" Oanh…long!" Mưa mang theo sấm sét, thỉnh thoảng vang lên ầm ĩ trên bầu trời.
Trên quan đạo, ba vạn Long Vũ quân bộ binh đang hành quân gấp trên con đường lầy lội, một vạn Long Tương quân kỵ binh theo sát hai bên, thiểm điện chói mắt thỉnh thoảng xé rách bầu trời đêm, các tướng sĩ gương mặt đẫm nước mưa nhưng mười phần chiến ý bị thiểm điện lóe sáng làm hình ảnh dừng lại trong nháy mắt.
Phương Tranh gương mặt âm trầm, liên tục quất ngựa, vùng lông mày của hắn cau lại chặt chẽ, trong ánh mắt lộ ra hàn ý làm kẻ khác sợ run.
Nước mưa chảy xuống từ khuôn mặt của hắn, gương mặt anh tuấn thường ngày lúc này có vẻ vô cùng lãnh ngạnh.
Phùng Cừu Đao lĩnh quân đi tuốt phía trước mặt, Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm tùy theo hai bên Phương Tranh, thấy sắc mặt Phương Tranh âm trầm, hai người cũng thúc ngựa phóng mau, vừa đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng không khỏi lo sợ.
" Đại nhân không cần ưu phiền, hôm nay chúng ta có bốn vạn binh lực, vừa ám tập, năm ngàn tàn tốt của Thái Vương cũng không phải là đối thủ của chúng ta." Ôn Sâm thử thăm dò tiến lên thoải mái nói.
" Ân." Phương Tranh hờ hững đáp lại.
" Đại nhân, lần này một lần là xong, sau khi bình diệt Thái Vương chúng ta có thể quay về kinh hướng hoàng thượng báo cáo kết quả công tác." Tiêu Hoài Viễn nỗ lực tìm chuyện vui vẻ mong làm cho Phương Tranh chú ý.
" Ân." Phương Tranh vẫn như cũ không chút yên lòng.
Thấy dáng dấp Phương Tranh như vậy, Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm thấy sầu, Phương đại nhân thường ngày không hề nghiêm túc hôm nay lại bị làm sao vậy? Rõ ràng chỉ là đi đánh một trận chắc chắn thắng lợi, nhưng vẻ mặt của hắn uể oải như bắt hắn đi chịu chết, cứ sầm mặt như thế, làm hại hai người bọn họ cũng theo lo lắng lên…
" Oanh long!" Một tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu mọi người, Phương Tranh bỗng nhiên giật bắn mình, rốt cục từ trong trạng thái thất thần thanh tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Phương Tranh trước tiên là ngây cả người, quan sát hoàn cảnh chung quanh một phen, sau đó lớn tiếng kinh hô: " Kháo! Đây là làm sao vậy? Sao ta lại ngồi trên lưng ngựa? Các ngươi nhiều người như vậy định đi đâu?"
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm nghe vậy mồ hôi nhễ nhại, không ngờ ngươi từ khi xuất phát đến bây giờ một mực bơi trong mộng hay sao? Đến bây giờ còn chưa hiểu rõ ràng trạng huống?
" Đại nhân, đại nhân! Chúng ta đi bao vây tiễu trừ Thái Vương nha!" Ôn Sâm cười khổ trả lời.
" Phải? Các ngươi bao vây tiễu trừ Thái Vương thôi, còn ta vì sao lại ngồi trên lưng ngựa?" Phương Tranh không hiểu chút nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
" Lúc phát binh đại nhân vì muốn làm gương cho binh sĩ thấy mình là người xông vào đầu tiên, làm bọn thuộc hạ cảm giác sâu sắc kính phục…"
" Cái gì?" Phương Tranh thất kinh: " Ta là người xông vào thứ nhất? Kháo! Nói vui đùa gì vậy? Lão Ôn ngươi nhận thức ta lâu như vậy, ngoại trừ cướp bạc, lúc nào gặp qua ta là người xông vào thứ nhất?"
Ôn Sâm suy nghĩ một chút, vò đầu nói: " Cũng đúng, đại nhân, hôm nay ngài làm sao vậy? Hình như có chút mất hồn mất vía…"
Phương Tranh nghe vậy gương mặt tức thời suy sụp xuống tới, ánh mắt nhìn thẳng đội ngũ liên miên phía trước, yếu ớt thở dài nói: " Ai, đừng nói nữa, bổn quan tuổi trẻ phong lưu, hôm nay cũng bị tình làm khó khăn, trong lòng ưu sầu không vui."
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm nghe vậy nhanh chóng liếc nhau, đây đó hiểu rõ.
" Đại nhân là vì Hàn gia tam tiểu thư?" Ôn Sâm thử hỏi.
Phương Tranh nghe vậy nặng nề hít một hơi, vốn dự định tiêu diệt Thái Vương xong, vỗ vỗ cái mông không một chút tiếc nuối quay về kinh cùng người nhà và các lão bà gặp nhau, lại hướng Mập Mạp từ chức quan, từ nay về sau tiêu diêu tự tại cùng các lão bà du sơn ngoạn thủy, trải qua ngày tháng hạnh phúc.
Nhưng một phen biểu lộ hôm qua của Hàn Diệc Chân đã làm cả trái tim của hắn hoàn toàn rối loạn.
Mỹ nhân ân trọng, ai nỡ phụ nàng? Nhưng lão bà trong nhà đều toàn tâm toàn ý đối với hắn, càng không cách phụ lòng, Phương Tranh lâm vào khó khăn.
Đời người có rất nhiều lựa chọn và mê hoặc, khi ngươi có được gì đó, nhất định phải quyết tâm bỏ đi thứ gì đó, bất luận kẻ nào cũng không thể làm được toàn vẹn, dù cho hoàng đế cao cao tại thượng, cũng phải bỏ đi rất nhiều thứ trong đời.
Thế nhưng Phương Tranh không nhẫn tâm, hắn vẫn luôn là một người không hề cương quyết.
Ở thời cổ đại nam nữ hữu biệt, khi một vị thiếu nữ thanh xuân đem tâm sự của mình trần trụi bộc bạch ngay trước mặt ý trung nhân, xấu hổ khiếp đảm chờ mình tỏ thái độ, nàng phải lấy được bao nhiêu dũng khí, thừa nhận được bao nhiêu áp lực? Nếu không phải cực kỳ yêu hắn, nàng làm sao lại không hề cố kỵ nói ra toàn bộ?
Thế nhưng, vì sao mình lại không có dũng khí tiếp thu?
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen kịt, Phương Tranh thở dài nói: " Không sai, khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân! Ta không nghĩ tới, nàng đối với ta dụng tình sâu như vậy, nhưng ta lại có quá nhiều ràng buộc, ai, trong nhà của ta có mãnh hổ, miệng cười nhưng giấu đao, cây tường vi giấu độc, hôm nay tiến lui không được, rất khó khăn. Lão Ôn, ngươi phải lấy ta làm gương, tương lai nếu gặp được cô nương ngươi thương yêu, ngươi nhất định phải phóng khoáng đón nhận…"
Phương Tranh đang nói bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt thấy Ôn Sâm vẻ mặt nhăn nheo, gương mặt tràn đầy tang thương, Phương Tranh không đành lòng lắc đầu nói: " Bỏ đi, ngươi không còn cơ hội nữa, ta nói với Tiêu đại nhân thôi."
