Phương Tranh không quản kinh hiểm, miệng kêu oa oa, húc đầu chém lung tung tựa như một kẻ điên, nhất thời người bịt mặt bị cảnh tưởng trước mặt làm cho rối loạn tâm tư, đã quên mất một thân võ nghệ của chính mình, tuy đang lâm vào thế hạ phong sử kiếm chống đỡ lại loạn đao pháp của Phương Tranh nhưng trong đầu của hắn vẫn không ngừng luân chuyển. Hắn không rõ, vì sao đám người Ảnh Tử kia lại đứng im bất động, chẳng nhẽ bọn hắn có tính có ăn sẵn?
Nhóm Ảnh Tử cũng chưa động, dùng ánh mắt trao đổi thì thầm với nhau nói: " Ài, người này là ai nha? Quả thật có mắt không tròng, dám lộng thương trước mặt đại nhân của chúng ta."
" Không biết, nghe lạ tai không giống với người như chúng ta! Uy, người này từ đâu xuất hiện? Phải chăng hắn muốn ám sát đại nhân?"
" A? Hắn sẽ không hành động ngu ngốc như vậy chứ? Chúng ta có bằng này người, mỗi người làm một bãi nước tiểu đều có thể khiến cho hắn chết ngộp, hắm còn dám ám sát sao? Có bị bệnh không?"
" Hình như thật sự là đến ám sát, ngươi không nhìn thấy đại nhân bị thương sao? Hơn nữa, chúng ta mới vừa diễn trò vây công đại nhân, nào biết người này có phải đã lén trà trộn vào, tính toán muốn đục nước béo cò hay không?"
" Có đạo lí! Chúng ta có cần giúp đại nhân một phen hay không?"
" Không cần, ngươi nhìn xem đại nhân phi thường dũng mãnh, đao phong sắc bén, chiêu thức…..Khó lường như thế, tên bịt mặt kia tựa hồ sắp không chống đỡ được nữa rồi….Ân, nhỡ kĩ chỉ cần tùy thời đem cơ hội thể hiện cho đại nhân nổi bật là được rồi, như vậy tiền đồ của ngươi mới có hi vọng."
" A! Thì ra là thế, thụ giáo thụ giáo!"
Hai gã thành viên trong nhóm Ảnh Tử không thèm quan tâm đến Phương đại nhân cùng người bịt mặt đang đánh nhau hừng hực khí thế, lại ở một bên khách khí với nhau.
Đứng ở cách Phương Tranh không xa lắm, lúc này đầu óc của La Nguyệt Nương vẫn lâm vào trạng thái quay cuồng.
Trường chiến đấu ngày hôm nay thật sự vô cùng quỷ dị! Từ đầu cho tới cuối đều lộ ra vẻ không thích hợp.
Bao gồm cảnh tượng hiện tại, Phương Tranh đang múa đại đao nghiến răng nghiến lợi đuổi giết người bịt mặt, chuyện này cho qua cũng được đi, nhưng toàn bộ đám người mới vây công nàng cùng Phương Tranh như thế nào đều không thấy động tĩnh? Một tên cũng không.
Nhân cơ hội liền đứng ngu người như vậy, căn bản nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng qua lấy một cái, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú quan sát Phương Tranh đại triển thần uy, thần sắc trong mắt lộ ra biểu tình hưng phấn, thật kiến cho người ta phải hoài nghi, nếu Phương Tranh đuổi giết đến đoạn phấn khích thì đám người kia không chuẩn sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi cũng nên. Thái độ của bọn chúng đều điềm nhiên nhãn nhã, tựa hồ dường như cùng đám người mới vừa vây công nàng hoàn toàn là hai nhóm khác nhau, La Nguyệt Nương trầm ngâm suy nghĩ, không biết có nên bước ra khiêu chiến cùng bọn chúng, hay là đứng nguyên lược trận cho Phương nhị đương gia, hắn đuổi giết người bịt mặt đừng có gặp sơ xuất gì mới tốt, tình huống vạn phần khó xử, nhất thời La Nguyệt Nương cũng không có chủ ý. Nguồn: http://truyenyy.com
Trong lúc đó đôi mắt xinh đẹp lại lơ đãng nhìn về phía Phương Tranh, trong lòng của La Nguyệt Nương bất tri giác có chút nhộn nhạo khác thường. Hắn, vì cứu ta mà bị thương, nói như thế chẳng phải là hắn đã yêu thích ta đi sao? Nếu hắn không thích ta, như thế nào lại ở trong vòng vây trùng điệp mà vẫn đạo nghĩa không hề chùn bước vọt tới bên cạnh ta, cùng ta đồng sanh đồng tử? Trước kia nghe người ta nói, nam nhân trong thiên hạ đều là hạng người phụ bạc, hắn không có võ công mà còn khẳng khái chịu chết vì ta, nam nhân như thế thật sự là hạng người phụ bạc sao? Lại nói, hắn….hắn cùng ta ngủ qua một đêm, hắn cũng khinh bạc ta rồi, nữ tử chỉ có thể theo một người mà thôi…Nhưng hiện tại nên làm như thế nào? Còn Triệu Tuấn thì phải làm sao bây giờ? Nếu ta hủy hôn, phụ thân ở dưới cửu tuyền có trách cứ ta hay không? Lão thiên gia a! Thật sự là khó xử muốn chết!
Nghĩ đến đây, La Nguyệt Nương khinh nhẹ lông mày kẻ đen, căn môi, đôi mắt u oán nhìn vào bóng lưng Phương Tranh, bộ dạng giận dỗi khiến cho nàng càng lộ ra thêm vài phần phong tình của nữ nhân.
Đáng tiếc bộ dạng phong tình vạn chủng của La Nguyệt Nương, Phương Tranh không có phát hiện được, hiện tại hắn còn đang bận rộn nhiều việc, chính là múa đao chém người.
Hiện tại trong lòng hắn đang tràn ngập bi phẫn.
Đang hảo hảo diễn xuất tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân thì bị tên vương bát đản này phá hỏng, hắn còn cố chấp nghĩ rằng tên bịt mặt này chính là thủ hạ có mắt không tròng của hắn, cho nên một bên hắn dùng sức múa đao chém, một bên khinh bỉ mắng to: " Con mẹ nó, dám phá hỏng hảo sự của lão tử! Còn đem thương lộng trước mặt lão tử, ngươi có bao nhiêu cái đầu để cho ta chặt? Trở về kinh thành ngươi chuẩn bị tâm lí vào trong thiên lao ngồi sám hối đi! Còn phải đền lão bà cho ta nữa!"
Vừa mắng vừa chém đinh đinh đương đương như một tay thợ làm nghề nguội lạnh, Phương Tranh cao ngạo mắng thằng cháu trai cả nửa ngày nhưng vẫn chưa hết cơn giận dữ, cuối cùng có thể là do hắn đã quá mệt mỏi không thể nâng đao lên mà chém được nữa, đành phải ném nó trên mặt đất, chính mình thì ôm ngực thở dốc.
Cúi đầu vừa nhìn, thấy đại đao trong tay đã bị hắn chém một mạch vài ngụm khẩu khí, có những chỗ đã mẻ cả một miếng lớn, đủ có thể nhận ra được mới vừa rồi Phương đại nhân có bao nhiêu tức giận.
