Ngoài thành Dương Châu, giải đất trung gian khi hai quân chạy trốn còn tung bụi mù trời. Giống như ác ma đang hé miệng hướng chúng sinh lộ ra dáng tươi cười trào phúng.
Quyền thế, hiệu quả và lợi ích, là thứ thế nhân truy cầu suốt đời, nếu xem trong mắt của thần ma, có phải là vô cùng buồn cười không?
Hai quân dưới bụi mù tràn ngập trên bình nguyên ngoài thành đang lẳng lặng giằng co, trên chiến trường hơn mười vạn người lặng yên không tiếng động, chỉ có một cỗ sát khí cường liệt làm kẻ khác không thể hô hấp, theo bụi vàng bắt đầu khởi động, dần dần lan tràn trên bình nguyên trống trải, đọng lại.
Đây là một hồi giằng co đại quy mô giữa hai quân, hai quân xếp thành hàng ngũ liên miên hơn mười dặm, trước sau không thấy đầu cùng, tuy rằng còn chưa bắt đầu giao phong, nhưng sát khí nồng nặc vẫn tràn ngập như bụi mù trước mắt, tràn đầy trời đất tồn tại trong lòng mỗi người.
Dưới ánh mắt chờ mong của các tướng lĩnh, Phương Tranh cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng, không tình nguyện thúc ngựa rảo bước, rất nhanh đi tới trước tiền trận của Long Vũ quân, Phương Tranh chần chờ hướng đối diện nhìn lại.
Làm lĩnh đạo mà việc này làm không tốt, nếu chuyện này ngay trước mặt đám thuộc hạ diễn ra thì cũng phải giành vài phần mặt mũi, đối phương điểm danh mà gọi, không thể không bước ra ứng chiến, lúc này Phương Tranh thật hi vọng mình chỉ là một tiểu binh nho nhỏ mà thôi a…
Bụi mù khắp bầu trời dần dần tiêu tán, giữa hai quân bắt đầu khởi động, trong loạn quân đối diện, cũng đi ra một con ngựa, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy người ấy mặc áo giáp màu bạc, theo thái độ thong dong thản nhiên, so với Phương đại tướng quân cũng mạnh hơn rất nhiều.
Phương Tranh nhíu nhíu mày, người này cưỡi ngựa cũng phong tao như vậy, vừa nhìn đã biết là tên gian phu thích dụ dỗ nữ nhân có chồng, không đoán sai, chính là Thái Vương.
Lão tử bắn tên trộm bắn chết ngươi, nhìn ngươi bị chết có đủ phong tao hay không!
Hơi cúi thắt lưng, Phương Tranh nhẹ giọng hỏi một viên phó tướng có râu đen đứng trong trận: " Trong quân có thần xạ thủ hay không?"
Vị tướng quân kia ngẩn người, trả lời: " Đương nhiên là có, tiền trận đội ngũ chúng ta có nhiều."
Phương Tranh liếc mắt nhìn đối diện, thần bí nói nhỏ: " Ta đi tới nói chuyện phiếm với hắn. Ngươi đi tìm một thần xạ thủ giỏi nhất, tìm một cơ hội một mũi tên bắn chết hắn! Nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng ngộ thương lão tử, không thì lão tử lột da hắn điểm thiên đăng."
Vị tướng quân bật người liền hiểu ý tứ của Phương Tranh. Không chút dấu vết lui ra sau hai bước, ẩn giữa đám binh sĩ, cúi người lặng lẽ đi bố trí.
Cùng lúc đó, Thái Vương cũng đang bố trí y hệt như vậy.
" Bổn vương tiến lên nói chuyện với hắn, phân tán lực chú ý của hắn, các ngươi tìm một thần xạ thủ tốt nhất, tìm một cơ hội bắn chết Phương Tranh."
Hai "lão bằng hữu" lòng mang kế hoạch nham hiểm sau khi dặn dò xong, hầu như song song giục ngựa hướng trung gian hai quân đi đến, trên mặt lộ nụ cười mỉm như gió xuân ấm áp, Phương Tranh thậm chí làm ra vẻ mặt khoa trương vui mừng.
Hai người thúc ngựa đến cách nhau chừng hai trăm bước thì cùng song song giật cương dừng lại.
" Phương huynh, Tô Châu từ biệt, không việc gì chứ?" Thái Vương vẫn nho nhã như ngày thường, nhàn nhã giống như đang ngâm thơ, thích ý tự tại.
" Thái Vương ca ca, ô ô…ngươi làm ta nhớ muốn chết! Đến, ngươi cho ta ôm một cái…"
Thái Vương nghe vậy mặt tối sầm, gọi ta qua? Ngươi còn không dùng một tên bắn chết ta, khi ta ngu ngốc sao?
Thái Vương cười cười, đối với thịnh tình mời mọc của Phương Tranh coi như không nghe được.
" Phương huynh, mấy ngày không gặp, hình như ngươi càng anh tuấn thêm vài phần."
Phương Tranh nghe vậy nhất thời ngừng lại giọt nước mắt cá sấu, vui mừng vạn phần ngẩng đầu vội hỏi: " Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?"
Hôm nay thời thế thay đổi, hắn cùng với Thái Vương đã biến thành kẻ địch sống chết trên chiến trường, nhưng ngay địch nhân cũng khích lệ bản thân mình suất khí, theo như vậy thì đích thật mình đúng là rất tuấn tú.
Phương Tranh yêu thương xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của mình một chút, vui vô cùng nói: " Quả nhiên là anh hùng luôn có sở kiến giống nhau, ta cũng cho rằng mình như thế."
Thái Vương cả người phát lạnh.
Mang theo tâm lý bánh ít đi thì bánh quy lại, Phương Tranh giương mắt nhìn Thái Vương một chút, lại khen: " Thái Vương ca ca cũng rất tuấn tú bất phàm."
Hôm nay Thái Vương ăn mặc một thân áo giáp màu bạc, còn hơn khi mặc văn sam nho bào trước đây, tất nhiên lại hơn vài phần khí oai hùng, làm tôn thêm làn da trắng ngày xưa của hắn, có vẻ càng thêm anh khí bừng bừng phấn chấn.
Trên chiến trường bụi mù tràn ngập, một viên tướng lĩnh trẻ tuổi anh tuấn, cưỡi con ngựa trắng, ăn mặc giáp bạc, trước trận cười nói, bình tĩnh, ngựa như rồng, kiếm như hồng, thái độ bễ nghễ chúng sinh làm người nhịn không được lòng sinh ngưỡng mộ.
