Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 274: Phát sinh tiền thân hậu sự

/404


Hoàng thượng gầm lên, giống như một tiếng sấm giữa khoảng không, bên trong kim loan điện yên tĩnh quanh quẩn không ngừng, Phương Tranh đang dựa vào cây cột ngủ thật nhẹ nhàng vui vẻ hương vị ngọt ngào bị dọa đến lảo đảo, thiếu chút nữa té dài lên mặt đất.
" Ai? Ai kêu ta?" Phương Tranh mở con mắt đang kinh khủng, mờ mịt nhìn chung quanh.
Nhìn dáng dấp bại hoại hỗn trướng của Phương Tranh, hoàng thượng tức đến muốn nghẹt thở, giận dữ nói: " Trẫm đang gọi ngươi, lăn ra đây cho trẫm!"
Phương Tranh sợ đến nhất thời giật mình, vội vàng chạy ra khỏi hàng, bi thanh hô to nói: " Hoàng thượng hoàng thượng, vi thần oan uổng! Vi thần trong sạch…"
Các đại thần ngạc nhiên, Trịnh Nho đang buộc tội thái tử, ngươi không liên quan gì, ngươi kêu oan gì chứ?
Hoàng thượng từ lâu đã biết bệnh cũ của Phương Tranh, bất luận là sự tình gì, không quan tâm chuyện tìm hiểu cho rõ ràng, lớn tiếng kêu oan trước đã, đây là một trong những cách sinh tồn bảo mệnh của Phương Tranh.
Hoàng thượng nghe vậy càng giận dữ không nén nổi, quát to: " Câm miệng cho trẫm!"
" Không phải đâu, hoàng thượng, thực sự không liên quan đến vi thần, vi thần là trong sạch." Phương Tranh vẫn chìm đắm trong việc kêu oan không thể thoát ra được.
" Còn giả bộ trò này, trẫm liền cho ngươi ăn trượng." Sắc mặt hoàng thượng sầm xuống.
Phương Tranh nghe vậy cả người run lên, bật người ngừng kêu khóc, sửa sang lại y quan, nghiêm trang quỳ xuống, giống như không có việc gì trầm giọng nói: " Dạ, hoàng thượng, vi thần sai rồi."
Cả triều văn võ đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Đây là người nào vậy! Thật là vô lại!
" Phương Tranh, nếu đã bước ra, liền nói một chút cái nhìn của ngươi, Trịnh Nho hạch tội bốn sai lầm lớn của thái tử, lại thỉnh phế truất, trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi một chút."
Phương Tranh ngẩn người, nguyên lai lại là chuyện này, sau đó lại cả kinh, hạch tội thái tử? Hoàng thượng nhanh như vậy liền phát động ngôn quan rồi?
Tranh đấu trong triều, nếu không có nắm chặt sẽ thắng, cũng sẽ không ai trực tiếp xé rách mặt trên triều đình, bình thường đối phó lẫn nhau, dù là oán hận không thể ngay mặt thống ngươi một dao, nhưng biểu hiện ra lại là dáng dấp hòa khí, đối với kẻ thù chính trị lá mặt lá trái, bất luận tranh đấu gì cũng mang ra bên ngoài, dù tới nông nỗi ngươi chết ta sống, lẽ nào hoàng thượng lại nắm chắc sẽ thắng lợi sao?
Nhìn nhìn lại vẻ mặt sầm xuống đang lộ sự oán độc của thái tử đang ngồi bên dưới hoàng thượng, trong lòng Phương Tranh chợt rùng mình, vòng vo đảo mắt, nói: " Hoàng thượng, vi thần cho rằng, thái tử cũng không phải phạm lỗi lớn, không cần phế truất."
" Cái gì?" Lời ấy vừa ra, không chỉ là các đại thần, dù là hoàng thượng trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, ai cũng nghĩ không ra, tử địch đối nghịch với thái tử như Phương Tranh, không ngờ lại công nhiên nói tốt cho thái tử, hôm nay có phải hắn ăn sai thuốc rồi?
Gương mặt thái tử cũng lộ vẻ dị sắc, hơi có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm Phương Tranh.
" Phương Tranh, nói lý do của ngươi một chút." Hoàng thượng trầm giọng nói, giọng nói không vui không giận, bình thản vô cùng.
