Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 233: Truy sát dâm tặc

/404


Giờ khắc này muốn nhân cơ hội đánh chiếm tâm hồn yếu đuối của La Nguyệt Nương thì Phương Tranh biết sẽ là một biện pháp rất ngu ngốc, nữ nhân đều là động vật cảm tính hóa. Có thể hiện giờ ngươi mắng người ta nàng nghe thật êm tai, nhưng sau đó nàng hồi tưởng lại sẽ cảm thấy được ngươi không phải là một con người chính nhân quân tử, hơn nữa nữ nhân đều không có ngu ngốc. Lúc này ngươi ở trước mặt nàng đem tình địch mắng cho thương tích đầy mình, nàng như thế nào lại không nhìn thấu được mục đích của ngươi? Nói lung tung sau lưng tình địch, nàng càng sẽ đem ngươi khinh thường hơn vài phần.
Đương nhiên Phương Tranh không có ngu ngốc, hiện giờ chỉ có thể nói tốt cho Triệu Tuấn thì đối với chính mình mới có lợi. Đám nữ nhân tâm lí đều trái ngược, đặc biệt là nữ nhân có tâm tư chủ quan tương đối cao giống như La Nguyệt Nương, không cẩn thận chính mình càng nói tốt cho Triệu Tuấn, nàng lại càng cảm kích mình hơn, sẽ phải nhìn mình bằng một ánh mắt khác và mình cũng có thể đạt được mục đích, nói không chừng ngày mai khi nàng ngủ dậy, nàng liền chạy đi tìm Triệu Tuấn giải trừ hôn ước, như thế tất cả đều vui vẻ, chẳng phải hoàn mỹ sao?
" Đương gia, ài, chuyện này cũng phải tính toán lại nha! Thôi đi, kì thật ta nhìn Triệu huynh rất không tồi a, tướng mạo đường đường, nhất biểu nhân lâm." Phương Tranh giả mù sa mưa khuyên nhủ.
La Nguyệt Nương lau nước mắt thút thít nói:" Đó là ngươi không biết nhân phẩm của hắn bỉ ổi đến như thế nào!"
Quả nhiên trúng kế, Phương Tranh trong lòng vui vẻ, tiếp tục khuyên giải: " Nói cũng không thể nói như thế, mỗi con người đều nhìn vào từng phương diện khác nhau. Tóm lại hai người sinh hoạt chung một chỗ, không phải phương diện nào cũng đều hợp nhau, nên có tìm cái chung và gác lại những cái bất đồng thôi."
La Nguyệt Nương nghe vậy thần sắc ngơ ngẩn, tựa hồ như đang yên lặng tự hỏi lời nói của Phương Tranh.
Phương Tranh mừng thầm, chiếu theo như suy nghĩ của ta không chuẩn sẽ có phản ứng nhất định, quay đầu lại sẽ đem Triệu Tuấn đá đít. Ngẫm lại cũng đúng, tiểu bạch kiếm kia nhân phẩm như thế, cư nhiên lại dám chà đạp nha hoàn của nàng, hại người ta còn phải nhảy hồ tự sát, chưa nói đến bản tính của hắn còn âm tàn lãnh khốc tham lam, người như vậy còn giữ lại làm chi? Nếu cùng người này thành thân, cuộc đời của ngươi coi như cũng hoàn toàn bị hủy hoại, nói không phải khiêm tốn, cái loại người này cùng với bổn thiếu gia nhất định là không thể so sánh?
Phương Tranh nhân cơ hội nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa, tựa như khuyên giải mà lại tựa như khích tướng: " Tục ngữ nói lấy gà thì theo gà mà gả chó thì theo chó, nếu ngươi cùng Triệu huynh sớm đã có hôn ước rồi thì cũng không thể tiếp tục đổi ý, tương lai trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, cũng chỉ có thể nói, ân, cam chịu số phận bất hạnh! Ai kêu phụ thân ngươi sớm đã định hôn ước với người ta đâu."
Lời còn chưa dứt, La Nguyệt Nương mang theo bầu rượu hung hăng tưới một ngụm lớn, bộ dạng đang hơi ngà ngà say nhưng bỗng nhiên tiếu nhãn sáng rực lên, trong ánh mắt xuất hiện vài phần kiên định tựa giống như có chết cũng không sờn lòng, mạnh mẽ vỗ bàn đứng lên trào dâng nói: " Nhị đương gia, ngươi nói không sai!"
