" Mỹ nữ, một mình có thấy tịch mịch hay không? Nàng thích thứ này sao? Ca ca mua cho nàng."
Thanh âm dâm đãng của Phương Tranh vừa rơi xuống, chỉ nghe một tiếng thét lớn chói tai của mỹ nữ, tiếng thét dẫn đến sự chú ý của người qua đường.
Phương Tranh vui vẻ, thanh âm nữ nhân này thật là dễ nghe, kêu lên cũng dễ nghe như vậy, hôm nay nếu có thể quen biết được nàng, nói vậy lúc cùng nàng điên loan đảo phượng, tiếng kêu sẽ tiêu hồn thực cốt, hơn nữa bờ mông nàng êm dịu vung cao, co dãn mười phần, ai nha. Nguy, hôm nay nhất định phải câu dẫn được nàng, nếu không ta sẽ phái người cướp đi…
Trong đầu Phương Tranh còn đang tính toán, mỹ nữ cũng đã ngừng tiếng thét chói tai, nổi giận đùng đùng xoay đầu lại, lộ ra gương mặt thoát tục tuyệt mỹ.
Đường nhìn hai người vừa gặp nhau, vừa sợ hãi vừa kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
" Là ngươi!"
" Không phải ta!"
Phương Tranh phản ứng thật nhanh, quay đầu liền đi.
" Đứng lại! Ngươi là tên lưu manh vô sỉ!" Mỹ nữ rõ ràng không phải loại người biết nén giận, thấy Phương Tranh mưu toan chạy trốn, vì vậy níu lấy ống tay áo Phương Tranh.
Hiện tại Phương Tranh hối hận đến ruột cũng phát xanh, trong lòng kêu khổ không ngừng, sờ ai không sờ hết lần này tới lần khác sờ soạng nàng, lão tử cùng nàng bát tự không hợp, đời trước khẳng định thiếu nàng không ít tiền.
Phương Tranh không quen nhiều người bên trong thành Tô Châu, nhận thức nữ nhân càng ít, chỉ có một, chính là Hàn gia tam tiểu thư. Mỹ nữ bị Phương Tranh sờ soạng hương mông, chính là Hàn gia tam tiểu thư Hàn Diệc Chân.
Trên đời có rất nhiều chuyện vừa khớp, có thứ rất đẹp, có thứ muốn lấy mạng.
Phương Tranh vừa khớp đã gặp phải chuyện muốn lấy mạng hắn.
Xoa xoa mồ hôi trên đầu, Phương Tranh dùng động tác thật chậm quay đầu lại, nhìn Hàn Diệc Chân xấu hổ cười: " Diệc Chân muội muội, thật xảo, ha hả, di? Sao ngươi hàm tình lôi kéo ta để làm chi?"
Gương mặt Hàn Diệc Chân hàm sương, đôi mắt to mỹ lệ chứa đầy nước mắt, đang dùng một loại ánh mắt căm hận xấu hổ trừng trừng nhìn Phương Tranh.
Mấy ngày nay bên trong thành Tô Châu sóng ngầm bắt đầu khởi động, sau khi khâm sai đến, càng làm nước xuân lẫn lộn đục ngầu, Hàn gia là Giang Nam đệ nhất thế gia, tự nhiên nằm trên đầu sóng ngọn gió. Hàn Diệc Chân gánh vác trọng trách hưng suy của gia tộc, mấy ngày nay cảm thấy lao tâm lao lực quá độ, mệt mỏi không chịu nổi, hôm nay cảnh xuân thật đẹp, vì vậy liền dẫn theo vài tên thị vệ và nha hoàn đi ra tán giải sầu, lại không nghĩ rằng thật bị người ta sờ vuốt cái mông, điều này làm cho một nữ tử còn chưa xuất giá làm sao chịu nổi?
Hàn Diệc Chân từ nhỏ đến lớn, được người phủng trong lòng bàn tay, từ khi lớn lên tới nay, dù là lời nói nặng cũng chưa từng nghe qua, miễn bàn tới chuyện bị người khinh bạc như vậy, làm nàng cảm thấy xấu hổ chính là, người khinh bạc nàng, chính là vị khâm sai đại thần danh chấn thiên hạ, là tên lưu manh vẫn làm nàng chướng mắt, người này quả thực là một bại hoại! Vô cùng xấu hổ, nàng càng đối với Phương Tranh tăng thêm vài phần hèn mọn và thống hận.
" Phương đại nhân, ngươi ở trên đường cái khinh bạc ta, có gì giải thích?" Hàn Diệc Chân hít sâu một hơi, nỗ lực khống chế tình tự của chính mình. Phương Tranh cũng rất xấu hổ, bị người sờ soạng còn đòi giải thích, trên đời này làm gì còn nhiều đạo lý như vậy để nói? Vì sao muốn sờ ngươi? Bởi vì trên toàn con đường chỉ có cái mông của ngươi tròn nhất đẹp nhất, không sờ ngươi thì sờ ai?
" A! Hàn tiểu thư, ngươi thật nhận sai người. Vừa rồi người sờ ngươi không phải ta, là người khác, không tin ngươi cho ta sờ một lần, vui vẻ khẳng định sẽ hoàn toàn không giống."
" Ngươi…ngươi…" Hàn Diệc Chân vừa thẹn vừa giận, cũng không còn khống chế được tâm tình, đưa nắm tay xinh xắn nhỏ nhắn, không để ý tới thân phân đại gia khuê tú, làm một chuyện cho tới hôm nay nàng luôn rất muốn làm, chính là chỉnh trị tên khâm sai đại thần này.
" Ta liều mạng với tên lưu manh vô sỉ ngươi!" Hàn Diệc Chân giống như một con hổ tiểu thư vừa xuống núi, điên rồ hướng Phương Tranh đánh tới, nước mắt trong đôi mắt xinh đẹp lại nhịn không được chảy xuống gương mặt, một đôi nắm tay nhỏ giã lên người Phương Tranh, làm Phương Tranh oa oa kêu to.
" Bảo hộ đại nhân!" Ôn Sâm kinh hãi, vội vàng vung tay lên, bọn thị vệ hoặc sáng hoặc tối đi theo phía sau Phương Tranh đồng loạt hiện thân, cùng xông ào lên.
Hàn Diệc Chân là tiểu thư thế gia, xuất hành tự nhiên cũng có thị vệ đi theo, lần này nghiêm trọng tới mức đánh nhau ngoài đầu đường, bọn họ đương nhiên cũng không hàm hồ, đều gầm lên một tiếng, sau đón xông lên đón lấy thị vệ của Phương Tranh, hai bên giương cung bạt kiếm, liền sắp vung tay.
" A, đàn bà điên sao? Không phải sờ soạng ngươi một chút, cần vậy sao?" Phương Tranh ôm đầu chật vật chạy trốn, phát hiện thị vệ hai bên cũng lập tức động thủ, Phương Tranh không khỏi vội la lên: " Uy! Các ngươi dừng tay! Ta và Diệc Chân muội muội liếc mắt đưa tình, quan cái rắm gì các ngươi? Đều lui ra cho lão tử!"
Phiên náo nhiệt đã hấp dẫn không ít bách tính bên đường cái vây xem, đám người vây quanh Phương Tranh và Hàn Diệc Chân chỉ trỏ, chẳng được bao lâu, bách tính vây xem kịch vui đã kéo ra ba tầng, người người trên mặt tràn đầy dáng tươi cười sung sướng. Hiển nhiên đối với một màn thiếu nữ tử truy sát đại nam nhân rất là thỏa mãn.
Hàn Diệc Chân nước mắt đầy mặt, lúc này nàng cũng không quan tâm tới bị mất mặt, tóc tai bù xù truy đánh Phương Tranh, theo tư thế của nàng, hận không thể ngay tại chỗ chém giết Phương Tranh mới thôi, truy sát chấp nhất như vậy làm Phương Tranh rất đau đầu.