Phương Tranh lấy lòng hướng hoàng thượng cười cười, nói: " Hoàng thượng, từ xưa trưởng ấu có thứ tự, phế trưởng mà lập ấu đây là tai họa, thái tử là trưởng tử của hoàng thượng, không thể xem thường phế truất, bốn sai lầm lớn kia đều là những sai lầm vô căn cứ, cũng không thể xem là tội, không đến mức nặng nề, trong lúc thái tử giám quốc, đem sự vụ trong triều xử lý ngay ngắn rõ ràng, càng đột hiển năng lực của thái tử, cho nên vi thần cho rằng chuyện phế truất thái tử, hoàng thượng không cần để ý tới." Lời nói của Phương Tranh tuy có chút nói chuyện mơ hồ, nhưng các đại thần nghe ra, hắn đúng thật sự nói tốt cho thái tử, hôm nay thật là kỳ quái, Phương Tranh làm sao vậy? Mọi người đều biết, Phương Tranh toàn lực phủng Phúc Vương thượng vị, lẽ ra Phương Tranh cũng không có nhân phẩm cao thượng, lúc này nên bỏ đá xuống giếng mới đúng, sao lại vì thái tử nói tốt? Con chuột cầu tình cho mèo, sao chuyện này lại có vẻ lộ ra vị đạo cổ quái?
Tiếng nói Phương Tranh vừa dứt, trong điện vang lên tiếng nghị luận. Mà bản thân Phương Tranh thần sắc như thường đứng thẳng lưng, không việc gì nhìn xung quanh, đã thấy Mập Mạp đang đứng ngay bên hàng quan văn, đang dùng ánh mắt cực kỳ u oán lại mang đầy vẻ chỉ trích nhìn hắn. Giống như một oán phụ bị người vứt bỏ đang muốn buồn bã bật khóc.
Phương Tranh một trận ác hàn, da đầu tê dại, tử Mập Mạp, ngươi không có chút đầu óc sao?
Phương Tranh hung hăng trừng mắt liếc hắn, lại nháy mắt bảo hắn yên tâm.
Mập Mạp thu được ánh mắt của Phương Tranh, không khỏi ngẩn người, sau đó như có đăm chiêu, mí mắt cấp tốc sụp xuống, dáng dấp như không liên quan gì tới mình, không nói bất động.
" Hoàng thượng, cựu thần tán thành Phương đại nhân."
" Cựu thần cũng tán thành, phế trưởng lập ấu, chuyện không nên làm."
Không ít đại thần cũng đứng ra tiếp lời, bọn họ có khi là tâm phúc của thái tử, cũng có thuần túy đứng theo lập trường của tổ chế, một lời nói của Phương Tranh, toàn bộ cơn gió trong triều đình liền thay đổi, ngôn luận bất lợi cho thái tử dần dần tiêu thất.
Với Trịnh Nho dẫn đầu nhìn thái tử với thần sắc oán phẫn, không giải thích được bất mãn nhìn chằm chằm Phương Tranh, không biết trong hồ lô hắn muốn làm gì.
Hoàng thượng nhìn thấy hết toàn bộ phản ứng của mọi người, lại lơ đãng nhìn thoáng qua thần sắc bình tĩnh của thái tử, lập tức thản nhiên nói: " Thái tử giám quốc là ý chỉ của trẫm, thái tử cũng không quá sai lầm, chuyện phế truất, tạm thời không cần nhắc tới, bãi triều."
Vì vậy, một hồi sóng gió chủ mưu phế truất, dưới sự can thiệp của Phương Tranh, ngoài ý muốn sinh non. Đám đại thần phe phẩy đầu, đầy cõi lòng nghi hoặc rời khỏi kim loan điện.
Trước khi thái tử rời đi, cố ý hướng Phương Tranh cười cười, giống như cảm kích, dáng tươi cười có vẻ vài phần quỷ dị.
Bên trong ngự thư phòng, hoàng thượng đang vô lực nằm trên giường cạnh án thư, sắc mặt tái nhợt, suy yếu thở hổn hển, giọng nói lại phi thường nóng nảy mắng to.
" Ngươi…ngươi là tên hỗn trướng! Nói! Vì sao ở trong triều lại càn quấy, đàn áp việc phế truất thái tử? Hôm nay nếu không nói ra nguyên cớ, trẫm liền chém đầu của ngươi!"
Hoàng thượng tức giận đến cả người run rẩy, dù chòm râu hoa râm cũng đều nhịn không được run lên.
