Lời Phương Tranh vừa nói ra, hết thảy mọi người đều im lặng.
Phương Tranh thấy bầu không khí trầm mặc, vì vậy cười nói: " Các vị đại nhân, hạ quan vừa mới nói qua, hôm nay ta lấy thân phận thiếu chủ nhân của Phương gia thương hào mời các vị đến đây, để đả thông đường buôn bán này, Phương gia bất tài, nguyện làm người dẫn đầu tích cực mở đường cho các thương nhân Hoa triều ta, mà nếu các vị đại nhân nguyện ý tham dự vào, việc này xem như không còn sơ thất."
" Các vị, hạ quan biết các ngươi một thân chính khí, không muốn thu nhận hối lộ, cho nên dẫn đến hôm nay gia cảnh có chút nghèo khó, hạ quan đối với thái độ làm người của các ngươi vẫn kính nể không ngớt. Thế nhưng hôm nay hạ quan thương nghị cùng các ngươi, là chuyện hợp tác mà đôi bên cùng có lợi, hơn nữa lại không làm e ngại danh tiếng của các ngươi, tham cổ nhập thương( tham gia cổ đông để buôn bán), kiếm được bạc là chính đại quang minh, dù là ở trước mặt hoàng thượng, đều có thể lẽ thẳng khí hùng, hạ quan thật sự nghĩ không ra vì sao các ngươi còn cần phải suy nghĩ."
Đám đại thần hai mặt nhìn nhau, một vị lão đại nhân mở miệng nói: " Ý tứ của Phương đại nhân, đám lão phu đều rõ ràng, lão phu có một vấn đề muốn thỉnh giáo Phương đại nhân. Vì sao Phương đại nhân nhất định phải tìm chúng ta để kết phường cùng ngươi? Quan viên có tiền đồ trong triều chỗ nào cũng có, mà chúng ta…"
Nói đến đây vị lão đại nhân nhìn quét một vòng, lắc đầu cười khổ nói: " Chúng ta gia cảnh bần hàn, một năm dài, bổng lộc triều đình phát ra cũng không còn dư được bao nhiêu, thật sự không có tiền bạc dư thừa lấy ra để làm kinh thương."
Trong lòng Phương Tranh cười nhạo, vậy mà cũng hỏi, những quan viên có tiền đều bị thái tử cùng Thọ Vương thu dưỡng hết rồi, còn tới phiên ta sao?
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Thỉnh các vị kết phường, mục đích của hạ quan rất đơn giản, muốn mượn dùng quyền lực trong tay các vị, giúp hạ quan đả thông quyền hành thương cho con đường buôn bán này."
Mọi người đều là người đại công vô tư, vừa nghe Phương Tranh muốn mượn quyền mưu lợi, đều nhướng cao mày, liền định trách mắng.
Phương Tranh nhanh nhẹn xua tay cười nói: " Các vị khoan hãy tức giận, hạ quan mượn quyền các ngươi, thế nhưng là vì nước vì dân, cũng không hề có lòng riêng. Cùng Đột Quyết thông thương, ở tại Hạ Lan sơn thành lập một thị trường, bù đắp nhau, đây là điều kiện được viết trong hiệp nghị đình chiến của Hoa triều cùng Đột Quyết, nói cách khác, đây là hành động chứng thực được nỗ lực thực hiện, nhưng hôm nay các cấp quan phủ địa phương lại cắt xén hàng hóa, lại gia tăng thuế nặng, sơn tặc thổ phỉ ven đường liên tiếp cướp hàng, làm thương nhân Hoa triều sinh ra sợ hãi, bước đi gian nan, vì thế thị trường tập thị tại Hạ Lan sơn không thể khai thông, Hoa triều có khả năng vi phạm hiệp nghị, các vị đại nhân đều là người uyên bác, hiểu rõ phải giữ được chữ tín, các vị nói một chút, hạ quan mượn quyền lực trong tay các vị đả thông con đường kinh thương, chẳng lẽ là không đúng?"
Người đang ngồi đều là người cổ hủ cũ kỹ, chữ " tín" là thứ mà bọn họ coi trọng nhất, huống chi đây lại là minh ước giữa hai nước lập định, càng không thể xem như có lệ, lời ngụy biện của Phương Tranh làm trong lòng mọi người không khỏi có chút tán thành.
Thấy thần sắc mọi người hòa hoãn xuống, trong lòng Phương Tranh cười thầm, rèn sắt khi còn nóng: " Vì mượn quyền lực của các ngươi, đơn giản chính là thỉnh các đại nhân hướng quan phủ các cấp tại địa phương tạo thêm áp lực, để cho bọn họ không được cắt xén hàng hóa, phân chia thuế nặng, các vị thử nghĩ, hàng hóa chúng ta phát ra, đều là trọng thần trong triều kết phường bỏ vốn thu mua, quan viên địa phương nào dám ăn gan báo can đảm cản trở chúng ta? Hạ quan sẽ hướng Phùng tướng quân của Long Vũ quân điều tạm hai ngàn binh sĩ, ven đường hộ tống hàng hóa, thuận tiện tiêu diệt vài phe nhóm sơn tặc thổ phỉ. Kể từ đó, con đường kinh thương mới mở này sẽ xem như được đả thông rồi, thương nhân Hoa triều chúng ta tự nhiên có thể yên tâm lớn mật đem hàng hóa cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến Hạ Lan sơn, như vậy công lao các vị thật to lớn, cũng là cơ hội vì nước hiệu lực đó."
Mọi người nghe xong, trên mặt hiện ra thần sắc do dự bất định, nhìn nhau vài lần, nhưng không ai đứng ra tỏ thái độ.
Ngụy Thừa Đức như cười như không liếc mắt nhìn Phương Tranh, nói: " Phương đại nhân, đạo lý ngươi đã nói rõ, chúng lão phu cũng có chút tán thành, thế nhưng vấn đề hiện tại, đám người lão phu gia cảnh không tốt, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, cho dù có muốn bỏ vốn cùng ngươi kết phường, cũng không có lực."
Phương Tranh nghe vậy trong lòng vui mừng, vội vàng nói: " Ngụy đại nhân quá lo lắng, hạ quan cũng vừa nói qua, các vị đại nhân bỏ vốn cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, một lượng bạc không chê ít, trăm lượng bạc không chê ít, bút buôn bán này, do Phương gia thương hào dẫn đầu, bạc tiền cần thiết thu mua hàng hóa, do bên nhà ta tự lực gánh chịu, nhưng Phương gia thương hào chiếm ba thành cổ phần trong đó, còn lại bảy thành, hạ quan sẽ dùng hình thức danh nghĩa cổ phần, gửi cấp các vị đại nhân."