Người bịt mặt thấy Phương Tranh dừng lại tạm nghỉ, hắn cũng không không khách sáo mà hít lấy từng ngụm dưỡng khí. Chuyện hôm nay thật sự khiến cho hắn nghĩ không ra, nhưng mặc kệ chuyện này có hợp lí hay không, nhiệm vụ của hắn là giết chết Phương Tranh cùng La Nguyệt Nương, hiện tại nhiệm vụ không hoàn thành, tay không trở về, tất nhiên chỉ có một con đường chết mà thôi. Nếu muốn tự cứu lấy chính mạng sống của mình, như thế nào cũng phải giết được hai người này, bằng không trở về sẽ không có thu hoạch để hồi báo.
Nghĩ tới đây trong mắt người bịt mặt hung quang đại thịnh, nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, ánh mắt tản mát ra sát khí bức người.
Ngay tức thì thân hình của hắn nhoáng lên một cái, lăng không phóng tới trước mặt Phương Tranh, trường kiếm trong tay nhanh như thiểm điện xuất ra, công tới hướng Phương Tranh muốn đoạt tánh mạng của hắn.
Chuyện tình diễn ra quá mức bất ngờ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phương Tranh chỉ thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, trong lòng kinh hãi theo bản năng dùng tay ngăn cản, người bịt mặt dùng thanh trường kiếm sắc bén lưu lại ở trên cánh tay của Phương Tranh một vết thương thật dài.
Đám Ảnh Tử vốn nhìn thấy được Phương Tranh đang chiếm thượng phong, chủ quan nghĩ rằng thân thủ của người bịt mặt cũng chẳng ra thể thống gì, bởi vậy tâm tư đều thả lỏng cảnh giác. Hiện giờ bỗng nhiên người bịt mặt huy động một kiếm phản kích khiến cho mọi người đều hoa dung thất sắc, sao lại như thế này được? Tại sao lại thua?
La Nguyệt Nương chứng kiến Phương Tranh đang lâm vào nguy cấp, thầm kêu một tiếng bất hảo, nhanh chóng căng chân hướng Phương Tranh chạy tới. Lúc này đám Ảnh Tử như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng dũng mãnh đứng lên mắng chửi lộn xộn, nhưng vạn bất đắc dĩ chính là Phương Tranh truy sát quá mức tích cực, cho nên đã cách mọi người ở khoảng một quãng khá xa.
Phương Tranh cũng như người trong mộng, hơi giật mình nhìn vết thương còn mới ở trên cánh tay, máu tươi không ngừng trào ra bên ngoài, trong lòng hắn có chút khóc không ra được nước mắt. Hôm nay là ngày gì nha? Phải chăng trong mệnh ta đã chú định, hôm nay gặp phải tai ương huyết quang?
Bi phẫn ngước đầu lên, Phương Tranh dùng một loại ánh mắt tràn ngaaoj chỉ trích nhìn người bịt mặt, u oán thê thanh nói: " Ngươi lại chém ta!"
Người bịt mặt một kích không đắc thủ nhất thời ngẩn người trong chốc lát, chứng kiến mọi người đã sắp sửa đuổi theo tới, trong mắt người bịt mặt chợt lộ ra hung quang, trong kiếm trong tay xuất ra, hướng ngực Phương Tranh mà công tới.
Thẳng cho đến lúc này Phương Tranh mới ý thức được tình huống có chút không giống với bình thường, người này không phải thành viên trong nhóm Ảnh Tử a, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn rõ ràng là muốn lấy cái mạng già của ta nha!
Nghĩ tới đây thì trường kiếm của người bịt mặt đã muốn chạm đến ngực của Phương Tranh rồi.
Không thể không may mắn, nhiều lần qua Phương Tranh thường tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh nghiệm lại cứu hắn thêm một lần. Đầu óc của hắn căn bản chưa kịp lo lắng, hành động giống như phản xạ có điều kiện hướng bên cạnh mà lao sang, một luồng phong mang sắc bén sượt qua bên người hắn, lại rơi vào khoảng không.
Lợi dụng người bịt mặt còn chưa kịp thu chiêu, Phương Tranh quát to một tiếng, tiếp theo liền quay đầu bỏ chạy, La Nguyệt Nương cùng đám Ảnh Tử đang đuổi theo nhằm mục đích muốn bảo hộ an toàn cho hắn, chỉ thấy Phương Tranh sắc mặt hoảng sợ đang hướng bọn họ chạy tới, phía sau là thân ảnh của người bịt mặt.
Phương Tranh một bên vừa chạy một bên vừa hô lớn: " Sớm đã bảo đám vương bát đản các ngươi đừng có che mặt giống như một đám ăn trộm, các ngươi nhất định không nghe, hiện giờ thì tốt lắm, bị người ta trà trộn vào hàng ngũ mà còn không hề hay biết, lão tử bị đám các ngươi hại chết rồi."
Nếu luận về bỏ chạy thì Phương Tranh quả nhiên có bản sự, tự nhiên người bịt mặt ở phương diện này còn kém hơn so với hắn rất nhiều. Phương Tranh thân hình hóa thành một luồng khói mỏng, nhanh như thiểm điện chớp mắt đã không còn nhìn thấy được bóng dáng, người bịt mặt ngơ ngác nhìn theo phương hướng mà bóng lưng của hắn biến mất, ngắn ngủi lâm vào ngạc nhiên.
Này, phải chăng là hắn biết khinh công?
Đám Ảnh Tử cũng ngạc nhiên, Phương đại nhân chạy trốn chẳng có gì lạ, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mấy người chúng ta đang tiến lên bảo hộ ngươi, ngươi lại đi chạy nhanh như thế? Mọi người sao có thể đuổi kịp ngươi a?"
Người bịt mặt thấy có muốn đuổi kịp Phương Tranh cũng là không có khả năng, đành phải ngừng lại cho khỏi phí công. Vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy La Nguyệt Nương ngơ ngẩn nhìn theo phương hướng Phương Tranh biến mất, thần sắc trong mắt đã tràn ngập một mảnh mê man khó hiểu. Người bịt mặt quá hung tính, trường kiếm trong tay huy lộng lên, hướng tới phía La Nguyệt Nương công đến.
Phương Tranh và La Nguyệt Nương dù sao cũng cần phải chết một người, nếu không mình trở về như thế nào hồi báo nhiệm vụ?
Song La Nguyệt Nương tuy rằng thần sắc còn đang phân vân bất định nhưng dù sao cũng là người luyện võ, cảm giác được có một đạo sát khí hướng nàng bức tới, nhất thời theo bản năng giương kiếm lên ngăn cẳn chiêu công " đing đang" một tiếng, binh khí của hai người giao nhau phát ra những tiếng kêu thanh thúy.
Đám Ảnh Tử đưa mắt nhìn nhau, hôm nay mọi người cùng nhau chơi đùa cả nửa ngày, đương nhiên bọn hắn biết La Nguyệt Nương chính là người trong lòng của Phương đại nhân, hiện giờ đệ ngũ phu nhân tương lai đang chiến đấu cùng thích khách, bọn hắn cũng muôn tiến lên hỗ trợ, nhưng chỉ là mới vừa rồi còn đánh nhau một trận sống chết cùng với La Nguyệt Nương, hiện tại xông lên chỉ sợ nàng lầm bọn họ là muốn giúp thích khách đối phó nàng thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây mọi người bất tri giác lại vạn phần khó xử, giúp không được mà không giúp thì không ổn, đành phải đem hai người đang đánh nhau sống chết này bao vây lại, tùy thời mà hành động.
Phương Tranh một đường chạy đã muốn sắp ra khỏi hậu sơn, gió thổi vù vù tạt vào hai bên má khiến cho hắn cảm thấy đau rát, chạy được một lúc bỗng nhiên hắn ngừng lại, trong lòng dần dần có chút mơ hồ.
