Khâm sai xuất hành tràng diện dĩ nhiên thật lớn, mấy trăm thị vệ hầu cận bên cạnh giơ cao võng lọng, mấy ngàn binh sĩ xếp thành hàng đứng bên ngoài cửa thành, đợi Phương Tranh hạ lệnh xuất phát, bọn lính liền từ từ đi theo hướng bắc, những nơi đi qua, bụi bặm khắp bầu trời, trên quan đạo tràn ngập không khí túc sát tiêu điều, vô luận là quan viên hay bình dân bách tính, đều lo sợ không yên né tránh một bên, có bách tính có lòng can đảm đã từ lâu kính nể quỳ gối trên đất vàng tại quan đạo, đầu cũng không dám ngẩng lên, thẳng đến nghi trượng của khâm sai đi xa, lúc này mới dám đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, tiếp tục chạy đi.
Ôn Sâm đã từ Dương Châu về tới, lúc này đang ghé vào bên tọa kỵ của Phương Tranh, thấp giọng bẩm báo những gì đã chứng kiến.
" Đại nhân, từ khi Phùng tướng quân đại phá loạn quân dưới chân Quảng Phúc Tự, đám người thuộc hạ theo loạn quân mãi đến ngoài thành Dương Châu, loạn quân tan tác, còn sót lại hơn ngàn người, nhưng bọn họ cũng không có vào thành, mà lại chui vào một ngọn núi có tên là Phục Ngưu sơn."
" Phục Ngưu sơn? Hắc, tên này sao nghe quen tai như thế?" Phương Tranh chép chép miệng: " Rất nhiều thổ phỉ sơn tặc trong tuồng kịch, vừa ra sân liền làm nổi bật tâm tư của nhân vật, báo danh hào đó là Phục Ngưu sơn, không phải là tòa Phục Ngưu sơn này đi?"
Ôn Sâm vội vàng vỗ mông ngựa: " Đại nhân cao kiến, nhưng hiện tại Phục Ngưu sơn này cũng không bản lĩnh nổi danh trong lục lâm, Thanh Long sơn của đại nhân, mới là nổi danh trong lục lâm, đại nhân văn thao vũ lược, vô luận tại triều đình hay trong giang hồ, đều thuận buồm xuôi gió, chính như bình thường đại nhân khi giáo huấn thuộc hạ thường nói, nếu là vàng thì luôn sẽ phát ra ánh sáng. Quang mang của đại nhân cao tới vạn trượng, thật sự là vàng ròng không hơn không kém."
" Oa ha ha ha, quá…quá mức rồi." Phương Tranh đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, lập tức nỗ lực nghiêm mặt, trầm giọng nói: " Ít vuốt mông ngựa, bổn quan vốn tính khiêm cung, viên đạn bọc đường của ngươi đối với ta vô dụng, nói chính sự, sau đó thế nào?"
Ôn Sâm nói: " Sau đó thuộc hạ xa xa đi theo hơn ngàn tàn binh, vẫn đi vào tới sâu trong lòng núi, thuộc hạ phát hiện trong lòng núi không ngờ lại trống rỗng, không biết là do thiên nhiên hay do nhân lực mà hình thành một tòa động lớn, miệng động lại có đại thụ và cỏ cây rậm rạp che trời phủ kín, thuộc hạ theo đám tàn binh đi vào sơn động, phát hiện còn có một bầu trời khác, bên trong rất rộng, đủ giấu diếm mấy vạn binh mã, tất cả thực vật, nước uống, vật dụng toàn bộ đều có, hơn ngàn tàn binh đi vào bên trong, bên trong lòng núi có hơn ngàn người, bọn họ ở bên trong ngày đêm thao luyện, chẳng phân biệt ngày đêm, chiến lực rất mạnh mẽ, thuộc hạ sợ đập cỏ động rắn, vì vậy phái mấy người ẩn núp dưới chân núi giám thị, đặc biệt chạy về hướng đại nhân bẩm báo việc này, xử trí như thế nào thỉnh đại nhân định đoạt."
Phương Tranh thần sắc ngưng lại, trầm giọng nói: " Có phát hiện được tung tích Thái Vương bên trong sơn động?"
Ôn Sâm lắc đầu nói: " Không có, trong sơn động liếc mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, thuộc hạ tra tìm thật lâu, cũng không thấy hình bóng Thái Vương."
Phương Tranh nhíu mày: " Tên chuyên giấu đầu lòi đuôi này, chuyên tìm phiền toái cho lão tử, lão tử hỏa thiêu tòa núi đó, xem bọn hắn ra không được, chơi trò thần bí, hừ! Đốt lông của ngươi, nhìn ngươi có chịu lộ mặt hay không."
Ôn Sâm lại dốc lòng khen ngợi: " Đại nhân tỉ dụ thật sự là chuẩn xác, vô cùng chuẩn xác."
Suy nghĩ một chút, Phương Tranh lại lắc đầu nói: " Bỏ đi, năm ngàn người này khẳng định không phải là chủ lực của Thái Vương, tạm thời bày ở đó, đợi chúng ta vào thành Dương Châu rồi sắp xếp kế hoạch lại một phen."
" Dạ, đại nhân."
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, chợt nghe quan đạo phía sau truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp. Hai người nhìn lại, đã thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá tinh mỹ đang nhanh chóng hướng nghi trượng khâm sai phóng tới.
Ôn Sâm ngưng mắt vừa nhìn, lập tức hướng Phương Tranh cười nói: " Đại nhân, hình như là xe ngựa của Hàn gia."
Phương Tranh ngẩn người, còn chưa nói, liền nhìn thấy thị vệ phụ trách cảnh giới tiến ra đón, quát lớn cho xe ngựa dừng lại, xa phu ghìm ngựa, bên trong xe vươn ra một bàn tay trắng như bạch ngọc, xốc rèm xe lên, ánh vào mi mắt, là một gương mặt thoát tục tuyệt sắc, gương mặt nghiêm chặt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh đang ngồi trên lưng ngựa cách đó không xa, nhất thời không thốt lời nào. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương Tranh vừa nhìn thấy, không khỏi thất thần. Hàn Diệc Chân đuổi theo ra thành để làm chi?
Ôn Sâm như chợt hiểu, đôi mắt đảo vòng vo, liền hiểu đại khái, thấy Phương Tranh ngây ra, không khỏi thấp giọng cười nói: " Thuộc hạ nghe nói Hàn gia gia chủ muốn đem tam tiểu thư gả cho đại nhân, cùng đại nhân kết thành thân gia, việc này toàn bộ Giang Nam đều truyền khắp. Thuộc hạ mãi cho là lời đồn, hôm nay xem ra, lời ấy không sai."
Phương Tranh quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Ôn Sâm vội bồi cười nói: " Đương nhiên, đại nhân xưa nay thái độ làm người chính phái, luôn thẳng thắn, mỹ sắc tiền tài há có thể đánh động lòng của đại nhân? Đại nhân đối với lời của Hàn gia gia chủ, tất không có sắc thái giả vờ, không chút do dự cự tuyệt, thuộc hạ đối với phẩm đức thanh khiết như Thiên Sơn tuyết liên của đại nhân cảm giác kính phục sâu sắc."
Phương Tranh yếu ớt thở dài, nói: " Ngươi nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện cự tuyệt Hàn Trúc sao? Ai! Thật sự là do " nhà có mãnh hổ, nhìn chằm chằm." Nếu ta nạp thêm một phòng, sợ là…sợ là…"
Nói đến đây, giọng nói Phương Tranh có chút nghẹn ngào: " Sợ là sẽ bị mãnh hổ thiến, từ nay về sau, không bao giờ còn khả năng phổ độ cho hàng vạn hàng ngàn phụ nữ đồng bào, thiện tai…thiện tai…"
Ôn Sâm ác hàn, vội hỏi: " Đại nhân, Hàn gia tiểu thư đợi đã lâu, ngài tự mình tiến lên hỏi thử đi."
