Bên cạnh một bàn gỗ màu đỏ đen sáng bóng, Phương Tranh và Trường Bình ngồi đối diện nhau, vẫn như ngày xưa, Trường Bình như một người vợ hiền lành châm rượu và thức ăn cho Phương Tranh, thỉnh thoảng móc ra khăn tay lau miệng cho hắn.
Hai người lẳng lặng ngồi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, không khí đầy vẻ ngọt ngào mà hạnh phúc, vô cùng thoải mái.
Phương Tranh và Trường Bình đều không phải người thường, một người là trọng thần triều đình tay cầm quyền to, một người là công chúa lá ngọc cành vàng, hôm nay lại cùng nhau hưởng thụ bầu không khí ôn nhu mang theo vài phần lãng mạn cùng nhau đối ẩm hiếm có.
Nghĩ lại từ xưa đến nay loại ái tình cùng nhau đi đến bạc đầu luôn được ca tụng này, đối với người có thân phận cao quý, cũng dị thường khó có được. Rất may mắn Phương Tranh và Trường Bình đều có được cuộc sống như thế. Phương Tranh luôn tin tưởng dù cho qua trăm năm, qua hai trăm năm thậm chí khi hắn và Trường Bình biến thành hai khối bài vị nằm trong Phương gia từ đường thì cố sự giữa hắn và Trường Bình vẫn được bọn con cháu đời sau xưng là truyền thuyết. Kể về hắn cùng Trường Bình dù sống trong phú quý hay hoạn nạn, thủy chung vẫn không xa rời nhau…
Phương Tranh nhìn gương mặt cười tràn đầy hạnh phúc của Trường Bình, như đóa hoa rạng rỡ trong mùa xuân, trong lòng Phương Tranh khẽ động cười to nói: " Lão bà, biến cho nàng xem một ảo thuật, mở to mắt mà xem cho tốt nga."
Trường Bình mừng rỡ gật đầu sau đó quả nhiên liền mở mắt thật to không chớp nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Phương Tranh đòi Trường Bình đưa chiếc khăn tay trắng noãn ngát hương thơm, Phương Tranh thần bí chớp mắt nhìn Trường Bình sau đó hai tay linh hoạt quấn quyết cuộn nhanh chiếc khăn lại với tốc độ khiến kẻ khác kinh ngạc, rất nhanh chiếc khăn tay ở trong tay Phương Tranh liền biến thành một đóa hoa hồng vô cùng sống động, cánh hoa nở to, chẳng khác gì dung nhan xinh đẹp như hoa của Trường Bình.
Trường Bình không dám tin tưởng bưng chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ vui vẻ cuồng nhiệt cùng kích động nhìn đóa hoa bằng vải trắng noãn trong tay Phương Tranh, sau đó đôi mắt nhịn không được chợt đỏ lên.
Phương Tranh cười tủm tỉm chớp mắt nói: " Thế nào? Đẹp không?"
Trường Bình mừng rỡ không nói nên lời chỉ gật đầu lia lịa.
Phương Tranh cười nói: " Đóa hoa này có tên gọi là mân côi( hoa hồng), nó xuất xứ ở nước Ba Tư, ân, là một nơi xa thật xa, ở quốc gia kia đóa hoa này đại biểu cho ái tình trung trinh không bao giờ thay đổi. Hàng năm bọn họ có một ngày lễ, gọi là lễ tình nhân. Trong buổi lễ tình nhân, nam tử trẻ tuổi sẽ hái một bó hoa hồng đến tặng cho nữ tử mà hắn ái mộ để biểu đạt ý nghĩ yêu thương của hắn đối với nàng."
Nhìn Trường Bình cảm động đến nước mắt chảy ròng, Phương Tranh cầm đóa hoa hồng bằng vải trong tay đưa tới trước mặt Trường Bình cười nói: " Lão bà có thích không?"
Trường Bình cẩn thận tiếp nhận đóa hoa vải, trong lòng hạnh phúc muốn nhào vào lòng của Phương Tranh, hung hăng hôn ngấu nghiến nam nhân trong lòng nàng một phen.
Phương Tranh nhanh miệng nói: " Lão bà, nơi này là tửu lâu, nên khống chế tình cảm dâng trào của nàng nha, để chúng ta về nhà hãy hôn, không những có thể hôn lên mặt mà còn tùy ý hôn chỗ khác, hôn chỗ khác."
Trường Bình nghe vậy xì hắn một tiếng, sẵng giọng: " Nói mấy câu lại không nghiêm túc! Sao ngươi luôn cứ như vậy?"
Gương mặt tươi cười của Trường Bình nổi lên vài phần ý sầu, do dự một chút chợt nói: " Phu quân, ta muốn hồi cung ở vài ngày."
Phương Tranh ngẩn người lập tức nghĩ đến điều gì đó, liền gật đầu nói: " Cũng tốt, có thể bồi bên cạnh phụ hoàng nàng giúp bệnh của ông ấy khỏe nhanh hơn."
Trường Bình cười khổ nói: " Phu quân cũng không cần làm cho ta thoải mái, ta là con gái đã xuất giá, muốn về hầu hạ bên cạnh phụ hoàng, sợ là ông ấy không qua khỏi mùa xuân này." Trường Bình nói, trong lòng xót xa nhịn không được rơi nước mắt.
Phương Tranh không nói gì, sinh mạng vốn vô cùng yếu đuối, cho dù ngươi có bao nhiêu quyền lực, có địa vị cao quý đến bao nhiêu cũng không thay đổi được chuyện sinh lão bệnh tử vốn đã được ông trời định trước. Dù là hoàng đế tôn quý nhất cũng không có khả năng nghịch ý trời.
Trường Bình nhìn Phương Tranh, buồn bã nói: " Phu quân, hiện nay bên trong kinh thành lời đồn đãi nổi lên bốn phía, ngươi và phụ hoàng có phải…có phải dự định thay đổi thái tử…"
Phương Tranh cười khổ nói: " Mật nhi, nàng vốn xuất thân từ hoàng cung, chuyện lớn như vậy dĩ nhiên không qua mặt được nàng, phụ hoàng nàng từ khi bệnh nặng, các vị hoàng tử luôn rục rịch nàng cũng đã biết, ta và ca ca của nàng vẫn luôn cùng tiến cùng lui, lần này nếu bị hoàng tử khác nhân cơ hội lên ngôi, xem như ca ca nàng và cả nhà chúng ta đương nhiên sẽ bị bọn họ tẩy trừ, ta cũng chỉ là bị bức bất đắc dĩ! Ta không biết nói những đạo lý lớn vì nước vì dân gì khác, bởi vì ta vốn không bao giờ nghĩ đến những việc này, ta chỉ muốn hợp sức giúp ca ca nàng lên ngôi, chỉ là vì Phương gia chúng ta đổi được một đời thái bình và vinh quang mà thôi."
Trường Bình cúi đầu, giọng nói tràn ngập vẻ nhẫn nại: " Phu quân, ngươi không cần giải thích, ta đều hiểu rõ. Từ nhỏ ta lớn lên ở trong cung, chuyện tranh đấu lục đục gì ta chưa từng thấy qua? Trong loạn thế thân không thể tự chủ huống chi là bình dân bách tính? Kỳ thực hoàng tộc chúng ta còn khổ sở hơn bách tính rất nhiều, rất nhiều chuyện mình hoàn toàn không muốn đi làm, nhưng tình thế khiến cho mình phải làm, đó cũng là nỗi bi ai khi sinh ra trong nhà đế vương."
Phương Tranh cười nói: " Mật nhi, nếu như ca ca nàng lần này có thể lên làm thái tử, chúng ta dẫn Yên Nhiên bọn họ rời kinh đi du ngoạn thôi, chơi hết ba năm năm năm rồi trở về, ở mãi trong kinh thành phức tạp này thật sự là chán ngấy đến tận cổ."