Ta làm sao phải chạy? Trong rừng trúc còn có một đám thủ hạ, còn có một cái nữ nhân võ nghệ cao cường, thích khách muốn giết ta căn bản là không có khả năng, vì sao ta phải chạy? Hơn nữa, lão tử lại không có làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao lại phải chạy? Quái sự cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình sợ chết, gặp phải nguy hiểm mà bỏ chạy cũng hoàn toàn là theo bản năng mà thôi.
Phương Tranh đứng ở trên sơn đạo lặng người suy ngẫm tình huống, tiếp theo cắn răng một cái, mẹ nó! Vì cái gì mỗi lần đều là ta chạy trối chết? Thích khách không thể chạy một hồi sao? Thật vất vả mới tạo dựng được hình tượng anh hùng ở trước mặt La Nguyệt Nương, ta đây vừa chạy, chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt một giờ hay sao? Sau này nàng sẽ nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào a?
Vạn nhất sau này nàng đặt cho ta một cái ngoại hiệu "Phương bôn tẩu" thì ta phải biết làm sao đây? Chẳng lẽ phải hổ thẹn mà tự sát sao?
Không chạy! Như thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạy được! Bên lão tử người đông thế mạnh, thích khách chỉ có một người, ta hẳn là không nên bị hắn dọa cho đến mức chạy trối chết mới phải chứ, tương lai không chỉ có La Nguyệt Nương mà đối mặt với đám thuộc hạ cũng thật ngượng ngùng. Bất luận đối nhân hay là xử thế cũng không thể mua bán lỗ vốn được, hành động của ta vừa rồi thật sự là lỗ lớn a!
Nghĩ đến đây Phương Tranh lại căng giò chạy trở về theo đường cũ, mới vừa rồi đã đánh mất hết mặt mũi, hôm nay cho dù có phải chết lão tử cũng phải lấy lại mặt mũi trở về! Phương Tranh tâm tư cảm thấy vô cùng nhục nhã, rốt cuộc cũng là vì La Nguyệt Nương mà kích phát ra ngoài.
Ngay khi Phương Tranh quay trở lại khu rừng trúc, chỉ thấy đám Ảnh Tử tạo thành một trận thế bao bọc, bên trong La Nguyệt Nương nghiễm nhiên cùng thích khách đơn đả độc đấu triền miên, La Nguyệt Nương võ công cao cường nhưng thân thủ của thích khách cũng không thấp kém, hai người tay cầm trường kiếm bất phân thắng bại có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.
Phương Tranh quan sát được tình huống càng thêm khẩn trương, cô nàng là ta đã hạ quyết tâm phải cưới làm lão bà, nếu bị thích khách lộng thương thì phải làm sao bây giờ?
Bởi thế Phương Tranh hét lớn một tiếng: "
Đám Ảnh Tử đang hứng trí bừng bừng quan sát cuộc chiến của hai người trong tràng, chợt nghe được thanh âm của Phương Tranh , mọi người đồng loạt quay đầu lại thì thấy Phương Tranh mặt mũi đỏ gay, nhe răng trợn mắt, trong mắt ẩn hàm sát khí nhìn chằm chằm vào tràng chiến ở giữa khoảng sân, mọi người đều hơi giật mình sững sờ, lãng tử hồi đầu nha?
Phương Tranh không kiên nhẫn hét lớn: " Tránh ra! Con mẹ nó đều điếc cả rồi sao?"
Lúc này đám Ảnh Tử mới chấn chỉnh lại tinh thần, nhanh chóng nhường đường, chỉ thấy nhoáng lên một cái Phương Tranh đã một bước phóng vào bên trong tràng chiến.
Chứng kiến lúc này La Nguyệt Nương tóc mai tán loạn, nhịp hô hấp dồn dập tựa hồ như sức lực đã cạn kiệt, Phương Tranh trong lòng quýnh lên, quát lớn: " Đương gia, mau tránh ra, mau!"
La Nguyệt Nương đánh nhau cả buổi, vốn toàn thân đã muốn vô lực, nghe được thanh âm của Phương Tranh thì không khỏi vừa mừng vừa sợ, không nói hai lời liền đảo cước bộ, phóng sang một bên.
Phương Tranh tay luồn vào ngực, hướng tới thích khách chưa kịp phản ứng hét lên: " Cẩu tặc, xem ám khí!"
Nói dứt lời Phương Tranh từ trong lòng lôi ra một nắm bột phấn, hướng thích khách mà phóng tới, nhất thời phạm vị bốn phía chung quanh thích khách như mãn thiên hoa vũ*, cả một mảnh trắng xóa. (*: Mưa rơi đầy trời, ý nói nhiều…)
Thích khách đang chú mục tới La Nguyệt Nương cho nên nhất thời không phân biệt rõ được thanh âm phát ra từ nơi nào, chỉ theo bản năng huy kiếm ngang mặt ngăn chặn công kích.
Đáng tiếc hành động này căn bản lại quá mức vô tác dụng, vẫn không có biện pháp ngăn cản được bột phấn phóng vào mắt của hắn.
Thích khách kêu thảm một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức buông rơi, hai tay cuống quýt đi dụi mắt. Nhưng nào ngờ hành động này khiến cho gã càng thêm đau đớn, hai con ngươi bị dụi đỏ ửng nhưng vẫn không thể nhìn rõ mọi cảnh vật chung quanh.
La Nguyệt Nương thấy được cơ hội hiếm có, trường kiếm trong tay liền múa lên, từng đạo quang ảnh như những đóa hoa rơi, chớp lên vài kiếm đem hai chân cùng hai tay của gã thích khách phế bỏ. Thích khách hét thảm một tiếng rốt cuộc mềm oặt ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.
Phương Tranh rùng mình một cái, con quỷ nhỏ này hạ thủ cũng đủ ngoan độc nha, khoa chân múa tay liền đem một người đang sống hảo hảo trở thành thương binh, tương lai nếu ta đắc tội với nàng, chỉ sợ sẽ phải hướng Trường Bình mà cầu xin giúp đỡ.
Cuối cùng thế cục đã định, Phương Tranh trong lòng bình phục, ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, cực kì đắc chí nói: " So dũng khí thì ta không được, nhưng luận đấu trí, ngươi lại không được! Oa ha ha ha!"
Cười xong Phương Tranh ngồi xổm người xuống, kéo vạt áo thích khách hung tợn đe dọa: " Nói! Ai phái ngươi tới ám sát ta? Chủ sử sau lưng của ngươi là ai? Có phải ngươi và Triệu Tuấn đều cùng chung một bè đảng hay không? Nói ra, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
Thích khách hai mắt nhắm chặt, bởi do bột phấn còn đọng ở trong mắt cho nên không ngăn không được nước mắt chảy ra.
Phương Tranh ngẩn người nhìn sang La Nguyệt Nương nói: " Một không đánh, hai không mắng, hắn khóc cái gì?"
La Nguyệt Nương liếc mắt, trong lòng tức giận, chính ngươi đem nắm bột phấn kia tạt vào trong mắt của người ta mà còn muốn nói lý, người ta có thể không chảy nước mắt sao?
Phương Tranh đang định tiếp tục tra khảo, thì lại chứng kiến được một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên gương mặt của thích khách, mồm miệng mấp máy hai cái, tiếp theo từ trong khóe miệng chảy ra một dòng huyết dịch màu đen, cuối cùng gục đầu sang một bên, tắt thở.
Phương Tranh khẩn trương dùng sức vỗ lên mặt của hắn, hét lớn: " Uy, này này…Đừng đùa quá trớn nha! Ta còn chưa làm gì ngươi đâu, như thế nào lại nghĩ quẩn vậy? Ài, không muốn nói cũng coi như xong nha, ta cũng không phải là người không biết giảng giải đạo lí."
