còn ngày cho ta xuất đầu?
" Trường Nhạc công chúa, nói đến thật là có lẽ ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện đâu, vi thần thật ngại…" Phương Tranh vẻ mặt cầu xin nói.
" Ta có rất nhiều của hồi môn nga!" Vốn chỉ thuận miệng nói một câu, nghĩ đến không ngờ bị tỷ phu cự tuyệt, Trường Nhạc nghĩ thật mất mặt, cố ý cường điệu ưu thế của nàng.
Phương Tranh nghe vậy đã cảm thấy hứng thú: " Nga? Ngươi nói một chút, ngươi có bao nhiêu của hồi môn?"
Trường Nhạc mừng rỡ đắc ý dào dạt vươn năm đầu ngón tay nhỏ bé tròn mũm mĩm khoa chân múa tay một chút, làm vẻ huyền diệu không gì sánh được.
Đôi mắt Phương Tranh sáng ngời, oa! Tiểu nha đầu này biết kiếm tiền còn độc hơn ta, là một nhân tài a!
" Thế nào? Nếu ta gả cho ngươi, những của hồi môn này cũng là của ngươi, rất động tâm phải không?" Có hi vọng về nhà chồng tương lai, Trường Nhạc không hề dừng ngựa cấp cho Phương Tranh công tác tư tưởng.
Phương Tranh kìm lòng không được gật đầu, một bút của hồi môn thật lớn, lại có thêm một tiện nghi lão bà, vụ buôn bán này có thể làm…
" Có muốn ta đi ra ngoài trước, đem nơi này tặng cho hai người để động phòng hay không?" Trường Bình vẻ mặt bất thiện, giọng nói âm trắc trắc.
Trường Nhạc lại mừng đến không ngừng, vỗ bàn tay nhỏ bé tròn trịa nói: " Tốt tốt…"
Phương Tranh do dự nói: " Không tốt đâu…" Tiểu nha đầu còn quá nhỏ, nếu lớn thêm mười năm thì còn được…
Trường Bình giận dữ, kéo áo Phương Tranh, sau đó hung hăng dùng một cước đá Phương Tranh ra ngoài cửa, hét lớn: " Ngươi là cầm thú! Chủ ý với tiểu cô nương năm tuổi mà ngươi cũng đám nghĩ! Cút ra ngoài! Lão nương không muốn thấy ngươi!"
Phương Tranh kinh hãi, ở ngoài cửa ủy khuất kêu lên: " Oan uổng nha! Trên thực tế, là tiểu cô nương năm tuổi đánh chủ ý với ta…nàng mới là cầm thú đó…"
Trường Bình không để ý đến hắn, trong phòng truyền đến tiếng cười đùa của hai tỷ muội.
" Tỷ tỷ, tỷ phu thoạt nhìn xấu xa cùng cực, sao tỷ lại chịu gả cho hắn?"
" Ai, quen người không thành thục…"
" Vậy tỷ đưa hắn tặng cho ta có được hay không? Ta giúp tỷ quản giáo hắn…"
" Mơ tưởng!"
"…."
Đêm động phòng nha, lại như thế mà xong rồi…đêm nay làm sao mà qua đây! Phương Tranh bi phẫn ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, cố không cho nước mắt chảy xuống…
……….
Sáng sớm, Phương Tranh thần thanh khí sảng đi ra cửa lớn.
Tối hôm qua bị Trường Bình đá ra khỏi cửa, Phương Tranh lại gõ cửa những phòng khác, nhưng không một lão bà nào chịu thu lưu hắn, vạn bất đắc dĩ, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là lén lút chuồn vào sử dụng sở trường đặc biệt, đem sương phòng của Yên Nhiên mở ra, Yên Nhiên rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Phương Tranh làm xằng làm bậy trên người nàng, mai khai hết mấy độ, cảnh xuân vô hạn, tiếng rên rỉ cho đến suốt đêm…
Phương Tranh mang theo dáng tươi cười dâm đãng, hồi ức lại hương vị tối đêm qua trên người Yên Nhiên, bỗng tiếc nuối chậc lưỡi, nếu như có luôn bốn lão bà nằm chung một giường, mọi người cùng cởi hết trống trơn chơi trò chơi, tư vị lại như thế nào? Ai nha! Không biết đến tháng năm nào mới được đền bù mong ước…
Phương Tranh ra cửa, đám thuộc hạ canh giữ từ sớm ngay cả đã vọt tới, Ôn Sâm hướng Phương Tranh thi lễ cười nói: " Đại nhân, hôm nay có phải là ngày nên thẩm vấn thủ phạm Phan nghịch của cuộc phản loạn?"