Trường Bình nhảy nhót nói: " Tốt tốt, cuộc đời ta cho đến bây giờ chưa từng được ra khỏi kinh thành đi chơi, chúng ta trước tiên đi Giang Nam sau đó sẽ đến Mạc Bắc tái ngoại nhìn tuyết rơi, rồi lại đến Đại Lý bốn mùa như xuân. Rất nhiều địa phương ta đều muốn đi."
Phương Tranh khái khái vài tiếng, đôi mắt vòng vo chuyển: " Lão bà đừng quên hôm nay chúng ta tới đây chính là vì muốn ăn bữa cơm bá vương nha, nàng ăn no chưa? Ăn no nên chuẩn bị chút sức, chúng ta chuẩn bị trốn đây."
Đang nói chuyện đột nhiên khóe mắt Phương Tranh thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
" Di? Tiêu Hoài Viễn?" Phương Tranh ngạc nhiên.
Ngay thang lầu đi thông lầu hai trong tửu lâu, Tiêu Hoài Viễn đang đưa lưng về phía Phương Tranh nhìn trái nhìn phải, giống như đang làm một tên trộm, cử chỉ rất quỷ dị.
Người này thế nào giống như ma quỷ vậy? Không quan tâm bất cứ nơi nào đều có thể gặp hắn, tên tiểu tử này lại đang lén lút, khẳng định không làm chuyện gì tốt!
Phương Tranh nuôi toàn ý nghĩ xấu lại bắt đầu lẩm bẩm, sau đó chuyển mắt nhìn Trường Bình cười nói: " Hôm nay lão công đổi ý, hôm nay chúng ta không ăn cơm bá vương, bổn đại tiên bấm tay tính toán hôm nay có người mời khách, hắc hắc."
Trường Bình kinh ngạc nói: " Ai mời khách?"
Phương Tranh cười xấu xa hất cầm về phía Tiêu Hoài Viễn nói: " Thấy người kia không? Tỉ mỉ nhìn một chút, người nọ vóc ngươi cao thấp mập ốm, có đúng nhìn qua đặc biệt giống một tên oan đầu to chuẩn bị đáng hạ đao hay không?"
Trường Bình thấy hắn cười xấu xa, lại biết hắn đang có chủ ý gì xấu, không khỏi bật cười đấm hắn một quyền, mắng: " Ngươi lại nghĩ đến mấy chuyện xấu nữa! Người ta không chiêu ngươi không chọc ngươi, gặp phải ngươi đúng thật là không may."
Phương Tranh hắc hắc cười gian hai tiếng, bỗng nhiên giơ tay lên, lớn tiếng hô: " Tiêu huynh! Tiêu Hoài Viễn!"
Tiêu Hoài Viễn thình lình bị người gọi tên không khỏi cả người run lên, sợ hãi quay người lại nhìn, trong tích tắc Phương Tranh liền nhìn thấy chỗ thang lầu có một đạo thân ảnh mặc trang phục màu hồng phấn vừa xuất hiện.
Phương Tranh nhất thời hiểu ra, tiểu tử này chạy đến tửu lâu để ước hội giai nhân? Không biết lại là tiểu thư nhà ai, hai người nói chuyện luyến ái mà làm như kẻ trộm, tiểu tử Tiêu Hoài Viễn này đúng thật không có suất khí.
Tiêu Hoài Viễn thần tình lo sợ không yên nhìn xung quanh nửa ngày, rốt cục thấy được Phương Tranh. Không khỏi thở dài lau mồ hôi trên mặt đi vài bước tới trước mặt Phương Tranh.
" A! Đây không phải là Phương huynh sao? Tiểu đệ có lễ!" Tiêu Hoài Viễn mang theo biểu tình ngẫu nhiên gặp mặt làm ra vẻ vui mừng chắp tay nói.
Phương Tranh không thích nhất chính là loại vẻ mặt dối trá này của hắn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, Phương Tranh ở ngay trước mặt Tiêu Hoài Viễn cũng chưa từng nói qua tiếng người, từ một góc độ lớn mà nói, hắn không xem Tiểu Hoài Viễn như một người tốt.
" Ai nha! Đây không phải là Tiêu huynh sao? Đã lâu không gặp!" Luận về vẻ dối trá Phương Tranh không chút nào thua kém hắn.
Trường Bình nhìn thấy hai người đẩy tới đẩy lui trong tửu lâu, không khỏi che miệng bật cười.
Tiêu Hoài Viễn phảng phất như mới nhìn thấy Trường Bình, đang nói chuyện tựa hồ kinh hãi như mới nhận thức ra thân phận của Trường Bình công chúa, vội vàng chắp tay nói: " Tiêu mỗ gặp qua công…"
" Ai! Tiêu huynh, nơi này không ổn, nên giữ bí mật thân phận, nếu nhiều người biết thì không hay. Nói chuyện cần nên thận trọng…" Phương Tranh nhanh miệng cắt lời Tiêu Hoài Viễn.
Tiêu Hoài Viễn thức thời sửa lời nói: " Tiêu mỗ gặp qua tẩu phu nhân."
Trường Bình cười cười thản nhiên nói: " Các ngươi cứ trò chuyện, không cần quan tâm ta."
Phương Tranh nhiệt tình nói: " Tiêu huynh, nhìn vẻ mặt ngươi thật xanh xao, khẳng định còn chưa ăn cơm phải không? Đến đến đến, mau ngồi xuống, có câu nói tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên, hôm nay chúng ta có duyên nên cùng nhau uống vài chén mới được."
Tiêu Hoài Viễn mặt mày đen thui, " mặt xanh xao", xem thử hắn dùng từ ngữ văn hóa đến thế nào!
Không đợi Tiêu Hoài Viễn kịp phản ứng, Phương Tranh quát to: " Tiểu nhị, mang thêm vài món ăn!"
Tiểu nhị bước nhanh tới, Phương Tranh suy nghĩ một chút nói: " Lấy thêm vài món thức ăn nổi danh trong tiệm các ngươi, nên đắt tiền một chút, bổn thiếu gia mời khách, ngươi không được làm ta mất mặt trước bằng hữu."
Tiêu Hoài Viễn thần tình căng thẳng vô ý thức sờ sờ vào túi tiền, thần thái thật bất an ngồi cũng không xong đứng lên cũng không phải.
Phương Tranh ngạc nhiên nói: " Tiêu huynh, ngươi làm sao vậy? Ngồi đi."
Tiêu Hoài Viễn vốn đang muốn cự tuyệt nhưng lại thấy có công chúa ngồi bên nếu cự tuyệt thì lại có vẻ thất lễ, đành sờ sờ mũi thấp thỏm bất an ngồi bên cạnh Phương Tranh.
Chẳng được bao lâu tiểu nhị liền bưng lên vài món ăn, quả nhiên đã cấp đủ mặt mũi cho Phương Tranh, tất cả đều là những món ăn đắt tiền nổi tiếng của Bát Tiên Lâu.
Phương Tranh giơ đũa lên nhiệt tình mời mọc: " Đến đến đến, Tiêu huynh đừng khách khí, mau ăn đi."
Tiêu Hoài Viễn tay mắt lanh lẹ nhanh tay ngăn cản Phương Tranh gắp thức ăn, Trường Bình ngồi bên cạnh nhìn mà bật cười, Tiêu Hoài Viễn xấu hổ cười cười nhìn Phương Tranh thấp giọng nói: " Phương huynh chậm đã, tiểu đệ trước tiên phải hỏi, bữa cơm hôm nay là ai mời khách?"
Ngày trước bị Phương Tranh lừa gạt, hôm nay Tiêu Hoài Viễn cũng bất chấp mất mặt trước công chúa, thẳng thắn sảng khoái hỏi trước, xem như trước làm tiểu nhân sau làm quân tử.
Phương Tranh trợn to mắt nói: " Đương nhiên là ta mời khách, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Tiêu Hoài Viễn âm thầm sờ túi tiền tội nghiệp, nói lắp: " Nói phải giữ lời, ngươi cũng không được gạt ta."
Phương Tranh mất hứng nói: " Sao ngươi lại nói lời này, ta lừa gạt ngươi lúc nào? Ngươi không phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử ư?"