La Nguyệt Nương đứng ở bên cạnh hắn, thản nhiên nói: " Quên đi, hắn đã phục độc tự vẫn."
Phương Tranh phẫn nộ gãi đầu, khó hiểu nói: " Có nhìn thấy hắn ăn độc dược đâu."
La Nguyệt Nương lườm Phương Tranh một cái: " Hắn trước khi hành sự đã giấu một viên độc dược ở trong khẽ răng, một khi hành sự không thành bị người ta bắt được liền cắn nát độc dược ở trong miệng, dĩ nhiên độc dược sẽ tan vào trong miệng, Phương Tranh giật mình: " Nguyên lai là như thế, ài, người bất hảo như thế này cũng chưa từng gặp qua nha, ngươi nói lúc hắn ăn cơm, nếu vô tình đem độc dược cắn nát, vậy hắn bị chết chẳng phải là oan uổng hay sao!"
"….."
Hiện giờ nơi đây cũng đã không còn chuyện gì, nhưng đám Ảnh Tử lại cảm thấy vô cùng nan giải.
Trước đã đồng lõa diễn trò cùng đại nhân, hiện giờ có cần phải chào hỏi một tiếng rồi mới bỏ đi hay không? Chuyện này thực sự là vấn đề nan giải.
Gã quản sự của nhóm Ảnh Tử thừa dịp La Nguyệt Nương đang cúi người kiểm tra thể trạng của tên thích khách, lặng lẽ đem Phương Tranh kéo sang một bên, cười xấu hổ, hạ giọng nói: " Đại nhân này, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào, xin đại nhân hãy cho biết."
Phương Tranh chau mày: " Làm cái gì? Kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi đợi đi, cách xa ta ra một chút nha! Sau này bất luận là đi làm chuyện gì, cũng đừng có bịt mặt, hôm nay thiếu chút nữa các ngươi đã hại chết ta!"
Quản sự nhóm Ảnh Tử chần chừ nói: " Còn anh hùng cứu mỹ nhân thì làm sao bây giờ?"
Phương Tranh tức giận nói: " Còn cứu cái rắm a! Sự tình đều biến thành như vậy, lão tử không còn hứng thú nữa! Phái ngươi lên hang ổ trên núi điều tra tình hình một chút, nhìn xem có phải tiểu tử Triệu Tuấn cũng bị người ta ám sát hay không, ta phỏng chừng gã thích khách này có quan hệ với Triệu Tuấn, bọn hắn ám sát ta, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho Triệu Tuấn, nếu hắn còn chưa bị người ám sát, các ngươi liền giúp ta chọc hắn mấy đao, coi như hắn bị ám sát đi."
Thấy quản sự thần tình ngạc nhiên nhìn hắn, Phương Tranh nhoẻn miệng cười: " Ai nha, nói với ngươi chỉ là giỡn thôi mà, làm sao ngươi không có một chút điểm hài hước nào vậy! Giữ lại cái mạng nhỏ cho hắn, hắn còn nhiều sự tình bí mật chưa nói ra đâu."
Quản sự kính cẩn nói: " Dạ, đại nhân, chúng thuộc hạ xin đi trước một bước, đại nhân bảo trọng! Ách, thuận tiện nói thêm một câu, cô nương kia thân thủ thật hảo, khụ khụ, đại nhân quả nhiên có con mắt tinh đời!"
Phương Tranh quay đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha của La Nguyệt Nương, híp mắt cười sắc mị thản nhiên nói: " Đó là đương nhiên!"
Sau khi Ảnh Tử đi rồi, Phương Tranh cùng La Nguyệt Nương quay trở lại cở sở trên núi.
Trên đường đi hai người đều không nói lời nào, bầu không khí có chút vi diệu, trong lúc hành tẩu lơ đang nghiêng đầu nhìn nhau một cái, tiếp theo hai người lại mau chóng dời ánh mắt sang nơi khác, một loại tình huống phi thường ngượng ngùng……Phương Tranh trong lòng không khỏi có chút mừng thầm, hắc hắc, con quỷ nhỏ này không dám nhìn ta, hơn nữa sắc mặt còn đỏ hồng, cái này là có ý gì? Nữ nhân mặt đỏ hồng, phải chăng tâm hồn thanh xuân bé bỏng của nàng ta đã bị thiếu gia bắt được rồi sao? Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Lớn mật hướng nàng thổ lộ tình cảm, hay là tiếp tục hưởng thụ quá trình tình cảm nam nữ mông lung này?
Ai nha! Bổn thiếu gia thực khó xử! Nếu không trở về mời nàng uống rượu tâm sự chuyện tình cảm, có thể ở trên giường tiếp tục dùng cái tư thế kia, cho nàng biết cái của ta kiên cường đến mức nào….Đang miên man suy nghĩ, lúc này La Nguyệt Nương mở miệng trước, thanh âm bình thản tựa như mọi ngày: " Bột phấn ngươi mới tung vào mặt thích khách, đó là vật gì?"
Phương Tranh nghe vậy, ngượng ngùng cười cười, bẽn lẽn cúi đầu nói: " Đó là vôi."
" Vôi?" La Nguyệt Nương ngạc nhiên: " Ngươi…Ngươi phóng vôi vào tròng mắt của hắn?"
Chứng kiến Phương Tranh ngại ngùng gật đầu, La Nguyệt Nương ngây người trong chôc lát, tức thì đỡ trán thở dài nói: " Thanh Long sơn chúng ta thế nào lại có một nhị đương gia như ngươi, nếu bị lục lâm đồng đạo biết được, há lại không cười đến rụng răng, ài!"
Phương Tranh mau chóng đổi thành bộ dạng tươi cười, nịnh bợ nói: " Yên tâm, đánh chết ta cũng không nói, đây là vũ khí bí mật để cho ta hành tẩu giang hồ, hôm nay lần đầu tiên sử dụng, quả nhiên uy lực kinh người, ha hả."
La Nguyệt Nương tựa như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên bản mặt nghiêm sắc cười nói: " Phương Tiểu Ngũ, tạm thời gọi người là Phương Tiểu Ngũ đi, nhưng thân phận thật sự của ngươi là như thế nào?"
"Hả?" Phương Tranh ngẩn người tức thì gượng cười đáp: " Ta là nhị đương gia của ngươi nha, nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã có dấu hiệu không tốt rồi!"
La Nguyệt Nương cười lạnh nói: " La Nguyệt Nương ta tuy rằng không có tính là quá thông minh, nhưng cũng không phải cái loại người ngu ngốc, đám người vừa rồi khẳng định là có quen biết ngươi? Nhìn thái độ của bọn hắn đối với ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi là đầu lĩnh của bọn hắn? Thật sự đã làm khó cho ngươi phải thông đồng cùng bọn hắn để diễn xuất vở kịch này, thật sự đã phải hao tổn một phen tâm tư."
Phương Tranh cực kì hoảng sợ, ta kháo! Nhanh như vậy đã nhìn thấu rồi sao? Ta phải giải thích như thế nào bây giờ?
La Nguyệt Nương thản nhiên quét mắt nhìn hắn, nói tiếp: " Tên thích khách kia rõ ràng là vì ta cùng ngươi mà đến, nhưng mục tiêu số một của hắn thì chính là ngươi, tên thích khách này võ công không phải tầm thường, hành sự thất bại lại quyết đoán phục độc dược tự sát, trên giang hồ tổ chức có sát thủ như thế cũng không nhiều lắm. Nếu ta đoán không lầm thì chỉ có danh môn thế gia hoặc quan lớn trong kinh thành mới có thể nắm giữ được cỗ lực lượng này trong tay, Phương Tiểu Ngũ, ngươi đừng coi La Nguyệt Nương ta là cái hạng nữ lưu ngốc tử, rốt cuộc thì ngươi là ai?"
