" Ma kính ơi ma kính, ai là người anh tuấn suất khí nhất trên thế giới này?"
" Là ngươi, là ngươi, vẫn là ngươi, vĩnh viễn là ngươi."
Phương Tranh đứng trước gương, yêu thương sờ sờ gương mặt anh tuấn của mình, thở ra một hơi thật dài, thần sắc sầu não rốt cục khôi phục lại một chút tự tin.
" Nguyên lai mũi của ta vẫn suất, là thẩm mỹ quan của hai nữ nhân có chuyện." Phương Tranh nhìn gương nhướng nhướng mày, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.
Yên Nhiên đứng ngay bên cạnh hắn, gương mặt đen thui: " Phu quân, ngài nhìn cái gương tự hỏi tự đáp, có ý nghĩa gì chứ?"
" Ai nói ta tự hỏi tự đáp? Ta chỉ là giúp cái gương trả lời."
" Sao cái gương lại không tự nói?" Yên Nhiên nháy mắt khẽ cười nói.
Phương Tranh ngạc nhiên nhìn nàng, ánh mắt giống như nhìn một người điên: " Cái gương làm sao có thể nói? Nàng bệnh cũng không nhẹ nha."
" Ngài…" Yên Nhiên vốn có tính tình cực tốt rốt cục cũng phẫn nộ, tính tình dần dần đã hướng theo Trường Bình làm chuẩn.
" Thiếu gia, thiếu gia, thiếu phu nhân đã trở về." Một nha hoàn thở hổn hển bẩm báo.
" Trường Bình? Nàng không phải đang ở trong cung phụng dưỡng hoàng thượng sao? Sao đột nhiên lại trở về?" Trong lòng Phương Tranh căng thẳng, không phải hoàng thượng bị…
" Thiếu gia, thiếu phu nhân vừa xuống xe ngựa liền ói ra."
" Lại ói ra? Đây…đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Phương Tranh bắt đầu có điểm sốt ruột.
" Phu quân, đã nhiều ngày thân thể tỷ tỷ vẫn không thoải mái, cơm cũng ăn không vô, có nên thỉnh một đại phu đến thăm bệnh một chút?" Yên Nhiên lo lắng nói.
" Đúng đúng, thỉnh đại phu. Tiểu Ngũ, nhanh đi ra ngoài tìm một đại phu, thăm bệnh cho thiếu phu nhân một chút, nhanh! Sự tình khẩn cấp!" Phương Tranh vừa phân phó, vừa vội vã ra bên ngoài nghênh đón Trường Bình.
Nhiễu qua hoa viên ngoài đình viện, xa xa nhìn thấy Trường Bình được nha hoàn dìu đi tới, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mày thanh tú cau chặt, nhìn rất không thoải mái.
" Mật nhi, nàng không sao chứ?" Phương Tranh lôi kéo tay Trường Bình, khẩn trương quan sát trên dưới.
Cái miệng nhỏ nhắn của Trường Bình bậm chặt, bắt đầu rơi nước mắt: " Phu quân, ta rất không thoải mái, ta có phải bị bệnh…"
" Chỗ nào khó chịu?" Phương Tranh gấp đến độ đổ mồ hôi trán.
Trường Bình vươn ngón tay, chu cái miệng nhỏ nhắn chỉ chỉ vào bụng mình, ủy ủy khuất khuất nói: " Mỗi lần ăn gì cũng chỉ muốn ói, dù nghe mùi cũng thấy chịu không nổi, trong bụng cứ nôn nao lên."
" Có phải ăn đồ gì không tốt hay không?" Phương Tranh nhức đầu, loại bệnh tình này, hắn vốn không hề biết gì, cái gì cũng đều không hiểu.
" Ta đã cho người đi thỉnh đại phu, đừng nóng vội, lập tức đi tới."
Thời gian hai nén nhang trôi qua, Tiểu Ngũ vội vã đưa đại phu tới.
Đại phu họ Trương, ăn mặc rất mộc mạc, dáng dấp tiên phong đạo cốt, thỉnh thoảng lay động chuỗi chuông trong tay, phát ra tiếng leng keng dễ nghe, làm cho người ta có cảm giác rất kiên định, rất có cảm giác đáng tin.
Trương đại phu vừa vào cửa, Phương Tranh cũng không nói lời vô ích với hắn, thẳng đưa hắn đến trước mặt Trường Bình, trực tiếp bắt đầu bắt mạch.
Ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Trường Bình, đại phu nhắm mắt lại, khẽ vuốt chòm râu, ngưng thần tĩnh tâm phán đoán mạch tượng.
Phương Tranh và Yên Nhiên khẩn trương đứng một bên, không hề chớp mắt theo dõi hắn, thần sắc có chút lo lắng. Tiểu Ngũ kính cẩn đứng ngay phía sau Phương Tranh, đôi mắt nhỏ loạn chuyển, gương mặt có chút chột dạ.
Một lúc lâu, đại phu rốt cục mở mắt ra, tự tin cười tươi, chậm rãi vuốt râu, trầm giọng nói: " Bệnh của thiếu phu nhân quý phủ…"
" Thế nào?" Mọi người cùng hỏi.
" Chính là…"
" Dự đoán được gì?" Thần sắc mọi người ngạc nhiên.
" Khả năng…"
" Khả năng?" Mọi người lại càng ngạc nhiên.
" Đại khái…"
" Ai! Đợi lát nữa, đại phu. Ngài có thể cấp một lời chắc chắn hay không?" Sắc mặt Phương Tranh có chút biến thành màu đen.
Đại phu xấu hổ khái lại khái, thần tình có chút thấp thỏm, khóe mắt liếc thấy thần sắc bất thiện của Phương Tranh, cẩn thận nói: " Theo lão phu đánh giá, có lẽ là hỉ mạch."
Mọi người thần tình vui vẻ, còn hơn vui vẻ, đại phu lại bổ sung một chữ: " Đúng không?…"
Nhân sinh thay đổi thật sự quá nhanh, Phương Tranh đã nhịn không được muốn phát điên.
" Ngươi là đại phu, có phải hỉ mạch hay không ngươi lại hỏi ta? Ngươi rốt cục có biết khám bệnh hay không vậy?" Phương Tranh có dấu hiệu muốn bạo phát.
Nét mặt già nua của đại phu nhất thời suy sụp, đứng lên hướng Phương Tranh vái chào, vẻ mặt đau khổ nói: " Nói thật, loại bệnh này, lão phu thực sự không quá hiểu biết."
Phương Tranh giận dữ: " Ngươi là đại phu mà không biết khám bệnh? Ngươi làm ăn cái gì không biết?"
Đại phu kêu oan: " Ta là đại phu không sai, nhưng chưa từng khám bệnh cho ai nha."
Phương Tranh ngẩn người, ngưng thần nói: " Có ý tứ?"
