Lời nói của Phan thượng thư thật khí phách, làm chấn động đến nỗi sắc mặt các quan viên trong sảnh đường đều đồng loạt biến đổi.
Đây không phải là thẩm vấn, rõ ràng là cung cấp cho hắn một nơi tuyên dương chuyện mưu phản của hắn mà thôi.
Đầu tiên đại đường hình bộ vô cùng yên tĩnh, sau đó các quan viên trong sảnh đường giống như bị nổ tung, người giận dữ trách mắng, người nghị luận không ngừng, đối mặt những ánh mắt bất thiện, Phan thượng thư lạnh lùng cười, không chút nào lưu ý chỉ nhắm lại hai mắt.
" Yên lặng! Yên lặng! Cãi nhau như vậy còn thể thống gì!" Phương Tranh lười biếng vỗ vỗ mộc gỗ trên bàn, khó có được một lần giáo huấn đại thần trong triều.
Chúng quan viên dưới sự ước thúc của Phương Tranh rốt cục tạm thời yên tĩnh xuống tới.
" Lão già kia, ta vừa nhìn thấy dáng dấp dào dạt đắc ý của lão liền tức giận…" Phương Tranh hừ một tiếng.
" Phương Tranh tiểu nhi, đừng cho rằng được hoàng đế sủng ái, ngươi có thể đắc ý cả đời, ngươi lanh tay phá hủy đại sự của lão phu, có biết đã đắc tội bao nhiêu người trong thiên hạ? Hiện tại ngươi được thánh quyến ân sủng, mà nếu ngày nào đó hoàng đế không còn tin ngươi, ngươi có biết trong thiên hạ có bao nhiêu người chờ giết ngươi hay không? Ngươi giết lão phu, sau này có người lại giết ngươi, đây gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, ha ha ha ha!" Phan thượng thư ngửa đầu cười to. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
" Hừ hừ, khó chịu, hiện tại bổn quan xác thực rất khó chịu!" Phương Tranh nhe răng cười cười: " Ta vẫn nghĩ không thông, lão tặc ngươi đã chết đến trước mặt, dựa vào cái gì còn càn rỡ như thế? Ngươi dựa dẫm, đơn giản là những đồng đảng đã lọt lưới mà thôi, trông cậy vào bọn họ báo thù cho ngươi, tạo phản thêm lần thứ hai phải không? Ngươi thật sự cho rằng ta không tra ra đồng đảng của ngươi? Hôm nay nếu ta không hung hăng đả kích dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của ngươi một chút, ngươi sẽ không nhìn ra chỗ anh minh thần võ của bổn quan! Oa ha ha ha..."
Nói xong Phương Tranh đắc ý đến cực điểm thò tay vào trong lòng sờ soạng…
Phan thượng thư nhìn dáng dấp vẻ mặt của Phương Tranh, đôi tay nắm chặt, chẳng lẽ hắn thật sự nắm giữ danh sách bí mật bồi dưỡng của lão phu sao? Nếu đúng như thế, lão phu xem như là xong đời…
Gương mặt chúng quan viên cũng hưng phấn nhìn Phương Tranh. Hôm nay để cho bọn họ kiêng kỵ chính là những đồng đảng thoát lưới ẩn giấu trong quan trường và quân đội, nếu bọn họ không bị bắt ra, Phan đảng sẽ như tro tàn lại cháy trở lại, nếu Phương Tranh quả thực nắm giữ được danh sách Phan đảng, vậy không còn gì tốt hơn.
Dưới ánh mắt hoặc kinh khủng hoặc chờ đợi của mọi người nhìn kỹ, Phương Tranh càng đắc ý dào dạt thò tay trong ngực…tiếp tục đào.
Đào bên trái…lại đào bên phải…khuôn mặt tươi cười đắc ý của Phương Tranh đã không còn tồn tại, trên trán cũng đã toát ra mồ hôi.
Thời gian nửa nén nhang trôi qua.
Phương Tranh còn đang… kiên nhẫn đào.
Túi trong, ống tay áo, túi tiền, thậm chí giày cũng lột ra luôn để tìm phần danh sách chết tiệt, nhưng làm thế nào cũng tìm không ra.
Tỉ mỉ nhớ lại một chút, thở hổn hển Phương Tranh kéo Ôn Sâm qua một bên, cắn răng thấp giọng nói: " Nhanh! Phái một người chạy đến nhà của ta, danh sách ở trong phòng Yên Nhiên...Gọi Triệu Phượng Nhi đi đi, gian phòng của lão bà ta không cho nam nhân khác đi vào.
Ôn Sâm cũng sợ đến đầu đầy mồ hôi, nghe vậy liền nhanh miệng phân phó xuống phía dưới.
" Ha ha ha, Phương Tranh tiểu nhi, ngươi cho là cố lộng thần bí thì lão phu sẽ sợ sao? Thực sự là buồn chán, ấu trĩ!" Phan thượng thư nhìn thấy Phương Tranh bận rộn một lát, nguyên lai lấy không ra tờ danh sách, liền bắt đầu đắc ý trở lại.
" Hắc hắc, khí trời hôm nay thật không tệ, bầu trời vạn lý không mây, lại thêm nhiều đóa mây trắng..." Phương Tranh cười gượng kiếm chuyện nói, trong lòng lại xấu hổ vạn phần, mình làm việc thật quá sơ ý, làm trò ngay trước mặt nhiều đại thần như vậy, lại mang danh xấu một lần, trong lòng phiền muộn thật khó nói nên lời.
" Đúng vậy, bầu trời trắng như vậy, mây lại xanh như vậy…" Ôn Sâm cũng ở một bên phụ họa.
" Đúng vậy, đúng vậy…" Chúng quan viên xoa mồ hôi bồi cười nói.
………
……….
Đại đường hình bộ một mảnh hài hòa, chúng quan viên đều cố gắng cấp bậc thang cho Phương Tranh leo xuống, đều bắt đầu nói chuyện phiếm, Ôn Sâm cũng mang theo thần tình xấu hổ phụ họa theo từng câu nói của Phương Tranh.
Một hồi thẩm vấn đang hảo hảo diễn ra dưới sự chủ trì của Phương đại nhân rốt cục biến thành bầu không khí tình nghĩa tương giao giữa các đồng liêu, Phương Tranh nghĩ thầm dù sao cũng đã biến thành như vậy, liền gọi người bưng trà nước hạt dưa đem lên, vì vậy mọi người cùng đoàn tụ trò chuyện không ngớt. Tiểu tử nhà ta như thế nào thế nào, ngày hôm trước lão phu vừa nạp thêm một tiểu thiếp, hạ quan gần đây mê đắm một loại nhạc cụ của tây dương…
Nhìn đại đường hình bộ đang ồn ào náo nhiệt, cùng Phan thượng thư đang sầm mặt đứng ngay giữa đại đường, Phương Tranh đỡ trán, vô lực thở dài một hơi…Con mẹ nó là chuyện gì đây!