Nhóm Ảnh Tử cũng chưa động, dùng ánh mắt trao đổi thì thầm với nhau nói: " Ài, người này là ai nha? Quả thật có mắt không tròng, dám lộng thương trước mặt đại nhân của chúng ta."
" Không biết, nghe lạ tai không giống với người như chúng ta! Uy, người này từ đâu xuất hiện? Phải chăng hắn muốn ám sát đại nhân?"
" A? Hắn sẽ không hành động ngu ngốc như vậy chứ? Chúng ta có bằng này người, mỗi người làm một bãi nước tiểu đều có thể khiến cho hắn chết ngộp, hắm còn dám ám sát sao? Có bị bệnh không?"
" Hình như thật sự là đến ám sát, ngươi không nhìn thấy đại nhân bị thương sao? Hơn nữa, chúng ta mới vừa diễn trò vây công đại nhân, nào biết người này có phải đã lén trà trộn vào, tính toán muốn đục nước béo cò hay không?"
" Có đạo lí! Chúng ta có cần giúp đại nhân một phen hay không?"
" Không cần, ngươi nhìn xem đại nhân phi thường dũng mãnh, đao phong sắc bén, chiêu thức…..Khó lường như thế, tên bịt mặt kia tựa hồ sắp không chống đỡ được nữa rồi….Ân, nhỡ kĩ chỉ cần tùy thời đem cơ hội thể hiện cho đại nhân nổi bật là được rồi, như vậy tiền đồ của ngươi mới có hi vọng."
" A! Thì ra là thế, thụ giáo thụ giáo!"
Hai gã thành viên trong nhóm Ảnh Tử không thèm quan tâm đến Phương đại nhân cùng người bịt mặt đang đánh nhau hừng hực khí thế, lại ở một bên khách khí với nhau.
Đứng ở cách Phương Tranh không xa lắm, lúc này đầu óc của La Nguyệt Nương vẫn lâm vào trạng thái quay cuồng.
Trường chiến đấu ngày hôm nay thật sự vô cùng quỷ dị! Từ đầu cho tới cuối đều lộ ra vẻ không thích hợp.
Bao gồm cảnh tượng hiện tại, Phương Tranh đang múa đại đao nghiến răng nghiến lợi đuổi giết người bịt mặt, chuyện này cho qua cũng được đi, nhưng toàn bộ đám người mới vây công nàng cùng Phương Tranh như thế nào đều không thấy động tĩnh? Một tên cũng không.
Nhân cơ hội liền đứng ngu người như vậy, căn bản nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng qua lấy một cái, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú quan sát Phương Tranh đại triển thần uy, thần sắc trong mắt lộ ra biểu tình hưng phấn, thật kiến cho người ta phải hoài nghi, nếu Phương Tranh đuổi giết đến đoạn phấn khích thì đám người kia không chuẩn sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi cũng nên. Thái độ của bọn chúng đều điềm nhiên nhãn nhã, tựa hồ dường như cùng đám người mới vừa vây công nàng hoàn toàn là hai nhóm khác nhau, La Nguyệt Nương trầm ngâm suy nghĩ, không biết có nên bước ra khiêu chiến cùng bọn chúng, hay là đứng nguyên lược trận cho Phương nhị đương gia, hắn đuổi giết người bịt mặt đừng có gặp sơ xuất gì mới tốt, tình huống vạn phần khó xử, nhất thời La Nguyệt Nương cũng không có chủ ý. Nguồn: http://truyenyy.com
Trong lúc đó đôi mắt xinh đẹp lại lơ đãng nhìn về phía Phương Tranh, trong lòng của La Nguyệt Nương bất tri giác có chút nhộn nhạo khác thường. Hắn, vì cứu ta mà bị thương, nói như thế chẳng phải là hắn đã yêu thích ta đi sao? Nếu hắn không thích ta, như thế nào lại ở trong vòng vây trùng điệp mà vẫn đạo nghĩa không hề chùn bước vọt tới bên cạnh ta, cùng ta đồng sanh đồng tử? Trước kia nghe người ta nói, nam nhân trong thiên hạ đều là hạng người phụ bạc, hắn không có võ công mà còn khẳng khái chịu chết vì ta, nam nhân như thế thật sự là hạng người phụ bạc sao? Lại nói, hắn….hắn cùng ta ngủ qua một đêm, hắn cũng khinh bạc ta rồi, nữ tử chỉ có thể theo một người mà thôi…Nhưng hiện tại nên làm như thế nào? Còn Triệu Tuấn thì phải làm sao bây giờ? Nếu ta hủy hôn, phụ thân ở dưới cửu tuyền có trách cứ ta hay không? Lão thiên gia a! Thật sự là khó xử muốn chết!
Nghĩ đến đây, La Nguyệt Nương khinh nhẹ lông mày kẻ đen, căn môi, đôi mắt u oán nhìn vào bóng lưng Phương Tranh, bộ dạng giận dỗi khiến cho nàng càng lộ ra thêm vài phần phong tình của nữ nhân.
Đáng tiếc bộ dạng phong tình vạn chủng của La Nguyệt Nương, Phương Tranh không có phát hiện được, hiện tại hắn còn đang bận rộn nhiều việc, chính là múa đao chém người.
Hiện tại trong lòng hắn đang tràn ngập bi phẫn.
Đang hảo hảo diễn xuất tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân thì bị tên vương bát đản này phá hỏng, hắn còn cố chấp nghĩ rằng tên bịt mặt này chính là thủ hạ có mắt không tròng của hắn, cho nên một bên hắn dùng sức múa đao chém, một bên khinh bỉ mắng to: " Con mẹ nó, dám phá hỏng hảo sự của lão tử! Còn đem thương lộng trước mặt lão tử, ngươi có bao nhiêu cái đầu để cho ta chặt? Trở về kinh thành ngươi chuẩn bị tâm lí vào trong thiên lao ngồi sám hối đi! Còn phải đền lão bà cho ta nữa!"
Vừa mắng vừa chém đinh đinh đương đương như một tay thợ làm nghề nguội lạnh, Phương Tranh cao ngạo mắng thằng cháu trai cả nửa ngày nhưng vẫn chưa hết cơn giận dữ, cuối cùng có thể là do hắn đã quá mệt mỏi không thể nâng đao lên mà chém được nữa, đành phải ném nó trên mặt đất, chính mình thì ôm ngực thở dốc.
Cúi đầu vừa nhìn, thấy đại đao trong tay đã bị hắn chém một mạch vài ngụm khẩu khí, có những chỗ đã mẻ cả một miếng lớn, đủ có thể nhận ra được mới vừa rồi Phương đại nhân có bao nhiêu tức giận.
Người bịt mặt thấy Phương Tranh dừng lại tạm nghỉ, hắn cũng không không khách sáo mà hít lấy từng ngụm dưỡng khí. Chuyện hôm nay thật sự khiến cho hắn nghĩ không ra, nhưng mặc kệ chuyện này có hợp lí hay không, nhiệm vụ của hắn là giết chết Phương Tranh cùng La Nguyệt Nương, hiện tại nhiệm vụ không hoàn thành, tay không trở về, tất nhiên chỉ có một con đường chết mà thôi. Nếu muốn tự cứu lấy chính mạng sống của mình, như thế nào cũng phải giết được hai người này, bằng không trở về sẽ không có thu hoạch để hồi báo.