Nói xong Ôn Sâm sắc cười nói: " Tục ngữ nói, nam truy nữ, cách ngọn núi, nữ truy nam, cách một mạng che, Hàn gia tiểu thư vì đại nhân, đã đuổi theo ra khỏi thành Tô Châu, đại nhân sao không lên tiếng chào hỏi?"
Phương Tranh hai mắt sáng ngời, sau đó sắc sắc nở nụ cười, đúng rồi, lão Ôn nói rất có đạo lý, nữ truy nam, cách tấm mạng che mặt, nữ tử này ngồi xe ngựa đuổi theo ra thành, chẳng lẽ là muốn giữ ta lại sao? Lẽ nào nói bổn thiếu gia có được phong thái thần vận của những công tử thời loạn thế, từ lâu đã xông vào trái tim của mỹ nhân? Trong lòng mỹ nhân từ lâu đã yêu ta, nhưng vẫn không tiện nói rõ, hôm nay thấy ta rời khỏi Tô Châu, vì vậy buông sự rụt rè và ngượng ngùng của thiếu nữ, đuổi theo ra thành dự định chủ động hướng ta biểu lộ tình ý?
Ai nha! Nội dung vở kịch thật quá phô trương, thế nhưng do bổn thiếu gia quá mức anh tuấn, quả nhiên cũng là một loại phiền não trong hạnh phúc…
Làm biểu tình nghiêm túc, Phương Tranh kiệt lực làm cho mình có vẻ thật thâm tình, song song lại mang theo vẻ tiếc nuối và bi phẫn dáng dấp như kẻ hữu tình không thể thành quyến thuộc, giục ngựa đi tới trước xe ngựa của Hàn Diệc Chân, chớp mắt vài cái, không ngờ làm hắn nhỏ ra được hai giọt nước mắt, tràn đầy trong viền mắt, lảo đảo như muốn rơi xuống, hành động thật là thuần thục không gì sánh được.
Trước tiên hắn thở dài, Phương Tranh thâm tình mà ai oán nói: " Hàn muội, ngươi trở về đi, ta chỉ là kẻ lạc phách…"
Đôi mày thanh tú của Hàn Diệc Chân cau lại, lạnh lùng nói: " Ngươi đang nói cái gì?"
" Khái, Hàn tiểu thư, ngươi trở về đi, mặc dù ngươi đối với ta tình căn sâu đậm, thế nhưng hai ta không gặp nhau đúng lúc, gặp nhau quá muộn, chung quy có duyên vô phận, chỉ biết than thở kẻ có tình không thể thành quyến thuộc, ý trời trêu người, khiến cho người thật không thoải mái…"
Đôi mắt đẹp của Hàn Diệc Chân nổi lên vài phần sắc mặt giận dữ, oán hận nhìn chằm chằm Phương Tranh, mỹ nhân nổi giận thật đúng là có hàng ngàn hàng vạn phong tình, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh kiểu này thật không hiểu là ý nghĩa gì.
" Tình hận thâm sâu" nhưng thực ra nên dùng " cắt thành ngàn mảnh" thì mới đúng hơn…"
Phương Tranh vẫn tiếp tục cự tuyệt thâm tình của mỹ nhân, nói xong nước bọt văng khắp nơi, đầu nhập hoàn toàn vào lời nói.
" Hàn tiểu thư, ngươi trở về đi, Phương mỗ có tài có đức gì, có thể được ngươi để mắt như vậy? Tiểu thư xinh đẹp như thế, Phương mỗ làm sao cự tuyệt? Thật sự là trong nhà có chính thê, cùng Phương mỗ hiểu nhau yêu nhau. Ta không thể phụ lòng của nàng ấy, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau từ chối phiến thâm tình của tiểu thư." Vẻ mặt Phương Tranh đầy vẻ đau khổ, nói đến thâm tình của nàng thì dĩ nhiên nhịn không được thiếu chút nữa thật sự rơi lệ, tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, nếu thật sự từ chối thâm tình của nàng, ai lại tàn nhẫn như thế? Rau cải trắng tốt như vậy, tương lai lại không biết bị con bê vương bát nào ăn mất nữa.
Lúc này trong lòng Phương Tranh cũng có trăm mối lo lắng, quả nhiên cực kỳ khó chịu.
Nếu không, cứ thẳng thắn tống cho nàng một bao Liệt Nữ Ngâm, nhượng nàng phục rượu cho ta, ta làm bộ cái gì cũng không biết, để cho nàng xử lý ta, như vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?
Hàn Diệc Chân lạnh lùng nhìn hắn, hốt nhiên nói: " Ngươi nói xong chưa?"
Phương Tranh lau nước mắt, bi ai nói: " Còn có vài câu, ngươi chờ ta ngẫm lại làm sao nói với ngươi…"
" Ngươi không cần phải nói thêm, đến lượt ta nói." Hàn Diệc Chân lạnh lùng cắt đứt lời hắn, nói: " Ta cố ý muốn theo khâm sai đi Dương Châu, là vì trợ khâm sai đại nhân phá án, quét sạch quan trường dân gian Giang Nam, ngươi không cần làm khó như vậy. Bởi vì căn bản không có gì khó khăn, nếu không có mệnh của phụ thân, dù là giết ta, ta cũng không nguyện đi cùng ngươi một chỗ, ngươi có thể yên tâm."
" A?" Nước mắt nước mũi trên mặt Phương Tranh tựa hồ dừng lại, thần tình kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Hàn Diệc Chân, thật lâu không nói một câu.
Không ngờ lão tử biểu diễn như thế, thuần túy chỉ là tự mình đa tình sao?
Oán hận liếc mắt nhìn Hàn Diệc Chân, Phương Tranh lắc lắc tay áo, vẻ mặt phẫn nộ, hướng đám thị vệ bốn phía đang muốn cười mà không dám cười, quát to: " Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua kẻ tuấn tú bị cự tuyệt sao? Toàn quân xuất phát! Hừ!"
Đại quân tiếp tục đi tới, Hàn Diệc Chân cho xe ngựa luồng vào giữa quân, không nhanh không chậm đi theo phía sau ngựa của Phương Tranh, Hàn Diệc Chân lặng lẽ xốc lên một góc rèm xe, nhìn thấy Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng hầm hừ nói thầm vài câu, lại thỉnh thoảng hướng lên trời dựng thẳng ngón giữa khoa tay múa chân phẫn nộ, Hàn Diệc Chân thấy thế, gương mặt lạnh lùng chợt lộ ra vài phần ý cười, khóe miệng cũng hiện ra một đạo đường cong mỹ lệ, đặc biệt khiến người động tâm.
" Tiểu thư, ngươi thật không thích hắn sao?" Bên trong xe ngựa, thiếp thân nha hoàn Trúc Nhi của Hàn Diệc Chân lặng lẽ hỏi.
Hàn Diệc Chân nghe vậy, gương mặt đang có nét cười nhất thời chợt lạnh lùng lên, sầm mặt nói: " Ta hận không thể chém tên vô sỉ này thành ngàn đao vạn quả, thế nào khả năng sẽ thích hắn? Ngươi chớ nói bậy, làm cho ai nghe được, còn tưởng rằng ánh mắt bổn tiểu thư thấp kém, lên không được mặt bàn."
Trúc Nhi lè lưỡi, không hề nói thêm. Trong lòng lại vô cùng nghi vấn: tiểu thư chẳng bao giờ đối với nam tử xa lạ có vẻ mặt gì, nhưng mới vừa rồi rõ ràng tiểu thư nhìn Phương đại nhân lại lộ ra dáng tươi cười, chẳng lẽ không phải là thích hắn sao?