" Lão Phan, hay là ngươi cũng uống ly trà, nhuận nhuận tiếng nói một chút?" Phương Tranh quan tâm nói.
" …"
Thời gian hai nén nhang trôi qua, Triệu Phượng Nhi dưới sự chờ mong của mọi người, không phụ sự mong đợi xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Vừa thấy trong tay nàng cầm theo một xấp giấy dày, sắc mặt Phan thượng thư liền trở nên trắng bệch.
Vẻ mặt đen thui của Phương Tranh đã biến mất, tinh thần đại chấn, vỗ vỗ danh sách trong tay, cười lạnh nhìn phía Phan thượng thư.
" Lão Phan, ta thật không muốn đả kích ngươi…Thế nhưng vừa rồi ngươi quá kiêu ngạo, không đả kích ngươi một chút, trong lòng bổn quan thật không dễ chịu, ta chưa từng gặp người nào dám kiêu ngạo hơn so với ta…"
Vừa nói Phương Tranh vừa mở danh sách, đọc lên từng chữ: " Tín Dương tri phủ Nhạc Trung Thủy, Thái Châu tri phủ Lương Hạo, Hoài An huyện lệnh Phiền Phong Như, Hưng Khánh Phủ thủ bị, phó tướng quản chính bộ Hạ Duy, U Châu biên quân thiên hộ thống lĩnh Tả Văn…"
Phương Tranh một hơi niệm hơn mười một tên người, đều là phần tử đồng đảng mà Phan đảng giấu diếm khắp trong quan trường và quân đội Hoa triều, theo danh sách Phương Tranh đọc ra càng nhiều, sắc mặt Phan thượng thư cũng càng ngày càng trắng bệch, biến thành một mảnh tro tàn, giống như một người chết.
Mà các đại thần ngồi lắng nghe thần sắc lại càng ngày càng vui sướng, nếu như không lầm, phần danh sách này đại khái đều liệt đủ tên phe phái Phan đảng, ngày mai mọi người liên danh thượng tấu, thỉnh hoàng thượng đem những loạn đảng này tru diệt cả nhà, nhổ cỏ tận gốc.
" Ai nha, nhiều lắm, ta lười đọc quá, hắc hắc, Phan Văn Viễn, ta cho ngươi một tin tức không tốt lắm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hơn tám trăm người trong phần danh sách này, hiện tại đang trên đường bị áp giải về kinh thành, ân, sau nửa tháng, bọn họ sẽ cùng ngươi ra pháp trường, nhiều người như vậy đi cùng ngươi, ha hả, thật đủ náo nhiệt…"
" Không thể nào! Ngươi làm sao biết…" Trên gương mặt tái nhợt của Phan thượng thư chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng vô thần đang mở to, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, thần sắc hoàn toàn không dám tin tưởng.
" Ta làm sao biết chi tiết đến như vậy phải không?" Phương Tranh đắc ý ưỡn ngực: " Tất cả đều là ta điều tra ra!"
Lời này không chỉ Phan thượng thư không tin, dù là các đại thần ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc khó tin. Tiểu tử này tham tài háo sắc, rất sợ chết, nhát như chuột, ham hưởng thụ, hắn làm gì có bản lĩnh đó? Hơn tám trăm loạn đảng, ngươi cho là tùy tiện phái mấy tên thủ hạ tìm hiểu một chút là có thể tra ra được sao? Thổi được da trâu cũng thật là không tin nổi.
" Được rồi sai rồi, là người khác giúp ta lấy được." Phương Tranh thấy mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, lập tức thức thời thừa nhận mình lệch lạc.
" Ai…Ai giúp ngươi lấy được?" Phan thượng thư cả người run run hỏi.
Phương Tranh đồng tình liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: " Lão Phan a…Ngươi có nhi tử tốt thật đó…"
Phan thượng thư nghe vậy như bị sét đánh, cả cơ thể nhất thời cứng lại.
" Ngươi khởi binh tạo phản ta đã biết ngươi có một phần danh sách, vẫn giấu bên trong mật thất trong thư phòng của ngươi, vào sáng sớm ngày mười lăm ngươi mang theo toàn gia từ trong mật đạo chạy ra kinh thành, cũng mang theo cả phần danh sách, lúc đầu giấu trong soái trướng của Thần Vũ quân, sau chính ngươi cảm thấy lo lắng, lại lấy ra, lại giấu trong một miếu sơn thần ở làng gần đó, sau đó liền dẫn quân vào thành, hừ, ngươi cho là ngươi làm thật bí ẩn người khác không hay biết sao? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, Phan Văn Viễn, ngươi thua, ngươi thua triệt triệt để! Bất luận cơ hội gì để trở mình cũng không còn nữa!"
Phương Tranh nói chuyện giống như thật quan tâm, không chút nào lưu tình rắc từng lớp muối lên vết thương của Phan thượng thư.
" Phần danh sách này, là con của lão phu…hiến cho ngươi? Phan Đào hay Phan Võ?" Phan thượng thư liếm liếm đôi môi khô nứt, gian nan hỏi.
" Là Phan Đào."
" Phan Đào…Hắn vì sao phải làm như vậy? Vì sao hắn phải bán đứng chính phụ thân của mình?" Phan thượng thư tê tái nói.
" Rất đơn giản, bởi vì hắn không cẩn thận, bởi vì hắn sợ chết. Không phải ngươi mới vừa nói với ta, nhân quả tuần hoàn báo ứng khó chịu sao? Ha hả, hiện tại ta đem những lời này tặng trả lại cho ngươi."
Phương Tranh đồng tình thở dài, vị Phan thượng thư này đúng thật là lận đận, vừa tạo phản liền bị diệt, con trai ruột thịt lại phản bội hắn, đây đúng là sự thất bại nặng nề cả trong sự nghiệp lẫn gia đình, hiện tại lão Phan bị đả kích đến như vậy mà vẫn còn chưa hôn mê thì năng lực chịu đựng quả nhiên là rất mạnh mẽ.
" Mấy tháng trước Phan đại công tử nhận thức một vị hảo bằng hữu, vị bằng hữu kia họ Ngô, thật xấu hổ, Ngô công tử chính là do ta phái đi. Vốn chỉ muốn hắn tiếp cận Phan Đào sau đó tìm nhược điểm, hung hăng âm ngươi một lần, hoặc là lấy của ngươi một bút bạc mà thôi, không nghĩ tới lại tìm ra bằng chứng ngươi tạo phản, vì vậy ta cũng chỉ đành biết thời biết thế, thừa cơn gió đông khi ngươi tạo phản, ở trong nhà ngươi làm mưa làm gió một trận…Ngô công tử cũng thật khá, không hề làm cho ta thất vọng, ha hả, không bao lâu liền đã khống chế được đại công tử của ngươi, nói, ý chí của công tử nhà ngươi cũng thật không chút kiên định, ta còn chưa kịp hướng hắn sử dụng mỹ nhân kế, hắn lại hướng ta đầu hàng, thật đáng tiếc cho hắn…"
" Ngươi…Ngươi đúng là tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Ngươi…Ngươi dùng phương pháp gì để khống chế Phan Đào?" Phan thượng thư tức giận đến run bần bật.