Phương Tranh chua chua hừ một tiếng, trong lòng giống như vừa bị lật bình dấm chua, đố kỵ đến cả người thẳng ngứa.
Mẹ nó! Có cái gì tốt chứ! Không phải chỉ là da mặt trắng hơn lão tử một chút sao? Người chết trong quan tài sắc mặt còn trắng hơn ngươi, ngươi có ngon theo chân bọn họ mà so sánh?
Nhìn Thái Vương cưỡi ngựa đứng trong bụi mù, để không mất phong độ, Phương Tranh khen ngợi hoàn toàn trái lương tâm: " Thái Vương ca ca hôm nay hóa trang…"
Thái Vương mỉm cười, nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm trên vai, nhàn nhạt nói: " Làm sao?"
" Ân…còn rất bạo lực." Phương Tranh hạ xuống một kết luận rất chính xác.
Dáng tươi cười của Thái Vương nhất thời đọng lại, Phương Tranh thầm nói không thèm nói nửa câu dễ nghe cho ngươi nghe, ngươi cắn ta sao!
Hai người sao vài câu hàn huyên, Thái Vương thu khuôn mặt tươi cười, nhìn Phương Tranh nói: " Phương huynh, mấy ngày trước ngươi ta còn là bằng hữu thật tương đắc, cho đến hôm nay, chúng ta gặp lại bằng binh đao trên chiến trường, hà tất thế này a!"
Phương Tranh còn đang cười: " Lời này ngươi phải cấp cho chính mình nghe, Thái Vương điện hạ, hà tất làm thế?"
Đem đồng dạng vấn đề ném trở lại, Thái Vương thở dài, không nói lời nào.
Chiến trường vắng vẻ, chỉ có từng đợt gió nhẹ phất qua, chậm rãi mang theo bụi bặm thổi bay, khung cảnh đã trở nên càng rõ ràng hơn.
" Phương huynh, ngươi cũng biết, ngôi vị hoàng đế vốn là của ta." Một lúc lâu, Thái Vương ngẩng đầu, nhìn thẳng Phương Tranh, gằn từng chữ.
Phương Tranh vẫn cười rất dễ dàng, nhưng lắc đầu cũng rất kiên quyết: " Không, ngôi vị hoàng đế là của tứ đệ ngươi! Phụ hoàng ngươi khi lâm chung đã lập Vô Bệnh làm thái tử, lập xong di chiếu, tuyên đọc ngay trước cả triều văn võ, đây là chuyện mà toàn bộ Hoa triều đều biết, tứ đệ ngươi lên ngôi là chuyện danh chính ngôn thuận, bất luận kẻ nào đều thiêu không ra mao bệnh."
Ánh mắt Thái Vương trở nên châm chọc không gì sánh được: " Danh chính ngôn thuận thì làm sao? Hắn có bản lĩnh ngồi ổn trên ngôi vị hoàng đế này sao? Tứ đệ thuở nhỏ nhiều bệnh, tính tình lại nhu nhược, xưa nay không hề chủ kiến, đồng thời dụng tâm lại quá mức nhân hậu mềm yếu, tính tình như vậy, có thể làm đế vương tốt hay sao?"
Phương Tranh cười nói: " Cái nhìn của ta và ngươi vừa vặn ngược nhau, hôm nay hoàng thượng vừa mới đăng cơ, chính là lúc nên thư giãn quốc gia, trước đó có vài trận đại chiến, lại thêm năm ngoái có thêm thiên tai lớn, rất nhiều bách tính trôi giạt khắp nơi, lúc này bách tính rất cần một vị đế vương nhân hậu khoan dung, tuyên bố chính sách an dân, để cho bọn họ được nghỉ ngơi lấy lại sức, tính nết của ngô hoàng, chính thích hợp cho bách tính nhất, theo thời gian, ngô hoàng nhất định sẽ trở thành một đời nhân quân lưu danh sử sách, thánh quân, là thiên bẩm hoàng quyền, nói đến cùng, bách tính mới là trời. Ta nghĩ, bách tính vô luận thế nào cũng sẽ không muốn có một vị quân chủ chỉ thích chinh chiến tàn bạo phải không?"
Ánh mắt Thái Vương dần dần trở nên lợi hại như chim ưng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Tranh nói: " Tổ tông có quy củ, lập trưởng không lập ấu, án theo trình tự trưởng ấu mà nói, cũng nên do ta đến kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta nghe nói trước khi phụ hoàng băng hà, thần trí lúc tỉnh lúc mê, nên mới mơ hồ lập chiếu thư cho Vô Bệnh làm thái tử. Việc này toàn bộ Giang Nam bách tính đều biết, hôm nay ta cầm lại thứ của ta, có cái gì sai?"
Phương Tranh nghe vậy cả kinh, tên này thật quá âm độc đi chứ? Cũng dám bịa đặt, xưa nay người tranh ngôi vị hoàng đế, tựa hồ luôn phải ở tại dân gian làm ra thanh thế, thậm chí phải đồn tạo một ít khẩu hiệu và dị tượng đầy màu sắc mê tín. Mới có thể thủ tín từ bách tính, tỷ như Trần Thắng Ngô Quảng tạo phản, liền phái người biên tạo ý chỉ của thần, hơn phân nửa đêm chế tạo tạp âm, ồn ào cái gì gọi là " Đại Sở hưng, Trần Thắng vương." Dân chúng bị làm cho ăn ngủ không yên, không thể làm gì khác hơn là thở dài chắp tay chào cầu xin hắn đừng kêu nữa, ngươi muốn làm vương thì ngươi cứ làm đi, chúng ta đều ủng hộ ngươi. Còn kêu nữa chúng ta sẽ đánh, không thì sẽ báo nguy nha…
Cũng giống như thời cuối Nguyên đám Bạch Liên Giáo tạo phản, ở ngay bên sông Hoàng Hà chôn một pho tượng đá một mắt. Giả khuông giả dạng đào đi ra, trên thân người đá khắc những chữ: " Người đá một mắt, thiêu động Hoàng Hà thiên hạ phản." Mọi người vừa thấy thì vui vẻ, vẫn cho rằng nam nhân độc nhãn là uy phong, không nghĩ tới người đá cũng có một mắt, duyên phận nha! Lại nổi lên cuộc biểu diễn hùng căn của nam tính, phản liền phản ngay…
Ví dụ như vậy còn có rất nhiều, nói chung, người tạo phản vì muốn lường gạt bách tính, chiêu số gì ngạc nhiên cổ quái đều có thể dùng đi ra, cho nên Phương Tranh vừa nghe Thái Vương nói tiên hoàng thần trí không rõ nên lập thái tử, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng, bách tính cổ đại rất ít người đọc sách hiểu lý lẽ, tùy tiện người nào đứng ra mê hoặc vài câu, bọn họ nói không chừng sẽ tin, chuyện này nếu thực sự lan truyền khắp xung quanh, với lực hiệu triệu của Thái Vương tại dân gian, ngôi vị hoàng đế của Mập Mạp thật là có điểm lay động.