Đại quân tiến lên không bao lâu, Ôn Sâm thúc ngựa đi tới bên người Phương Tranh, trở tay chỉ ngược lại, nói: " Đại nhân, lại có một chiếc xe ngựa tới."
Phương Tranh phát điên nói: " Lại tiểu thư nhà nào tìm ta? Lão tử thiếu nhiều nợ phong lưu tại Tô Châu như vậy sao?"
Phất tay ra lệnh đoàn quân dừng lại, Phương Tranh quay đầu ngựa nhìn lại, lại thấy một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ tinh mỹ đang gấp gáp hướng đại quân đi tới.
Thị vệ phụ trách cảnh giới lúc này đều thức thời, cũng không ngăn cản, ánh mắt bọn thị vệ nhìn về phía Phương Tranh đều tràn ngập kính ý và kính phục, Phương Tranh trong ánh mắt bọn thị vệ thật sự rất hạnh phúc.
Xe ngựa còn chưa dừng lại, Phương Tranh vừa mới tiến ra đón, đã thấy trên xe ngựa có một nam tử trẻ tuổi nhảy xuống, hắn vóc người cao gầy thon dài, trên đầu đội một phương khăn, thân mặc áo dài màu đen, thắt lưng ngọc đái, ngọc đái còn giắt một ngọc bội cực kỳ tinh mỹ, vừa nhìn kỹ gương mặt của hắn, người này môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, giở tay nhấc chân liền hiện ra khí chất đẹp đẽ quý giá, quả nhiên là nhân vật phong lưu tuấn tú trẻ tuổi.
Ăn ngay nói thật, vị nam tử trẻ tuổi này thật là anh tuấn hơn Phương đại thiếu gia vài phần, điều này làm cho trong lòng Phương Tranh rất là khó chịu, một cỗ tư vị chua chát đố kỵ từ đáy lòng dần dần cuồn cuộn dâng lên, vẫn vọt tới trong miệng, làm hắn có cảm giác buồn nôn, trong miệng đầy vị chua, thật không dễ chịu.
Phương Tranh tức giận hừ một tiếng: " Mặt trắng nhỏ đều là như vậy, người lớn lên thì suất, nhưng thực hiện chuyện kia thì lại không được, nữ nhân đi theo hắn chẳng khác gì ở góa."
Ôn Sâm vội vàng phụ họa: " Đúng đúng đúng, đại nhân nói như vậy rất có đạo lý, lớn lên anh tuấn có ích lợi gì? Nữ nhân gả trượng phụ, nên tìm thực dụng, giống như đại nhân là người cứng rắn lâu dài, mới là phu quân tuyển chọn của thiên hạ hàng ngàn nữ tử!"
Phương Tranh nghe vậy vui mừng, vỗ vỗ vai Ôn Sâm, xem như khen ngợi, mới vừa rồi chút không hài lòng của tiểu nhân, nhất thời tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nam tử trẻ tuổi vừa từ trên xe ngựa nhảy xuống, đám thị vệ bên người Phương Tranh đều giật mình liếc mắt nhìn vị khâm sai đại nhân này, ánh mắt rất là phức tạp. Ngoại trừ kính phục, còn thêm vài phần màu sắc tối tối, làm Phương Tranh giống như vừa bị nuốt con ruồi sống, rất không thoải mái.
Phương Tranh cả kinh, mấp máy môi giải thích: " Ta không nhận ra hắn…"
Lời còn chưa dứt hắn liền ngậm miệng, hắn phát hiện chuyện này giải thích thật sự tái nhợt vô lực cỡ nào, hơn nữa có loại ý tứ hàm súc giấu đầu hở đuôi.
May là nam tử trẻ tuổi nhảy xuống xe ngựa xong, cũng không liếc mắt nhìn Phương Tranh, thẳng tới trước xe ngựa của Hàn Diệc Chân, hai mắt hắn đỏ bừng, đầy mặt bi thiết, chăm chú cắn mạnh môi, quai hàm gồ cao, dáng vẻ rất phẫn nộ, hắn đứng ngay trước xe ngựa vẫn không nhúc nhích, giống như bị nhập định.
Ôn Sâm thấy thế nhíu mày, nhỏ giọng nói với Phương Tranh: " Đại nhân, người này quá mức vô lễ. Có muốn thuộc hạ gọi người đuổi hắn đi?"
Phương Tranh lắc đầu, hắc hắc cười xấu xa nói: " Gấp cái gì, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, ta thật muốn nhìn náo nhiệt một chút, không cần đoán cũng biết, hơn phân nửa là chuyện đào sắc củ phân*, hắc hắc." (*: ý nói mặt dày đến cầu tình cảm)
Hàn Trúc lão đầu dùng toàn lực muốn tác hợp nhân duyên giữa hắn và Hàn Diệc Chân, nhưng Phương Tranh rõ ràng biết, hắn đối với Hàn Diệc Chân căn bản không hề có tình yêu nam nữ, song song hắn cũng biết, Hàn Diệc Chân đối với hắn càng không có ấn tượng tốt, cho nên lúc này hắn mới có vẻ hả hê, yên tâm thoải mái xem kịch ngôn tình cẩu huyết cổ trang trước mắt, hắn vui tươi hớn hở ngồi trên lưng ngựa, khoanh tay trước ngực, một tay nâng cằm, đang chờ đôi nam nữ diễn viễn nói lên vài câu thâm tình oán hận: " Ngươi vô tình, ngươi lãnh khốc, ngươi vô lý gây sự."
" Ta đâu vô tình, đâu lãnh khốc, đâu cố tình gây sự?"
" …"
Vòng đi vòng lại cũng như thế, như vậy cũng coi như cấp cho hành trình tịch mịch của khâm sai đại nhân thêm một việc vui.
Chỉ tiếc thâm tình cẩu huyết trong dự đoán lại không xảy ra, nam tử trẻ tuổi đứng lẳng lặng trước xe ngựa một lát, rồi lại xoay người, thẳng tắp hướng Phương Tranh đi tới.
" Ngươi là khâm sai triều đình Phương Tranh?" Nam tử trẻ tuổi gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, giọng nói tràn ngập phẫn nộ, mơ hồ hàm chứa vài phần ngạo mạn và…thiên kiến?
Phương Tranh ngẩn người, hắn mới dọn xong tư thế chuẩn bị xem náo nhiệt, dự định tìm việc vui, thế nào hảo hảo lại biến thành diễn viên trong tuồng kịch này vậy? Tiết mục sai nha!
Phương Tranh còn chưa trả lời, Ôn Sâm ở một bên đã nổi giận, quát to: " Lớn mật! Khâm sai đại nhân thân phận tôn quý thế nào, ngươi dám gọi thẳng kỳ danh, không muốn sống nữa? Người…"
Phương Tranh đưa tay cản lại, nỗ lực bài trừ khuôn mặt tươi cười khoan hồng độ lượng, nói: " Không sai, bổn quan chính là Phương Tranh, vị công tử này có gì chỉ bảo?"
Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng hừ một tiếng, không chút nào sợ hãi nhìn thẳng Phương Tranh, tức giận nói: " Khá lắm khâm sai đại nhân, vừa mới hạ Giang Nam mấy ngày, liền làm cho toàn bộ Giang Nam huyên náo chướng khí mù mịt, đây thì cũng được, ngươi còn đoạt thê tử người khác, nhục ta thế gia. Xin hỏi Phương đại nhân, hoàng thượng phái ngươi hạ Giang Nam, là gọi ngươi tới cướp vợ nạp thiếp sao?"
Lời vừa nói ra, những thị vệ bên cạnh Phương Tranh đều giận tím mặt, thương một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ, khuôn mặt bất thiện nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi, chỉ đợi Phương Tranh ra lệnh một tiếng, liền lập tức chém chết dưới ngựa.