Nghĩ tới đây trong mắt người bịt mặt hung quang đại thịnh, nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, ánh mắt tản mát ra sát khí bức người.
Ngay tức thì thân hình của hắn nhoáng lên một cái, lăng không phóng tới trước mặt Phương Tranh, trường kiếm trong tay nhanh như thiểm điện xuất ra, công tới hướng Phương Tranh muốn đoạt tánh mạng của hắn.
Chuyện tình diễn ra quá mức bất ngờ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phương Tranh chỉ thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, trong lòng kinh hãi theo bản năng dùng tay ngăn cản, người bịt mặt dùng thanh trường kiếm sắc bén lưu lại ở trên cánh tay của Phương Tranh một vết thương thật dài.
Đám Ảnh Tử vốn nhìn thấy được Phương Tranh đang chiếm thượng phong, chủ quan nghĩ rằng thân thủ của người bịt mặt cũng chẳng ra thể thống gì, bởi vậy tâm tư đều thả lỏng cảnh giác. Hiện giờ bỗng nhiên người bịt mặt huy động một kiếm phản kích khiến cho mọi người đều hoa dung thất sắc, sao lại như thế này được? Tại sao lại thua?
La Nguyệt Nương chứng kiến Phương Tranh đang lâm vào nguy cấp, thầm kêu một tiếng bất hảo, nhanh chóng căng chân hướng Phương Tranh chạy tới. Lúc này đám Ảnh Tử như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng dũng mãnh đứng lên mắng chửi lộn xộn, nhưng vạn bất đắc dĩ chính là Phương Tranh truy sát quá mức tích cực, cho nên đã cách mọi người ở khoảng một quãng khá xa.
Phương Tranh cũng như người trong mộng, hơi giật mình nhìn vết thương còn mới ở trên cánh tay, máu tươi không ngừng trào ra bên ngoài, trong lòng hắn có chút khóc không ra được nước mắt. Hôm nay là ngày gì nha? Phải chăng trong mệnh ta đã chú định, hôm nay gặp phải tai ương huyết quang?
Bi phẫn ngước đầu lên, Phương Tranh dùng một loại ánh mắt tràn ngaaoj chỉ trích nhìn người bịt mặt, u oán thê thanh nói: " Ngươi lại chém ta!"
Người bịt mặt một kích không đắc thủ nhất thời ngẩn người trong chốc lát, chứng kiến mọi người đã sắp sửa đuổi theo tới, trong mắt người bịt mặt chợt lộ ra hung quang, trong kiếm trong tay xuất ra, hướng ngực Phương Tranh mà công tới.
Thẳng cho đến lúc này Phương Tranh mới ý thức được tình huống có chút không giống với bình thường, người này không phải thành viên trong nhóm Ảnh Tử a, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn rõ ràng là muốn lấy cái mạng già của ta nha!
Nghĩ tới đây thì trường kiếm của người bịt mặt đã muốn chạm đến ngực của Phương Tranh rồi.
Không thể không may mắn, nhiều lần qua Phương Tranh thường tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh nghiệm lại cứu hắn thêm một lần. Đầu óc của hắn căn bản chưa kịp lo lắng, hành động giống như phản xạ có điều kiện hướng bên cạnh mà lao sang, một luồng phong mang sắc bén sượt qua bên người hắn, lại rơi vào khoảng không.
Lợi dụng người bịt mặt còn chưa kịp thu chiêu, Phương Tranh quát to một tiếng, tiếp theo liền quay đầu bỏ chạy, La Nguyệt Nương cùng đám Ảnh Tử đang đuổi theo nhằm mục đích muốn bảo hộ an toàn cho hắn, chỉ thấy Phương Tranh sắc mặt hoảng sợ đang hướng bọn họ chạy tới, phía sau là thân ảnh của người bịt mặt.
Phương Tranh một bên vừa chạy một bên vừa hô lớn: " Sớm đã bảo đám vương bát đản các ngươi đừng có che mặt giống như một đám ăn trộm, các ngươi nhất định không nghe, hiện giờ thì tốt lắm, bị người ta trà trộn vào hàng ngũ mà còn không hề hay biết, lão tử bị đám các ngươi hại chết rồi."
Nếu luận về bỏ chạy thì Phương Tranh quả nhiên có bản sự, tự nhiên người bịt mặt ở phương diện này còn kém hơn so với hắn rất nhiều. Phương Tranh thân hình hóa thành một luồng khói mỏng, nhanh như thiểm điện chớp mắt đã không còn nhìn thấy được bóng dáng, người bịt mặt ngơ ngác nhìn theo phương hướng mà bóng lưng của hắn biến mất, ngắn ngủi lâm vào ngạc nhiên.
Này, phải chăng là hắn biết khinh công?
Đám Ảnh Tử cũng ngạc nhiên, Phương đại nhân chạy trốn chẳng có gì lạ, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mấy người chúng ta đang tiến lên bảo hộ ngươi, ngươi lại đi chạy nhanh như thế? Mọi người sao có thể đuổi kịp ngươi a?"
Người bịt mặt thấy có muốn đuổi kịp Phương Tranh cũng là không có khả năng, đành phải ngừng lại cho khỏi phí công. Vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy La Nguyệt Nương ngơ ngẩn nhìn theo phương hướng Phương Tranh biến mất, thần sắc trong mắt đã tràn ngập một mảnh mê man khó hiểu. Người bịt mặt quá hung tính, trường kiếm trong tay huy lộng lên, hướng tới phía La Nguyệt Nương công đến.
Phương Tranh và La Nguyệt Nương dù sao cũng cần phải chết một người, nếu không mình trở về như thế nào hồi báo nhiệm vụ?
Song La Nguyệt Nương tuy rằng thần sắc còn đang phân vân bất định nhưng dù sao cũng là người luyện võ, cảm giác được có một đạo sát khí hướng nàng bức tới, nhất thời theo bản năng giương kiếm lên ngăn cẳn chiêu công " đing đang" một tiếng, binh khí của hai người giao nhau phát ra những tiếng kêu thanh thúy.
Đám Ảnh Tử đưa mắt nhìn nhau, hôm nay mọi người cùng nhau chơi đùa cả nửa ngày, đương nhiên bọn hắn biết La Nguyệt Nương chính là người trong lòng của Phương đại nhân, hiện giờ đệ ngũ phu nhân tương lai đang chiến đấu cùng thích khách, bọn hắn cũng muôn tiến lên hỗ trợ, nhưng chỉ là mới vừa rồi còn đánh nhau một trận sống chết cùng với La Nguyệt Nương, hiện tại xông lên chỉ sợ nàng lầm bọn họ là muốn giúp thích khách đối phó nàng thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây mọi người bất tri giác lại vạn phần khó xử, giúp không được mà không giúp thì không ổn, đành phải đem hai người đang đánh nhau sống chết này bao vây lại, tùy thời mà hành động.
Phương Tranh một đường chạy đã muốn sắp ra khỏi hậu sơn, gió thổi vù vù tạt vào hai bên má khiến cho hắn cảm thấy đau rát, chạy được một lúc bỗng nhiên hắn ngừng lại, trong lòng dần dần có chút mơ hồ.
Ta làm sao phải chạy? Trong rừng trúc còn có một đám thủ hạ, còn có một cái nữ nhân võ nghệ cao cường, thích khách muốn giết ta căn bản là không có khả năng, vì sao ta phải chạy? Hơn nữa, lão tử lại không có làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao lại phải chạy? Quái sự cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình sợ chết, gặp phải nguy hiểm mà bỏ chạy cũng hoàn toàn là theo bản năng mà thôi.