" Thẩm vấn không cần phải gấp gáp chứ? Bổn quan tương đối thấy hứng thú đối với việc xét nhà…" Phương Tranh vuốt cằm trầm tư nói.
" Đại nhân, hoàng thượng phân phó ngài phải nhanh có được khẩu cung của Phan nghịch, sau đó đem tội trạng công bố thiên hạ, việc này thật gấp lắm!" Ôn Sâm cẩn thận nhắc nhở.
Phương Tranh chần chờ: " Thế nhưng…chuyện xét nhà làm sao bây giờ? Gần đây bổn quan rất thiếu tiền dùng…khái khái, sai rồi, là quốc khố triều đình rất thiếu tiền dùng…"
" Đại nhân xin yên tâm, Phùng tướng quân của Long Võ quân đã phái thủ hạ tâm phúc, vây kín Phan phủ không còn một kẽ hở, bảo đảm không có gì sơ thất…" Vừa nói Ôn Sâm vừa nhìn Phương Tranh lộ ra một nụ cười hiểu ý: " Hơn nữa thuộc hạ đã phái một trăm thủ hạ Ảnh Tử ngày đêm giám thị bên ngoài Phan phủ, thứ gì cũng còn nguyên, một cây châm cũng không ít đi…"
Phương Tranh vui vẻ, vỗ vai Ôn Sâm cười nói: " Không tệ không tệ, có tiền đồ, bổn quan quyết định thăng quan cho ngươi, vừa lúc trong triều mới thiết lập Đô Sát Viện, ngươi đi làm phó thủ cho ta đi, các lão huynh đệ trước đây trong Ảnh Tử đều thăng cấp, lương tháng lại trả thêm năm thành, phụ trách huấn luyện thành viên mới chiêu mộ của Ảnh Tử, nhớ kỹ phải tranh thủ một chút, ba tháng sau, bổn quan muốn nhìn thấy thành tích!"
Ôn Sâm và các thuộc hạ nghe vậy đều vui mừng, quỳ một gối, hướng Phương Tranh biểu thị lòng biết ơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
" Đi thôi, đến đại đường hình bộ, thẩm vấn Phan nghịch! Lão già kia, xem thiếu gia làm sao chỉnh hắn!" Niên thiếu đắc chí, Phương đại thiếu gia hăng hái mang theo sự khó chịu bị đá ra khỏi phòng tân hôn đêm qua, lực mạnh huy tay, các thuộc hạ Ảnh Tử liền tiền hô hậu ủng vây quanh hắn, đoàn người đằng đằng sát khí hướng đại đường hình bộ đi đến.
Lệnh cấm đi lại trong kinh thành ban đêm đã được giải trừ, bên trong thành không ít bách tính đầu quấn vải bố trắng, đốt đèn ong chúc, lại còn đốt thêm giấy tiền vàng mã, các góc trong kinh thành đều truyền đến tiếng khóc loáng thoáng, đó là bách tính đang cúng tế cho người thân vô tội bị phản loạn mà chết thảm.
Phương phủ cũng đèn đuốc sáng trưng.
Công tác tu sửa tiền viện còn đang tiến hành với khí thế ngất trời, Phương Tranh đang phụ giúp tuần tra công trường.
Một vị quan viên công bộ cúi đầu khom lưng hướng Phương Tranh cười lấy lòng: " Phương hầu gia, công tượng tu sửa sân cho ngài lệ thuộc quản hạt trực tiếp của Công Bộ, bọn họ đời đời đều tu vườn hoa cho hoàng cung, đại điện, tay nghề được tổ truyền, ngài nhìn thỏa mãn không?"
Phương Tranh kinh ngạc nói: " Tu sửa hoàng cung lại đến tu sửa đại viện cho ta? Vậy…có phải đại tài sử dụng việc nhỏ hay không? Ta làm sao đảm đương nổi?"