Đại phu bỗng nhiên cười, khẽ vuốt râu tự tin nói: " Mặc dù lão phu chưa từng trị bệnh cho người nào, thế nhưng gia cầm trâu bò dê ngựa trong quý phủ nếu có bệnh, tới tay lão phu là bệnh trừ!"
" Thú y!" Mọi người cùng kêu lên cả kinh.
Đại phu mất hứng: " Thú y thì làm sao chứ? Lão phu ở tại Hồi Hương thôn được dân chúng vô cùng kính yêu, ai thấy lão phu đều không cung kính."
Phương Tranh bình tĩnh gật đầu: " Người đâu! Đem vị đại phu này cung kính, ném văng ra ngoài cho lão tử!"
Thị vệ cao lớn vạm vỡ tiến đến, nhấc vị đại phu đang giãy dụa lên như xách con gà lôi đi.
Ánh mắt mọi người trong phòng bất thiện nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ phác thông quỳ xuống, cả người sợ đến run run: " Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đáng chết! Thiếu gia nói sự tình khẩn cấp, vừa chạy ra khỏi cửa tiểu nhân nhìn thấy vị đại phu kia, nhìn thấy hắn phe phẩy chuông, liền nghĩ hắn biết y thuật, tiểu nhân nghĩ, trước tiên nên mời hắn vào xem thử thế nào, không được lại đổi người…"
" Tiểu Ngũ, ngươi cầm danh thiếp của ta, chạy vào cung thỉnh Ngô ngự y tới, sau đó…" Phương Tranh liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ: " Tháng này bồn cầu trong Phương phủ bao hết phần ngươi, rửa bồn cầu một tháng rồi hãy nói."
Tiểu Ngũ vẻ mặt đau khổ đáp ứng, sau đó nhanh chóng ra khỏi phủ đi thỉnh Ngô ngự y.
Trường Bình bậm môi, thần sắc thật ủy khuất, lắc cánh tay Phương Tranh, phiền muộn làm nũng: " Phu quân…"
Phương Tranh thở dài, tức giận trừng mắt liếc Yên Nhiên đang đứng bên cạnh muốn cười mà không dám cười.
Nếu đây thực sự là hỉ mạch, vậy thật quá nghẹn khuất, đường đường Hoa triều công chúa, mang thai hài tử lại bị thú y đại phu bắt mạch, chuyện này thật đáng chê cười.
Hài tử sinh ra thì Phương Tranh sẽ làm cha của nó, sau này có người công khai gọi nhi tử của hắn là " tiểu súc sinh", nếu còn kéo theo một chút, nhi tử là tiểu súc sinh, lão tử lại là gì?
Thần sắc Trường Bình như vui như buồn, có chút thấp thỏm: " Phu quân, nếu không phải hỉ mạch thì làm sao bây giờ?"
Nàng lo lắng không tiếp thụ được sự kích thích quá vui hay quá buồn.
Phương Tranh ôn tồn cười nói: " Không phải cũng không sao, chúng ta lại nỗ lực một chút, ai, gần đây bổn phu quân sức khỏe dồi dào."
Gương mặt Trường Bình và Yên Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, Trường Bình tức giận đến hung hăng đạp hắn một cước, cả giận nói: " Người ta lo lắng muốn chết, ngươi còn có tâm tình nghĩ đến chuyện hoang dâm."
Sau khi Ngô ngự y đến, định mạch xong liền tươi cười hướng Phương Tranh chúc mừng, xác định rồi, Trường Bình thực sự có thai.
" A! Thật có thai?" Phương Tranh mở to hai mắt, vẻ vui mừng đầy rẫy, khuôn mặt tuấn tú trướng đến đỏ bừng. Hai tay vô ý thức huy vũ giữa không trung chốc lát, nói năng lộn xộn: " Của ta?"
" Đi chết đi!" Trường Bình giận tím mặt, hung hăng đá tới một cước: " Không phải của ngươi thì của ai?"
Kéo Ngô ngự y đang cười dài, Phương Tranh lo lắng nói: " Ngô đại nhân, ngươi xem chuẩn chưa? Ta xem ngươi chỉ là tùy tiện bắt mạch, biểu hiện thật qua loa. Nếu không, ngài tỉ mỉ nhìn lại một lần?"
Ngô ngự y cười nói: " Phương hầu gia cứ yên tâm, lão phu định bệnh vô số, chỉ một hỉ mạch nho nhỏ đương nhiên nắm chắc, tuyệt đối không sai được."
Phương Tranh vẫn lo lắng, hồ nghi quan sát Ngô ngự y vài lần, thần tình ngưng trọng nói: " Ngô đại nhân, ngài nói thật đi, trước khi tiến cung làm ngự y, có từng làm qua đại phu thú y?"
Ngô ngự y kê một đơn thuốc an thai, sau đó nét mặt âm trầm thổi phù râu mép phất tay áo bỏ đi.
Phương phủ sôi trào.
Việc vui lớn, chính thất phu nhân của Phương thiếu gia, Trường Bình công chúa điện hạ đã mang thai hài tử đầu tiên của Phương gia. Khắp phủ vô cùng vui sướng, chung quanh tuyên dương truyền tụng. Phương gia bao đời, gia nghiệp to như vậy, nhân đinh thật sự vô cùng đơn bạc đến thương cảm, mấy đời kéo xuống tới, vẫn luôn cành đơn lá lẻ, nối nghiệp thiếu người. Hôm nay chính thất của Phương Tranh đã mang thai hậu đại của Phương gia, đối với toàn bộ Phương phủ mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện vui lớn thật oanh động.
Phương lão gia và Phương phu nhân vừa biết tin tức, lúc này rơi nước mắt già nua, suốt đêm phân phó người hầu chuẩn bị súc vật hương nến, sáng sớm ngày thứ hai liền tập hợp người hầu tại từ đường bái tế Phương gia liệt tổ liệt tông, cảm thấy được an ủi tổ tông trên trời linh thiêng, rốt cục Phương gia đã có hậu, gia tộc phồn thịnh, mục tiêu khai chi tán diệp thật lớn càng bước gần hơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương lão gia dẫn Phương Tranh ở tại từ đường tổ tông khóc đến hoa rơi nước chảy, hôm nay Phương gia gia nghiệp khổng lồ, nhi tử Phương Tranh lại không chịu thua kém, không chỉ làm quan, còn nhận chức vị hầu tước thế tập, làm Phương gia bước ra khỏi giai cấp thương nhân, trở thành quyền thế môn phiệt danh như thực tại, không thua kém nhất là đứa con dâu Trường Bình công chúa điện hạ, mắt thấy cũng nhanh cấp cho Phương gia thêm người, gia nghiệp, quyền thế, hậu nhân đều có, Phương lão gia vô cùng vui mừng, hắn nghĩ dù bắt hắn ngày mai chết đi hắn cũng nhắm mắt.