" Hắc hắc, bí mật cao cấp như thế, ta có thể nào nói cho ngươi?" Phương Tranh đắc ý dào dạt, giống như một con chim công kiêu ngạo: " Vốn ngươi phạm phải tội đại nghịch mưu phản, theo luật cửu tộc đều bị lăng trì, nhưng ta đã đáp ứng con trai ngươi, đem tội lăng trì của hắn sửa thành tự sát, phần thưởng cho hắn được toàn thây, kiếp sau đầu thai được chỗ tốt."
Sau đó sắc mặt Phương Tranh trở nên nghiêm túc, hung hăng vỗ mộc ấn, lớn tiếng nói: " Nghịch tặc Phan Văn Viễn, chuyện mưu phản được thành lập, chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn kết bè kết cánh, tàn hại trung lương, khi quân phạm thượng hơn hai mươi tội lớn, năm mươi tội nhỏ, bổn quan phụng mệnh thánh dụ, phán Phan Văn Viễn tội tru di cửu tộc xử tử lăng trì, gia sản sung công, hơn tám trăm đồng đảng, tất cả đều tru sát, nêu rõ luật pháp Hoa triều công chính, để cảnh cáo thiên hạ ai có mưu đồ gây rối không được bắt chước làm theo!"
" Ba!"
" Đem phạm nhân áp vào thiên lao trọng tù, nghiêm tra canh giữ! Bãi đường!"
" Phương đại nhân, cầu ngài nói cho thuộc hạ với, vị Ngô công tử kia rốt cục làm sao khống chế đại công tử của Phan nghịch vậy? Nếu như phương pháp dùng tốt, thuộc hạ muốn mở rộng trong huấn luyện cho nhân viên Ảnh Tử, sau này vô luận chúng ta thám thính tình báo kẻ địch, đều có trọng dụng…" Trên đường hồi phủ, Ôn Sâm nghiêm mặt đau khổ cầu xin.
" Điều này, ngươi đừng hi vọng nữa, Ngô công tử dùng một loại dược, chính hắn sản xuất gọi là "Tạp chiểu đô chiểu bố chiếu"…Kháo! Dù là tên cũng hoàn toàn sao chép, một chút đầu óc cũng không có, quả thực cực kỳ vô sỉ!" Phương Tranh oán hận nói vài câu, trong ánh mắt mờ mịt của Ôn Sâm, rung đùi đắc ý hồi phủ.
……………
Đêm khuya.
Trong thiên lao không có thời gian, Phan thượng thư tâm như tro tàn nằm trên chiếc giường nhỏ đơn sơ, lẳng lặng ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài, chỉ một phần nho nhỏ qua cửa sổ, trong mắt hiện lên một mảnh tuyệt vọng.
Đến bây giờ hắn cũng không dám tin tưởng, chính con trai ruột thịt của mình lại bán đứng hắn, hắn hao phí bao năm tâm huyết khổ cực gài mầm móng căn rễ trong quan trường Hoa triều, chỉ trong thoáng chốc đã bị nhổ cỏ tận gốc, nếu nói lúc này người làm cho hắn hận nhất trong đời, bài danh đệ nhất lại không phải là hoàng thượng, mà là đứa con trai hắn đã dưỡng dục hơn hai mươi năm. Ngay cả con trai ruột thịt còn phản bội hắn, thế gian này rốt cục còn có thứ gì mới là thật?
Còn có thứ vô lại đáng chết ngàn lần như tên Phương Tranh kia! Tên vô lại xuất thân từ thương nhân đê tiện, nhát gan sợ chết, tham tài háo sắc, hoàn toàn là một tên tiểu nhân bên người hoàng đế, đại nghiệp mưu phản của mình lại bị hủy ở trong tay của một người như thế sao? Trời không giúp ta, trời bất công!
Phan thượng thư oán hận đấm xuống ván giường vài cái, thống khổ nhắm mắt lại, hai hàng lão lệ mờ đục từ khóe mắt chảy xuống, thấm ước đệm giường.
" Khách lạp" một tiếng, cửa lao nặng nề từ từ bị mở ra, thanh âm lao đầu xa xa truyền đến.
" Phan Văn Viễn, thái tử điện hạ tự mình tới thăm ngươi."
Tia sáng trong nhà tù tối sầm lại, khuôn mặt tao nhã của thái tử liền xuất hiện ngay trước mặt Phan thượng thư.
Ngẩn người, sau đó hắn lập tức đứng dậy, quỳ lạy nói: " Cựu thần, không, tội thần bái kiến điện hạ."
Thái tử đưa tay nâng Phan thượng thư, tỉ mỉ quan sát một lát, sau đó thở dài: " Lão sư, ngươi gầy…"
Phan thượng thư cúi đầu xuống, không nói chuyện.
" Nhân sinh lúc tụ lúc tán luôn luôn thay đổi, thủ phụ suốt ba mươi năm trong triều, cô vương còn trông cậy vào sau này nhờ ngươi đến phụ tá cô vương…Lão sư, sao lại làm như vậy a!" Giọng nói của thái tử thật nặng nề, không biết là thở dài cho Phan thượng thư hay là thở dài cho chính hắn.
" Tội thần không được thiện thủy thiện chung, không thấy được ngày thái tử điện hạ đăng ngôi đại bảo, tội thần thật đáng muôn chết!" Phan thượng thư lệ già ngang dọc, khóc không thành tiếng.
Thái tử quay đầu nhìn tùy tùng nói: " Các ngươi đi ra ngoài thủ vệ, bất luận là kẻ nào cũng không cho đi vào, cô vương muốn nói riêng vài câu với lão sư."
Tùy tùng cung kính tuân mệnh, trong phòng giam nho nhỏ chỉ còn lại thái tử và Phan thượng thư hai người. Lúc này thái tử mới nhìn Phan thượng thư, trong ánh mắt đã một mảnh âm lãnh.
" Vì sao mưu phản? Ngôi vị hoàng đế là của cô vương, vì sao ngươi lại tranh giành với cô vương? Ngươi có xem cô vương ra gì?" Tiếng chất vấn của thái tử ngày càng nghiêm khắc.
Phan thượng thư cúi đầu, nét mặt già nua tràn đầy vẻ xấu hổ, nặng nề hít sâu một tiếng, nói: " Điện hạ, tội thần xin lỗi ngươi, nhưng tội thần đã không còn đường lui nữa, hoàng thượng xem ta như cây đinh trong mắt, chỉ mong chóng diệt trừ thật nhanh, mà điện hạ lại hiểu ta nhất, ta làm quan trong triều nhiều năm, nếu hoàng thượng muốn ta chết, ta dám không chết sao?"