" Hả?" Phương Tranh trợn tròn mắt, cái gì gọi là không sai vậy?
" Lấy gà thì theo gà mà gả cho chó thì theo chó, ai kêu La Nguyệt Nương ta mệnh khổ đây? Đời này gả cho hắn cũng không sao! Chẳng qua cũng chỉ là chết mà thôi, cuộc đời của lão nương đã giết qua không ít người, chuyện này có lẽ cũng coi như là báo ứng của ta đi!"
Phương Tranh thiếu chút nữa thì nổ tung đầu.
Cái này, …này….Không đúng nha! Sự tình hoàn toàn vượt qua tầm kiểm soát trong tay của chính mình, kế hoạch của ta không phải như thế. Phương Tranh ngẩn người nhìn La Nguyệt Nương, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô lực, nữ nhân, thật sự là làm cho người ta nhìn không thấu a!
La Nguyệt Nương thì lại nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt đã tràn ngập cảm kích cùng tán thưởng?
" Ách, đương gia, ngươi thật sự đã quyết định rồi sao? Có muốn suy nghĩ lại một chút hay không? Chung thân đại sự đó nga, cũng không thể qua loa được đâu, ta vừa mới nói chỉ là tùy tiện an ủi ngươi cho nên không có chuẩn, kì thật phương diện khác của lời này đó chính là, chân trời nơi nào mà không có hoa thơm cỏ lạ? Cần gì phải treo cổ ở trên một thân cây đây? Đương gia tướng mạo xinh đẹp, nhân phẩm lại xuất chúng, đợi một thời gian sẽ tìm được nam tử tâm đầu ý hợp sống chung cả đời! Ngươi xứng đáng có được một cái lang quân như ý." Phương Tranh nỗ lực khuyên giải.
" Nhị đương gia, không nói gạt ngươi, hôm nay ta muốn uống rượu một mình, vốn là định ngày mai đi giải trừ hôn ước cùng với Triệu Tuấn, cũng nhờ những lời này của ngươi đã nhắc nhở ta. Không sai, hôn sự của ta cùng Triệu Tuấn là do phụ thân ta sớm đã có ước định, nếu như ta thay đổi, không thành bất hiếu cũng trở thành người bất nghĩa? Mặc kệ nhân phẩm của Triệu Tuấn là người như thế nào, ta cũng chấp nhận….Ngay cả tương lai trải qua những ngày sống không bằng chết, ta cũng nguyện cam lòng!"
Phương Tranh hốc mắt dần dần đỏ, hắn thật sự thương tâm, hắn có điểm muốn khóc…….Nào ngờ La Nguyệt Nương còn chưa buông tha: " Nhị đương gia, ngươi thực sự là một người tốt! Ta biết lúc trước ngươi cùng Triệu Tuấn còn có thâm thù đại hận, mà ngươi ở trước mặt ta chẳng những không bỏ đá xuống giếng đối với hắn, hơn nữa còn nói giúp cho hắn, phần kiến thức này, phần nghĩa khí này, quả thật so với trời còn muốn cao hơn, so với biển còn muốn sâu hơn! Ngày mai ta sẽ hảo hảo khuyên giải hắn, để cho ngươi cùng hắn buông bỏ đoạn ân oán này, làm người ân oán phải biết phân minh!"
" Ba!"
" Nhị đương gia, ngươi làm sao vậy? Cư nhiên tự tát vào mặt của chính mình để làm chi? Nhìn xem, má của ngươi đều đã bị đỏ ửng rồi, có đau hay không?"
Phương Tranh không quản đến nàng, một mạch xách bầu rượu lên hung hăng tưới vài ngụm lớn vào miệng, hận ý trong lòng dâng lên như nộ hải ba đào.