Liếc mắt lại nhìn một chút hình dáng tướng mạo đơn bạc, mặt mày hèn mọn của Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh thấy thế nào nghĩ đáng ghét, cuối cùng Phương Tranh thở dài nói: " Được rồi, dùng ta mà nói thôi."
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm trầm mặc, lau mồ hôi.
Đại quân đi tới dưới Phục Ngưu sơn thì đã là giờ Dần, trời còn chưa sáng, mưa xuân Giang Nam đến nhanh đi cũng nhanh, đại quân lặng yên đi tới dưới chân núi. Mưa đã ngừng, bốn phía chỉ nghe tiếng gió đêm vù vù gào thét mà qua, làm sinh ra một cỗ hàn ý thấu xương.
Phục Ngưu sơn ở vào phía tây thành Dương Châu cách sáu mươi dặm, núi cũng không cao, chỉ khoảng hơn hai ngàn mét so với mặt biển, nhưng diện tích lại rộng lớn, bốn mặt dưới chân núi đều là bình nguyên, trên núi cây cối sum suê, chỉ có vài đường mòn đi thông lên đỉnh núi, từ xa nhìn lại, giống như một lão trâu già vừa cày ruộng mệt mỏi đang lẳng lặng nằm bên ruộng nghỉ ngơi, vì vậy được xưng là Phục Ngưu sơn.
Mệnh lệnh các tướng lĩnh ẩn núp gần đó, im lặng không lên tiếng, kéo cương ngựa, Phùng Cừu Đao ngang nhiên đi tới trung quân, ôm quyền thấp giọng hỏi: " Đại nhân, tướng sĩ đã tới, tùy thời có thể chém giết, làm sao công núi, thỉnh đại nhân quyết đoán định đoạt."
Phương Tranh ngẩn người: " Phùng đại ca, hành quân chiến tranh là điểm mạnh của ngươi, hỏi ta để làm chi?"
Phùng Cừu Đao cũng ngây ra, ngươi là khâm sai, chúng ta đều do ngươi dẫn đầu, không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Tiêu Hoài Viễn ở một bên phấn chấn nói: " Bốn vạn người của chúng ta đối địch với năm ngàn quân của Thái Vương, thắng bại không cần lo lắng, nhưng phải tiêu diệt sạch sẽ phản tặc mới tính là lập được đại công, theo hạ quan xem, không bằng chia ra vây quanh, sau đó do Phương đại nhân lĩnh một vạn quân tiến công, cho dù phản tặc muốn đột phá vòng vây cũng không có cửa, chúng ta còn lại ba vạn nhân mã ở dưới chân núi thủ hộ, dùng khỏe đánh mệt, phản tặc sẽ bại."
Phương Tranh vừa định gật đầu, lập tức cả kinh, run giọng nói: " Ta dẫn người công tới? Ngươi nói đùa gì vậy? Có biết chiến tranh rất nguy hiểm hay không, sẽ chết người đó!"
Tiêu Hoài Viễn cười nói: " Đại nhân làm gương cho binh sĩ, đấu tranh anh dũng, chúng tướng sĩ tất nhiên sĩ khí đại chấn, như vậy có thể lĩnh toàn bộ công lao."
Phương Tranh lắc đầu như trống bỏi: " Không đi không đi, các ngươi ai thích đánh cứ đánh, đừng nhắc tới ta, ta chỉ đi theo mà thôi, Tiêu Hoài Viễn, tiểu tử ngươi có phải có ý định hại chết ta? Muốn tranh hết công lao phải không? Ngươi là khâm sai phó sứ, bổn khâm sai mệnh lệnh cho ngươi dẫn người xông lên, ngươi khổ chiến chết trận, bổn khâm sai nhất định nghĩ biện pháp lộng cho ngươi một xưng hào liệt sĩ vinh dự, lão bà ngươi Tư Tư triều đình quản ăn no mặc đủ cho đến khi tái giá."
Tiêu Hoài Viễn ngẩn người, sau đó cũng mãnh liệt lắc đầu như Phương Tranh: " Không đi, không đi, hạ quan là quan văn."
Phùng Cừu Đao nhìn thấy hai vị khâm sai không chút nghiêm túc đẩy tới lui cãi cọ, không khỏi cười khổ nói: " Hai vị đại nhân, các ngươi đều đừng cãi cọ, như vậy đi, do mạt tướng dẫn người xông lên, hai vị đại nhân ở lại điều hành là được…"
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn bật người phi thường ăn khớp im miệng, Phương Tranh cười vỗ vỗ vai Phùng Cừu Đao nói: " Phùng đại ca kiên trì như vậy, chúng ta sẽ không cãi với ngươi, ngươi biết đó, bổn quan tuy rằng sốt ruột báo quốc, nhưng ngươi là võ tưỡng, ta không thể tranh với ngươi, Phùng đại ca dẫn người xông lên đi thôi, trong cuộc chiến nếu có thể chém được thủ cấp của Thái Vương, ta sẽ thỉnh công đầu với hoàng thượng cho ngươi."
Tiêu Hoài Viễn ở bên cạnh bật người chân chó phụ họa, hai tên khâm sai vô cùng sợ chết lúc này một đáp một xướng khen Phùng Cừu Đao chẳng khác gì thiên thần hạ phàm.
Phùng Cừu Đao cười khổ nói: " Hai vị đại nhân là văn nhân, vốn không cần tự mình lĩnh binh chiến tranh, mạt tướng là võ tướng, làm gương cho binh sĩ là bổn phận, hai vị cũng không cần phải khách khí."
Phương Tranh nghe vậy nét mặt nong nóng, thấy Phùng Cừu Đao chủ động dẫn binh công núi, hắn rất có vài phần ngại ngùng, nói: " Bổn quan tuy là văn nhân, nhưng cũng có nhiệt huyết trung quân báo quốc, như vậy đi, ngươi lĩnh binh trùng phía trước, ta đứng ở một địa phương an toàn lấy một cái loa giúp ngươi chửi đổng, suy yếu sĩ khí phản tặc."
Mọi người lau mồ hôi.
Mọi việc bố trí thỏa đáng, Phùng Cừu Đao sai tướng sĩ vây núi, lại gọi vài viên phó tướng tự dẫn năm ngàn quân, chia làm bốn đội, bao quanh ba mặt Phục Ngưu sơn, lại thỉnh Hàn Đại Thạch dẫn kỵ binh đi phía bắc chặn phản tặc, e ngại phản tặc từ phía bắc đột phá vòng vây xuống núi, lúc đó Hàn Đại Thạch có thể dùng một vạn kỵ binh từ tây bắc giết ra, giải quyết toàn bộ phản tặc.
Phùng Cừu Đao lại lĩnh riêng một vạn người từ mặt đông công núi, dọc theo đường mòn khúc chiết lầy lội xung phong tiến lên.
Từng vị binh sĩ đi qua trước người Phương Tranh, gương mặt cứng rắn kiên quyết tràn ngập chiến ý nhìn về phía trước, bọn họ kiên cường, không sợ, lệnh kỳ chỉ tới đâu, là lao tới đó, quân lệnh đã ra, muôn lần chết không chối từ.
Phương Tranh lẳng lặng nhìn những sinh mạng trẻ tuổi không hề sợ hãi kia, trong lòng dần dần trầm xuống.