Quan viên công bộ cười nói: " Đảm đương nổi, còn đảm đương nổi, hơn nữa, tu sửa phủ viện cho ngài, đều là do công bộ bỏ tiền túi mà làm, không hề dùng một văn của quốc khố, rốt cục xem như công bộ hiến chút tâm ý nho nhỏ cho hầu gia, mong rằng hầu gia đừng chối từ…"
Đôi mắt quan viên nhìn về phía Phương Tranh vô cùng nhiệt liệt, giống như một người phóng đại kính hiển vi vô số lần, biểu tình biến hóa dù rất nhỏ trên mặt Phương Tranh đều thật sâu đập vào trong mắt vị quan viên, đang suy đoán vị đại nhân có bối cảnh cường đại sau lưng này là đang vui hay buồn giận. Nét mặt quan viên mang theo vẻ tươi cười lấy lòng nịnh bợ, trong ngực Phương Tranh lại hoàn toàn sáng tỏ, hắn lấy lòng không phải là chính mình, mà chính là vầng hào quang ở sau lưng mình.
Quyền lực, nguyên lai thứ này gọi là quyền lực. Thảo nào từ cổ đại, nhiều người truy cầu quyền lực như vậy, dù đầu rơi máu chảy vẫn không biết mệt, thậm chí cửa nát nhà tan cũng không tiếc, hai chữ quyền lực đúng là mê người như vậy.
Phương Tranh chỉ mới nếm quyền lực gần đây, bất quá hắn chỉ là một người thanh niên trẻ tuổi chỉ chừng không được hai mươi tuổi, kiếp trước hắn chỉ là một sinh viên nghèo tìm kiếm việc làm mãi vẫn không được, chưa từng nghĩ tới lại có một ngày mình cũng có ngày tháng phong cảnh đến như vậy? Quan viên trong triều đình liều mạng suy nghĩ đủ cách để lấy lòng chính mình, còn khóc hô tặng quà, tặng ngân phiếu, không từ mà biệt, công bộ lại giúp hắn tu sửa tiền viện lại không hề tính toán…hắn nghĩ ít nhất cũng phải tiêu tốn một hai vạn lượng bạc đi?
Nhưng đúng là làm quan viên của công bộ mỗi người đều có tiền khá giả. Lịch đại hoàng đế cũng không hề ngừng nghỉ chuyện tiêu thụ phí dụng cho việc tu sửa hoàng cung, lại cực kỳ hào hoa xa xỉ, cho nên công bộ cũng biến thành một tòa nha môn kiếm tiền béo bở. Tùy tiện tính toán tiền tu sửa cung đình lấy từ trong quốc khố ra một chút cũng đủ cho bọn họ ăn cả đời bất tận. Phương Tranh lại không nghĩ rằng, bọn họ lại cũng có ngày đi nịnh bợ chính mình.
Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh! Phương Tranh vô cùng đắc ý, đồng thời trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân quyền lực là một thanh kiếm hai lưỡi, không cẩn thận sẽ làm bị thương chính mình, quyền lực trong tay càng lớn, thì mình làm việc càng phải thật cẩn thận, không thể làm ra việc gì bị người ta làm ra đầu đề bàn tán.
" Các ngươi làm như vậy thật sai lầm!" Phương Tranh giận tái mặt, nghĩa chính lời nghiêm nói: " Ngươi đây là muốn đút lót cho bổn hầu gia sao?"
Quan viên công bộ kinh hãi thất sắc đến mặt cũng biến trắng, run giọng nói: " Hầu gia…hầu gia thứ tội! Hạ quan chỉ là đại biểu công bộ hướng ngài biểu thị một chút tâm ý, sao lại có câu nói đút lót? Vọng hầu gia minh giám!"
Chỉ chỉ công trường khí thế ngất trời Phương Tranh trầm giọng nói: " Những thứ này phải xài không ít bạc phải không? Bổn hầu gia từ trước đến nay thanh liêm như nước, thanh liêm nổi danh trong dân gian triều chính, đều có danh dự rất cao, các ngươi làm như vậy không phải là muốn hại ta sao?"
Quan viên công bộ tức giận đến sắp ói máu, ngươi mà thanh liêm? Đã nhiều ngày nay ngươi đếm ngân phiếu chắc đếm đến rút gân tay đi? Chiếm tiện nghi còn khoe mã, quả thực là cực kỳ vô sỉ!
