Năm ngàn binh sĩ đang chờ xuất phát, bọn họ muốn đi chấp hành một nhiệm vụ vốn không có tính xác định của Phương Tranh, mỗi một binh lính bình thường, ai cũng không biết trận chiến đấu này có thể phát sinh hay không, địch nhân có thể rút lui hay không, đây là một lần đánh bạc, một hồi đánh bạc mà địch ta song phương hơn vạn người cùng nhau tham dự.
Thân là nhà cái khởi xướng cuộc đánh bạc này, trong lòng Phương Tranh có chút thấp thỏm, nói đến cùng, dùng phương thức này để giải quyết một vụ án, thật là quá mức giản đơn thô bạo, trong đó trí tuệ, tâm kế, màn trướng không quan hệ, hoàn toàn là nhờ vào vận khí đổ một lần, cũng giống như đổ xúc xắc, một bàn định thắng thua, trí tuệ của ngươi có cao tới đây lại có tác dụng gì?
Chỉ là người sau màn có ứng chiến hay không? Sáu trăm vạn lượng bạc, đối với hắn mà nói, có lực mê hoặc sao?
Trong lòng Phương Tranh thật lo lắng.
Cho nên các tướng sĩ sắp xuất chinh, theo lệ cũ, hắn phải nói vài câu khởi động tinh thần, cổ vũ sĩ khí trước cuộc chiến, Phương Tranh lại không có gì biểu thị, lông mày nhăn lại thật sâu, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì.
Ban đêm của mùa xuân có chút mát mẻ. Tiêu Hoài Viễn không khỏi lạnh run, xoa hai bàn tay nổi da gà, quay đầu lại thấy năm ngàn tướng sĩ vẫn không nhúc nhích, đứng thật thẳng, chỉ đợi Phương Tranh phát ra mệnh lệnh hành quân.
Tiêu Hoài Viễn cười gượng hai tiếng, tiến đến trước mặt Phương Tranh, cắt đứt trầm tư của hắn, cười nói: " Phương đại nhân, đêm đã khuya, có nên hạ lệnh khởi hành hay không?"
Phương Tranh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn sắc trời, gật đầu, vỗ vai Tiêu Hoài Viễn: " Tiểu Tiêu, tất cả ta nhờ các ngươi. Lần hành động này rất trọng yếu, ngươi nên nghiêm túc mà làm. Nếu chuyện bại, ngươi cứ tự sát đi thôi! Ta sẽ giúp ngươi hảo hảo chiếu cố Tư Tư."
Tiêu Hoài Viễn mặt mày đen thui.
" Lần này từ biệt, tiền đồ hiểm trở. Tiểu Tiêu, ngươi trân trọng! Bổn quan hi vọng theo các ngươi cùng nhau sóng vai chiến đấu tại tuyến đầu nguy hiểm nhất, phao đầu đổ nhiệt huyết, báo quốc xả thân." Giọng nói Phương Tranh trầm trọng.
" Đại nhân cao thượng, không bằng đại nhân theo chúng ta cùng đi thôi, có ngài, các tướng sĩ đều có chủ cốt nha."
Phương Tranh cả kinh, vội vàng nói: " Nói đùa gì vậy! Tiền tuyến nguy hiểm như vậy làm ta bị thương thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, bách tính Tô Châu cũng rất cần ta đó."
Tiêu Hoài Viễn tràn đầy không muốn, viền mắt phiếm hồng: " Đại nhân, ngài một mình ở lại thành Tô Châu, bên người không ai, làm sao bây giờ nha."
Phương Tranh ngẩn người, hắc, công phu vỗ mông ngựa của tiểu tử này đã thành thạo, nghe lời này toàn thân lộ ra ấm ý thoải mái, so với công phu vỗ mông ngựa của tên Ôn Sâm kia cao minh hơn rất nhiều.
Trên mặt Phương Tranh lộ ra nụ cười ấm áp, vui mừng nói: " Ngươi không cần lo cho bổn quan, bổn quan sẽ tự chiếu cố cho mình thật tốt."
Tiêu Hoài Viễn vẻ mặt lo lắng nói: " Không phải, đại nhân. Ý tứ của hạ quan là nói, tri phủ bảy phủ toàn bộ bị ngài bắt giữ, đại nhân thân là khâm sai, bên người lại không ai ngăn được ngài, ngài ở trong thành Tô Châu chẳng phải là càng vô pháp vô thiên sao? Bách tính thành Tô Châu phải làm sao bây giờ nha."
Một lúc lâu.
" Xuất phát xuất phát! Tất cả đều cút đi cho lão tử! Dây dưa ở chỗ này để làm chi? Đưa tiễn sao? Cút! Tất cả đều cút!"
Năm ngàn Long Vũ quân binh sĩ tinh nhuệ, dưới sự suất lĩnh của Tiêu Hoài Viễn và Phùng Cừu Đao, phẫn nộ hướng phía bắc ra đi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương Tranh oán hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng Tiêu Hoài Viễn, tức giận hừ một tiếng.
Đội ngũ dần dần đi xa, khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh cũng suy sụp xuống tới.
Bên trong thành Tô Châu, còn có một phiền phức đang chờ hắn, một người từ bên ngoài tựa hồ rất hương diễm.
Hàn Trúc phảng phất cũng không nghĩ muốn buông tha Phương Tranh, cũng không bị chuyện ma quỷ "thích nam nhân" của Phương Tranh lừa gạt qua mặt, vẫn như cũ dự định kiên nhẫn tiếp tục hướng hắn bức hôn.
Phương Tranh rất quấn quýt, lo lắng hắn không kiên trì được bao lâu, dù sao Hàn gia tam tiểu thư là nữ tử xinh đẹp như hoa, lão cha nàng lại vô cùng thịnh tình kín đáo đẩy cho chính mình, một lần hai lần cự tuyệt, ngươi còn tàn nhẫn quyết tâm cự tuyệt được lần thứ ba sao?
Phương Tranh bị thị vệ vây quanh, một đường hướng nha môn tri phủ đi đến, hôm nay tri phủ bảy phủ Giang Nam đều bị giam giữ, Lại Bộ khẩn cấp phân phối dự khuyết quan viên còn đang trên đường đi nhậm chức, cho nên Phương Tranh thân là khâm sai đại thần, tự nhiên bụng làm dạ chịu nhận luôn chức trách của tri phủ Tô Châu.
Nha dịch của phủ Tô Châu gõ chiêng dọn đường, giơ cao mộc bài " Túc Tĩnh Hồi Tị", bách tính đều đồng loạt né tránh, cấm quân thị vệ theo sát trước sau quan kiệu, Phương Tranh ngồi bên trong quan kiệu, càng nghĩ càng không nỡ, theo kế hôm nay, chờ sau khi bên Phùng Cừu Đao truyền đến tin tức, tự mình nên nhanh rời khỏi Tô Châu, tiếp tục tuần tra sáu phủ khác trong Giang Nam mới được, nếu cứ ở lại Tô Châu, Hàn gia cứ ba ngày hai đầu chạy tới cửa bức hôn, sợ rằng bản thân mình sẽ không chống lại được bao lâu, nếu nhận lời Hàn Trúc, chẳng phải là có lỗi lớn với Trường Bình?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn bắt đầu cảm thấy đau đầu vì sự xuất sắc của chính mình, nếu như mình không phải quá ưu tú, thật là tốt biết bao.
Quan kiệu nhanh sắp đến nha môn tri phủ thì đột nhiên trong lòng Phương Tranh khẽ động, lặng lẽ xốc lên một góc màn kiệu, phát hiện đã đi tới trước cửa Hàn phủ, Hàn phủ cùng tri phủ nha môn chỉ cách nhau vài bước, Phương Tranh thấy thế kinh hãi, vội vàng quát to trong kiệu: " Nhanh! Nhanh đi! Phía trước gõ đồng la, mau dừng tay cho ta! Tất cả đều không cho phát ra âm thanh, lặng lẽ đi qua!"
Nha dịch gõ đồng la ngẩn người, không giải thích được quay đầu lại nhìn Phương Tranh liếc mắt.