" Hàn cô nương, Hàn tiểu thư, a, Hàn nãi nãi, ngài thả ta một con ngựa đi, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa, chú ý điểm ảnh hưởng có được hay không? Chúng ta đều là người có mặt mũi nha."
" Người có uy tín danh dự lại làm ra được chuyện hạ lưu xấu xa như vậy, ngươi còn biết xấu hổ hay không?" Hàn Diệc Chân vừa truy vừa nổi giận quát.
" Ôi, oan uổng chết ta! Lúc đó trên đường cái chỉ có một mình ngươi chổng mông, ta không sờ ngươi thì sờ ai?"
" Ngươi…hỗn đản!" Hàn Diệc Chân nghe vậy, gương mặt nổi lên vẻ giận dữ, nước mắt lại tuôn ra.
" Sưu."
Một kiện vật thể vô danh ném trúng Phương Tranh.
" Ai nha! Ta trúng chiêu rồi, Ôn Sâm, nhanh, dìu ta quay về hành quán, ta muốn dưỡng bệnh, dưỡng hơn một năm mới được. Ai cũng không gặp." Phương Tranh mưu toan dùng kế ve sầu thoát xác.
" Phương Tranh, nếu ngươi dám chạy, ta sẽ mang hết toàn bộ lực lượng Hàn gia, đi lên kinh thành cáo ngự trạng, thỉnh hoàng thượng vì Hàn gia làm chủ!" Hàn Diệc Chân nghẹn ngào giậm chân nói.
Phương Tranh nghe vậy không thể làm gì khác hơn là đứng lại. Người đàn bà này giống như phát điên, lời này cũng không phải uy hiếp, theo dáng dấp xấu hổ gần chết của nàng ta, có lẽ sẽ làm ra được, quả thực làm vậy, chuyện này nháo lớn. Phương Tranh không sợ chuyện Hàn gia cáo ngự trạng, với giao tình giữa hắn và Mập Mạp, dù có tố cáo hắn cũng không có nửa điểm tổn thất, hắn sợ chính là chuyện này nháo lên kinh thành, nếu bị Trường Bình biết được, những ngày tháng tốt đẹp của hắn xem như đến tận cùng.
Phương Tranh bất đắc dĩ quay đầu lại, giống như một Hán gian bị bắt, giơ cao hai tay, vẻ mặt đau khổ nói: " Trước tiên nói cho tốt, không cho đánh mặt…"
" Phanh!"
Sau nửa canh giờ, thành nam Tô Châu Thương Lãng Đình, sau lại bị khâm sai đại nhân đổi tên gọi là Nghênh Thân Đình, Phương Tranh và Hàn Diệc Chân đang ngồi đối diện trong đình, hai người lặng lẽ không nói gì, bầu không khí bên trong đình xấu hổ mà trầm mặc, hai người dỗi mắt nhìn hàng tùng bách xanh um xa xa, cùng Lâm Thanh Trì gợn sóng lân lân, cũng không liếc mắt nhìn đối phương.
Ôn Sâm dẫn mười mấy tên cấm quân cao thủ, sắc mặt nóng nóng thủ hộ bên ngoài đình, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Hàn gia thị vệ, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên cũng không giảm chút nào. Phương Tranh bị Hàn Diệc Chân đánh cho tơi bời, nguyên bản hắn cũng đuối lý, cho nên cắn răng sinh sôi nhận lấy tiểu nắm tay như mưa rền gió dữ của Hàn Diệc Chân.
Nghiêng đi thân thể không được tự nhiên, trên người truyền đến cảm giác đau đớn làm Phương Tranh phải hít sâu một hơi.
" Tê…" Phương Tranh nhe răng trợn mắt, khuôn mặt vặn vẹo.
Mẹ nó! Con mẹ nó thật xui! Trước đây ở đường lớn trong kinh thành, chính mình bình thường cũng hay làm chuyện này, sao đi tới Tô Châu, tùy tiện sờ sờ lại sờ lấy thế gia tiểu thư? Xem ra mao bệnh háo sắc phải tạm thời từ bỏ mới được, may là Hàn tam tiểu thư không biết võ công, nếu không lúc này chỉ sợ mình đang hấp hối từ lâu.
Khuôn mặt Hàn Diệc Chân bình tĩnh, nhưng sóng lớn trong lòng lại dâng cao tận trời. Xưa nay nàng vốn văn tĩnh dịu dàng, đến bây giờ cũng không dám tin tưởng chính mình không ngờ lại ở trên đường cái đánh khâm sai đại thần. Nghĩ đến dáng dấp chật vật của Phương Tranh ôm đầu trên lủi dưới nhảy, nàng có chút muốn cười, nhưng nghĩ lại nhớ tới việc hắn động tay động chân với nàng, lửa giận thật vất vả mới dẹp loạn xuống tới, lại thăng đằng lên xông ra.
Khóe mắt hơi hơi nghiêng, dư quang nhìn thấy Phương Tranh đau đến hít hơi, Hàn Diệc Chân nghĩ vừa tức vừa giận, đáng đời! Tên lưu manh vô sỉ! Nếu không xem trọng thân phận khâm sai đại thần của hắn, thay đổi là nam tử tầm thường dám đối với nàng như vậy, lúc này sợ rằng ngay cả thi thể đều không hợp lại được đầy đủ mất rồi.
Hít sâu một hơi thở, Hàn Diệc Chân đánh vỡ trầm mặc, nói: " Nói, vì sao ngươi phải khinh bạc vô lễ đối với ta?"
Phương Tranh nghe vậy cứng lại, thần sắc ẩn vẻ xấu hổ nhưng chợt lóe rồi mất, hắn đảo mắt vòng vo, lập tức trầm thống thở dài, dùng khẩu khí ưu quốc ưu dân, ngưng trọng nói: " Giang Nam thuế án vẫn không có manh mối, bổn quan đang vô cùng phiền não…"
" Ta không có hỏi ngươi chuyện này, chỉ hỏi ngươi, vì sao khinh bạc ta? Ngươi là đang cố ý nhục nhã Hàn gia sao?"
" Ai, oan uổng! Giang Nam thuế án không có manh mối, tâm tình rất phiền muộn, bổn quan quá phiền não, liền muốn đi ra ngoài dạo giải sầu…"
Con ngươi trong như nước mùa thu của Hàn Diệc Chân hơi nheo lại, giọng nói vẫn đang bình thản: " Cho nên phương pháp ngươi thư hoãn phiền não, đó là ra đường cái khinh bạc nữ tử?"
Phương Tranh biểu tình thoải mái gật đầu, lập tức cả kinh, lại nhanh nhẹn lắc đầu: " Đó là một hiểu lầm, kỳ thực bình thường ta là một người rất nghiêm túc, thực sự, ngươi đi kinh thành hỏi thăm một chút, sinh hoạt tác phong của Trung Quốc Công Phương Tranh có phải là chính phái…"
Hàn Diệc Chân lại âm thầm nắm chặt tay: " Vậy sao ngươi còn khinh bạc đối với ta?"
Phương Tranh ngượng ngùng nhìn nàng một cái, có chút ngại ngùng cúi đầu, không có ý tứ nói: " Ngươi vui sướng…hay ta vui sướng…"
Vừa rồi vì sao mình không tươi sống đánh chết tên lưu manh này? Gương mặt Hàn Diệc Chân nén giận, trong lòng vô cùng hối hận.
Vốn nàng đánh xong Phương Tranh thì định về phủ, sau khi phát tiết sự tức giận đầy bụng, nàng tỉnh táo lại, hôm nay Phương Tranh và Hàn gia có quan hệ kết minh, nàng nghĩ lúc này không thể hành động theo cảm tình, dù sao có câu mọi người tổn hại thì cùng tổn hại. Vì vậy nàng liền cùng Phương Tranh đi tới Thương Lãng Đình, muốn cùng hắn thảo luận sự tiến triển của Giang Nam thuế án một chút, xem Hàn gia có thể giúp đỡ gì cho hắn hay không, chỉ có giúp hắn mau chóng xong xuôi vụ án này, mới có thể cho hắn cút ra khỏi thành Tô Châu trở lại kinh thành, sau này mình cũng không bao giờ phải nhìn thấy hắn nữa.