Phương Tranh cũng không hề lộ ra thần tình lo lắng, chỉ là hì hì cười, nói: " Bịa đặt? Hắc hắc, Thái Vương ca ca, chiêu này có điểm bỉ ổi đó."
Thái Vương nhàn nhạt cười: " Được làm vua thua làm giặc, lừa gạt cũng không trọng yếu, quan trọng là kết quả, chỉ cần ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ta có thể phong Vô Bệnh làm Phúc Vương, từ nay về sau thái thái thường thường ở kinh thành tiêu dao suốt đời, chẳng phải so với một hoàng đế không làm được gì thích ý hơn nhiều lắm sao? Phương huynh có chấp nhận không?"
Phương Tranh nhún nhún vai nói: " Thái Vương điện hạ, ta khuyên ngươi bỏ đi kế sách hạ lưu này, ngươi bịa đặt phụ hoàng ngươi thần trí không rõ, loạn lập thái tử, truyền ra trên mặt ngươi cũng không ánh sáng, huống chi…"
Phương Tranh nhìn Thái Vương giảo hoạt cười cười: " Huống chi loại sự tình bịa đặt này, ngươi biết, ta cũng biết."
Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Phương Tranh, trong lòng Thái Vương run lên, người này cười đến đáng ghét như vậy, trong bụng khẳng định đang có ý nghĩ xấu xa.
" Ngươi dự định làm gì?" Thái Vương ngưng mắt hỏi.
" Ngươi bịa đặt, ta cũng bịa đặt. Từ ngày mai trở đi, ta sẽ tổ chức một đội tuyên truyền, ở tại các phủ các huyện các hương trong Giang Nam khua chiêng gõ trống khắp thế giới ồn ào, đã nói Thái Vương điện hạ kính yêu mà các ngươi ủng hộ, kỳ thực cũng không phải hoàng thất huyết mạch, mà là dã loại của một cấm quân thị vệ cùng cung nữ trong hoàng cung tư thông sinh ra, vừa lúc lệnh đường Lệ phi không con, liền phái người ôm ngươi đem vào trong cung, đối bên ngoài tuyên bố do chính cô ta sinh ra, ai nha! Tình tiết này có phải là rất cẩu huyết hay không?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú tức giận đến trắng bệch của Thái Vương, Phương Tranh hắc hắc cười nói: " Cẩu huyết hay không không quan hệ, ta có thể đem thân thế ly kỳ của ngươi biên thành tiết mục ngắn. Mời tiên sinh kể chuyện mỗi ngày kể thật nhiều lần, nghỉ ngơi thì còn thỉnh ca kỹ vũ nữ thanh lâu miễn phí cấp mọi người uống rượu khiêu vũ, dưới thế tiến công tuyên truyền cường đại đó, Thái Vương ca ca, ngươi đoán bách tính có tin hay không đây? Từ triều đình thâm cung, cho tới dân gian hương dã, đều xem trọng huyết mạch chính thống, nếu bách tính biết ngươi chỉ là một dã loại được ôm từ bên ngoài tới, ngươi đoán bách tính còn nghe lời ngươi nói hay không?"
Thái Vương tức giận đến sắc mặt sầm xuống, cả người run rẩy, trong lòng hắn âm thầm giật mình, nếu Phương Tranh thật sự làm theo lời vừa rồi mới nói, thì hắn ở tại Giang Nam khổ cực gầy dựng nhiều năm, dựng lên hình tượng nhân đức và uy vọng trong lòng bách tính sẽ trong một đêm tan thành mây khói.
Trong triều đều là một ít người bảo thủ cổ hủ chú ý nho gia lễ nghi, tất nhiên là không đáng dùng loại biện pháp bỉ ổi này, nhưng hắn đã thật sâu đánh giá thấp sự vô sỉ của Phương Tranh, hắn không nghĩ tới Phương Tranh tạo lời đồn so với hắn càng thêm quá phận, so với hắn càng thêm đê tiện, điểm mấu chốt về đạo đức của người này quả thực là một rãnh biển thâm thúy không gì sánh được, thấp đến mức không còn cách nào thấp hơn nữa…
Phương Tranh cũng không quản sự cảm thụ của hắn, thần sắc nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm Thái Vương nói: " " Thái Vương điện hạ, đầu hàng thôi. Vị trí hoàng đế ngươi ngồi không được, Phan thượng thư cùng tiền thái tử đều đã thất bại, ngươi, cũng không ngoại lệ! Vị trí này nên của ai thì thuộc về người đó, cưỡng cầu vô ích, phụ hoàng ngươi đưa cho ngươi thứ gì, đó mới là của ngươi, nếu phụ hoàng ngươi không cho ngươi, ngươi không thể cướp đoạt, cướp cũng cướp không được đâu!"
" Đó là của ta!" Tâm tình của Thái Vương bỗng nhiên kích động đứng lên, hai mắt đầy tơ máu, khuôn mặt anh tuấn lúc này xem ra vô cùng dữ tợn: " Thái tử, Thọ Vương, bao quát Vô Bệnh, bọn họ đều là phế vật! Vì sao ngôi vị lại của Vô Bệnh? Còn ta? Mười mấy năm qua ta cố tình giấu diếm, ẩn mà không phát, vì muốn cướp về thứ thuộc về ta! Bọn họ không năng lực trị tốt thiên hạ, nhưng ta có thể!"
Phương Tranh lạnh lùng nói: " Với hành tích chỉ đơn giản mà phát động mưu phản của ngươi mà xem, dù cho ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, cũng là một quân chủ tàn bạo, ngươi không có năng lực cai trị thiên hạ hôm nay đâu!"
" Ta có thể."
" Ngươi không thể!"
" Ta có thể."
" Oa! Ngươi còn không để yên? Gọi nhịp sao? Hảo hảo nói ngươi không nghe, cần phải giống như một nữ nhân cố tình gây sự ngươi mới thấy sảng phải không?"
Thái Vương ngẩn người, sau đó giận dữ: " Ngươi nói ta giống nữ nhân?"