Tiêu Hoài Viễn nghe Phương Tranh nói như thế lúc này mới yên tâm không chút khách khí vươn đũa gặm lấy gặm để. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh hướng Trường Bình nháy mắt mấy cái, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Hoài Viễn cười xấu xa: " Tiêu huynh thật sự là quá hăng hái, giai nhân ước hẹn đều hẹn dưới ánh trăng, ngươi lại muốn nổi bật, chạy tới tiệm cơm để ước hẹn. Chẳng lẽ ngươi dự định cấu kết làm bậy cô nương nhà người ta sao?"
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy phun ra ngụm thức ăn, sau đó sắc mặt đại biến run giọng nói: " Ngươi…ngươi nhìn thấy nàng?"
Phương Tranh cũng bị dọa nhảy, hắn nói lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng kia là quỷ nên người bình thường nhìn không thấy?
" Tiêu…Tiêu huynh, ngươi đừng làm ta sợ nha. Tiểu đệ vốn nhát gan, nếu bị dọa sợ sẽ bị bệnh, nếu bị bệnh sẽ tìm ngươi đòi tiền thuốc men." Phương Tranh lắp bắp nói.
Tiêu Hoài Viễn vội la lên: " Ngươi thật thấy nàng? Ngươi nhận ra nàng là ai không?"
Phương Tranh kỳ lạ nói: " Ta chỉ thấy được một bóng lưng, sao nhận ra nàng?"
Tiêu Hoài Viễn nghe Phương Tranh nói không nhìn thấy gương mặt nàng kia, nhất thời thở dài một hơi, thần sắc cũng nhẹ nhàng xuống tới.
Phương Tranh lại nảy sinh lòng hiếu kỳ, nói chuyện luyến ái có cần sợ đến như vậy sao? Tiểu tử này chẳng lẽ lại làm chuyện gì không dám gặp người? Di? Vì sao nói " lại"?"
Lúc này Phương Tranh liền bắt đầu truy vấn nàng kia rốt cục là ai, Tiêu Hoài Viễn lại lắc đầu như trống bỏi, nói năng thận trọng, cái gì cũng không nói chỉ lo gắp thức ăn nhét vào miệng, làm Phương Tranh tức giận đến mức thật muốn đem mấy đĩa thức ăn úp luôn vào mặt hắn.
Tiêu Hoài Viễn ăn một hồi rốt cục ngừng lại, thỏa mãn xoa bụng cười nói: " Hôm nay hiền khang lệ có nhã hứng đến tửu lâu dùng cơm, tiểu đệ dính chút ánh sáng ăn nhờ, đa tạ đa tạ!"
Phương Tranh ngoài cười nhưng trong không cười: " Đừng khách khí. Ngươi cứ xem như ở nhà thì ta đã vui mừng."
Tiêu Hoài Viễn cười cười, bỗng nhiên thần tình biến thành thần bí đứng lên nhìn xung quanh sau đó tiến đến bên tai Phương Tranh dùng thanh âm thấp đến không thể nghe thấy nói: " Phương huynh, hai hôm nay sóng ngầm trong triều đình bắt đầu khởi động, kinh thành đã luân hãm, tính mạng toàn gia Phương huynh đang nguy trong sớm tối!"
Lại nữa rồi!
Phương Tranh thở dài, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Hoài Viễn, vừa nói mấy câu tiểu tử này liền dùng lời dạo đầu khiến người ta lông tóc dựng đứng sau đó lại đắc ý bắt đầu khoe khoang những gì hắn được nghe thấy, mà tin tức lần nào cũng đúng không hề ngoại lệ.
Phương Tranh nhìn Tiêu Hoài Viễn cảm thấy vẻ mặt của hắn đặc biệt đáng ghét, nhất là vẻ giả vờ thần bí hơn nữa lại cực kỳ hèn mọn, chẳng khác gì mấy tên lưu manh hồi kiếp trước đứng ngoài đường rao hàng: " Huynh đệ, muốn mua loại đĩa đó không?"
" Tiêu huynh, sao chúng ta không nói chuyện cho đàng hoàng một chút? Vì sao lần nào ngươi cũng phải nói những câu làm cho ta sợ một trận? Xem biểu tình sợ hãi của ta ngươi rất có cảm giác thỏa mãn phải không? Ngươi có tâm lý âm u gì vậy? Ta cũng không còn nhớ nổi ngươi đã nói câu nguy trong sớm tối không biết là bao nhiêu lần, nhưng không phải ta vẫn cứ hảo hảo ngồi ở đây không thiếu một sợi lông nào đó sao."
Vẻ huyền bí do Tiêu Hoài Viễn cố ý xây dựng lại bị Phương Tranh nói toạc ra không khỏi ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói: " Vậy tiểu đệ cứ việc nói thẳng, tiểu đệ biết Phương huynh và thái tử…"
Tiêu Hoài Viễn bỗng nhiên cảnh giác xấu hổ nhìn phía Trường Bình.
Trường Bình làm hình dáng thản nhiên nói: " Ngươi tiếp tục nói, đừng động ta, chuyện giữa nam nhân các ngươi ta không xen vào đâu."
Tiêu Hoài Viễn lúc này mới nhỏ giọng tiếp tục nói: " Phương huynh và thái tử tuy còn chưa biến thành nước lửa, thế nhưng chớ trách tiểu đệ nói thẳng. Ngươi và thái tử sớm muộn gì cũng sẽ có xung đột, Phương huynh lại có dự định gì?"
Muốn dụ ta nói? Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cười nhạt, tiểu tử ngươi rốt cục có thân phận gì, nhưng chuyện cơ mật quốc gia cao cấp đối phó thái tử thế nào sao ta dám nói cho ngươi?
Phương Tranh trừng mắt hỏi ngược lại: " Chẳng hay Tiêu huynh lại có cao kiến thế nào? Tiểu đệ nguyện chăm chú lắng nghe."
Biểu tình của Tiêu Hoài Viễn trở nên nghiêm túc, đứng lên nhìn chằm chằm Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Phương huynh, người sáng không nói tiếng lén lút, tiểu đệ biết hoàng thượng có ý định phế truất thái tử, nếu ta đoán không sai, các ngươi đã bắt đầu bắt tay vào làm bí trí, thế nhưng các ngươi thử nghĩ thái tử sẽ có phản ứng thế nào? Hắn sẽ mở mắt trừng trừng nhìn hoàng thượng phế hắn hay sao? Hắn sẽ tùy ý để ngôi bảo tọa hoàng đế từ nay về sau rơi vào trong tay người khác à?"
Phương Tranh cười nói: " Nói vậy thái tử điện hạ đã đạt được cảnh giới vinh nhục không sợ hãi rồi a."
Tiêu Hoài Viễn cười lạnh nói: " Nếu như ngươi thật nghĩ như vậy, vậy tiểu đệ phải bội phục Phương huynh thật sự quá mức đơn thuần rồi."
" Ta vốn là một tiểu tử đơn thuần, trong lòng tràn ngập ánh mặt trời."
" Ta tin tưởng hoàng thượng và ngươi nhiều ít đã đoán được, thái tử tất nhiên sẽ có cử động đại nghịch bất đạo. Bốn lộ quân binh bảo vệ xung quanh kinh thành đã bị hoàng thượng nắm giữ, ánh mắt của ngươi và hoàng thượng đang chăm chú vào đại quân tại biên cương, các ngươi cho rằng toàn bộ thực lực của thái tử chính là cấu kết biên quân suất quân bức vua thoái vị, đúng không?"
Phương Tranh hơi động dung, tiểu tử này thế nào dường như cái gì cũng đều biết?
Tiêu Hoài Viễn cười lạnh nói: " Nếu các ngươi đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người đám biên quân, tiểu đệ không khách khí nói một chút, thái tử tuyệt đối sẽ cho các ngươi một kinh ngạc ngoài ý muốn, là thứ mà các ngươi nhất định sẽ không muốn thấy."