Miệng thối! Con mẹ nó thực là cái đồ miệng thối! Người ta đáng lẽ đã tính toán giải trừ hôn ước cùng hắn, chính mình thuận nước đẩy thuyền nói tốt giúp cho hắn, ta con mẹ nó làm sao cái miệng lại tiện nhân đến như thế? Nhất định phải tìm một chỗ vắng vẻ, tiếp tục hung hăng vả cho mình thêm mấy cái tát…..La Nguyệt Nương đã hạ quyết tâm, đang cân nhắc cuối năm như thế nào thu xếp hôn sự, Phương Tranh thì hối hận ngập trời, cũng đang ở trong trạng thái tự trách cực độ, hai người liền nâng bầu rượu lên, ngươi uống một ngụm ta uống một ngụm, nhất thời bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Chẳng được bao lâu, hai người đã uống hết rượu, Phương Tranh lắc lư thân mình đứng lên, chứng kiến La Nguyệt Nương ngủ gục ở trên mặt bàn, Phương Tranh không khỏi cười khổ, chuyện tình hôm nay biết nói như thế nào nha!
Cố gắng tự mình giữ vững tinh thần, Phương Tranh mệt mỏi ôm lấy La Nguyệt Nương hướng giường ngủ đi đến, đem La Nguyệt Nương phóng lên trên giường. Hiện giờ Phương Tranh cũng đang là hoa mắt chóng mặt, tửu kình trào dâng cho nên không quản nơi này là địa phương nào, vùi luôn vào trong chăn ngủ thật say đi, một khắc cuối cùng trước khi lâm vào cơn mông mị thì trong đầu của Phương Tranh dâng lên một ý niệm: " Ngày mai liền lệnh cho Ôn Sâm làm thịt tiểu tử Triệu Tuấn đó, ngươi này không thể tiếp tục lưu lại……"
Thời tiết đã nhập đông, những tia nắng mặt trời ảm đạm soi rọi vào trong chiếc giường, khi La Nguyệt Nương tỉnh lại thì trời đã muốn sáng choang, mở hai mắt mông lung ra, bên ngoài cửa sổ là thời tiết tốt khó có được, ánh mặt trời làm cho La Nguyệt Nương chói mắt, nàng nhắm chặt hai mắt lại, tức thì đỡ trán rên rỉ một tiếng.
Di chứng say rượu quả thật rất khó chịu, giống như trong đầu có người không nhừng gõ trống, lại còn đau như búa bổ, La Nguyệt Nương hung hăng mắng một câu, lập tức mở mắt ra, nàng cảm nhận thân thể của mình không được thoải mái, có cái gì đó đang đè bên ngực của nàng mà bên dưới phần hông cũng bị một thứ gì đó chọc chọc vào, khiến cho nàng có cảm giác rất khó chịu.
Không nhẫn nại được mở chăn ra, đôi mắt đẹp của La Nguyệt Nương nhất thời trở nên hoảng sợ muôn dạng, từ trước tới nay nàng đã quen gan to mật lớn, hiện giờ cũng nhịn không được mà hoa dung thất sắc, cả người run rẩy không ngừng. Quần áo vẫn còn nguyên bản ở trên người không hao tổn chút nào, nhưng trên bộ ngực cao ngất của nàng rõ ràng có một bàn tay đang sờ soạng, hơn nữa còn là bàn tay của một nam nhân!
Cánh tay kia gắt gao bóp chặt vào địa phương mềm mại của nàng, không hề có ý niệm muốn buông lỏng, thỉnh thoảng động tác còn thành thạo nắn nắn hai cái, khiến cho tim của La Nguyệt Nương như muốn nhảy ra bên ngoài. Sự tình quá mức ngỡ ngàng khiến cho thân thể của La Nguyệt Nương nóng lên, mặc dù từ lâu ở trong hang ổ cùng một đám thổ phỉ nàng đã không còn cố kị, nhưng đối với thân thể của nam nhân, thường ngày chỉ là nghe nói qua cũng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Song hiện giờ nàng sao có thể không nhận ra, cái đồ vật cồm cộm ở bên hông nàng chính là cái gì?
Giờ phút này La Nguyệt Nương đầu óc trống rỗng, đôi mắt đẹp hoang mang lo sợ nhìn bàn tay đang đặt trên bộ ngực sữa của chính mình, thỉnh thoảng bàn tay kia còn muốn nắn, muốn mân mê, cũng may nhiều năm qua đã gặp không ít sóng to gió lớn, lúc này La Nguyệt Nương thật sự hoảng sợ nhưng vẫn kiềm chế không có la hét lên, nàng cắn môi nghiêng đầu nhìn sang hướng bên cạnh, đập vào trong tầm mắt của nàng không ngờ chính là bản mặt đáng ghét của Phương Tranh. Hắn đang ngủ rất say, bên khóe miệng còn thoáng hiện một tia cười nhạt, thỉnh thoảng khóe miệng còn chảy xuống một đường nước miếng, dọc theo bên mép chảy xuống dưới gối đầu. Bình tĩnh nhìn Phương Tranh đang say sưa ngủ, không hiểu ở trong mộng hắn gặp được tràng cảnh hạnh phúc gì, La Nguyệt Nương đột nhiên cảm giác có chút ủy khuất khóc không ra được nước mắt.