Phương Tranh ngẩng đầu lên: " Thế nào? Ta nói sai rồi sao?"
Thái Vương nhìn chằm chằm Phương Tranh, ánh mắt tản ra sát khí sắc bén.
Sau đó, bàn tay Thái Vương chậm rãi hạ xuống, sau đó đưa ra phía sau, cuối cùng đánh ra một thủ thế bí ẩn.
Chiêu hàng thất bại, Phương Tranh thở dài, cũng giống như Thái Vương, đưa tay lặng lẽ đưa ra phía sau, cũng đánh ra một thủ thế.
Sau khi hai người song song đánh ra thủ thế, lại hướng đối phương cười âm lãnh.
Ngay sau đó, trong đội ngũ của hai quân, bỗng nhiên đồng loạt bắn ra hai mũi tên bắn lén, phân biệt hướng tới Thái Vương và Phương Tranh đang ngồi trên lưng ngựa ngay giữa chiến trường vọt tới, bất đồng chính là, tên bắn lén trong loạn quân của Thái Vương là bắn về phía Phương Tranh, mà tên bắn lén trong Long Vũ quân của Phương Tranh là bắn về phía Thái Vương.
Trong tai hai người nghe được tiếng rít nhỏ tới mức không thể nghe thấy của mũi tên, sau đó song song lộ ra nụ cười mỉm vì đã thực hiện được gian kế.
Trong tích tắc, mũi tên bắn lén gào thét mà tới, Phương Tranh ngẩng đầu, đã thấy có một mũi tên từ trong loạn quân hướng hắn phóng tới, không khỏi thất kinh, dáng tươi cười vừa lộ ra liền đọng lại trên mặt.
Thái Vương cũng phát hiện mũi tên từ Long Vũ quân bắn ra, cũng giống như Phương Tranh vô cùng sợ hãi.
Trong tích tắc, hai mũi tên đều đã đến gần, cả Thái Vương và Phương Tranh đều ăn ý phối hợp đến tuyệt diệu không gì sánh được, thời gian tên bắn ra, độ chặt chẽ, thậm chí phản ứng trên mặt hai người đều giống nhau như đúc.
Ăn ý còn đang tiếp tục. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chỉ thấy trong lòng hai người giống như có linh thông, song song cúi thấp thân thể, nghiêng người dán lên trên bụng ngựa, hai mũi tên cùng dán sát da đầu hai người lướt qua.
Động tác hai người nhất trí cùng ngồi thẳng thân thể lên lưng ngựa, thần sắc kinh hãi nhìn phía đối diện, sau đó song song giơ tay lên, mở to hai mắt chỉ vào mũi đối phương, trăm miệng một lời kêu lên: " Oa! Ngươi thật đê tiện! Dĩ nhiên ám toán ta."
Nói xong, hai người song song quay đầu ngựa, phóng như điên trở về.
Trong trận hai quân đã sớm có thuộc cấp thúc ngựa đi ra, che chở hai người trở về trung quân.
Trở lại trong quân nhưng Phương Tranh vẫn còn kinh hồn bạt vía, cơn giận còn sót lại chưa tan, vỗ đùi hét lớn: " Đê tiện! Vô sỉ! Quá đê tiện! Kẻ khác giận sôi! Các ngươi nói, các ngươi nói một chút! Trên đời này sao có thứ người đê tiện vô sỉ như thế, hảo hảo giảng đạo lý với hắn, hắn cư nhiên sai người bắn tên trộm, hắn còn có thấy thẹn hay không? Quả thật là hạng người vô liêm sỉ! Phi! Lão tử khinh bỉ hắn!"
Phương Tranh nói xong con mắt hung hăng nhìn chằm chằm loạn quân đối diện, vạn phần hèn mọn phun ngụm nước bọt xuống mặt đất.
Chúng tướng trong Long Vũ quân đưa mắt nhìn nhau, đều không dám tiếp lời, trong lòng oán thầm không ngớt, ngươi còn ý tứ nói người ta? Chính ngươi không phải cũng sai người bắn lén đó sao? Nếu luận đê tiện vô sỉ, hai ngươi chính là tám lạng nửa cân, ai cũng đừng nói ai.
Trong đó một gã phó tướng sáng suốt lượt qua chuyện xấu hổ này, trực tiếp hỏi: " Phương đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Phương Tranh nổi giận đùng đùng nói: " Làm sao bây giờ còn cần hỏi sao? Đánh cho lão tử! Hung hăng mà đánh! Đối đãi loại đê tiện vô sỉ này, cũng giống như gió thu cuốn hết lá vàng, lãnh khốc vô tình! Truyền quân lệnh của ta! Đại quân tự thống lĩnh một quân hai vạn người, chia ba đường hướng phản tặc tiến công! Lập tức phát lệnh tiễn, mệnh cho Hàn Đại Thạch suất kỵ binh từ phía bắc xung phong, lần này toàn bộ tiêm mấy vạn phản tặc ở ngoài thành Dương Châu! Không cho phép chạy thoát một người!"
Thái Vương trở lại trong loạn quân lúc này vẻ mặt cũng sầm xuống, thân thể tức giận đến thẳng run run: " Quá phận! Thật quá đáng! Thế gian này sao có người đê tiện như thế! Quả thật là Hoa triều sỉ nhục! Nếu ta làm vua, sẽ lập tức tru cửu tộc, miễn cho ngươi tai họa nhân gian."
Chúng thuộc hạ liền ác hàn.
" Sưu!" Một mũi tên lệnh nổ vang trên bầu trời, tiếng rít thê lương quanh quẩn trên bình nguyên ngoài thành Dương Châu.
Long Vũ quân nhanh chóng chia làm ba đường, chậm rãi áp gần, hai lộ trái phải nhanh chóng di chuyển sang hai bên, mơ hồ vây quanh loạn quân, một vòng vây thật lớn đang dần dần thành hình.
Con ngươi đầy vẻ châm chọc của Thái Vương nhìn trận thế do Long Vũ quân bày ra, không khỏi cười nhạt mấy tiếng: " Muốn tiêm toàn bộ? Dù ta công thành mất đi hơn vạn người, còn lại bảy vạn cũng không phải do sáu vạn ngươi có thể nuốt trôi, Phương Tranh, ngươi có khẩu vị tốt như vậy sao?"
" Truyền lệnh! Toàn quân liệt trùy hình trận, tập trung hướng trung lộ quân địch tiến công! Ai chém được thủ cấp Phương Tranh, đoạt soái kỳ, phần thưởng thiên kim, phong vạn hộ hầu."
