Bên trong tẩm cung. Mập Mập ôn tồn an ủi một hồi, Phương Tranh mới chịu ngừng khóc rống, cứ mãi thút thít, Mập Mạp nhìn thấy không ngừng vỗ về.
" Ai, lần này ngươi xuống Giang Nam, rốt cục gặp phải chuyện gì làm cho ngươi thương tâm đến như vậy?" Mập Mạp tạm thời quên mất Niểu Niểu, nhíu mày hỏi.
Phương Tranh thở dài, u oán nói: " Đừng nói nữa, ta nghĩ đời này sống đến bây giờ, quả thật là một bi kịch đầy thất bại."
Mập Mạp trợn mắt khinh thường: " Ngươi là bi kịch? Ngươi mới hai mươi tuổi đã tước vị quốc công, quan cư nhị phẩm, tay cầm quyền cao, trong nhà phú quý địch quốc, thê thiếp như mây, ngươi còn ý tứ nói ngươi là bi kịch? Còn cho người khác sống hay không đây?"
Phương Tranh ngửa đầu nhìn nóc nhà tẩm cung, trầm mặc một lát, nói một câu thật văn nghệ: " Không có nàng làm bạn, dù là đứng trên đỉnh thế giới, thì đã thế nào?"
Mập Mạp chà xát cánh tay đang nổi da gà, cười khổ nói: " Phương huynh, ngươi có thể nói trắng ra một chút không? Ngươi biết đó, lúc hai ta còn đọc sách, ngươi đều kéo ta trốn học, hiện tại nói quá thâm ảo ta nghe không hiểu."
Phương Tranh u oán liếc mắt nhìn Mập Mạp, nói: " Nói đơn giản, ta ở tại Giang Nam nhận thức được một vị thiên tiên nữ tử."
Mập Mạp vỗ đùi: " Hiểu rồi, các ngươi tình đầu ý hợp, nhưng trong nhà ngươi có mãnh hổ, vị cô nương kia không tìm được cửa mà vào, đúng không?"
Phương Tranh hướng hắn giơ ngón tay cái: " Ngươi quá thông minh!"
Mập Mạp nhíu mày nói: " Ngươi thật đúng là ở Giang Nam câu dẫn một mỹ nữ trở về? Chuyện này có điểm khó làm rồi, tính tình muội tử của ta ngươi cũng biết, nếu muốn cho nàng gật đầu, sợ rằng cũng không quá dễ."
Phương Tranh vẻ mặt cầu xin nói: " Hiện tại ngươi biết ta sống có bao nhiêu bi kịch phải không? Có tiền có quyền thì thế nào? Muốn kết hôn một cô nương vào cửa đều làm không được, ngày tháng thật không cách nào khác đi qua!"
Mập Mạp thoải mái nói: " Ngươi nói chuyện với Mật nhi một chút, có lẽ nàng sẽ đáp ứng thôi."
Nói xong Mập Mạp cũng lắc đầu, lời này nói xong ngay chính hắn cũng không tin.
" Nói như thế nào nha? Ta vừa mở miệng khẳng định nàng sẽ dùng một cái tát phách ta dính lên tường, cũng giống như một bức tranh tết, kéo cũng kéo không xuống." Phương Tranh bắt đầu mặc sức tưởng tượng tao ngộ bi thảm trong thời gian sắp tới của hắn.
" Thật là làm phản! Ngươi không biết chấn chấn phu cương sao?" Mập Mạp giận dữ nói.
Phương Tranh thở dài nói: " Chấn phu cương thì cần có thực lực, ta đánh không lại nàng."
Mập Mạp: " …"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, song song thở dài.
Trầm mặc một lát, Mập Mạp chần chờ nói: " Nếu không…ta cho ngươi một đạo thánh chỉ tứ hôn? Có thánh chỉ, Mật nhi…"
" Vẫn sẽ không mua trướng!" Phương Tranh cắt đứt hắn, vẻ mặt khẩn trương nói: " Ngươi cũng đừng loạn hạ chỉ, tính tình Mật nhi ngươi cũng biết rõ, bức nàng nóng nảy, thẳng thắn ôm bụng bầu trực tiếp lên Thanh Long sơn vào rừng làm cướp, hơn nữa Nguyệt Nương cũng mang thai hài tử của ta, lần này tốt, hai bụng bà thấu cùng nơi, Thanh Long sơn có hậu rồi. Tương lai hai nhi tử ra đời, một đứa đại đương gia, một đứa nhị đương gia, huynh đệ đều đi cướp của, nhất thống lục lâm, ta đây tính là gì?"