" Thế nhưng ta không cam lòng! Ta vì triều đình khổ cực hơn nửa đời người, ai có thể hiểu rõ cảm thụ của ta? Hoàng tộc các ngươi từ nhỏ đã là cao quý, từ nhỏ liền đương nhiên đứng trên đầu mọi người, đối đãi thần dân thiên hạ, cũng giống như nhìn một con chó hướng các ngươi phe phẩy đuôi, các ngươi muốn dùng ai thì dùng ai, muốn giết ai thì giết ai."
" Khi các ngươi tầm hoan mua vui với cơ thiếp, khi các ngươi giơ lên ly rượu ngon thoải mái mà uống, khi các ngươi cưỡi trên xe ngựa hào hoa xa xỉ tới cực điểm rêu rao khắp nơi du xuân, các ngươi có biết ta đang làm gì?"
Phan thượng thư nhìn gương mặt tuấn tú của thái tử, trong mắt hiện lên vài phần nặng nề: " Ta đang vì bách tính Giang Nam chuẩn bị gieo trồng mùa xuân sang năm, ta đang vì tướng sĩ biên quan lo lắng quân lương, ta đang vì thủy tai Hoàng Hà dân chúng chạy nạn kiếm áo bông cùng khẩu phần lương thực cho qua mùa đông…Vô tình nhất chính là nhà đế vương, chim chết thì bẻ cung, thỏ chết thì giết chó, ta vì Hoa triều làm nhiều như vậy, nhưng lại bị hoàng thượng vô tình muốn hất chân, nói một câu liền bị bỏ rơi, điện hạ để tay lên ngực tự hỏi, hoàng tộc các ngươi có đối đãi công bình hay sao?"
Phan thượng thư chỉ dùng một hơi thở nói rất nhiều, nói xong có chút thở dốc, thái tử cũng không nói chuyện, toàn bộ nhà giam lâm vào trầm mặc.
" Cho nên, ngươi muốn mưu phản, tự mình làm hoàng đế?" Một lúc lâu, thái tử đánh vỡ yên tĩnh, nhàn nhạt hỏi.
Phan thượng thư gật đầu, trên mặt cũng không có vẻ xấu hổ: " Hoàng thượng phụ ta trước, ta vì sao không thể phụ hoàng thượng? Nếu ta làm hoàng đế, chắc chắn chăm lo việc nước, cần cù và thật thà vất vả cực nhọc, những gì trước đây Hoa triều làm không được, chuyện không dám làm, ta đều sẽ làm được, ta sẽ đối đãi với bách tính rất tốt, ta sẽ cho quân đội càng trung tâm đối với ta, giết địch càng anh dũng, ta sẽ cho các nước lân bang đời đời không dám phạm cảnh, vạn bang đến triều cống…"
" Ngươi sẽ làm thiên hạ đại loạn!" Thái tử không chút khách khí cắt đứt lời hắn.
Phan thượng thư ngẩn người, không giải thích được nhìn thái tử.
Thái tử cười nhạt: " Ngươi cho là nhờ vào mấy vạn phản quân của ngươi là có thể làm chủ nhân thiên hạ sao? Thực sự là buồn cười!"
" Lão sư, ngươi làm văn thần cả đời, đối với lĩnh binh chiến tranh cũng không hiểu biết, tội gì phải chen chân vào vũng nước đục này? Người cầm binh, chuyện quốc gia đại sự, chuyện sống chết, chuyện tồn vong, phải có lòng quyết đoán. Còn nhớ rõ không? Lão sư, đây là lúc cô vương còn nhỏ, ngươi tự mình dạy cho cô vương, hiện tại cô vương đem những lời này đưa trả lại lão sư."
Không nhìn nét mặt như tro tàn của Phan thượng thư, thái tử tiếp tục nói: " Triệu Hổ suất lĩnh Thần Vũ quân theo ngươi tạo phản từ lâu cô vương đã biết, ba mươi năm lão sư thu dưỡng Triệu Hổ, ngươi cho là có thể gạt được người trong thiên hạ sao? Còn có, ngươi cấu kết bốn lộ đại quân sẽ không ai theo ước khởi binh, việc này cô vương cũng đã sớm biết, cô vương còn một việc mà chính lão sư không biết…"
Thái tử khẽ mỉm cười, tiến đến bên tai Phan thượng thư, dùng thanh âm thấp đến không thể nghe thấy nói: " Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng tước rình phía sau, cô vương, chính là chim hoàng tước, chỉ tiếc, con ve yếu ớt trái lại ăn tươi con bọ ngựa, thực sự là vượt ngoài ý liệu của cô vương…"
Phan thượng thư ngẩn người, sau đó lập tức liền phản ứng: " Nguyên lai đêm đó Thần Sách quân án binh bất động, là bởi vì ngươi…"
Thái tử đứng thẳng thân thể, cười nói: " Trước đây lão sư đã dạy cô vương, làm chuyện gì cũng phải không dấu vết, một là ăn cả ngã về không, tự tuyệt đường lui, hôm nay xem ra lão sư nói quả nhiên có đạo lý. Thần Sách quân đại tướng Lưu Trường Sinh và hai viên phó tướng của hắn, đã bị cô vương bí mật xử trí, về phần Phương Tranh có thể kỳ diệu đánh bại ngươi, cô vương cũng đã nghĩ ra biện pháp sửa trị hắn, báo thù cho ngươi. Lão sư, hôm nay học sinh lại trò giỏi hơn thầy, tối nay liền hướng lão sư chào từ biệt. Thời thế, mệnh đã thế, còn lời gì để nói? Lão sư, một đường tạm biệt!"
Thở dài, thái tử cung kính hướng Phan thượng thư làm một lễ đệ tử, sau đó xoay người đi ra nhà tù.
Cánh cửa nhà tù lại bị khóa lại, Phan thượng thư giật mình ngồi trên giường, con mắt nhìn thẳng chằm chằm cửa lao, trong miệng lẩm bẩm: " Thua, thua…Nguyên lai ngay từ đầu liền đã định lão phu sẽ thua…"
Một lúc lâu, Phan thượng thư chợt cười lên, cười đến ngửa tới ngửa lui, phảng phất như đời này chưa từng gặp qua chuyện buồn cười như vậy: " Ha ha ha ha, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, hoàng thượng, Phương Tranh, báo ứng của lão phu ở trên người con trai, báo ứng của các ngươi thì sao? Ha ha ha…"
Tiếng cười âm trầm lan truyền quanh quẩn trong nhà tù, lao đầu phụ trách trông giữ Phan thượng thư Lưu Hỉ thật không hiểu chợt rùng mình, oán hận lẩm bẩm một câu: " Lão vương bát đản ăn nhằm phân? Cười thật giống yêu nhân…"
Đây không phải là thẩm vấn, rõ ràng là cung cấp cho hắn một nơi tuyên dương chuyện mưu phản của hắn mà thôi.