Phương Tranh co rụt cổ theo thói quen, vẻ mặt đau khổ nói: " Hoàng thượng, xin ngài bớt giận, thân thể ngài không tốt, đừng tức giận, thái tử không phế được."
Thần tình hoàng thượng ngưng lại, trầm giọng nói: " Có ý tứ? Nói rõ đi."
Phương Tranh cẩn thận nhìn sắc mặt hoàng thượng một chút, thấp giọng nói: " Hoàng thượng, mấy ngày trước vi thần có nói qua với ngài, thái tử ở ngoài kinh thành nơi nào đó bí mật luyện một chi quân đội, chi quân đội kia rốt cục có bao nhiêu người, trang bị làm sao, rèn luyện thế nào, người lĩnh binh là người phương nào, chúng ta đối với những điều này hoàn toàn không biết gì cả, huống chi thái tử và biên quân còn có quan hệ phức tạp, những nhân tố không xác định được còn nhiều lắm, lúc này nếu phế đi thái tử, không chỉ không thể cấp cho các quan viên lẫn bách tính một lời giải thích rõ ràng, trái lại còn chôn sâu vào, ngài biết, chuyện buôn bán lỗ vốn là làm không được, vi thần…vi thần thật sự không hiểu, vì sao lần này hoàng thượng lại nóng lòng cầu thành như vậy? Điều này không giống phong cách của ngài, trước đây ngài đều là lão gian cự…khái khái, đa mưu túc trí."
Thần sắc hoàng thượng hòa hoãn, che miệng ho hai tiếng, sau đó thở dài, thần sắc âm úc nói: " Ngươi nói những lời này, trẫm làm sao không hiểu? Mà thôi, đây chẳng qua trẫm chỉ muốn tiết lửa giận, ngươi làm được không sai. Là trẫm sai rồi."
Phương Tranh bồi cười nói: " Sao có thể chứ, hoàng thượng vĩnh viễn luôn chính xác, vi thần chỉ bất quá nhắc một chút mà thôi, theo cảm nhận của vi thần, hoàng thượng vẫn luôn nhìn xa trông rộng, vô cùng bí hiểm…"
" Được rồi, thu hồi chiêu vỗ mông ngựa của ngươi đi, trẫm tiêu thụ không được."
Hoàng thượng nặng nề thở dài, đôi mắt già mờ đục bình tĩnh nhìn tầng tầng lớp lớp ngói vàng tường đỏ bên ngoài cung điện, ánh mắt thê lương mà tuyệt vọng, giống như một lão nhân sắp chết đuối, đang liều mạng trồi lên tìm kiếm một cây rơm rạ bám lấy cứu mạng.
" Biết vì sao hôm nay trẫm lại khác thường, nóng ruột phế truất thái tử như vậy không?"
" Trước đây vài ngày, các ngự y trong cung đã hội chẩn cho trẫm, bọn họ đã chắn chắn, trẫm chỉ còn khả năng sống được một tháng nữa."
" Cái gì?" Phương Tranh quá sợ hãi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: " Hoàng thượng, đừng nói giỡn, vi thần nhát gan không chịu nổi kinh sợ…"
" Trẫm lại đi đem tuổi thọ của mình ra vui đùa sao?" Hoàng thượng bất mãn trừng mắt nhìn hắn, ho khan vài tiếng, tận hiển bệnh trạng lụ khụ.
" Đã nhiều ngày vào triều, hầu như đều là bọn thái giám đưa trẫm lên ngồi trên ngai vàng, trẫm lo lắng dù là ngày mai, trẫm nằm xuống giường, cũng không ngồi dậy được nữa."
Phương Tranh kinh ngạc nhìn hoàng thượng, nhớ tới những điều tốt hoàng thượng đối đãi với hắn trước đây, hai mắt không khỏi nổi lên một trận hơi nước. Chuyện xưa rõ ràng trước mắt, nhưng người sắp cưỡi hạc quy tây, nghĩ tới đây, Phương Tranh cũng không nhịn được nữa rớt nước mắt.
" Ngu ngốc, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình của con người, khóc cái gì." Hoàng thượng sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, trên mặt lại tràn đầy vẻ cười hiền lành.
" Không..không khóc, gió lớn, hạt cát thổi vào trong mắt thôi." Phương Tranh mạnh miệng nói.