Quan viên xuất hành, gõ đồng la chính là quy củ, tượng trưng cho sự khác nhau trong đẳng cấp xã hội giữa quan viên và bách tính, giống như hiển lộ triều đình uy nghi và khí phái nghiêm nghị của quan viên, vì sao vị khâm sai đại nhân này lại điệu thấp như vậy?
Nha dịch nghĩ cứ nghĩ, với thân phận của hắn, cũng không khả năng dám tiến đến trước mặt Phương Tranh để hỏi nguyên nhân, nghe vậy vội vàng ngừng gõ, mộc bài " Hồi Tị Túc Tĩnh" cũng lặng yên buông xuống, đoàn người hành quân lặng lẽ, giống như đang làm kẻ trộm. Lặng lẽ đi qua đại môn của Hàn phủ, không phát sinh nửa điểm thanh âm, thấy thế nào lại có vị đạo như đầu tóc đầy bụi đất.
Bên trong Hàn phủ.
Hàn tam tiểu thư đang ở trong Bất Tranh Đường nổ bạo. Bên trong tiền sảnh, những mảnh nhỏ của đồ sứ tán lạc khắp nơi, chung quanh hỗn độn, dường như bị người đánh cướp qua.
Đây là lần thứ hai nàng phát giận trong khoảng thời gian gần đây. Các người hầu trong Hàn phủ kinh khủng đứng bên ngoài tiền sảnh, nửa bước cũng không dám tiến vào, đều dùng một loại ánh mắt xa lạ run rẩy nhìn nàng.
Vị Hàn tam tiểu thư tính tình thật tốt trước kia hiện tại vì sao lại táo bạo như vậy? Ở trong mắt mọi người, Hàn tam tiểu thư tuy rằng không phải là người bình dị gần gũi cho lắm, nhưng tính tình cũng vô cùng ổn định, vĩnh viễn đều là dáng dấp trong trẻo nhưng cao ngạo lạnh lùng, lâu ngày, bọn người hầu cũng thói quen tính tình của Hàn tam tiểu thư, nhưng từ khi vị khâm sai Phương đại nhân vào trong thành Tô Châu, tính tình Hàn tam tiểu thư bắt đầu trở nên khó nắm bắt, điều khác không nói, chỉ là Bất Tranh Đường, nàng đã công nhiên đập nát hai lần, điều này đối với bọn người hầu Hàn phủ mà nói, thật sự là một hiện tượng không quá diệu. Vạn nhất tiểu thư tức giận lây sang trên người bọn họ, hậu quả…
Hàn Trúc ngồi ngay ngắn trên chủ vị, chậm rãi vuốt râu, dáng dấp tiêu sái, làm Hàn Diệc Chân hận đến nghiến răng.
" Phanh!"
Lại một bình hoa màu lam bị hung hăng ném xuống mặt đất, vỡ thành phấn toái.
" Ta..không…gả…cho hắn..!"
Hàn Diệc Chân phát tiết mệt mỏi, đứng ngay trước mặt Hàn Trúc thở hổn hển, trừng đôi mắt có điểm ứ máu, oán hận nhìn phụ thân của nàng.
Khóe mắt Hàn Trúc lướt nhìn qua những mảnh vỡ nát rơi đầy đất.
Cũng may sau lần đầu tiên Hàn Diệc Chân đập vỡ hết đồ cổ trong Bất Tranh Đường, chính mình đã phòng ngừa chu đáo. Đem toàn bộ đồ trang trí đắt tiền trong tiền sảnh thay vào đồ sứ bình thường, thân là gia chủ, quả nhiên nhìn xa, hôm nay nữ nhi lại đem Bất Tranh Đường hủy đi lần nữa, hắn cũng không cần phải xót xa như lần trước.
" Ha hả, Chân nhi, đập mệt mỏi? Nghỉ ngơi một hồi đi, nghỉ mệt xong, con lại đập tiếp." Hàn Trúc vuốt râu ha hả cười nói.
Gương mặt Hàn Diệc Chân đỏ bừng, nói không rõ là xấu hổ hay giận dữ, đôi mắt xinh đẹp trợn to nhìn Hàn Trúc, căm giận nói: " Cha, vì sao con phải gả cho tên lưu manh vô sỉ kia?"
Hàn Trúc khí định thần nhàn vuốt chòm râu, cười nói: " Chẳng lẽ con vô ý đối với hắn?"
Hàn Diệc Chân lắc mạnh tay thật nhanh, không chút nào suy nghĩ nói: " Nữ nhi hận không thể một đao giết hắn, sao đối với hắn có ý định? Cha, ngài cũng không nên loạn chọn uyên ương, nếu muốn nữ nhi gả cho người này, nữ nhi tình nguyện chết đi!"
Đuôi lông mày của Hàn Trúc nhướng lên, cười nhìn Hàn Diệc Chân nói: " Nếu con đối với hắn vô ý, sao lại bị hắn…ách, đùa giỡn, còn cùng nhau xem đông cung đồ, còn cho hắn vào khuê phòng, Chân nhi, không thể lừa mình dối người đâu."
" Con…con…Hàn Diệc Chân nghe vậy, lửa giận vừa hơi dẹp loạn không khỏi liền bừng lên, bị hắn đùa giỡn, xem đông cung đồ, tiến vào khuê phòng, bộ là con nguyện ý hay sao? Rõ ràng là tên lưu manh kia không biết thẹn, tự mình trêu chọc con, lẽ nào ai trêu chọc con, con phải gả cho hắn mới được sao? Hôm nay cha bị thế nào vậy? Sao nói chuyện lại không có đạo lý?"
Thấy Hàn Diệc Chân há mồm kêu lớn, khuôn mặt tươi cười của Hàn Trúc vừa thu lại, trầm giọng nói: " Chân nhi, từ nhỏ con đã thông tuệ, mọi việc rất có chủ kiến, nhưng dù sao con cũng là nữ tử, không thể phủ nhận, bây giờ là thế đạo nam tôn nữ ti, bị người đùa giỡn, cùng nhau xem đông cung đồ, còn cho hắn tiến vào khuê phòng, việc này toàn bộ người hầu của Hàn phủ đều biết. Tin tưởng rất nhanh sẽ bị truyền khắp toàn bộ Giang Nam. Chân nhi, danh tiết nữ tử càng trọng yếu, nếu con không lấy hắn, còn có thể lấy ai? Danh tiếng Hàn gia chúng ta chẳng phải vì con mà quét rác, toàn tộc hổ thẹn?"
Hàn Diệc Chân nghe vậy ngây dại, ngây người run rẩy một lát, thần sắc trên mặt âm tình bất định. Như giận như hận, còn mang theo vài phần không cam lòng và khuất nhục, đôi mắt to mỹ lệ nháy mấy lần, hai hàng nước mắt trong suốt theo khuôn mặt tuyệt mỹ chảy xuống má, đặc biệt làm người thương tiếc.
Đúng vậy, tại niên đại nam tôn nữ ti này, bị một nam tử khinh bạc qua như vậy, nàng còn có thể gả cho ai? Sẽ thực sự một đao giết hắn, sau đó lại tự sát, xem như đầy đủ lễ. Sẽ cam tâm nhận mệnh gả cho hắn, từ nay về sau an an phận phận làm tiểu thiếp của hắn, dưới ma trảo của tên vô sỉ kia, nén giận mà qua cả đời.
Sinh làm thân nữ nhân, lẽ nào nhất định phải sống ti tiện như vậy sao? Dù cho thân là thế gia tiểu thư, cũng chạy không thoát số phận bi thảm như vậy?
Trong lúc nhất thời, trái tim Hàn Diệc Chân thực sự tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng, cảm thấy cảnh xuân đang đầy nắng bên ngoài cũng đột nhiên u ám lên. Nàng không rõ, thậm chí có điểm oán hận phụ thân, trước đây phụ thân rất lưu ý cảm thụ của nàng, nếu nàng không muốn gả, phụ thân sẽ không miễn cưỡng, vì sao hôm nay lại mang theo vài phần ý tứ hàm súc bức bách?