Trong lòng cực độ hèn mọn, nhưng nét mặt hắn không thể không cười theo nói: " Hầu gia nói quá lời, những thứ này cũng không tốn bao nhiêu bạc, thực sự, hoàng thượng mệnh hầu gia giám sát các quan viên, hạ quan làm sao dám tạo ác danh tham ô hối lộ trên lưng hầu gia? Hầu gia cũng chỉ có thể cho là sự qua lại có lễ phép giữa quan trường với nhau thôi…"
" Như vậy sao được?" Phương Tranh giống như một vĩ nhân giơ cao vung lên, như đinh đóng cột nói: " Bổn hầu gia được hưởng thâm ân của hoàng thượng, luôn đăm chiêu suy nghĩ quốc sự, sao lại có thể chiếm loại tiểu tiện nghi này chứ? Tiền công của những công tượng này, thức ăn còn có tài liệu cần thiết tu sửa phủ viện, bổn hầu gia phải xuất tiền túi, nói, tổng cộng là bao nhiêu bạc?"
Tâm trạng của quan viên công bộ kỳ lạ vô cùng, vốn biết người này cực kỳ tham tài háo sắc, vì muốn kiếm bạc thường thường không từ mọi thủ đoạn, hôm nay xem ra cũng không phải là như vậy, chẳng lẽ lời đồn không xác thực, người này thực sự là một thanh quan? Vậy cũng không dễ làm…
" Hầu gia…Ngài, ngài hà tất làm vậy làm chi? Hạ quan không có ý tứ khác…" Quan viên công bộ lắp bắp nói.
Phương Tranh ôm lấy quan viên công bộ, kéo hắn qua một bên, vẻ mặt chính khí nói: " Bổn hầu gia phụng hoàng mệnh giám sát các quan viên, đương nhiên phải lấy thân làm gương, có thể làm sao để mang ô danh tham ô tiền bạc? Hơn nữa bổn hầu gia gia cảnh giàu có, còn thiếu chút tiền trinh đó hay sao? Mười lượng có đủ hay không?"
" A?" Quan viên công bộ bị chính khí của Phương Tranh làm khiếp sợ, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Phương Tranh mất hứng nói: " Uổng cho ngươi là quan ngũ phẩm, thế nào lỗ tai lại không nghe tốt vậy? Bổn hầu gia hỏi ngươi, tiền công của những công tượng này, còn có tài liệu cộng vào, mười lượng bạc có đủ hay không?"
" Mười…mười lượng?" Quan viên công bộ mở to hai mắt nhìn, lắp bắp hỏi.
Phương Tranh nhăn mày lại: " Chẳng lẽ thiếu?"
" Không, không, không ít đâu…" Quan viên dùng hết khí lực toàn thân, liều mạng để lộ khuôn mặt tươi cười, chỉ là sắc mặt có điểm xấu xí.
Phương Tranh thỏa mãn vỗ vỗ vai quan viên, dáng tươi cười bao hàm vui mừng: " Tốt, bổn hầu gia cũng không chiếm tiện nghi của người khác, người khác tống quà tặng cho ta, bổn hầu gia đều trả lại mười lần, hợp lý, ai cũng vui vẻ…"
Vừa nói Phương Tranh vừa móc ra một thỏi bạc mười lượng vỗ lên tay quan viên, đầy cõi lòng cảm khái liếc mắt nhìn công trường tu sửa khí thế ngất trời, dùng cảm tình tràn ngập than thở: " Thật tốt, thật….a!"
Cổ vũ vỗ vai quan viên, Phương Tranh cảm thấy mỹ mãn hướng tiểu viện đi đến.
Quan viên công bộ hơi giật mình nhìn thỏi bạc sáng lóe trong tay, dưới cây đuốc của công trường chiếu xuống, có vẻ vô cùng lóa mắt…
" Được rồi." Đi vài bước, Phương Tranh hình như nhớ tới điều gì, xoay người nói: " Lão phụ của bổn hầu gia thích bình hoa, ngươi đi tìm tòi một chút, tìm vài bình hoa cổ xưa đặt ngoài đại sảnh của nhà ta, phải là đồ chính phẩm, đừng mua đồ dỏm…"
Nhìn quan viên còn đang cầm thỏi bạc ngơ ngác nhìn hắn, Phương Tranh nhíu nhíu mày, cường điệu thêm một câu: " Không nên tham ô nga! Không thì đừng trách bổn hầu gia xử lý ngươi…"
Nói xong Phương Tranh phất ống tay áo, chậm rãi trở về tiểu viện.