Trên bình nguyên, một hồi chiến tranh thế lực ngang nhau đang chậm rãi mở màn!
Quyền thế, hiệu quả và lợi ích, là thứ thế nhân truy cầu suốt đời, nếu xem trong mắt của thần ma, có phải là vô cùng buồn cười không?
Hai quân dưới bụi mù tràn ngập trên bình nguyên ngoài thành đang lẳng lặng giằng co, trên chiến trường hơn mười vạn người lặng yên không tiếng động, chỉ có một cỗ sát khí cường liệt làm kẻ khác không thể hô hấp, theo bụi vàng bắt đầu khởi động, dần dần lan tràn trên bình nguyên trống trải, đọng lại.
Đây là một hồi giằng co đại quy mô giữa hai quân, hai quân xếp thành hàng ngũ liên miên hơn mười dặm, trước sau không thấy đầu cùng, tuy rằng còn chưa bắt đầu giao phong, nhưng sát khí nồng nặc vẫn tràn ngập như bụi mù trước mắt, tràn đầy trời đất tồn tại trong lòng mỗi người.
Dưới ánh mắt chờ mong của các tướng lĩnh, Phương Tranh cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng, không tình nguyện thúc ngựa rảo bước, rất nhanh đi tới trước tiền trận của Long Vũ quân, Phương Tranh chần chờ hướng đối diện nhìn lại.
Làm lĩnh đạo mà việc này làm không tốt, nếu chuyện này ngay trước mặt đám thuộc hạ diễn ra thì cũng phải giành vài phần mặt mũi, đối phương điểm danh mà gọi, không thể không bước ra ứng chiến, lúc này Phương Tranh thật hi vọng mình chỉ là một tiểu binh nho nhỏ mà thôi a…
Bụi mù khắp bầu trời dần dần tiêu tán, giữa hai quân bắt đầu khởi động, trong loạn quân đối diện, cũng đi ra một con ngựa, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy người ấy mặc áo giáp màu bạc, theo thái độ thong dong thản nhiên, so với Phương đại tướng quân cũng mạnh hơn rất nhiều.
Phương Tranh nhíu nhíu mày, người này cưỡi ngựa cũng phong tao như vậy, vừa nhìn đã biết là tên gian phu thích dụ dỗ nữ nhân có chồng, không đoán sai, chính là Thái Vương.
Lão tử bắn tên trộm bắn chết ngươi, nhìn ngươi bị chết có đủ phong tao hay không!
Hơi cúi thắt lưng, Phương Tranh nhẹ giọng hỏi một viên phó tướng có râu đen đứng trong trận: " Trong quân có thần xạ thủ hay không?"
Vị tướng quân kia ngẩn người, trả lời: " Đương nhiên là có, tiền trận đội ngũ chúng ta có nhiều."
Phương Tranh liếc mắt nhìn đối diện, thần bí nói nhỏ: " Ta đi tới nói chuyện phiếm với hắn. Ngươi đi tìm một thần xạ thủ giỏi nhất, tìm một cơ hội một mũi tên bắn chết hắn! Nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng ngộ thương lão tử, không thì lão tử lột da hắn điểm thiên đăng."
Vị tướng quân bật người liền hiểu ý tứ của Phương Tranh. Không chút dấu vết lui ra sau hai bước, ẩn giữa đám binh sĩ, cúi người lặng lẽ đi bố trí.
Cùng lúc đó, Thái Vương cũng đang bố trí y hệt như vậy.
" Bổn vương tiến lên nói chuyện với hắn, phân tán lực chú ý của hắn, các ngươi tìm một thần xạ thủ tốt nhất, tìm một cơ hội bắn chết Phương Tranh."
Hai "lão bằng hữu" lòng mang kế hoạch nham hiểm sau khi dặn dò xong, hầu như song song giục ngựa hướng trung gian hai quân đi đến, trên mặt lộ nụ cười mỉm như gió xuân ấm áp, Phương Tranh thậm chí làm ra vẻ mặt khoa trương vui mừng.
Hai người thúc ngựa đến cách nhau chừng hai trăm bước thì cùng song song giật cương dừng lại.
" Phương huynh, Tô Châu từ biệt, không việc gì chứ?" Thái Vương vẫn nho nhã như ngày thường, nhàn nhã giống như đang ngâm thơ, thích ý tự tại.
" Thái Vương ca ca, ô ô…ngươi làm ta nhớ muốn chết! Đến, ngươi cho ta ôm một cái…"
Thái Vương nghe vậy mặt tối sầm, gọi ta qua? Ngươi còn không dùng một tên bắn chết ta, khi ta ngu ngốc sao?
Thái Vương cười cười, đối với thịnh tình mời mọc của Phương Tranh coi như không nghe được.
" Phương huynh, mấy ngày không gặp, hình như ngươi càng anh tuấn thêm vài phần."
Phương Tranh nghe vậy nhất thời ngừng lại giọt nước mắt cá sấu, vui mừng vạn phần ngẩng đầu vội hỏi: " Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?"
Hôm nay thời thế thay đổi, hắn cùng với Thái Vương đã biến thành kẻ địch sống chết trên chiến trường, nhưng ngay địch nhân cũng khích lệ bản thân mình suất khí, theo như vậy thì đích thật mình đúng là rất tuấn tú.
Phương Tranh yêu thương xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của mình một chút, vui vô cùng nói: " Quả nhiên là anh hùng luôn có sở kiến giống nhau, ta cũng cho rằng mình như thế."
Thái Vương cả người phát lạnh.
Mang theo tâm lý bánh ít đi thì bánh quy lại, Phương Tranh giương mắt nhìn Thái Vương một chút, lại khen: " Thái Vương ca ca cũng rất tuấn tú bất phàm."
Hôm nay Thái Vương ăn mặc một thân áo giáp màu bạc, còn hơn khi mặc văn sam nho bào trước đây, tất nhiên lại hơn vài phần khí oai hùng, làm tôn thêm làn da trắng ngày xưa của hắn, có vẻ càng thêm anh khí bừng bừng phấn chấn.
Trên chiến trường bụi mù tràn ngập, một viên tướng lĩnh trẻ tuổi anh tuấn, cưỡi con ngựa trắng, ăn mặc giáp bạc, trước trận cười nói, bình tĩnh, ngựa như rồng, kiếm như hồng, thái độ bễ nghễ chúng sinh làm người nhịn không được lòng sinh ngưỡng mộ.
Phương Tranh chua chua hừ một tiếng, trong lòng giống như vừa bị lật bình dấm chua, đố kỵ đến cả người thẳng ngứa.