Phương Tranh quỳ gối dưới sàn trong từ đường, nhu nhu hai chân tê dại, nhìn một loạt bài vị tổ tông trước mặt, cùng những bức họa tổ tiên trên tường, Phương Tranh phi thường bí ẩn bĩu môi.
Lão bà do ta xem trúng, hài tử là do ta ngày đêm cày cấy mà có, mắc mớ gì tới tổ tông? Lão bà của ta mang thai, vì sao phải bắt ta quỳ từ đường? Còn phải cung kính cảm tạ tổ tông bảo hộ, thực sự là chê cười, nếu ta không nỗ lực lao động cần cù, các ngươi bảo hộ có cái rắm gì dùng."
Phương Tranh đối với loại hành vi mê tín phong kiến bỏ qua công sức lao động nỗ lực của hắn rất không chấp nhận.
" Tranh nhi, đến, thắp nhang cho liệt tổ liệt tông." Phương lão gia dập đầu lau nước mắt nói. Hắn quỳ trước bài vị lải nhải lẩm bẩm nửa ngày, những lời cảm tạ niệm qua vô số lần, lúc này mới lưu luyến ngậm miệng.
Phương Tranh lé mắt nhìn dãy bài vị, cười gượng nói: " Cha, này, Phương gia có hậu, hài nhi nghĩ công lao của ta là lớn nhất. Vì sao phải cảm tạ tổ tông? Lão bà của ta có hài tử cũng không phải do bọn họ hỗ trợ, hoàn toàn là nhờ vào chính mình nỗ lực đó."
" Ân?" Phương lão gia thoáng cau mày, thần sắc có chút bất thiện.
" Không phải." Phương Tranh cẩn thận liếc mắt nhìn lão cha: " Ý tứ một chút là được rồi, chuyện hiến tế, thỉnh thần, cầu phúc đủ loại trình tự, có thể miễn thì miễn, hài nhi chính vụ bận rộn."
" Ta đánh chết tên hỗn trướng vong bổn quên tông!" Phương lão gia bỗng nhiên trở mặt, chẳng biết từ chỗ nào moi ra một cây gậy cỗ, không đầu không đuổi hướng Phương Tranh đánh tới.
" Cha, ngài bình tĩnh một chút, đây là từ đường, phải trang nghiêm túc mục nha." Phương Tranh trúng vài gậy, lớn tiếng kêu thảm, ôm đầu từ trong từ đường chạy trốn ra ngoài.
" Lão phu nhìn thấy tên nghiệt tử ngươi là không bình tĩnh nổi, hôm nay lão phu không đánh chết ngươi trước mặt liệt tổ liệt tông là không được!" Phương lão gia râu tóc dựng ngược, tức sùi bọt mép. Cầm cây gậy chạy theo truy sát, lão đầu nhi tuổi tác đã lớn, thân thủ vẫn mạnh mẽ linh hoạt như cũ, múa gậy vù vù xé gió, quả nhiên sát khí tận trời, có khí thế vạn phu chi địch.
Quản gia và bọn người hầu đang quỳ gối ngoài cửa từ đường nhìn thấy Phương lão tiểu hai vị chủ tử đang hảo hảo bỗng nhiên lại từ trong từ đường chạy ra, bên ngoài từ đường lại trình diễn trò truy sát, mọi người không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Phương gia có hậu, đây là chuyện vui lớn, hảo hảo ở bên trong tế tổ, đôi phụ tử này lại làm gì vậy?
Bên ngoài từ đường, Phương Tranh bưng mông, một tay che chở đầu, đang nhảy lên lủi tới, kêu thảm thiết liên tục.
" Cha, đừng đánh nữa, đánh phá hủy hài nhi, liệt tổ liệt tông sẽ trách tội ngài đó, như vậy thì không tốt…"
" Thối lắm! Liệt tổ liệt tông ở trên trời linh thiêng, chỉ biết vỗ tay tỏ ý vui mừng! Nghiệt tử, xem gậy!"
………
Bên trong tẩm cung của hoàng thượng, hơn mười chiếc đèn cung đình treo cao, chiếu sáng trưng tẩm cung.
Thái giám và các cung nữ lẳng lặng đứng trang nghiêm bên ngoài cửa cung, không dám thở mạnh, vẫn đứng không nhúc nhích. Một đội binh sĩ cấm quân tuần tra đang dọc theo hành lang dài cảnh giác canh gác. Hoàng thượng sắc mặt tái nhợt, không ngừng che miệng ho lớn, hắn đang cố chống đỡ căn bệnh, đang nằm trên giường, Mập Mạp tay cầm tấu chương, đang đọc cho hắn nghe từng phần, sau đó đưa ra kiến giải của chính mình, do hoàng thượng đánh giá phương pháp xử lý của hắn đúng sai ưu khuyết.
Nhìn vị phụ hoàng mái tóc trắng xóa, tuổi già sức yếu, giống như một ngọn đèn cô độc đang chập chờn sắp tắt trong gió lạnh, tùy thời đều có khả năng bị thổi tắt, trong lòng Mập Mạp càng thêm chua xót buồn bã. Cố nén nước mắt, thanh âm đọc tấu chương cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Hoàng thượng nghiêng đầu mỉm cười, khàn khàn mở miệng nói: " Vô Bệnh, chớ nên đau buồn, sinh lão bệnh tử là thường tình của đời người, nếu trẫm chết, giang sơn toàn bộ đặt lên vai ngươi, Vô Bệnh, không nên cô phụ kỳ vọng của trẫm, nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng trẫm, phải làm một minh quân, nhân quân."
Ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào Mập Mạp, hoàng thượng chợt than thở: " Tính tình ngươi quá yếu, trẫm lo lắng nhất chính là sợ trong tương lai gặp phải cục diện quân nhược mà thần cường, khi đó triều đình rung chuyển, thiên hạ bất an, bách tính sẽ gặp tai nạn, Vô Bệnh, ngươi phải nhớ, thân là đế vương, không thể tồn tại lòng dạ đàn bà, khi cần độc ác quyết tâm, thì phải độc ác quyết tâm, thậm chí liên lụy một ít người vô tội cũng phải làm, để thiên hạ an bình, thì phải trả giá thật đắt."
Mập Mạp lau nước mắt gật đầu.
Hoàng thượng nhìn Mập Mạp, vui mừng cười cười: " Thừa dịp trẫm còn có thể thở vài hơi, có thể làm được cho ngươi, đều tận lực làm tốt cho ngươi, tương lai sau khi ngươi đăng cơ, liền không cần chỗ nào cố kỵ thực thi chủ trương và chính kiến của ngươi, trong triều đình không có người cản tay, bên ngoài triều đình không còn người đoạt vị, toàn bộ trước mặt ngươi đều là trang giấy trắng, do ngươi tùy ý múa bút, bút pháp thần kỳ sinh hoa."