" Ba thành?" Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, bạc tiền toàn bộ do Phương gia xuất ra, lại chỉ chiếm ba thành trong đó, đây không phải rõ ràng muốn tống tiền cho bọn họ sao? Nhưng mọi người lại nghĩ, muốn đánh thông con đường kinh thương này, Phương Tranh còn phải mượn quyền lực trong tay bọn họ, kể từ đó, bọn họ cũng không phải vô công không thụ lộc, cũng đã có ra lực trong đó, nghĩ tới nghĩ lui, việc này vừa được danh tiếng, lại trống rỗng được lời bạc, lại còn có thể áp chế quan phủ địa phương làm xằng làm bậy, tiêu diệt sơn tặc thổ phỉ ven đường cũng rất tốt, chuyện vẹn toàn đôi bên, kẻ ngu si mới không đáp ứng.
" Phương đại nhân thịnh tình như vậy, lão phu cũng không thể quá lợi dụng." Một vị lão đại nhân dẫn đầu đứng lên, từ trong lòng móc ra một túi tiền, tay run run thật cẩn thận lấy ra một tờ ngân phiếu đã sắp rách nát, trong mắt đầy vẻ lưu luyến đưa cho Phương Tranh.
Phương Tranh nhìn thấy ngân phiếu thì tâm tình trở nên phi thường tốt, không chút do dự nhận lấy, nhìn cũng không nhìn liền theo thói quen hai ngón tay co rụt lại, nhanh chóng nhét ngân phiếu vào trong tay áo, trong miệng còn khách khí nói: " Ai nha! Ngài thật quá nhiều lễ, chúng ta đã thành đối tác, hà tất còn làm chuyện này làm chi? Lần này thì thôi, lần sau thì không cho làm vậy nữa."
Thấy Phương Tranh tiếp nhận ngân phiếu lại giấu ngân phiếu với động tác thành thạo như vậy, lão đại nhân không khỏi ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: " Phương đại nhân, ách, ngươi không nhìn ngân phiếu sao?"
Phương Tranh cũng ngẩn người: " Nhìn cái gì? Không phải là đưa cho ta sao?"
Lão đại nhân tức giận đến mặt cũng tái mét, run run chỉ vào Phương Tranh cả giận nói: " Nói bậy! Một trăm lượng bạc này do lão phu tích súc nửa đời, vô duyên vô cớ vì sao lão phu phải tặng cho ngươi? Đây là cổ phần do lão phu bỏ vốn tham cổ!"
" A?" Phương Tranh há to miệng, lập tức sắc mặt xấu hổ lấy ngân phiếu đem ra, cười nói: " Thật sự ngại quá, thu nhận đã quen, không sao sửa được, ha ha, ha ha."
Mọi người đồng loạt trợn mắt nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngươi còn hoàn hảo nói bản thân mình liêm khiết, theo động tác ngươi thu ngân phiếu, như hành vân lưu thủy, liền mạch lưu loát. Loại thân thủ này rõ là có kinh nghiệm không biết đã bao nhiêu lần, nếu không làm sao luyện được ra?
Có người đi đầu, mọi người đồng loạt noi theo. Vì vậy đám lão đầu nhi từ trong ngực, trong tay áo, thậm chí có người lấy ra từ trong nội y, trong vớ, móc ra mấy lượng, hơn trăm lượng, ngân phiếu thỏi bạc tản ra đủ loại mùi vị, toàn bộ nhét vào trong tay Phương Tranh, coi như vốn cổ phần do bọn họ tham cổ buôn bán.
Số bạc này đương nhiên chỉ là dùng đi ngang qua sân khấu, Phương gia thương hào phàm là thu mua hàng hóa ra kinh, ít nhất là có tới mấy xe ngựa, chút bạc ấy thì làm được gì? Có thể đi ngang qua sân khấu thì dù sao cũng phải đi, không thì xem như là ăn không phải trả tiền mà còn lấy không, truyền ra sẽ bất lợi đối với danh tiếng của bọn họ, đám lão đầu nhi này suốt đời làm quan, danh dự không đổi, xưa nay nặng nhất danh tiếng, loại chuyện liên quan tới tiền bạc, bọn họ đương nhiên sẽ không sơ ý để cho người đàm tiếu.
Phương Tranh cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ngân phiếu thỏi bạc trong tay, trong lòng thở dài. Ta nói dù là đi ngang qua sân khấu thôi, các ngươi thật đúng là tiêu sái đi ngang qua sân khấu thật sự, đều nói tiền đều có mùi vị, trước kia thật sự không cảm thấy, hiện tại ta rốt cục đã biết. Ôi! Con mẹ nó thối quá! Chút bạc này ta xài không được rồi, thôi thì toàn bộ ném vào trong rương quyên tiền của tiểu công chúa vậy. A đầu kia hẳn là không chê bai, sau khi giao ra " vốn cổ phần", mọi người thần thái dễ dàng ngồi bắt chéo chân, ngồi bên trong đình nghỉ mát uống trà nói chuyện phiếm, mất đi vẻ phòng bị khi vừa mới vào cửa, thái độ lời nói châm chước, thật không thể so sánh nổi. Vì sao? Hiện tại bọn họ đều là cổ đông hùn vốn buôn bán nha! Nếu vị Phương đại nhân nhiệt tâm tống bạc cho bọn họ tìm, hơn nữa còn tống thật chính đại quang minh, bất luận kẻ nào đều không thể soi mói, đối bọn họ mà nói, cớ sao mà không làm?
Mọi người ngồi một hồi, rốt cục đứng dậy cáo từ, lúc gần đi tất cả đều cười ha hả, mỗi người trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng, thậm chí mơ hồ lóe ra kim quang nhàn nhạt.
Ngụy Thừa Đức tận lực đi ở cuối cùng, lúc các đại thần đều rời đi, lúc này Ngụy lão đầu mới quay đầu, nhìn Phương Tranh giơ ngón tay cái lên: " Phương đại nhân, quá cao minh!"
Phương Tranh ngẩn người, lập tức thanh thuần mà vô tội chớp mắt, dùng một loại thanh âm phi thường ngây thơ chất phác nói: " Ngụy lão gia gia, ngài đang nói gì nha? Hạ quan thế nào nghe không rõ?"
Ngụy Thừa Đức trừng mắt nói: " Giả vờ! Còn giả vờ! Một kế một tên bắn hai chim, ngươi cho là lão phu nhìn không ra?"
Lúc này Phương Tranh mới chân chính thất kinh: " A? Ngụy đại nhân, này…này từ đâu mà nói nha?"