Mẹ nó! Có cái gì tốt chứ! Không phải chỉ là da mặt trắng hơn lão tử một chút sao? Người chết trong quan tài sắc mặt còn trắng hơn ngươi, ngươi có ngon theo chân bọn họ mà so sánh?
Nhìn Thái Vương cưỡi ngựa đứng trong bụi mù, để không mất phong độ, Phương Tranh khen ngợi hoàn toàn trái lương tâm: " Thái Vương ca ca hôm nay hóa trang…"
Thái Vương mỉm cười, nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm trên vai, nhàn nhạt nói: " Làm sao?"
" Ân…còn rất bạo lực." Phương Tranh hạ xuống một kết luận rất chính xác.
Dáng tươi cười của Thái Vương nhất thời đọng lại, Phương Tranh thầm nói không thèm nói nửa câu dễ nghe cho ngươi nghe, ngươi cắn ta sao!
Hai người sao vài câu hàn huyên, Thái Vương thu khuôn mặt tươi cười, nhìn Phương Tranh nói: " Phương huynh, mấy ngày trước ngươi ta còn là bằng hữu thật tương đắc, cho đến hôm nay, chúng ta gặp lại bằng binh đao trên chiến trường, hà tất thế này a!"
Phương Tranh còn đang cười: " Lời này ngươi phải cấp cho chính mình nghe, Thái Vương điện hạ, hà tất làm thế?"
Đem đồng dạng vấn đề ném trở lại, Thái Vương thở dài, không nói lời nào.
Chiến trường vắng vẻ, chỉ có từng đợt gió nhẹ phất qua, chậm rãi mang theo bụi bặm thổi bay, khung cảnh đã trở nên càng rõ ràng hơn.
" Phương huynh, ngươi cũng biết, ngôi vị hoàng đế vốn là của ta." Một lúc lâu, Thái Vương ngẩng đầu, nhìn thẳng Phương Tranh, gằn từng chữ.
Phương Tranh vẫn cười rất dễ dàng, nhưng lắc đầu cũng rất kiên quyết: " Không, ngôi vị hoàng đế là của tứ đệ ngươi! Phụ hoàng ngươi khi lâm chung đã lập Vô Bệnh làm thái tử, lập xong di chiếu, tuyên đọc ngay trước cả triều văn võ, đây là chuyện mà toàn bộ Hoa triều đều biết, tứ đệ ngươi lên ngôi là chuyện danh chính ngôn thuận, bất luận kẻ nào đều thiêu không ra mao bệnh."
Ánh mắt Thái Vương trở nên châm chọc không gì sánh được: " Danh chính ngôn thuận thì làm sao? Hắn có bản lĩnh ngồi ổn trên ngôi vị hoàng đế này sao? Tứ đệ thuở nhỏ nhiều bệnh, tính tình lại nhu nhược, xưa nay không hề chủ kiến, đồng thời dụng tâm lại quá mức nhân hậu mềm yếu, tính tình như vậy, có thể làm đế vương tốt hay sao?"
Phương Tranh cười nói: " Cái nhìn của ta và ngươi vừa vặn ngược nhau, hôm nay hoàng thượng vừa mới đăng cơ, chính là lúc nên thư giãn quốc gia, trước đó có vài trận đại chiến, lại thêm năm ngoái có thêm thiên tai lớn, rất nhiều bách tính trôi giạt khắp nơi, lúc này bách tính rất cần một vị đế vương nhân hậu khoan dung, tuyên bố chính sách an dân, để cho bọn họ được nghỉ ngơi lấy lại sức, tính nết của ngô hoàng, chính thích hợp cho bách tính nhất, theo thời gian, ngô hoàng nhất định sẽ trở thành một đời nhân quân lưu danh sử sách, thánh quân, là thiên bẩm hoàng quyền, nói đến cùng, bách tính mới là trời. Ta nghĩ, bách tính vô luận thế nào cũng sẽ không muốn có một vị quân chủ chỉ thích chinh chiến tàn bạo phải không?"
Ánh mắt Thái Vương dần dần trở nên lợi hại như chim ưng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Tranh nói: " Tổ tông có quy củ, lập trưởng không lập ấu, án theo trình tự trưởng ấu mà nói, cũng nên do ta đến kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta nghe nói trước khi phụ hoàng băng hà, thần trí lúc tỉnh lúc mê, nên mới mơ hồ lập chiếu thư cho Vô Bệnh làm thái tử. Việc này toàn bộ Giang Nam bách tính đều biết, hôm nay ta cầm lại thứ của ta, có cái gì sai?"
Phương Tranh nghe vậy cả kinh, tên này thật quá âm độc đi chứ? Cũng dám bịa đặt, xưa nay người tranh ngôi vị hoàng đế, tựa hồ luôn phải ở tại dân gian làm ra thanh thế, thậm chí phải đồn tạo một ít khẩu hiệu và dị tượng đầy màu sắc mê tín. Mới có thể thủ tín từ bách tính, tỷ như Trần Thắng Ngô Quảng tạo phản, liền phái người biên tạo ý chỉ của thần, hơn phân nửa đêm chế tạo tạp âm, ồn ào cái gì gọi là " Đại Sở hưng, Trần Thắng vương." Dân chúng bị làm cho ăn ngủ không yên, không thể làm gì khác hơn là thở dài chắp tay chào cầu xin hắn đừng kêu nữa, ngươi muốn làm vương thì ngươi cứ làm đi, chúng ta đều ủng hộ ngươi. Còn kêu nữa chúng ta sẽ đánh, không thì sẽ báo nguy nha…
Cũng giống như thời cuối Nguyên đám Bạch Liên Giáo tạo phản, ở ngay bên sông Hoàng Hà chôn một pho tượng đá một mắt. Giả khuông giả dạng đào đi ra, trên thân người đá khắc những chữ: " Người đá một mắt, thiêu động Hoàng Hà thiên hạ phản." Mọi người vừa thấy thì vui vẻ, vẫn cho rằng nam nhân độc nhãn là uy phong, không nghĩ tới người đá cũng có một mắt, duyên phận nha! Lại nổi lên cuộc biểu diễn hùng căn của nam tính, phản liền phản ngay…
Ví dụ như vậy còn có rất nhiều, nói chung, người tạo phản vì muốn lường gạt bách tính, chiêu số gì ngạc nhiên cổ quái đều có thể dùng đi ra, cho nên Phương Tranh vừa nghe Thái Vương nói tiên hoàng thần trí không rõ nên lập thái tử, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng, bách tính cổ đại rất ít người đọc sách hiểu lý lẽ, tùy tiện người nào đứng ra mê hoặc vài câu, bọn họ nói không chừng sẽ tin, chuyện này nếu thực sự lan truyền khắp xung quanh, với lực hiệu triệu của Thái Vương tại dân gian, ngôi vị hoàng đế của Mập Mạp thật là có điểm lay động.