Nước mắt Mập Mạp rốt cục hạ xuống, cảm động nhìn hoàng thượng, nghẹn ngào nói không nên lời.
Sắc mặt hoàng thượng lại càng trầm, hai mắt mờ đục mà bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa cung, giọng nói bình thản: " Mấy ngày trước đây, Phương Tranh mật tấu, nói Thọ Vương trong lòng có mưu quỷ, hơn nữa còn bắt được chứng cứ. Trẫm đã tự thẩm tra xử lý vụ án, phát hiện lời Phương Tranh nói là thật, Thọ Vương xác thực muốn nhân cơ hội trẫm và thái tử tranh đấu lẫn nhau, đi về Hưng Khánh Phủ, giết tướng đoạt binh, sau đó chỉ huy tiến công kinh thành. May là đêm đó Phương Tranh đúng lúc cản lại xa giá của Thọ Vương, bằng không chờ đợi ngươi, lại một hồi chiến sự ngươi chết ta sống, vô số bách tính lại gặp nạn."
Mập Mạp xoa xoa nước mắt, nín khóc cười nói: " Phương Tranh tiểu tử không có bản lĩnh gì khác, nhưng vận khí thật sự là nhất đẳng."
Hoàng thượng cũng cười cười, lập tức nhàn nhạt nói: " Trẫm đã lột bỏ vương tước của Thọ Vương, biếm làm thứ dân, sung quân Lĩnh Nam, cả đời không được nhập kinh, mà Anh Vương, trẫm đã sửa lại đất phong cho hắn tại Quỳnh Châu nơi cực nam, lại nghiêm lệnh cho hắn theo ngày quy định rời kinh đi nhậm phong, sau đó nếu không phụng chiếu thì không được một mình nhập kinh, bằng không luận xử tội mưu phản."
Mập Mạp lấy làm kinh hãi, Thọ Vương có lòng mưu phản, biếm hắn làm thứ dân cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng Anh Vương còn chưa phạm sai lầm gì, vì sao phụ hoàng cũng nghiêm khắc đối với hắn như vậy?
Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của Mập Mạp, hoàng thượng thở dài nói: " Các ngươi đều là con ruột của trẫm, trẫm làm như vậy chẳng lẽ không xót xa hay sao? Thế nhưng nếu quá mức ân trọng đối với bọn họ, trái lại sẽ phát sinh chuyện bọn họ âm thầm có lòng không hợp quy tắc. Trẫm không hi vọng sau khi trẫm chết, huynh đệ các ngươi vì ngôi vị hoàng đế mà tay chân tương tàn, trẫm nghĩ mãi, chỉ có xử trí như vậy, mới tránh cho thảm kịch phát sinh, về phần số phận tương lai của bọn họ ra sao, phải toàn bộ xem vào ý tứ của chính ngươi. Vô Bệnh, ngươi hiểu rõ chưa?"
Mập Mạp suy nghĩ một chút, như có sở ngộ gật đầu: " Phụ hoàng, nhi thần có điểm hiểu được. Phụ hoàng làm vậy, tương lai thần nhi lại ban ân cho bọn họ, khi đó bọn họ căn cơ mất hết, không có năng lực mưu phản, lại cảm động và ghi nhớ ân đức của nhi thần, bọn họ sẽ không tiếp tục làm ra chuyện mưu phản nữa."
Hoàng thượng vui mừng gật đầu: " Trẫm còn một chuyện muốn nói với ngươi, một năm nay triều đình phát sinh quá nhiều đại sự, thế cho nên việc này kéo dài suốt một năm mà vẫn không thể đi làm, hôm nay trẫm già rồi, mắt thấy không còn sống được vài ngày, trẫm giao chuyện này cho ngươi, đây cũng là chuyện lớn đầu tiên sau khi ngươi đăng cơ phải làm. Ngươi phải tận tâm làm cho tốt."
" Phụ hoàng thỉnh nói."
" Tháng bảy năm ngoái, Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức mật tấu, Giang Nam thất phủ, ngoại trừ Gia Hưng, còn lại sáu phủ đều xâu chuỗi lẫn nhau, dám sửa toàn bộ sổ sách và hộ tịch, nói dối hư báo khoản thu thuế cho triều đình, lén nuốt tham ô. Con số phi thường cực lớn, vụ án có nói có chút trọng thần trong kinh cũng có quan hệ liên quan trong đó."
" Phụ hoàng, vụ án đã có manh mối gì chưa?"
" Không có. Năm ngoái trẫm vội vàng xử lý chuyện Phan Văn Viễn mưu phản, vốn không có thời gian lo xử lý vụ án này, lúc Phan Văn Viễn đền tội, trẫm dự định lệnh Phương Tranh vượt Trường Giang xuống Giang Nam truy tra, thế nhưng Phương Tranh lại bị người bắt cóc ra khỏi thành, cả nửa tháng không về, chờ sau khi Phương Tranh quay về kinh, thái tử và Thọ Vương lại bắt đầu rục rịch, việc này một chuyện kéo tiếp một chuyện, trẫm không rảnh rỗi để xử lý, cho nên vẫn kéo dài tới hôm nay."
" Nếu phụ hoàng muốn Phương Tranh truy tra việc này, qua mấy ngày nữa nhi thần liền để hắn đi tra xét."
Hoàng thượng suy tư một trận, bỗng nhiên nở nụ cười: " Hôm nay đã trừ thái tử, thiên hạ an bình vô sự, Phương Tranh lại có chủ ý muốn được hưởng phúc thanh nhàn, nếu không làm cho tốt hắn có lẽ sẽ đòi từ quan quy ẩn, từ nay về sau cũng không bị một chút ràng buộc mà sống phóng túng, nếu hắn biết lúc này phụ tử chúng ta lại đánh chủ ý với hắn, phá hư mộng đẹp hưởng phúc mà hắn khổ tâm tìm kiếm, vẻ mặt của hắn nhất định sẽ rất đặc sắc."
Mập Mạp nghe vậy ngẩn người, sau đó cười ha ha.
Ánh nến trong tẩm cung lay động, một đôi cha con vô lương đang nhìn nhau cười, nương theo tiếng ho khan gián đoạn, quanh quẩn không ngừng trên bầu trời đêm của hoàng cung.
Bên trong Phương phủ.
Phương Tranh đang nằm trên giường hưởng thụ được Tiểu Lục xoa bóp toàn thân, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.
" A." Phương Tranh hắc xì thật to, sau đó cả người không tự chủ được rùng mình một cái, ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
" Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Tiểu Lục không giải thích được bèn hỏi.
" Ta cảm giác được có một cỗ yêu khí hèn mọn bất thường, đang bao trùm trời đất hướng ta chụp tới." Phương Tranh ngưng thần nhìn chung quanh, cắn răng ác thanh nói: " Mẹ nó! Trong mấy ngày tới chắc chắn lão tử sẽ gặp phải tiểu nhân."