Ngụy Thừa Đức cười lạnh nói: " Thái tử và Thọ Vương mượn hơi quan viên, đơn giản hứa hẹn chức quan lợi lộc. Phương đại nhân so với bọn họ càng cao minh, gia sản các quan viên đều buộc lên người của ngươi rồi. Sau này đám đại thần ngoại trừ bổng lộc trong triều đình ra, lại có một bút thu nhập xa xỉ, hơn nữa đường về quang minh, tìm được bạc mà không phải chột dạ, mà Phương đại nhân ngươi, mang danh vì nước hiệu lực, ngụy trang đả thông con đường kinh thương, đem những vị đại thần tự cho là mình vô cùng thanh cao lung lạc trói vào nhau, dùng hành thương kết giao bọn họ. Bọn họ sẽ không nhận thức được, vô luận sau này trong triều đình, tấu chương hạch tội ngươi sẽ thiếu đi rất nhiều, hơn nữa Phúc Vương cũng vô hình trung có được một cỗ thế lực lớn lao trong triều đình duy trì, Phương đại nhân, tính toán của ngươi lão phu có nói sai hay không?"
Phương Tranh bị hoảng sợ đến thân thể chấn động, lắp bắp nói: " Ngụy…Ngụy đại nhân, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, hạ quan chỉ có mục đích thuần khiết, thế nào tới trong miệng của ngươi, biến thành kinh thiên đại âm mưu, hạ quan thật không gánh chịu nổi đâu."
Ngụy Thừa Đức cười nhạt: " Ngươi thế nào không gánh chịu nổi? Ngươi cho là các vị đại thần hôm nay ngươi mời tới đều là kẻ ngu si? Đám lão đầu trà trộn trong triều đình bao nhiêu năm, ngươi còn chưa sinh ra bọn họ đã đứng trong triều đình, mỗi người đều là lão già thành tinh, ngươi cho là bọn họ nhìn không ra điểm trò vặt ấy của ngươi sao?"
Phương Tranh nghe vậy như bị sét đánh, loạng choạng thân thể nói: " A? Nếu các ngươi đã nhìn ra, vì sao không phản đối đề nghị của ta?"
Ánh mắt Ngụy Thừa Đức bỗng nhiên trở nên ảm đạm, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, một lúc lâu, mới thản nhiên nói: " Tính tình thái tử âm độc, Thọ Vương dã tâm bừng bừng. So sánh với họ, Phúc Vương tính tình đôn hậu, thái độ làm người chí thiện chí hiếu, có thể tương lai hắn sẽ là một quân chủ đầy hứa hẹn. Sự cực khổ của bách tính Hoa triều đã quá mức sâu nặng, nếu để cho thái tử và Thọ Vương đăng lên đế vị, bách tính không biết phải còn chịu khổ đến mức nào…"
Phương Tranh chợt hiểu, nguyên lai đám đại thần thanh liêm trong triều đã sớm có chủ ý, quyết định chi trì Mập Mạp. Hắc! Mình tính toán thật nhiều, không nghĩ tới đám lão đại thần này lại biết thời biết thế, đã biết rõ ý đồ của mình! Vốn không cần mình hao tâm tốn sức.
Bất quá có sự ủng hộ của bọn họ, sau này Mập Mạp và hắn ở trong triều xem như có thể kiên cường hơn, những cựu thần đã đỉnh lực ủng hộ, ở triều phân lượng cũng không nhỏ, có bọn họ cùng nhau trông coi, vị trí thái tử đã đến gần với Mập Mạp hơn một chút. Thu hoạch hôm nay thực sự không nhỏ!
Phương Tranh cung kính hướng Ngụy Thừa Đức cúi người hành lễ, nghiêm mặt nói: " Ngụy đại nhân, tat hay mặt Phúc Vương cảm tạ các vị đại nhân, các vị cao nghĩa, Phúc Vương và hạ quan khắc sâu trong lòng."
Ánh mắt Ngụy Thừa Đức chợt lóe, cười nói: " Ngươi khoan cảm tạ lão phu, nói thật cho ngươi biết, đám người lão phu đã sớm có ăn ý, chưa tới lúc tận cùng, đám người lão phu sẽ không giúp đỡ gì cho ngươi và Phúc Vương đâu, hiện tại quan hệ giữa chúng ta, chỉ là đối tác buôn bán, nếu Phúc Vương thất bại, đám người lão phu sẽ nói với bên ngoài như vậy. Phương đại nhân, ngươi và Phúc Vương cần phải giải quyết cho tốt nha."
Phương Tranh nghe vậy cứng lại, bật người biến sắc mặt nói: " Ta thu hồi lời vừa nói, đám lão đầu các ngươi thật sự quá giảo hoạt, cả đám lão già xúm lại khi dễ một thiếu niên thuần khiết như ta…"
Ngụy Thừa Đức bật cười nói: " Phương đại nhân, ngươi thật có lợi thế. Đám người lão phu làm quan một đời, hai chữ quyền lợi, chẳng lẽ còn thấy không rõ sao? Nếu không làm sao làm được chức vị như hiện tại?"
" Ta biết ta biết." Phương Tranh nói xen vào: " Các ngươi đạt được chức quan trong tay, trong lòng đã tới cảnh giới vô quan, đúng không?"
Ngụy Thừa Đức chau mày, trừng mắt liếc Phương Tranh: " Nói linh tình gì đó! Phương đại nhân, có những lời không nên nói bậy, lúc nào nên giúp ngươi lúc nào không nên, đám người lão phu đều hiểu trong lòng, ha ha, cáo từ."
Phương Tranh nhanh tay kéo tay áo Ngụy Thừa Đức, bồi cười nói: " Ngụy lão gia gia, đừng nóng vội bỏ đi, lúc này có một việc, muốn mời đại nhân ngài giúp một chút thôi."
" Chuyện gì? Cứ nói ra, lão phu tuyệt không đáp ứng."
" …"
" Ha hả, lão phu chỉ đùa một chút với ngươi thôi, nói đi, rốt cục chuyện gì? Lão phu tìm hiểu một chút, xem có nên giúp ngươi hay không?"
Hắc, lão nhân này còn thích chơi trò hài hước, Phương Tranh kéo Ngụy Thừa Đức đến một góc không người, như kẻ trộm hề hề xoay chuyển con ngươi, ghé vào bên tai hắn nói thầm một lúc lâu.
" Phương đại nhân, cái này…" Gương mặt Ngụy lão đầu khó khăn.
Phương Tranh uy hiếp nói: " Ngụy đại nhân, nếu ngươi không đáp ứng hạ quan, ta…ta…"
" Sẽ…sẽ đâm chết ngay trước mặt lão phu?" Ngụy Thừa Đức trợn mắt khinh thường.
