Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 241: Phương thiếu hồi kinh

/404


Phương Tranh thật đúng nói đi liền đi, cũng không quay đầu lại hướng dưới chân núi đi xuống.
La Nguyệt Nương vẻ mặt u oán tức giận nhìn theo bóng lưng Phương Tranh, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên, giọt nước mắt trong suốt thoáng chốc đã tràn đầy vành mắt.
Phương Tranh đi hai bước, nhưng bỗng nhiên quay đầu, nhìn La Nguyệt Nương hì hì cười nói: " À đúng rồi, đương gia, gian phòng của ta phải giữ lại, đừng cho người khác ngủ a. Qua mấy ngày ta sẽ trở về đó."
La Nguyệt Nương nghe vậy ngẩn ra, vẻ u oán bỗng nhiên hoàn toàn biến thành vẻ mặt vui sướng, giọt nước tràn ngập vị đạo u oán trong nháy mắt đã không còn thấy hình bóng, La Nguyệt Nương nhìn Phương Tranh xì một tiếng khinh miệt, lại lườm một cái thật xinh đẹp, hừ nói: " Ngươi có muốn trở về hay không, ta mới lười quản ngươi!"
Phương Tranh nhìn khuôn mặt tràn ngập vui sướng của La Nguyệt Nương, trong lòng ấm áp, miệng hé ra nghĩ muốn nói cho nàng, hắn có phái Ảnh Tử ẩn nấp ngoài ổ cướp, thừa cơ cướp đi Triệu Tuấn.
Nhưng nghĩ lại nghĩ, ngay trước mặt vị hôn thê của người ta, công khai thông tri nàng, ta chơi trò cướp đi vị hôn phu của ngươi, đây có phải là không quá thỏa đáng hay không?
Nghĩ tới đây, Phương Tranh vẫn không mở miệng.
Coi như tự Triệu Tuấn biến mất đi, Thanh Long sơn lớn như vậy, chỉ số của tên Triệu Tuấn dường như thấp, đi lạc cũng là chuyện rất bình thường. Ai, ta thực sự là một người thiện lương!
Phương Tranh một mình đi xuống chân núi, Trường Bình cùng bọn quan binh đều đang đợi hắn.
Phương Tranh xuống núi, Trường Bình nghênh đón, mũi cau, ghen tuông dạt dào nói: " Triền miên xong? Cũng không phải sinh ly tử biệt, có cần lưu luyến không rời như thế không?"
Phương Tranh nghiêm trang nói: " Nói bậy! Ai nói ta cùng nàng triền miên? Ta đang bàn về phương hướng phát triển sự nghiệp đánh cướp của Thanh Long sơn trong thời gian tới. Lo cho các huynh đệ một tiền đồ cẩm tú mà thôi!"
Trường Bình cười ha ha, nhẹ nhàng đá hắn một cước, sẵng giọng: " Ngươi cứ nói bậy! Tiền đồ cẩm tú của thổ phỉ là gì? Làm thổ phỉ sao?"
Phương Tranh đã xuống, mấy ngàn quan binh liền hướng kinh thành xuất phát.
Trên đường, Phương Tranh đi tới bên cạnh Phùng Cừu Đao, nháy mắt nói nhỏ: " Phùng đại ca, nhờ có ngươi ra chủ ý giúp ta cứu vãn, nếu không hai người đàn bà xáp vào đấu chiến, ta thật thu thập không được, tiểu đệ ở đây tạ ơn qua."
Ai biết Phùng Cừu Đao trợn mắt, cũng không thèm nhìn Phương Tranh, trong miệng lẩm bẩm nói: " Ta chưa từng làm gì, ngươi cần chi cảm tạ ta? Thật là kỳ quái, ngươi có phải có bệnh?"
Phương Tranh ngạc nhiên, nhìn không ra một người xưa nay lãnh ngạnh thiết huyết như Phùng Cừu Đao, không ngờ còn biết giở trò xấu xa, nói vậy ngày xưa cũng là một người khó chơi.
Mọi người đi chậm rãi tới bên ngoài Từ Châu phủ thì sắc trời đã tối, Phùng Cừu Đao truyền lệnh toàn quân hạ trại ngay tại chỗ, đợi bình minh đi tiếp.
Tri phủ Từ Châu Tống Hạo nghe được tin tức liền tự mình ra khỏi thành nghênh tiếp. Đương nhiên, chủ yếu là muốn vỗ mông ngựa hầu gia và công chúa điện hạ, lại ân cần thỉnh cầu công chúa điện hạ và phò mã vào thành nghỉ tạm, bị Phương Tranh cự tuyệt. Tống tri phủ không lay chuyển được sự kiên trì của Phương Tranh, không thể làm gì khác hơn là tùy theo hắn, bất quá Tống tri phủ làm quan nhiều năm, là một nhân vật khéo léo, Phương Tranh và công chúa không chịu vào thành, liền ra lệnh cho người mang rượu thịt thật ngon đưa đến đãi quân, sau đó quan viên toàn thành xuất động, hướng Phương Tranh đặc biệt vỗ mông ngựa không ngừng.