Một lúc lâu, quan viên công bộ phác thông một tiếng ngã xuống đất làm đám công tượng nơi công trường đều hoảng hốt.
" Đại nhân! Đại nhân, ngài sao vậy?"
" Nhanh! Nhanh đi thỉnh đại phu!"
" …."
Hưng phấn xoa xoa tay, Phương Tranh vẻ mặt tươi cười xấu xa trở lại tiểu viện.
Nhìn bốn gian sương phòng trong tiểu việc, lộ ra vẻ tươi cười như kẻ trộm, tâm tình Phương Tranh một trận kích động, phản loạn trong thành vừa bình định, còn chưa quá an toàn, Phương Tranh để Phượng tỷ và Yên Nhiên ở lại trong phủ, bốn gian phòng kia đêm nay nên ngủ ở gian nào đây? Phương Tranh lập tức liền làm ra quyết định, Trường Bình, đương nhiên là Trường Bình. Lão già Phan thượng thư khởi binh phản loạn đúng ngay ngày Phương Tranh và Trường Bình thành thân, làm hại hai người mãi cho đến bây giờ còn chưa được động phòng.
Phương Tranh xoa tay, ý chí chiến đấu sục sôi muốn lập tức nuốt Trường Bình vào miệng, lại nhai hai cái ba cái, một ngụm nuốt luôn vào trong bụng…
Bởi Trường Bình là chính thê, đương nhiên phải ở trong phòng lớn, các lão bà đều đã sớm thổi tắt đèn, đã đi nghỉ ngơi. Đêm trăng mờ lại gió lớn, chính là thời cơ đi trộm hương tốt nhất, nghĩ đến gương mặt tinh xảo mỹ lệ của Trường Bình, cùng vóc người cân đối đầy đặn nằm trên giường mặt cho chàng hái tùy ý, tim Phương Tranh không khỏi đập nhanh sôi sục, nước bọt đã chảy xuống giọt giọt…
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, trong phòng tối om đưa tay không thấy năm ngón, Phương Tranh rón ra rón rén giống như một tên trộm đạo, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa, lần mò đi tới bên giường, trong miệng dùng lời nói cực kỳ dâm đãng nhẹ nhàng nói: " Mật nhi, tiểu ngoan ngoan, tiểu bảo bối, lão công tới rồi, có tắm rửa sạch sẽ hay chưa nha? Hôm nay lão công phải hảo hảo thương nàng, hắc hắc hắc…"
" Phu quân? Là ngươi sao?" Trường Bình bị tiếng dâm đãng của Phương Tranh đánh thức, ngáp dài đứng lên châm ngọn nến trên bàn.
Gian phòng sáng lại, Phương Tranh liếc mắt nhìn qua, đứng ngây người.
Trong ánh sáng mù mờ, Trường Bình xõa tung tóc mây, trên thân ăn mặc một chiếc áo yếm đỏ sẫm, dưới thân mặc một chiếc quần cực kỳ ngắn mỏng, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, bộ ngực sữa đứng thẳng cao vót, vòng eo thon thon tinh tế, còn có đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp…Phương Tranh lại nuốt nước miếng, Trường Bình vì bị Phương Tranh đánh thức vẫn đang mơ mơ màng màng, đối với việc mình ăn mặc bại lộ cũng hồn nhiên không cảm giác, bàn tay nhỏ bé che miệng, ngáp dài một tiếng lẩm bẩm nói: " Đã là giờ nào rồi, sao bây giờ mới về?"
Nói xong Trường Bình mơ mơ màng màng đi tới bên giường, dự định nằm xuống tiếp tục ngủ.