Đầu tiên đại đường hình bộ vô cùng yên tĩnh, sau đó các quan viên trong sảnh đường giống như bị nổ tung, người giận dữ trách mắng, người nghị luận không ngừng, đối mặt những ánh mắt bất thiện, Phan thượng thư lạnh lùng cười, không chút nào lưu ý chỉ nhắm lại hai mắt.
" Yên lặng! Yên lặng! Cãi nhau như vậy còn thể thống gì!" Phương Tranh lười biếng vỗ vỗ mộc gỗ trên bàn, khó có được một lần giáo huấn đại thần trong triều.
Chúng quan viên dưới sự ước thúc của Phương Tranh rốt cục tạm thời yên tĩnh xuống tới.
" Lão già kia, ta vừa nhìn thấy dáng dấp dào dạt đắc ý của lão liền tức giận…" Phương Tranh hừ một tiếng.
" Phương Tranh tiểu nhi, đừng cho rằng được hoàng đế sủng ái, ngươi có thể đắc ý cả đời, ngươi lanh tay phá hủy đại sự của lão phu, có biết đã đắc tội bao nhiêu người trong thiên hạ? Hiện tại ngươi được thánh quyến ân sủng, mà nếu ngày nào đó hoàng đế không còn tin ngươi, ngươi có biết trong thiên hạ có bao nhiêu người chờ giết ngươi hay không? Ngươi giết lão phu, sau này có người lại giết ngươi, đây gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, ha ha ha ha!" Phan thượng thư ngửa đầu cười to. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
" Hừ hừ, khó chịu, hiện tại bổn quan xác thực rất khó chịu!" Phương Tranh nhe răng cười cười: " Ta vẫn nghĩ không thông, lão tặc ngươi đã chết đến trước mặt, dựa vào cái gì còn càn rỡ như thế? Ngươi dựa dẫm, đơn giản là những đồng đảng đã lọt lưới mà thôi, trông cậy vào bọn họ báo thù cho ngươi, tạo phản thêm lần thứ hai phải không? Ngươi thật sự cho rằng ta không tra ra đồng đảng của ngươi? Hôm nay nếu ta không hung hăng đả kích dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của ngươi một chút, ngươi sẽ không nhìn ra chỗ anh minh thần võ của bổn quan! Oa ha ha ha..."
Nói xong Phương Tranh đắc ý đến cực điểm thò tay vào trong lòng sờ soạng…
Phan thượng thư nhìn dáng dấp vẻ mặt của Phương Tranh, đôi tay nắm chặt, chẳng lẽ hắn thật sự nắm giữ danh sách bí mật bồi dưỡng của lão phu sao? Nếu đúng như thế, lão phu xem như là xong đời…
Gương mặt chúng quan viên cũng hưng phấn nhìn Phương Tranh. Hôm nay để cho bọn họ kiêng kỵ chính là những đồng đảng thoát lưới ẩn giấu trong quan trường và quân đội, nếu bọn họ không bị bắt ra, Phan đảng sẽ như tro tàn lại cháy trở lại, nếu Phương Tranh quả thực nắm giữ được danh sách Phan đảng, vậy không còn gì tốt hơn.
Dưới ánh mắt hoặc kinh khủng hoặc chờ đợi của mọi người nhìn kỹ, Phương Tranh càng đắc ý dào dạt thò tay trong ngực…tiếp tục đào.
Đào bên trái…lại đào bên phải…khuôn mặt tươi cười đắc ý của Phương Tranh đã không còn tồn tại, trên trán cũng đã toát ra mồ hôi.
Thời gian nửa nén nhang trôi qua.
Phương Tranh còn đang… kiên nhẫn đào.
Túi trong, ống tay áo, túi tiền, thậm chí giày cũng lột ra luôn để tìm phần danh sách chết tiệt, nhưng làm thế nào cũng tìm không ra.
Tỉ mỉ nhớ lại một chút, thở hổn hển Phương Tranh kéo Ôn Sâm qua một bên, cắn răng thấp giọng nói: " Nhanh! Phái một người chạy đến nhà của ta, danh sách ở trong phòng Yên Nhiên...Gọi Triệu Phượng Nhi đi đi, gian phòng của lão bà ta không cho nam nhân khác đi vào.
Ôn Sâm cũng sợ đến đầu đầy mồ hôi, nghe vậy liền nhanh miệng phân phó xuống phía dưới.
" Ha ha ha, Phương Tranh tiểu nhi, ngươi cho là cố lộng thần bí thì lão phu sẽ sợ sao? Thực sự là buồn chán, ấu trĩ!" Phan thượng thư nhìn thấy Phương Tranh bận rộn một lát, nguyên lai lấy không ra tờ danh sách, liền bắt đầu đắc ý trở lại.
" Hắc hắc, khí trời hôm nay thật không tệ, bầu trời vạn lý không mây, lại thêm nhiều đóa mây trắng..." Phương Tranh cười gượng kiếm chuyện nói, trong lòng lại xấu hổ vạn phần, mình làm việc thật quá sơ ý, làm trò ngay trước mặt nhiều đại thần như vậy, lại mang danh xấu một lần, trong lòng phiền muộn thật khó nói nên lời.
" Đúng vậy, bầu trời trắng như vậy, mây lại xanh như vậy…" Ôn Sâm cũng ở một bên phụ họa.
" Đúng vậy, đúng vậy…" Chúng quan viên xoa mồ hôi bồi cười nói.
………
……….
Đại đường hình bộ một mảnh hài hòa, chúng quan viên đều cố gắng cấp bậc thang cho Phương Tranh leo xuống, đều bắt đầu nói chuyện phiếm, Ôn Sâm cũng mang theo thần tình xấu hổ phụ họa theo từng câu nói của Phương Tranh.
Một hồi thẩm vấn đang hảo hảo diễn ra dưới sự chủ trì của Phương đại nhân rốt cục biến thành bầu không khí tình nghĩa tương giao giữa các đồng liêu, Phương Tranh nghĩ thầm dù sao cũng đã biến thành như vậy, liền gọi người bưng trà nước hạt dưa đem lên, vì vậy mọi người cùng đoàn tụ trò chuyện không ngớt. Tiểu tử nhà ta như thế nào thế nào, ngày hôm trước lão phu vừa nạp thêm một tiểu thiếp, hạ quan gần đây mê đắm một loại nhạc cụ của tây dương…
Nhìn đại đường hình bộ đang ồn ào náo nhiệt, cùng Phan thượng thư đang sầm mặt đứng ngay giữa đại đường, Phương Tranh đỡ trán, vô lực thở dài một hơi…Con mẹ nó là chuyện gì đây!