Phương Tranh đã lâu chưa từng hưởng thụ qua tư vị được người vuốt mông ngựa, hắn mừng rỡ mặt mày rạng rỡ, liên tục khen ngợi tri phủ Từ Châu hiểu chuyện, có tiền đồ, vì vậy trong tiếng thổi phồng lẫn nhau, Phương Tranh cười tủm tỉm rồi lại làm vẻ thản nhiên thu nhận không ít của hối lộ của các quan viên dâng lên, làm Trường Bình ở một bên hận đến nghiến răng, sau khi bọn họ đi rồi, Trường Bình liền xông lên hướng Phương Tranh một trận quyền đấm cước đá, làm cho Phương Tranh kêu rên liên tục, vừa nghĩ đêm nay giàu to một bút tiền tài không lớn không nhỏ, Phương Tranh nghĩ cho dù bị ăn quyền cước cũng đáng, cái này gọi là gì? Đau, nhưng vui vẻ.
Thời gian quan binh xuất phát ngày kế tiếp, Tống tri phủ đi tới tiễn đưa, còn liên tục xin lỗi, nói vài ngày trước không biết vì sao lại bị kẻ trộm phá hư quan đạo mới tu sửa ở gần Từ Châu phủ, khiến cho muốn đi kinh thành phải nhiễu một vòng lớn, Tống tri phủ còn biểu thị sẽ tranh thủ thời gian điều động dân phu sửa gấp quan đạo. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh sắc mặt nong nóng, lập tức phụng phịu phân phó Tống tri phủ, không nên hao tài tốn của, quan đạo hư thì cứ hư, dù sao còn có đường đi khác, nhiễu một vòng tròn mà thôi, cũng đâu có quan hệ gì lớn.
Đầu óc Tống tri phủ mơ hồ, lại không tiện hỏi nguyên do, chỉ phải liên miệng đáp ứng.
Trở lại kinh thành thì đã vào đêm, Phùng Cừu Đao lệnh cho năm ngàn Long Vũ quân quay về quân doanh đóng quân, lại điều mấy trăm binh sĩ hộ tống Phương Tranh và Trường Bình vào thành.
Vừa đi tới cửa thành liền có binh sĩ báo lại, ngoài cửa thành có một nhóm người chạy tới tiếp đón.
Phương Tranh liền đi nhanh tới, đã thấy cầu treo của thành tường hạ xuống, một đám người lẳng lặng đứng bất động, người dẫn đầu vóc dáng mập mạp, thấp lùn. Phương Tranh ngưng mắt nhìn lại, không khỏi vui mừng, xông lên phía trước hét lớn: " Mập Mạp!"
Nhóm nghênh tiếp Phương Tranh chính là Phúc Vương Mập Mạp, nghe thanh âm Phương Tranh, Mập Mạp nhất thời giật mình, lập tức giống như một quả cầu thịt thật lớn, hướng Phương Tranh lăn tới.
Hai người gặp mặt trên cầu treo, Mập Mạp nhìn thấy Phương Tranh bình an vô sự, không khỏi nước mắt ngang dọc, khóc thật ủy khuất, thẳng đến trong lòng Phương Tranh cũng phải chảy nước mắt.
" Ô ô, Phương huynh, cuối cùng ngươi cũng bình an trở về! Ô ô…" Mập Mạp không chút nào chú ý dùng tay áo vương bào sang quý của mình lau nước mắt nước mũi.
" Nếu ngươi còn không trở về, ta không còn ai trông cậy nữa! Ô ô…"
Phương Tranh kỳ quái cười nói: " Ta rời khỏi kinh thành cũng chỉ mới vài ngày thôi, ngươi biểu hiện nhiệt tình như thế, là sao vậy?"
Mập Mạp vừa lau nước mắt vừa vỗ đùi than thở: " Ngươi không biết, lúc ngươi mất tích, triều đình quả thật xoay chuyển, gà chó không yên."
Trường Bình ở một bên bất mãn xen mồm nói: " Các ngươi có cần phải ôn chuyện ngay cửa thành như vậy không? Ca ca, sắc trời đã tối, ngươi cho chúng ta về nhà thở một hơi được không? Công công bà bà còn đang nhớ thương hắn kia."