Nhiều năm qua giữ tấm thân trong sạch, thủ thân như ngọc, bỗng nhiên sáng nay ngủ dậy, bên gối lại chứng kiến cảnh tượng khủng bố này.
Nam nhân cùng nàng không có danh cũng không có phận cứ như thế mà sờ lên bộ ngực sữa của nàng mặc sức khinh bạc, say sưa chìm vào trong mộng mị, chẳng quan tâm đến cảm giác của nàng khi bị người ta hủy hoại danh tiết trong chốc lát.
Làm sao bây giờ? Nữ nhân quan trọng nhất chính là danh tiết, ngoại trừ phải giết hắn cũng chỉ có thể gả cho hắn, chính là ta không có khả năng gả cho hắn được, còn Triệu Tuấn thì sao? Ta cùng Triệu Tuấn sớm đã có hôn ước, đêm qua đã hạ quyết tâm làm thê tử của Triệu Tuấn, có thể nào trở mặt bội ước được?
Như thế ta chỉ còn cách giết hắn, đòi lại toàn bộ danh tiết của chính bản thân mình. Ai bảo tiểu tử này say rượu mà không có đức, dám chiếm tiện nghi của lão nương?
La Nguyệt Nương nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, trong đôi mắt xinh đẹp dần tản mát ra sát khí. Cánh tay đặt ngang ở mép gường đã bắt đầu vận khí, đem sức lực toàn thân tụ ở trong lòng bàn tay.
Chỉ cần một chưởng này hạ xuống, tên hỗn đản hủy hoại danh tiết của ta sẽ vĩnh viễn tan biến vào trong hư không, ta liền sẽ giải tỏa được khúc mắc mà gả cho Triệu Tuấn.
Bên trong phòng sát khí của La Nguyệt Nương đã muốn thẩm thấu đến từng ngõ ngách, bầu không khí trở nên âm trầm ngạt thở.
Đến nỗi Phương Tranh đang ở trong mộng đẹp dường như cũng cảm ứng được sát khí của La Nguyệt Nương, ngay khi nàng dựng thủ chưởng, bỗng nhiên từ trong cơn ngủ say hắn mở mắt ra.
La Nguyệt Nương ngẩn người, khẩn trương thu hồi lại lực lượng dồn tại thủ chưởng, nhìn Phương Tranh hai mắt vẫn còn đang lim dim buồn ngủ, trong lòng của La Nguyệt Nương chợt cảm thấy có một trận ngượng ngùng xấu hỏ, ngay cả chính nàng cũng đều không rõ tại sao mình lại có loại cảm giác này.
Phương Tranh mới tỉnh đầu óc có chút mơ hồ, trừng mắt nhìn thấy La Nguyệt Nương nằm ở bên cạnh, cười tươi nói: " Chào buổi sáng."
La Nguyệt Nương nghe được, đột nhiên tâm tình ngượng ngùng của nàng liền biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng, nộ hỏa trong lòng cư nhiên bùng phát, gã vương bát đản này quả nhiên vô sỉ, chiếm tiện nghi của lão nương mà còn làm bộ như không có việc gì, vô tư tươi cười chào đón, nếu để người này tiếp tục sống ở trên đời không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu tai họa cho các nữ tử khác, thật là đáng chết!
Ngay khi chứng kiến được bộ dạng vô tư của hắn, La Nguyệt Nương liền hướng Phương Tranh nở một nụ cười dễ thương, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, sát khí trong mắt tựa như từng mũi lợi tiễn, phóng thẳng về phía Phương Tranh.