Mập Mạp suy nghĩ một chút, do dự nói: " Phương lão đương gia?"
Phương Tranh nặng nề thở dài, nhất thời nảy lòng bi ai, vành mắt chợt phiếm hồng.
Mập Mạp xua tay nói: " Bỏ đi bỏ đi, chuyện này ta mặc kệ, chính ngươi quan tâm đi thôi, nói thật, Phương huynh, ngươi…quả nhiên sống rất bi kịch."
Phương Tranh nghe vậy, con mắt chớp mấy cái, nước mắt lại chứa đầy viền mắt.
Mập Mạp nhanh lên ngăn lại nói: " Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ngươi xuống Giang Nam một chuyến, cảm tình thế nào trở nên phong phú như vậy? Chúng ta nói chuyện khác đi."
Phương Tranh lau nước mắt nói: " Đừng nói, ta là cố ý tiến cung an ủi ngươi, còn chưa bắt đầu nói."
Mập Mạp cười khổ nói: " Ngươi không cần an ủi ta nữa, ngươi thật là cảm tình dồi dào, vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng tràn đầy đau khổ đều hóa thành hư ảo. Ngươi vừa đứng ở đây, ta muốn bi thương cũng bi thương không nổi."
" Cảm tạ, ngươi quá khen ta rồi." Phương Tranh nói xong ngẩn người, giương mắt nhìn Mập Mạp nói: " Ai, ngươi đây là khen ta sao?"
" Phải, đương nhiên phải, ngươi xem như là ta khen ngươi."
Hai người nhìn nhau cười, lập tức Mập Mạp nghiêm mặt nói: " Loạn Thái Vương đã bình xong?"
Nói xong chuyện tào lao, Phương Tranh hiểu rõ lúc này nên nghiêm túc báo cáo công tác. Nguồn: http://truyenyy.com
Phương Tranh gật đầu nói: " Bình xong, tám vạn phản tặc bị giết đến hoa rơi nước chảy, căn cơ Thái Vương tại Giang Nam đã bị ta nhổ tận gốc."
Mập Mạp hưng phấn nói: " Có bắt được Thái Vương?"
Phương Tranh lắc đầu: " Đáng tiếc, bị hắn chạy, lúc đó vạn người hỗn chiến, trong loạn quân căn bản không rảnh bận tâm, lúc đó song phương chém giết kịch liệt, ai lo lắng được ai nha? Lúc đó một mình ta xông ngay phía trước, anh dũng giết địch. Một người đánh hơn tám trăm người, lẽ ra có thể đem Thái Vương bắt được, Mập Mạp, ta tận lực rồi, bởi ta giết địch quá mức anh dũng, bởi vậy mà quang vinh bị thương, trên vai trái bây giờ còn đau nè, ai, Mập Mạp, ngươi có nên biểu thị một chút hay không?"
Mập Mạp cảm động nói: " Phương ái khanh bị khổ, quay đầu lại ta thăng quan cho ngươi, chức Lại Bộ thượng thư vẫn luôn…"
" Chậm đã! Dừng lại! Ta không muốn thăng quan, ngươi tính thành bạc khen ngợi cho ta một chút đi."
" Muốn chức quan thì có, đòi tiền không có!"
" Mập Mạp, ngươi đọa lạc rồi đó, ngươi đọa lạc thành lưu manh rồi, ta rất đau lòng."
" Nói như vậy, tám vạn phản tặc đều bình diệt?"
" Đúng vậy, hơn nữa những thế gia không quá ổn định kia, ta cũng giúp ngươi đối phó, qua không được mấy ngày, các thế gia gia chủ Giang Nam sẽ cho con cháu ruột thịt lục tục vào kinh, đến lúc đó ngươi gia phong cho mỗi nhà một tước vị, ở trong Lục Bộ cho bọn họ một ít chức quan không quan trọng, như vậy chí ít có thể bảo đảm được Giang Nam ít nhất mười năm thái bình, ta cùng các gia chủ thế gia có nói qua, con cháu thế gia vào kinh làm quan, bình thường không được tự ý rời kinh, hắc hắc, dù thế gia muốn làm phản, nhi tử cháu trai của bọn họ đều ở kinh thành, còn làm phản được hay sao?"