Phương Tranh lấy làm kinh hãi khẩn trương hỏi: " Tiêu huynh sao nói như vậy?"
Tiêu Hoài Viễn thở dài nói: " Trải qua nhiều ngày tìm hiểu của ta, tìm hiểu được bên trong phủ thái tử có một chuyện vô cùng cơ mật, trong tay thái tử có một chi tinh binh phi thường thần bí đang…ở gần bên kinh thành."
" Cái gì?" Phương Tranh quá sợ hãi: " Nói rõ một chút! Rốt cục có ý tứ gì?"
Tiêu Hoài Viễn lắc đầu nói: " Ta nói không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết trong tay thái tử có một chi quân đội như thế. Nhưng bọn hắn có bao nhiêu quân và đóng quân tại nơi nào hoặc do người phương nào lĩnh binh, thường ngày làm sao huấn luyện, những chuyện cụ thể này ta không cách nào tìm hiểu được."
Nói tới đó Tiêu Hoài Viễn than thở: " Thực lực của thái tử, thật sự là bí hiểm. Thậm chí không ai biết, ngoại trừ chi tinh binh kia hắn rốt cục còn ẩn tàng bao nhiêu bí mật, nếu hoàng thượng nghĩ muốn phế truất thái tử, ngươi nhất định phải khuyên hắn mưu định rồi hãy hành động."
Phương Tranh như bị sét đánh, nhất thời ngây ra không nói được gì.
Vạn vạn không ngờ thái tử ngoại trừ cấu kết biên quân, trong tay lại còn một chi quân đội do hắn trực tiếp nắm giữ, hơn nữa còn đóng quân ngay gần cạnh kinh thành, điều này đại biểu cái gì? Đại biểu hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, tùy thời có thể chỉ huy chuyện công thành khiến mọi người trở tay không kịp.
" Thế nhưng…nếu thái tử đã có năng lực công đánh kinh thành, vì sao tình thế đã nghiêm trọng đối với hắn như vậy mà còn không thấy hắn có bất luận động tác nào?" Phương Tranh tuy tin tưởng tin tức này nhưng vẫn còn chút hoài nghi.
Tiêu Hoài Viễn cười khổ nói: " Thái tử so với ngươi tưởng tượng càng lợi hại hơn, nếu hắn vận dụng vũ lực bức vua thoái vị, thì hắn sẽ bị mất lòng dân, ở trong mắt bá quan cùng dân chúng hắn chỉ biến thành một nghịch tặc cướp đoạt triều chính, trong tương lai dù cho hắn đăng cơ xưng đế, cũng phải tìm vô số thời gian và tinh lực vãn hồi lòng dân đã mất, cho nên nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, thái tử sẽ không dùng vũ lực thực hiện ý đồ làm hoàng đế của hắn."
Phương Tranh chợt hiểu, thái tử đúng thật là âm hiểm, không chút tiếng động liền ở ngoài thành rèn luyện một đội quân riêng, nếu ánh mắt của hoàng thượng và hắn chỉ nhìn chằm chằm vào biên quân, sợ rằng đến lúc đó khi thánh chỉ phế truất thái tử vừa ra, thì chi quân đội thần bí kia khẳng định sẽ nhân cơ hội tiến thẳng vào kinh thành. Khi đó xem như mọi người đều chơi xong.
Sau khi trở về nhất định phải phái hết thuộc hạ của Ảnh Tử ra ngoài, toàn lực tìm hiểu khắp bốn phía trong kinh thành, rốt cục ở địa phương nào mà có thể chứa được số lượng quân đội bất minh kia, bọn họ rèn luyện tất nhiên phải tạo ra động tĩnh khẳng định không nhỏ, nhất định là có thể tìm hiểu được.
Phương Tranh nhìn Tiêu Hoài Viễn: " Tiêu huynh, cảm tạ ngươi! Lần này thực sự phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi sợ rằng hoàng thượng và cả ta thực sự phải nguy trong sớm tối. Lần này xem như nhận tình của ngươi, sau này Phương Tranh ta sẽ xem ngươi là bằng hữu chân chính."
Tiêu Hoài Viễn trừng mắt nói: " Không ngờ trước đây ngươi lại không xem ta là bằng hữu sao?"
Phương Tranh cười nói: " Ngươi vẫn luôn lén lút, thân phận lại thần bí như vậy, bảo ta làm sao dám xem ngươi là bằng hữu?"
Thấy Tiêu Hoài Viễn vẫn đang ăn ngấu nghiến, Phương Tranh âm thầm cười, hôm nay chuyện xấu hắn định lừa Tiêu Hoài Viễn cũng không dự định bỏ qua, lệ cũ không thể bỏ được.
Trò chuyện đã xong, Phương Tranh nháy mắt với Trường Bình, sau đó cười nói: " Tiêu huynh, thức ăn của tửu lâu này ra sao? Vị đạo không tệ phải không?"
Tiêu Hoài Viễn cầm đùi gà trong tay không chút nhã nhặn ăn ngon lành, nghe vậy liên tục gật đầu khen ngợi không ngớt.
Phương Tranh lộ biểu tình " ngươi vui sướng hay ta vui sướng", vui mừng lại nói: " Nhìn ngươi vui thích như vậy, xem như ta cũng bớt được sự hổ thẹn."
Tiêu Hoài Viễn ngây ra: " Ngươi hổ thẹn chuyện gì?"
Gương mặt Phương Tranh đầy vẻ xấu hổ: " Bởi vì ta đang muốn làm một chuyện có lỗi với ngươi, vì vậy hiện tại ta cảm thấy vô cùng xấu hổ."
Tiêu Hoài Viễn cảm thấy kỳ lạ, đang muốn đặt câu hỏi chợt nhìn thấy Phương Tranh kéo tay Trường Bình, nhìn hắn xấu xa cười, sau đó kêu to: " Chạy!"
Chỉ nghe " sưu" một tiếng, trong nháy mắt Tiêu Hoài Viễn nhìn thấy Phương Tranh và Trường Bình giống như một trận gió chạy trốn vô tung vô ảnh, thân hình cực nhanh thậm chí còn bám theo vài mảnh lá đang chập chờn bay lượn giữa không trung.
Con mắt Tiêu Hoài Viễn trợn tròn, một màn phát sinh trước mắt căn bản còn làm cho hắn chưa kịp phản ứng, trong miệng hắn còn đang gặm đùi gà, vẫn như cũ ngơ ngác ngồi trên ghế, đại não như có điểm thiếu dưỡng khí…
Điếm tiểu nhị nhìn thấy ngạc nhiên nói: " Di? Hai người kia chạy trốn thật nhanh, cũng may còn một người ở lại, không sợ không ai tính tiền."
Cả người Tiêu Hoài Viễn giật mình, sau đó sắc mặt đại biến, phun xương gà đang ngậm trong miệng, vọt tới ngay cửa tửu lâu chỉ vào phương hướng Phương Tranh tiêu thất mắng to: " Phương Tranh! Họ Phương kia! Ai! Ngươi lại chơi ta!"
Phương Tranh và Trường Bình vừa chạy vừa cười, vẫn chạy đến đầu đường cái, mới chậm rãi ngừng lại.
Trường Bình cười khanh khách nói: " Ngươi cũng quá thiếu đạo đức đi! Thật là tổn hại! Người nọ rốt cục là ai? Thật không may."
Phương Tranh thở phì phò cười nói: " Đó là một người bình thường tự xưng mình luôn có nỗi khổ đầy mình, nói chuyện thì luôn giấu đầu lòi đuôi, nhưng nàng yên tâm, nhân phẩm của hắn tuy rằng không đáng nói, nhưng thái độ làm người rất rộng rãi, thỉnh công chúa điện hạ ăn một bữa cơm hắn cũng sẽ vui vẻ mà thôi."
Rất xa truyền đến thanh âm bi phẫn mà thê lương của Tiêu Hoài Viễn: " Các ngươi đừng lôi kéo ta! Ta không có tiền! Có kéo ta đến quan phủ ta cũng không có tiền. Ta ăn không trả tiền thì sao? Ai nha! Dám đánh người? Ta liều mạng với ngươi!"