Nụ cười như thế của La Nguyệt Nương đương nhiên Phương Tranh rất quen thuộc, đó chính là một tin hiệu nguy hiểm, vừa mới tỉnh ngủ còn đang mơ mơ màng màng Phương Tranh kì quái nói: " Đương gia, ngươi làm sao vậy? Mới sáng sớm ra, như thế nào mà biểu tình của ngươi trông giống như bị người khác vô lễ thế hả?"
Bỗng nhiên sắc mặt của La Nguyệt Nương trở nên đỏ bừng, nàng cắn răng cúi đầu nhìn xuống bộ ngực cao ngất đang phập phồng, ý muốn bảo Phương Tranh bỏ sắc thủ của hắn ra. Trên bộ ngực sữa của La Nguyệt Nương, sắc thủ vẫn nắm chặt như trước, người này thực sự quá mức vô sỉ, tỉnh ngủ rồi mà sắc thủ thỉnh thoảng còn nắn bóp hai cái theo bản năng.
Phương Tranh ngẩn người thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại, thấy bàn tay mình đang đặt lên trên bộ ngực sữa của nàng thì không khỏi bàng hoàng, tiếp theo sau đó Phương Tranh giống như phát hiện được một cái tân đại lục, kinh ngạc kêu lên: " Di? Đương gia, thân thể của ngươi như thế nào lại chạy đến bên tay của ta? Thật kì quái a!"
La Nguyệt Nương nghe vậy càng cười dễ thương hơn, quang mang trong mắt trở nên đại thịnh, cắn răng, theo trong hàm ngọc chậm rãi phun ra từng chữ: " Thế sao? Nói như vậy, phải chăng ta không nên như thế sao?"
Phương Tranh chứng kiến sát khí trong đôi mắt đẹp của nàng càng ngày càng đại thịnh, toàn thân không khỏi run lên, nhanh chóng thu hồi bàn tay, hoảng sợ nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của La Nguyệt Nương, run giọng nói: "Uy, đương gia, ngươi….Ngươi muốn làm gì? Ánh mắt của ngươi rất không có thiện cảm, đương gia ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta….Ta sợ…!"
La Nguyệt Nương cắn răng nói: " Nhị đương gia, đêm qua hai người đều uống rượu say, chuyện tình ai đúng ai sai cũng không cần nói thêm nữa, nhưng ngươi đã phát hủy danh tiết của ta, ta chỉ có thể giết ngươi thì mới không có lỗi với phu quân tương lai của ta, xin lỗi ngươi!"
La Nguyệt Nương không nói hai lời, tay trái vung lên hóa chưởng thành đao, hung hăng hướng tới cổ của Phương Tranh bổ tới.
Phương Tranh trải qua nhiều lần sinh tử khảo nghiệm cho nên phản ứng của thân thủ so với trước kia cũng nhanh hơn rất nhiều, chứng kiến La Nguyệt Nương một chưởng bổ tới, nhanh chóng lăn người một vòng, ngã nhào xuống giường, miệng sợ hãi hét lớn: "Oan uống qua! Đương gia, tối hôm qua ta quả thật không có làm gì bậy bạ, chúng ta quần áo đều còn ăn mặc chỉnh tề mà!"
La Nguyệt Nương thấy một kích không trúng liền xốc chăn đệm ra, cũng nhảy xuống giường, cả giận nói: " Ngươi đã đụng vào thân thể của ta, đó chính là phá hủy đi danh tiết của ta, nếu không giết ngươi thì không thể nguôi được cơn giận trong lòng."
Nói xong nàng hóa chưởng thành quyền, hướng thẳng vào ngực của Phương Tranh mà công kích, quyền ảnh sinh phong quả nhiên nhanh như thiểm điện, nhất kích tất sát, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, phải đánh chết Phương Tranh ngay tại đương trường.
Đàn bà thúi! Tâm đủ ngoan a!
Phương Tranh phản ứng cực kì thần tốc, đem thân mình co rụt lại tránh được một chiêu như muốn đoạt tính mạng của hắn, tiếp theo miệng còn không ngừng kêu lớn: " Cái gì mà danh tiết với không danh tiết? Ta không làm chuyện gì bất chính, dựa vào đâu mà muốn mạng của ta? Có giảng giải đạo lí giang hồ hay không đây?"