" Lão Phan, hay là ngươi cũng uống ly trà, nhuận nhuận tiếng nói một chút?" Phương Tranh quan tâm nói.
" …"
Thời gian hai nén nhang trôi qua, Triệu Phượng Nhi dưới sự chờ mong của mọi người, không phụ sự mong đợi xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Vừa thấy trong tay nàng cầm theo một xấp giấy dày, sắc mặt Phan thượng thư liền trở nên trắng bệch.
Vẻ mặt đen thui của Phương Tranh đã biến mất, tinh thần đại chấn, vỗ vỗ danh sách trong tay, cười lạnh nhìn phía Phan thượng thư.
" Lão Phan, ta thật không muốn đả kích ngươi…Thế nhưng vừa rồi ngươi quá kiêu ngạo, không đả kích ngươi một chút, trong lòng bổn quan thật không dễ chịu, ta chưa từng gặp người nào dám kiêu ngạo hơn so với ta…"
Vừa nói Phương Tranh vừa mở danh sách, đọc lên từng chữ: " Tín Dương tri phủ Nhạc Trung Thủy, Thái Châu tri phủ Lương Hạo, Hoài An huyện lệnh Phiền Phong Như, Hưng Khánh Phủ thủ bị, phó tướng quản chính bộ Hạ Duy, U Châu biên quân thiên hộ thống lĩnh Tả Văn…"
Phương Tranh một hơi niệm hơn mười một tên người, đều là phần tử đồng đảng mà Phan đảng giấu diếm khắp trong quan trường và quân đội Hoa triều, theo danh sách Phương Tranh đọc ra càng nhiều, sắc mặt Phan thượng thư cũng càng ngày càng trắng bệch, biến thành một mảnh tro tàn, giống như một người chết.
Mà các đại thần ngồi lắng nghe thần sắc lại càng ngày càng vui sướng, nếu như không lầm, phần danh sách này đại khái đều liệt đủ tên phe phái Phan đảng, ngày mai mọi người liên danh thượng tấu, thỉnh hoàng thượng đem những loạn đảng này tru diệt cả nhà, nhổ cỏ tận gốc.
" Ai nha, nhiều lắm, ta lười đọc quá, hắc hắc, Phan Văn Viễn, ta cho ngươi một tin tức không tốt lắm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hơn tám trăm người trong phần danh sách này, hiện tại đang trên đường bị áp giải về kinh thành, ân, sau nửa tháng, bọn họ sẽ cùng ngươi ra pháp trường, nhiều người như vậy đi cùng ngươi, ha hả, thật đủ náo nhiệt…"
" Không thể nào! Ngươi làm sao biết…" Trên gương mặt tái nhợt của Phan thượng thư chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng vô thần đang mở to, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, thần sắc hoàn toàn không dám tin tưởng.
" Ta làm sao biết chi tiết đến như vậy phải không?" Phương Tranh đắc ý ưỡn ngực: " Tất cả đều là ta điều tra ra!"
Lời này không chỉ Phan thượng thư không tin, dù là các đại thần ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc khó tin. Tiểu tử này tham tài háo sắc, rất sợ chết, nhát như chuột, ham hưởng thụ, hắn làm gì có bản lĩnh đó? Hơn tám trăm loạn đảng, ngươi cho là tùy tiện phái mấy tên thủ hạ tìm hiểu một chút là có thể tra ra được sao? Thổi được da trâu cũng thật là không tin nổi.
" Được rồi sai rồi, là người khác giúp ta lấy được." Phương Tranh thấy mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, lập tức thức thời thừa nhận mình lệch lạc.
" Ai…Ai giúp ngươi lấy được?" Phan thượng thư cả người run run hỏi.
Phương Tranh đồng tình liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: " Lão Phan a…Ngươi có nhi tử tốt thật đó…"
Phan thượng thư nghe vậy như bị sét đánh, cả cơ thể nhất thời cứng lại.
" Ngươi khởi binh tạo phản ta đã biết ngươi có một phần danh sách, vẫn giấu bên trong mật thất trong thư phòng của ngươi, vào sáng sớm ngày mười lăm ngươi mang theo toàn gia từ trong mật đạo chạy ra kinh thành, cũng mang theo cả phần danh sách, lúc đầu giấu trong soái trướng của Thần Vũ quân, sau chính ngươi cảm thấy lo lắng, lại lấy ra, lại giấu trong một miếu sơn thần ở làng gần đó, sau đó liền dẫn quân vào thành, hừ, ngươi cho là ngươi làm thật bí ẩn người khác không hay biết sao? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, Phan Văn Viễn, ngươi thua, ngươi thua triệt triệt để! Bất luận cơ hội gì để trở mình cũng không còn nữa!"
Phương Tranh nói chuyện giống như thật quan tâm, không chút nào lưu tình rắc từng lớp muối lên vết thương của Phan thượng thư.
" Phần danh sách này, là con của lão phu…hiến cho ngươi? Phan Đào hay Phan Võ?" Phan thượng thư liếm liếm đôi môi khô nứt, gian nan hỏi.
" Là Phan Đào."
" Phan Đào…Hắn vì sao phải làm như vậy? Vì sao hắn phải bán đứng chính phụ thân của mình?" Phan thượng thư tê tái nói.
" Rất đơn giản, bởi vì hắn không cẩn thận, bởi vì hắn sợ chết. Không phải ngươi mới vừa nói với ta, nhân quả tuần hoàn báo ứng khó chịu sao? Ha hả, hiện tại ta đem những lời này tặng trả lại cho ngươi."
Phương Tranh đồng tình thở dài, vị Phan thượng thư này đúng thật là lận đận, vừa tạo phản liền bị diệt, con trai ruột thịt lại phản bội hắn, đây đúng là sự thất bại nặng nề cả trong sự nghiệp lẫn gia đình, hiện tại lão Phan bị đả kích đến như vậy mà vẫn còn chưa hôn mê thì năng lực chịu đựng quả nhiên là rất mạnh mẽ.
" Mấy tháng trước Phan đại công tử nhận thức một vị hảo bằng hữu, vị bằng hữu kia họ Ngô, thật xấu hổ, Ngô công tử chính là do ta phái đi. Vốn chỉ muốn hắn tiếp cận Phan Đào sau đó tìm nhược điểm, hung hăng âm ngươi một lần, hoặc là lấy của ngươi một bút bạc mà thôi, không nghĩ tới lại tìm ra bằng chứng ngươi tạo phản, vì vậy ta cũng chỉ đành biết thời biết thế, thừa cơn gió đông khi ngươi tạo phản, ở trong nhà ngươi làm mưa làm gió một trận…Ngô công tử cũng thật khá, không hề làm cho ta thất vọng, ha hả, không bao lâu liền đã khống chế được đại công tử của ngươi, nói, ý chí của công tử nhà ngươi cũng thật không chút kiên định, ta còn chưa kịp hướng hắn sử dụng mỹ nhân kế, hắn lại hướng ta đầu hàng, thật đáng tiếc cho hắn…"
" Ngươi…Ngươi đúng là tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Ngươi…Ngươi dùng phương pháp gì để khống chế Phan Đào?" Phan thượng thư tức giận đến run bần bật.