Phương Tranh nghe vậy thất kinh, lại không nhớ tới ý bất kính trong giọng nói của người này, ha ha nói: " Ngươi nói cái gì? Đoạt thê tử của người? Ta…ta đoạt thê tử của ai?"
Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh, há mồm định nói, liền nghe được bên trong xe ngựa truyền đến tiếng thở dài yếu ớt: " Diệp thế huynh, ngươi hà tất phải khổ như thế…"
Bàn tay xốc lên rèm che, lộ ra gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hàn Diệc Chân, nam tử trẻ tuổi ngưng mắt nhìn lại, phảng phất như hô hấp đều gấp gáp lên, thần sắc phẫn nộ lập tức quét sạch, trên mặt hiện lên vài phần đỏ ửng, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Hàn Diệc Chân, thật lâu nói không ra lời.
Nha hoàn Trúc Nhi đỡ Hàn Diệc Chân xuống xe ngựa, đi tới trước mặt nam tử trẻ tuổi, than thở: " Diệp thế huynh, việc trên đời, tất cả làm sao như ý? Không bằng trở lại, việc giữa ta và ngươi, cha ta đã viết thư giải thích từ lâu với Hàng Châu Diệp phủ, trong đó đến tột cùng, ngươi quay về Hàng Châu, lệnh tôn sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết."
Phương Tranh cũng xuống ngựa, hắn muốn làm một quân tử phi lễ vật thính( chuyện phi lễ không nghe), nhưng bỏ đi được vài bước, bỗng cảm giác không cam lòng, dựa vào cái gì ta phải làm quân tử? Người khác chỉ vào mũi mắng ta đoạt thê tử người khác, ta đã thành một trong những diễn viên của sự kiện, vì sao ta còn phải bỏ đi?
Nghĩ tới đây, Phương Tranh chuyển một vòng ngay tại chỗ, lại đi vòng trở về, công khai thong thả bước đi đến bên cạnh Hàn Diệc Chân, thanh khái một tiếng nói: " Cái này…Diệc Chân muội muội, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Con mẹ nó vì sao ta lại biến thành…khái khái, tiểu sinh thất thố, tiểu sinh thất thố, tiểu sinh như thế nào thành ác đồ đoạt thê tử người khác vậy? Còn thỉnh Diệc Chân muội muội vui lòng cho biết."
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy trợn mắt trừng Phương Tranh.
Hàn Diệc Chân như cười như không nhếch nhếch khóe miệng, nói: " Vị công tử này, Giang Nam Hàng Châu Diệp gia nhị công tử, tên là Diệp Mẫn Chi, Diệp gia cùng Hàn gia là thế giao nhiều năm. Lần này Phương đại nhân nếu không xuống Giang Nam, sợ rằng…dân nữ đã là hôn thê của Diệp thế huynh rồi."
Xưa nay nữ tử nói đến chuyện kết hôn, xuất phát từ rụt rè hoặc da mặt mỏng. Khó tránh khỏi xấu hổ khó mở miệng, nhưng Hàn Diệc Chân lại không e dè, chậm rãi mà nói, đủ hiển lộ đại khí ung dung của thế gia tử nữ.
Phương Tranh nghe vậy ngẩn người, sau đó rất nhanh liền hiểu rõ chuyện từ đầu đến cuối, hơn phân nửa là do trước kia Hàn Trúc đã hứa hẹn đưa Hàn Diệc Chân gả cho vị Diệp Mẫn Chi công tử này, nhưng sau khi mình hạ Giang Nam, cùng Hàn gia giao hảo, Hàn Trúc liền nảy sinh tâm sự khác, từ đại cục mà nói, Hàn gia đầu nhập vào triều đình, cũng gián tiếp đắc tội Giang Nam thế gia, Diệp gia vì cử động này mà vô cùng bất mãn, vừa lúc Hàn Trúc thấy nữ nhi cùng khâm sai đại nhân luôn cãi nhau ầm ĩ, giống như một đôi hoan hỉ oan gia, vì vậy thẳng thắn cất mặt mũi vào trong, trực tiếp hướng Diệp gia hồi hôn.
Thế nhưng theo tình hình trước mắt, Diệp gia nhị công tử đối với Hàn Diệc Chân tựa hồ tình cảm thật sâu, ở trước mặt Hàn Trúc hắn chỉ là tiểu bối, Hàn Trúc hồi hôn, Diệp Mẫn Chi cũng không có biện pháp làm gì được hắn. Không thể làm gì khác hơn là ngồi xe ngựa đi theo Hàn Diệc Chân, cẩu huyết một chút mà nói, người này chỉ là vì cứu lại ái tình vốn sắp thuộc về hắn, thuận tiện chỉ trích ác nhân hoành đao đoạt ái như Phương Tranh.
Hiểu rõ toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối, Phương Tranh không khỏi đầy bụng ủy khuất, không ngờ ta trong bất tri bất giác biến thành ác nhân, con mẹ nó thật oan! Tìm ai nói rõ lý lẽ đây nha? Thái Vương còn đang chờ lão tử đi giải quyết hắn đây, lúc này lại bị lâm vào trong đào sắc củ phân, chuyện này thật loạn!
Bất đắc dĩ cười cười, Phương Tranh đi lên phía trước, nghĩ muốn vỗ vỗ vai Diệp Mẫn Chi, nào ngờ Diệp Mẫn Chi hừ một tiếng, thân thể nghiêng qua, né tránh bàn tay Phương Tranh.
" Vị hôn phu huynh này, ta nói cho ngươi, chuyện giữa ngươi và Hàn gia tiểu thư, ta thực sự không biết, ta có thể thề với trời, nhìn khuôn mặt ta đi, cỡ nào chân thành, đúng không? Ngươi thực sự hiểu lầm ta rồi."
Nói chưa dứt lời, vừa nói với việc này, Diệp Mẫn Chi không khỏi lửa giận vạn trượng, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông lên ót, thần sắc nhìn Phương Tranh càng trở nên thống hận, hai tay chăm chú nắm chặt lại, run rẩy bần bật trong tay áo.
Thù giết cha, mối hận đoạt vợ, vốn là thâm cừu đại hận không giải nổi trên đời này, Phương Tranh có thể lý giải được tâm tình của Diệp Mẫn Chi. La Nguyệt Nương lúc trước bị Nhị Long sơn họ Dương vây công, phản ứng của hắn càng kịch liệt hơn Diệp Mẫn Chi. Cho nên thân là khâm sai đại thần, hắn cũng không tự cao tự đại, lại nhẹ nhàng khuyên bảo.
" Vị hôn phu huynh này, ngươi nên khống chế tình tự của mình, nghe ta giải thích cho rõ với ngươi, ta thực sự là bị oan uổng. Ngươi xem, Hàn gia tiểu thư chẳng có ý hòa nhã gì với ta, dù ta có muốn đoạt, ta cũng không đoạt được, Diệp công tử ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, kỳ thực ta cũng là người thụ hại."
" A, Diệp công tử, có chuyện từ từ nói, ánh mắt của ngươi thật dọa người, tiểu sinh có điểm hơi sợ! Diệp công tử, ngươi đừng huy nắm tay, chúng ta nhiều người hơn ngươi, ngươi đánh không thắng ta đâu, ta là một người ghét bạo lực!"
" A…Diệp công tử, ngươi đã đánh trúng ta đó, tập kích khâm sai là bị chém đầu, chúng ta nhã nhặn một chút không được sao?"
" Diệp công tử, a! Diệp…kháo! Họ Diệp kia, ngươi còn động thủ có tin ta chỉnh ngươi hay không?"
" Yêu? Thật đúng là dám động thủ? Mẹ nó! Con cọp không phát uy, ngươi cho lão tử là con mèo bệnh sao? Người đâu, xử lý hắn cho lão tử! Cho lão mụ của hắn cũng không nhận ra hắn!"