" Là ngươi, là ngươi, vẫn là ngươi, vĩnh viễn là ngươi."
Phương Tranh đứng trước gương, yêu thương sờ sờ gương mặt anh tuấn của mình, thở ra một hơi thật dài, thần sắc sầu não rốt cục khôi phục lại một chút tự tin.
" Nguyên lai mũi của ta vẫn suất, là thẩm mỹ quan của hai nữ nhân có chuyện." Phương Tranh nhìn gương nhướng nhướng mày, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.
Yên Nhiên đứng ngay bên cạnh hắn, gương mặt đen thui: " Phu quân, ngài nhìn cái gương tự hỏi tự đáp, có ý nghĩa gì chứ?"
" Ai nói ta tự hỏi tự đáp? Ta chỉ là giúp cái gương trả lời."
" Sao cái gương lại không tự nói?" Yên Nhiên nháy mắt khẽ cười nói.
Phương Tranh ngạc nhiên nhìn nàng, ánh mắt giống như nhìn một người điên: " Cái gương làm sao có thể nói? Nàng bệnh cũng không nhẹ nha."
" Ngài…" Yên Nhiên vốn có tính tình cực tốt rốt cục cũng phẫn nộ, tính tình dần dần đã hướng theo Trường Bình làm chuẩn.
" Thiếu gia, thiếu gia, thiếu phu nhân đã trở về." Một nha hoàn thở hổn hển bẩm báo.
" Trường Bình? Nàng không phải đang ở trong cung phụng dưỡng hoàng thượng sao? Sao đột nhiên lại trở về?" Trong lòng Phương Tranh căng thẳng, không phải hoàng thượng bị…
" Thiếu gia, thiếu phu nhân vừa xuống xe ngựa liền ói ra."
" Lại ói ra? Đây…đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Phương Tranh bắt đầu có điểm sốt ruột.
" Phu quân, đã nhiều ngày thân thể tỷ tỷ vẫn không thoải mái, cơm cũng ăn không vô, có nên thỉnh một đại phu đến thăm bệnh một chút?" Yên Nhiên lo lắng nói.
" Đúng đúng, thỉnh đại phu. Tiểu Ngũ, nhanh đi ra ngoài tìm một đại phu, thăm bệnh cho thiếu phu nhân một chút, nhanh! Sự tình khẩn cấp!" Phương Tranh vừa phân phó, vừa vội vã ra bên ngoài nghênh đón Trường Bình.
Nhiễu qua hoa viên ngoài đình viện, xa xa nhìn thấy Trường Bình được nha hoàn dìu đi tới, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mày thanh tú cau chặt, nhìn rất không thoải mái.
" Mật nhi, nàng không sao chứ?" Phương Tranh lôi kéo tay Trường Bình, khẩn trương quan sát trên dưới.
Cái miệng nhỏ nhắn của Trường Bình bậm chặt, bắt đầu rơi nước mắt: " Phu quân, ta rất không thoải mái, ta có phải bị bệnh…"
" Chỗ nào khó chịu?" Phương Tranh gấp đến độ đổ mồ hôi trán.
Trường Bình vươn ngón tay, chu cái miệng nhỏ nhắn chỉ chỉ vào bụng mình, ủy ủy khuất khuất nói: " Mỗi lần ăn gì cũng chỉ muốn ói, dù nghe mùi cũng thấy chịu không nổi, trong bụng cứ nôn nao lên."
" Có phải ăn đồ gì không tốt hay không?" Phương Tranh nhức đầu, loại bệnh tình này, hắn vốn không hề biết gì, cái gì cũng đều không hiểu.
" Ta đã cho người đi thỉnh đại phu, đừng nóng vội, lập tức đi tới."
Thời gian hai nén nhang trôi qua, Tiểu Ngũ vội vã đưa đại phu tới.
Đại phu họ Trương, ăn mặc rất mộc mạc, dáng dấp tiên phong đạo cốt, thỉnh thoảng lay động chuỗi chuông trong tay, phát ra tiếng leng keng dễ nghe, làm cho người ta có cảm giác rất kiên định, rất có cảm giác đáng tin.
Trương đại phu vừa vào cửa, Phương Tranh cũng không nói lời vô ích với hắn, thẳng đưa hắn đến trước mặt Trường Bình, trực tiếp bắt đầu bắt mạch.
Ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Trường Bình, đại phu nhắm mắt lại, khẽ vuốt chòm râu, ngưng thần tĩnh tâm phán đoán mạch tượng.
Phương Tranh và Yên Nhiên khẩn trương đứng một bên, không hề chớp mắt theo dõi hắn, thần sắc có chút lo lắng. Tiểu Ngũ kính cẩn đứng ngay phía sau Phương Tranh, đôi mắt nhỏ loạn chuyển, gương mặt có chút chột dạ.
Một lúc lâu, đại phu rốt cục mở mắt ra, tự tin cười tươi, chậm rãi vuốt râu, trầm giọng nói: " Bệnh của thiếu phu nhân quý phủ…"
" Thế nào?" Mọi người cùng hỏi.
" Chính là…"
" Dự đoán được gì?" Thần sắc mọi người ngạc nhiên.
" Khả năng…"
" Khả năng?" Mọi người lại càng ngạc nhiên.
" Đại khái…"
" Ai! Đợi lát nữa, đại phu. Ngài có thể cấp một lời chắc chắn hay không?" Sắc mặt Phương Tranh có chút biến thành màu đen.
Đại phu xấu hổ khái lại khái, thần tình có chút thấp thỏm, khóe mắt liếc thấy thần sắc bất thiện của Phương Tranh, cẩn thận nói: " Theo lão phu đánh giá, có lẽ là hỉ mạch."
Mọi người thần tình vui vẻ, còn hơn vui vẻ, đại phu lại bổ sung một chữ: " Đúng không?…"
Nhân sinh thay đổi thật sự quá nhanh, Phương Tranh đã nhịn không được muốn phát điên.
" Ngươi là đại phu, có phải hỉ mạch hay không ngươi lại hỏi ta? Ngươi rốt cục có biết khám bệnh hay không vậy?" Phương Tranh có dấu hiệu muốn bạo phát.
Nét mặt già nua của đại phu nhất thời suy sụp, đứng lên hướng Phương Tranh vái chào, vẻ mặt đau khổ nói: " Nói thật, loại bệnh này, lão phu thực sự không quá hiểu biết."
Phương Tranh giận dữ: " Ngươi là đại phu mà không biết khám bệnh? Ngươi làm ăn cái gì không biết?"
Đại phu kêu oan: " Ta là đại phu không sai, nhưng chưa từng khám bệnh cho ai nha."
Phương Tranh ngẩn người, ngưng thần nói: " Có ý tứ?"