" Như vậy sao được? Thật đau lắm. Ta…ta phải đi câu dẫn Y Y tiểu thư của Mẫu Đơn Lâu, hắc hắc, Y Y tiểu thư là lão tình nhân của ngài phải không? Không biết nàng vì sao lại thích lão đầu nhi như ngài, phải nên thích hậu sinh tuấn tú như ta…"
" Ngươi…đê tiện!" Ngụy lão đầu tức giận đến nét mặt già nua xám ngắt, lập tức cầu xin nói: " Phương đại nhân, ngươi đừng tạo nghiệt a! Lão phu đáp ứng ngươi còn không được sao?"
Phương Tranh vui mừng, vội tạ ơn không ngớt.
" Không có việc gì nữa phải không? Không có việc gì lão phu cáo từ, hừ!" Ngụy Thừa Đức tức giận nói.
" Có, còn có một việc cuối cùng, muốn hỏi ngài một chút." Phương Tranh nháy mắt, không hảo ý cười nói.
" Nói!"
Phương Tranh ngắm nghía thân dưới của Ngụy Thừa Đức, nghi hoặc nói: " Ngụy đại nhân hơn sáu mươi tuổi rồi phải không? Người cùng Y Y tiểu thư tình nồng như vậy, thế nhưng ngài còn biểu diễn được không?"
" Ngươi…ngươi là đồ hỗn trướng!" Ngụy lão đầu tức giận đến cả người run run, rốt cục nhịn không được mắng.
" A, Ngụy đại nhân bớt giận, ta sai rồi."
Cùng lúc đó, trên Huyền Vũ Hồ trong kinh thành, Thọ Vương và Anh Vương đang ngồi trên một quan thuyền, nhàn nhã du xuân.
Trong một gian phòng rộng mở trên tàu chỉ có hai người. Anh Vương ngồi đối diện Thọ Vương, hai chân gác lên cao, đang thích thú cắn hạt dưa, chậm rãi thưởng thức mỹ cảnh hồ quang ngày xuân.
Thọ Vương lại ngồi ngay giữa phòng, giống như một vị tướng quân đang chuẩn bị phát ra mệnh lệnh trong quân trướng, sắc mặt nghiêm nghị.
Một lúc lâu, Anh Vương nhịn không được mở miệng nói: " Ta nói hoàng huynh, ngươi xuất thân binh nghiệp, còn ta cũng không phải là người phong nhã, ngươi kiên quyết kéo ta đến đây thưởng thức phong cảnh quỷ gì? Có gì là đẹp đâu? Một mảnh hồ nước, vài chiếc thuyền rách, làm ta buồn chán đến muốn ngất."
Thọ Vương nghiêm túc nói: " Hoàng đệ, nếu chúng ta trở về kinh, thì không thể giống như lúc còn ở tại đất phong. Muốn làm gì thì làm, nước trong kinh thành rất sâu, mỗi tiếng nói cử động đều bị chú ý, lúc nên học đòi văn vẻ thì học đòi văn vẻ, dù cho loại đi thuyền du xuân này, chúng ta cũng nên chậm rãi tập cho quen, đừng để những văn nhân chết tiệt trong kinh thành nói huynh đệ chúng ta không có học vấn. Chỉ biết múa đao lộng thương, tương lai không làm được thánh minh quân chủ."
Anh Vương nghe vậy không cho là đúng nhún vai, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tiếp tục cắn hạt dưa.
Thọ Vương thấy biểu tình của hắn, không khỏi nhíu nhíu mày.
" Hoàng đệ, hôm nay ta cùng ngươi tới, là có chuyện muốn hỏi ngươi?"
" Chuyện gì?"
" Ta nghe nói có một Nhạc Châu cử tử vào kinh đi thi, tên là Diệp Văn Giang, bởi ngươi xem trúng muội tử của hắn, mà lệnh người hầu tươi sống đánh chết hắn, có việc này không?"
Anh Vương ngẩn người, lập tức không được tự nhiên nói: " Dường như, cũng có. Nhưng ta cũng không động thủ. Vốn thầm nghĩ hù dọa hắn thôi, để cho hắn đưa muội tử cho ta, ai biết tên kia yếu ớt như thế, mới đánh mấy quyền liền tặng mạng. Thật đúng là một tên đoản mạng quỷ, khiến cho ta rất xui, cá không có, còn bị lây đến người."
Thọ Vương nghe vậy, không khỏi nặng nề thở dài, cả giận nói: " Ngươi…sao ngươi lại hồ đồ như thế? Hiện tại là thời gian nào? Là thời khắc mấu chốt tranh đoạt vị trí thái tử, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải vô cùng cẩn thận, rất sợ bị người nắm phải nhược điểm, sẽ bất lợi đối với đại sự của chúng ta, ngươi ngược lại, chủ động trêu chọc thị phi, hơn nữa còn làm hại sĩ tử vào kinh thành đi thi, làm mất lòng thiên hạ sĩ tử rất lớn, ngươi quả thực là thành sự không thấy, bại sự có thừa!"
Anh Vương chột dạ nói: " Hoàng huynh, chuyện này là ngoài ý muốn, cũng không thể hoàn toàn trách ta, đêm đó ta uống hơi nhiều rượu, hơn nữa lại không biết sĩ tử kia lại suy yếu như vậy, ta vốn cũng không dự định hại tính mạng của hắn."
Thọ Vương nặng nề hừ một tiếng, tức giận nói: " Vậy ngươi nói, hiện tại nên làm sao bây giờ? Hôm nay phụ hoàng mệnh Phương Tranh xử lý vụ án, Phương Tranh là người có thủ đoạn vô cùng đê tiện nham hiểm, ngươi lại cùng hắn kết oán cừu, lẽ nào ngươi thật cho rằng ỷ lại vào thân thế của thân vương hoàng tử, liền có thể ở trong kinh thành muốn làm gì thì làm, không gì kiêng kỵ sao?"
Anh Vương không phục nói: " Muội tử Diệp Linh Nhi của sĩ tử kia ám sát ta, nhân chứng trọng yếu như vậy, ta làm sao cho nàng ta sống? Thế nhưng ta muốn giết nàng, lại bị Phương Tranh cản trở, ta cùng hắn kết thù kết oán có thể trách ta sao?"
Thọ Vương như tiếc rèn sắt không thành thép quát lên: " Lúc ngươi giết nàng ngươi đã quên mất ngươi có thân phận thân vương sao? Giết người còn cần tự mình động thủ sao? Thủ hạ của ngươi làm ăn cái gì không biết? Ngươi không biết phái người âm thầm ám sát thêm một lần? Một lần không được thì hai lần, chuyện đơn giản như vậy, còn cần ta dạy cho ngươi sao?"
Anh Vương lấy làm kinh hãi: " Diệp Linh Nhi kia hôm nay đang ở tại Phương phủ, hoàng huynh, ý tứ của ngươi chẳng lẽ là muốn ta phái người đến Phương phủ giết nàng?"