Thị vệ đã sớm chờ những lời này của Phương Tranh, nghe vậy không nói hai lời tiến lên đấm đá. Diệp Mẫn Chi nhất thời giống như một chiếc thuyền con thương cảm, rất nhanh liền bị biển đấm cước đá của thị vệ bao phủ.
Phương Tranh xanh mặt, cả người tức giận đến run run, trong lòng chỉ cảm thấy vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, khuôn mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng, nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra được mấy từ: " Lão tử ghét bạo lực!"
Ôn Sâm đã từ Dương Châu về tới, lúc này đang ghé vào bên tọa kỵ của Phương Tranh, thấp giọng bẩm báo những gì đã chứng kiến.
" Đại nhân, từ khi Phùng tướng quân đại phá loạn quân dưới chân Quảng Phúc Tự, đám người thuộc hạ theo loạn quân mãi đến ngoài thành Dương Châu, loạn quân tan tác, còn sót lại hơn ngàn người, nhưng bọn họ cũng không có vào thành, mà lại chui vào một ngọn núi có tên là Phục Ngưu sơn."
" Phục Ngưu sơn? Hắc, tên này sao nghe quen tai như thế?" Phương Tranh chép chép miệng: " Rất nhiều thổ phỉ sơn tặc trong tuồng kịch, vừa ra sân liền làm nổi bật tâm tư của nhân vật, báo danh hào đó là Phục Ngưu sơn, không phải là tòa Phục Ngưu sơn này đi?"
Ôn Sâm vội vàng vỗ mông ngựa: " Đại nhân cao kiến, nhưng hiện tại Phục Ngưu sơn này cũng không bản lĩnh nổi danh trong lục lâm, Thanh Long sơn của đại nhân, mới là nổi danh trong lục lâm, đại nhân văn thao vũ lược, vô luận tại triều đình hay trong giang hồ, đều thuận buồm xuôi gió, chính như bình thường đại nhân khi giáo huấn thuộc hạ thường nói, nếu là vàng thì luôn sẽ phát ra ánh sáng. Quang mang của đại nhân cao tới vạn trượng, thật sự là vàng ròng không hơn không kém."
" Oa ha ha ha, quá…quá mức rồi." Phương Tranh đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, lập tức nỗ lực nghiêm mặt, trầm giọng nói: " Ít vuốt mông ngựa, bổn quan vốn tính khiêm cung, viên đạn bọc đường của ngươi đối với ta vô dụng, nói chính sự, sau đó thế nào?"
Ôn Sâm nói: " Sau đó thuộc hạ xa xa đi theo hơn ngàn tàn binh, vẫn đi vào tới sâu trong lòng núi, thuộc hạ phát hiện trong lòng núi không ngờ lại trống rỗng, không biết là do thiên nhiên hay do nhân lực mà hình thành một tòa động lớn, miệng động lại có đại thụ và cỏ cây rậm rạp che trời phủ kín, thuộc hạ theo đám tàn binh đi vào sơn động, phát hiện còn có một bầu trời khác, bên trong rất rộng, đủ giấu diếm mấy vạn binh mã, tất cả thực vật, nước uống, vật dụng toàn bộ đều có, hơn ngàn tàn binh đi vào bên trong, bên trong lòng núi có hơn ngàn người, bọn họ ở bên trong ngày đêm thao luyện, chẳng phân biệt ngày đêm, chiến lực rất mạnh mẽ, thuộc hạ sợ đập cỏ động rắn, vì vậy phái mấy người ẩn núp dưới chân núi giám thị, đặc biệt chạy về hướng đại nhân bẩm báo việc này, xử trí như thế nào thỉnh đại nhân định đoạt."
Phương Tranh thần sắc ngưng lại, trầm giọng nói: " Có phát hiện được tung tích Thái Vương bên trong sơn động?"
Ôn Sâm lắc đầu nói: " Không có, trong sơn động liếc mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, thuộc hạ tra tìm thật lâu, cũng không thấy hình bóng Thái Vương."
Phương Tranh nhíu mày: " Tên chuyên giấu đầu lòi đuôi này, chuyên tìm phiền toái cho lão tử, lão tử hỏa thiêu tòa núi đó, xem bọn hắn ra không được, chơi trò thần bí, hừ! Đốt lông của ngươi, nhìn ngươi có chịu lộ mặt hay không."
Ôn Sâm lại dốc lòng khen ngợi: " Đại nhân tỉ dụ thật sự là chuẩn xác, vô cùng chuẩn xác."
Suy nghĩ một chút, Phương Tranh lại lắc đầu nói: " Bỏ đi, năm ngàn người này khẳng định không phải là chủ lực của Thái Vương, tạm thời bày ở đó, đợi chúng ta vào thành Dương Châu rồi sắp xếp kế hoạch lại một phen."
" Dạ, đại nhân."
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, chợt nghe quan đạo phía sau truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp. Hai người nhìn lại, đã thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá tinh mỹ đang nhanh chóng hướng nghi trượng khâm sai phóng tới.
Ôn Sâm ngưng mắt vừa nhìn, lập tức hướng Phương Tranh cười nói: " Đại nhân, hình như là xe ngựa của Hàn gia."
Phương Tranh ngẩn người, còn chưa nói, liền nhìn thấy thị vệ phụ trách cảnh giới tiến ra đón, quát lớn cho xe ngựa dừng lại, xa phu ghìm ngựa, bên trong xe vươn ra một bàn tay trắng như bạch ngọc, xốc rèm xe lên, ánh vào mi mắt, là một gương mặt thoát tục tuyệt sắc, gương mặt nghiêm chặt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh đang ngồi trên lưng ngựa cách đó không xa, nhất thời không thốt lời nào. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương Tranh vừa nhìn thấy, không khỏi thất thần. Hàn Diệc Chân đuổi theo ra thành để làm chi?
Ôn Sâm như chợt hiểu, đôi mắt đảo vòng vo, liền hiểu đại khái, thấy Phương Tranh ngây ra, không khỏi thấp giọng cười nói: " Thuộc hạ nghe nói Hàn gia gia chủ muốn đem tam tiểu thư gả cho đại nhân, cùng đại nhân kết thành thân gia, việc này toàn bộ Giang Nam đều truyền khắp. Thuộc hạ mãi cho là lời đồn, hôm nay xem ra, lời ấy không sai."
Phương Tranh quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Ôn Sâm vội bồi cười nói: " Đương nhiên, đại nhân xưa nay thái độ làm người chính phái, luôn thẳng thắn, mỹ sắc tiền tài há có thể đánh động lòng của đại nhân? Đại nhân đối với lời của Hàn gia gia chủ, tất không có sắc thái giả vờ, không chút do dự cự tuyệt, thuộc hạ đối với phẩm đức thanh khiết như Thiên Sơn tuyết liên của đại nhân cảm giác kính phục sâu sắc."
Phương Tranh yếu ớt thở dài, nói: " Ngươi nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện cự tuyệt Hàn Trúc sao? Ai! Thật sự là do " nhà có mãnh hổ, nhìn chằm chằm." Nếu ta nạp thêm một phòng, sợ là…sợ là…"
Nói đến đây, giọng nói Phương Tranh có chút nghẹn ngào: " Sợ là sẽ bị mãnh hổ thiến, từ nay về sau, không bao giờ còn khả năng phổ độ cho hàng vạn hàng ngàn phụ nữ đồng bào, thiện tai…thiện tai…"
Ôn Sâm ác hàn, vội hỏi: " Đại nhân, Hàn gia tiểu thư đợi đã lâu, ngài tự mình tiến lên hỏi thử đi."
Nói xong Ôn Sâm sắc cười nói: " Tục ngữ nói, nam truy nữ, cách ngọn núi, nữ truy nam, cách một mạng che, Hàn gia tiểu thư vì đại nhân, đã đuổi theo ra khỏi thành Tô Châu, đại nhân sao không lên tiếng chào hỏi?"