" Vụ án làm được thế nào? Có gì khó xử hay không?" Sau khi tỉnh táo lại Hàn Diệc Chân khôi phục sự cơ trí bình tĩnh trong dĩ vãng, tùy tùy tiện tiện hỏi một câu cũng lộ ra khí độ thong dong của thế gia giàu có.
Phương Tranh thấy nàng rốt cục không còn dây dưa ở sự kiện bị sờ mông, không khỏi cũng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu than thở: " Ta đã bắt giữ Lý Bá Ngôn, nhưng đầu mối của vụ án cũng bị chặt đứt, muốn tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, Lý Bá Ngôn chỉ là bị người lợi dụng, ngoại trừ giúp người sau màn tham bạc, cái gì hắn cũng không biết."
Hàn Diệc Chân cau lại đôi mày thanh tú, trầm ngâm nói: " Còn năm vị tri phủ khác thì sao? Lẽ nào bọn họ cái gì cũng không biết?"
Phương Tranh cười khổ nói: " Ta đã phái người nghiêm mật giám thị năm vị tri phủ kia, nhưng khả năng hơn phân nửa là phí công, người sau màn nếu dám lưu lại tính mạng bọn họ, không giết bọn họ diệt khẩu, nói vậy bọn họ cũng không biết được thứ gì có giá trị."
Phương Tranh xòe tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: " Hiện tại cả vụ án tiến nhập cục diện bế tắc, vốn không biết nên làm sao đánh vỡ, bởi vì toàn bộ đầu mối đều bị chặt đứt, ta và thủ hạ giống như những con ruồi, chung quanh mù tán loạn chuyển, nhưng tìm không được lối ra."
Hàn Diệc Chân nghiêng đầu nhìn hắn.
" Ai, ánh mắt của ngươi rất có vấn đề, có phải đang nghĩ ta thật sự rất giống con ruồi?" Phương Tranh đối với ánh mắt của nàng rất mẫn cảm.
Hàn Diệc Chân hé miệng muốn cười, ngẫm lại không đúng, lại dùng sức nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm chỉnh gật đầu.
Người đàn bà này cũng thành thật, nhưng thành thật đến mức đáng trách, hai người nói chuyện phảng phất cũng tiến vào cục diện bế tắc, trong đình lại trầm mặc khiến người khác phải phiền muộn.
Phương Tranh cắn răng, quyết định không để ý tới nàng, nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Trì đang gợn sóng lấp lánh bên ngoài, gió xuân thổi qua, gợi lên hàng liễu rũ bên hồ, cành liễu theo gió, giống như một đám mỹ nhân thướt tha đa tình, đang phong tình vạn chủng uốn éo vòng eo.
Đón gió chắp tay, nho sam màu nguyệt bạch hơi phấp phới, lại phối cùng vóc người thon gầy của hắn, cùng gương mặt tuấn tú có vẻ nghiêm túc trang trọng, Hàn Diệc Chân nhìn Phương Tranh, giờ khắc này nàng bỗng nhiên phát giác, nguyên lai tên lưu manh này thật có điểm tuấn tú thật sự.
Kết luận này làm lòng nàng có chút xấu hổ, vội vàng nghiêng đầu qua, không tiếp tục nhìn hắn. Gương mặt cũng không bị khống chế hơi đỏ lên, cảm giác trên mặt giống như có hai luồng lửa nóng, thiêu đốt lên.
Khái khái hai tiếng, Hàn Diệc Chân mượn việc này che giấu hoảng loạn trong lòng, thản nhiên nói: " Phương đại nhân, có chỗ nào cần Hàn gia giúp đỡ không?"
Phương Tranh xoay người, thần tình khổ não lắc đầu, dù manh mối cũng không có, Hàn gia có thể giúp đỡ được việc gì?
Hàn Diệc Chân liếc mắt nhìn Phương Tranh, nhẹ nhàng nói: " Phương đại nhân, kỳ thực truy tra Giang Nam thuế án, ngay từ đầu ngươi đã đi sai phương hướng."
" Có ý tứ?" Phương Tranh ngẩng đầu hỏi.
Hàn Diệc Chân khẽ cười, trong mắt toát ra quang mang cơ trí, ngón tay ngọc nhỏ và dài gõ nhẹ hai lần lên trên bàn ngọc, sau đó thản nhiên cười nói: " Ngươi có cảm giác được hay không, từ khi ngươi hạ Giang Nam đến bây giờ, lúc truy tra thuế án, phảng phất vẫn bị người sau màn nắm mũi dắt đi? Hắn nguyện ý cho ngươi tra được đầu mối gì, thì ngươi mới nhìn thấy, nếu hắn không muốn cho ngươi nhìn thấy thứ gì, ngươi cũng giống như hiện tại, không có chút manh mối, Phương đại nhân, đừng giận dân nữ nói thẳng, tra án nếu tra như ngươi, dù mười năm cũng không ra kết quả, trái lại không công lãng phí nhân lực vật lực của triều đình."
Ánh mắt Phương Tranh sáng lên, nhất thời ôm lấy bàn tay Hàn Diệc Chân, còn không ngừng vuốt ve sờ soạng, trong miệng cấp thiết nói: " Tiểu sinh ngu dốt, mong rằng Diệc Chân muội muội dạy ta."
Hàn Diệc Chân giận dữ, dùng sức rút tay về, không chút nghĩ ngợi liền một quyền đánh lên mặt Phương Tranh.
" Đồ lưu manh, muốn chết!"
" Phanh!"
Lạnh đầu.
Phương Tranh ôm lấy một mắt viền đen, thần tình khổ sở: " Có cần đánh vào mặt không?"
Hàn Diệc Chân cũng cảm thấy ngại ngùng, nhưng nàng rất nhanh liền thoải mái, ai kêu tên lưu manh động tay động chân với nàng, đáng đời!
" Khái, Phương đại nhân, nếu ngươi thật muốn nghe phương pháp của dân nữ, xin mời ngươi thành thật ngồi yên, không cho động tay động chân nữa!" Hàn Diệc Chân có vài phần xấu hổ cắn cắn môi dưới.
Phương Tranh vội vàng gật đầu.
Nhanh lên phá án, nhanh lên về nhà chờ nhi tử sinh ra, ai cam tâm tình nguyện ở lại địa phương quỷ quái này? Về phần vị thế gia tiểu thư nhìn như văn tĩnh tuyệt sắc trước mắt, nên nhanh chóng chặt đứt niệm tưởng đối với nàng thôi, đừng nói Hàn gia sẽ không đồng ý cho nàng làm thiếp, dù là chỗ Trường Bình cũng không biết làm sao ăn nói, dù là nữ nhân này có ý gì với mình chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa…
" Phương đại nhân, sở dĩ vụ án cho tới bây giờ còn không có tiến triển, dân nữ cho rằng phương pháp của ngươi dùng đã sai rồi." Nói đến chính sự, Hàn Diệc Chân cũng không sợ đắc tội với người, đối mặt sắc mặt nóng nóng của Phương Tranh, vẫn chậm rãi mà nói.
" Người sau màn hành sự độc ác cuồng ngạo, dám dùng thế lực bắt ép sáu tri phủ của lục phủ, lại nuốt thuế ngân tới hơn hai ngàn vạn lượng. Nếu không có thế lực và căn cơ khổng lồ, tuyệt đối không thể nào làm được, cho nên hắn nhìn như không có dấu vết để tìm kiếm, kỳ thực đã để lại rất nhiều đầu mối cho ngươi, chỉ là chính ngươi không thấy được mà thôi."
Phương Tranh thần tình ngưng trọng nói: " Ý tứ của ngươi là nói nếu thế lực của hắn khổng lồ, thì tuyệt sẽ không chỉ dựa vào sáu tri phủ tham bạc cho hắn, mà ánh mắt của ta cũng không nên chỉ dừng lại trên người sáu tri phủ, mà hẳn nên phóng xa hơn một chút?"