" Chiêu này của Phương huynh quả nhiên dùng không tệ!" Mập Mạp hai mắt sáng ngời, lớn tiếng tán thưởng.
Phương Tranh lắc đầu nói: " Đó chỉ là phương pháp tạm thích ứng, có thể trị được phần ngọn, nếu muốn trị tận gốc, ngươi nên trong vài năm phát triển nội chính, quân sự, chăm lo việc nước, làm cho Hoa triều ta trở nên giàu mạnh, như vậy quốc khố đẫy đà, dân tâm tư định, thế gia có muốn phản, cũng không có người nguyện ý theo bọn họ tạo phản, đến thời gian đó, ngươi có thể lo lắng làm sao từ từ suy yếu thực lực của thế gia, gạt bỏ cánh chim của họ, hiện nay mà nói, thái độ của triều đình đối với thế gia, chỉ có dẹp an trấn định mới là việc chính."
Mập Mạp gật đầu nói: " Phải nha, ta biết rõ trách nhiệm trọng đại, nếu muốn làm quốc gia giàu mạnh, thì phải thay đổi hiện trạng, như vậy, chỉ có biến pháp mà thôi, triệt để lo lắng thổ địa, thuế má, chính vụ, cùng với quân sự đều biến đổi, đem những luật pháp không thích hợp trước đây, những chính sách không công bình tất cả đều trừ đi, vì bách tính tạo phúc, làm dân giàu nước mạnh."
Phương Tranh trầm giọng nói: " Biến pháp thì phải làm, nhưng đây không phải là việc một sớm một chiều, cần phải suy nghĩ kỹ càng, từ xưa biến pháp, xúc động đến lợi ích của địa chủ quyền quý, đặc biệt là liên quan đến đất đai, tiền bạc, quyền lực, gặp phản ứng sẽ càng kịch liệt, phải suy nghĩ kỹ sau đó hãy làm."
Mập Mạp thần sắc âm úc, lập tức lắc đầu, mặt giãn ra cười nói: " Tạm thời không nói cái này nữa, Thái Vương chưa trừ, xã tắc vẫn là bất ổn, ngươi nghĩ hắn sẽ chạy đi đâu?"
" Ta thế nào biết? Thiên hạ to lớn, nơi nào cũng có thể đi, người này…"
Mập Mạp cười cười, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cửa cung đại điện, nhìn phía phương bắc, một lát, lo lắng nói: " Trong cảnh nội Hoa triều sợ là dung hắn không được."
Phương Tranh thần sắc ngưng lại: " Ý của ngươi là nói, hắn sẽ chạy trốn sang nước khác?"
Mập Mạp gật đầu nói: " Giang Nam thế gia đã bị ngươi thu mua hết, căn cơ của hắn đã mất, ngoại trừ chạy ra lãnh thổ nước khác, ta thực sự nghĩ không ra hắn sẽ đi nơi nào."
Phương Tranh mở to hai mắt, tròng mắt vòng vo vài cái, sau đó nhìn phía Mập Mạp, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cùng Mập Mạp đồng thanh nói: " Đột Quyết!"
Hai người nhìn nhau cười.
Lập tức Phương Tranh vỗ đùi cả giận: " Đột Quyết làm gì cứ đem nhà mình giống như kho rác mà thu về hết vậy? Sài Mộng Sơn cùng tiền thái tử cấu kết, sau khi mưu phản thất bại, suất hơn hai vạn tàn quân chạy tới Đột Quyết, hiện tại Thái Vương cũng chạy tới Đột Quyết, chúng ta có nên triệu sứ giả Đột Quyết tới, hướng bọn họ đòi người?"
Mập Mạp cười nói: " Ngươi nghĩ người Đột Quyết sẽ giảng đạo lý với ngươi sao?"
Than thở một tiếng, trên mặt Mập Mạp hiện lên vài phần ưu phiền: " Đột Quyết, vẫn là tai họa lớn suốt trăm năm của Hoa triều ta, hai vị Khả Hãn tranh giành thảo nguyên, một ngày thảo nguyên thống nhất, tất sẽ chỉ hướng Hoa triều, trong khi cảnh nội Hoa triều lại chiến hỏa khắp trời, dân chúng chịu tàn sát, sinh linh đồ thán."