Phía dưới công lên, địch nhân trên cao nhìn xuống, một trận chiến này mặc dù thắng, nhưng những binh sĩ trẻ tuổi khả ái này sẽ có bao nhiêu người phải chết trận trên sơn đạo đi thông đỉnh núi kia? Bọn họ có thể sống sót được bao nhiêu? Chính mình có thể vì bọn họ làm được chút gì không?
Lúc này hắn nhớ lại ngày trước khi triều đình tiếp thu kế sách đánh thảo nguyên thật bất ngờ của hắn, Phùng Cừu Đao lĩnh hai vạn tinh binh nhập thảo nguyên, khi chiến thắng trở về thì hai vạn người không còn tới sáu ngàn, hơn một vạn sinh mạng sống sờ sờ cứ như vậy bị mất đi trên thảo nguyên.
Nếu như lúc đó mình chịu động não thêm một chút, nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn hơn, bọn họ đâu cần phải chết nhiều người như vậy?
Long Vũ quân ở dưới thành Dương Châu đánh một trận, tử thương hơn ba vạn, còn lại ba vạn đã là của cải cuối cùng của họ, lần này dù đông người hơn địch nhân, nhưng tại sao mình không nghĩ ra một kế sách toàn vẹn một chút, vừa đạt được mục đích đồng thời tận lực giảm thiểu thương vong?
Nghĩ tới đây, Phương Tranh bỗng nhiên thấp giọng phân phó cho thị vệ bên cạnh, mệnh lệnh cho một vạn tướng sĩ công núi dừng lại, cấp tốc triệu Phùng Cừu Đao trở lại trung quân.
Lúc Phùng Cừu Đao đến trung quân thần sắc có vẻ hờn giận, binh chiến việc tối kỵ là thay đổi xoành xoạch, có thể làm cho chủ tướng mất uy vọng, sĩ khí toàn tâm toàn ý của tướng sĩ cũng sẽ có điều giảm xuống.
" Phương đại nhân, vì sao lệnh tướng sĩ dừng lại? Trời sáng, chúng ta sẽ bị phản tặc phát hiện hành tung, lần này ám tập sẽ mất đi ý nghĩa, phải công khai công núi, thương vong của các tướng sĩ sẽ rất lớn."
Phương Tranh trầm giọng nói: " Phùng đại ca, ta lệnh tướng sĩ dừng lại, chính là vì muốn giảm bớt thương vong cho các tướng sĩ, lần này các ngươi công núi mục tiêu rất lớn, phản tặc ở trên núi không có khả năng không có trạm gác ngầm, các ngươi nhiều lắm đi được tới sườn núi sẽ bị phát hiện, nhân số nhiều quá căn bản không thể ám tập."
Thần sắc Phùng Cừu Đao hòa hoãn, nói: " Vậy làm sao bây giờ? Nhân số công núi quá ít cũng không có tác dụng, binh lực phản tặc tổng cộng là năm ngàn, hơn nữa là tinh binh, chúng ta ít người dù công tới cũng không thu được hiệu quả."
Phương Tranh ngẩn đầu nhìn Phục Ngưu sơn đen kịt, ở trong đêm đen giống như một con quái thú thật lớn, há to miệng phảng phất tùy thời chuẩn bị nuốt người, thoạt nhìn vô cùng âm trầm.
Núi non Giang Nam thường thường không cao, địa thế đường núi cũng không quá dốc, trái lại còn có vẻ rất bằng phẳng. Nếu mãnh công đi tới là không khó, nhưng thương vong khẳng định rất lớn. Phản tặc chiếm địa lợi, liều mạng chiến đấu, phe mình cũng không chiếm tiện nghi.
Phương Tranh vừa chậm rãi quét nhìn, vừa vắt hết óc suy nghĩ chủ ý, ánh mắt đảo qua rừng cây xum xuê trên núi, hai mắt Phương Tranh bỗng nhiên sáng ngời, tròng mắt quay tròn vòng vo vài cái, nhất thời liền nảy kế.
" Phùng đại ca, chúng ta dùng hỏa công!"
" Hỏa công?" Mọi người kinh ngạc.
Sắc mặt Tiêu Hoài Viễn xấu xí nói: " Phương đại nhân, ngươi vui đùa gì vậy? Khoan nói hỏa công có được hiệu quả hay không, chỉ nói cả đêm mưa dầm, dù nhóm lửa đốt núi, nhưng cây cối trong rừng ẩm ướt, không có khả năng cháy được."
Phương Tranh hắc hắc cười không ngừng, mưa cả đêm thì sao? Chỉ cần đem thế lửa phát lớn, cây cối vẫn có thể thiêu cháy, hơn nữa cây cối ẩm ướt thiêu cháy còn có một chỗ tốt, đó chính là khói mù mịt, khói có thể làm người bị ngộp chết, kiếp trước khi hắn xem tin tức nói núi Đại Hưng An bị hỏa hoạn, thương vong không ít người, thật bị chết cháy lại không nhiều lắm, tuyệt đại bộ phận là do bị khói mù làm hít thở không thông mà chết, đây coi như là một loại chiến tranh hóa học đi.
Phương Tranh cũng không tiếp lời, giơ cao tay phải lên không trung, mọi người thấy thế kỳ lạ, một đám quan văn tướng lĩnh lẳng lặng nhìn hắn, cũng không biết vị khâm sai đại nhân này lại nghĩ ra chuyện gì. Sau một lát, Phương Tranh mới buông tay, lại tại chỗ xoay quanh, sau đó lại đưa tay chỉ tới chỉ lui, trong miệng liên tục thì thào gì đó.
Mọi người càng kỳ lạ, lúc này khâm sai đại nhân giả thần giả quỷ đang làm gì?
Ai biết?
" Khái…Phùng đại ca, hiện tại gió nào thổi vậy? Ta có điểm không rõ phương hướng." Phương Tranh lúng túng nói.
Mọi người cười ngất.
" Gió đông." Phùng Cừu Đao phun ra hai chữ từ trong hàm răng, hắn nín cười muốn nổ bạo.
Phương Tranh vui vẻ vỗ tay một cái, cười nói: " Thật tốt quá, thực sự là vạn sự sẵn sàng, gió đông cũng tới. Ha hả, người đâu, nhanh, mệnh các tướng sĩ đi khắp gần đây tìm cỏ khô nhóm lửa, mặt khác, Phùng đại ca, trong truy trọng có mang theo dầu hỏa?"
" Có."
" Vậy là tốt rồi, đem cỏ khô bỏ dưới rừng cây chân núi, bỏ thành hình nửa vòng tròn, sau đó đổ dầu hỏa vào, châm lửa thiêu núi, trên núi thế lửa cháy lớn, phản tặc không rõ tình huống, trong hoảng loạn sẽ chạy về hướng tây, Phùng đại ca không cần công núi, chỉ cần lĩnh quân mai phục dưới chân núi phía tây, phản tặc xuống núi, ngươi cứ xung phong mà đánh, nhất định có thể lập kỳ công."
Phương Tranh ra quân lệnh, bao quát Phùng Cừu Đao ở bên trong, các tướng lĩnh đều lĩnh mệnh chuẩn bị, mặc dù trong lòng bọn họ hoài nghi, nhưng Phương Tranh dù sao cũng là khâm sai, hắn có quyền chỉ huy tuyệt đối đối với chi quân đội này, mọi người không dám không nghe.