Trong lòng Phương Tranh oán hận suy nghĩ, nữ nhân này chẳng lẽ không biết ngày hôm nay là ngày động phòng của nàng hay sao? Thế nào một chút ý tứ xấu hổ cũng không có? Thần kinh đúng là vững nha…
Mỹ cảnh tốt đẹp làm sao bỏ uổng? Phương Tranh chảy nước bọt, không nói hai lời, sải bước nhanh tới, kéo Trường Bình vào trong lòng, bàn tay háo sắc bắt đầu sờ loạn chung quanh, trong miệng hắc hắc cười nói: " Muốn ngủ sao? Đến, cùng ca ca ngủ chung, chúng ta làm vận động xong lại ngủ tiếp, đối với thân thể khỏe mạnh mới có lợi…"
Trường Bình bị Phương Tranh vừa ôm vừa sờ soạng, nhất thời cả người thanh tỉnh, không kịp đề phòng, " Nha!" kêu lên một tiếng sợ hãi, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, hai tay hai chống cự, trong miệng vô lực duyên dáng gọi to nói: " Phu quân, ngày hôm nay không…không được, phu quân! Nha! Đáng ghét muốn chết, đừng sờ loạn…ngày hôm nay không được…"
Tinh trùng đang thượng não Phương Tranh đâu thèm để ý Trường Bình nói gì, còn tưởng rằng Trường Bình e ngại mặt mũi của một cô nương, không có ý tứ hùa theo hắn, cho nên cố ý làm ra vẻ như chống cự nhưng lại khêu gợi. Phương Tranh cười hắc hắc dâm đãng nói: " Tiểu nương tử, nàng cũng đừng phản kháng nữa, tùy theo ta đi! Sau này đi theo bổn đại gia sẽ được ăn thịt uống rượu…"
Nói xong liền ôm lấy Trường Bình, hướng giường đi đến, sau đó đặt Trường Bình đang không ngừng giãy dụa lên giường, không kịp phân trần liền nhào cả người lên thân thể của nàng, giống như đói khát lâu ngày, hôn ngấu nghiến vào chiếc miệng nhỏ nhắn của Trường Bình, sờ loạn lên bộ ngực sữa, thẳng đến khi gương mặt Trường Bình đỏ bừng, kìm lòng không được rên rỉ một tiếng, cắn chặt răng, dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, nhẹ giọng nói: " Phu quân, ngày hôm nay thực sự không được…nga…đừng, đừng hôn chỗ đó…"
Phương Tranh tưởng Trường Bình đã động tình, thể xác và tinh thần hắn liền như bị hỏa thiêu, Trường Bình nói gì hắn làm sao nghe vào được, sốt ruột vội vàng dùng tay kéo mạnh chiếc yếm của Trường Bình xuống, Trường Bình hoảng hốt thét lên, sau đó liền thấy Phương Tranh giống như tìm được điều gì đó, mở to con mắt đầy tơ máu, vừa hôn lên bộ ngực sữa, lại ra sức lục lọi, âu yếm…
" Ngươi lại khi dễ tỷ tỷ của ta sao?" Thanh âm non nớt cắt đứt xuân diễm cả gian phòng, giống như một trận gió lạnh mãnh liệt thổi đến, thổi rơi một đóa hoa xuân trên cành.
Phương Tranh giống như bị người dội một chậu nước lạnh, cả người thất thần, bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó liền nhìn thấy, trong ổ chăn của Trường Bình có một cái đầu nho nhỏ thò ra, bàn tay mập mạp nhỏ bé đang xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá bàn tay sắc ma của Phương Tranh đang đặt trên bộ ngực sữa của Trường Bình.
Phương Tranh và Trường Bình hơi giật mình nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy mình vẫn duy trì tư thế khinh bạc, mà bàn tay của Trường Bình vẫn chăm chú đặt nơi thắt lưng của Phương Tranh, phảng phất giống như đang chào đón hùa theo động tác của hắn…
" A…"
" Ngươi muốn chết sao!"
Hai tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời đêm, thẳng trùng chín tầng trời.
Phương Tranh đang chỉnh trang lại y phục gương mặt trầm như nước đang ngồi cạnh bàn, Trường Bình đã mặc lại y phục, gương mặt vẫn đỏ hồng, nhìn Phương Tranh đang làm ra dáng dấp như bất mãn, Trường Bình không khỏi bật cười khúc khích ra tiếng.
Nhìn Trường Nhạc đang nằm trên giường đùa nghịch, hắn hỏi Trường Bình: " Nó…Sao lại ở chỗ này?"