" Hắc hắc, bí mật cao cấp như thế, ta có thể nào nói cho ngươi?" Phương Tranh đắc ý dào dạt, giống như một con chim công kiêu ngạo: " Vốn ngươi phạm phải tội đại nghịch mưu phản, theo luật cửu tộc đều bị lăng trì, nhưng ta đã đáp ứng con trai ngươi, đem tội lăng trì của hắn sửa thành tự sát, phần thưởng cho hắn được toàn thây, kiếp sau đầu thai được chỗ tốt."
Sau đó sắc mặt Phương Tranh trở nên nghiêm túc, hung hăng vỗ mộc ấn, lớn tiếng nói: " Nghịch tặc Phan Văn Viễn, chuyện mưu phản được thành lập, chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn kết bè kết cánh, tàn hại trung lương, khi quân phạm thượng hơn hai mươi tội lớn, năm mươi tội nhỏ, bổn quan phụng mệnh thánh dụ, phán Phan Văn Viễn tội tru di cửu tộc xử tử lăng trì, gia sản sung công, hơn tám trăm đồng đảng, tất cả đều tru sát, nêu rõ luật pháp Hoa triều công chính, để cảnh cáo thiên hạ ai có mưu đồ gây rối không được bắt chước làm theo!"
" Ba!"
" Đem phạm nhân áp vào thiên lao trọng tù, nghiêm tra canh giữ! Bãi đường!"
" Phương đại nhân, cầu ngài nói cho thuộc hạ với, vị Ngô công tử kia rốt cục làm sao khống chế đại công tử của Phan nghịch vậy? Nếu như phương pháp dùng tốt, thuộc hạ muốn mở rộng trong huấn luyện cho nhân viên Ảnh Tử, sau này vô luận chúng ta thám thính tình báo kẻ địch, đều có trọng dụng…" Trên đường hồi phủ, Ôn Sâm nghiêm mặt đau khổ cầu xin.
" Điều này, ngươi đừng hi vọng nữa, Ngô công tử dùng một loại dược, chính hắn sản xuất gọi là "Tạp chiểu đô chiểu bố chiếu"…Kháo! Dù là tên cũng hoàn toàn sao chép, một chút đầu óc cũng không có, quả thực cực kỳ vô sỉ!" Phương Tranh oán hận nói vài câu, trong ánh mắt mờ mịt của Ôn Sâm, rung đùi đắc ý hồi phủ.
……………
Đêm khuya.
Trong thiên lao không có thời gian, Phan thượng thư tâm như tro tàn nằm trên chiếc giường nhỏ đơn sơ, lẳng lặng ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài, chỉ một phần nho nhỏ qua cửa sổ, trong mắt hiện lên một mảnh tuyệt vọng.
Đến bây giờ hắn cũng không dám tin tưởng, chính con trai ruột thịt của mình lại bán đứng hắn, hắn hao phí bao năm tâm huyết khổ cực gài mầm móng căn rễ trong quan trường Hoa triều, chỉ trong thoáng chốc đã bị nhổ cỏ tận gốc, nếu nói lúc này người làm cho hắn hận nhất trong đời, bài danh đệ nhất lại không phải là hoàng thượng, mà là đứa con trai hắn đã dưỡng dục hơn hai mươi năm. Ngay cả con trai ruột thịt còn phản bội hắn, thế gian này rốt cục còn có thứ gì mới là thật?
Còn có thứ vô lại đáng chết ngàn lần như tên Phương Tranh kia! Tên vô lại xuất thân từ thương nhân đê tiện, nhát gan sợ chết, tham tài háo sắc, hoàn toàn là một tên tiểu nhân bên người hoàng đế, đại nghiệp mưu phản của mình lại bị hủy ở trong tay của một người như thế sao? Trời không giúp ta, trời bất công!
Phan thượng thư oán hận đấm xuống ván giường vài cái, thống khổ nhắm mắt lại, hai hàng lão lệ mờ đục từ khóe mắt chảy xuống, thấm ước đệm giường.
" Khách lạp" một tiếng, cửa lao nặng nề từ từ bị mở ra, thanh âm lao đầu xa xa truyền đến.
" Phan Văn Viễn, thái tử điện hạ tự mình tới thăm ngươi."
Tia sáng trong nhà tù tối sầm lại, khuôn mặt tao nhã của thái tử liền xuất hiện ngay trước mặt Phan thượng thư.
Ngẩn người, sau đó hắn lập tức đứng dậy, quỳ lạy nói: " Cựu thần, không, tội thần bái kiến điện hạ."
Thái tử đưa tay nâng Phan thượng thư, tỉ mỉ quan sát một lát, sau đó thở dài: " Lão sư, ngươi gầy…"
Phan thượng thư cúi đầu xuống, không nói chuyện.
" Nhân sinh lúc tụ lúc tán luôn luôn thay đổi, thủ phụ suốt ba mươi năm trong triều, cô vương còn trông cậy vào sau này nhờ ngươi đến phụ tá cô vương…Lão sư, sao lại làm như vậy a!" Giọng nói của thái tử thật nặng nề, không biết là thở dài cho Phan thượng thư hay là thở dài cho chính hắn.
" Tội thần không được thiện thủy thiện chung, không thấy được ngày thái tử điện hạ đăng ngôi đại bảo, tội thần thật đáng muôn chết!" Phan thượng thư lệ già ngang dọc, khóc không thành tiếng.
Thái tử quay đầu nhìn tùy tùng nói: " Các ngươi đi ra ngoài thủ vệ, bất luận là kẻ nào cũng không cho đi vào, cô vương muốn nói riêng vài câu với lão sư."
Tùy tùng cung kính tuân mệnh, trong phòng giam nho nhỏ chỉ còn lại thái tử và Phan thượng thư hai người. Lúc này thái tử mới nhìn Phan thượng thư, trong ánh mắt đã một mảnh âm lãnh.
" Vì sao mưu phản? Ngôi vị hoàng đế là của cô vương, vì sao ngươi lại tranh giành với cô vương? Ngươi có xem cô vương ra gì?" Tiếng chất vấn của thái tử ngày càng nghiêm khắc.
Phan thượng thư cúi đầu, nét mặt già nua tràn đầy vẻ xấu hổ, nặng nề hít sâu một tiếng, nói: " Điện hạ, tội thần xin lỗi ngươi, nhưng tội thần đã không còn đường lui nữa, hoàng thượng xem ta như cây đinh trong mắt, chỉ mong chóng diệt trừ thật nhanh, mà điện hạ lại hiểu ta nhất, ta làm quan trong triều nhiều năm, nếu hoàng thượng muốn ta chết, ta dám không chết sao?"