Hàn Diệc Chân mỉm cười nói: " Ngươi cũng không ngu ngốc lắm."
" Ai, hảo hảo nói, tin ta lại sờ ngươi không…"
" Ngươi dám!"
Cãi nhau vài câu, Hàn Diệc Chân nói tiếp: " Sáu tri phủ có một điểm giống nhau, bọn họ đều bị người dùng thế lực bắt ép hiếp bức, bị người nắm nhược điểm, cho nên phải tùy hắn sai khiến, nhưng ngươi đã quên một chuyện trọng yếu."
" Chuyện gì?"
Hàn Diệc Chân nhìn hắn, lo lắng nói: " Giang Nam tổng cộng có bảy phủ, đã có sáu phủ bị hắn dùng thế lực bắt ép, còn một vị tri phủ cuối cùng của phủ thứ bảy thì sao? Vì sao hắn lại không bị dùng thế lực bắt ép? Lẽ nào nói hắn khôn khéo hơn người, hóa giải cái tròng người khác gài cho hắn? Có lẽ nói hắn căn bản có cấu kết với người sau màn, vừa ăn cướp vừa la làng?"
" Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức?" Phương Tranh thất thanh cả kinh nói.
" Năm ngoái Lý Hoài Đức mật tấu kinh thành, nói tri phủ Giang Nam lục phủ lén khuynh nuốt thuế ngân vô số, khi đó tiên hoàng bận nhiều việc, lại bị nội loạn, cho nên không rảnh rút tay ra xử lý việc này. Vẫn kéo dài tới năm nay, tân hoàng lên ngôi, thiên hạ thái bình, lúc này mới phái ta hạ Giang Nam, ý tứ của ngươi chẳng lẽ nói Lý Hoài Đức có hiềm nghi?"
Hàn Diệc Chân lắc đầu nói: " Ta cũng không có ý tứ gì, chỉ là thấy hiếu kỳ, thủ đoạn của người sau màn khôn khéo độc ác, lục phủ tri phủ trà trộn quan trường nhiều năm, tâm tư kín đáo, không ngờ cũng bị hắn gài được bẫy. Vì sao chỉ một mình Lý Hoài Đức tránh thoát? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quặc sao?"
Phương Tranh gật đầu: " Không sai, quả nhiên có chuyện, ta vẫn không hề nghĩ qua, mặc kệ Lý Hoài Đức có trong sạch hay không, ta đều phải đưa hắn tới Tô Châu, ngay mặt nói chuyện mới được."
Hàn Diệc Chân lắc đầu nói: " Đại nhân lỗ mãng rồi, nếu chỉ đơn độc tuyên Gia Hưng tri phủ đi Tô Châu, hành động này không thích hợp, những tri phủ khác nếu nghe tiếng gió thổi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Người có tật giật mình, lẽ nào ngươi không sợ bọn họ chó cùng rứt giậu sẽ làm ra những cử động điên cuồng?"
" Có đạo lý. Đem bọn họ đưa hết đến Tô Châu, cứ nói bổn khâm sai thay thế thiên tử tuần thú Giang Nam bảy phủ, toàn bộ các tri phủ đến Tô Châu báo cáo công tác, để Lại Bộ bình phán thành tích của quan viên cuối năm."
" Đại nhân anh minh!" Hàn Diệc Chân liếc mắt nhìn Phương Tranh, trong miệng nói anh minh, nhưng rõ ràng chỉ mang theo vài phần có lệ.
Phương Tranh lại hiểu rõ Hàn Diệc Chân càng sâu thêm một tầng.
Trước khi hắn xuống Giang Nam, Ảnh Tử đã sờ soạng đại khái về các đại thế gia Giang Nam, khi nhắc tới Hàn gia, tình báo của Ảnh Tử biểu hiện, Hàn gia nhiều năm qua không tranh đấu với nhân thế, thế nhưng thế lực và tài nguyên mấy năm nay phát triển không ngừng, trong đó cũng không phải là công lao của gia chủ Hàn gia là Hàn Trúc, toàn bộ đều nhờ vào nữ nhi của Hàn Trúc Hàn Diệc Chân ở sau lưng bày mưu tính kế. Hàn gia có thể có được danh xưng Giang nam đệ nhất gia như hôm nay, Hàn Diệc Chân đúng là lập công lớn nhất.
Người đàn bà này quả thực cũng giống như trong lời đồn đãi thông tuệ đa trí, quả nhiên là một nhân vật nha.
Phương Tranh cười hắc hắc, mắt chăm chú nhìn Hàn Diệc Chân nói: " Diệc Chân muội muội…"
Hàn Diệc Chân nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: " Phương đại nhân, công là công, tư là tư, ta ra mưu sách cho đại nhân, chỉ là thực hiện hứa hẹn của Hàn gia, dân nữ và đại nhân không hề có giao tình, thỉnh đại nhân tự trọng, chớ gọi thân mật như thế."
" Ai nha, cái gì mà công là công( còn có nghĩa là đực), mẫu là cái chứ. Ta là công, ngươi là mẫu, ngươi ta hai nhà là thế giao, gọi ngươi muội muội lẽ nào đã gọi sai sao? Diệc Chân muội muội, hôm nay đa tạ ngươi, nghĩ không ra ngươi lại thông minh như vậy. Nói mấy câu đã đẩy ta ra khỏi mây đen gặp trăng sáng, cùng muội muội nói chuyện một buổi, như được súc ruột, như gõ muộn côn vào đầu, thực sự làm cho hiểu biết sáng ngời, ý nghĩ rõ ràng hơn không ít."
Hàn Diệc Chân không nhịn được nhìn sắc trời một chút, nói: " Ngươi nói linh tinh gì vậy? Phương đại nhân, còn việc gì không? Không có việc gì thì dân nữ xin cáo lui."
" Có. Còn có một chuyện, làm ta phi thường hoang mang, cầu muội muội giải thích nghi hoặc cho ta, ngu huynh vô cùng cảm kích."
Gương mặt Hàn Diệc Chân hòa hoãn, thản nhiên nói: " Chuyện gì? Nói đi."
Phương Tranh như kẻ trộm hề hề quan sát Hàn Diệc Chân, ánh mắt sắc mị mị cố ý dừng lại một chút trên bộ ngực êm dịu vung cao, làm Hàn Diệc Chân lông tóc dựng đứng, trong lòng dần dần nảy sinh tức giận.
Liếm liếm môi, Phương Tranh phụng phịu nói: " Diệc Chân muội muội, vừa rồi ngươi chỉnh ta thảm như thế, có phải nên biểu thị một chút hay không? Ta đường đường là khâm sai đại thần, bị một nữ tử ở trên đường cái truy chạy trối chết, khái, là dùng chiến lược thối lui, thật sự là mất mặt triều đình và bổn quan, ta nghĩ ngươi hẳn nên bồi thường tổn thất tinh thần của ta mới đúng."
" Ngươi cư nhiên còn có mặt mũi đòi bồi thường?" Đôi mắt đẹp của Hàn Diệc Chân híp lại, giọng nói băng lãnh: " Ngươi dự định bao nhiêu?"
Phương Tranh cười hắc hắc, nhìn nàng dựng thẳng một ngón tay.
" Một ngàn lượng?"
Phương Tranh lắc đầu.
" Một vạn lượng?" Thanh âm Hàn Diệc Chân có chút run, đang cố nén tức giận.
Phương Tranh tiếp tục lắc đầu.
" Rốt cục ngươi muốn bao nhiêu?" Hàn Diệc Chân nắm chặt tay thật nhanh, nàng quyết định, nếu Phương Tranh thật dám mở miệng, nàng thật không chút do dự huy quyền chỉnh chết hắn. Ngón tay Phương Tranh lúc ẩn lúc hiện ngay trước mặt nàng, bỗng nhiên hắc hắc sắc cười nói: " Lại nhượng cho ta sờ một chút."