" Phương Tranh! Ta không để yên cho ngươi!"
Hai người lẳng lặng ngồi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, không khí đầy vẻ ngọt ngào mà hạnh phúc, vô cùng thoải mái.
Phương Tranh và Trường Bình đều không phải người thường, một người là trọng thần triều đình tay cầm quyền to, một người là công chúa lá ngọc cành vàng, hôm nay lại cùng nhau hưởng thụ bầu không khí ôn nhu mang theo vài phần lãng mạn cùng nhau đối ẩm hiếm có.
Nghĩ lại từ xưa đến nay loại ái tình cùng nhau đi đến bạc đầu luôn được ca tụng này, đối với người có thân phận cao quý, cũng dị thường khó có được. Rất may mắn Phương Tranh và Trường Bình đều có được cuộc sống như thế. Phương Tranh luôn tin tưởng dù cho qua trăm năm, qua hai trăm năm thậm chí khi hắn và Trường Bình biến thành hai khối bài vị nằm trong Phương gia từ đường thì cố sự giữa hắn và Trường Bình vẫn được bọn con cháu đời sau xưng là truyền thuyết. Kể về hắn cùng Trường Bình dù sống trong phú quý hay hoạn nạn, thủy chung vẫn không xa rời nhau…
Phương Tranh nhìn gương mặt cười tràn đầy hạnh phúc của Trường Bình, như đóa hoa rạng rỡ trong mùa xuân, trong lòng Phương Tranh khẽ động cười to nói: " Lão bà, biến cho nàng xem một ảo thuật, mở to mắt mà xem cho tốt nga."
Trường Bình mừng rỡ gật đầu sau đó quả nhiên liền mở mắt thật to không chớp nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Phương Tranh đòi Trường Bình đưa chiếc khăn tay trắng noãn ngát hương thơm, Phương Tranh thần bí chớp mắt nhìn Trường Bình sau đó hai tay linh hoạt quấn quyết cuộn nhanh chiếc khăn lại với tốc độ khiến kẻ khác kinh ngạc, rất nhanh chiếc khăn tay ở trong tay Phương Tranh liền biến thành một đóa hoa hồng vô cùng sống động, cánh hoa nở to, chẳng khác gì dung nhan xinh đẹp như hoa của Trường Bình.
Trường Bình không dám tin tưởng bưng chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ vui vẻ cuồng nhiệt cùng kích động nhìn đóa hoa bằng vải trắng noãn trong tay Phương Tranh, sau đó đôi mắt nhịn không được chợt đỏ lên.
Phương Tranh cười tủm tỉm chớp mắt nói: " Thế nào? Đẹp không?"
Trường Bình mừng rỡ không nói nên lời chỉ gật đầu lia lịa.
Phương Tranh cười nói: " Đóa hoa này có tên gọi là mân côi( hoa hồng), nó xuất xứ ở nước Ba Tư, ân, là một nơi xa thật xa, ở quốc gia kia đóa hoa này đại biểu cho ái tình trung trinh không bao giờ thay đổi. Hàng năm bọn họ có một ngày lễ, gọi là lễ tình nhân. Trong buổi lễ tình nhân, nam tử trẻ tuổi sẽ hái một bó hoa hồng đến tặng cho nữ tử mà hắn ái mộ để biểu đạt ý nghĩ yêu thương của hắn đối với nàng."
Nhìn Trường Bình cảm động đến nước mắt chảy ròng, Phương Tranh cầm đóa hoa hồng bằng vải trong tay đưa tới trước mặt Trường Bình cười nói: " Lão bà có thích không?"
Trường Bình cẩn thận tiếp nhận đóa hoa vải, trong lòng hạnh phúc muốn nhào vào lòng của Phương Tranh, hung hăng hôn ngấu nghiến nam nhân trong lòng nàng một phen.
Phương Tranh nhanh miệng nói: " Lão bà, nơi này là tửu lâu, nên khống chế tình cảm dâng trào của nàng nha, để chúng ta về nhà hãy hôn, không những có thể hôn lên mặt mà còn tùy ý hôn chỗ khác, hôn chỗ khác."
Trường Bình nghe vậy xì hắn một tiếng, sẵng giọng: " Nói mấy câu lại không nghiêm túc! Sao ngươi luôn cứ như vậy?"
Gương mặt tươi cười của Trường Bình nổi lên vài phần ý sầu, do dự một chút chợt nói: " Phu quân, ta muốn hồi cung ở vài ngày."
Phương Tranh ngẩn người lập tức nghĩ đến điều gì đó, liền gật đầu nói: " Cũng tốt, có thể bồi bên cạnh phụ hoàng nàng giúp bệnh của ông ấy khỏe nhanh hơn."
Trường Bình cười khổ nói: " Phu quân cũng không cần làm cho ta thoải mái, ta là con gái đã xuất giá, muốn về hầu hạ bên cạnh phụ hoàng, sợ là ông ấy không qua khỏi mùa xuân này." Trường Bình nói, trong lòng xót xa nhịn không được rơi nước mắt.
Phương Tranh không nói gì, sinh mạng vốn vô cùng yếu đuối, cho dù ngươi có bao nhiêu quyền lực, có địa vị cao quý đến bao nhiêu cũng không thay đổi được chuyện sinh lão bệnh tử vốn đã được ông trời định trước. Dù là hoàng đế tôn quý nhất cũng không có khả năng nghịch ý trời.
Trường Bình nhìn Phương Tranh, buồn bã nói: " Phu quân, hiện nay bên trong kinh thành lời đồn đãi nổi lên bốn phía, ngươi và phụ hoàng có phải…có phải dự định thay đổi thái tử…"
Phương Tranh cười khổ nói: " Mật nhi, nàng vốn xuất thân từ hoàng cung, chuyện lớn như vậy dĩ nhiên không qua mặt được nàng, phụ hoàng nàng từ khi bệnh nặng, các vị hoàng tử luôn rục rịch nàng cũng đã biết, ta và ca ca của nàng vẫn luôn cùng tiến cùng lui, lần này nếu bị hoàng tử khác nhân cơ hội lên ngôi, xem như ca ca nàng và cả nhà chúng ta đương nhiên sẽ bị bọn họ tẩy trừ, ta cũng chỉ là bị bức bất đắc dĩ! Ta không biết nói những đạo lý lớn vì nước vì dân gì khác, bởi vì ta vốn không bao giờ nghĩ đến những việc này, ta chỉ muốn hợp sức giúp ca ca nàng lên ngôi, chỉ là vì Phương gia chúng ta đổi được một đời thái bình và vinh quang mà thôi."
Trường Bình cúi đầu, giọng nói tràn ngập vẻ nhẫn nại: " Phu quân, ngươi không cần giải thích, ta đều hiểu rõ. Từ nhỏ ta lớn lên ở trong cung, chuyện tranh đấu lục đục gì ta chưa từng thấy qua? Trong loạn thế thân không thể tự chủ huống chi là bình dân bách tính? Kỳ thực hoàng tộc chúng ta còn khổ sở hơn bách tính rất nhiều, rất nhiều chuyện mình hoàn toàn không muốn đi làm, nhưng tình thế khiến cho mình phải làm, đó cũng là nỗi bi ai khi sinh ra trong nhà đế vương."
Phương Tranh cười nói: " Mật nhi, nếu như ca ca nàng lần này có thể lên làm thái tử, chúng ta dẫn Yên Nhiên bọn họ rời kinh đi du ngoạn thôi, chơi hết ba năm năm năm rồi trở về, ở mãi trong kinh thành phức tạp này thật sự là chán ngấy đến tận cổ."
Trường Bình nhảy nhót nói: " Tốt tốt, cuộc đời ta cho đến bây giờ chưa từng được ra khỏi kinh thành đi chơi, chúng ta trước tiên đi Giang Nam sau đó sẽ đến Mạc Bắc tái ngoại nhìn tuyết rơi, rồi lại đến Đại Lý bốn mùa như xuân. Rất nhiều địa phương ta đều muốn đi."