Bởi nhân số tướng sĩ đông đảo, rất nhanh đã tìm được cỏ khô ở hương dã đồng ruộng dưới chân núi, chúng tướng sĩ yên lặng rải cỏ khô theo sự phân phó của Phương Tranh, trải ra nơi mặt đông dưới chân núi, lại đổ thêm dầu hỏa chung quanh khu rừng. Tất cả đều tiến hành có trình tự không chút âm thanh.
Kể từ đó, sau khi thương lượng kế hoạch tác chiến làm sao thay đổi, Hàn Đại Thạch dẫn theo một vạn kỵ binh mai phục phía tây bắc, còn lại ba vạn nhân mã chia làm bốn đội, trọng điểm bố trí vùng phía tây dưới chân núi.
Phương Tranh thấy vạn sự chuẩn bị xong, lúc này từ phía xa hiện ra một vệt trắng nhàn nhạt, trời sắp sáng.
Phương Tranh dẫn Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm, ba người dưới sự bảo vệ của thị vệ đi tới chân núi mặt đông, Phương Tranh vừa đi vừa hạ lệnh: " Ta bên này sai người châm lửa, nhớ kỹ, khi lửa đông bốc lên, lệnh các tướng sĩ không được xôn xao di động, trong vòng một canh giờ, phản tặc trên núi sẽ xuống núi từ phía tây, để cho Phùng Cừu Đao phải toàn bộ tiêm phản tặc, chém đầu hoặc bắt sống Thái Vương."
Thị vệ bên người vội vàng xoay người chạy đi truyền lệnh.
Phương Tranh đi tới trong rừng thì mấy trăm binh sĩ đã chuẩn bị xong đuốc và mồi lửa, chỉ đợi Phương Tranh ra lệnh một tiếng, liền châm lửa đốt núi.
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn vượt qua đống cỏ khô, đi tới trong rừng cây, thấy mọi người đều đang đợi hắn hạ lệnh. Phương Tranh hắc hắc cười nói: " Bổn quan là khâm sai, ngọn lửa đầu tiên để cho ta đốt, ha hả, loại chuyện châm lửa này ta trải qua rất nhiều lần, rất thành thuộc."
Tiêu Hoài Viễn ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: " Đúng vậy, chính phòng ở của ngươi cũng bị ngươi thiêu qua hai lần, nếu không thạo thì còn nói chi nữa."
" Làm càn! Còn dám bẩn thỉu bổn quan, trở về kinh thành ta mang cả triều văn võ tới nhà ngươi ăn cơm, không tin ăn không chết ngươi." Phương Tranh nghiêm mặt nói.
" A! Đại nhân, hạ quan nói lỡ, hạ quan nói lỡ."
Tiếp nhận cây đuốc trong tay binh sĩ, Phương Tranh đánh mồi lửa, lúc này Ôn Sâm bỗng dưng giống như phát điên nhào tới, lớn tiếng nói: " Đại nhân, không được! Trăm triệu không được…"
" Câm miệng!" Phương Tranh tàn bạo thấp giọng quát mắng: " Lão Ôn ngươi không muốn sống nữa? Đây là thời gian gì? Ngươi dám hô to gọi nhỏ, đem phản tặc chạy tới ngươi phụ trách a?"
Ôn Sâm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đang định tiếp tục ngăn cản, Phương Tranh vung tay lên nói: " Người đâu, lôi hắn xuống, chờ lão tử đốt lửa xong đã."
Nói xong Phương Tranh đốt sáng cây đuốc, ánh lửa toát ra trong đêm đen đặc biệt lóa mắt.
Phương Tranh đưa cây đuốc đang bốc cháy nhẹ nhàng ném lên đống cỏ khô tẩm đầy dầu hỏa, đống cỏ khô nhất thời ầm ầm cháy lên, nương dầu hỏa trợ giúp, rất nhanh, cỏ khô dưới chân núi phía mặt đông Phục Ngưu sơn đều cháy hết toàn bộ, hỏa thế theo hình nửa vòng tròn, kín không kẽ hở, đốt Phục Ngưu sơn cháy sáng trưng.
" Oa ha ha ha! Thế nào? Bổn quan ra tay châm lửa, khẳng định là cháy toàn bộ, rộng thoáng, thế lửa lớn rối tinh rối mù a!" Phương Tranh đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài.
Chuyện thiêu phòng ở của mình hai lần, Phương Tranh vẫn cho rằng vô cùng nhục nhã, hôm nay cũng châm lửa làm được một chuyện chính xác, nghĩ tới đây, Phương Tranh không khỏi vạn phần đắc ý.
Nhìn mấy trăm thị vệ đang bồi cười bên người, Phương Tranh chỉ chỉ đỉnh núi, đắc ý nói: " Thái Vương tên vương bát đản khẳng định lần này sẽ bị cháy sạch, các vị, thích ăn thịt kho tàu vương bát không? Bổn quan mời khách, chín ngon nha."
Thế lửa dưới tiếng cười của Phương Tranh cháy rừng rực, thế lửa đã lan sang rừng cây dưới chân núi, cây cối ẩm ướt, tự nhiên không cháy được, nhưng lại toát ra khói đặc mù mịt, lửa lớn tận trời dĩ nhiên khiến cho phản tặc trên núi chú ý, rất nhanh, trên đỉnh núi liền truyền đến tiếng chửi bậy của phản tặc cùng tiếng đồng la gõ vang, loạn thành một mảnh.
Phương Tranh nhìn đỉnh núi, cười hắc hắc, lúc này mới đi tới trước mặt Ôn Sâm, nói: " Vừa rồi vì sao ngươi ngăn ta? Có cái gì không thích hợp sao?"
Thế lửa sau khi cháy lớn, Ôn Sâm trái lại không còn vội vã, đang lười biếng ngắm nghía móng tay, trong miệng thản nhiên nói: " Vừa rồi có chút không thích hợp, nhưng hiện tại đã không còn trọng yếu."
" Rốt cục chuyện gì?" Phương Tranh mơ hồ có một loại dự cảm bất tường, hắn cảm thấy bản thân dường như đã làm sai chuyện gì đó.
" Kỳ thực cũng không có gì." Ôn Sâm nhìn Phương Tranh cười hắc hắc, chỉ vào đống cỏ khô cháy sạch rực sáng cả bầu trời, thản nhiên nói: " Đại nhân điểm lửa rất khá, rất thành công, duy nhất không thích hợp chính là, đại nhân, chúng ta đang đứng trong vòng tròn để châm lửa, lửa đã cháy, nhưng chúng ta nên chạy đi đâu?"
Mọi người tất cả đều kinh hãi, không phải chứ, mấy trăm người không ngờ tất cả đều đứng trong vòng lửa, chạy lên núi, nơi đó đều là phản tặc, chạy ra ngoài vòng lửa, ai dám?
Phương Tranh bắt đầu đổ mồ hôi, không biết do bị lửa đốt hay bị chính mình làm hoảng sợ.
Mọi người toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm.
Một lúc lâu một lúc lâu…
" Nhanh! Nhanh dập tắt lửa!"
" Đi tiểu, nhanh! Đi tiểu dập tắt lửa!"
" Người đâu! Bên ngoài có người không? Người đâu cứu mạng, mọi người chạy chết đâu rồi?"