Tựa hồ không muốn để cả hai chìm đắm trong bầu không khí bi thương này, hoàng thượng tiếp tục nói: " Cho nên, trẫm sốt ruột phế truất thái tử như vậy, bởi vì thời gian không còn nhiều lắm, nếu trẫm chết, các hoàng tử dã tâm bừng bừng, thiên hạ chắc chắn đại loạn, bách tính lại rơi vào việc binh đao chiến hỏa tai ương, mà trong mấy hoàng tử cũng còn gà nhà bôi mặt đá nhau, tay chân tương tàn, đây là nguyên nhân lớn nhất mà trẫm không muốn nhìn thấy, mọi chuyện hoàn toàn đều là vì ngôi vị thái tử, cho nên trước khi trẫm chết, phải tranh thủ thời gian đem việc này an bài thỏa đáng."
" Then chốt hiện tại, đó là tìm ra vị trí cụ thể của chi quân đội riêng của thái tử, trước khi thái tử kịp làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, triệt để tiêu diệt hắn!" Hoàng thượng nói đến đây, trong đôi mắt già mờ đục bỗng nhiên mở, tinh quang bạo bắn, sát ý nghiêm nghị.
" Vi thần đã phái hết nhân thủ của Ảnh Tử ra ngoài, trong thời gian ngắn sẽ có kết quả."
Hoàng thượng gật đầu, nhắm hai mắt lại, trong ngực phập phồng thở gấp, phảng phất như không còn chịu nổi, vô lực nằm trên giường, thở dốc nói: " Nếu nhất thời tìm không được, cũng phải làm tốt phòng bị trước, đêm qua trẫm đã bí mật lệnh cho Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao, và Long Tương quân của Hàn Đại Thạch suốt đêm nhổ trại, hướng phương hướng kinh thành đi tới, đóng quân ngoài thành vài dặm, nếu có biến cố, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất gấp rút tiếp viện kinh thành. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay trẫm dám sai người hạch tội thái tử."
Hoàng thượng bỗng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Phương Tranh nói: " Phương Tranh, gần đây kinh thành nguy cơ trọng trọng, ngươi phải bảo vệ người nhà và Mật nhi cho tốt, chớ để bọn họ bị thương tổn."
Phương Tranh rưng rưng gật đầu cười cười, nói: " Vi thần cũng sẽ bảo vệ tốt hoàng thượng, không để cho ngài bị thương tổn."
Hoàng thượng nghe vậy nở nụ cười, dáng tươi cười tràn đầy vui mừng.
Ra khỏi cung, nhưng trong lòng Phương Tranh lại nặng trịch. Xem ra hoàng thượng đã sắp băng hà, quay đầu lại chuyện cũ, vị hoàng thượng thoạt nhìn dường như thời khắc hung hăng dữ tợn, thời khắc luôn quát mắng hắn, kỳ thực luôn một mực dùng chính phương thức của hắn, yên lặng đối xử tốt với Phương Tranh, yên lặng chi trì hắn, thậm chí dễ dàng tha thứ những tiểu họa bình thường hắn gây ra, phạm sai lầm nhỏ, càng nhiều thời gian, hắn cũng không giống như một hoàng đế cao cao tại thượng, mà là một lão đầu nhi cô độc mà quật cường, không hề nguyên tắc đi sủng nịch vãn bối như hắn, tuy rằng áp bức, nhưng tâm địa thiện lương.
Quay đầu lại, Phương Tranh nhìn cửa cung dần dần khép kín, nặng nề thở dài. Trường Bình ở tại trong cung cùng hoàng thượng, tuy rằng tất cả mọi người không nói, nhưng bọn họ đều biết, đây là nàng muốn bồi phụ hoàng của nàng an tĩnh tiêu sái hưởng trọn con đường cuối cùng của phụ hoàng nàng, mong muốn nàng ở trong cung cũng không nên quá bi thương, trong lòng bi thống, Phương Tranh cũng nặng nề quay trở lại trong phủ, Yên Nhiên đang ở trong phòng ngủ lo tính toán sổ sách, nữ nhân tài ba ngày xưa cầm kỳ thi họa đều nhất tuyệt kinh thành, hôm nay gả vào nhà thương nhân, lại sử dụng bàn tính cũng có hình có dáng.