Phương Tranh khái khái vài tiếng, đôi mắt vòng vo chuyển: " Lão bà đừng quên hôm nay chúng ta tới đây chính là vì muốn ăn bữa cơm bá vương nha, nàng ăn no chưa? Ăn no nên chuẩn bị chút sức, chúng ta chuẩn bị trốn đây."
Đang nói chuyện đột nhiên khóe mắt Phương Tranh thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
" Di? Tiêu Hoài Viễn?" Phương Tranh ngạc nhiên.
Ngay thang lầu đi thông lầu hai trong tửu lâu, Tiêu Hoài Viễn đang đưa lưng về phía Phương Tranh nhìn trái nhìn phải, giống như đang làm một tên trộm, cử chỉ rất quỷ dị.
Người này thế nào giống như ma quỷ vậy? Không quan tâm bất cứ nơi nào đều có thể gặp hắn, tên tiểu tử này lại đang lén lút, khẳng định không làm chuyện gì tốt!
Phương Tranh nuôi toàn ý nghĩ xấu lại bắt đầu lẩm bẩm, sau đó chuyển mắt nhìn Trường Bình cười nói: " Hôm nay lão công đổi ý, hôm nay chúng ta không ăn cơm bá vương, bổn đại tiên bấm tay tính toán hôm nay có người mời khách, hắc hắc."
Trường Bình kinh ngạc nói: " Ai mời khách?"
Phương Tranh cười xấu xa hất cầm về phía Tiêu Hoài Viễn nói: " Thấy người kia không? Tỉ mỉ nhìn một chút, người nọ vóc ngươi cao thấp mập ốm, có đúng nhìn qua đặc biệt giống một tên oan đầu to chuẩn bị đáng hạ đao hay không?"
Trường Bình thấy hắn cười xấu xa, lại biết hắn đang có chủ ý gì xấu, không khỏi bật cười đấm hắn một quyền, mắng: " Ngươi lại nghĩ đến mấy chuyện xấu nữa! Người ta không chiêu ngươi không chọc ngươi, gặp phải ngươi đúng thật là không may."
Phương Tranh hắc hắc cười gian hai tiếng, bỗng nhiên giơ tay lên, lớn tiếng hô: " Tiêu huynh! Tiêu Hoài Viễn!"
Tiêu Hoài Viễn thình lình bị người gọi tên không khỏi cả người run lên, sợ hãi quay người lại nhìn, trong tích tắc Phương Tranh liền nhìn thấy chỗ thang lầu có một đạo thân ảnh mặc trang phục màu hồng phấn vừa xuất hiện.
Phương Tranh nhất thời hiểu ra, tiểu tử này chạy đến tửu lâu để ước hội giai nhân? Không biết lại là tiểu thư nhà ai, hai người nói chuyện luyến ái mà làm như kẻ trộm, tiểu tử Tiêu Hoài Viễn này đúng thật không có suất khí.
Tiêu Hoài Viễn thần tình lo sợ không yên nhìn xung quanh nửa ngày, rốt cục thấy được Phương Tranh. Không khỏi thở dài lau mồ hôi trên mặt đi vài bước tới trước mặt Phương Tranh.
" A! Đây không phải là Phương huynh sao? Tiểu đệ có lễ!" Tiêu Hoài Viễn mang theo biểu tình ngẫu nhiên gặp mặt làm ra vẻ vui mừng chắp tay nói.
Phương Tranh không thích nhất chính là loại vẻ mặt dối trá này của hắn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, Phương Tranh ở ngay trước mặt Tiêu Hoài Viễn cũng chưa từng nói qua tiếng người, từ một góc độ lớn mà nói, hắn không xem Tiểu Hoài Viễn như một người tốt.
" Ai nha! Đây không phải là Tiêu huynh sao? Đã lâu không gặp!" Luận về vẻ dối trá Phương Tranh không chút nào thua kém hắn.
Trường Bình nhìn thấy hai người đẩy tới đẩy lui trong tửu lâu, không khỏi che miệng bật cười.
Tiêu Hoài Viễn phảng phất như mới nhìn thấy Trường Bình, đang nói chuyện tựa hồ kinh hãi như mới nhận thức ra thân phận của Trường Bình công chúa, vội vàng chắp tay nói: " Tiêu mỗ gặp qua công…"
" Ai! Tiêu huynh, nơi này không ổn, nên giữ bí mật thân phận, nếu nhiều người biết thì không hay. Nói chuyện cần nên thận trọng…" Phương Tranh nhanh miệng cắt lời Tiêu Hoài Viễn.
Tiêu Hoài Viễn thức thời sửa lời nói: " Tiêu mỗ gặp qua tẩu phu nhân."
Trường Bình cười cười thản nhiên nói: " Các ngươi cứ trò chuyện, không cần quan tâm ta."
Phương Tranh nhiệt tình nói: " Tiêu huynh, nhìn vẻ mặt ngươi thật xanh xao, khẳng định còn chưa ăn cơm phải không? Đến đến đến, mau ngồi xuống, có câu nói tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên, hôm nay chúng ta có duyên nên cùng nhau uống vài chén mới được."
Tiêu Hoài Viễn mặt mày đen thui, " mặt xanh xao", xem thử hắn dùng từ ngữ văn hóa đến thế nào!
Không đợi Tiêu Hoài Viễn kịp phản ứng, Phương Tranh quát to: " Tiểu nhị, mang thêm vài món ăn!"
Tiểu nhị bước nhanh tới, Phương Tranh suy nghĩ một chút nói: " Lấy thêm vài món thức ăn nổi danh trong tiệm các ngươi, nên đắt tiền một chút, bổn thiếu gia mời khách, ngươi không được làm ta mất mặt trước bằng hữu."
Tiêu Hoài Viễn thần tình căng thẳng vô ý thức sờ sờ vào túi tiền, thần thái thật bất an ngồi cũng không xong đứng lên cũng không phải.
Phương Tranh ngạc nhiên nói: " Tiêu huynh, ngươi làm sao vậy? Ngồi đi."
Tiêu Hoài Viễn vốn đang muốn cự tuyệt nhưng lại thấy có công chúa ngồi bên nếu cự tuyệt thì lại có vẻ thất lễ, đành sờ sờ mũi thấp thỏm bất an ngồi bên cạnh Phương Tranh.
Chẳng được bao lâu tiểu nhị liền bưng lên vài món ăn, quả nhiên đã cấp đủ mặt mũi cho Phương Tranh, tất cả đều là những món ăn đắt tiền nổi tiếng của Bát Tiên Lâu.
Phương Tranh giơ đũa lên nhiệt tình mời mọc: " Đến đến đến, Tiêu huynh đừng khách khí, mau ăn đi."
Tiêu Hoài Viễn tay mắt lanh lẹ nhanh tay ngăn cản Phương Tranh gắp thức ăn, Trường Bình ngồi bên cạnh nhìn mà bật cười, Tiêu Hoài Viễn xấu hổ cười cười nhìn Phương Tranh thấp giọng nói: " Phương huynh chậm đã, tiểu đệ trước tiên phải hỏi, bữa cơm hôm nay là ai mời khách?"
Ngày trước bị Phương Tranh lừa gạt, hôm nay Tiêu Hoài Viễn cũng bất chấp mất mặt trước công chúa, thẳng thắn sảng khoái hỏi trước, xem như trước làm tiểu nhân sau làm quân tử.
Phương Tranh trợn to mắt nói: " Đương nhiên là ta mời khách, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Tiêu Hoài Viễn âm thầm sờ túi tiền tội nghiệp, nói lắp: " Nói phải giữ lời, ngươi cũng không được gạt ta."
Phương Tranh mất hứng nói: " Sao ngươi lại nói lời này, ta lừa gạt ngươi lúc nào? Ngươi không phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử ư?"