" Cha…nữ nhi…con…con…"
Lời còn chưa dứt, Hàn Diệc Chân liền khóc thành tiếng, nữ tử mười tám tuổi, đối với phu quân tương lai đang ôm sự chờ mong và huyễn tưởng mỹ hảo, nhưng ông trời lại đưa tới cho nàng một tên lưu manh vô sỉ đê tiện hạ lưu, mà nàng lại không thể không gả cho hắn, giờ này khắc này, nàng mất hết can đảm, trái tim vỡ tan rơi đầy đất, giống như những mảnh vỡ đồ sứ kia.
Khóc một hồi, nàng liền ngừng lại, dù sao cũng là nữ tử thông minh nhất Hàn gia, Hàn gia có thể lớn mạnh thành Giang Nam đệ nhất thế gia, nàng cũng ra mưu kế trong đó, sau khi tỉnh táo lại, nàng mới tóm tắt ra thái độ khác thường hôm nay của phụ thân.
" Cha, ngài cố ý đem nữ nhi gả cho tên lưu manh đó, có dụng ý khác sao?"
Lau lau nước mắt, Hàn Diệc Chân hít một hơi thật sâu, mở to con ngươi đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Trúc.
Hàn Trúc bị nữ nhi hỏi trúng tâm sự, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ khái hai tiếng, che giấu nói: " Chân nhi, vi phụ sao lại có dụng ý khác? Thật sự là mấy ngày nay con và Phương Tranh biểu hiện quá mức tối tăm, lão phu nhìn thấy, nhưng cũng vui vẻ đáp ứng, con có ý định, hắn lại hữu tình, cùng kết Tần Tấn, có gì không tốt?"
Hàn Diệc Chân cười lạnh nói: " Cha, không phải nữ nhi bất kính, lý do ngài mượn cớ cũng quá giả tạo, lúc nào nữ nhi có biểu hiện là có ý tứ với hắn? Tên lưu manh kia nhiều lần nhục nhã khinh bạc con, nữ nhi vì đại cục Hàn gia, phải nén giận, không đối phó với hắn, sao xem vào trong mắt ngài, lại biến thành nữ nhi có ý định đối với hắn? Sớm biết như thế, ngày trước ta nên một đao giết hắn mới phải, giết một khâm sai đại thần, cùng lắm thì Hàn gia không đầu nhập vào triều đình, làm gì cũng có thể đặt chân tại Giang Nam!"
" Ngươi hồ đồ!" Nói đến Hàn gia đại nghiệp, Hàn Trúc nghiêm mặt trách mắng: " Sau này đừng có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế nữa! Hàn gia đi con đường nào, lão phu đã nói rõ ràng với ngươi trước đây, từ xưa đến nay, triều đình và hoàng đế mới là chính thống được người trong thiên hạ cộng đồng nhận thức, Hàn gia đầu nhập vào triều đình, chính là thuận thời thuận thế, nếu ngươi giết khâm sai, bằng lực của Hàn gia, giống như hướng triều đình tuyên chiến, ngươi tự hỏi Hàn gia có khả năng chịu được một kích sấm sét của triều đình?"
Hòa hoãn giọng nói, Hàn Trúc nói tiếp: " Phương Tranh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tính cách mặc dù táo bạo ngả ngớn, nhưng cũng được cho là người hữu tình hữu nghĩa. Lão phu quan sát lâu ngày, thấy lời nói và việc làm của hắn luôn mâu thuẫn. Đối với thê tử tìm mọi cách che chở sủng dung, nếu ngươi trở thành người nhà của hắn, tất sẽ suốt đời hạnh phúc, ngươi là nữ nhi duy nhất của lão phu, lão phu sao lại hại ngươi? Dịch cầu vô giới bảo, khó được hữu tình lang, Chân nhi, lão phu đã nói qua với ngươi rất nhiều lần, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, mỗi người đều có ưu điểm và sở trường của họ, nếu ngươi vì tiểu nhân hiềm khích, liền sinh ra lòng bất công, hắn ở trong mắt ngươi, chỉ biết càng ngày càng tệ, kể từ đó, chẳng phải là bỏ đi một đoạn nhân duyên tốt đẹp?"
" Nhân duyên tốt đẹp?" Hàn Diệc Chân cười lạnh một tiếng: " Nếu nhân duyên tốt đẹp của nữ nhi nằm tại đây, trên người tên vô sỉ đê tiện kia, nữ nhi không sống cũng được!"
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, kết hợp một phen nói vừa rồi của Hàn Trúc, Hàn Diệc Chân thông tuệ nhất thời liền hiểu rõ ý tứ bức hôn của phụ thân, sau khi suy nghĩ cẩn thận, gương mặt nàng trải rộng sương lạnh, giọng nói trở nên lãnh liệt: " Cha, muốn nữ nhi gả cho Phương Tranh, sợ rằng không chỉ là vì danh tiếng của nữ nhi và Hàn gia đơn giản như vậy đi?"
Hàn Trúc ngẩn người, sau đó dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, không hổ là nữ tử thông tuệ nhất của Hàn gia, chỉ suy tư liền biết chuyện không tầm thường, đáng tiếc nàng thân là nữ tử, không thể kế thừa vị trí gia chủ của Hàn gia, thật sự là tổn thất lớn!
" Nga? Vậy con nói một chút, lão phu còn mục đích gì khác?" Hàn Trúc vuốt râu cười nói.
" Phương Tranh có chức danh thế tập quốc công, chính thất phu nhân trong nhà chính là hoàng muội ruột thịt của đương kim thánh thượng, hoàng thượng lúc còn long tiềm( ý nói là còn chưa lên ngôi), đã học cùng trường với Phương Tranh, hai người tâm đầu ý hợp, là bằng hữu cùng chung hoạn nạn thời áo vải, đến nay vẫn như thế. Hàn gia đầu nhập triều đình, căn cơ không ổn, nếu trong triều không có chỗ dựa cường đại vững chắc, Hàn gia sẽ gặp phải hoàn cảnh rơi vào tiến lui đều khó, cùng Phương Tranh kết hôn, vừa lúc có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, Phương Tranh quyền đại thế đại, là một trọng thần duy nhất trong triều được hoàng đế tuyệt đối tín nhiệm, còn có quan hệ họ hàng với hoàng gia. Hàn gia kết thông gia với Phương gia, ít nhất trong trăm năm tới, có thể bảo hộ gia tộc cực thịnh, cha, nữ nhi có nói sai hay không?"
Nhìn vẻ mặt cười nhạt và thương tâm của Hàn Diệc Chân, Hàn Trúc lắc đầu, đứng lên đi tới bên người nàng, đưa tay vuốt mái tóc nàng, giọng hàm thương tiếc nói: " Chân nhi, con tâm tư kín đáo, thế thái nhân tình không hề đoán sai lầm, vi phụ cũng vừa mới nói không sai. Chỉ có cách này, để gia tộc bình an hưng thịnh, thân là thế gia tử nữ, thì phải làm tốt sự chuẩn bị hi sinh vì gia tộc, Hàn gia môn thâm hộ lớn, toàn tộc trên dưới hơn ngàn người, nếu có đi sai bước, liền có khả năng đao kiếm lên thân, cả nhà gặp nạn. Những điều này đều là tình hình thực tế."
Dừng một chút, Hàn Trúc nói tiếp: " Thế nhưng gia tộc có lớn, đều phải gắn bó nhờ thân tình, nếu lão phu cả chung thân hạnh phúc của nữ nhi cũng không quan tâm, chỉ cầu gia tộc lớn mạnh àm mất đi thân tình, gia tộc lãnh huyết vô tình như vậy, lại còn có ai có được lòng trung thành, còn có ai vì bảo toàn nó mà hi sinh chính mình? Chân nhi, đừng nghĩ lão phu quá lãnh khốc, dù là hiện nay thánh thượng có muốn nạp con làm phi, nếu con không muốn, Hàn gia tuy là liều mạng tạo phản, cũng sẽ không bắt con ra ngoài hi sinh, con trở về phòng tỉ mỉ ngẫm lại, nếu con đối với Phương Tranh vô ý, việc này lão phu sẽ không bao giờ nhắc nữa, thế nào?"