Sắc mặt Thọ Vương âm trầm gật đầu.
Phương Tranh thấy bầu không khí trầm mặc, vì vậy cười nói: " Các vị đại nhân, hạ quan vừa mới nói qua, hôm nay ta lấy thân phận thiếu chủ nhân của Phương gia thương hào mời các vị đến đây, để đả thông đường buôn bán này, Phương gia bất tài, nguyện làm người dẫn đầu tích cực mở đường cho các thương nhân Hoa triều ta, mà nếu các vị đại nhân nguyện ý tham dự vào, việc này xem như không còn sơ thất."
" Các vị, hạ quan biết các ngươi một thân chính khí, không muốn thu nhận hối lộ, cho nên dẫn đến hôm nay gia cảnh có chút nghèo khó, hạ quan đối với thái độ làm người của các ngươi vẫn kính nể không ngớt. Thế nhưng hôm nay hạ quan thương nghị cùng các ngươi, là chuyện hợp tác mà đôi bên cùng có lợi, hơn nữa lại không làm e ngại danh tiếng của các ngươi, tham cổ nhập thương( tham gia cổ đông để buôn bán), kiếm được bạc là chính đại quang minh, dù là ở trước mặt hoàng thượng, đều có thể lẽ thẳng khí hùng, hạ quan thật sự nghĩ không ra vì sao các ngươi còn cần phải suy nghĩ."
Đám đại thần hai mặt nhìn nhau, một vị lão đại nhân mở miệng nói: " Ý tứ của Phương đại nhân, đám lão phu đều rõ ràng, lão phu có một vấn đề muốn thỉnh giáo Phương đại nhân. Vì sao Phương đại nhân nhất định phải tìm chúng ta để kết phường cùng ngươi? Quan viên có tiền đồ trong triều chỗ nào cũng có, mà chúng ta…"
Nói đến đây vị lão đại nhân nhìn quét một vòng, lắc đầu cười khổ nói: " Chúng ta gia cảnh bần hàn, một năm dài, bổng lộc triều đình phát ra cũng không còn dư được bao nhiêu, thật sự không có tiền bạc dư thừa lấy ra để làm kinh thương."
Trong lòng Phương Tranh cười nhạo, vậy mà cũng hỏi, những quan viên có tiền đều bị thái tử cùng Thọ Vương thu dưỡng hết rồi, còn tới phiên ta sao?
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Thỉnh các vị kết phường, mục đích của hạ quan rất đơn giản, muốn mượn dùng quyền lực trong tay các vị, giúp hạ quan đả thông quyền hành thương cho con đường buôn bán này."
Mọi người đều là người đại công vô tư, vừa nghe Phương Tranh muốn mượn quyền mưu lợi, đều nhướng cao mày, liền định trách mắng.
Phương Tranh nhanh nhẹn xua tay cười nói: " Các vị khoan hãy tức giận, hạ quan mượn quyền các ngươi, thế nhưng là vì nước vì dân, cũng không hề có lòng riêng. Cùng Đột Quyết thông thương, ở tại Hạ Lan sơn thành lập một thị trường, bù đắp nhau, đây là điều kiện được viết trong hiệp nghị đình chiến của Hoa triều cùng Đột Quyết, nói cách khác, đây là hành động chứng thực được nỗ lực thực hiện, nhưng hôm nay các cấp quan phủ địa phương lại cắt xén hàng hóa, lại gia tăng thuế nặng, sơn tặc thổ phỉ ven đường liên tiếp cướp hàng, làm thương nhân Hoa triều sinh ra sợ hãi, bước đi gian nan, vì thế thị trường tập thị tại Hạ Lan sơn không thể khai thông, Hoa triều có khả năng vi phạm hiệp nghị, các vị đại nhân đều là người uyên bác, hiểu rõ phải giữ được chữ tín, các vị nói một chút, hạ quan mượn quyền lực trong tay các vị đả thông con đường kinh thương, chẳng lẽ là không đúng?"
Người đang ngồi đều là người cổ hủ cũ kỹ, chữ " tín" là thứ mà bọn họ coi trọng nhất, huống chi đây lại là minh ước giữa hai nước lập định, càng không thể xem như có lệ, lời ngụy biện của Phương Tranh làm trong lòng mọi người không khỏi có chút tán thành.
Thấy thần sắc mọi người hòa hoãn xuống, trong lòng Phương Tranh cười thầm, rèn sắt khi còn nóng: " Vì mượn quyền lực của các ngươi, đơn giản chính là thỉnh các đại nhân hướng quan phủ các cấp tại địa phương tạo thêm áp lực, để cho bọn họ không được cắt xén hàng hóa, phân chia thuế nặng, các vị thử nghĩ, hàng hóa chúng ta phát ra, đều là trọng thần trong triều kết phường bỏ vốn thu mua, quan viên địa phương nào dám ăn gan báo can đảm cản trở chúng ta? Hạ quan sẽ hướng Phùng tướng quân của Long Vũ quân điều tạm hai ngàn binh sĩ, ven đường hộ tống hàng hóa, thuận tiện tiêu diệt vài phe nhóm sơn tặc thổ phỉ. Kể từ đó, con đường kinh thương mới mở này sẽ xem như được đả thông rồi, thương nhân Hoa triều chúng ta tự nhiên có thể yên tâm lớn mật đem hàng hóa cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến Hạ Lan sơn, như vậy công lao các vị thật to lớn, cũng là cơ hội vì nước hiệu lực đó."
Mọi người nghe xong, trên mặt hiện ra thần sắc do dự bất định, nhìn nhau vài lần, nhưng không ai đứng ra tỏ thái độ.
Ngụy Thừa Đức như cười như không liếc mắt nhìn Phương Tranh, nói: " Phương đại nhân, đạo lý ngươi đã nói rõ, chúng lão phu cũng có chút tán thành, thế nhưng vấn đề hiện tại, đám người lão phu gia cảnh không tốt, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, cho dù có muốn bỏ vốn cùng ngươi kết phường, cũng không có lực."
Phương Tranh nghe vậy trong lòng vui mừng, vội vàng nói: " Ngụy đại nhân quá lo lắng, hạ quan cũng vừa nói qua, các vị đại nhân bỏ vốn cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, một lượng bạc không chê ít, trăm lượng bạc không chê ít, bút buôn bán này, do Phương gia thương hào dẫn đầu, bạc tiền cần thiết thu mua hàng hóa, do bên nhà ta tự lực gánh chịu, nhưng Phương gia thương hào chiếm ba thành cổ phần trong đó, còn lại bảy thành, hạ quan sẽ dùng hình thức danh nghĩa cổ phần, gửi cấp các vị đại nhân."