Tiếng kêu cứu thê lương truyền ra trong núi rừng yên tĩnh, hồi âm kéo dài không dứt…
Trên quan đạo, ba vạn Long Vũ quân bộ binh đang hành quân gấp trên con đường lầy lội, một vạn Long Tương quân kỵ binh theo sát hai bên, thiểm điện chói mắt thỉnh thoảng xé rách bầu trời đêm, các tướng sĩ gương mặt đẫm nước mưa nhưng mười phần chiến ý bị thiểm điện lóe sáng làm hình ảnh dừng lại trong nháy mắt.
Phương Tranh gương mặt âm trầm, liên tục quất ngựa, vùng lông mày của hắn cau lại chặt chẽ, trong ánh mắt lộ ra hàn ý làm kẻ khác sợ run.
Nước mưa chảy xuống từ khuôn mặt của hắn, gương mặt anh tuấn thường ngày lúc này có vẻ vô cùng lãnh ngạnh.
Phùng Cừu Đao lĩnh quân đi tuốt phía trước mặt, Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm tùy theo hai bên Phương Tranh, thấy sắc mặt Phương Tranh âm trầm, hai người cũng thúc ngựa phóng mau, vừa đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng không khỏi lo sợ.
" Đại nhân không cần ưu phiền, hôm nay chúng ta có bốn vạn binh lực, vừa ám tập, năm ngàn tàn tốt của Thái Vương cũng không phải là đối thủ của chúng ta." Ôn Sâm thử thăm dò tiến lên thoải mái nói.
" Ân." Phương Tranh hờ hững đáp lại.
" Đại nhân, lần này một lần là xong, sau khi bình diệt Thái Vương chúng ta có thể quay về kinh hướng hoàng thượng báo cáo kết quả công tác." Tiêu Hoài Viễn nỗ lực tìm chuyện vui vẻ mong làm cho Phương Tranh chú ý.
" Ân." Phương Tranh vẫn như cũ không chút yên lòng.
Thấy dáng dấp Phương Tranh như vậy, Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm thấy sầu, Phương đại nhân thường ngày không hề nghiêm túc hôm nay lại bị làm sao vậy? Rõ ràng chỉ là đi đánh một trận chắc chắn thắng lợi, nhưng vẻ mặt của hắn uể oải như bắt hắn đi chịu chết, cứ sầm mặt như thế, làm hại hai người bọn họ cũng theo lo lắng lên…
" Oanh long!" Một tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu mọi người, Phương Tranh bỗng nhiên giật bắn mình, rốt cục từ trong trạng thái thất thần thanh tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Phương Tranh trước tiên là ngây cả người, quan sát hoàn cảnh chung quanh một phen, sau đó lớn tiếng kinh hô: " Kháo! Đây là làm sao vậy? Sao ta lại ngồi trên lưng ngựa? Các ngươi nhiều người như vậy định đi đâu?"
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm nghe vậy mồ hôi nhễ nhại, không ngờ ngươi từ khi xuất phát đến bây giờ một mực bơi trong mộng hay sao? Đến bây giờ còn chưa hiểu rõ ràng trạng huống?
" Đại nhân, đại nhân! Chúng ta đi bao vây tiễu trừ Thái Vương nha!" Ôn Sâm cười khổ trả lời.
" Phải? Các ngươi bao vây tiễu trừ Thái Vương thôi, còn ta vì sao lại ngồi trên lưng ngựa?" Phương Tranh không hiểu chút nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
" Lúc phát binh đại nhân vì muốn làm gương cho binh sĩ thấy mình là người xông vào đầu tiên, làm bọn thuộc hạ cảm giác sâu sắc kính phục…"
" Cái gì?" Phương Tranh thất kinh: " Ta là người xông vào thứ nhất? Kháo! Nói vui đùa gì vậy? Lão Ôn ngươi nhận thức ta lâu như vậy, ngoại trừ cướp bạc, lúc nào gặp qua ta là người xông vào thứ nhất?"
Ôn Sâm suy nghĩ một chút, vò đầu nói: " Cũng đúng, đại nhân, hôm nay ngài làm sao vậy? Hình như có chút mất hồn mất vía…"
Phương Tranh nghe vậy gương mặt tức thời suy sụp xuống tới, ánh mắt nhìn thẳng đội ngũ liên miên phía trước, yếu ớt thở dài nói: " Ai, đừng nói nữa, bổn quan tuổi trẻ phong lưu, hôm nay cũng bị tình làm khó khăn, trong lòng ưu sầu không vui."
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm nghe vậy nhanh chóng liếc nhau, đây đó hiểu rõ.
" Đại nhân là vì Hàn gia tam tiểu thư?" Ôn Sâm thử hỏi.
Phương Tranh nghe vậy nặng nề hít một hơi, vốn dự định tiêu diệt Thái Vương xong, vỗ vỗ cái mông không một chút tiếc nuối quay về kinh cùng người nhà và các lão bà gặp nhau, lại hướng Mập Mạp từ chức quan, từ nay về sau tiêu diêu tự tại cùng các lão bà du sơn ngoạn thủy, trải qua ngày tháng hạnh phúc.
Nhưng một phen biểu lộ hôm qua của Hàn Diệc Chân đã làm cả trái tim của hắn hoàn toàn rối loạn.
Mỹ nhân ân trọng, ai nỡ phụ nàng? Nhưng lão bà trong nhà đều toàn tâm toàn ý đối với hắn, càng không cách phụ lòng, Phương Tranh lâm vào khó khăn.
Đời người có rất nhiều lựa chọn và mê hoặc, khi ngươi có được gì đó, nhất định phải quyết tâm bỏ đi thứ gì đó, bất luận kẻ nào cũng không thể làm được toàn vẹn, dù cho hoàng đế cao cao tại thượng, cũng phải bỏ đi rất nhiều thứ trong đời.
Thế nhưng Phương Tranh không nhẫn tâm, hắn vẫn luôn là một người không hề cương quyết.
Ở thời cổ đại nam nữ hữu biệt, khi một vị thiếu nữ thanh xuân đem tâm sự của mình trần trụi bộc bạch ngay trước mặt ý trung nhân, xấu hổ khiếp đảm chờ mình tỏ thái độ, nàng phải lấy được bao nhiêu dũng khí, thừa nhận được bao nhiêu áp lực? Nếu không phải cực kỳ yêu hắn, nàng làm sao lại không hề cố kỵ nói ra toàn bộ?
Thế nhưng, vì sao mình lại không có dũng khí tiếp thu?
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen kịt, Phương Tranh thở dài nói: " Không sai, khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân! Ta không nghĩ tới, nàng đối với ta dụng tình sâu như vậy, nhưng ta lại có quá nhiều ràng buộc, ai, trong nhà của ta có mãnh hổ, miệng cười nhưng giấu đao, cây tường vi giấu độc, hôm nay tiến lui không được, rất khó khăn. Lão Ôn, ngươi phải lấy ta làm gương, tương lai nếu gặp được cô nương ngươi thương yêu, ngươi nhất định phải phóng khoáng đón nhận…"
Phương Tranh đang nói bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt thấy Ôn Sâm vẻ mặt nhăn nheo, gương mặt tràn đầy tang thương, Phương Tranh không đành lòng lắc đầu nói: " Bỏ đi, ngươi không còn cơ hội nữa, ta nói với Tiêu đại nhân thôi."