Phương Tranh cũng thở dài nói: " Ẩn hoạn Đột Quyết nếu không trừ, chuyện biến pháp ngươi chỉ có thể gác lại vô kỳ hạn, dân tộc du mục phương bắc trời sinh là người thích phá hủy, bọn họ cưỡi chiến mã, tay cầm loan đao, nơi quân tiên phong lao tới, mặt đất không có một ngọn cỏ, khi quốc gia ngươi trở nên phú cường, nhưng bọn họ lại là một ngọn lửa lớn tận trời…"
Mập Mạp úc úc thở dài, trầm mặc một lúc lâu, Mập Mạp bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhiệt liệt nhìn chằm chằm Phương Tranh, thình lình nói: " Phương huynh, hay là…ngươi mang binh đi bình diệt Đột Quyết đi!"
Phương Tranh sợ đến bắn lui ra sau thật nhanh, run giọng nói: " Ngươi…ngươi nói đùa gì vậy? Không nên mang theo ý nghĩ hại người như thế đâu, ta còn chưa sống đủ, ngươi muốn cho muội tử của ngươi thủ tiết sao?"
Mập Mạp lập tức cười khổ, nói: " Ta cũng chỉ là nói vậy, những năm gần đây quốc khố trống rỗng, lại thêm Phan Văn Viễn mưu phản, thái tử mưu phản, Thái Vương mưu phản, ba trận chiến bình loạn, làm binh lực Hoa triều trống rỗng, quốc khố khô kiệt, làm gì có năng lực cùng Đột Quyết đánh một trận?"
Lúc này Phương Tranh mới yên lòng, lời nói thấm thía: " Mập Mạp, sau này cũng đừng làm ta sợ như thế nữa, ngươi biết, ta luôn tôn trọng hòa bình."
Mập Mạp lườm hắn nói: " Cái gì tôn trọng hòa bình? Nhát gan thì nói nhát gan!"
Phương Tranh cười hắc hắc, nói sang chuyện khác: " Ai, gần đây có phải ngươi có chút mất đi lý trí? Hạ ý chỉ cho ta không nói, ngươi còn hạ chỉ an táng Niểu Niểu theo lễ hoàng hậu, lúc này ngoài cửa Tây Cung có hơn một trăm vị đại thần đang quỳ can gián kìa."
Mập Mạp hừ nói: " Một đám bảo thủ! Thật hận không thể đá văng bọn họ về nhà dưỡng lão! Ta chôn Niểu Niểu quan hệ gì tới bọn họ? Cả đám làm như ta đào mộ phần tổ tiên họ, có cần làm đến như vậy hay không?"
Phương Tranh nhún vai nói: " Sự thực luôn bất đắc dĩ như thế, ngươi vừa đăng cơ, trong triều căn cơ bất ổn, rất nhiều chuyện phải hướng những cựu thần thỏa hiệp, trừ phi ngươi nguyện ý làm một bạo quân thuận ngươi thì sống, nghịch ngươi thì chết, bằng không, ngươi nên tận lực đừng theo chân bọn họ nháo loạn, hơn nữa, Niểu Niểu xác thực đối với ngươi có tình có nghĩa, nhưng ngươi dùng lễ táng hoàng hậu chôn nàng, nhưng ngươi có nghĩ đến thê tử kết tóc của ngươi không? Trần hoàng hậu lặng lẽ theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi một câu cũng không nói liền lập thêm một hoàng hậu đi ra, nàng rất thương tâm nha."
Mập Mạp suy tư một lát, cuối cùng thở dài nói: " Mà thôi, việc này sau này hãy nói, mấy ngày trước đây vì Niểu Niểu chết đi, ta xác thực làm việc có chút quá đáng, thật không biết chính mình vì sao lại hạ xuống nhiều ý chỉ hồ đồ như vậy."
Phương Tranh rốt cục yên tâm, Mập Mạp vẫn là Mập Mạp ngày trước, dù thỉnh thoảng khác người một chút, cuối cùng vẫn đi trở về quỹ đạo.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Mập Mạp cười nói: " Đã tới giờ Ngọ, ngươi ở trong cung cùng dùng bữa với ta đi, chúng ta đã bao lâu không thống khoái uống rượu? Gần đây Tây Vực phiên bang tiến cống cho ta vài vò rượu nho rất ngon, hai ta thử xem."