Phương Tranh cũng không hề lộ ra thần tình lo lắng, chỉ là hì hì cười, nói: " Bịa đặt? Hắc hắc, Thái Vương ca ca, chiêu này có điểm bỉ ổi đó."
Thái Vương nhàn nhạt cười: " Được làm vua thua làm giặc, lừa gạt cũng không trọng yếu, quan trọng là kết quả, chỉ cần ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ta có thể phong Vô Bệnh làm Phúc Vương, từ nay về sau thái thái thường thường ở kinh thành tiêu dao suốt đời, chẳng phải so với một hoàng đế không làm được gì thích ý hơn nhiều lắm sao? Phương huynh có chấp nhận không?"
Phương Tranh nhún nhún vai nói: " Thái Vương điện hạ, ta khuyên ngươi bỏ đi kế sách hạ lưu này, ngươi bịa đặt phụ hoàng ngươi thần trí không rõ, loạn lập thái tử, truyền ra trên mặt ngươi cũng không ánh sáng, huống chi…"
Phương Tranh nhìn Thái Vương giảo hoạt cười cười: " Huống chi loại sự tình bịa đặt này, ngươi biết, ta cũng biết."
Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Phương Tranh, trong lòng Thái Vương run lên, người này cười đến đáng ghét như vậy, trong bụng khẳng định đang có ý nghĩ xấu xa.
" Ngươi dự định làm gì?" Thái Vương ngưng mắt hỏi.
" Ngươi bịa đặt, ta cũng bịa đặt. Từ ngày mai trở đi, ta sẽ tổ chức một đội tuyên truyền, ở tại các phủ các huyện các hương trong Giang Nam khua chiêng gõ trống khắp thế giới ồn ào, đã nói Thái Vương điện hạ kính yêu mà các ngươi ủng hộ, kỳ thực cũng không phải hoàng thất huyết mạch, mà là dã loại của một cấm quân thị vệ cùng cung nữ trong hoàng cung tư thông sinh ra, vừa lúc lệnh đường Lệ phi không con, liền phái người ôm ngươi đem vào trong cung, đối bên ngoài tuyên bố do chính cô ta sinh ra, ai nha! Tình tiết này có phải là rất cẩu huyết hay không?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú tức giận đến trắng bệch của Thái Vương, Phương Tranh hắc hắc cười nói: " Cẩu huyết hay không không quan hệ, ta có thể đem thân thế ly kỳ của ngươi biên thành tiết mục ngắn. Mời tiên sinh kể chuyện mỗi ngày kể thật nhiều lần, nghỉ ngơi thì còn thỉnh ca kỹ vũ nữ thanh lâu miễn phí cấp mọi người uống rượu khiêu vũ, dưới thế tiến công tuyên truyền cường đại đó, Thái Vương ca ca, ngươi đoán bách tính có tin hay không đây? Từ triều đình thâm cung, cho tới dân gian hương dã, đều xem trọng huyết mạch chính thống, nếu bách tính biết ngươi chỉ là một dã loại được ôm từ bên ngoài tới, ngươi đoán bách tính còn nghe lời ngươi nói hay không?"
Thái Vương tức giận đến sắc mặt sầm xuống, cả người run rẩy, trong lòng hắn âm thầm giật mình, nếu Phương Tranh thật sự làm theo lời vừa rồi mới nói, thì hắn ở tại Giang Nam khổ cực gầy dựng nhiều năm, dựng lên hình tượng nhân đức và uy vọng trong lòng bách tính sẽ trong một đêm tan thành mây khói.
Trong triều đều là một ít người bảo thủ cổ hủ chú ý nho gia lễ nghi, tất nhiên là không đáng dùng loại biện pháp bỉ ổi này, nhưng hắn đã thật sâu đánh giá thấp sự vô sỉ của Phương Tranh, hắn không nghĩ tới Phương Tranh tạo lời đồn so với hắn càng thêm quá phận, so với hắn càng thêm đê tiện, điểm mấu chốt về đạo đức của người này quả thực là một rãnh biển thâm thúy không gì sánh được, thấp đến mức không còn cách nào thấp hơn nữa…
Phương Tranh cũng không quản sự cảm thụ của hắn, thần sắc nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm Thái Vương nói: " " Thái Vương điện hạ, đầu hàng thôi. Vị trí hoàng đế ngươi ngồi không được, Phan thượng thư cùng tiền thái tử đều đã thất bại, ngươi, cũng không ngoại lệ! Vị trí này nên của ai thì thuộc về người đó, cưỡng cầu vô ích, phụ hoàng ngươi đưa cho ngươi thứ gì, đó mới là của ngươi, nếu phụ hoàng ngươi không cho ngươi, ngươi không thể cướp đoạt, cướp cũng cướp không được đâu!"
" Đó là của ta!" Tâm tình của Thái Vương bỗng nhiên kích động đứng lên, hai mắt đầy tơ máu, khuôn mặt anh tuấn lúc này xem ra vô cùng dữ tợn: " Thái tử, Thọ Vương, bao quát Vô Bệnh, bọn họ đều là phế vật! Vì sao ngôi vị lại của Vô Bệnh? Còn ta? Mười mấy năm qua ta cố tình giấu diếm, ẩn mà không phát, vì muốn cướp về thứ thuộc về ta! Bọn họ không năng lực trị tốt thiên hạ, nhưng ta có thể!"
Phương Tranh lạnh lùng nói: " Với hành tích chỉ đơn giản mà phát động mưu phản của ngươi mà xem, dù cho ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, cũng là một quân chủ tàn bạo, ngươi không có năng lực cai trị thiên hạ hôm nay đâu!"
" Ta có thể."
" Ngươi không thể!"
" Ta có thể."
" Oa! Ngươi còn không để yên? Gọi nhịp sao? Hảo hảo nói ngươi không nghe, cần phải giống như một nữ nhân cố tình gây sự ngươi mới thấy sảng phải không?"
Thái Vương ngẩn người, sau đó giận dữ: " Ngươi nói ta giống nữ nhân?"
Phương Tranh ngẩng đầu lên: " Thế nào? Ta nói sai rồi sao?"