" Ba thành?" Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, bạc tiền toàn bộ do Phương gia xuất ra, lại chỉ chiếm ba thành trong đó, đây không phải rõ ràng muốn tống tiền cho bọn họ sao? Nhưng mọi người lại nghĩ, muốn đánh thông con đường kinh thương này, Phương Tranh còn phải mượn quyền lực trong tay bọn họ, kể từ đó, bọn họ cũng không phải vô công không thụ lộc, cũng đã có ra lực trong đó, nghĩ tới nghĩ lui, việc này vừa được danh tiếng, lại trống rỗng được lời bạc, lại còn có thể áp chế quan phủ địa phương làm xằng làm bậy, tiêu diệt sơn tặc thổ phỉ ven đường cũng rất tốt, chuyện vẹn toàn đôi bên, kẻ ngu si mới không đáp ứng.
" Phương đại nhân thịnh tình như vậy, lão phu cũng không thể quá lợi dụng." Một vị lão đại nhân dẫn đầu đứng lên, từ trong lòng móc ra một túi tiền, tay run run thật cẩn thận lấy ra một tờ ngân phiếu đã sắp rách nát, trong mắt đầy vẻ lưu luyến đưa cho Phương Tranh.
Phương Tranh nhìn thấy ngân phiếu thì tâm tình trở nên phi thường tốt, không chút do dự nhận lấy, nhìn cũng không nhìn liền theo thói quen hai ngón tay co rụt lại, nhanh chóng nhét ngân phiếu vào trong tay áo, trong miệng còn khách khí nói: " Ai nha! Ngài thật quá nhiều lễ, chúng ta đã thành đối tác, hà tất còn làm chuyện này làm chi? Lần này thì thôi, lần sau thì không cho làm vậy nữa."
Thấy Phương Tranh tiếp nhận ngân phiếu lại giấu ngân phiếu với động tác thành thạo như vậy, lão đại nhân không khỏi ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: " Phương đại nhân, ách, ngươi không nhìn ngân phiếu sao?"
Phương Tranh cũng ngẩn người: " Nhìn cái gì? Không phải là đưa cho ta sao?"
Lão đại nhân tức giận đến mặt cũng tái mét, run run chỉ vào Phương Tranh cả giận nói: " Nói bậy! Một trăm lượng bạc này do lão phu tích súc nửa đời, vô duyên vô cớ vì sao lão phu phải tặng cho ngươi? Đây là cổ phần do lão phu bỏ vốn tham cổ!"
" A?" Phương Tranh há to miệng, lập tức sắc mặt xấu hổ lấy ngân phiếu đem ra, cười nói: " Thật sự ngại quá, thu nhận đã quen, không sao sửa được, ha ha, ha ha."
Mọi người đồng loạt trợn mắt nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngươi còn hoàn hảo nói bản thân mình liêm khiết, theo động tác ngươi thu ngân phiếu, như hành vân lưu thủy, liền mạch lưu loát. Loại thân thủ này rõ là có kinh nghiệm không biết đã bao nhiêu lần, nếu không làm sao luyện được ra?
Có người đi đầu, mọi người đồng loạt noi theo. Vì vậy đám lão đầu nhi từ trong ngực, trong tay áo, thậm chí có người lấy ra từ trong nội y, trong vớ, móc ra mấy lượng, hơn trăm lượng, ngân phiếu thỏi bạc tản ra đủ loại mùi vị, toàn bộ nhét vào trong tay Phương Tranh, coi như vốn cổ phần do bọn họ tham cổ buôn bán.
Số bạc này đương nhiên chỉ là dùng đi ngang qua sân khấu, Phương gia thương hào phàm là thu mua hàng hóa ra kinh, ít nhất là có tới mấy xe ngựa, chút bạc ấy thì làm được gì? Có thể đi ngang qua sân khấu thì dù sao cũng phải đi, không thì xem như là ăn không phải trả tiền mà còn lấy không, truyền ra sẽ bất lợi đối với danh tiếng của bọn họ, đám lão đầu nhi này suốt đời làm quan, danh dự không đổi, xưa nay nặng nhất danh tiếng, loại chuyện liên quan tới tiền bạc, bọn họ đương nhiên sẽ không sơ ý để cho người đàm tiếu.
Phương Tranh cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ngân phiếu thỏi bạc trong tay, trong lòng thở dài. Ta nói dù là đi ngang qua sân khấu thôi, các ngươi thật đúng là tiêu sái đi ngang qua sân khấu thật sự, đều nói tiền đều có mùi vị, trước kia thật sự không cảm thấy, hiện tại ta rốt cục đã biết. Ôi! Con mẹ nó thối quá! Chút bạc này ta xài không được rồi, thôi thì toàn bộ ném vào trong rương quyên tiền của tiểu công chúa vậy. A đầu kia hẳn là không chê bai, sau khi giao ra " vốn cổ phần", mọi người thần thái dễ dàng ngồi bắt chéo chân, ngồi bên trong đình nghỉ mát uống trà nói chuyện phiếm, mất đi vẻ phòng bị khi vừa mới vào cửa, thái độ lời nói châm chước, thật không thể so sánh nổi. Vì sao? Hiện tại bọn họ đều là cổ đông hùn vốn buôn bán nha! Nếu vị Phương đại nhân nhiệt tâm tống bạc cho bọn họ tìm, hơn nữa còn tống thật chính đại quang minh, bất luận kẻ nào đều không thể soi mói, đối bọn họ mà nói, cớ sao mà không làm?
Mọi người ngồi một hồi, rốt cục đứng dậy cáo từ, lúc gần đi tất cả đều cười ha hả, mỗi người trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng, thậm chí mơ hồ lóe ra kim quang nhàn nhạt.
Ngụy Thừa Đức tận lực đi ở cuối cùng, lúc các đại thần đều rời đi, lúc này Ngụy lão đầu mới quay đầu, nhìn Phương Tranh giơ ngón tay cái lên: " Phương đại nhân, quá cao minh!"
Phương Tranh ngẩn người, lập tức thanh thuần mà vô tội chớp mắt, dùng một loại thanh âm phi thường ngây thơ chất phác nói: " Ngụy lão gia gia, ngài đang nói gì nha? Hạ quan thế nào nghe không rõ?"
Ngụy Thừa Đức trừng mắt nói: " Giả vờ! Còn giả vờ! Một kế một tên bắn hai chim, ngươi cho là lão phu nhìn không ra?"
Lúc này Phương Tranh mới chân chính thất kinh: " A? Ngụy đại nhân, này…này từ đâu mà nói nha?"