Tiêu Hoài Viễn nghe Phương Tranh nói như thế lúc này mới yên tâm không chút khách khí vươn đũa gặm lấy gặm để. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phương Tranh hướng Trường Bình nháy mắt mấy cái, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Hoài Viễn cười xấu xa: " Tiêu huynh thật sự là quá hăng hái, giai nhân ước hẹn đều hẹn dưới ánh trăng, ngươi lại muốn nổi bật, chạy tới tiệm cơm để ước hẹn. Chẳng lẽ ngươi dự định cấu kết làm bậy cô nương nhà người ta sao?"
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy phun ra ngụm thức ăn, sau đó sắc mặt đại biến run giọng nói: " Ngươi…ngươi nhìn thấy nàng?"
Phương Tranh cũng bị dọa nhảy, hắn nói lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng kia là quỷ nên người bình thường nhìn không thấy?
" Tiêu…Tiêu huynh, ngươi đừng làm ta sợ nha. Tiểu đệ vốn nhát gan, nếu bị dọa sợ sẽ bị bệnh, nếu bị bệnh sẽ tìm ngươi đòi tiền thuốc men." Phương Tranh lắp bắp nói.
Tiêu Hoài Viễn vội la lên: " Ngươi thật thấy nàng? Ngươi nhận ra nàng là ai không?"
Phương Tranh kỳ lạ nói: " Ta chỉ thấy được một bóng lưng, sao nhận ra nàng?"
Tiêu Hoài Viễn nghe Phương Tranh nói không nhìn thấy gương mặt nàng kia, nhất thời thở dài một hơi, thần sắc cũng nhẹ nhàng xuống tới.
Phương Tranh lại nảy sinh lòng hiếu kỳ, nói chuyện luyến ái có cần sợ đến như vậy sao? Tiểu tử này chẳng lẽ lại làm chuyện gì không dám gặp người? Di? Vì sao nói " lại"?"
Lúc này Phương Tranh liền bắt đầu truy vấn nàng kia rốt cục là ai, Tiêu Hoài Viễn lại lắc đầu như trống bỏi, nói năng thận trọng, cái gì cũng không nói chỉ lo gắp thức ăn nhét vào miệng, làm Phương Tranh tức giận đến mức thật muốn đem mấy đĩa thức ăn úp luôn vào mặt hắn.
Tiêu Hoài Viễn ăn một hồi rốt cục ngừng lại, thỏa mãn xoa bụng cười nói: " Hôm nay hiền khang lệ có nhã hứng đến tửu lâu dùng cơm, tiểu đệ dính chút ánh sáng ăn nhờ, đa tạ đa tạ!"
Phương Tranh ngoài cười nhưng trong không cười: " Đừng khách khí. Ngươi cứ xem như ở nhà thì ta đã vui mừng."
Tiêu Hoài Viễn cười cười, bỗng nhiên thần tình biến thành thần bí đứng lên nhìn xung quanh sau đó tiến đến bên tai Phương Tranh dùng thanh âm thấp đến không thể nghe thấy nói: " Phương huynh, hai hôm nay sóng ngầm trong triều đình bắt đầu khởi động, kinh thành đã luân hãm, tính mạng toàn gia Phương huynh đang nguy trong sớm tối!"
Lại nữa rồi!
Phương Tranh thở dài, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Hoài Viễn, vừa nói mấy câu tiểu tử này liền dùng lời dạo đầu khiến người ta lông tóc dựng đứng sau đó lại đắc ý bắt đầu khoe khoang những gì hắn được nghe thấy, mà tin tức lần nào cũng đúng không hề ngoại lệ.
Phương Tranh nhìn Tiêu Hoài Viễn cảm thấy vẻ mặt của hắn đặc biệt đáng ghét, nhất là vẻ giả vờ thần bí hơn nữa lại cực kỳ hèn mọn, chẳng khác gì mấy tên lưu manh hồi kiếp trước đứng ngoài đường rao hàng: " Huynh đệ, muốn mua loại đĩa đó không?"
" Tiêu huynh, sao chúng ta không nói chuyện cho đàng hoàng một chút? Vì sao lần nào ngươi cũng phải nói những câu làm cho ta sợ một trận? Xem biểu tình sợ hãi của ta ngươi rất có cảm giác thỏa mãn phải không? Ngươi có tâm lý âm u gì vậy? Ta cũng không còn nhớ nổi ngươi đã nói câu nguy trong sớm tối không biết là bao nhiêu lần, nhưng không phải ta vẫn cứ hảo hảo ngồi ở đây không thiếu một sợi lông nào đó sao."
Vẻ huyền bí do Tiêu Hoài Viễn cố ý xây dựng lại bị Phương Tranh nói toạc ra không khỏi ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói: " Vậy tiểu đệ cứ việc nói thẳng, tiểu đệ biết Phương huynh và thái tử…"
Tiêu Hoài Viễn bỗng nhiên cảnh giác xấu hổ nhìn phía Trường Bình.
Trường Bình làm hình dáng thản nhiên nói: " Ngươi tiếp tục nói, đừng động ta, chuyện giữa nam nhân các ngươi ta không xen vào đâu."
Tiêu Hoài Viễn lúc này mới nhỏ giọng tiếp tục nói: " Phương huynh và thái tử tuy còn chưa biến thành nước lửa, thế nhưng chớ trách tiểu đệ nói thẳng. Ngươi và thái tử sớm muộn gì cũng sẽ có xung đột, Phương huynh lại có dự định gì?"
Muốn dụ ta nói? Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cười nhạt, tiểu tử ngươi rốt cục có thân phận gì, nhưng chuyện cơ mật quốc gia cao cấp đối phó thái tử thế nào sao ta dám nói cho ngươi?
Phương Tranh trừng mắt hỏi ngược lại: " Chẳng hay Tiêu huynh lại có cao kiến thế nào? Tiểu đệ nguyện chăm chú lắng nghe."
Biểu tình của Tiêu Hoài Viễn trở nên nghiêm túc, đứng lên nhìn chằm chằm Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Phương huynh, người sáng không nói tiếng lén lút, tiểu đệ biết hoàng thượng có ý định phế truất thái tử, nếu ta đoán không sai, các ngươi đã bắt đầu bắt tay vào làm bí trí, thế nhưng các ngươi thử nghĩ thái tử sẽ có phản ứng thế nào? Hắn sẽ mở mắt trừng trừng nhìn hoàng thượng phế hắn hay sao? Hắn sẽ tùy ý để ngôi bảo tọa hoàng đế từ nay về sau rơi vào trong tay người khác à?"
Phương Tranh cười nói: " Nói vậy thái tử điện hạ đã đạt được cảnh giới vinh nhục không sợ hãi rồi a."
Tiêu Hoài Viễn cười lạnh nói: " Nếu như ngươi thật nghĩ như vậy, vậy tiểu đệ phải bội phục Phương huynh thật sự quá mức đơn thuần rồi."
" Ta vốn là một tiểu tử đơn thuần, trong lòng tràn ngập ánh mặt trời."
" Ta tin tưởng hoàng thượng và ngươi nhiều ít đã đoán được, thái tử tất nhiên sẽ có cử động đại nghịch bất đạo. Bốn lộ quân binh bảo vệ xung quanh kinh thành đã bị hoàng thượng nắm giữ, ánh mắt của ngươi và hoàng thượng đang chăm chú vào đại quân tại biên cương, các ngươi cho rằng toàn bộ thực lực của thái tử chính là cấu kết biên quân suất quân bức vua thoái vị, đúng không?"
Phương Tranh hơi động dung, tiểu tử này thế nào dường như cái gì cũng đều biết?
Tiêu Hoài Viễn cười lạnh nói: " Nếu các ngươi đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người đám biên quân, tiểu đệ không khách khí nói một chút, thái tử tuyệt đối sẽ cho các ngươi một kinh ngạc ngoài ý muốn, là thứ mà các ngươi nhất định sẽ không muốn thấy."
Phương Tranh lấy làm kinh hãi khẩn trương hỏi: " Tiêu huynh sao nói như vậy?"