Thái Vương nhìn chằm chằm Phương Tranh, ánh mắt tản ra sát khí sắc bén.
Sau đó, bàn tay Thái Vương chậm rãi hạ xuống, sau đó đưa ra phía sau, cuối cùng đánh ra một thủ thế bí ẩn.
Chiêu hàng thất bại, Phương Tranh thở dài, cũng giống như Thái Vương, đưa tay lặng lẽ đưa ra phía sau, cũng đánh ra một thủ thế.
Sau khi hai người song song đánh ra thủ thế, lại hướng đối phương cười âm lãnh.
Ngay sau đó, trong đội ngũ của hai quân, bỗng nhiên đồng loạt bắn ra hai mũi tên bắn lén, phân biệt hướng tới Thái Vương và Phương Tranh đang ngồi trên lưng ngựa ngay giữa chiến trường vọt tới, bất đồng chính là, tên bắn lén trong loạn quân của Thái Vương là bắn về phía Phương Tranh, mà tên bắn lén trong Long Vũ quân của Phương Tranh là bắn về phía Thái Vương.
Trong tai hai người nghe được tiếng rít nhỏ tới mức không thể nghe thấy của mũi tên, sau đó song song lộ ra nụ cười mỉm vì đã thực hiện được gian kế.
Trong tích tắc, mũi tên bắn lén gào thét mà tới, Phương Tranh ngẩng đầu, đã thấy có một mũi tên từ trong loạn quân hướng hắn phóng tới, không khỏi thất kinh, dáng tươi cười vừa lộ ra liền đọng lại trên mặt.
Thái Vương cũng phát hiện mũi tên từ Long Vũ quân bắn ra, cũng giống như Phương Tranh vô cùng sợ hãi.
Trong tích tắc, hai mũi tên đều đã đến gần, cả Thái Vương và Phương Tranh đều ăn ý phối hợp đến tuyệt diệu không gì sánh được, thời gian tên bắn ra, độ chặt chẽ, thậm chí phản ứng trên mặt hai người đều giống nhau như đúc.
Ăn ý còn đang tiếp tục. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chỉ thấy trong lòng hai người giống như có linh thông, song song cúi thấp thân thể, nghiêng người dán lên trên bụng ngựa, hai mũi tên cùng dán sát da đầu hai người lướt qua.
Động tác hai người nhất trí cùng ngồi thẳng thân thể lên lưng ngựa, thần sắc kinh hãi nhìn phía đối diện, sau đó song song giơ tay lên, mở to hai mắt chỉ vào mũi đối phương, trăm miệng một lời kêu lên: " Oa! Ngươi thật đê tiện! Dĩ nhiên ám toán ta."
Nói xong, hai người song song quay đầu ngựa, phóng như điên trở về.
Trong trận hai quân đã sớm có thuộc cấp thúc ngựa đi ra, che chở hai người trở về trung quân.
Trở lại trong quân nhưng Phương Tranh vẫn còn kinh hồn bạt vía, cơn giận còn sót lại chưa tan, vỗ đùi hét lớn: " Đê tiện! Vô sỉ! Quá đê tiện! Kẻ khác giận sôi! Các ngươi nói, các ngươi nói một chút! Trên đời này sao có thứ người đê tiện vô sỉ như thế, hảo hảo giảng đạo lý với hắn, hắn cư nhiên sai người bắn tên trộm, hắn còn có thấy thẹn hay không? Quả thật là hạng người vô liêm sỉ! Phi! Lão tử khinh bỉ hắn!"
Phương Tranh nói xong con mắt hung hăng nhìn chằm chằm loạn quân đối diện, vạn phần hèn mọn phun ngụm nước bọt xuống mặt đất.
Chúng tướng trong Long Vũ quân đưa mắt nhìn nhau, đều không dám tiếp lời, trong lòng oán thầm không ngớt, ngươi còn ý tứ nói người ta? Chính ngươi không phải cũng sai người bắn lén đó sao? Nếu luận đê tiện vô sỉ, hai ngươi chính là tám lạng nửa cân, ai cũng đừng nói ai.
Trong đó một gã phó tướng sáng suốt lượt qua chuyện xấu hổ này, trực tiếp hỏi: " Phương đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Phương Tranh nổi giận đùng đùng nói: " Làm sao bây giờ còn cần hỏi sao? Đánh cho lão tử! Hung hăng mà đánh! Đối đãi loại đê tiện vô sỉ này, cũng giống như gió thu cuốn hết lá vàng, lãnh khốc vô tình! Truyền quân lệnh của ta! Đại quân tự thống lĩnh một quân hai vạn người, chia ba đường hướng phản tặc tiến công! Lập tức phát lệnh tiễn, mệnh cho Hàn Đại Thạch suất kỵ binh từ phía bắc xung phong, lần này toàn bộ tiêm mấy vạn phản tặc ở ngoài thành Dương Châu! Không cho phép chạy thoát một người!"
Thái Vương trở lại trong loạn quân lúc này vẻ mặt cũng sầm xuống, thân thể tức giận đến thẳng run run: " Quá phận! Thật quá đáng! Thế gian này sao có người đê tiện như thế! Quả thật là Hoa triều sỉ nhục! Nếu ta làm vua, sẽ lập tức tru cửu tộc, miễn cho ngươi tai họa nhân gian."
Chúng thuộc hạ liền ác hàn.
" Sưu!" Một mũi tên lệnh nổ vang trên bầu trời, tiếng rít thê lương quanh quẩn trên bình nguyên ngoài thành Dương Châu.
Long Vũ quân nhanh chóng chia làm ba đường, chậm rãi áp gần, hai lộ trái phải nhanh chóng di chuyển sang hai bên, mơ hồ vây quanh loạn quân, một vòng vây thật lớn đang dần dần thành hình.
Con ngươi đầy vẻ châm chọc của Thái Vương nhìn trận thế do Long Vũ quân bày ra, không khỏi cười nhạt mấy tiếng: " Muốn tiêm toàn bộ? Dù ta công thành mất đi hơn vạn người, còn lại bảy vạn cũng không phải do sáu vạn ngươi có thể nuốt trôi, Phương Tranh, ngươi có khẩu vị tốt như vậy sao?"
" Truyền lệnh! Toàn quân liệt trùy hình trận, tập trung hướng trung lộ quân địch tiến công! Ai chém được thủ cấp Phương Tranh, đoạt soái kỳ, phần thưởng thiên kim, phong vạn hộ hầu."
Trên bình nguyên, một hồi chiến tranh thế lực ngang nhau đang chậm rãi mở màn!
/404
|