Ngụy Thừa Đức cười lạnh nói: " Thái tử và Thọ Vương mượn hơi quan viên, đơn giản hứa hẹn chức quan lợi lộc. Phương đại nhân so với bọn họ càng cao minh, gia sản các quan viên đều buộc lên người của ngươi rồi. Sau này đám đại thần ngoại trừ bổng lộc trong triều đình ra, lại có một bút thu nhập xa xỉ, hơn nữa đường về quang minh, tìm được bạc mà không phải chột dạ, mà Phương đại nhân ngươi, mang danh vì nước hiệu lực, ngụy trang đả thông con đường kinh thương, đem những vị đại thần tự cho là mình vô cùng thanh cao lung lạc trói vào nhau, dùng hành thương kết giao bọn họ. Bọn họ sẽ không nhận thức được, vô luận sau này trong triều đình, tấu chương hạch tội ngươi sẽ thiếu đi rất nhiều, hơn nữa Phúc Vương cũng vô hình trung có được một cỗ thế lực lớn lao trong triều đình duy trì, Phương đại nhân, tính toán của ngươi lão phu có nói sai hay không?"
Phương Tranh bị hoảng sợ đến thân thể chấn động, lắp bắp nói: " Ngụy…Ngụy đại nhân, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, hạ quan chỉ có mục đích thuần khiết, thế nào tới trong miệng của ngươi, biến thành kinh thiên đại âm mưu, hạ quan thật không gánh chịu nổi đâu."
Ngụy Thừa Đức cười nhạt: " Ngươi thế nào không gánh chịu nổi? Ngươi cho là các vị đại thần hôm nay ngươi mời tới đều là kẻ ngu si? Đám lão đầu trà trộn trong triều đình bao nhiêu năm, ngươi còn chưa sinh ra bọn họ đã đứng trong triều đình, mỗi người đều là lão già thành tinh, ngươi cho là bọn họ nhìn không ra điểm trò vặt ấy của ngươi sao?"
Phương Tranh nghe vậy như bị sét đánh, loạng choạng thân thể nói: " A? Nếu các ngươi đã nhìn ra, vì sao không phản đối đề nghị của ta?"
Ánh mắt Ngụy Thừa Đức bỗng nhiên trở nên ảm đạm, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, một lúc lâu, mới thản nhiên nói: " Tính tình thái tử âm độc, Thọ Vương dã tâm bừng bừng. So sánh với họ, Phúc Vương tính tình đôn hậu, thái độ làm người chí thiện chí hiếu, có thể tương lai hắn sẽ là một quân chủ đầy hứa hẹn. Sự cực khổ của bách tính Hoa triều đã quá mức sâu nặng, nếu để cho thái tử và Thọ Vương đăng lên đế vị, bách tính không biết phải còn chịu khổ đến mức nào…"
Phương Tranh chợt hiểu, nguyên lai đám đại thần thanh liêm trong triều đã sớm có chủ ý, quyết định chi trì Mập Mạp. Hắc! Mình tính toán thật nhiều, không nghĩ tới đám lão đại thần này lại biết thời biết thế, đã biết rõ ý đồ của mình! Vốn không cần mình hao tâm tốn sức.
Bất quá có sự ủng hộ của bọn họ, sau này Mập Mạp và hắn ở trong triều xem như có thể kiên cường hơn, những cựu thần đã đỉnh lực ủng hộ, ở triều phân lượng cũng không nhỏ, có bọn họ cùng nhau trông coi, vị trí thái tử đã đến gần với Mập Mạp hơn một chút. Thu hoạch hôm nay thực sự không nhỏ!
Phương Tranh cung kính hướng Ngụy Thừa Đức cúi người hành lễ, nghiêm mặt nói: " Ngụy đại nhân, tat hay mặt Phúc Vương cảm tạ các vị đại nhân, các vị cao nghĩa, Phúc Vương và hạ quan khắc sâu trong lòng."
Ánh mắt Ngụy Thừa Đức chợt lóe, cười nói: " Ngươi khoan cảm tạ lão phu, nói thật cho ngươi biết, đám người lão phu đã sớm có ăn ý, chưa tới lúc tận cùng, đám người lão phu sẽ không giúp đỡ gì cho ngươi và Phúc Vương đâu, hiện tại quan hệ giữa chúng ta, chỉ là đối tác buôn bán, nếu Phúc Vương thất bại, đám người lão phu sẽ nói với bên ngoài như vậy. Phương đại nhân, ngươi và Phúc Vương cần phải giải quyết cho tốt nha."
Phương Tranh nghe vậy cứng lại, bật người biến sắc mặt nói: " Ta thu hồi lời vừa nói, đám lão đầu các ngươi thật sự quá giảo hoạt, cả đám lão già xúm lại khi dễ một thiếu niên thuần khiết như ta…"
Ngụy Thừa Đức bật cười nói: " Phương đại nhân, ngươi thật có lợi thế. Đám người lão phu làm quan một đời, hai chữ quyền lợi, chẳng lẽ còn thấy không rõ sao? Nếu không làm sao làm được chức vị như hiện tại?"
" Ta biết ta biết." Phương Tranh nói xen vào: " Các ngươi đạt được chức quan trong tay, trong lòng đã tới cảnh giới vô quan, đúng không?"
Ngụy Thừa Đức chau mày, trừng mắt liếc Phương Tranh: " Nói linh tình gì đó! Phương đại nhân, có những lời không nên nói bậy, lúc nào nên giúp ngươi lúc nào không nên, đám người lão phu đều hiểu trong lòng, ha ha, cáo từ."
Phương Tranh nhanh tay kéo tay áo Ngụy Thừa Đức, bồi cười nói: " Ngụy lão gia gia, đừng nóng vội bỏ đi, lúc này có một việc, muốn mời đại nhân ngài giúp một chút thôi."
" Chuyện gì? Cứ nói ra, lão phu tuyệt không đáp ứng."
" …"
" Ha hả, lão phu chỉ đùa một chút với ngươi thôi, nói đi, rốt cục chuyện gì? Lão phu tìm hiểu một chút, xem có nên giúp ngươi hay không?"
Hắc, lão nhân này còn thích chơi trò hài hước, Phương Tranh kéo Ngụy Thừa Đức đến một góc không người, như kẻ trộm hề hề xoay chuyển con ngươi, ghé vào bên tai hắn nói thầm một lúc lâu.
" Phương đại nhân, cái này…" Gương mặt Ngụy lão đầu khó khăn.
Phương Tranh uy hiếp nói: " Ngụy đại nhân, nếu ngươi không đáp ứng hạ quan, ta…ta…"
" Sẽ…sẽ đâm chết ngay trước mặt lão phu?" Ngụy Thừa Đức trợn mắt khinh thường.