Thanh âm dâm đãng của Phương Tranh vừa rơi xuống, chỉ nghe một tiếng thét lớn chói tai của mỹ nữ, tiếng thét dẫn đến sự chú ý của người qua đường.
Phương Tranh vui vẻ, thanh âm nữ nhân này thật là dễ nghe, kêu lên cũng dễ nghe như vậy, hôm nay nếu có thể quen biết được nàng, nói vậy lúc cùng nàng điên loan đảo phượng, tiếng kêu sẽ tiêu hồn thực cốt, hơn nữa bờ mông nàng êm dịu vung cao, co dãn mười phần, ai nha. Nguy, hôm nay nhất định phải câu dẫn được nàng, nếu không ta sẽ phái người cướp đi…
Trong đầu Phương Tranh còn đang tính toán, mỹ nữ cũng đã ngừng tiếng thét chói tai, nổi giận đùng đùng xoay đầu lại, lộ ra gương mặt thoát tục tuyệt mỹ.
Đường nhìn hai người vừa gặp nhau, vừa sợ hãi vừa kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
" Là ngươi!"
" Không phải ta!"
Phương Tranh phản ứng thật nhanh, quay đầu liền đi.
" Đứng lại! Ngươi là tên lưu manh vô sỉ!" Mỹ nữ rõ ràng không phải loại người biết nén giận, thấy Phương Tranh mưu toan chạy trốn, vì vậy níu lấy ống tay áo Phương Tranh.
Hiện tại Phương Tranh hối hận đến ruột cũng phát xanh, trong lòng kêu khổ không ngừng, sờ ai không sờ hết lần này tới lần khác sờ soạng nàng, lão tử cùng nàng bát tự không hợp, đời trước khẳng định thiếu nàng không ít tiền.
Phương Tranh không quen nhiều người bên trong thành Tô Châu, nhận thức nữ nhân càng ít, chỉ có một, chính là Hàn gia tam tiểu thư. Mỹ nữ bị Phương Tranh sờ soạng hương mông, chính là Hàn gia tam tiểu thư Hàn Diệc Chân.
Trên đời có rất nhiều chuyện vừa khớp, có thứ rất đẹp, có thứ muốn lấy mạng.
Phương Tranh vừa khớp đã gặp phải chuyện muốn lấy mạng hắn.
Xoa xoa mồ hôi trên đầu, Phương Tranh dùng động tác thật chậm quay đầu lại, nhìn Hàn Diệc Chân xấu hổ cười: " Diệc Chân muội muội, thật xảo, ha hả, di? Sao ngươi hàm tình lôi kéo ta để làm chi?"
Gương mặt Hàn Diệc Chân hàm sương, đôi mắt to mỹ lệ chứa đầy nước mắt, đang dùng một loại ánh mắt căm hận xấu hổ trừng trừng nhìn Phương Tranh.
Mấy ngày nay bên trong thành Tô Châu sóng ngầm bắt đầu khởi động, sau khi khâm sai đến, càng làm nước xuân lẫn lộn đục ngầu, Hàn gia là Giang Nam đệ nhất thế gia, tự nhiên nằm trên đầu sóng ngọn gió. Hàn Diệc Chân gánh vác trọng trách hưng suy của gia tộc, mấy ngày nay cảm thấy lao tâm lao lực quá độ, mệt mỏi không chịu nổi, hôm nay cảnh xuân thật đẹp, vì vậy liền dẫn theo vài tên thị vệ và nha hoàn đi ra tán giải sầu, lại không nghĩ rằng thật bị người ta sờ vuốt cái mông, điều này làm cho một nữ tử còn chưa xuất giá làm sao chịu nổi?
Hàn Diệc Chân từ nhỏ đến lớn, được người phủng trong lòng bàn tay, từ khi lớn lên tới nay, dù là lời nói nặng cũng chưa từng nghe qua, miễn bàn tới chuyện bị người khinh bạc như vậy, làm nàng cảm thấy xấu hổ chính là, người khinh bạc nàng, chính là vị khâm sai đại thần danh chấn thiên hạ, là tên lưu manh vẫn làm nàng chướng mắt, người này quả thực là một bại hoại! Vô cùng xấu hổ, nàng càng đối với Phương Tranh tăng thêm vài phần hèn mọn và thống hận.
" Phương đại nhân, ngươi ở trên đường cái khinh bạc ta, có gì giải thích?" Hàn Diệc Chân hít sâu một hơi, nỗ lực khống chế tình tự của chính mình. Phương Tranh cũng rất xấu hổ, bị người sờ soạng còn đòi giải thích, trên đời này làm gì còn nhiều đạo lý như vậy để nói? Vì sao muốn sờ ngươi? Bởi vì trên toàn con đường chỉ có cái mông của ngươi tròn nhất đẹp nhất, không sờ ngươi thì sờ ai?
" A! Hàn tiểu thư, ngươi thật nhận sai người. Vừa rồi người sờ ngươi không phải ta, là người khác, không tin ngươi cho ta sờ một lần, vui vẻ khẳng định sẽ hoàn toàn không giống."
" Ngươi…ngươi…" Hàn Diệc Chân vừa thẹn vừa giận, cũng không còn khống chế được tâm tình, đưa nắm tay xinh xắn nhỏ nhắn, không để ý tới thân phân đại gia khuê tú, làm một chuyện cho tới hôm nay nàng luôn rất muốn làm, chính là chỉnh trị tên khâm sai đại thần này.
" Ta liều mạng với tên lưu manh vô sỉ ngươi!" Hàn Diệc Chân giống như một con hổ tiểu thư vừa xuống núi, điên rồ hướng Phương Tranh đánh tới, nước mắt trong đôi mắt xinh đẹp lại nhịn không được chảy xuống gương mặt, một đôi nắm tay nhỏ giã lên người Phương Tranh, làm Phương Tranh oa oa kêu to.
" Bảo hộ đại nhân!" Ôn Sâm kinh hãi, vội vàng vung tay lên, bọn thị vệ hoặc sáng hoặc tối đi theo phía sau Phương Tranh đồng loạt hiện thân, cùng xông ào lên.
Hàn Diệc Chân là tiểu thư thế gia, xuất hành tự nhiên cũng có thị vệ đi theo, lần này nghiêm trọng tới mức đánh nhau ngoài đầu đường, bọn họ đương nhiên cũng không hàm hồ, đều gầm lên một tiếng, sau đón xông lên đón lấy thị vệ của Phương Tranh, hai bên giương cung bạt kiếm, liền sắp vung tay.
" A, đàn bà điên sao? Không phải sờ soạng ngươi một chút, cần vậy sao?" Phương Tranh ôm đầu chật vật chạy trốn, phát hiện thị vệ hai bên cũng lập tức động thủ, Phương Tranh không khỏi vội la lên: " Uy! Các ngươi dừng tay! Ta và Diệc Chân muội muội liếc mắt đưa tình, quan cái rắm gì các ngươi? Đều lui ra cho lão tử!"
Phiên náo nhiệt đã hấp dẫn không ít bách tính bên đường cái vây xem, đám người vây quanh Phương Tranh và Hàn Diệc Chân chỉ trỏ, chẳng được bao lâu, bách tính vây xem kịch vui đã kéo ra ba tầng, người người trên mặt tràn đầy dáng tươi cười sung sướng. Hiển nhiên đối với một màn thiếu nữ tử truy sát đại nam nhân rất là thỏa mãn.
Hàn Diệc Chân nước mắt đầy mặt, lúc này nàng cũng không quan tâm tới bị mất mặt, tóc tai bù xù truy đánh Phương Tranh, theo tư thế của nàng, hận không thể ngay tại chỗ chém giết Phương Tranh mới thôi, truy sát chấp nhất như vậy làm Phương Tranh rất đau đầu.
" Hàn cô nương, Hàn tiểu thư, a, Hàn nãi nãi, ngài thả ta một con ngựa đi, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa, chú ý điểm ảnh hưởng có được hay không? Chúng ta đều là người có mặt mũi nha."