Thấy hình ảnh yên tĩnh bình yên kia, trong lòng Phương Tranh không khỏi hiện lên nhàn nhạt ấm áp, tâm tình bi thống thoáng giảm bớt. Người tới tận cùng, chính mình sau này cũng sẽ già, cũng sẽ giống như hoàng thượng lâm bệnh trầm kha, sau đó chậm rãi chết đi, cuộc sống có ngắn hơn mười năm, nếu có thể cùng người mình yêu cùng nhau sống đến bạc đầu, dù có chết, khóe miệng cũng hàm chứa hạnh phúc.
" Không được nhúc nhích! Đánh cướp! Cởi y phục ra, bổn thổ phỉ chỉ cướp sắc, không cướp tiền." Phương Tranh lặng lẽ đi vòng ra sau Yên Nhiên, ôm cổ nàng, đè thấp thanh âm tàn bạo nói.
Yên Nhiên lại càng hoảng sợ, lập tức nghe ra là thanh âm của Phương Tranh, nhất thời cười lên khanh khách không ngừng.
" Phu quân đừng nháo, thiếp đang tính toán sổ sách mà." Yên Nhiên cười duyên né tránh.
" Tính sổ gì chứ, loại sự tình này giao cho thủ hạ làm đi, nàng chỉ cần nắm giữ là được, bằng không thủ hạ cần gì nuôi dưỡng, đều là kẻ bất tài sao?"
Yên Nhiên mất hứng bậm môi nói: " Cái gì bất tài chứ, phu quân giao cho thiếp để ý thanh lâu, mấy quản sự đều là người có khả năng, sau này không cho nói bọn họ như vậy nữa."
Lúc này người hầu vào báo, Phúc Vương điện hạ thỉnh Phương Tranh đến Nhã Tự Lâu nơi bờ sông Tần Hoài.
Phương Tranh không cần nghĩ cũng biết, tiểu tử này thiếu kiên nhẫn, dự định hỏi hắn vì sao lại nói giúp thái tử trên triều.
Hàm lượng trong não người này chẳng lẽ đều đi theo thịt béo mà ra hết? Hiện tại còn không rõ được dụng ý của ta, đối với chỉ số thông minh của hắn thật sự lại có một nhận thức mới, Phương Tranh vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài.
" Thị vệ! Đi."
" Đại nhân, đi đâu?"
Phương Tranh búng tay: " Đi đến Nhã Tự Lâu, kỳ thật là một tòa trà lâu có thể thưởng thức cảnh sông Tần Hoài, là nơi mà văn nhân nhã sĩ luôn tụ hội ngâm thơ tuyển chọn. Nói cho cùng là học đòi văn vẻ, nói không hay đơn giản là sau khi bọn họ ngâm thơ xong, trực tiếp leo lên thuyền hoa cưỡi người."
Dường như cả hai cách nói đều không quá êm tai?
Lúc Phương Tranh đi đến Nhã Tự Lâu, Mập Mạp đã uống no nước trà, vốn cái bụng đã béo phì tròn trịa, càng có vẻ no đủ phong phú, nếu hiện tại cấp cho hắn thêm một cây đinh ba, hắn cũng không cần hóa trang. ( Trư Bát Giới)
Phương Tranh đi vào trong một gian phòng trang nhã được bình phong ngăn cách, Mập Mạp vừa nhìn thấy Phương Tranh giống như nhìn thấy thân nhân, vác cái bụng tròn trịa lăn về hướng hắn.
Phương Tranh sợ đến vội vàng đỡ lấy hắn: " Chậm một chút, chậm một chút, đã mấy tháng rồi, thế nào còn không cẩn thận như thế, làm bị thương hài tử trong bụng thì làm sao bây giờ?"
Mập Mạp mặt mày đen thui.
" Phương huynh, hiện tại nên làm sao bây giờ nha! Ta đang vội muốn chết, thái tử phỏng chừng sắp ngồi không yên. Chúng ta nên ngẫm lại biện pháp thôi." Mập Mạp gấp đến độ giống như một trái cầu không ngừng xoay quanh tại chỗ.
Phương Tranh kỳ lạ: " Di? Ngươi không trách ta sáng nay nói dùm thái tử? Thế nào cũng không hỏi ta một câu nha?"
Mập Mạp ngẩn người, lập tức ngại ngùng cười cười: " Ha hả, không trách ngươi, ta biết ngươi có mục đích. Vì muốn ổn định thái tử, kéo dài thời gian hắn khởi binh."