Phương Tranh đứng ở trên sơn đạo lặng người suy ngẫm tình huống, tiếp theo cắn răng một cái, mẹ nó! Vì cái gì mỗi lần đều là ta chạy trối chết? Thích khách không thể chạy một hồi sao? Thật vất vả mới tạo dựng được hình tượng anh hùng ở trước mặt La Nguyệt Nương, ta đây vừa chạy, chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt một giờ hay sao? Sau này nàng sẽ nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào a?
Vạn nhất sau này nàng đặt cho ta một cái ngoại hiệu "Phương bôn tẩu" thì ta phải biết làm sao đây? Chẳng lẽ phải hổ thẹn mà tự sát sao?
Không chạy! Như thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạy được! Bên lão tử người đông thế mạnh, thích khách chỉ có một người, ta hẳn là không nên bị hắn dọa cho đến mức chạy trối chết mới phải chứ, tương lai không chỉ có La Nguyệt Nương mà đối mặt với đám thuộc hạ cũng thật ngượng ngùng. Bất luận đối nhân hay là xử thế cũng không thể mua bán lỗ vốn được, hành động của ta vừa rồi thật sự là lỗ lớn a!
Nghĩ đến đây Phương Tranh lại căng giò chạy trở về theo đường cũ, mới vừa rồi đã đánh mất hết mặt mũi, hôm nay cho dù có phải chết lão tử cũng phải lấy lại mặt mũi trở về! Phương Tranh tâm tư cảm thấy vô cùng nhục nhã, rốt cuộc cũng là vì La Nguyệt Nương mà kích phát ra ngoài.
Ngay khi Phương Tranh quay trở lại khu rừng trúc, chỉ thấy đám Ảnh Tử tạo thành một trận thế bao bọc, bên trong La Nguyệt Nương nghiễm nhiên cùng thích khách đơn đả độc đấu triền miên, La Nguyệt Nương võ công cao cường nhưng thân thủ của thích khách cũng không thấp kém, hai người tay cầm trường kiếm bất phân thắng bại có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.
Phương Tranh quan sát được tình huống càng thêm khẩn trương, cô nàng là ta đã hạ quyết tâm phải cưới làm lão bà, nếu bị thích khách lộng thương thì phải làm sao bây giờ?
Bởi thế Phương Tranh hét lớn một tiếng: "
Đám Ảnh Tử đang hứng trí bừng bừng quan sát cuộc chiến của hai người trong tràng, chợt nghe được thanh âm của Phương Tranh , mọi người đồng loạt quay đầu lại thì thấy Phương Tranh mặt mũi đỏ gay, nhe răng trợn mắt, trong mắt ẩn hàm sát khí nhìn chằm chằm vào tràng chiến ở giữa khoảng sân, mọi người đều hơi giật mình sững sờ, lãng tử hồi đầu nha?
Phương Tranh không kiên nhẫn hét lớn: " Tránh ra! Con mẹ nó đều điếc cả rồi sao?"
Lúc này đám Ảnh Tử mới chấn chỉnh lại tinh thần, nhanh chóng nhường đường, chỉ thấy nhoáng lên một cái Phương Tranh đã một bước phóng vào bên trong tràng chiến.
Chứng kiến lúc này La Nguyệt Nương tóc mai tán loạn, nhịp hô hấp dồn dập tựa hồ như sức lực đã cạn kiệt, Phương Tranh trong lòng quýnh lên, quát lớn: " Đương gia, mau tránh ra, mau!"
La Nguyệt Nương đánh nhau cả buổi, vốn toàn thân đã muốn vô lực, nghe được thanh âm của Phương Tranh thì không khỏi vừa mừng vừa sợ, không nói hai lời liền đảo cước bộ, phóng sang một bên.
Phương Tranh tay luồn vào ngực, hướng tới thích khách chưa kịp phản ứng hét lên: " Cẩu tặc, xem ám khí!"
Nói dứt lời Phương Tranh từ trong lòng lôi ra một nắm bột phấn, hướng thích khách mà phóng tới, nhất thời phạm vị bốn phía chung quanh thích khách như mãn thiên hoa vũ*, cả một mảnh trắng xóa. (*: Mưa rơi đầy trời, ý nói nhiều…)
Thích khách đang chú mục tới La Nguyệt Nương cho nên nhất thời không phân biệt rõ được thanh âm phát ra từ nơi nào, chỉ theo bản năng huy kiếm ngang mặt ngăn chặn công kích.
Đáng tiếc hành động này căn bản lại quá mức vô tác dụng, vẫn không có biện pháp ngăn cản được bột phấn phóng vào mắt của hắn.
Thích khách kêu thảm một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức buông rơi, hai tay cuống quýt đi dụi mắt. Nhưng nào ngờ hành động này khiến cho gã càng thêm đau đớn, hai con ngươi bị dụi đỏ ửng nhưng vẫn không thể nhìn rõ mọi cảnh vật chung quanh.
La Nguyệt Nương thấy được cơ hội hiếm có, trường kiếm trong tay liền múa lên, từng đạo quang ảnh như những đóa hoa rơi, chớp lên vài kiếm đem hai chân cùng hai tay của gã thích khách phế bỏ. Thích khách hét thảm một tiếng rốt cuộc mềm oặt ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.
Phương Tranh rùng mình một cái, con quỷ nhỏ này hạ thủ cũng đủ ngoan độc nha, khoa chân múa tay liền đem một người đang sống hảo hảo trở thành thương binh, tương lai nếu ta đắc tội với nàng, chỉ sợ sẽ phải hướng Trường Bình mà cầu xin giúp đỡ.
Cuối cùng thế cục đã định, Phương Tranh trong lòng bình phục, ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, cực kì đắc chí nói: " So dũng khí thì ta không được, nhưng luận đấu trí, ngươi lại không được! Oa ha ha ha!"
Cười xong Phương Tranh ngồi xổm người xuống, kéo vạt áo thích khách hung tợn đe dọa: " Nói! Ai phái ngươi tới ám sát ta? Chủ sử sau lưng của ngươi là ai? Có phải ngươi và Triệu Tuấn đều cùng chung một bè đảng hay không? Nói ra, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
Thích khách hai mắt nhắm chặt, bởi do bột phấn còn đọng ở trong mắt cho nên không ngăn không được nước mắt chảy ra.
Phương Tranh ngẩn người nhìn sang La Nguyệt Nương nói: " Một không đánh, hai không mắng, hắn khóc cái gì?"
La Nguyệt Nương liếc mắt, trong lòng tức giận, chính ngươi đem nắm bột phấn kia tạt vào trong mắt của người ta mà còn muốn nói lý, người ta có thể không chảy nước mắt sao?
Phương Tranh đang định tiếp tục tra khảo, thì lại chứng kiến được một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên gương mặt của thích khách, mồm miệng mấp máy hai cái, tiếp theo từ trong khóe miệng chảy ra một dòng huyết dịch màu đen, cuối cùng gục đầu sang một bên, tắt thở.
Phương Tranh khẩn trương dùng sức vỗ lên mặt của hắn, hét lớn: " Uy, này này…Đừng đùa quá trớn nha! Ta còn chưa làm gì ngươi đâu, như thế nào lại nghĩ quẩn vậy? Ài, không muốn nói cũng coi như xong nha, ta cũng không phải là người không biết giảng giải đạo lí."
La Nguyệt Nương đứng ở bên cạnh hắn, thản nhiên nói: " Quên đi, hắn đã phục độc tự vẫn."