Phương Tranh trong lòng kêu to oan uổng! Nếu như tối hôm qua thực sự làm một chút gì đó, lúc này La Nguyệt Nương đuổi giết hắn thì cũng cam lòng, nhưng đem qua hai người đều uống quá nhiều, cả đêm nằm còn mặc nguyên quần áo, thành thành thật thật không có quan hệ gì, nhiều lắm cũng chỉ có sờ soạng qua lớp vải thôi mà. Sự tình chỉ có như thế, ai biết ngươi có nhân lúc ta ngủ say mà ưỡn ngực vào tay của ta hay không? Đã như thế mà còn muốn đoạt tánh mạng của ta sao?
Tiền kiếp xem phim truyền hình đều thấy nam nữ diễn viên cùng nhau ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau người nữ diễn viên ngay cả tính tình nóng nảy cũng sẽ trở nên xấu hổ, bộ dạng dịu ngoan tựa hồ giống như một chú cừu nhỏ bình thường, loại nội dung cẩu huyết này không hiểu là gã vương bát đản nào nghĩ ra được?
Trước mặt, nữ nhân này hai con mắt đỏ rực, đầu tóc tán loạn giống như người điên chạy quanh phòng muốn đuổi giết hắn, như thế nào không có một chút bộ dạng xấu hổ? Nàng…..Đây là muốn giết ngươi a!
Tình huống nguy cấp, không thể tiếp tục nấn ná thêm ở trong căn phòng này, nhanh chóng chạy trốn vẫn là quan trọng hơn.
Không chạy là người ngu! Phương Tranh chẳng thèm quay đầu lại, thân ảnh hóa thành một luồng khói đen, phóng thẳng ra hướng bên ngoài mà chạy đi.
Trước sân viện, râu quai nón bộ dạng uể oải đang nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, chứng kiến Phương Tranh chạy trối chết đi ra thì không khỏi ngẩn người, tiếp theo hắn khó hiểu lắc đầu, lẩm bẩm: " Mới sáng sớm mà nhị đương gia như thế nào lại chạy ra từ trong phòng của đại đương gia nhỉ?"
Càng nghĩ càng muốn mê man, vốn râu quai nón chỉ là một con người đơn giản, không lí giải được vấn đề đang tự hỏi này.
Cho nên hắn nhanh chóng vận khởi sức lực của đôi bàn chân, đuổi theo Phương Tranh, vừa chạy còn vừa chào hỏi: " Nhị đương gia, chào buổi sáng a!"
Phương Tranh một đường bôn tẩu, nghiêng đầu vừa nhìn thấy được râu quai nón đang đuổi theo, không khỏi khóc ra nước mắt. Hiện giờ đã muốn đủ loạn rồi, ngươi còn chạy tới xem náo nhiệt làm gì nha?
Râu quai nón không hiểu chuyện tình, vẫn hớn hở đuổi theo Phương Tranh: " Nhị đương gia, chạy trối chết như thế để làm chi nha? Có phải đã gặp được chuyện tốt gì hay không? Ha ha, cho ta đi theo kiếm một chút đi."
Phương Tranh một đường hối hả chạy trốn đã muốn không còn khí lực, nghe vậy đành mặc kệ không đáp, hữu khí vô lực vươn ngón tay ra hướng phía sau hắn mà chỉ
Râu quai nón kinh ngạc quay đầu lại nhìn theo hướng ngón tay của hắn, đã chứng kiến được đương gia một thân sắc phục đỏ sẫm đuổi theo ở phía sau. Trong tay của đương gia đang cầm một thanh đại khảm đao, đầu tóc rối loạn, hai mắt trợn trừng đỏ rực như máu, dùng khí thế nhanh như bão táp hướng bọn hắn đánh tới, miệng còn kêu to: " Phương Tiểu Ngũ! Ngươi đừng chạy, mau đứng lại nạp mạng cho lão nương!"
Râu quai nón cực kì hoảng sợ, không một chút do dự nhanh chóng giãn khoảng cách với Phương Tranh, sau đó hướng bụi cỏ ven đường hung hăng lăn xả vào đó, tức thì hắn cảm nhận được một luồng kình phong thổi lướt qua, đó chính là đạo thân ảnh màu đỏ đang đuổi theo nhị đương gia không một chút nào ngừng nghỉ.
Từng giọt mồ hôi lạnh theo những sợi lông mao túa ra, hắn may mắn vỗ ngực, thở hổn hển nói: " Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì đã bị cuốn vào ân oán cá nhân."