Mập Mạp cứng lại, vội nói: " Nên như vậy. Phương huynh, nhanh về nhà báo bình an cho bá phụ bá mẫu, ngươi thật sự làm chúng ta hoảng sợ muốn chết, mặc kệ nói như thế nào, bình an là tốt rồi, bình an là phúc, ha hả, chuyện chúng ta ngày mai nói cũng được."
Lúc này đám người phía sau Mập Mạp nhân thời cơ chạy ra, nhiệt tình như lửa hướng Phương Tranh và Trường Bình thi lễ. Phương Tranh vừa nhìn, đã thấy những người này là đồng liêu trong triều, nghe nói Phương hầu gia bình an quay về kinh, đặc biệt chạy đến cửa thành nghênh tiếp đại giá của hầu gia và công chúa.
Phương Tranh vừa cùng mọi người chào hỏi, lại nhìn thấy một bên cửa thành phát hiện một vị tướng quân trẻ tuổi làn da ngăm đen khuôn mặt kiên nghị đang đứng trong nhóm người nghênh đón hắn, Phương Tranh kỳ quái đánh giá hắn, tên tướng quân gương mặt không chút biểu tình hướng Phương Tranh chắp tay ôm quyền, nghiêm nghị nói: " Mạt tướng Tần Trọng, gặp qua tướng quân!"
Phương Tranh vừa nghe có người gọi hắn là tướng quân, nhất thời vui vẻ, lòng hư vinh được thỏa mãn thật lớn, không khỏi cười nói: " Ai, Tần tướng quân biết ta sao?"
Mập Mạp ở một bên ngạc nhiên nói: " Ngươi không nhận ra hắn?"
Phương Tranh gãi gãi đầu, vẫn không nhớ nổi từ khi nào mình gặp qua vị tướng quân như thế, hơn nữa vì sao hắn xưng mình là tướng quân? Cả triều quan viên, đều gọi hắn là Phương đại nhân, hoặc là Phương hầu gia, được người xưng tướng quân cũng là lần đầu tiên.
Mập Mạp nhìn thấy thần sắc mờ mịt của Phương Tranh, không khỏi lắc đầu thở dài nói: " Bi ai! Ngay chính thuộc hạ của mình mà ngươi cũng không biết, vị phòng thủ kinh thành của chúng ta thật là khó tin tưởng."
" Tần tướng quân là thuộc hạ của ta?" Phương Tranh ngạc nhiên hỏi.
Mập Mạp còn đang thở dài: " Tần tướng quân là phó tướng phòng giữ kinh thành, mà ngươi, tướng quân, lại là tướng quân phòng giữ kinh thành được phụ hoàng khâm phong, Tần tướng quân không phải là thuộc hạ của ngươi sao."
Phương Tranh chợt vỗ trán, hắc! Từ sau khi tiếp nhân chức vụ phòng thủ kinh thành tới nay, vốn không có thời gian tìm hiểu, chuyện phòng thủ hay sắp xếp trong kinh thành cùng doanh địa cũng chưa từng đi qua, không nhận thức một tướng sĩ thủ hạ nào, chức tướng quân này của lão tử làm cũng thật qua loa.
Sau khi quan sát Tần Trọng vài lần, Phương Tranh phát hiện tuy thái độ của hắn đối với mình cũng đủ cung kính, nhưng thần sắc biểu hiện trên mặt lại có chút không cho là đúng, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vài phần chẳng đáng, thậm chí còn có một tia ý tứ cừu thị.
Phương Tranh ngẩn người, thầm nghĩ, ta đâu có đắc tội qua hắn khi nào đâu? Tên Tần Trọng này làm gì lại có tính tình như vậy? Chẳng lẽ trong lúc vô ý ta có đùa giỡn qua lão bà của hắn? Không có nha! Bổn thiếu gia đã từ lâu không có đùa giỡn qua phụ nữ rồi mà.
Sau đó linh quang trong đầu Phương Tranh chợt lóe, ôi! Tần Trọng, hắn không phải là tướng lĩnh tâm phúc của thái tử đó sao? Phan thượng thư ở trong thiên lao từng cung cấp qua danh sách thế lực trong quân của thái tử, trong đó dường như cũng có tên của Tần Trọng, Hắc, thật xảo diệu, ma xui quỷ khiến hắn lại biến thành thuộc hạ của ta.
Nhân số đông đảo, Phương Tranh ngẫm nghĩ, đôi mắt cổ quái nhìn Tần Trọng, Phương Tranh lại cùng vị quan viên khác nhiệt tình bắt chuyện.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện cùng tiến vào thành. Bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa phóng trên con đường ra thành, dừng lại trước mặt bọn họ, Phương Tranh và Mập Mạp ngẩn người, sau đó liền nhìn thấy Tào công công đang cau mày, xoa thắt lưng, kêu rên từ trong xe ngựa bò ra.