Phương Tranh hai mắt sáng ngời, sau đó sắc sắc nở nụ cười, đúng rồi, lão Ôn nói rất có đạo lý, nữ truy nam, cách tấm mạng che mặt, nữ tử này ngồi xe ngựa đuổi theo ra thành, chẳng lẽ là muốn giữ ta lại sao? Lẽ nào nói bổn thiếu gia có được phong thái thần vận của những công tử thời loạn thế, từ lâu đã xông vào trái tim của mỹ nhân? Trong lòng mỹ nhân từ lâu đã yêu ta, nhưng vẫn không tiện nói rõ, hôm nay thấy ta rời khỏi Tô Châu, vì vậy buông sự rụt rè và ngượng ngùng của thiếu nữ, đuổi theo ra thành dự định chủ động hướng ta biểu lộ tình ý?
Ai nha! Nội dung vở kịch thật quá phô trương, thế nhưng do bổn thiếu gia quá mức anh tuấn, quả nhiên cũng là một loại phiền não trong hạnh phúc…
Làm biểu tình nghiêm túc, Phương Tranh kiệt lực làm cho mình có vẻ thật thâm tình, song song lại mang theo vẻ tiếc nuối và bi phẫn dáng dấp như kẻ hữu tình không thể thành quyến thuộc, giục ngựa đi tới trước xe ngựa của Hàn Diệc Chân, chớp mắt vài cái, không ngờ làm hắn nhỏ ra được hai giọt nước mắt, tràn đầy trong viền mắt, lảo đảo như muốn rơi xuống, hành động thật là thuần thục không gì sánh được.
Trước tiên hắn thở dài, Phương Tranh thâm tình mà ai oán nói: " Hàn muội, ngươi trở về đi, ta chỉ là kẻ lạc phách…"
Đôi mày thanh tú của Hàn Diệc Chân cau lại, lạnh lùng nói: " Ngươi đang nói cái gì?"
" Khái, Hàn tiểu thư, ngươi trở về đi, mặc dù ngươi đối với ta tình căn sâu đậm, thế nhưng hai ta không gặp nhau đúng lúc, gặp nhau quá muộn, chung quy có duyên vô phận, chỉ biết than thở kẻ có tình không thể thành quyến thuộc, ý trời trêu người, khiến cho người thật không thoải mái…"
Đôi mắt đẹp của Hàn Diệc Chân nổi lên vài phần sắc mặt giận dữ, oán hận nhìn chằm chằm Phương Tranh, mỹ nhân nổi giận thật đúng là có hàng ngàn hàng vạn phong tình, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh kiểu này thật không hiểu là ý nghĩa gì.
" Tình hận thâm sâu" nhưng thực ra nên dùng " cắt thành ngàn mảnh" thì mới đúng hơn…"
Phương Tranh vẫn tiếp tục cự tuyệt thâm tình của mỹ nhân, nói xong nước bọt văng khắp nơi, đầu nhập hoàn toàn vào lời nói.
" Hàn tiểu thư, ngươi trở về đi, Phương mỗ có tài có đức gì, có thể được ngươi để mắt như vậy? Tiểu thư xinh đẹp như thế, Phương mỗ làm sao cự tuyệt? Thật sự là trong nhà có chính thê, cùng Phương mỗ hiểu nhau yêu nhau. Ta không thể phụ lòng của nàng ấy, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau từ chối phiến thâm tình của tiểu thư." Vẻ mặt Phương Tranh đầy vẻ đau khổ, nói đến thâm tình của nàng thì dĩ nhiên nhịn không được thiếu chút nữa thật sự rơi lệ, tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, nếu thật sự từ chối thâm tình của nàng, ai lại tàn nhẫn như thế? Rau cải trắng tốt như vậy, tương lai lại không biết bị con bê vương bát nào ăn mất nữa.
Lúc này trong lòng Phương Tranh cũng có trăm mối lo lắng, quả nhiên cực kỳ khó chịu.
Nếu không, cứ thẳng thắn tống cho nàng một bao Liệt Nữ Ngâm, nhượng nàng phục rượu cho ta, ta làm bộ cái gì cũng không biết, để cho nàng xử lý ta, như vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?
Hàn Diệc Chân lạnh lùng nhìn hắn, hốt nhiên nói: " Ngươi nói xong chưa?"
Phương Tranh lau nước mắt, bi ai nói: " Còn có vài câu, ngươi chờ ta ngẫm lại làm sao nói với ngươi…"
" Ngươi không cần phải nói thêm, đến lượt ta nói." Hàn Diệc Chân lạnh lùng cắt đứt lời hắn, nói: " Ta cố ý muốn theo khâm sai đi Dương Châu, là vì trợ khâm sai đại nhân phá án, quét sạch quan trường dân gian Giang Nam, ngươi không cần làm khó như vậy. Bởi vì căn bản không có gì khó khăn, nếu không có mệnh của phụ thân, dù là giết ta, ta cũng không nguyện đi cùng ngươi một chỗ, ngươi có thể yên tâm."
" A?" Nước mắt nước mũi trên mặt Phương Tranh tựa hồ dừng lại, thần tình kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Hàn Diệc Chân, thật lâu không nói một câu.
Không ngờ lão tử biểu diễn như thế, thuần túy chỉ là tự mình đa tình sao?
Oán hận liếc mắt nhìn Hàn Diệc Chân, Phương Tranh lắc lắc tay áo, vẻ mặt phẫn nộ, hướng đám thị vệ bốn phía đang muốn cười mà không dám cười, quát to: " Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua kẻ tuấn tú bị cự tuyệt sao? Toàn quân xuất phát! Hừ!"
Đại quân tiếp tục đi tới, Hàn Diệc Chân cho xe ngựa luồng vào giữa quân, không nhanh không chậm đi theo phía sau ngựa của Phương Tranh, Hàn Diệc Chân lặng lẽ xốc lên một góc rèm xe, nhìn thấy Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng hầm hừ nói thầm vài câu, lại thỉnh thoảng hướng lên trời dựng thẳng ngón giữa khoa tay múa chân phẫn nộ, Hàn Diệc Chân thấy thế, gương mặt lạnh lùng chợt lộ ra vài phần ý cười, khóe miệng cũng hiện ra một đạo đường cong mỹ lệ, đặc biệt khiến người động tâm.
" Tiểu thư, ngươi thật không thích hắn sao?" Bên trong xe ngựa, thiếp thân nha hoàn Trúc Nhi của Hàn Diệc Chân lặng lẽ hỏi.
Hàn Diệc Chân nghe vậy, gương mặt đang có nét cười nhất thời chợt lạnh lùng lên, sầm mặt nói: " Ta hận không thể chém tên vô sỉ này thành ngàn đao vạn quả, thế nào khả năng sẽ thích hắn? Ngươi chớ nói bậy, làm cho ai nghe được, còn tưởng rằng ánh mắt bổn tiểu thư thấp kém, lên không được mặt bàn."
Trúc Nhi lè lưỡi, không hề nói thêm. Trong lòng lại vô cùng nghi vấn: tiểu thư chẳng bao giờ đối với nam tử xa lạ có vẻ mặt gì, nhưng mới vừa rồi rõ ràng tiểu thư nhìn Phương đại nhân lại lộ ra dáng tươi cười, chẳng lẽ không phải là thích hắn sao?
Đại quân tiến lên không bao lâu, Ôn Sâm thúc ngựa đi tới bên người Phương Tranh, trở tay chỉ ngược lại, nói: " Đại nhân, lại có một chiếc xe ngựa tới."
Phương Tranh phát điên nói: " Lại tiểu thư nhà nào tìm ta? Lão tử thiếu nhiều nợ phong lưu tại Tô Châu như vậy sao?"