Phương Tranh phẫn nộ gãi đầu, khó hiểu nói: " Có nhìn thấy hắn ăn độc dược đâu."
La Nguyệt Nương lườm Phương Tranh một cái: " Hắn trước khi hành sự đã giấu một viên độc dược ở trong khẽ răng, một khi hành sự không thành bị người ta bắt được liền cắn nát độc dược ở trong miệng, dĩ nhiên độc dược sẽ tan vào trong miệng, Phương Tranh giật mình: " Nguyên lai là như thế, ài, người bất hảo như thế này cũng chưa từng gặp qua nha, ngươi nói lúc hắn ăn cơm, nếu vô tình đem độc dược cắn nát, vậy hắn bị chết chẳng phải là oan uổng hay sao!"
"….."
Hiện giờ nơi đây cũng đã không còn chuyện gì, nhưng đám Ảnh Tử lại cảm thấy vô cùng nan giải.
Trước đã đồng lõa diễn trò cùng đại nhân, hiện giờ có cần phải chào hỏi một tiếng rồi mới bỏ đi hay không? Chuyện này thực sự là vấn đề nan giải.
Gã quản sự của nhóm Ảnh Tử thừa dịp La Nguyệt Nương đang cúi người kiểm tra thể trạng của tên thích khách, lặng lẽ đem Phương Tranh kéo sang một bên, cười xấu hổ, hạ giọng nói: " Đại nhân này, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào, xin đại nhân hãy cho biết."
Phương Tranh chau mày: " Làm cái gì? Kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi đợi đi, cách xa ta ra một chút nha! Sau này bất luận là đi làm chuyện gì, cũng đừng có bịt mặt, hôm nay thiếu chút nữa các ngươi đã hại chết ta!"
Quản sự nhóm Ảnh Tử chần chừ nói: " Còn anh hùng cứu mỹ nhân thì làm sao bây giờ?"
Phương Tranh tức giận nói: " Còn cứu cái rắm a! Sự tình đều biến thành như vậy, lão tử không còn hứng thú nữa! Phái ngươi lên hang ổ trên núi điều tra tình hình một chút, nhìn xem có phải tiểu tử Triệu Tuấn cũng bị người ta ám sát hay không, ta phỏng chừng gã thích khách này có quan hệ với Triệu Tuấn, bọn hắn ám sát ta, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho Triệu Tuấn, nếu hắn còn chưa bị người ám sát, các ngươi liền giúp ta chọc hắn mấy đao, coi như hắn bị ám sát đi."
Thấy quản sự thần tình ngạc nhiên nhìn hắn, Phương Tranh nhoẻn miệng cười: " Ai nha, nói với ngươi chỉ là giỡn thôi mà, làm sao ngươi không có một chút điểm hài hước nào vậy! Giữ lại cái mạng nhỏ cho hắn, hắn còn nhiều sự tình bí mật chưa nói ra đâu."
Quản sự kính cẩn nói: " Dạ, đại nhân, chúng thuộc hạ xin đi trước một bước, đại nhân bảo trọng! Ách, thuận tiện nói thêm một câu, cô nương kia thân thủ thật hảo, khụ khụ, đại nhân quả nhiên có con mắt tinh đời!"
Phương Tranh quay đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha của La Nguyệt Nương, híp mắt cười sắc mị thản nhiên nói: " Đó là đương nhiên!"
Sau khi Ảnh Tử đi rồi, Phương Tranh cùng La Nguyệt Nương quay trở lại cở sở trên núi.
Trên đường đi hai người đều không nói lời nào, bầu không khí có chút vi diệu, trong lúc hành tẩu lơ đang nghiêng đầu nhìn nhau một cái, tiếp theo hai người lại mau chóng dời ánh mắt sang nơi khác, một loại tình huống phi thường ngượng ngùng……Phương Tranh trong lòng không khỏi có chút mừng thầm, hắc hắc, con quỷ nhỏ này không dám nhìn ta, hơn nữa sắc mặt còn đỏ hồng, cái này là có ý gì? Nữ nhân mặt đỏ hồng, phải chăng tâm hồn thanh xuân bé bỏng của nàng ta đã bị thiếu gia bắt được rồi sao? Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Lớn mật hướng nàng thổ lộ tình cảm, hay là tiếp tục hưởng thụ quá trình tình cảm nam nữ mông lung này?
Ai nha! Bổn thiếu gia thực khó xử! Nếu không trở về mời nàng uống rượu tâm sự chuyện tình cảm, có thể ở trên giường tiếp tục dùng cái tư thế kia, cho nàng biết cái của ta kiên cường đến mức nào….Đang miên man suy nghĩ, lúc này La Nguyệt Nương mở miệng trước, thanh âm bình thản tựa như mọi ngày: " Bột phấn ngươi mới tung vào mặt thích khách, đó là vật gì?"
Phương Tranh nghe vậy, ngượng ngùng cười cười, bẽn lẽn cúi đầu nói: " Đó là vôi."
" Vôi?" La Nguyệt Nương ngạc nhiên: " Ngươi…Ngươi phóng vôi vào tròng mắt của hắn?"
Chứng kiến Phương Tranh ngại ngùng gật đầu, La Nguyệt Nương ngây người trong chôc lát, tức thì đỡ trán thở dài nói: " Thanh Long sơn chúng ta thế nào lại có một nhị đương gia như ngươi, nếu bị lục lâm đồng đạo biết được, há lại không cười đến rụng răng, ài!"
Phương Tranh mau chóng đổi thành bộ dạng tươi cười, nịnh bợ nói: " Yên tâm, đánh chết ta cũng không nói, đây là vũ khí bí mật để cho ta hành tẩu giang hồ, hôm nay lần đầu tiên sử dụng, quả nhiên uy lực kinh người, ha hả."
La Nguyệt Nương tựa như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên bản mặt nghiêm sắc cười nói: " Phương Tiểu Ngũ, tạm thời gọi người là Phương Tiểu Ngũ đi, nhưng thân phận thật sự của ngươi là như thế nào?"
"Hả?" Phương Tranh ngẩn người tức thì gượng cười đáp: " Ta là nhị đương gia của ngươi nha, nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã có dấu hiệu không tốt rồi!"
La Nguyệt Nương cười lạnh nói: " La Nguyệt Nương ta tuy rằng không có tính là quá thông minh, nhưng cũng không phải cái loại người ngu ngốc, đám người vừa rồi khẳng định là có quen biết ngươi? Nhìn thái độ của bọn hắn đối với ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi là đầu lĩnh của bọn hắn? Thật sự đã làm khó cho ngươi phải thông đồng cùng bọn hắn để diễn xuất vở kịch này, thật sự đã phải hao tổn một phen tâm tư."
Phương Tranh cực kì hoảng sợ, ta kháo! Nhanh như vậy đã nhìn thấu rồi sao? Ta phải giải thích như thế nào bây giờ?
La Nguyệt Nương thản nhiên quét mắt nhìn hắn, nói tiếp: " Tên thích khách kia rõ ràng là vì ta cùng ngươi mà đến, nhưng mục tiêu số một của hắn thì chính là ngươi, tên thích khách này võ công không phải tầm thường, hành sự thất bại lại quyết đoán phục độc dược tự sát, trên giang hồ tổ chức có sát thủ như thế cũng không nhiều lắm. Nếu ta đoán không lầm thì chỉ có danh môn thế gia hoặc quan lớn trong kinh thành mới có thể nắm giữ được cỗ lực lượng này trong tay, Phương Tiểu Ngũ, ngươi đừng coi La Nguyệt Nương ta là cái hạng nữ lưu ngốc tử, rốt cuộc thì ngươi là ai?"
/404
|