Trường Bình liếc mắt nhìn hắn: " Nó vì sao không thể ở chỗ này? Lúc phản loạn ở trong cung chết thật nhiều người, bỏ một mình nó ở lại trong cung nên nó sợ, ta chỉ đành mang nó đến đây mấy ngày thôi…"
Phương Tranh thở dài một hơi, nói: " Hoàn hảo hoàn hảo…Ta còn nghĩ phụ hoàng của nàng xem tiểu nha đầu như của hồi môn đưa cho nàng mang đến luôn nhà ta…"
Trường Bình xì nói: " Tới địa ngục đi! Mỹ cho ngươi chết! Ngươi làm như ra chợ mua thịt, mua hai cân thịt còn tặng cho ngươi thêm nữa sao?"
Phương Tranh bi phẫn nói: " Vậy nàng cũng nên nói sớm cho ta biết một chút, làm trò ngay mặt cô em vợ thân thiết với tỷ tỷ, tỷ phu như ta sau này phải làm sao?"
Trường Bình nghe vậy e thẹn nói: " Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ai kêu ngươi…Ai kêu ngươi gấp như vậy, hơn nữa Bảo nhi mới năm tuổi mà biết cái gì?"
Hừ hừ, nó hiểu được không ít hơn nàng đâu, chỉ là nàng chưa từng chứng thực gương mặt thật của nó mà thôi.
" Tỷ phu, ngươi và tỷ tỷ ở lại trong phòng không đi, có phải cũng muốn ta gả cho ngươi?" Trường Nhạc chớp mắt nói.
Phương Tranh nghe vậy liền muốn khóc đi ra, nếu ngươi gả cho ta thì cuộc sống này làm gì còn ngày cho ta xuất đầu?
" Trường Nhạc công chúa, nói đến thật là có lẽ ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện đâu, vi thần thật ngại…" Phương Tranh vẻ mặt cầu xin nói.
" Ta có rất nhiều của hồi môn nga!" Vốn chỉ thuận miệng nói một câu, nghĩ đến không ngờ bị tỷ phu cự tuyệt, Trường Nhạc nghĩ thật mất mặt, cố ý cường điệu ưu thế của nàng.
Phương Tranh nghe vậy đã cảm thấy hứng thú: " Nga? Ngươi nói một chút, ngươi có bao nhiêu của hồi môn?"
Trường Nhạc mừng rỡ đắc ý dào dạt vươn năm đầu ngón tay nhỏ bé tròn mũm mĩm khoa chân múa tay một chút, làm vẻ huyền diệu không gì sánh được.
Đôi mắt Phương Tranh sáng ngời, oa! Tiểu nha đầu này biết kiếm tiền còn độc hơn ta, là một nhân tài a!
" Thế nào? Nếu ta gả cho ngươi, những của hồi môn này cũng là của ngươi, rất động tâm phải không?" Có hi vọng về nhà chồng tương lai, Trường Nhạc không hề dừng ngựa cấp cho Phương Tranh công tác tư tưởng.
Phương Tranh kìm lòng không được gật đầu, một bút của hồi môn thật lớn, lại có thêm một tiện nghi lão bà, vụ buôn bán này có thể làm…
" Có muốn ta đi ra ngoài trước, đem nơi này tặng cho hai người để động phòng hay không?" Trường Bình vẻ mặt bất thiện, giọng nói âm trắc trắc.
Trường Nhạc lại mừng đến không ngừng, vỗ bàn tay nhỏ bé tròn trịa nói: " Tốt tốt…"
Phương Tranh do dự nói: " Không tốt đâu…" Tiểu nha đầu còn quá nhỏ, nếu lớn thêm mười năm thì còn được…
Trường Bình giận dữ, kéo áo Phương Tranh, sau đó hung hăng dùng một cước đá Phương Tranh ra ngoài cửa, hét lớn: " Ngươi là cầm thú! Chủ ý với tiểu cô nương năm tuổi mà ngươi cũng đám nghĩ! Cút ra ngoài! Lão nương không muốn thấy ngươi!"
Phương Tranh kinh hãi, ở ngoài cửa ủy khuất kêu lên: " Oan uổng nha! Trên thực tế, là tiểu cô nương năm tuổi đánh chủ ý với ta…nàng mới là cầm thú đó…"
Trường Bình không để ý đến hắn, trong phòng truyền đến tiếng cười đùa của hai tỷ muội.
" Tỷ tỷ, tỷ phu thoạt nhìn xấu xa cùng cực, sao tỷ lại chịu gả cho hắn?"