Hàn Diệc Chân mở to hai mắt nhìn phụ thân, không khỏi có chút vui mừng, nước mắt tràn đầy khuôn mặt, trong lòng phẫn nộ và tuyệt vọng, tức thì bị cảm động thay thế.
Nguyên lai Hàn gia cũng không lãnh huyết như trong tưởng tượng của nàng, dù sao mình vẫn là nữ nhi thương yêu của gia chủ, không phải lợi thế để đổi lấy lợi ích của gia tộc, được rồi, không uổng công nàng vì gia tộc vất vả cực nhọc nhiều năm, vì nó nỗ lực đúng là đáng giá.
Nhìn nữ nhi nhẹ nhàng đi xa, trong mắt Hàn Trúc hiện lên một đạo tinh quang, gương mặt tràn đầy nếp nhăn nhất thời lộ ra vài phần ý cười: " Lão phu mặc dù già, nhưng một ít hí kịch trên sân khấu vẫn có xem. Thực sự vô ý sao? Ha hả, yêu hận thường thường chỉ cách một đường tơ, chỉ cần một cơ hội nho nhỏ, dù khi đó lão phu có phản đối cuộc hôn nhân này, chỉ sợ ngươi cũng cam tâm tình nguyện cùng hắn bỏ trốn."
" Thùng thùng thùng thùng…"
Tiếng trống minh oan trước cửa nha môn tri phủ nặng nề vang lên, bởi nha môn tri phủ tu kiến đã lâu, có vẻ có chút rách nát, trống minh oan vừa đánh lên, bốn bức tường tại chính đường nha môn liền bắt đầu liên tục tuôn bụi bặm xuống, làm bọn nha dịch hoảng loạn chạy đi ra, đứng ngay giữa sân nha môn tiền sảnh, vẻ mặt kinh khủng nhìn bụi bặm bay tung khắp chính đường của nha môn, cùng nội đường cũng theo tiếng trống rung động không ngớt, phảng phất bảng hiệu Minh Kính Cao Huyền cũng tùy lúc bị rơi xuống đất.
" A! Phương đại nhân còn đang bên trong! Nhanh, mau mời Phương đại nhân đi ra!" Một gã đầu mục nhảy vọt lên.
Mọi người cả kinh, vội vàng chạy vào trong, còn chưa bước lên bậc thang của chính đường, liền nghe được một thanh âm hổn hển truyền đến: " Đừng gõ đừng gõ! Ôi uy! Tổ tông, bổn quan nghe được, thăng đường lập tức còn không được sao? Còn gõ thì phòng ở liền sụp, ngươi biết ngươi phải bồi bao nhiêu tiền không?"
Nghe được thanh âm, mọi người thở dài một hơi, lúc này tiếng trống cũng ngừng lại.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, vị khâm sai Phương đại nhân tạm thay chức tri phủ Tô Châu đang té chạy đi ra, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm phía trước, cả người sợ đến run rẩy.
Các nha dịch tay cầm phong chùy, theo trật tự thăng đường hàng ngày đứng thẳng, sau đó nghiêng gậy xuống đất: " Uy…vũ!"
" Câm miệng câm miệng! Uy cái rắm vũ! Nhỏ giọng một chút đi, ai dám can đảm ồn ào, lôi ra ngoài đánh bằng roi!" Phương Tranh thấp giọng trách mắng, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thấy thế nào cũng lo lắng. Nếu thăng đường phân nửa, phòng ở sụp xuống, lão tử xem như cực độ không may, có phải xem như hi sinh vì nhiệm vụ?
" Ba!" Kinh đường mộc vạn phần ôn nhu nhẹ nhàng đập lên đại án tại chính đường, có vẻ rất lo lắng, mọi người trong đường vốn muốn nghe một tiếng sấm, kết quả nghe được một tiếng phịch như đánh rắm, làm cả người không được tự nhiên.
" Ha hả, chỉ là hình thức, ý tứ một chút là được." Phương Tranh nhìn mọi người cười cười: " Tiền nhậm tri phủ đại nhân của các ngươi tham quá lợi hại, nha môn đều thành phòng có nguy cơ sụp đổ, cũng không đào ra một chút bạc tu hoãn một chút, thực sự là cực kỳ hỗn trướng."
Sư gia cùng văn lại ghi chép ngồi bên dưới vội vàng bồi cười gật đầu, miệng đầy phụ họa.
" Ba!" Lần thứ hai ôn nhu vỗ vỗ kinh đường mộc, Phương Tranh nói nhỏ: " Dẫn phạm nhân."
Sư gia cả kinh, vội vàng sửa lại: " Đại nhân, người đánh trống là nguyên cáo, là người cáo trạng, không phải phạm nhân."
" Na, đưa nguyên cáo!"
" Uy…vũ…"
" Uy vũ cái rắm! Câm miệng câm miệng! Nhỏ tiếng một chút! Phòng ở sụp là chúng ta đều xong đời!" Phương Tranh vội vàng ngăn lại hành vi nguy hiểm của bọn nha dịch.
Không bao lâu, một nữ tử mặc quần áo trắng được nha dịch dẫn tới, bởi vì được Phương Tranh mãi dặn dò, nha dịch và sư gia còn có văn lại động tác đều rất nhẹ, nha dịch đưa nguyên cáo tiến đường bước đi rón ra rón rén, hai chân nhẹ nhàng, giống như phiêu dật yểu điệu cưỡi mây đạp gió, rất có vài phần hàm súc đạo cốt tiên phong, thuận gió thổi đi.
Phương Tranh đối với sự phối hợp của mọi người rất tán thưởng.
" Ai, nữ tử dưới đường, là ngươi cáo trạng sao?" Phương Tranh đưa tay lên bên mép nhỏ giọng đặt câu hỏi, giống như một đồng chí đang tiếp đón đảng ngầm.
Khuôn mặt nữ tử trong trẻo như lạnh lùng gầy gò, nguyên bản là một mỹ nhân, nhưng bởi quá mức gầy yếu tiều tụy, cả khuôn mặt không có chút huyết sắc, tái nhợt đến dọa người.
Trong lòng nàng còn ôm một hài tử chưa đầy một tuổi còn đang huơ tay chân, trong miệng chi nha, có vẻ rất là khả ái.
Nữ tử nghi hoặc nhìn các nha dịch đứng bốn phía không có chút tiếng động, còn có mệnh quan triều đình vẻ mặt đang cẩn thận, đối với việc bọn họ lặng yên không một tiếng động có chút không giải thích được.
Nghe được câu hỏi nhỏ của Phương Tranh, nữ tử không khỏi bi thiết một tiếng, hai chân nặng nề quỳ gối xuống chính đường.
" Phác thông!" Trần nhà lại bắt đầu rơi bụi.
Phương Tranh ngẩng đầu kinh hãi, còn chưa ngăn lại, nàng kia liền cất giọng, dùng nữ cao âm vang tận mây xanh hô to ra: " Đại nhân! Dân phụ oan uổng! Dân phụ thay mặt công công cùng phu quân chẳng biết sinh tử, trạng cáo triều đình khâm sai đại thần Phương Tranh, dân phụ cáo hắn chẳng quản mạng người, chế tạo oan án, khiến dân phụ cửa nát nhà tan, cầu xin đại nhân vì dân phụ làm chủ a…"
Ba chữ cuối cùng, nữ tử hầu như khàn cả giọng rống ra.
Bụi bặm đổ ào ào đều rơi lên đại án của chính đường, Phương Tranh quá sợ hãi, không yên lòng gấp giọng nói: " Đừng kêu, đừng kêu! Ta làm chủ cho ngươi, ôi! Bà cô à, đừng kêu! Còn kêu thì nhà sụp mất, ta làm chủ cho ngươi còn không được sao? Người đâu, đem triều đình đại thần Phương Tranh đem ra ngoài chém cho ta. Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, kết án, thối đường thối đường…"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phương Tranh ôm đầu chạy nhanh ra chính đường, thân hình hóa thành một đạo khói đen, chớp mắt đã không thấy bóng.