Đại phu bỗng nhiên cười, khẽ vuốt râu tự tin nói: " Mặc dù lão phu chưa từng trị bệnh cho người nào, thế nhưng gia cầm trâu bò dê ngựa trong quý phủ nếu có bệnh, tới tay lão phu là bệnh trừ!"
" Thú y!" Mọi người cùng kêu lên cả kinh.
Đại phu mất hứng: " Thú y thì làm sao chứ? Lão phu ở tại Hồi Hương thôn được dân chúng vô cùng kính yêu, ai thấy lão phu đều không cung kính."
Phương Tranh bình tĩnh gật đầu: " Người đâu! Đem vị đại phu này cung kính, ném văng ra ngoài cho lão tử!"
Thị vệ cao lớn vạm vỡ tiến đến, nhấc vị đại phu đang giãy dụa lên như xách con gà lôi đi.
Ánh mắt mọi người trong phòng bất thiện nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ phác thông quỳ xuống, cả người sợ đến run run: " Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đáng chết! Thiếu gia nói sự tình khẩn cấp, vừa chạy ra khỏi cửa tiểu nhân nhìn thấy vị đại phu kia, nhìn thấy hắn phe phẩy chuông, liền nghĩ hắn biết y thuật, tiểu nhân nghĩ, trước tiên nên mời hắn vào xem thử thế nào, không được lại đổi người…"
" Tiểu Ngũ, ngươi cầm danh thiếp của ta, chạy vào cung thỉnh Ngô ngự y tới, sau đó…" Phương Tranh liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ: " Tháng này bồn cầu trong Phương phủ bao hết phần ngươi, rửa bồn cầu một tháng rồi hãy nói."
Tiểu Ngũ vẻ mặt đau khổ đáp ứng, sau đó nhanh chóng ra khỏi phủ đi thỉnh Ngô ngự y.
Trường Bình bậm môi, thần sắc thật ủy khuất, lắc cánh tay Phương Tranh, phiền muộn làm nũng: " Phu quân…"
Phương Tranh thở dài, tức giận trừng mắt liếc Yên Nhiên đang đứng bên cạnh muốn cười mà không dám cười.
Nếu đây thực sự là hỉ mạch, vậy thật quá nghẹn khuất, đường đường Hoa triều công chúa, mang thai hài tử lại bị thú y đại phu bắt mạch, chuyện này thật đáng chê cười.
Hài tử sinh ra thì Phương Tranh sẽ làm cha của nó, sau này có người công khai gọi nhi tử của hắn là " tiểu súc sinh", nếu còn kéo theo một chút, nhi tử là tiểu súc sinh, lão tử lại là gì?
Thần sắc Trường Bình như vui như buồn, có chút thấp thỏm: " Phu quân, nếu không phải hỉ mạch thì làm sao bây giờ?"
Nàng lo lắng không tiếp thụ được sự kích thích quá vui hay quá buồn.
Phương Tranh ôn tồn cười nói: " Không phải cũng không sao, chúng ta lại nỗ lực một chút, ai, gần đây bổn phu quân sức khỏe dồi dào."
Gương mặt Trường Bình và Yên Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, Trường Bình tức giận đến hung hăng đạp hắn một cước, cả giận nói: " Người ta lo lắng muốn chết, ngươi còn có tâm tình nghĩ đến chuyện hoang dâm."
Sau khi Ngô ngự y đến, định mạch xong liền tươi cười hướng Phương Tranh chúc mừng, xác định rồi, Trường Bình thực sự có thai.
" A! Thật có thai?" Phương Tranh mở to hai mắt, vẻ vui mừng đầy rẫy, khuôn mặt tuấn tú trướng đến đỏ bừng. Hai tay vô ý thức huy vũ giữa không trung chốc lát, nói năng lộn xộn: " Của ta?"
" Đi chết đi!" Trường Bình giận tím mặt, hung hăng đá tới một cước: " Không phải của ngươi thì của ai?"
Kéo Ngô ngự y đang cười dài, Phương Tranh lo lắng nói: " Ngô đại nhân, ngươi xem chuẩn chưa? Ta xem ngươi chỉ là tùy tiện bắt mạch, biểu hiện thật qua loa. Nếu không, ngài tỉ mỉ nhìn lại một lần?"
Ngô ngự y cười nói: " Phương hầu gia cứ yên tâm, lão phu định bệnh vô số, chỉ một hỉ mạch nho nhỏ đương nhiên nắm chắc, tuyệt đối không sai được."
Phương Tranh vẫn lo lắng, hồ nghi quan sát Ngô ngự y vài lần, thần tình ngưng trọng nói: " Ngô đại nhân, ngài nói thật đi, trước khi tiến cung làm ngự y, có từng làm qua đại phu thú y?"
Ngô ngự y kê một đơn thuốc an thai, sau đó nét mặt âm trầm thổi phù râu mép phất tay áo bỏ đi.
Phương phủ sôi trào.
Việc vui lớn, chính thất phu nhân của Phương thiếu gia, Trường Bình công chúa điện hạ đã mang thai hài tử đầu tiên của Phương gia. Khắp phủ vô cùng vui sướng, chung quanh tuyên dương truyền tụng. Phương gia bao đời, gia nghiệp to như vậy, nhân đinh thật sự vô cùng đơn bạc đến thương cảm, mấy đời kéo xuống tới, vẫn luôn cành đơn lá lẻ, nối nghiệp thiếu người. Hôm nay chính thất của Phương Tranh đã mang thai hậu đại của Phương gia, đối với toàn bộ Phương phủ mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện vui lớn thật oanh động.
Phương lão gia và Phương phu nhân vừa biết tin tức, lúc này rơi nước mắt già nua, suốt đêm phân phó người hầu chuẩn bị súc vật hương nến, sáng sớm ngày thứ hai liền tập hợp người hầu tại từ đường bái tế Phương gia liệt tổ liệt tông, cảm thấy được an ủi tổ tông trên trời linh thiêng, rốt cục Phương gia đã có hậu, gia tộc phồn thịnh, mục tiêu khai chi tán diệp thật lớn càng bước gần hơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương lão gia dẫn Phương Tranh ở tại từ đường tổ tông khóc đến hoa rơi nước chảy, hôm nay Phương gia gia nghiệp khổng lồ, nhi tử Phương Tranh lại không chịu thua kém, không chỉ làm quan, còn nhận chức vị hầu tước thế tập, làm Phương gia bước ra khỏi giai cấp thương nhân, trở thành quyền thế môn phiệt danh như thực tại, không thua kém nhất là đứa con dâu Trường Bình công chúa điện hạ, mắt thấy cũng nhanh cấp cho Phương gia thêm người, gia nghiệp, quyền thế, hậu nhân đều có, Phương lão gia vô cùng vui mừng, hắn nghĩ dù bắt hắn ngày mai chết đi hắn cũng nhắm mắt.