Phương Tranh bôn tẩu đã mệt muốn đứt đầu lưỡi, hiện giờ ngoại trừ những tiếng gió thổi vù vù lướt qua bên tai, căn bản cái gì cũng đều không biết.
Hắn càng chạy càng cảm thấy bản thân mình oan uổng, lão tử thật sự chưa từng làm chuyện bất chính, một thân thanh thanh bạch bạch, dựa vào cái gì mà muốn giết ta? Nữ nhân cổ đại mà không chịu nói lí lẽ, không phải chỉ sờ soạng vài cái thôi sao, đâu đến nỗi phải đoạt tánh mạng của người ta?
Kiếp trước nhiều nữ nhân, bồi ngươi ở trên giường cũng giống như ăn cơm bữa….Đương nhiên, muốn hắn quay đầu lại giải phân xử cùng với La Nguyệt Nương, khẳng định là không dám, trước tiên phải bảo mệnh rồi nói chuyện sau
Quay đầu nhìn lại chứng kiến La Nguyệt Nương đuổi càng thêm gần, Phương Tranh không khỏi càng sợ hãi cho nên thân ảnh nhanh như thiểm điện lủi vào trong căn nhà tranh của đám thổ phỉ, chớp mắt đã không còn nhìn thấy được bóng dáng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trong lúc hoảng hốt Phương Tranh cũng chẳng quan tâm nhận thức cánh cửa nào, tùy tiện vào một gian nhà trốn là được rồi. Một cước đá tung cửa, lắc mình đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, dựa lưng vào trên cửa đồng thời miệng không ngừng thở hổn hển.
Phương Tranh vừa thở vừa cân nhắc, sinh hoạt trong hang ổ của đám thổ phỉ cũng quá mức nguy hiểm, chuyện tình tán gái đợi cho tương lai nàng hết tức giận rồi nói lại sau,…. " Ngươi tới đây làm gì?" Trong phòng truyền ra một thanh âm không thiện chí chút nào.
Phương Tranh ngẩn người, cẩn thận nhìn lại, ai yêu! Đây là nơi nào nha! Muốn chết không chết …..như thế nào lại đi trốn vào căn phòng mà Triệu Tuấn dưỡng thương?
Nặng nề thở dài một hơi, Phương Tranh mặt mày ảm đại cúi đầu, sự tình dường như càng thêm nghiêm trọng, lúc này ngay cả Phương đại thiếu gia bản tính khôn vặt cũng không nghĩ ra được biện pháp nào chu toàn.
Đương nhiên Triệu Tuấn không biết rằng đêm qua vị hôn thê của hắn đã bị thất tiết bởi Phương Tranh, chứng kiến Phương Tranh cúi đầu trầm ngâm, không khỏi cười lạnh nói: " Phương Tranh, ta khuyên ngươi đừng nên uổng phí tâm cơ, ta chuyện gì cũng không nói đâu! Coi như ngươi có giết chết ta thì cũng không thể moi được một chút manh mối nào, ngươi hết hi vọng rồi!"
Giờ khắc này Phương Tranh nào có tâm tư quản đến chuyện hắn có khai hay không, theo thần tình hoảng loạn mà liếc nhìn qua khe cửa, tức thì cười bồi nói: " Triệu huynh a, ha hả, trước tiên chúng ta đừng nói chuyện này, quá mức đa cảm a! Có thể tâm sự loại khác hay không?"
Triệu Tuấn cười lạnh đáp: " Ngươi lại muốn bày ra quỷ kế gì nữa? Phương Tranh, ta ở trong kinh thành đã từng nghe qua thanh danh của ngươi, một loại người vô sỉ, đê tiện hết mức. Nói cho ngươi biết, ta sẽ không tin ngươi bất cứ chuyện tình gì."
Phương Tranh lau mồ hôi lanh, không an tâm ghé vào cửa quan sát động tĩnh ở bên ngoài, nôn nóng nói: " Ngươi không mắc mưu thì không mắc mưu đi, hôm nay ta đến không phải là vì chuyện này."
Triệu Tuấn hồ nghi nói: " Vậy ngươi đến là muốn nói chuyện gì? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tránh xa vị hôn thê của ta ra một chút! Sang năm ta cùng nàng sẽ thành thân, ngươi không được quá phận, phá hủy đi thanh danh của nàng."