" Thế nhưng ta không cam lòng! Ta vì triều đình khổ cực hơn nửa đời người, ai có thể hiểu rõ cảm thụ của ta? Hoàng tộc các ngươi từ nhỏ đã là cao quý, từ nhỏ liền đương nhiên đứng trên đầu mọi người, đối đãi thần dân thiên hạ, cũng giống như nhìn một con chó hướng các ngươi phe phẩy đuôi, các ngươi muốn dùng ai thì dùng ai, muốn giết ai thì giết ai."
" Khi các ngươi tầm hoan mua vui với cơ thiếp, khi các ngươi giơ lên ly rượu ngon thoải mái mà uống, khi các ngươi cưỡi trên xe ngựa hào hoa xa xỉ tới cực điểm rêu rao khắp nơi du xuân, các ngươi có biết ta đang làm gì?"
Phan thượng thư nhìn gương mặt tuấn tú của thái tử, trong mắt hiện lên vài phần nặng nề: " Ta đang vì bách tính Giang Nam chuẩn bị gieo trồng mùa xuân sang năm, ta đang vì tướng sĩ biên quan lo lắng quân lương, ta đang vì thủy tai Hoàng Hà dân chúng chạy nạn kiếm áo bông cùng khẩu phần lương thực cho qua mùa đông…Vô tình nhất chính là nhà đế vương, chim chết thì bẻ cung, thỏ chết thì giết chó, ta vì Hoa triều làm nhiều như vậy, nhưng lại bị hoàng thượng vô tình muốn hất chân, nói một câu liền bị bỏ rơi, điện hạ để tay lên ngực tự hỏi, hoàng tộc các ngươi có đối đãi công bình hay sao?"
Phan thượng thư chỉ dùng một hơi thở nói rất nhiều, nói xong có chút thở dốc, thái tử cũng không nói chuyện, toàn bộ nhà giam lâm vào trầm mặc.
" Cho nên, ngươi muốn mưu phản, tự mình làm hoàng đế?" Một lúc lâu, thái tử đánh vỡ yên tĩnh, nhàn nhạt hỏi.
Phan thượng thư gật đầu, trên mặt cũng không có vẻ xấu hổ: " Hoàng thượng phụ ta trước, ta vì sao không thể phụ hoàng thượng? Nếu ta làm hoàng đế, chắc chắn chăm lo việc nước, cần cù và thật thà vất vả cực nhọc, những gì trước đây Hoa triều làm không được, chuyện không dám làm, ta đều sẽ làm được, ta sẽ đối đãi với bách tính rất tốt, ta sẽ cho quân đội càng trung tâm đối với ta, giết địch càng anh dũng, ta sẽ cho các nước lân bang đời đời không dám phạm cảnh, vạn bang đến triều cống…"
" Ngươi sẽ làm thiên hạ đại loạn!" Thái tử không chút khách khí cắt đứt lời hắn.
Phan thượng thư ngẩn người, không giải thích được nhìn thái tử.
Thái tử cười nhạt: " Ngươi cho là nhờ vào mấy vạn phản quân của ngươi là có thể làm chủ nhân thiên hạ sao? Thực sự là buồn cười!"
" Lão sư, ngươi làm văn thần cả đời, đối với lĩnh binh chiến tranh cũng không hiểu biết, tội gì phải chen chân vào vũng nước đục này? Người cầm binh, chuyện quốc gia đại sự, chuyện sống chết, chuyện tồn vong, phải có lòng quyết đoán. Còn nhớ rõ không? Lão sư, đây là lúc cô vương còn nhỏ, ngươi tự mình dạy cho cô vương, hiện tại cô vương đem những lời này đưa trả lại lão sư."
Không nhìn nét mặt như tro tàn của Phan thượng thư, thái tử tiếp tục nói: " Triệu Hổ suất lĩnh Thần Vũ quân theo ngươi tạo phản từ lâu cô vương đã biết, ba mươi năm lão sư thu dưỡng Triệu Hổ, ngươi cho là có thể gạt được người trong thiên hạ sao? Còn có, ngươi cấu kết bốn lộ đại quân sẽ không ai theo ước khởi binh, việc này cô vương cũng đã sớm biết, cô vương còn một việc mà chính lão sư không biết…"
Thái tử khẽ mỉm cười, tiến đến bên tai Phan thượng thư, dùng thanh âm thấp đến không thể nghe thấy nói: " Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng tước rình phía sau, cô vương, chính là chim hoàng tước, chỉ tiếc, con ve yếu ớt trái lại ăn tươi con bọ ngựa, thực sự là vượt ngoài ý liệu của cô vương…"
Phan thượng thư ngẩn người, sau đó lập tức liền phản ứng: " Nguyên lai đêm đó Thần Sách quân án binh bất động, là bởi vì ngươi…"
Thái tử đứng thẳng thân thể, cười nói: " Trước đây lão sư đã dạy cô vương, làm chuyện gì cũng phải không dấu vết, một là ăn cả ngã về không, tự tuyệt đường lui, hôm nay xem ra lão sư nói quả nhiên có đạo lý. Thần Sách quân đại tướng Lưu Trường Sinh và hai viên phó tướng của hắn, đã bị cô vương bí mật xử trí, về phần Phương Tranh có thể kỳ diệu đánh bại ngươi, cô vương cũng đã nghĩ ra biện pháp sửa trị hắn, báo thù cho ngươi. Lão sư, hôm nay học sinh lại trò giỏi hơn thầy, tối nay liền hướng lão sư chào từ biệt. Thời thế, mệnh đã thế, còn lời gì để nói? Lão sư, một đường tạm biệt!"
Thở dài, thái tử cung kính hướng Phan thượng thư làm một lễ đệ tử, sau đó xoay người đi ra nhà tù.
Cánh cửa nhà tù lại bị khóa lại, Phan thượng thư giật mình ngồi trên giường, con mắt nhìn thẳng chằm chằm cửa lao, trong miệng lẩm bẩm: " Thua, thua…Nguyên lai ngay từ đầu liền đã định lão phu sẽ thua…"
Một lúc lâu, Phan thượng thư chợt cười lên, cười đến ngửa tới ngửa lui, phảng phất như đời này chưa từng gặp qua chuyện buồn cười như vậy: " Ha ha ha ha, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, hoàng thượng, Phương Tranh, báo ứng của lão phu ở trên người con trai, báo ứng của các ngươi thì sao? Ha ha ha…"
Tiếng cười âm trầm lan truyền quanh quẩn trong nhà tù, lao đầu phụ trách trông giữ Phan thượng thư Lưu Hỉ thật không hiểu chợt rùng mình, oán hận lẩm bẩm một câu: " Lão vương bát đản ăn nhằm phân? Cười thật giống yêu nhân…"
/404
|