Mọi người ngây ra một lát, một gã nha dịch kề sát vào sư gia cẩn thận nói: " Bàng sư gia, nếu đại nhân hạ lệnh, ngài xem, có tính là nghi phạm lẩn trốn không?"
Thân là nhà cái khởi xướng cuộc đánh bạc này, trong lòng Phương Tranh có chút thấp thỏm, nói đến cùng, dùng phương thức này để giải quyết một vụ án, thật là quá mức giản đơn thô bạo, trong đó trí tuệ, tâm kế, màn trướng không quan hệ, hoàn toàn là nhờ vào vận khí đổ một lần, cũng giống như đổ xúc xắc, một bàn định thắng thua, trí tuệ của ngươi có cao tới đây lại có tác dụng gì?
Chỉ là người sau màn có ứng chiến hay không? Sáu trăm vạn lượng bạc, đối với hắn mà nói, có lực mê hoặc sao?
Trong lòng Phương Tranh thật lo lắng.
Cho nên các tướng sĩ sắp xuất chinh, theo lệ cũ, hắn phải nói vài câu khởi động tinh thần, cổ vũ sĩ khí trước cuộc chiến, Phương Tranh lại không có gì biểu thị, lông mày nhăn lại thật sâu, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì.
Ban đêm của mùa xuân có chút mát mẻ. Tiêu Hoài Viễn không khỏi lạnh run, xoa hai bàn tay nổi da gà, quay đầu lại thấy năm ngàn tướng sĩ vẫn không nhúc nhích, đứng thật thẳng, chỉ đợi Phương Tranh phát ra mệnh lệnh hành quân.
Tiêu Hoài Viễn cười gượng hai tiếng, tiến đến trước mặt Phương Tranh, cắt đứt trầm tư của hắn, cười nói: " Phương đại nhân, đêm đã khuya, có nên hạ lệnh khởi hành hay không?"
Phương Tranh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn sắc trời, gật đầu, vỗ vai Tiêu Hoài Viễn: " Tiểu Tiêu, tất cả ta nhờ các ngươi. Lần hành động này rất trọng yếu, ngươi nên nghiêm túc mà làm. Nếu chuyện bại, ngươi cứ tự sát đi thôi! Ta sẽ giúp ngươi hảo hảo chiếu cố Tư Tư."
Tiêu Hoài Viễn mặt mày đen thui.
" Lần này từ biệt, tiền đồ hiểm trở. Tiểu Tiêu, ngươi trân trọng! Bổn quan hi vọng theo các ngươi cùng nhau sóng vai chiến đấu tại tuyến đầu nguy hiểm nhất, phao đầu đổ nhiệt huyết, báo quốc xả thân." Giọng nói Phương Tranh trầm trọng.
" Đại nhân cao thượng, không bằng đại nhân theo chúng ta cùng đi thôi, có ngài, các tướng sĩ đều có chủ cốt nha."
Phương Tranh cả kinh, vội vàng nói: " Nói đùa gì vậy! Tiền tuyến nguy hiểm như vậy làm ta bị thương thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, bách tính Tô Châu cũng rất cần ta đó."
Tiêu Hoài Viễn tràn đầy không muốn, viền mắt phiếm hồng: " Đại nhân, ngài một mình ở lại thành Tô Châu, bên người không ai, làm sao bây giờ nha."
Phương Tranh ngẩn người, hắc, công phu vỗ mông ngựa của tiểu tử này đã thành thạo, nghe lời này toàn thân lộ ra ấm ý thoải mái, so với công phu vỗ mông ngựa của tên Ôn Sâm kia cao minh hơn rất nhiều.
Trên mặt Phương Tranh lộ ra nụ cười ấm áp, vui mừng nói: " Ngươi không cần lo cho bổn quan, bổn quan sẽ tự chiếu cố cho mình thật tốt."
Tiêu Hoài Viễn vẻ mặt lo lắng nói: " Không phải, đại nhân. Ý tứ của hạ quan là nói, tri phủ bảy phủ toàn bộ bị ngài bắt giữ, đại nhân thân là khâm sai, bên người lại không ai ngăn được ngài, ngài ở trong thành Tô Châu chẳng phải là càng vô pháp vô thiên sao? Bách tính thành Tô Châu phải làm sao bây giờ nha."
Một lúc lâu.
" Xuất phát xuất phát! Tất cả đều cút đi cho lão tử! Dây dưa ở chỗ này để làm chi? Đưa tiễn sao? Cút! Tất cả đều cút!"
Năm ngàn Long Vũ quân binh sĩ tinh nhuệ, dưới sự suất lĩnh của Tiêu Hoài Viễn và Phùng Cừu Đao, phẫn nộ hướng phía bắc ra đi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương Tranh oán hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng Tiêu Hoài Viễn, tức giận hừ một tiếng.
Đội ngũ dần dần đi xa, khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh cũng suy sụp xuống tới.
Bên trong thành Tô Châu, còn có một phiền phức đang chờ hắn, một người từ bên ngoài tựa hồ rất hương diễm.
Hàn Trúc phảng phất cũng không nghĩ muốn buông tha Phương Tranh, cũng không bị chuyện ma quỷ "thích nam nhân" của Phương Tranh lừa gạt qua mặt, vẫn như cũ dự định kiên nhẫn tiếp tục hướng hắn bức hôn.
Phương Tranh rất quấn quýt, lo lắng hắn không kiên trì được bao lâu, dù sao Hàn gia tam tiểu thư là nữ tử xinh đẹp như hoa, lão cha nàng lại vô cùng thịnh tình kín đáo đẩy cho chính mình, một lần hai lần cự tuyệt, ngươi còn tàn nhẫn quyết tâm cự tuyệt được lần thứ ba sao?
Phương Tranh bị thị vệ vây quanh, một đường hướng nha môn tri phủ đi đến, hôm nay tri phủ bảy phủ Giang Nam đều bị giam giữ, Lại Bộ khẩn cấp phân phối dự khuyết quan viên còn đang trên đường đi nhậm chức, cho nên Phương Tranh thân là khâm sai đại thần, tự nhiên bụng làm dạ chịu nhận luôn chức trách của tri phủ Tô Châu.
Nha dịch của phủ Tô Châu gõ chiêng dọn đường, giơ cao mộc bài " Túc Tĩnh Hồi Tị", bách tính đều đồng loạt né tránh, cấm quân thị vệ theo sát trước sau quan kiệu, Phương Tranh ngồi bên trong quan kiệu, càng nghĩ càng không nỡ, theo kế hôm nay, chờ sau khi bên Phùng Cừu Đao truyền đến tin tức, tự mình nên nhanh rời khỏi Tô Châu, tiếp tục tuần tra sáu phủ khác trong Giang Nam mới được, nếu cứ ở lại Tô Châu, Hàn gia cứ ba ngày hai đầu chạy tới cửa bức hôn, sợ rằng bản thân mình sẽ không chống lại được bao lâu, nếu nhận lời Hàn Trúc, chẳng phải là có lỗi lớn với Trường Bình?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn bắt đầu cảm thấy đau đầu vì sự xuất sắc của chính mình, nếu như mình không phải quá ưu tú, thật là tốt biết bao.
Quan kiệu nhanh sắp đến nha môn tri phủ thì đột nhiên trong lòng Phương Tranh khẽ động, lặng lẽ xốc lên một góc màn kiệu, phát hiện đã đi tới trước cửa Hàn phủ, Hàn phủ cùng tri phủ nha môn chỉ cách nhau vài bước, Phương Tranh thấy thế kinh hãi, vội vàng quát to trong kiệu: " Nhanh! Nhanh đi! Phía trước gõ đồng la, mau dừng tay cho ta! Tất cả đều không cho phát ra âm thanh, lặng lẽ đi qua!"
Nha dịch gõ đồng la ngẩn người, không giải thích được quay đầu lại nhìn Phương Tranh liếc mắt.
Quan viên xuất hành, gõ đồng la chính là quy củ, tượng trưng cho sự khác nhau trong đẳng cấp xã hội giữa quan viên và bách tính, giống như hiển lộ triều đình uy nghi và khí phái nghiêm nghị của quan viên, vì sao vị khâm sai đại nhân này lại điệu thấp như vậy?