" Người có uy tín danh dự lại làm ra được chuyện hạ lưu xấu xa như vậy, ngươi còn biết xấu hổ hay không?" Hàn Diệc Chân vừa truy vừa nổi giận quát.
" Ôi, oan uổng chết ta! Lúc đó trên đường cái chỉ có một mình ngươi chổng mông, ta không sờ ngươi thì sờ ai?"
" Ngươi…hỗn đản!" Hàn Diệc Chân nghe vậy, gương mặt nổi lên vẻ giận dữ, nước mắt lại tuôn ra.
" Sưu."
Một kiện vật thể vô danh ném trúng Phương Tranh.
" Ai nha! Ta trúng chiêu rồi, Ôn Sâm, nhanh, dìu ta quay về hành quán, ta muốn dưỡng bệnh, dưỡng hơn một năm mới được. Ai cũng không gặp." Phương Tranh mưu toan dùng kế ve sầu thoát xác.
" Phương Tranh, nếu ngươi dám chạy, ta sẽ mang hết toàn bộ lực lượng Hàn gia, đi lên kinh thành cáo ngự trạng, thỉnh hoàng thượng vì Hàn gia làm chủ!" Hàn Diệc Chân nghẹn ngào giậm chân nói.
Phương Tranh nghe vậy không thể làm gì khác hơn là đứng lại. Người đàn bà này giống như phát điên, lời này cũng không phải uy hiếp, theo dáng dấp xấu hổ gần chết của nàng ta, có lẽ sẽ làm ra được, quả thực làm vậy, chuyện này nháo lớn. Phương Tranh không sợ chuyện Hàn gia cáo ngự trạng, với giao tình giữa hắn và Mập Mạp, dù có tố cáo hắn cũng không có nửa điểm tổn thất, hắn sợ chính là chuyện này nháo lên kinh thành, nếu bị Trường Bình biết được, những ngày tháng tốt đẹp của hắn xem như đến tận cùng.
Phương Tranh bất đắc dĩ quay đầu lại, giống như một Hán gian bị bắt, giơ cao hai tay, vẻ mặt đau khổ nói: " Trước tiên nói cho tốt, không cho đánh mặt…"
" Phanh!"
Sau nửa canh giờ, thành nam Tô Châu Thương Lãng Đình, sau lại bị khâm sai đại nhân đổi tên gọi là Nghênh Thân Đình, Phương Tranh và Hàn Diệc Chân đang ngồi đối diện trong đình, hai người lặng lẽ không nói gì, bầu không khí bên trong đình xấu hổ mà trầm mặc, hai người dỗi mắt nhìn hàng tùng bách xanh um xa xa, cùng Lâm Thanh Trì gợn sóng lân lân, cũng không liếc mắt nhìn đối phương.
Ôn Sâm dẫn mười mấy tên cấm quân cao thủ, sắc mặt nóng nóng thủ hộ bên ngoài đình, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Hàn gia thị vệ, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên cũng không giảm chút nào. Phương Tranh bị Hàn Diệc Chân đánh cho tơi bời, nguyên bản hắn cũng đuối lý, cho nên cắn răng sinh sôi nhận lấy tiểu nắm tay như mưa rền gió dữ của Hàn Diệc Chân.
Nghiêng đi thân thể không được tự nhiên, trên người truyền đến cảm giác đau đớn làm Phương Tranh phải hít sâu một hơi.
" Tê…" Phương Tranh nhe răng trợn mắt, khuôn mặt vặn vẹo.
Mẹ nó! Con mẹ nó thật xui! Trước đây ở đường lớn trong kinh thành, chính mình bình thường cũng hay làm chuyện này, sao đi tới Tô Châu, tùy tiện sờ sờ lại sờ lấy thế gia tiểu thư? Xem ra mao bệnh háo sắc phải tạm thời từ bỏ mới được, may là Hàn tam tiểu thư không biết võ công, nếu không lúc này chỉ sợ mình đang hấp hối từ lâu.
Khuôn mặt Hàn Diệc Chân bình tĩnh, nhưng sóng lớn trong lòng lại dâng cao tận trời. Xưa nay nàng vốn văn tĩnh dịu dàng, đến bây giờ cũng không dám tin tưởng chính mình không ngờ lại ở trên đường cái đánh khâm sai đại thần. Nghĩ đến dáng dấp chật vật của Phương Tranh ôm đầu trên lủi dưới nhảy, nàng có chút muốn cười, nhưng nghĩ lại nhớ tới việc hắn động tay động chân với nàng, lửa giận thật vất vả mới dẹp loạn xuống tới, lại thăng đằng lên xông ra.
Khóe mắt hơi hơi nghiêng, dư quang nhìn thấy Phương Tranh đau đến hít hơi, Hàn Diệc Chân nghĩ vừa tức vừa giận, đáng đời! Tên lưu manh vô sỉ! Nếu không xem trọng thân phận khâm sai đại thần của hắn, thay đổi là nam tử tầm thường dám đối với nàng như vậy, lúc này sợ rằng ngay cả thi thể đều không hợp lại được đầy đủ mất rồi.
Hít sâu một hơi thở, Hàn Diệc Chân đánh vỡ trầm mặc, nói: " Nói, vì sao ngươi phải khinh bạc vô lễ đối với ta?"
Phương Tranh nghe vậy cứng lại, thần sắc ẩn vẻ xấu hổ nhưng chợt lóe rồi mất, hắn đảo mắt vòng vo, lập tức trầm thống thở dài, dùng khẩu khí ưu quốc ưu dân, ngưng trọng nói: " Giang Nam thuế án vẫn không có manh mối, bổn quan đang vô cùng phiền não…"
" Ta không có hỏi ngươi chuyện này, chỉ hỏi ngươi, vì sao khinh bạc ta? Ngươi là đang cố ý nhục nhã Hàn gia sao?"
" Ai, oan uổng! Giang Nam thuế án không có manh mối, tâm tình rất phiền muộn, bổn quan quá phiền não, liền muốn đi ra ngoài dạo giải sầu…"
Con ngươi trong như nước mùa thu của Hàn Diệc Chân hơi nheo lại, giọng nói vẫn đang bình thản: " Cho nên phương pháp ngươi thư hoãn phiền não, đó là ra đường cái khinh bạc nữ tử?"
Phương Tranh biểu tình thoải mái gật đầu, lập tức cả kinh, lại nhanh nhẹn lắc đầu: " Đó là một hiểu lầm, kỳ thực bình thường ta là một người rất nghiêm túc, thực sự, ngươi đi kinh thành hỏi thăm một chút, sinh hoạt tác phong của Trung Quốc Công Phương Tranh có phải là chính phái…"
Hàn Diệc Chân lại âm thầm nắm chặt tay: " Vậy sao ngươi còn khinh bạc đối với ta?"
Phương Tranh ngượng ngùng nhìn nàng một cái, có chút ngại ngùng cúi đầu, không có ý tứ nói: " Ngươi vui sướng…hay ta vui sướng…"
Vừa rồi vì sao mình không tươi sống đánh chết tên lưu manh này? Gương mặt Hàn Diệc Chân nén giận, trong lòng vô cùng hối hận.
Vốn nàng đánh xong Phương Tranh thì định về phủ, sau khi phát tiết sự tức giận đầy bụng, nàng tỉnh táo lại, hôm nay Phương Tranh và Hàn gia có quan hệ kết minh, nàng nghĩ lúc này không thể hành động theo cảm tình, dù sao có câu mọi người tổn hại thì cùng tổn hại. Vì vậy nàng liền cùng Phương Tranh đi tới Thương Lãng Đình, muốn cùng hắn thảo luận sự tiến triển của Giang Nam thuế án một chút, xem Hàn gia có thể giúp đỡ gì cho hắn hay không, chỉ có giúp hắn mau chóng xong xuôi vụ án này, mới có thể cho hắn cút ra khỏi thành Tô Châu trở lại kinh thành, sau này mình cũng không bao giờ phải nhìn thấy hắn nữa.