Phất tay ra lệnh đoàn quân dừng lại, Phương Tranh quay đầu ngựa nhìn lại, lại thấy một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ tinh mỹ đang gấp gáp hướng đại quân đi tới.
Thị vệ phụ trách cảnh giới lúc này đều thức thời, cũng không ngăn cản, ánh mắt bọn thị vệ nhìn về phía Phương Tranh đều tràn ngập kính ý và kính phục, Phương Tranh trong ánh mắt bọn thị vệ thật sự rất hạnh phúc.
Xe ngựa còn chưa dừng lại, Phương Tranh vừa mới tiến ra đón, đã thấy trên xe ngựa có một nam tử trẻ tuổi nhảy xuống, hắn vóc người cao gầy thon dài, trên đầu đội một phương khăn, thân mặc áo dài màu đen, thắt lưng ngọc đái, ngọc đái còn giắt một ngọc bội cực kỳ tinh mỹ, vừa nhìn kỹ gương mặt của hắn, người này môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, giở tay nhấc chân liền hiện ra khí chất đẹp đẽ quý giá, quả nhiên là nhân vật phong lưu tuấn tú trẻ tuổi.
Ăn ngay nói thật, vị nam tử trẻ tuổi này thật là anh tuấn hơn Phương đại thiếu gia vài phần, điều này làm cho trong lòng Phương Tranh rất là khó chịu, một cỗ tư vị chua chát đố kỵ từ đáy lòng dần dần cuồn cuộn dâng lên, vẫn vọt tới trong miệng, làm hắn có cảm giác buồn nôn, trong miệng đầy vị chua, thật không dễ chịu.
Phương Tranh tức giận hừ một tiếng: " Mặt trắng nhỏ đều là như vậy, người lớn lên thì suất, nhưng thực hiện chuyện kia thì lại không được, nữ nhân đi theo hắn chẳng khác gì ở góa."
Ôn Sâm vội vàng phụ họa: " Đúng đúng đúng, đại nhân nói như vậy rất có đạo lý, lớn lên anh tuấn có ích lợi gì? Nữ nhân gả trượng phụ, nên tìm thực dụng, giống như đại nhân là người cứng rắn lâu dài, mới là phu quân tuyển chọn của thiên hạ hàng ngàn nữ tử!"
Phương Tranh nghe vậy vui mừng, vỗ vỗ vai Ôn Sâm, xem như khen ngợi, mới vừa rồi chút không hài lòng của tiểu nhân, nhất thời tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nam tử trẻ tuổi vừa từ trên xe ngựa nhảy xuống, đám thị vệ bên người Phương Tranh đều giật mình liếc mắt nhìn vị khâm sai đại nhân này, ánh mắt rất là phức tạp. Ngoại trừ kính phục, còn thêm vài phần màu sắc tối tối, làm Phương Tranh giống như vừa bị nuốt con ruồi sống, rất không thoải mái.
Phương Tranh cả kinh, mấp máy môi giải thích: " Ta không nhận ra hắn…"
Lời còn chưa dứt hắn liền ngậm miệng, hắn phát hiện chuyện này giải thích thật sự tái nhợt vô lực cỡ nào, hơn nữa có loại ý tứ hàm súc giấu đầu hở đuôi.
May là nam tử trẻ tuổi nhảy xuống xe ngựa xong, cũng không liếc mắt nhìn Phương Tranh, thẳng tới trước xe ngựa của Hàn Diệc Chân, hai mắt hắn đỏ bừng, đầy mặt bi thiết, chăm chú cắn mạnh môi, quai hàm gồ cao, dáng vẻ rất phẫn nộ, hắn đứng ngay trước xe ngựa vẫn không nhúc nhích, giống như bị nhập định.
Ôn Sâm thấy thế nhíu mày, nhỏ giọng nói với Phương Tranh: " Đại nhân, người này quá mức vô lễ. Có muốn thuộc hạ gọi người đuổi hắn đi?"
Phương Tranh lắc đầu, hắc hắc cười xấu xa nói: " Gấp cái gì, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, ta thật muốn nhìn náo nhiệt một chút, không cần đoán cũng biết, hơn phân nửa là chuyện đào sắc củ phân*, hắc hắc." (*: ý nói mặt dày đến cầu tình cảm)
Hàn Trúc lão đầu dùng toàn lực muốn tác hợp nhân duyên giữa hắn và Hàn Diệc Chân, nhưng Phương Tranh rõ ràng biết, hắn đối với Hàn Diệc Chân căn bản không hề có tình yêu nam nữ, song song hắn cũng biết, Hàn Diệc Chân đối với hắn càng không có ấn tượng tốt, cho nên lúc này hắn mới có vẻ hả hê, yên tâm thoải mái xem kịch ngôn tình cẩu huyết cổ trang trước mắt, hắn vui tươi hớn hở ngồi trên lưng ngựa, khoanh tay trước ngực, một tay nâng cằm, đang chờ đôi nam nữ diễn viễn nói lên vài câu thâm tình oán hận: " Ngươi vô tình, ngươi lãnh khốc, ngươi vô lý gây sự."
" Ta đâu vô tình, đâu lãnh khốc, đâu cố tình gây sự?"
" …"
Vòng đi vòng lại cũng như thế, như vậy cũng coi như cấp cho hành trình tịch mịch của khâm sai đại nhân thêm một việc vui.
Chỉ tiếc thâm tình cẩu huyết trong dự đoán lại không xảy ra, nam tử trẻ tuổi đứng lẳng lặng trước xe ngựa một lát, rồi lại xoay người, thẳng tắp hướng Phương Tranh đi tới.
" Ngươi là khâm sai triều đình Phương Tranh?" Nam tử trẻ tuổi gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, giọng nói tràn ngập phẫn nộ, mơ hồ hàm chứa vài phần ngạo mạn và…thiên kiến?
Phương Tranh ngẩn người, hắn mới dọn xong tư thế chuẩn bị xem náo nhiệt, dự định tìm việc vui, thế nào hảo hảo lại biến thành diễn viên trong tuồng kịch này vậy? Tiết mục sai nha!
Phương Tranh còn chưa trả lời, Ôn Sâm ở một bên đã nổi giận, quát to: " Lớn mật! Khâm sai đại nhân thân phận tôn quý thế nào, ngươi dám gọi thẳng kỳ danh, không muốn sống nữa? Người…"
Phương Tranh đưa tay cản lại, nỗ lực bài trừ khuôn mặt tươi cười khoan hồng độ lượng, nói: " Không sai, bổn quan chính là Phương Tranh, vị công tử này có gì chỉ bảo?"
Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng hừ một tiếng, không chút nào sợ hãi nhìn thẳng Phương Tranh, tức giận nói: " Khá lắm khâm sai đại nhân, vừa mới hạ Giang Nam mấy ngày, liền làm cho toàn bộ Giang Nam huyên náo chướng khí mù mịt, đây thì cũng được, ngươi còn đoạt thê tử người khác, nhục ta thế gia. Xin hỏi Phương đại nhân, hoàng thượng phái ngươi hạ Giang Nam, là gọi ngươi tới cướp vợ nạp thiếp sao?"
Lời vừa nói ra, những thị vệ bên cạnh Phương Tranh đều giận tím mặt, thương một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ, khuôn mặt bất thiện nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi, chỉ đợi Phương Tranh ra lệnh một tiếng, liền lập tức chém chết dưới ngựa.
Phương Tranh nghe vậy thất kinh, lại không nhớ tới ý bất kính trong giọng nói của người này, ha ha nói: " Ngươi nói cái gì? Đoạt thê tử của người? Ta…ta đoạt thê tử của ai?"
Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh, há mồm định nói, liền nghe được bên trong xe ngựa truyền đến tiếng thở dài yếu ớt: " Diệp thế huynh, ngươi hà tất phải khổ như thế…"
Bàn tay xốc lên rèm che, lộ ra gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hàn Diệc Chân, nam tử trẻ tuổi ngưng mắt nhìn lại, phảng phất như hô hấp đều gấp gáp lên, thần sắc phẫn nộ lập tức quét sạch, trên mặt hiện lên vài phần đỏ ửng, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Hàn Diệc Chân, thật lâu nói không ra lời.