Tiêu Hoài Viễn thở dài nói: " Trải qua nhiều ngày tìm hiểu của ta, tìm hiểu được bên trong phủ thái tử có một chuyện vô cùng cơ mật, trong tay thái tử có một chi tinh binh phi thường thần bí đang…ở gần bên kinh thành."
" Cái gì?" Phương Tranh quá sợ hãi: " Nói rõ một chút! Rốt cục có ý tứ gì?"
Tiêu Hoài Viễn lắc đầu nói: " Ta nói không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết trong tay thái tử có một chi quân đội như thế. Nhưng bọn hắn có bao nhiêu quân và đóng quân tại nơi nào hoặc do người phương nào lĩnh binh, thường ngày làm sao huấn luyện, những chuyện cụ thể này ta không cách nào tìm hiểu được."
Nói tới đó Tiêu Hoài Viễn than thở: " Thực lực của thái tử, thật sự là bí hiểm. Thậm chí không ai biết, ngoại trừ chi tinh binh kia hắn rốt cục còn ẩn tàng bao nhiêu bí mật, nếu hoàng thượng nghĩ muốn phế truất thái tử, ngươi nhất định phải khuyên hắn mưu định rồi hãy hành động."
Phương Tranh như bị sét đánh, nhất thời ngây ra không nói được gì.
Vạn vạn không ngờ thái tử ngoại trừ cấu kết biên quân, trong tay lại còn một chi quân đội do hắn trực tiếp nắm giữ, hơn nữa còn đóng quân ngay gần cạnh kinh thành, điều này đại biểu cái gì? Đại biểu hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, tùy thời có thể chỉ huy chuyện công thành khiến mọi người trở tay không kịp.
" Thế nhưng…nếu thái tử đã có năng lực công đánh kinh thành, vì sao tình thế đã nghiêm trọng đối với hắn như vậy mà còn không thấy hắn có bất luận động tác nào?" Phương Tranh tuy tin tưởng tin tức này nhưng vẫn còn chút hoài nghi.
Tiêu Hoài Viễn cười khổ nói: " Thái tử so với ngươi tưởng tượng càng lợi hại hơn, nếu hắn vận dụng vũ lực bức vua thoái vị, thì hắn sẽ bị mất lòng dân, ở trong mắt bá quan cùng dân chúng hắn chỉ biến thành một nghịch tặc cướp đoạt triều chính, trong tương lai dù cho hắn đăng cơ xưng đế, cũng phải tìm vô số thời gian và tinh lực vãn hồi lòng dân đã mất, cho nên nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, thái tử sẽ không dùng vũ lực thực hiện ý đồ làm hoàng đế của hắn."
Phương Tranh chợt hiểu, thái tử đúng thật là âm hiểm, không chút tiếng động liền ở ngoài thành rèn luyện một đội quân riêng, nếu ánh mắt của hoàng thượng và hắn chỉ nhìn chằm chằm vào biên quân, sợ rằng đến lúc đó khi thánh chỉ phế truất thái tử vừa ra, thì chi quân đội thần bí kia khẳng định sẽ nhân cơ hội tiến thẳng vào kinh thành. Khi đó xem như mọi người đều chơi xong.
Sau khi trở về nhất định phải phái hết thuộc hạ của Ảnh Tử ra ngoài, toàn lực tìm hiểu khắp bốn phía trong kinh thành, rốt cục ở địa phương nào mà có thể chứa được số lượng quân đội bất minh kia, bọn họ rèn luyện tất nhiên phải tạo ra động tĩnh khẳng định không nhỏ, nhất định là có thể tìm hiểu được.
Phương Tranh nhìn Tiêu Hoài Viễn: " Tiêu huynh, cảm tạ ngươi! Lần này thực sự phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi sợ rằng hoàng thượng và cả ta thực sự phải nguy trong sớm tối. Lần này xem như nhận tình của ngươi, sau này Phương Tranh ta sẽ xem ngươi là bằng hữu chân chính."
Tiêu Hoài Viễn trừng mắt nói: " Không ngờ trước đây ngươi lại không xem ta là bằng hữu sao?"
Phương Tranh cười nói: " Ngươi vẫn luôn lén lút, thân phận lại thần bí như vậy, bảo ta làm sao dám xem ngươi là bằng hữu?"
Thấy Tiêu Hoài Viễn vẫn đang ăn ngấu nghiến, Phương Tranh âm thầm cười, hôm nay chuyện xấu hắn định lừa Tiêu Hoài Viễn cũng không dự định bỏ qua, lệ cũ không thể bỏ được.
Trò chuyện đã xong, Phương Tranh nháy mắt với Trường Bình, sau đó cười nói: " Tiêu huynh, thức ăn của tửu lâu này ra sao? Vị đạo không tệ phải không?"
Tiêu Hoài Viễn cầm đùi gà trong tay không chút nhã nhặn ăn ngon lành, nghe vậy liên tục gật đầu khen ngợi không ngớt.
Phương Tranh lộ biểu tình " ngươi vui sướng hay ta vui sướng", vui mừng lại nói: " Nhìn ngươi vui thích như vậy, xem như ta cũng bớt được sự hổ thẹn."
Tiêu Hoài Viễn ngây ra: " Ngươi hổ thẹn chuyện gì?"
Gương mặt Phương Tranh đầy vẻ xấu hổ: " Bởi vì ta đang muốn làm một chuyện có lỗi với ngươi, vì vậy hiện tại ta cảm thấy vô cùng xấu hổ."
Tiêu Hoài Viễn cảm thấy kỳ lạ, đang muốn đặt câu hỏi chợt nhìn thấy Phương Tranh kéo tay Trường Bình, nhìn hắn xấu xa cười, sau đó kêu to: " Chạy!"
Chỉ nghe " sưu" một tiếng, trong nháy mắt Tiêu Hoài Viễn nhìn thấy Phương Tranh và Trường Bình giống như một trận gió chạy trốn vô tung vô ảnh, thân hình cực nhanh thậm chí còn bám theo vài mảnh lá đang chập chờn bay lượn giữa không trung.
Con mắt Tiêu Hoài Viễn trợn tròn, một màn phát sinh trước mắt căn bản còn làm cho hắn chưa kịp phản ứng, trong miệng hắn còn đang gặm đùi gà, vẫn như cũ ngơ ngác ngồi trên ghế, đại não như có điểm thiếu dưỡng khí…
Điếm tiểu nhị nhìn thấy ngạc nhiên nói: " Di? Hai người kia chạy trốn thật nhanh, cũng may còn một người ở lại, không sợ không ai tính tiền."
Cả người Tiêu Hoài Viễn giật mình, sau đó sắc mặt đại biến, phun xương gà đang ngậm trong miệng, vọt tới ngay cửa tửu lâu chỉ vào phương hướng Phương Tranh tiêu thất mắng to: " Phương Tranh! Họ Phương kia! Ai! Ngươi lại chơi ta!"
Phương Tranh và Trường Bình vừa chạy vừa cười, vẫn chạy đến đầu đường cái, mới chậm rãi ngừng lại.
Trường Bình cười khanh khách nói: " Ngươi cũng quá thiếu đạo đức đi! Thật là tổn hại! Người nọ rốt cục là ai? Thật không may."
Phương Tranh thở phì phò cười nói: " Đó là một người bình thường tự xưng mình luôn có nỗi khổ đầy mình, nói chuyện thì luôn giấu đầu lòi đuôi, nhưng nàng yên tâm, nhân phẩm của hắn tuy rằng không đáng nói, nhưng thái độ làm người rất rộng rãi, thỉnh công chúa điện hạ ăn một bữa cơm hắn cũng sẽ vui vẻ mà thôi."
Rất xa truyền đến thanh âm bi phẫn mà thê lương của Tiêu Hoài Viễn: " Các ngươi đừng lôi kéo ta! Ta không có tiền! Có kéo ta đến quan phủ ta cũng không có tiền. Ta ăn không trả tiền thì sao? Ai nha! Dám đánh người? Ta liều mạng với ngươi!"
" Phương Tranh! Ta không để yên cho ngươi!"
/404
|