" Ai, quen người không thành thục…"
" Vậy tỷ đưa hắn tặng cho ta có được hay không? Ta giúp tỷ quản giáo hắn…"
" Mơ tưởng!"
"…."
Đêm động phòng nha, lại như thế mà xong rồi…đêm nay làm sao mà qua đây! Phương Tranh bi phẫn ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, cố không cho nước mắt chảy xuống…
……….
Sáng sớm, Phương Tranh thần thanh khí sảng đi ra cửa lớn.
Tối hôm qua bị Trường Bình đá ra khỏi cửa, Phương Tranh lại gõ cửa những phòng khác, nhưng không một lão bà nào chịu thu lưu hắn, vạn bất đắc dĩ, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là lén lút chuồn vào sử dụng sở trường đặc biệt, đem sương phòng của Yên Nhiên mở ra, Yên Nhiên rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Phương Tranh làm xằng làm bậy trên người nàng, mai khai hết mấy độ, cảnh xuân vô hạn, tiếng rên rỉ cho đến suốt đêm…
Phương Tranh mang theo dáng tươi cười dâm đãng, hồi ức lại hương vị tối đêm qua trên người Yên Nhiên, bỗng tiếc nuối chậc lưỡi, nếu như có luôn bốn lão bà nằm chung một giường, mọi người cùng cởi hết trống trơn chơi trò chơi, tư vị lại như thế nào? Ai nha! Không biết đến tháng năm nào mới được đền bù mong ước…
Phương Tranh ra cửa, đám thuộc hạ canh giữ từ sớm ngay cả đã vọt tới, Ôn Sâm hướng Phương Tranh thi lễ cười nói: " Đại nhân, hôm nay có phải là ngày nên thẩm vấn thủ phạm Phan nghịch của cuộc phản loạn?"
" Thẩm vấn không cần phải gấp gáp chứ? Bổn quan tương đối thấy hứng thú đối với việc xét nhà…" Phương Tranh vuốt cằm trầm tư nói.
" Đại nhân, hoàng thượng phân phó ngài phải nhanh có được khẩu cung của Phan nghịch, sau đó đem tội trạng công bố thiên hạ, việc này thật gấp lắm!" Ôn Sâm cẩn thận nhắc nhở.
Phương Tranh chần chờ: " Thế nhưng…chuyện xét nhà làm sao bây giờ? Gần đây bổn quan rất thiếu tiền dùng…khái khái, sai rồi, là quốc khố triều đình rất thiếu tiền dùng…"
" Đại nhân xin yên tâm, Phùng tướng quân của Long Võ quân đã phái thủ hạ tâm phúc, vây kín Phan phủ không còn một kẽ hở, bảo đảm không có gì sơ thất…" Vừa nói Ôn Sâm vừa nhìn Phương Tranh lộ ra một nụ cười hiểu ý: " Hơn nữa thuộc hạ đã phái một trăm thủ hạ Ảnh Tử ngày đêm giám thị bên ngoài Phan phủ, thứ gì cũng còn nguyên, một cây châm cũng không ít đi…"
Phương Tranh vui vẻ, vỗ vai Ôn Sâm cười nói: " Không tệ không tệ, có tiền đồ, bổn quan quyết định thăng quan cho ngươi, vừa lúc trong triều mới thiết lập Đô Sát Viện, ngươi đi làm phó thủ cho ta đi, các lão huynh đệ trước đây trong Ảnh Tử đều thăng cấp, lương tháng lại trả thêm năm thành, phụ trách huấn luyện thành viên mới chiêu mộ của Ảnh Tử, nhớ kỹ phải tranh thủ một chút, ba tháng sau, bổn quan muốn nhìn thấy thành tích!"
Ôn Sâm và các thuộc hạ nghe vậy đều vui mừng, quỳ một gối, hướng Phương Tranh biểu thị lòng biết ơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
" Đi thôi, đến đại đường hình bộ, thẩm vấn Phan nghịch! Lão già kia, xem thiếu gia làm sao chỉnh hắn!" Niên thiếu đắc chí, Phương đại thiếu gia hăng hái mang theo sự khó chịu bị đá ra khỏi phòng tân hôn đêm qua, lực mạnh huy tay, các thuộc hạ Ảnh Tử liền tiền hô hậu ủng vây quanh hắn, đoàn người đằng đằng sát khí hướng đại đường hình bộ đi đến.
/404
|