" Như vậy sao được? Thật đau lắm. Ta…ta phải đi câu dẫn Y Y tiểu thư của Mẫu Đơn Lâu, hắc hắc, Y Y tiểu thư là lão tình nhân của ngài phải không? Không biết nàng vì sao lại thích lão đầu nhi như ngài, phải nên thích hậu sinh tuấn tú như ta…"
" Ngươi…đê tiện!" Ngụy lão đầu tức giận đến nét mặt già nua xám ngắt, lập tức cầu xin nói: " Phương đại nhân, ngươi đừng tạo nghiệt a! Lão phu đáp ứng ngươi còn không được sao?"
Phương Tranh vui mừng, vội tạ ơn không ngớt.
" Không có việc gì nữa phải không? Không có việc gì lão phu cáo từ, hừ!" Ngụy Thừa Đức tức giận nói.
" Có, còn có một việc cuối cùng, muốn hỏi ngài một chút." Phương Tranh nháy mắt, không hảo ý cười nói.
" Nói!"
Phương Tranh ngắm nghía thân dưới của Ngụy Thừa Đức, nghi hoặc nói: " Ngụy đại nhân hơn sáu mươi tuổi rồi phải không? Người cùng Y Y tiểu thư tình nồng như vậy, thế nhưng ngài còn biểu diễn được không?"
" Ngươi…ngươi là đồ hỗn trướng!" Ngụy lão đầu tức giận đến cả người run run, rốt cục nhịn không được mắng.
" A, Ngụy đại nhân bớt giận, ta sai rồi."
Cùng lúc đó, trên Huyền Vũ Hồ trong kinh thành, Thọ Vương và Anh Vương đang ngồi trên một quan thuyền, nhàn nhã du xuân.
Trong một gian phòng rộng mở trên tàu chỉ có hai người. Anh Vương ngồi đối diện Thọ Vương, hai chân gác lên cao, đang thích thú cắn hạt dưa, chậm rãi thưởng thức mỹ cảnh hồ quang ngày xuân.
Thọ Vương lại ngồi ngay giữa phòng, giống như một vị tướng quân đang chuẩn bị phát ra mệnh lệnh trong quân trướng, sắc mặt nghiêm nghị.
Một lúc lâu, Anh Vương nhịn không được mở miệng nói: " Ta nói hoàng huynh, ngươi xuất thân binh nghiệp, còn ta cũng không phải là người phong nhã, ngươi kiên quyết kéo ta đến đây thưởng thức phong cảnh quỷ gì? Có gì là đẹp đâu? Một mảnh hồ nước, vài chiếc thuyền rách, làm ta buồn chán đến muốn ngất."
Thọ Vương nghiêm túc nói: " Hoàng đệ, nếu chúng ta trở về kinh, thì không thể giống như lúc còn ở tại đất phong. Muốn làm gì thì làm, nước trong kinh thành rất sâu, mỗi tiếng nói cử động đều bị chú ý, lúc nên học đòi văn vẻ thì học đòi văn vẻ, dù cho loại đi thuyền du xuân này, chúng ta cũng nên chậm rãi tập cho quen, đừng để những văn nhân chết tiệt trong kinh thành nói huynh đệ chúng ta không có học vấn. Chỉ biết múa đao lộng thương, tương lai không làm được thánh minh quân chủ."
Anh Vương nghe vậy không cho là đúng nhún vai, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tiếp tục cắn hạt dưa.
Thọ Vương thấy biểu tình của hắn, không khỏi nhíu nhíu mày.
" Hoàng đệ, hôm nay ta cùng ngươi tới, là có chuyện muốn hỏi ngươi?"
" Chuyện gì?"
" Ta nghe nói có một Nhạc Châu cử tử vào kinh đi thi, tên là Diệp Văn Giang, bởi ngươi xem trúng muội tử của hắn, mà lệnh người hầu tươi sống đánh chết hắn, có việc này không?"
Anh Vương ngẩn người, lập tức không được tự nhiên nói: " Dường như, cũng có. Nhưng ta cũng không động thủ. Vốn thầm nghĩ hù dọa hắn thôi, để cho hắn đưa muội tử cho ta, ai biết tên kia yếu ớt như thế, mới đánh mấy quyền liền tặng mạng. Thật đúng là một tên đoản mạng quỷ, khiến cho ta rất xui, cá không có, còn bị lây đến người."
Thọ Vương nghe vậy, không khỏi nặng nề thở dài, cả giận nói: " Ngươi…sao ngươi lại hồ đồ như thế? Hiện tại là thời gian nào? Là thời khắc mấu chốt tranh đoạt vị trí thái tử, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải vô cùng cẩn thận, rất sợ bị người nắm phải nhược điểm, sẽ bất lợi đối với đại sự của chúng ta, ngươi ngược lại, chủ động trêu chọc thị phi, hơn nữa còn làm hại sĩ tử vào kinh thành đi thi, làm mất lòng thiên hạ sĩ tử rất lớn, ngươi quả thực là thành sự không thấy, bại sự có thừa!"
Anh Vương chột dạ nói: " Hoàng huynh, chuyện này là ngoài ý muốn, cũng không thể hoàn toàn trách ta, đêm đó ta uống hơi nhiều rượu, hơn nữa lại không biết sĩ tử kia lại suy yếu như vậy, ta vốn cũng không dự định hại tính mạng của hắn."
Thọ Vương nặng nề hừ một tiếng, tức giận nói: " Vậy ngươi nói, hiện tại nên làm sao bây giờ? Hôm nay phụ hoàng mệnh Phương Tranh xử lý vụ án, Phương Tranh là người có thủ đoạn vô cùng đê tiện nham hiểm, ngươi lại cùng hắn kết oán cừu, lẽ nào ngươi thật cho rằng ỷ lại vào thân thế của thân vương hoàng tử, liền có thể ở trong kinh thành muốn làm gì thì làm, không gì kiêng kỵ sao?"
Anh Vương không phục nói: " Muội tử Diệp Linh Nhi của sĩ tử kia ám sát ta, nhân chứng trọng yếu như vậy, ta làm sao cho nàng ta sống? Thế nhưng ta muốn giết nàng, lại bị Phương Tranh cản trở, ta cùng hắn kết thù kết oán có thể trách ta sao?"
Thọ Vương như tiếc rèn sắt không thành thép quát lên: " Lúc ngươi giết nàng ngươi đã quên mất ngươi có thân phận thân vương sao? Giết người còn cần tự mình động thủ sao? Thủ hạ của ngươi làm ăn cái gì không biết? Ngươi không biết phái người âm thầm ám sát thêm một lần? Một lần không được thì hai lần, chuyện đơn giản như vậy, còn cần ta dạy cho ngươi sao?"
Anh Vương lấy làm kinh hãi: " Diệp Linh Nhi kia hôm nay đang ở tại Phương phủ, hoàng huynh, ý tứ của ngươi chẳng lẽ là muốn ta phái người đến Phương phủ giết nàng?"
Sắc mặt Thọ Vương âm trầm gật đầu.
/404
|