Nha hoàn Trúc Nhi đỡ Hàn Diệc Chân xuống xe ngựa, đi tới trước mặt nam tử trẻ tuổi, than thở: " Diệp thế huynh, việc trên đời, tất cả làm sao như ý? Không bằng trở lại, việc giữa ta và ngươi, cha ta đã viết thư giải thích từ lâu với Hàng Châu Diệp phủ, trong đó đến tột cùng, ngươi quay về Hàng Châu, lệnh tôn sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết."
Phương Tranh cũng xuống ngựa, hắn muốn làm một quân tử phi lễ vật thính( chuyện phi lễ không nghe), nhưng bỏ đi được vài bước, bỗng cảm giác không cam lòng, dựa vào cái gì ta phải làm quân tử? Người khác chỉ vào mũi mắng ta đoạt thê tử người khác, ta đã thành một trong những diễn viên của sự kiện, vì sao ta còn phải bỏ đi?
Nghĩ tới đây, Phương Tranh chuyển một vòng ngay tại chỗ, lại đi vòng trở về, công khai thong thả bước đi đến bên cạnh Hàn Diệc Chân, thanh khái một tiếng nói: " Cái này…Diệc Chân muội muội, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Con mẹ nó vì sao ta lại biến thành…khái khái, tiểu sinh thất thố, tiểu sinh thất thố, tiểu sinh như thế nào thành ác đồ đoạt thê tử người khác vậy? Còn thỉnh Diệc Chân muội muội vui lòng cho biết."
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy trợn mắt trừng Phương Tranh.
Hàn Diệc Chân như cười như không nhếch nhếch khóe miệng, nói: " Vị công tử này, Giang Nam Hàng Châu Diệp gia nhị công tử, tên là Diệp Mẫn Chi, Diệp gia cùng Hàn gia là thế giao nhiều năm. Lần này Phương đại nhân nếu không xuống Giang Nam, sợ rằng…dân nữ đã là hôn thê của Diệp thế huynh rồi."
Xưa nay nữ tử nói đến chuyện kết hôn, xuất phát từ rụt rè hoặc da mặt mỏng. Khó tránh khỏi xấu hổ khó mở miệng, nhưng Hàn Diệc Chân lại không e dè, chậm rãi mà nói, đủ hiển lộ đại khí ung dung của thế gia tử nữ.
Phương Tranh nghe vậy ngẩn người, sau đó rất nhanh liền hiểu rõ chuyện từ đầu đến cuối, hơn phân nửa là do trước kia Hàn Trúc đã hứa hẹn đưa Hàn Diệc Chân gả cho vị Diệp Mẫn Chi công tử này, nhưng sau khi mình hạ Giang Nam, cùng Hàn gia giao hảo, Hàn Trúc liền nảy sinh tâm sự khác, từ đại cục mà nói, Hàn gia đầu nhập vào triều đình, cũng gián tiếp đắc tội Giang Nam thế gia, Diệp gia vì cử động này mà vô cùng bất mãn, vừa lúc Hàn Trúc thấy nữ nhi cùng khâm sai đại nhân luôn cãi nhau ầm ĩ, giống như một đôi hoan hỉ oan gia, vì vậy thẳng thắn cất mặt mũi vào trong, trực tiếp hướng Diệp gia hồi hôn.
Thế nhưng theo tình hình trước mắt, Diệp gia nhị công tử đối với Hàn Diệc Chân tựa hồ tình cảm thật sâu, ở trước mặt Hàn Trúc hắn chỉ là tiểu bối, Hàn Trúc hồi hôn, Diệp Mẫn Chi cũng không có biện pháp làm gì được hắn. Không thể làm gì khác hơn là ngồi xe ngựa đi theo Hàn Diệc Chân, cẩu huyết một chút mà nói, người này chỉ là vì cứu lại ái tình vốn sắp thuộc về hắn, thuận tiện chỉ trích ác nhân hoành đao đoạt ái như Phương Tranh.
Hiểu rõ toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối, Phương Tranh không khỏi đầy bụng ủy khuất, không ngờ ta trong bất tri bất giác biến thành ác nhân, con mẹ nó thật oan! Tìm ai nói rõ lý lẽ đây nha? Thái Vương còn đang chờ lão tử đi giải quyết hắn đây, lúc này lại bị lâm vào trong đào sắc củ phân, chuyện này thật loạn!
Bất đắc dĩ cười cười, Phương Tranh đi lên phía trước, nghĩ muốn vỗ vỗ vai Diệp Mẫn Chi, nào ngờ Diệp Mẫn Chi hừ một tiếng, thân thể nghiêng qua, né tránh bàn tay Phương Tranh.
" Vị hôn phu huynh này, ta nói cho ngươi, chuyện giữa ngươi và Hàn gia tiểu thư, ta thực sự không biết, ta có thể thề với trời, nhìn khuôn mặt ta đi, cỡ nào chân thành, đúng không? Ngươi thực sự hiểu lầm ta rồi."
Nói chưa dứt lời, vừa nói với việc này, Diệp Mẫn Chi không khỏi lửa giận vạn trượng, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông lên ót, thần sắc nhìn Phương Tranh càng trở nên thống hận, hai tay chăm chú nắm chặt lại, run rẩy bần bật trong tay áo.
Thù giết cha, mối hận đoạt vợ, vốn là thâm cừu đại hận không giải nổi trên đời này, Phương Tranh có thể lý giải được tâm tình của Diệp Mẫn Chi. La Nguyệt Nương lúc trước bị Nhị Long sơn họ Dương vây công, phản ứng của hắn càng kịch liệt hơn Diệp Mẫn Chi. Cho nên thân là khâm sai đại thần, hắn cũng không tự cao tự đại, lại nhẹ nhàng khuyên bảo.
" Vị hôn phu huynh này, ngươi nên khống chế tình tự của mình, nghe ta giải thích cho rõ với ngươi, ta thực sự là bị oan uổng. Ngươi xem, Hàn gia tiểu thư chẳng có ý hòa nhã gì với ta, dù ta có muốn đoạt, ta cũng không đoạt được, Diệp công tử ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, kỳ thực ta cũng là người thụ hại."
" A, Diệp công tử, có chuyện từ từ nói, ánh mắt của ngươi thật dọa người, tiểu sinh có điểm hơi sợ! Diệp công tử, ngươi đừng huy nắm tay, chúng ta nhiều người hơn ngươi, ngươi đánh không thắng ta đâu, ta là một người ghét bạo lực!"
" A…Diệp công tử, ngươi đã đánh trúng ta đó, tập kích khâm sai là bị chém đầu, chúng ta nhã nhặn một chút không được sao?"
" Diệp công tử, a! Diệp…kháo! Họ Diệp kia, ngươi còn động thủ có tin ta chỉnh ngươi hay không?"
" Yêu? Thật đúng là dám động thủ? Mẹ nó! Con cọp không phát uy, ngươi cho lão tử là con mèo bệnh sao? Người đâu, xử lý hắn cho lão tử! Cho lão mụ của hắn cũng không nhận ra hắn!"
Thị vệ đã sớm chờ những lời này của Phương Tranh, nghe vậy không nói hai lời tiến lên đấm đá. Diệp Mẫn Chi nhất thời giống như một chiếc thuyền con thương cảm, rất nhanh liền bị biển đấm cước đá của thị vệ bao phủ.
Phương Tranh xanh mặt, cả người tức giận đến run run, trong lòng chỉ cảm thấy vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, khuôn mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng, nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra được mấy từ: " Lão tử ghét bạo lực!"
/404
|