Phương Tranh ngạc nhiên nói: " Yêu, không phải là Tào công công đó sao? Nhiều ngày không gặp, thân thể của ngài nhìn thật cường tráng hơn nhiều nha."
Mập Mạp cùng các quan viên cũng nhanh nhẹn cười hướng Tào công công chào hỏi.
Tào công công cung kính thi lễ với Mập Mạp, lúc này mới hướng Phương Tranh cười nói: " Thân thể cường tráng gì chứ! Ngồi xe ngựa chỉ thiếu chút làm cho thân thể ta mệt rũ ra kia."
Lập tức sắc mặt Tào công công vui mừng nói: " Chúc mừng Phương hầu gia, chúc mừng Phương hầu gia, hầu gia bình an vô sự, quả thật là phúc của Hoa triều ta! Ngày sau hầu gia nhất định có thể gia quan tấn tước, đây là hậu báo."
Phương Tranh cười ha ha, sau đó thản nhiên rút ngân phiếu nhét cho hắn, thấp giọng nói: " Không biết Tào công công ra cung có chuyện gì làm?"
Tiếp nhận ngân phiếu của hắn, nét mặt già nua của Tào công công cười tươi giống như một cây hoa cúc đang nở rộ, đối với Phương Tranh lại càng khách khí vài phần, nghe vậy cười nói: " Phụng khẩu dụ của hoàng thượng, lúc Phương hầu gia vào kinh, tức khắc vào cung diện thánh, không được chậm trễ."
Phương Tranh ngẩn người, liếc mắt nhìn Trường Bình, lúng ta lúng túng nói: " Thế nhưng ta còn chưa về nhà, dù sao trước tiên cũng nên gặp mặt lão phụ lão mẫu rồi mới tiến cung chứ."
Trường Bình ở bên cạnh cũng xen miệng nói: " Hay, phụ hoàng một điểm cũng không thông cảm người ta, còn chưa kịp vào thành, lại vội vã tuyên hắn tiến cung, có chuyện gì ngày mai nói không được sao?"
Tào công công bồi cười nói: " Đây cũng chỉ là phụng theo ý chỉ của hoàng thượng, hầu gia cũng đừng làm khó ta, ngài còn chưa vào thành đã được muôn năm gia sủng triệu, đây chính là việc mà các đại thần khác cầu mong mà còn không được ân điển, tiến cung diện thánh dù sao cũng chỉ thời gian ngắn, không bao lâu thì lại đi trở ra thôi."
Phương Tranh thở dài nói: " Được, tiến cung, ai kêu hắn là cha vợ của ta làm chi."
Vì vậy Phương Tranh từ biệt các vị quan viên đến đón tiếp hắn, lại để Trường Bình cùng Mập Mạp hồi phủ trước, Phương Tranh liền lên xe ngựa của Tào công công đi vào kinh thành.
Xốc lên màn xe, nhìn đường lớn ngõ nhỏ quen thuộc trong kinh thành, Phương Tranh nhịn không được lệ nóng đoanh tròng.
Lão tử rốt cục sống trở về! Từ lần trước bị con quỷ nhỏ La Nguyệt Nương đánh lén bị mang ra khỏi thành, bất tri bất giác đã nửa tháng, tuy nói chỉ có nửa tháng, hôm nay trở lại kinh thành, Phương Tranh lại có cảm giác như đã cách mấy đời. Lúc này cảm khái thật nhiều, một lúc thở không ra hơi.
Tào công công cũng ngồi trong xe ngựa, cười tủm tỉm nhìn Phương Tranh nói: " Lần này hầu gia mất tích, có thể nói trải qua gian nguy, bất quá cũng may người tốt tự có phúc báo. Tương lai hầu gia chắc chắn càng được hoàng thượng sủng ái, có đại thần lăn lộn trong triều cả đời, râu tóc đều trắng, cũng không nhất định có được vinh quang như hầu gia hôm nay, hầu gia vào triều còn chưa tới một năm, đã trở thành cây trụ của quốc gia, rất là khó được, đúng như câu " Nằm dài trên bãi cát nửa năm, hôm nay sóng đánh ta xoay người", hầu gia quả nhiên có số làm quan."
Phương Tranh vui rạo rực lắng nghe Tào công công nịnh hót, mừng rỡ mặt mày rạng rỡ, nghe vậy ngạc nhiên nói: " Yêu, nhìn không ra Tào công công lại là một người làm công tác văn hóa, không ngờ lại biết làm thơ sao?"
Tào công công rụt rè cười cười: " Cũng hiểu một chút."
Phương Tranh lại lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, nói: " Ai, Tào công công, không đúng, ngươi không cảm thấy câu thơ này đang hình dung con rùa sao?"

/404

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status