" Vụ án làm được thế nào? Có gì khó xử hay không?" Sau khi tỉnh táo lại Hàn Diệc Chân khôi phục sự cơ trí bình tĩnh trong dĩ vãng, tùy tùy tiện tiện hỏi một câu cũng lộ ra khí độ thong dong của thế gia giàu có.
Phương Tranh thấy nàng rốt cục không còn dây dưa ở sự kiện bị sờ mông, không khỏi cũng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu than thở: " Ta đã bắt giữ Lý Bá Ngôn, nhưng đầu mối của vụ án cũng bị chặt đứt, muốn tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, Lý Bá Ngôn chỉ là bị người lợi dụng, ngoại trừ giúp người sau màn tham bạc, cái gì hắn cũng không biết."
Hàn Diệc Chân cau lại đôi mày thanh tú, trầm ngâm nói: " Còn năm vị tri phủ khác thì sao? Lẽ nào bọn họ cái gì cũng không biết?"
Phương Tranh cười khổ nói: " Ta đã phái người nghiêm mật giám thị năm vị tri phủ kia, nhưng khả năng hơn phân nửa là phí công, người sau màn nếu dám lưu lại tính mạng bọn họ, không giết bọn họ diệt khẩu, nói vậy bọn họ cũng không biết được thứ gì có giá trị."
Phương Tranh xòe tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: " Hiện tại cả vụ án tiến nhập cục diện bế tắc, vốn không biết nên làm sao đánh vỡ, bởi vì toàn bộ đầu mối đều bị chặt đứt, ta và thủ hạ giống như những con ruồi, chung quanh mù tán loạn chuyển, nhưng tìm không được lối ra."
Hàn Diệc Chân nghiêng đầu nhìn hắn.
" Ai, ánh mắt của ngươi rất có vấn đề, có phải đang nghĩ ta thật sự rất giống con ruồi?" Phương Tranh đối với ánh mắt của nàng rất mẫn cảm.
Hàn Diệc Chân hé miệng muốn cười, ngẫm lại không đúng, lại dùng sức nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm chỉnh gật đầu.
Người đàn bà này cũng thành thật, nhưng thành thật đến mức đáng trách, hai người nói chuyện phảng phất cũng tiến vào cục diện bế tắc, trong đình lại trầm mặc khiến người khác phải phiền muộn.
Phương Tranh cắn răng, quyết định không để ý tới nàng, nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Trì đang gợn sóng lấp lánh bên ngoài, gió xuân thổi qua, gợi lên hàng liễu rũ bên hồ, cành liễu theo gió, giống như một đám mỹ nhân thướt tha đa tình, đang phong tình vạn chủng uốn éo vòng eo.
Đón gió chắp tay, nho sam màu nguyệt bạch hơi phấp phới, lại phối cùng vóc người thon gầy của hắn, cùng gương mặt tuấn tú có vẻ nghiêm túc trang trọng, Hàn Diệc Chân nhìn Phương Tranh, giờ khắc này nàng bỗng nhiên phát giác, nguyên lai tên lưu manh này thật có điểm tuấn tú thật sự.
Kết luận này làm lòng nàng có chút xấu hổ, vội vàng nghiêng đầu qua, không tiếp tục nhìn hắn. Gương mặt cũng không bị khống chế hơi đỏ lên, cảm giác trên mặt giống như có hai luồng lửa nóng, thiêu đốt lên.
Khái khái hai tiếng, Hàn Diệc Chân mượn việc này che giấu hoảng loạn trong lòng, thản nhiên nói: " Phương đại nhân, có chỗ nào cần Hàn gia giúp đỡ không?"
Phương Tranh xoay người, thần tình khổ não lắc đầu, dù manh mối cũng không có, Hàn gia có thể giúp đỡ được việc gì?
Hàn Diệc Chân liếc mắt nhìn Phương Tranh, nhẹ nhàng nói: " Phương đại nhân, kỳ thực truy tra Giang Nam thuế án, ngay từ đầu ngươi đã đi sai phương hướng."
" Có ý tứ?" Phương Tranh ngẩng đầu hỏi.
Hàn Diệc Chân khẽ cười, trong mắt toát ra quang mang cơ trí, ngón tay ngọc nhỏ và dài gõ nhẹ hai lần lên trên bàn ngọc, sau đó thản nhiên cười nói: " Ngươi có cảm giác được hay không, từ khi ngươi hạ Giang Nam đến bây giờ, lúc truy tra thuế án, phảng phất vẫn bị người sau màn nắm mũi dắt đi? Hắn nguyện ý cho ngươi tra được đầu mối gì, thì ngươi mới nhìn thấy, nếu hắn không muốn cho ngươi nhìn thấy thứ gì, ngươi cũng giống như hiện tại, không có chút manh mối, Phương đại nhân, đừng giận dân nữ nói thẳng, tra án nếu tra như ngươi, dù mười năm cũng không ra kết quả, trái lại không công lãng phí nhân lực vật lực của triều đình."
Ánh mắt Phương Tranh sáng lên, nhất thời ôm lấy bàn tay Hàn Diệc Chân, còn không ngừng vuốt ve sờ soạng, trong miệng cấp thiết nói: " Tiểu sinh ngu dốt, mong rằng Diệc Chân muội muội dạy ta."
Hàn Diệc Chân giận dữ, dùng sức rút tay về, không chút nghĩ ngợi liền một quyền đánh lên mặt Phương Tranh.
" Đồ lưu manh, muốn chết!"
" Phanh!"
Lạnh đầu.
Phương Tranh ôm lấy một mắt viền đen, thần tình khổ sở: " Có cần đánh vào mặt không?"
Hàn Diệc Chân cũng cảm thấy ngại ngùng, nhưng nàng rất nhanh liền thoải mái, ai kêu tên lưu manh động tay động chân với nàng, đáng đời!
" Khái, Phương đại nhân, nếu ngươi thật muốn nghe phương pháp của dân nữ, xin mời ngươi thành thật ngồi yên, không cho động tay động chân nữa!" Hàn Diệc Chân có vài phần xấu hổ cắn cắn môi dưới.
Phương Tranh vội vàng gật đầu.
Nhanh lên phá án, nhanh lên về nhà chờ nhi tử sinh ra, ai cam tâm tình nguyện ở lại địa phương quỷ quái này? Về phần vị thế gia tiểu thư nhìn như văn tĩnh tuyệt sắc trước mắt, nên nhanh chóng chặt đứt niệm tưởng đối với nàng thôi, đừng nói Hàn gia sẽ không đồng ý cho nàng làm thiếp, dù là chỗ Trường Bình cũng không biết làm sao ăn nói, dù là nữ nhân này có ý gì với mình chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa…
" Phương đại nhân, sở dĩ vụ án cho tới bây giờ còn không có tiến triển, dân nữ cho rằng phương pháp của ngươi dùng đã sai rồi." Nói đến chính sự, Hàn Diệc Chân cũng không sợ đắc tội với người, đối mặt sắc mặt nóng nóng của Phương Tranh, vẫn chậm rãi mà nói.
" Người sau màn hành sự độc ác cuồng ngạo, dám dùng thế lực bắt ép sáu tri phủ của lục phủ, lại nuốt thuế ngân tới hơn hai ngàn vạn lượng. Nếu không có thế lực và căn cơ khổng lồ, tuyệt đối không thể nào làm được, cho nên hắn nhìn như không có dấu vết để tìm kiếm, kỳ thực đã để lại rất nhiều đầu mối cho ngươi, chỉ là chính ngươi không thấy được mà thôi."
Phương Tranh thần tình ngưng trọng nói: " Ý tứ của ngươi là nói nếu thế lực của hắn khổng lồ, thì tuyệt sẽ không chỉ dựa vào sáu tri phủ tham bạc cho hắn, mà ánh mắt của ta cũng không nên chỉ dừng lại trên người sáu tri phủ, mà hẳn nên phóng xa hơn một chút?"