Lời còn chưa dứt, Phương Tranh chỉ cảm thấy cánh cửa sau lưng bị một lực đạo ngàn cân đánh văng ra, theo quán tính làm cho Phương Tranh lảo đảo vài cái. Trong phòng hai người kinh hãi, cẩn thận nhìn lại đã thấy La Nguyệt Nương tay cầm một thanh đại khảm đao, uy phong lẫm liệt tựa như thiên thần hạ phàm, trong mắt lóe ra sát khí khôn cùng, nhìn thấy được Phương Tranh, La Nguyệt Nương liền nhe răng cười lạnh quát to: " Phương Tiểu Ngũ! Ngươi là đồ dâm tặc! Ngủ cùng lão nương một đêm, lão nương há có thể để cho ngươi dễ dàng chạy thoát?"
Phương Tranh tinh thần hoảng hốt không thôi, La Nguyệt Nương đã đuổi theo tới tận đây rồi, chẳng nhẽ lão thiên gia muốn diệt đường sống của ta! Phương Tranh trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Ngay khi La Nguyệt Nương vừa đạp cửa phóng vào, vừa la hét om sòm, nàng trong lúc nhất thời nóng giận cũng không nghĩ đến đây là căn phòng mà Triệu Tuấn dưỡng thương, nhưng lời đã nói ra rồi thì cũng khó có thể nuốt vào.
Lúc này biểu tình của Triệu Tuấn một bộ dạng bất khả tư nghị, hắn không còn tin tưởng vào lỗ tai của mình được nữa, trợn mắt nhìn vào La Nguyệt Nương, lại nhìn sang Phương Tranh, lắp bắp nói: " Nguyệt Nương, nàng …nàng vừa mới nói gì….Các ngươi….Các ngươi…. Mau nói cho ta biết các ngươi đã làm gì cùng nhau!"
La Nguyệt Nương đứng ở trước cửa căn phòng, nhìn thấy được hai người Phương Tranh cùng Triệu Tuấn, trong lòng trăm mối tư vị phức tạp đan xen, mặc dù nàng không có tình cảm nam nữ đối với Triệu Tuấn nhưng dù sao bản thân mình cùng hắn cũng đã có đính ước, trên danh nghĩa sắp trở thành thê tử của hắn, như thế nào lại để cho tên hỗn đản Phương Tiểu Ngũ phá hủy mất thanh danh trong một lúc nhất thời, nghe lời nói của Triệu Tuấn, nàng càng thêm lúng túng : " Ta....không có…..Hắn….hắn….." La Nguyệt Nương cảm thấy vô cùng ủy khuất, bởi vì tuy rằng nàng là hạng nữ lưu, lăn lộn trên giang hồ làm hỗn nhiều năm, sống chung cùng một đám thổ phỉ nhưng vẫn một mực gìn giữ tấm thân thanh bạch, hiện giờ đối mặt với Triệu Tuấn nàng không biết nên trả lời như thế nào cho phải, bỗng nhiên lệ châu ở nơi khóe mắt tuôn trào ra như suối, La Nguyệt Nương hung hăng giậm chân một cái, quay đầu bỏ chạy ra khỏi căn phòng.
Triệu Tuấn nhìn thấy La Nguyệt Nương bỏ đi, trong lòng càng thêm hoài nghi, quay sang Phương Tranh, gân cổ lên hỏi: " Phương Tranh, ngươi đã làm gì với nàng? Mau nói cho ta biết?"
Hiện giờ Phương Tranh cũng ổn định lại được tinh thần, mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, hắn cũng không tưởng tượng nổi, bản thân mình lại có thể thoát chết trong gang tấc, nghe Triệu Tuấn hỏi, Phương Tranh khinh bỉ nói: " Chúng ta đường đường chính chính, nam chưa…ân, nam có vợ, nữ chưa chồng, ngươi quản được hay sao? Mà nàng cũng chưa tính toán cùng ngươi thành thân, ngươi nói như thế là có ý gì?"
Triệu Tuấn hai mắt trợn lòi ra bên ngoài, biểu tình căm phẫn, hận không thể đứng lên một đao đâm chết Phương Tranh, giận dữ rống lớn: " Phương Tranh, đồ tiểu nhân bỉ ổi, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết…."

/404

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status