Nha dịch nghĩ cứ nghĩ, với thân phận của hắn, cũng không khả năng dám tiến đến trước mặt Phương Tranh để hỏi nguyên nhân, nghe vậy vội vàng ngừng gõ, mộc bài " Hồi Tị Túc Tĩnh" cũng lặng yên buông xuống, đoàn người hành quân lặng lẽ, giống như đang làm kẻ trộm. Lặng lẽ đi qua đại môn của Hàn phủ, không phát sinh nửa điểm thanh âm, thấy thế nào lại có vị đạo như đầu tóc đầy bụi đất.
Bên trong Hàn phủ.
Hàn tam tiểu thư đang ở trong Bất Tranh Đường nổ bạo. Bên trong tiền sảnh, những mảnh nhỏ của đồ sứ tán lạc khắp nơi, chung quanh hỗn độn, dường như bị người đánh cướp qua.
Đây là lần thứ hai nàng phát giận trong khoảng thời gian gần đây. Các người hầu trong Hàn phủ kinh khủng đứng bên ngoài tiền sảnh, nửa bước cũng không dám tiến vào, đều dùng một loại ánh mắt xa lạ run rẩy nhìn nàng.
Vị Hàn tam tiểu thư tính tình thật tốt trước kia hiện tại vì sao lại táo bạo như vậy? Ở trong mắt mọi người, Hàn tam tiểu thư tuy rằng không phải là người bình dị gần gũi cho lắm, nhưng tính tình cũng vô cùng ổn định, vĩnh viễn đều là dáng dấp trong trẻo nhưng cao ngạo lạnh lùng, lâu ngày, bọn người hầu cũng thói quen tính tình của Hàn tam tiểu thư, nhưng từ khi vị khâm sai Phương đại nhân vào trong thành Tô Châu, tính tình Hàn tam tiểu thư bắt đầu trở nên khó nắm bắt, điều khác không nói, chỉ là Bất Tranh Đường, nàng đã công nhiên đập nát hai lần, điều này đối với bọn người hầu Hàn phủ mà nói, thật sự là một hiện tượng không quá diệu. Vạn nhất tiểu thư tức giận lây sang trên người bọn họ, hậu quả…
Hàn Trúc ngồi ngay ngắn trên chủ vị, chậm rãi vuốt râu, dáng dấp tiêu sái, làm Hàn Diệc Chân hận đến nghiến răng.
" Phanh!"
Lại một bình hoa màu lam bị hung hăng ném xuống mặt đất, vỡ thành phấn toái.
" Ta..không…gả…cho hắn..!"
Hàn Diệc Chân phát tiết mệt mỏi, đứng ngay trước mặt Hàn Trúc thở hổn hển, trừng đôi mắt có điểm ứ máu, oán hận nhìn phụ thân của nàng.
Khóe mắt Hàn Trúc lướt nhìn qua những mảnh vỡ nát rơi đầy đất.
Cũng may sau lần đầu tiên Hàn Diệc Chân đập vỡ hết đồ cổ trong Bất Tranh Đường, chính mình đã phòng ngừa chu đáo. Đem toàn bộ đồ trang trí đắt tiền trong tiền sảnh thay vào đồ sứ bình thường, thân là gia chủ, quả nhiên nhìn xa, hôm nay nữ nhi lại đem Bất Tranh Đường hủy đi lần nữa, hắn cũng không cần phải xót xa như lần trước.
" Ha hả, Chân nhi, đập mệt mỏi? Nghỉ ngơi một hồi đi, nghỉ mệt xong, con lại đập tiếp." Hàn Trúc vuốt râu ha hả cười nói.
Gương mặt Hàn Diệc Chân đỏ bừng, nói không rõ là xấu hổ hay giận dữ, đôi mắt xinh đẹp trợn to nhìn Hàn Trúc, căm giận nói: " Cha, vì sao con phải gả cho tên lưu manh vô sỉ kia?"
Hàn Trúc khí định thần nhàn vuốt chòm râu, cười nói: " Chẳng lẽ con vô ý đối với hắn?"
Hàn Diệc Chân lắc mạnh tay thật nhanh, không chút nào suy nghĩ nói: " Nữ nhi hận không thể một đao giết hắn, sao đối với hắn có ý định? Cha, ngài cũng không nên loạn chọn uyên ương, nếu muốn nữ nhi gả cho người này, nữ nhi tình nguyện chết đi!"
Đuôi lông mày của Hàn Trúc nhướng lên, cười nhìn Hàn Diệc Chân nói: " Nếu con đối với hắn vô ý, sao lại bị hắn…ách, đùa giỡn, còn cùng nhau xem đông cung đồ, còn cho hắn vào khuê phòng, Chân nhi, không thể lừa mình dối người đâu."
" Con…con…Hàn Diệc Chân nghe vậy, lửa giận vừa hơi dẹp loạn không khỏi liền bừng lên, bị hắn đùa giỡn, xem đông cung đồ, tiến vào khuê phòng, bộ là con nguyện ý hay sao? Rõ ràng là tên lưu manh kia không biết thẹn, tự mình trêu chọc con, lẽ nào ai trêu chọc con, con phải gả cho hắn mới được sao? Hôm nay cha bị thế nào vậy? Sao nói chuyện lại không có đạo lý?"
Thấy Hàn Diệc Chân há mồm kêu lớn, khuôn mặt tươi cười của Hàn Trúc vừa thu lại, trầm giọng nói: " Chân nhi, từ nhỏ con đã thông tuệ, mọi việc rất có chủ kiến, nhưng dù sao con cũng là nữ tử, không thể phủ nhận, bây giờ là thế đạo nam tôn nữ ti, bị người đùa giỡn, cùng nhau xem đông cung đồ, còn cho hắn tiến vào khuê phòng, việc này toàn bộ người hầu của Hàn phủ đều biết. Tin tưởng rất nhanh sẽ bị truyền khắp toàn bộ Giang Nam. Chân nhi, danh tiết nữ tử càng trọng yếu, nếu con không lấy hắn, còn có thể lấy ai? Danh tiếng Hàn gia chúng ta chẳng phải vì con mà quét rác, toàn tộc hổ thẹn?"
Hàn Diệc Chân nghe vậy ngây dại, ngây người run rẩy một lát, thần sắc trên mặt âm tình bất định. Như giận như hận, còn mang theo vài phần không cam lòng và khuất nhục, đôi mắt to mỹ lệ nháy mấy lần, hai hàng nước mắt trong suốt theo khuôn mặt tuyệt mỹ chảy xuống má, đặc biệt làm người thương tiếc.
Đúng vậy, tại niên đại nam tôn nữ ti này, bị một nam tử khinh bạc qua như vậy, nàng còn có thể gả cho ai? Sẽ thực sự một đao giết hắn, sau đó lại tự sát, xem như đầy đủ lễ. Sẽ cam tâm nhận mệnh gả cho hắn, từ nay về sau an an phận phận làm tiểu thiếp của hắn, dưới ma trảo của tên vô sỉ kia, nén giận mà qua cả đời.
Sinh làm thân nữ nhân, lẽ nào nhất định phải sống ti tiện như vậy sao? Dù cho thân là thế gia tiểu thư, cũng chạy không thoát số phận bi thảm như vậy?
Trong lúc nhất thời, trái tim Hàn Diệc Chân thực sự tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng, cảm thấy cảnh xuân đang đầy nắng bên ngoài cũng đột nhiên u ám lên. Nàng không rõ, thậm chí có điểm oán hận phụ thân, trước đây phụ thân rất lưu ý cảm thụ của nàng, nếu nàng không muốn gả, phụ thân sẽ không miễn cưỡng, vì sao hôm nay lại mang theo vài phần ý tứ hàm súc bức bách?