Phương Tranh quỳ gối dưới sàn trong từ đường, nhu nhu hai chân tê dại, nhìn một loạt bài vị tổ tông trước mặt, cùng những bức họa tổ tiên trên tường, Phương Tranh phi thường bí ẩn bĩu môi.
Lão bà do ta xem trúng, hài tử là do ta ngày đêm cày cấy mà có, mắc mớ gì tới tổ tông? Lão bà của ta mang thai, vì sao phải bắt ta quỳ từ đường? Còn phải cung kính cảm tạ tổ tông bảo hộ, thực sự là chê cười, nếu ta không nỗ lực lao động cần cù, các ngươi bảo hộ có cái rắm gì dùng."
Phương Tranh đối với loại hành vi mê tín phong kiến bỏ qua công sức lao động nỗ lực của hắn rất không chấp nhận.
" Tranh nhi, đến, thắp nhang cho liệt tổ liệt tông." Phương lão gia dập đầu lau nước mắt nói. Hắn quỳ trước bài vị lải nhải lẩm bẩm nửa ngày, những lời cảm tạ niệm qua vô số lần, lúc này mới lưu luyến ngậm miệng.
Phương Tranh lé mắt nhìn dãy bài vị, cười gượng nói: " Cha, này, Phương gia có hậu, hài nhi nghĩ công lao của ta là lớn nhất. Vì sao phải cảm tạ tổ tông? Lão bà của ta có hài tử cũng không phải do bọn họ hỗ trợ, hoàn toàn là nhờ vào chính mình nỗ lực đó."
" Ân?" Phương lão gia thoáng cau mày, thần sắc có chút bất thiện.
" Không phải." Phương Tranh cẩn thận liếc mắt nhìn lão cha: " Ý tứ một chút là được rồi, chuyện hiến tế, thỉnh thần, cầu phúc đủ loại trình tự, có thể miễn thì miễn, hài nhi chính vụ bận rộn."
" Ta đánh chết tên hỗn trướng vong bổn quên tông!" Phương lão gia bỗng nhiên trở mặt, chẳng biết từ chỗ nào moi ra một cây gậy cỗ, không đầu không đuổi hướng Phương Tranh đánh tới.
" Cha, ngài bình tĩnh một chút, đây là từ đường, phải trang nghiêm túc mục nha." Phương Tranh trúng vài gậy, lớn tiếng kêu thảm, ôm đầu từ trong từ đường chạy trốn ra ngoài.
" Lão phu nhìn thấy tên nghiệt tử ngươi là không bình tĩnh nổi, hôm nay lão phu không đánh chết ngươi trước mặt liệt tổ liệt tông là không được!" Phương lão gia râu tóc dựng ngược, tức sùi bọt mép. Cầm cây gậy chạy theo truy sát, lão đầu nhi tuổi tác đã lớn, thân thủ vẫn mạnh mẽ linh hoạt như cũ, múa gậy vù vù xé gió, quả nhiên sát khí tận trời, có khí thế vạn phu chi địch.
Quản gia và bọn người hầu đang quỳ gối ngoài cửa từ đường nhìn thấy Phương lão tiểu hai vị chủ tử đang hảo hảo bỗng nhiên lại từ trong từ đường chạy ra, bên ngoài từ đường lại trình diễn trò truy sát, mọi người không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Phương gia có hậu, đây là chuyện vui lớn, hảo hảo ở bên trong tế tổ, đôi phụ tử này lại làm gì vậy?
Bên ngoài từ đường, Phương Tranh bưng mông, một tay che chở đầu, đang nhảy lên lủi tới, kêu thảm thiết liên tục.
" Cha, đừng đánh nữa, đánh phá hủy hài nhi, liệt tổ liệt tông sẽ trách tội ngài đó, như vậy thì không tốt…"
" Thối lắm! Liệt tổ liệt tông ở trên trời linh thiêng, chỉ biết vỗ tay tỏ ý vui mừng! Nghiệt tử, xem gậy!"
………
Bên trong tẩm cung của hoàng thượng, hơn mười chiếc đèn cung đình treo cao, chiếu sáng trưng tẩm cung.
Thái giám và các cung nữ lẳng lặng đứng trang nghiêm bên ngoài cửa cung, không dám thở mạnh, vẫn đứng không nhúc nhích. Một đội binh sĩ cấm quân tuần tra đang dọc theo hành lang dài cảnh giác canh gác. Hoàng thượng sắc mặt tái nhợt, không ngừng che miệng ho lớn, hắn đang cố chống đỡ căn bệnh, đang nằm trên giường, Mập Mạp tay cầm tấu chương, đang đọc cho hắn nghe từng phần, sau đó đưa ra kiến giải của chính mình, do hoàng thượng đánh giá phương pháp xử lý của hắn đúng sai ưu khuyết.
Nhìn vị phụ hoàng mái tóc trắng xóa, tuổi già sức yếu, giống như một ngọn đèn cô độc đang chập chờn sắp tắt trong gió lạnh, tùy thời đều có khả năng bị thổi tắt, trong lòng Mập Mạp càng thêm chua xót buồn bã. Cố nén nước mắt, thanh âm đọc tấu chương cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Hoàng thượng nghiêng đầu mỉm cười, khàn khàn mở miệng nói: " Vô Bệnh, chớ nên đau buồn, sinh lão bệnh tử là thường tình của đời người, nếu trẫm chết, giang sơn toàn bộ đặt lên vai ngươi, Vô Bệnh, không nên cô phụ kỳ vọng của trẫm, nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng trẫm, phải làm một minh quân, nhân quân."
Ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào Mập Mạp, hoàng thượng chợt than thở: " Tính tình ngươi quá yếu, trẫm lo lắng nhất chính là sợ trong tương lai gặp phải cục diện quân nhược mà thần cường, khi đó triều đình rung chuyển, thiên hạ bất an, bách tính sẽ gặp tai nạn, Vô Bệnh, ngươi phải nhớ, thân là đế vương, không thể tồn tại lòng dạ đàn bà, khi cần độc ác quyết tâm, thì phải độc ác quyết tâm, thậm chí liên lụy một ít người vô tội cũng phải làm, để thiên hạ an bình, thì phải trả giá thật đắt."
Mập Mạp lau nước mắt gật đầu.
Hoàng thượng nhìn Mập Mạp, vui mừng cười cười: " Thừa dịp trẫm còn có thể thở vài hơi, có thể làm được cho ngươi, đều tận lực làm tốt cho ngươi, tương lai sau khi ngươi đăng cơ, liền không cần chỗ nào cố kỵ thực thi chủ trương và chính kiến của ngươi, trong triều đình không có người cản tay, bên ngoài triều đình không còn người đoạt vị, toàn bộ trước mặt ngươi đều là trang giấy trắng, do ngươi tùy ý múa bút, bút pháp thần kỳ sinh hoa."