Liếc mắt lại nhìn một chút hình dáng tướng mạo đơn bạc, mặt mày hèn mọn của Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh thấy thế nào nghĩ đáng ghét, cuối cùng Phương Tranh thở dài nói: " Được rồi, dùng ta mà nói thôi."
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm trầm mặc, lau mồ hôi.
Đại quân đi tới dưới Phục Ngưu sơn thì đã là giờ Dần, trời còn chưa sáng, mưa xuân Giang Nam đến nhanh đi cũng nhanh, đại quân lặng yên đi tới dưới chân núi. Mưa đã ngừng, bốn phía chỉ nghe tiếng gió đêm vù vù gào thét mà qua, làm sinh ra một cỗ hàn ý thấu xương.
Phục Ngưu sơn ở vào phía tây thành Dương Châu cách sáu mươi dặm, núi cũng không cao, chỉ khoảng hơn hai ngàn mét so với mặt biển, nhưng diện tích lại rộng lớn, bốn mặt dưới chân núi đều là bình nguyên, trên núi cây cối sum suê, chỉ có vài đường mòn đi thông lên đỉnh núi, từ xa nhìn lại, giống như một lão trâu già vừa cày ruộng mệt mỏi đang lẳng lặng nằm bên ruộng nghỉ ngơi, vì vậy được xưng là Phục Ngưu sơn.
Mệnh lệnh các tướng lĩnh ẩn núp gần đó, im lặng không lên tiếng, kéo cương ngựa, Phùng Cừu Đao ngang nhiên đi tới trung quân, ôm quyền thấp giọng hỏi: " Đại nhân, tướng sĩ đã tới, tùy thời có thể chém giết, làm sao công núi, thỉnh đại nhân quyết đoán định đoạt."
Phương Tranh ngẩn người: " Phùng đại ca, hành quân chiến tranh là điểm mạnh của ngươi, hỏi ta để làm chi?"
Phùng Cừu Đao cũng ngây ra, ngươi là khâm sai, chúng ta đều do ngươi dẫn đầu, không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Tiêu Hoài Viễn ở một bên phấn chấn nói: " Bốn vạn người của chúng ta đối địch với năm ngàn quân của Thái Vương, thắng bại không cần lo lắng, nhưng phải tiêu diệt sạch sẽ phản tặc mới tính là lập được đại công, theo hạ quan xem, không bằng chia ra vây quanh, sau đó do Phương đại nhân lĩnh một vạn quân tiến công, cho dù phản tặc muốn đột phá vòng vây cũng không có cửa, chúng ta còn lại ba vạn nhân mã ở dưới chân núi thủ hộ, dùng khỏe đánh mệt, phản tặc sẽ bại."
Phương Tranh vừa định gật đầu, lập tức cả kinh, run giọng nói: " Ta dẫn người công tới? Ngươi nói đùa gì vậy? Có biết chiến tranh rất nguy hiểm hay không, sẽ chết người đó!"
Tiêu Hoài Viễn cười nói: " Đại nhân làm gương cho binh sĩ, đấu tranh anh dũng, chúng tướng sĩ tất nhiên sĩ khí đại chấn, như vậy có thể lĩnh toàn bộ công lao."
Phương Tranh lắc đầu như trống bỏi: " Không đi không đi, các ngươi ai thích đánh cứ đánh, đừng nhắc tới ta, ta chỉ đi theo mà thôi, Tiêu Hoài Viễn, tiểu tử ngươi có phải có ý định hại chết ta? Muốn tranh hết công lao phải không? Ngươi là khâm sai phó sứ, bổn khâm sai mệnh lệnh cho ngươi dẫn người xông lên, ngươi khổ chiến chết trận, bổn khâm sai nhất định nghĩ biện pháp lộng cho ngươi một xưng hào liệt sĩ vinh dự, lão bà ngươi Tư Tư triều đình quản ăn no mặc đủ cho đến khi tái giá."
Tiêu Hoài Viễn ngẩn người, sau đó cũng mãnh liệt lắc đầu như Phương Tranh: " Không đi, không đi, hạ quan là quan văn."
Phùng Cừu Đao nhìn thấy hai vị khâm sai không chút nghiêm túc đẩy tới lui cãi cọ, không khỏi cười khổ nói: " Hai vị đại nhân, các ngươi đều đừng cãi cọ, như vậy đi, do mạt tướng dẫn người xông lên, hai vị đại nhân ở lại điều hành là được…"
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn bật người phi thường ăn khớp im miệng, Phương Tranh cười vỗ vỗ vai Phùng Cừu Đao nói: " Phùng đại ca kiên trì như vậy, chúng ta sẽ không cãi với ngươi, ngươi biết đó, bổn quan tuy rằng sốt ruột báo quốc, nhưng ngươi là võ tưỡng, ta không thể tranh với ngươi, Phùng đại ca dẫn người xông lên đi thôi, trong cuộc chiến nếu có thể chém được thủ cấp của Thái Vương, ta sẽ thỉnh công đầu với hoàng thượng cho ngươi."
Tiêu Hoài Viễn ở bên cạnh bật người chân chó phụ họa, hai tên khâm sai vô cùng sợ chết lúc này một đáp một xướng khen Phùng Cừu Đao chẳng khác gì thiên thần hạ phàm.
Phùng Cừu Đao cười khổ nói: " Hai vị đại nhân là văn nhân, vốn không cần tự mình lĩnh binh chiến tranh, mạt tướng là võ tướng, làm gương cho binh sĩ là bổn phận, hai vị cũng không cần phải khách khí."
Phương Tranh nghe vậy nét mặt nong nóng, thấy Phùng Cừu Đao chủ động dẫn binh công núi, hắn rất có vài phần ngại ngùng, nói: " Bổn quan tuy là văn nhân, nhưng cũng có nhiệt huyết trung quân báo quốc, như vậy đi, ngươi lĩnh binh trùng phía trước, ta đứng ở một địa phương an toàn lấy một cái loa giúp ngươi chửi đổng, suy yếu sĩ khí phản tặc."
Mọi người lau mồ hôi.
Mọi việc bố trí thỏa đáng, Phùng Cừu Đao sai tướng sĩ vây núi, lại gọi vài viên phó tướng tự dẫn năm ngàn quân, chia làm bốn đội, bao quanh ba mặt Phục Ngưu sơn, lại thỉnh Hàn Đại Thạch dẫn kỵ binh đi phía bắc chặn phản tặc, e ngại phản tặc từ phía bắc đột phá vòng vây xuống núi, lúc đó Hàn Đại Thạch có thể dùng một vạn kỵ binh từ tây bắc giết ra, giải quyết toàn bộ phản tặc.
Phùng Cừu Đao lại lĩnh riêng một vạn người từ mặt đông công núi, dọc theo đường mòn khúc chiết lầy lội xung phong tiến lên.
Từng vị binh sĩ đi qua trước người Phương Tranh, gương mặt cứng rắn kiên quyết tràn ngập chiến ý nhìn về phía trước, bọn họ kiên cường, không sợ, lệnh kỳ chỉ tới đâu, là lao tới đó, quân lệnh đã ra, muôn lần chết không chối từ.
Phương Tranh lẳng lặng nhìn những sinh mạng trẻ tuổi không hề sợ hãi kia, trong lòng dần dần trầm xuống.