Phương Tranh kinh hãi: " Mới nửa ngày không gặp, Mập Mạp ngươi ăn linh đan diệu dược sao? Thế nào đầu óc bỗng nhiên trở nên linh quang như vậy? Vấn đề phức tạp như thế không ngờ có thể suy nghĩ cẩn thận, thực sự là không đơn giản."
Mập Mạp cười khổ nói: " Phương huynh, ngươi cũng đừng bẩn thỉu ta nữa. Vấn đề phức tạp như thế, khái khái, đương nhiên không phải do ta nghĩ ra."
Phương Tranh như trút được gánh nặng, xác định rồi, vẫn là Mập Mạp của trước đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mập Mạp cười nói: " Ta giới thiệu một vị cố nhân cho Phương huynh, người này Phương huynh cũng quen biết."
Phương Tranh chợt hiểu, không ngờ Mập Mạp thỉnh được cao nhân, thảo nào có thể thấy rõ ý đồ của mình.
Đúng lúc này, sau bình phong của một nhã phòng truyền đến thanh âm một nam một nữ, thanh âm như mềm như nhu, làm kẻ khác ớn lạnh gần chết.
" Ngươi thích ta sao?" Thanh âm nữ nhân hãm sâu bể tình.
" Thích." Thanh âm nam nhân tràn đầy tình ý.
" Vậy ngươi thích ta cái gì nha?"
" Cái gì ta cũng thích."
" Vậy là ngươi thích cái gì?"
" Toàn bộ thích hết."
" Vậy thật ra ngươi thích cái gì?"
" Cái gì cũng đều thích."
Trong những câu nói vô hạn tuần hoàn, Phương Tranh và Mập Mạp ngồi mặt bên kia của bình phong, hai huynh đệ cảm thấy ớn lạnh như đang ngồi giữa mùa đông, đều tự liên tục xoa xoa cánh tay nổi da gà.
Những lời tình tự kia, con mẹ nó thật nâng cao tinh thần!
Phương Tranh bĩu môi, khó tin nói: " Đừng nói cho ta ngươi giới thiệu chính là hai người bên kia, ta bật người liền sai thị vệ thả bọn họ xuống sông Tần Hoài, vừa lúc đường không xa, dùng cũng ít sức."
Mập Mạp vội vàng lắc đầu, thần tình mờ mịt.
Nếu đã không phải người quen, Phương Tranh cũng sẽ không khách khí, hung hăng gõ lên bình phong, hướng đôi cẩu nam nữ đang chìm đắm trong bể tình quát to: " Uy! Hai người các ngươi câm miệng cho lão tử! Muốn nhàm chán thì cút tới khách sạn bình dân mướn phòng đi. Đừng ở nơi công cộng làm người ta buồn nôn!"
Sau khi Phương Tranh rống lên, sau bình phong liền yên tĩnh lại, không phát ra âm thanh.
Lúc này Phương Tranh mới sầm mặt nói với Mập Mạp: " Ngày mai ta phải kiến nghị với hoàng thượng, kiến nghị cấp thêm cho luật pháp Hoa triều một điều, nếu có người làm cho người khác buồn nôn kiểu như vậy, phạt tiền! Nặng nề phạt tiền! Phạt một chữ bằng vàng mới thôi!"
Mập Mạp cười khổ nói: " Phương huynh, nơi này gọi là Nhã Tự Lâu, nhưng ngươi cũng quá bất nhã đi thôi."
Phương Tranh tức giận trừng mắt nhìn hắn: " Ngươi nhã, ngươi nhã khó dằn nổi!"
" Đừng nhiều lời, đem cao nhân ngươi muốn giới thiệu đi ra nhận thức đi."
Mập Mạp thần bí nhìn hắn cười, sau đó nhìn ngoài bình phong vỗ vỗ tay, chỉ thấy một vị thân thể cao gầy, mặc nho sam màu xám thật cổ bản, gương mặt mỉm cười hướng hai người đi tới.
Phương Tranh vừa thấy người này, nhất thời hai mắt đăm đăm, bình tĩnh nhìn người này một lát, bỗng nhiên kéo tay Mập Mạp, hét lớn: " Chạy mau! Hai ta trốn học trong thư viện đã hơn một năm, sự việc đã bại lộ, Trần phu tử tới bắt người…"

/404

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status