Nước mắt Mập Mạp rốt cục hạ xuống, cảm động nhìn hoàng thượng, nghẹn ngào nói không nên lời.
Sắc mặt hoàng thượng lại càng trầm, hai mắt mờ đục mà bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa cung, giọng nói bình thản: " Mấy ngày trước đây, Phương Tranh mật tấu, nói Thọ Vương trong lòng có mưu quỷ, hơn nữa còn bắt được chứng cứ. Trẫm đã tự thẩm tra xử lý vụ án, phát hiện lời Phương Tranh nói là thật, Thọ Vương xác thực muốn nhân cơ hội trẫm và thái tử tranh đấu lẫn nhau, đi về Hưng Khánh Phủ, giết tướng đoạt binh, sau đó chỉ huy tiến công kinh thành. May là đêm đó Phương Tranh đúng lúc cản lại xa giá của Thọ Vương, bằng không chờ đợi ngươi, lại một hồi chiến sự ngươi chết ta sống, vô số bách tính lại gặp nạn."
Mập Mạp xoa xoa nước mắt, nín khóc cười nói: " Phương Tranh tiểu tử không có bản lĩnh gì khác, nhưng vận khí thật sự là nhất đẳng."
Hoàng thượng cũng cười cười, lập tức nhàn nhạt nói: " Trẫm đã lột bỏ vương tước của Thọ Vương, biếm làm thứ dân, sung quân Lĩnh Nam, cả đời không được nhập kinh, mà Anh Vương, trẫm đã sửa lại đất phong cho hắn tại Quỳnh Châu nơi cực nam, lại nghiêm lệnh cho hắn theo ngày quy định rời kinh đi nhậm phong, sau đó nếu không phụng chiếu thì không được một mình nhập kinh, bằng không luận xử tội mưu phản."
Mập Mạp lấy làm kinh hãi, Thọ Vương có lòng mưu phản, biếm hắn làm thứ dân cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng Anh Vương còn chưa phạm sai lầm gì, vì sao phụ hoàng cũng nghiêm khắc đối với hắn như vậy?
Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của Mập Mạp, hoàng thượng thở dài nói: " Các ngươi đều là con ruột của trẫm, trẫm làm như vậy chẳng lẽ không xót xa hay sao? Thế nhưng nếu quá mức ân trọng đối với bọn họ, trái lại sẽ phát sinh chuyện bọn họ âm thầm có lòng không hợp quy tắc. Trẫm không hi vọng sau khi trẫm chết, huynh đệ các ngươi vì ngôi vị hoàng đế mà tay chân tương tàn, trẫm nghĩ mãi, chỉ có xử trí như vậy, mới tránh cho thảm kịch phát sinh, về phần số phận tương lai của bọn họ ra sao, phải toàn bộ xem vào ý tứ của chính ngươi. Vô Bệnh, ngươi hiểu rõ chưa?"
Mập Mạp suy nghĩ một chút, như có sở ngộ gật đầu: " Phụ hoàng, nhi thần có điểm hiểu được. Phụ hoàng làm vậy, tương lai thần nhi lại ban ân cho bọn họ, khi đó bọn họ căn cơ mất hết, không có năng lực mưu phản, lại cảm động và ghi nhớ ân đức của nhi thần, bọn họ sẽ không tiếp tục làm ra chuyện mưu phản nữa."
Hoàng thượng vui mừng gật đầu: " Trẫm còn một chuyện muốn nói với ngươi, một năm nay triều đình phát sinh quá nhiều đại sự, thế cho nên việc này kéo dài suốt một năm mà vẫn không thể đi làm, hôm nay trẫm già rồi, mắt thấy không còn sống được vài ngày, trẫm giao chuyện này cho ngươi, đây cũng là chuyện lớn đầu tiên sau khi ngươi đăng cơ phải làm. Ngươi phải tận tâm làm cho tốt."
" Phụ hoàng thỉnh nói."
" Tháng bảy năm ngoái, Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức mật tấu, Giang Nam thất phủ, ngoại trừ Gia Hưng, còn lại sáu phủ đều xâu chuỗi lẫn nhau, dám sửa toàn bộ sổ sách và hộ tịch, nói dối hư báo khoản thu thuế cho triều đình, lén nuốt tham ô. Con số phi thường cực lớn, vụ án có nói có chút trọng thần trong kinh cũng có quan hệ liên quan trong đó."
" Phụ hoàng, vụ án đã có manh mối gì chưa?"
" Không có. Năm ngoái trẫm vội vàng xử lý chuyện Phan Văn Viễn mưu phản, vốn không có thời gian lo xử lý vụ án này, lúc Phan Văn Viễn đền tội, trẫm dự định lệnh Phương Tranh vượt Trường Giang xuống Giang Nam truy tra, thế nhưng Phương Tranh lại bị người bắt cóc ra khỏi thành, cả nửa tháng không về, chờ sau khi Phương Tranh quay về kinh, thái tử và Thọ Vương lại bắt đầu rục rịch, việc này một chuyện kéo tiếp một chuyện, trẫm không rảnh rỗi để xử lý, cho nên vẫn kéo dài tới hôm nay."
" Nếu phụ hoàng muốn Phương Tranh truy tra việc này, qua mấy ngày nữa nhi thần liền để hắn đi tra xét."
Hoàng thượng suy tư một trận, bỗng nhiên nở nụ cười: " Hôm nay đã trừ thái tử, thiên hạ an bình vô sự, Phương Tranh lại có chủ ý muốn được hưởng phúc thanh nhàn, nếu không làm cho tốt hắn có lẽ sẽ đòi từ quan quy ẩn, từ nay về sau cũng không bị một chút ràng buộc mà sống phóng túng, nếu hắn biết lúc này phụ tử chúng ta lại đánh chủ ý với hắn, phá hư mộng đẹp hưởng phúc mà hắn khổ tâm tìm kiếm, vẻ mặt của hắn nhất định sẽ rất đặc sắc."
Mập Mạp nghe vậy ngẩn người, sau đó cười ha ha.
Ánh nến trong tẩm cung lay động, một đôi cha con vô lương đang nhìn nhau cười, nương theo tiếng ho khan gián đoạn, quanh quẩn không ngừng trên bầu trời đêm của hoàng cung.
Bên trong Phương phủ.
Phương Tranh đang nằm trên giường hưởng thụ được Tiểu Lục xoa bóp toàn thân, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.
" A." Phương Tranh hắc xì thật to, sau đó cả người không tự chủ được rùng mình một cái, ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
" Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Tiểu Lục không giải thích được bèn hỏi.
" Ta cảm giác được có một cỗ yêu khí hèn mọn bất thường, đang bao trùm trời đất hướng ta chụp tới." Phương Tranh ngưng thần nhìn chung quanh, cắn răng ác thanh nói: " Mẹ nó! Trong mấy ngày tới chắc chắn lão tử sẽ gặp phải tiểu nhân."
/404
|