Phía dưới công lên, địch nhân trên cao nhìn xuống, một trận chiến này mặc dù thắng, nhưng những binh sĩ trẻ tuổi khả ái này sẽ có bao nhiêu người phải chết trận trên sơn đạo đi thông đỉnh núi kia? Bọn họ có thể sống sót được bao nhiêu? Chính mình có thể vì bọn họ làm được chút gì không?
Lúc này hắn nhớ lại ngày trước khi triều đình tiếp thu kế sách đánh thảo nguyên thật bất ngờ của hắn, Phùng Cừu Đao lĩnh hai vạn tinh binh nhập thảo nguyên, khi chiến thắng trở về thì hai vạn người không còn tới sáu ngàn, hơn một vạn sinh mạng sống sờ sờ cứ như vậy bị mất đi trên thảo nguyên.
Nếu như lúc đó mình chịu động não thêm một chút, nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn hơn, bọn họ đâu cần phải chết nhiều người như vậy?
Long Vũ quân ở dưới thành Dương Châu đánh một trận, tử thương hơn ba vạn, còn lại ba vạn đã là của cải cuối cùng của họ, lần này dù đông người hơn địch nhân, nhưng tại sao mình không nghĩ ra một kế sách toàn vẹn một chút, vừa đạt được mục đích đồng thời tận lực giảm thiểu thương vong?
Nghĩ tới đây, Phương Tranh bỗng nhiên thấp giọng phân phó cho thị vệ bên cạnh, mệnh lệnh cho một vạn tướng sĩ công núi dừng lại, cấp tốc triệu Phùng Cừu Đao trở lại trung quân.
Lúc Phùng Cừu Đao đến trung quân thần sắc có vẻ hờn giận, binh chiến việc tối kỵ là thay đổi xoành xoạch, có thể làm cho chủ tướng mất uy vọng, sĩ khí toàn tâm toàn ý của tướng sĩ cũng sẽ có điều giảm xuống.
" Phương đại nhân, vì sao lệnh tướng sĩ dừng lại? Trời sáng, chúng ta sẽ bị phản tặc phát hiện hành tung, lần này ám tập sẽ mất đi ý nghĩa, phải công khai công núi, thương vong của các tướng sĩ sẽ rất lớn."
Phương Tranh trầm giọng nói: " Phùng đại ca, ta lệnh tướng sĩ dừng lại, chính là vì muốn giảm bớt thương vong cho các tướng sĩ, lần này các ngươi công núi mục tiêu rất lớn, phản tặc ở trên núi không có khả năng không có trạm gác ngầm, các ngươi nhiều lắm đi được tới sườn núi sẽ bị phát hiện, nhân số nhiều quá căn bản không thể ám tập."
Thần sắc Phùng Cừu Đao hòa hoãn, nói: " Vậy làm sao bây giờ? Nhân số công núi quá ít cũng không có tác dụng, binh lực phản tặc tổng cộng là năm ngàn, hơn nữa là tinh binh, chúng ta ít người dù công tới cũng không thu được hiệu quả."
Phương Tranh ngẩn đầu nhìn Phục Ngưu sơn đen kịt, ở trong đêm đen giống như một con quái thú thật lớn, há to miệng phảng phất tùy thời chuẩn bị nuốt người, thoạt nhìn vô cùng âm trầm.
Núi non Giang Nam thường thường không cao, địa thế đường núi cũng không quá dốc, trái lại còn có vẻ rất bằng phẳng. Nếu mãnh công đi tới là không khó, nhưng thương vong khẳng định rất lớn. Phản tặc chiếm địa lợi, liều mạng chiến đấu, phe mình cũng không chiếm tiện nghi.
Phương Tranh vừa chậm rãi quét nhìn, vừa vắt hết óc suy nghĩ chủ ý, ánh mắt đảo qua rừng cây xum xuê trên núi, hai mắt Phương Tranh bỗng nhiên sáng ngời, tròng mắt quay tròn vòng vo vài cái, nhất thời liền nảy kế.
" Phùng đại ca, chúng ta dùng hỏa công!"
" Hỏa công?" Mọi người kinh ngạc.
Sắc mặt Tiêu Hoài Viễn xấu xí nói: " Phương đại nhân, ngươi vui đùa gì vậy? Khoan nói hỏa công có được hiệu quả hay không, chỉ nói cả đêm mưa dầm, dù nhóm lửa đốt núi, nhưng cây cối trong rừng ẩm ướt, không có khả năng cháy được."
Phương Tranh hắc hắc cười không ngừng, mưa cả đêm thì sao? Chỉ cần đem thế lửa phát lớn, cây cối vẫn có thể thiêu cháy, hơn nữa cây cối ẩm ướt thiêu cháy còn có một chỗ tốt, đó chính là khói mù mịt, khói có thể làm người bị ngộp chết, kiếp trước khi hắn xem tin tức nói núi Đại Hưng An bị hỏa hoạn, thương vong không ít người, thật bị chết cháy lại không nhiều lắm, tuyệt đại bộ phận là do bị khói mù làm hít thở không thông mà chết, đây coi như là một loại chiến tranh hóa học đi.
Phương Tranh cũng không tiếp lời, giơ cao tay phải lên không trung, mọi người thấy thế kỳ lạ, một đám quan văn tướng lĩnh lẳng lặng nhìn hắn, cũng không biết vị khâm sai đại nhân này lại nghĩ ra chuyện gì. Sau một lát, Phương Tranh mới buông tay, lại tại chỗ xoay quanh, sau đó lại đưa tay chỉ tới chỉ lui, trong miệng liên tục thì thào gì đó.
Mọi người càng kỳ lạ, lúc này khâm sai đại nhân giả thần giả quỷ đang làm gì?
Ai biết?
" Khái…Phùng đại ca, hiện tại gió nào thổi vậy? Ta có điểm không rõ phương hướng." Phương Tranh lúng túng nói.
Mọi người cười ngất.
" Gió đông." Phùng Cừu Đao phun ra hai chữ từ trong hàm răng, hắn nín cười muốn nổ bạo.
Phương Tranh vui vẻ vỗ tay một cái, cười nói: " Thật tốt quá, thực sự là vạn sự sẵn sàng, gió đông cũng tới. Ha hả, người đâu, nhanh, mệnh các tướng sĩ đi khắp gần đây tìm cỏ khô nhóm lửa, mặt khác, Phùng đại ca, trong truy trọng có mang theo dầu hỏa?"
" Có."
" Vậy là tốt rồi, đem cỏ khô bỏ dưới rừng cây chân núi, bỏ thành hình nửa vòng tròn, sau đó đổ dầu hỏa vào, châm lửa thiêu núi, trên núi thế lửa cháy lớn, phản tặc không rõ tình huống, trong hoảng loạn sẽ chạy về hướng tây, Phùng đại ca không cần công núi, chỉ cần lĩnh quân mai phục dưới chân núi phía tây, phản tặc xuống núi, ngươi cứ xung phong mà đánh, nhất định có thể lập kỳ công."
Phương Tranh ra quân lệnh, bao quát Phùng Cừu Đao ở bên trong, các tướng lĩnh đều lĩnh mệnh chuẩn bị, mặc dù trong lòng bọn họ hoài nghi, nhưng Phương Tranh dù sao cũng là khâm sai, hắn có quyền chỉ huy tuyệt đối đối với chi quân đội này, mọi người không dám không nghe.