Hàn Diệc Chân mỉm cười nói: " Ngươi cũng không ngu ngốc lắm."
" Ai, hảo hảo nói, tin ta lại sờ ngươi không…"
" Ngươi dám!"
Cãi nhau vài câu, Hàn Diệc Chân nói tiếp: " Sáu tri phủ có một điểm giống nhau, bọn họ đều bị người dùng thế lực bắt ép hiếp bức, bị người nắm nhược điểm, cho nên phải tùy hắn sai khiến, nhưng ngươi đã quên một chuyện trọng yếu."
" Chuyện gì?"
Hàn Diệc Chân nhìn hắn, lo lắng nói: " Giang Nam tổng cộng có bảy phủ, đã có sáu phủ bị hắn dùng thế lực bắt ép, còn một vị tri phủ cuối cùng của phủ thứ bảy thì sao? Vì sao hắn lại không bị dùng thế lực bắt ép? Lẽ nào nói hắn khôn khéo hơn người, hóa giải cái tròng người khác gài cho hắn? Có lẽ nói hắn căn bản có cấu kết với người sau màn, vừa ăn cướp vừa la làng?"
" Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức?" Phương Tranh thất thanh cả kinh nói.
" Năm ngoái Lý Hoài Đức mật tấu kinh thành, nói tri phủ Giang Nam lục phủ lén khuynh nuốt thuế ngân vô số, khi đó tiên hoàng bận nhiều việc, lại bị nội loạn, cho nên không rảnh rút tay ra xử lý việc này. Vẫn kéo dài tới năm nay, tân hoàng lên ngôi, thiên hạ thái bình, lúc này mới phái ta hạ Giang Nam, ý tứ của ngươi chẳng lẽ nói Lý Hoài Đức có hiềm nghi?"
Hàn Diệc Chân lắc đầu nói: " Ta cũng không có ý tứ gì, chỉ là thấy hiếu kỳ, thủ đoạn của người sau màn khôn khéo độc ác, lục phủ tri phủ trà trộn quan trường nhiều năm, tâm tư kín đáo, không ngờ cũng bị hắn gài được bẫy. Vì sao chỉ một mình Lý Hoài Đức tránh thoát? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quặc sao?"
Phương Tranh gật đầu: " Không sai, quả nhiên có chuyện, ta vẫn không hề nghĩ qua, mặc kệ Lý Hoài Đức có trong sạch hay không, ta đều phải đưa hắn tới Tô Châu, ngay mặt nói chuyện mới được."
Hàn Diệc Chân lắc đầu nói: " Đại nhân lỗ mãng rồi, nếu chỉ đơn độc tuyên Gia Hưng tri phủ đi Tô Châu, hành động này không thích hợp, những tri phủ khác nếu nghe tiếng gió thổi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Người có tật giật mình, lẽ nào ngươi không sợ bọn họ chó cùng rứt giậu sẽ làm ra những cử động điên cuồng?"
" Có đạo lý. Đem bọn họ đưa hết đến Tô Châu, cứ nói bổn khâm sai thay thế thiên tử tuần thú Giang Nam bảy phủ, toàn bộ các tri phủ đến Tô Châu báo cáo công tác, để Lại Bộ bình phán thành tích của quan viên cuối năm."
" Đại nhân anh minh!" Hàn Diệc Chân liếc mắt nhìn Phương Tranh, trong miệng nói anh minh, nhưng rõ ràng chỉ mang theo vài phần có lệ.
Phương Tranh lại hiểu rõ Hàn Diệc Chân càng sâu thêm một tầng.
Trước khi hắn xuống Giang Nam, Ảnh Tử đã sờ soạng đại khái về các đại thế gia Giang Nam, khi nhắc tới Hàn gia, tình báo của Ảnh Tử biểu hiện, Hàn gia nhiều năm qua không tranh đấu với nhân thế, thế nhưng thế lực và tài nguyên mấy năm nay phát triển không ngừng, trong đó cũng không phải là công lao của gia chủ Hàn gia là Hàn Trúc, toàn bộ đều nhờ vào nữ nhi của Hàn Trúc Hàn Diệc Chân ở sau lưng bày mưu tính kế. Hàn gia có thể có được danh xưng Giang nam đệ nhất gia như hôm nay, Hàn Diệc Chân đúng là lập công lớn nhất.
Người đàn bà này quả thực cũng giống như trong lời đồn đãi thông tuệ đa trí, quả nhiên là một nhân vật nha.
Phương Tranh cười hắc hắc, mắt chăm chú nhìn Hàn Diệc Chân nói: " Diệc Chân muội muội…"
Hàn Diệc Chân nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: " Phương đại nhân, công là công, tư là tư, ta ra mưu sách cho đại nhân, chỉ là thực hiện hứa hẹn của Hàn gia, dân nữ và đại nhân không hề có giao tình, thỉnh đại nhân tự trọng, chớ gọi thân mật như thế."
" Ai nha, cái gì mà công là công( còn có nghĩa là đực), mẫu là cái chứ. Ta là công, ngươi là mẫu, ngươi ta hai nhà là thế giao, gọi ngươi muội muội lẽ nào đã gọi sai sao? Diệc Chân muội muội, hôm nay đa tạ ngươi, nghĩ không ra ngươi lại thông minh như vậy. Nói mấy câu đã đẩy ta ra khỏi mây đen gặp trăng sáng, cùng muội muội nói chuyện một buổi, như được súc ruột, như gõ muộn côn vào đầu, thực sự làm cho hiểu biết sáng ngời, ý nghĩ rõ ràng hơn không ít."
Hàn Diệc Chân không nhịn được nhìn sắc trời một chút, nói: " Ngươi nói linh tinh gì vậy? Phương đại nhân, còn việc gì không? Không có việc gì thì dân nữ xin cáo lui."
" Có. Còn có một chuyện, làm ta phi thường hoang mang, cầu muội muội giải thích nghi hoặc cho ta, ngu huynh vô cùng cảm kích."
Gương mặt Hàn Diệc Chân hòa hoãn, thản nhiên nói: " Chuyện gì? Nói đi."
Phương Tranh như kẻ trộm hề hề quan sát Hàn Diệc Chân, ánh mắt sắc mị mị cố ý dừng lại một chút trên bộ ngực êm dịu vung cao, làm Hàn Diệc Chân lông tóc dựng đứng, trong lòng dần dần nảy sinh tức giận.
Liếm liếm môi, Phương Tranh phụng phịu nói: " Diệc Chân muội muội, vừa rồi ngươi chỉnh ta thảm như thế, có phải nên biểu thị một chút hay không? Ta đường đường là khâm sai đại thần, bị một nữ tử ở trên đường cái truy chạy trối chết, khái, là dùng chiến lược thối lui, thật sự là mất mặt triều đình và bổn quan, ta nghĩ ngươi hẳn nên bồi thường tổn thất tinh thần của ta mới đúng."
" Ngươi cư nhiên còn có mặt mũi đòi bồi thường?" Đôi mắt đẹp của Hàn Diệc Chân híp lại, giọng nói băng lãnh: " Ngươi dự định bao nhiêu?"
Phương Tranh cười hắc hắc, nhìn nàng dựng thẳng một ngón tay.
" Một ngàn lượng?"
Phương Tranh lắc đầu.
" Một vạn lượng?" Thanh âm Hàn Diệc Chân có chút run, đang cố nén tức giận.
Phương Tranh tiếp tục lắc đầu.
" Rốt cục ngươi muốn bao nhiêu?" Hàn Diệc Chân nắm chặt tay thật nhanh, nàng quyết định, nếu Phương Tranh thật dám mở miệng, nàng thật không chút do dự huy quyền chỉnh chết hắn. Ngón tay Phương Tranh lúc ẩn lúc hiện ngay trước mặt nàng, bỗng nhiên hắc hắc sắc cười nói: " Lại nhượng cho ta sờ một chút."
/404
|