" Cha…nữ nhi…con…con…"
Lời còn chưa dứt, Hàn Diệc Chân liền khóc thành tiếng, nữ tử mười tám tuổi, đối với phu quân tương lai đang ôm sự chờ mong và huyễn tưởng mỹ hảo, nhưng ông trời lại đưa tới cho nàng một tên lưu manh vô sỉ đê tiện hạ lưu, mà nàng lại không thể không gả cho hắn, giờ này khắc này, nàng mất hết can đảm, trái tim vỡ tan rơi đầy đất, giống như những mảnh vỡ đồ sứ kia.
Khóc một hồi, nàng liền ngừng lại, dù sao cũng là nữ tử thông minh nhất Hàn gia, Hàn gia có thể lớn mạnh thành Giang Nam đệ nhất thế gia, nàng cũng ra mưu kế trong đó, sau khi tỉnh táo lại, nàng mới tóm tắt ra thái độ khác thường hôm nay của phụ thân.
" Cha, ngài cố ý đem nữ nhi gả cho tên lưu manh đó, có dụng ý khác sao?"
Lau lau nước mắt, Hàn Diệc Chân hít một hơi thật sâu, mở to con ngươi đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Trúc.
Hàn Trúc bị nữ nhi hỏi trúng tâm sự, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ khái hai tiếng, che giấu nói: " Chân nhi, vi phụ sao lại có dụng ý khác? Thật sự là mấy ngày nay con và Phương Tranh biểu hiện quá mức tối tăm, lão phu nhìn thấy, nhưng cũng vui vẻ đáp ứng, con có ý định, hắn lại hữu tình, cùng kết Tần Tấn, có gì không tốt?"
Hàn Diệc Chân cười lạnh nói: " Cha, không phải nữ nhi bất kính, lý do ngài mượn cớ cũng quá giả tạo, lúc nào nữ nhi có biểu hiện là có ý tứ với hắn? Tên lưu manh kia nhiều lần nhục nhã khinh bạc con, nữ nhi vì đại cục Hàn gia, phải nén giận, không đối phó với hắn, sao xem vào trong mắt ngài, lại biến thành nữ nhi có ý định đối với hắn? Sớm biết như thế, ngày trước ta nên một đao giết hắn mới phải, giết một khâm sai đại thần, cùng lắm thì Hàn gia không đầu nhập vào triều đình, làm gì cũng có thể đặt chân tại Giang Nam!"
" Ngươi hồ đồ!" Nói đến Hàn gia đại nghiệp, Hàn Trúc nghiêm mặt trách mắng: " Sau này đừng có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế nữa! Hàn gia đi con đường nào, lão phu đã nói rõ ràng với ngươi trước đây, từ xưa đến nay, triều đình và hoàng đế mới là chính thống được người trong thiên hạ cộng đồng nhận thức, Hàn gia đầu nhập vào triều đình, chính là thuận thời thuận thế, nếu ngươi giết khâm sai, bằng lực của Hàn gia, giống như hướng triều đình tuyên chiến, ngươi tự hỏi Hàn gia có khả năng chịu được một kích sấm sét của triều đình?"
Hòa hoãn giọng nói, Hàn Trúc nói tiếp: " Phương Tranh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tính cách mặc dù táo bạo ngả ngớn, nhưng cũng được cho là người hữu tình hữu nghĩa. Lão phu quan sát lâu ngày, thấy lời nói và việc làm của hắn luôn mâu thuẫn. Đối với thê tử tìm mọi cách che chở sủng dung, nếu ngươi trở thành người nhà của hắn, tất sẽ suốt đời hạnh phúc, ngươi là nữ nhi duy nhất của lão phu, lão phu sao lại hại ngươi? Dịch cầu vô giới bảo, khó được hữu tình lang, Chân nhi, lão phu đã nói qua với ngươi rất nhiều lần, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, mỗi người đều có ưu điểm và sở trường của họ, nếu ngươi vì tiểu nhân hiềm khích, liền sinh ra lòng bất công, hắn ở trong mắt ngươi, chỉ biết càng ngày càng tệ, kể từ đó, chẳng phải là bỏ đi một đoạn nhân duyên tốt đẹp?"
" Nhân duyên tốt đẹp?" Hàn Diệc Chân cười lạnh một tiếng: " Nếu nhân duyên tốt đẹp của nữ nhi nằm tại đây, trên người tên vô sỉ đê tiện kia, nữ nhi không sống cũng được!"
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, kết hợp một phen nói vừa rồi của Hàn Trúc, Hàn Diệc Chân thông tuệ nhất thời liền hiểu rõ ý tứ bức hôn của phụ thân, sau khi suy nghĩ cẩn thận, gương mặt nàng trải rộng sương lạnh, giọng nói trở nên lãnh liệt: " Cha, muốn nữ nhi gả cho Phương Tranh, sợ rằng không chỉ là vì danh tiếng của nữ nhi và Hàn gia đơn giản như vậy đi?"
Hàn Trúc ngẩn người, sau đó dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, không hổ là nữ tử thông tuệ nhất của Hàn gia, chỉ suy tư liền biết chuyện không tầm thường, đáng tiếc nàng thân là nữ tử, không thể kế thừa vị trí gia chủ của Hàn gia, thật sự là tổn thất lớn!
" Nga? Vậy con nói một chút, lão phu còn mục đích gì khác?" Hàn Trúc vuốt râu cười nói.
" Phương Tranh có chức danh thế tập quốc công, chính thất phu nhân trong nhà chính là hoàng muội ruột thịt của đương kim thánh thượng, hoàng thượng lúc còn long tiềm( ý nói là còn chưa lên ngôi), đã học cùng trường với Phương Tranh, hai người tâm đầu ý hợp, là bằng hữu cùng chung hoạn nạn thời áo vải, đến nay vẫn như thế. Hàn gia đầu nhập triều đình, căn cơ không ổn, nếu trong triều không có chỗ dựa cường đại vững chắc, Hàn gia sẽ gặp phải hoàn cảnh rơi vào tiến lui đều khó, cùng Phương Tranh kết hôn, vừa lúc có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, Phương Tranh quyền đại thế đại, là một trọng thần duy nhất trong triều được hoàng đế tuyệt đối tín nhiệm, còn có quan hệ họ hàng với hoàng gia. Hàn gia kết thông gia với Phương gia, ít nhất trong trăm năm tới, có thể bảo hộ gia tộc cực thịnh, cha, nữ nhi có nói sai hay không?"
Nhìn vẻ mặt cười nhạt và thương tâm của Hàn Diệc Chân, Hàn Trúc lắc đầu, đứng lên đi tới bên người nàng, đưa tay vuốt mái tóc nàng, giọng hàm thương tiếc nói: " Chân nhi, con tâm tư kín đáo, thế thái nhân tình không hề đoán sai lầm, vi phụ cũng vừa mới nói không sai. Chỉ có cách này, để gia tộc bình an hưng thịnh, thân là thế gia tử nữ, thì phải làm tốt sự chuẩn bị hi sinh vì gia tộc, Hàn gia môn thâm hộ lớn, toàn tộc trên dưới hơn ngàn người, nếu có đi sai bước, liền có khả năng đao kiếm lên thân, cả nhà gặp nạn. Những điều này đều là tình hình thực tế."
Dừng một chút, Hàn Trúc nói tiếp: " Thế nhưng gia tộc có lớn, đều phải gắn bó nhờ thân tình, nếu lão phu cả chung thân hạnh phúc của nữ nhi cũng không quan tâm, chỉ cầu gia tộc lớn mạnh àm mất đi thân tình, gia tộc lãnh huyết vô tình như vậy, lại còn có ai có được lòng trung thành, còn có ai vì bảo toàn nó mà hi sinh chính mình? Chân nhi, đừng nghĩ lão phu quá lãnh khốc, dù là hiện nay thánh thượng có muốn nạp con làm phi, nếu con không muốn, Hàn gia tuy là liều mạng tạo phản, cũng sẽ không bắt con ra ngoài hi sinh, con trở về phòng tỉ mỉ ngẫm lại, nếu con đối với Phương Tranh vô ý, việc này lão phu sẽ không bao giờ nhắc nữa, thế nào?"
Hàn Diệc Chân mở to hai mắt nhìn phụ thân, không khỏi có chút vui mừng, nước mắt tràn đầy khuôn mặt, trong lòng phẫn nộ và tuyệt vọng, tức thì bị cảm động thay thế.