Bởi nhân số tướng sĩ đông đảo, rất nhanh đã tìm được cỏ khô ở hương dã đồng ruộng dưới chân núi, chúng tướng sĩ yên lặng rải cỏ khô theo sự phân phó của Phương Tranh, trải ra nơi mặt đông dưới chân núi, lại đổ thêm dầu hỏa chung quanh khu rừng. Tất cả đều tiến hành có trình tự không chút âm thanh.
Kể từ đó, sau khi thương lượng kế hoạch tác chiến làm sao thay đổi, Hàn Đại Thạch dẫn theo một vạn kỵ binh mai phục phía tây bắc, còn lại ba vạn nhân mã chia làm bốn đội, trọng điểm bố trí vùng phía tây dưới chân núi.
Phương Tranh thấy vạn sự chuẩn bị xong, lúc này từ phía xa hiện ra một vệt trắng nhàn nhạt, trời sắp sáng.
Phương Tranh dẫn Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm, ba người dưới sự bảo vệ của thị vệ đi tới chân núi mặt đông, Phương Tranh vừa đi vừa hạ lệnh: " Ta bên này sai người châm lửa, nhớ kỹ, khi lửa đông bốc lên, lệnh các tướng sĩ không được xôn xao di động, trong vòng một canh giờ, phản tặc trên núi sẽ xuống núi từ phía tây, để cho Phùng Cừu Đao phải toàn bộ tiêm phản tặc, chém đầu hoặc bắt sống Thái Vương."
Thị vệ bên người vội vàng xoay người chạy đi truyền lệnh.
Phương Tranh đi tới trong rừng thì mấy trăm binh sĩ đã chuẩn bị xong đuốc và mồi lửa, chỉ đợi Phương Tranh ra lệnh một tiếng, liền châm lửa đốt núi.
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn vượt qua đống cỏ khô, đi tới trong rừng cây, thấy mọi người đều đang đợi hắn hạ lệnh. Phương Tranh hắc hắc cười nói: " Bổn quan là khâm sai, ngọn lửa đầu tiên để cho ta đốt, ha hả, loại chuyện châm lửa này ta trải qua rất nhiều lần, rất thành thuộc."
Tiêu Hoài Viễn ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: " Đúng vậy, chính phòng ở của ngươi cũng bị ngươi thiêu qua hai lần, nếu không thạo thì còn nói chi nữa."
" Làm càn! Còn dám bẩn thỉu bổn quan, trở về kinh thành ta mang cả triều văn võ tới nhà ngươi ăn cơm, không tin ăn không chết ngươi." Phương Tranh nghiêm mặt nói.
" A! Đại nhân, hạ quan nói lỡ, hạ quan nói lỡ."
Tiếp nhận cây đuốc trong tay binh sĩ, Phương Tranh đánh mồi lửa, lúc này Ôn Sâm bỗng dưng giống như phát điên nhào tới, lớn tiếng nói: " Đại nhân, không được! Trăm triệu không được…"
" Câm miệng!" Phương Tranh tàn bạo thấp giọng quát mắng: " Lão Ôn ngươi không muốn sống nữa? Đây là thời gian gì? Ngươi dám hô to gọi nhỏ, đem phản tặc chạy tới ngươi phụ trách a?"
Ôn Sâm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đang định tiếp tục ngăn cản, Phương Tranh vung tay lên nói: " Người đâu, lôi hắn xuống, chờ lão tử đốt lửa xong đã."
Nói xong Phương Tranh đốt sáng cây đuốc, ánh lửa toát ra trong đêm đen đặc biệt lóa mắt.
Phương Tranh đưa cây đuốc đang bốc cháy nhẹ nhàng ném lên đống cỏ khô tẩm đầy dầu hỏa, đống cỏ khô nhất thời ầm ầm cháy lên, nương dầu hỏa trợ giúp, rất nhanh, cỏ khô dưới chân núi phía mặt đông Phục Ngưu sơn đều cháy hết toàn bộ, hỏa thế theo hình nửa vòng tròn, kín không kẽ hở, đốt Phục Ngưu sơn cháy sáng trưng.
" Oa ha ha ha! Thế nào? Bổn quan ra tay châm lửa, khẳng định là cháy toàn bộ, rộng thoáng, thế lửa lớn rối tinh rối mù a!" Phương Tranh đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài.
Chuyện thiêu phòng ở của mình hai lần, Phương Tranh vẫn cho rằng vô cùng nhục nhã, hôm nay cũng châm lửa làm được một chuyện chính xác, nghĩ tới đây, Phương Tranh không khỏi vạn phần đắc ý.
Nhìn mấy trăm thị vệ đang bồi cười bên người, Phương Tranh chỉ chỉ đỉnh núi, đắc ý nói: " Thái Vương tên vương bát đản khẳng định lần này sẽ bị cháy sạch, các vị, thích ăn thịt kho tàu vương bát không? Bổn quan mời khách, chín ngon nha."
Thế lửa dưới tiếng cười của Phương Tranh cháy rừng rực, thế lửa đã lan sang rừng cây dưới chân núi, cây cối ẩm ướt, tự nhiên không cháy được, nhưng lại toát ra khói đặc mù mịt, lửa lớn tận trời dĩ nhiên khiến cho phản tặc trên núi chú ý, rất nhanh, trên đỉnh núi liền truyền đến tiếng chửi bậy của phản tặc cùng tiếng đồng la gõ vang, loạn thành một mảnh.
Phương Tranh nhìn đỉnh núi, cười hắc hắc, lúc này mới đi tới trước mặt Ôn Sâm, nói: " Vừa rồi vì sao ngươi ngăn ta? Có cái gì không thích hợp sao?"
Thế lửa sau khi cháy lớn, Ôn Sâm trái lại không còn vội vã, đang lười biếng ngắm nghía móng tay, trong miệng thản nhiên nói: " Vừa rồi có chút không thích hợp, nhưng hiện tại đã không còn trọng yếu."
" Rốt cục chuyện gì?" Phương Tranh mơ hồ có một loại dự cảm bất tường, hắn cảm thấy bản thân dường như đã làm sai chuyện gì đó.
" Kỳ thực cũng không có gì." Ôn Sâm nhìn Phương Tranh cười hắc hắc, chỉ vào đống cỏ khô cháy sạch rực sáng cả bầu trời, thản nhiên nói: " Đại nhân điểm lửa rất khá, rất thành công, duy nhất không thích hợp chính là, đại nhân, chúng ta đang đứng trong vòng tròn để châm lửa, lửa đã cháy, nhưng chúng ta nên chạy đi đâu?"
Mọi người tất cả đều kinh hãi, không phải chứ, mấy trăm người không ngờ tất cả đều đứng trong vòng lửa, chạy lên núi, nơi đó đều là phản tặc, chạy ra ngoài vòng lửa, ai dám?
Phương Tranh bắt đầu đổ mồ hôi, không biết do bị lửa đốt hay bị chính mình làm hoảng sợ.
Mọi người toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm.
Một lúc lâu một lúc lâu…
" Nhanh! Nhanh dập tắt lửa!"
" Đi tiểu, nhanh! Đi tiểu dập tắt lửa!"
" Người đâu! Bên ngoài có người không? Người đâu cứu mạng, mọi người chạy chết đâu rồi?"
Tiếng kêu cứu thê lương truyền ra trong núi rừng yên tĩnh, hồi âm kéo dài không dứt…
/404
|