Nguyên lai Hàn gia cũng không lãnh huyết như trong tưởng tượng của nàng, dù sao mình vẫn là nữ nhi thương yêu của gia chủ, không phải lợi thế để đổi lấy lợi ích của gia tộc, được rồi, không uổng công nàng vì gia tộc vất vả cực nhọc nhiều năm, vì nó nỗ lực đúng là đáng giá.
Nhìn nữ nhi nhẹ nhàng đi xa, trong mắt Hàn Trúc hiện lên một đạo tinh quang, gương mặt tràn đầy nếp nhăn nhất thời lộ ra vài phần ý cười: " Lão phu mặc dù già, nhưng một ít hí kịch trên sân khấu vẫn có xem. Thực sự vô ý sao? Ha hả, yêu hận thường thường chỉ cách một đường tơ, chỉ cần một cơ hội nho nhỏ, dù khi đó lão phu có phản đối cuộc hôn nhân này, chỉ sợ ngươi cũng cam tâm tình nguyện cùng hắn bỏ trốn."
" Thùng thùng thùng thùng…"
Tiếng trống minh oan trước cửa nha môn tri phủ nặng nề vang lên, bởi nha môn tri phủ tu kiến đã lâu, có vẻ có chút rách nát, trống minh oan vừa đánh lên, bốn bức tường tại chính đường nha môn liền bắt đầu liên tục tuôn bụi bặm xuống, làm bọn nha dịch hoảng loạn chạy đi ra, đứng ngay giữa sân nha môn tiền sảnh, vẻ mặt kinh khủng nhìn bụi bặm bay tung khắp chính đường của nha môn, cùng nội đường cũng theo tiếng trống rung động không ngớt, phảng phất bảng hiệu Minh Kính Cao Huyền cũng tùy lúc bị rơi xuống đất.
" A! Phương đại nhân còn đang bên trong! Nhanh, mau mời Phương đại nhân đi ra!" Một gã đầu mục nhảy vọt lên.
Mọi người cả kinh, vội vàng chạy vào trong, còn chưa bước lên bậc thang của chính đường, liền nghe được một thanh âm hổn hển truyền đến: " Đừng gõ đừng gõ! Ôi uy! Tổ tông, bổn quan nghe được, thăng đường lập tức còn không được sao? Còn gõ thì phòng ở liền sụp, ngươi biết ngươi phải bồi bao nhiêu tiền không?"
Nghe được thanh âm, mọi người thở dài một hơi, lúc này tiếng trống cũng ngừng lại.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, vị khâm sai Phương đại nhân tạm thay chức tri phủ Tô Châu đang té chạy đi ra, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm phía trước, cả người sợ đến run rẩy.
Các nha dịch tay cầm phong chùy, theo trật tự thăng đường hàng ngày đứng thẳng, sau đó nghiêng gậy xuống đất: " Uy…vũ!"
" Câm miệng câm miệng! Uy cái rắm vũ! Nhỏ giọng một chút đi, ai dám can đảm ồn ào, lôi ra ngoài đánh bằng roi!" Phương Tranh thấp giọng trách mắng, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thấy thế nào cũng lo lắng. Nếu thăng đường phân nửa, phòng ở sụp xuống, lão tử xem như cực độ không may, có phải xem như hi sinh vì nhiệm vụ?
" Ba!" Kinh đường mộc vạn phần ôn nhu nhẹ nhàng đập lên đại án tại chính đường, có vẻ rất lo lắng, mọi người trong đường vốn muốn nghe một tiếng sấm, kết quả nghe được một tiếng phịch như đánh rắm, làm cả người không được tự nhiên.
" Ha hả, chỉ là hình thức, ý tứ một chút là được." Phương Tranh nhìn mọi người cười cười: " Tiền nhậm tri phủ đại nhân của các ngươi tham quá lợi hại, nha môn đều thành phòng có nguy cơ sụp đổ, cũng không đào ra một chút bạc tu hoãn một chút, thực sự là cực kỳ hỗn trướng."
Sư gia cùng văn lại ghi chép ngồi bên dưới vội vàng bồi cười gật đầu, miệng đầy phụ họa.
" Ba!" Lần thứ hai ôn nhu vỗ vỗ kinh đường mộc, Phương Tranh nói nhỏ: " Dẫn phạm nhân."
Sư gia cả kinh, vội vàng sửa lại: " Đại nhân, người đánh trống là nguyên cáo, là người cáo trạng, không phải phạm nhân."
" Na, đưa nguyên cáo!"
" Uy…vũ…"
" Uy vũ cái rắm! Câm miệng câm miệng! Nhỏ tiếng một chút! Phòng ở sụp là chúng ta đều xong đời!" Phương Tranh vội vàng ngăn lại hành vi nguy hiểm của bọn nha dịch.
Không bao lâu, một nữ tử mặc quần áo trắng được nha dịch dẫn tới, bởi vì được Phương Tranh mãi dặn dò, nha dịch và sư gia còn có văn lại động tác đều rất nhẹ, nha dịch đưa nguyên cáo tiến đường bước đi rón ra rón rén, hai chân nhẹ nhàng, giống như phiêu dật yểu điệu cưỡi mây đạp gió, rất có vài phần hàm súc đạo cốt tiên phong, thuận gió thổi đi.
Phương Tranh đối với sự phối hợp của mọi người rất tán thưởng.
" Ai, nữ tử dưới đường, là ngươi cáo trạng sao?" Phương Tranh đưa tay lên bên mép nhỏ giọng đặt câu hỏi, giống như một đồng chí đang tiếp đón đảng ngầm.
Khuôn mặt nữ tử trong trẻo như lạnh lùng gầy gò, nguyên bản là một mỹ nhân, nhưng bởi quá mức gầy yếu tiều tụy, cả khuôn mặt không có chút huyết sắc, tái nhợt đến dọa người.
Trong lòng nàng còn ôm một hài tử chưa đầy một tuổi còn đang huơ tay chân, trong miệng chi nha, có vẻ rất là khả ái.
Nữ tử nghi hoặc nhìn các nha dịch đứng bốn phía không có chút tiếng động, còn có mệnh quan triều đình vẻ mặt đang cẩn thận, đối với việc bọn họ lặng yên không một tiếng động có chút không giải thích được.
Nghe được câu hỏi nhỏ của Phương Tranh, nữ tử không khỏi bi thiết một tiếng, hai chân nặng nề quỳ gối xuống chính đường.
" Phác thông!" Trần nhà lại bắt đầu rơi bụi.
Phương Tranh ngẩng đầu kinh hãi, còn chưa ngăn lại, nàng kia liền cất giọng, dùng nữ cao âm vang tận mây xanh hô to ra: " Đại nhân! Dân phụ oan uổng! Dân phụ thay mặt công công cùng phu quân chẳng biết sinh tử, trạng cáo triều đình khâm sai đại thần Phương Tranh, dân phụ cáo hắn chẳng quản mạng người, chế tạo oan án, khiến dân phụ cửa nát nhà tan, cầu xin đại nhân vì dân phụ làm chủ a…"
Ba chữ cuối cùng, nữ tử hầu như khàn cả giọng rống ra.
Bụi bặm đổ ào ào đều rơi lên đại án của chính đường, Phương Tranh quá sợ hãi, không yên lòng gấp giọng nói: " Đừng kêu, đừng kêu! Ta làm chủ cho ngươi, ôi! Bà cô à, đừng kêu! Còn kêu thì nhà sụp mất, ta làm chủ cho ngươi còn không được sao? Người đâu, đem triều đình đại thần Phương Tranh đem ra ngoài chém cho ta. Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, kết án, thối đường thối đường…"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phương Tranh ôm đầu chạy nhanh ra chính đường, thân hình hóa thành một đạo khói đen, chớp mắt đã không thấy bóng.
Mọi người ngây ra một lát, một gã nha dịch kề sát vào sư gia cẩn thận nói: " Bàng sư gia, nếu đại nhân hạ lệnh, ngài xem, có tính là nghi phạm lẩn trốn không?"
/404
|