Phương Tranh lắc đầu, giương mắt nhìn sắc mặt Mập Mạp một chút, lúng túng nói: " Mập Mạp, còn có sự kiện, ta nghĩ muốn nói với ngươi…"
" Nói đi, ngươi ta còn dùng cách che che lấp lấp nói chuyện sao?" Mập Mạp hào sảng cười nói, Phương Tranh đến, làm tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều.
Phương Tranh kéo kéo khóe miệng nói: " À…hành trình Giang Nam cũng kết thúc, ngươi không phải đã đáp ứng qua, việc này xong, ngươi liền đáp ứng cho ta từ quan sao?"
Mập Mạp ngây ra: " Ngươi muốn từ quan?"
Phương Tranh vội vàng gật đầu: " Đúng nha đúng nha, vi thần vì nước lập nhiều công lao như vậy, vài lần vào sinh ra tử, hiện tại công thành danh toại, vi thần cũng nên cáo lão hồi hương, chuyện này ngươi không phải sớm đáp ứng ta sao…."
Phương Tranh còn chưa nói xong, Mập Mạp vội vàng lắc đầu nói: " Nói bậy! Ta lúc nào đáp ứng cho ngươi từ quan?"
Phương Tranh ngẩn người: " Ai, Mập Mạp, ngươi không thể nói chuyện không giữ lời nha, rõ ràng đã đáp ứng với ta…"
Đầu Mập Mạp lắc mạnh như trống bỏi: " Không có đáp ứng qua, căn bản không có chuyện này, ngươi nên thành thành thật thật làm chức quan của ngươi đi, tuổi còn trẻ, cáo lão cái gì? Qua hai ba mươi năm nữa đi, qua hai ngày nữa ta thăng ngươi làm Lại Bộ thượng thư, ngươi nâng Lại Bộ lên…"
Phương Tranh nóng nảy: " Ai, sai, Mập Mạp, ngươi thật thiếu đạo đức nha? Không ngờ ngươi đáp ứng ta từ quan là để gạt ta đi Giang Nam? Kháo! Ta bị ngươi lừa dối rồi!"
" Cái gì lừa dối hay không lừa dối chứ? Ta nghe không hiểu, người đâu, người đâu!"
Hai gã cấm quân binh sĩ ngoài cửa tiến vào.
Ánh mắt Mập Mạp né tránh, dùng ngón tay chỉ Phương Tranh, chột dạ nói: " Phương đại nhân tưởng niệm kiều thê trong nhà, mau đưa hắn trở về, nhanh lên một chút! Nhớ kỹ đừng cho hắn tiến cung nữa."
" Dạ!" Cấm quân binh sĩ mỗi bên một người, nhấc Phương Tranh hướng ngoài cung bước đi.
Phương Tranh cực lực giãy dụa: " Hoàng thượng…hoàng thượng! Vi thần già nua, thể lực không đủ, thực sự không thể tiếp tục làm quan, hoàng thượng, hoàng…Kháo! Mập Mạp, tử Mập Mạp! Ngươi nhớ kỹ cho ta, không để yên!"
Cấm quân binh sĩ vẫn khiêng hắn ra ngoài.
Phương Tranh liên tục giãy dụa nói: " Phóng ta xuống tới! Ta tự mình đi!"
Binh sĩ vẻ mặt đau khổ nói: " Phương đại nhân, ngài cũng đừng làm khó chúng tiểu nhân, theo chúng ta ra cung đi thôi."
Phương Tranh cả giận nói: " Cái gì làm khó các ngươi, ta không phải còn có việc chưa làm xong sao?"
" Ngài còn có chuyện gì?"
Phương Tranh hổn hển nói: " Không đáp ứng cho ta từ quan thì thôi, không phải vừa nói bên Tây Vực tiến cống rượu nho sao? Ngươi đi nói với hoàng thượng, lấy hai vò cho ta, ta về nhà tặng lão bà!"
Binh sĩ: "…"
" Ai, lần này ngươi xuống Giang Nam, rốt cục gặp phải chuyện gì làm cho ngươi thương tâm đến như vậy?" Mập Mạp tạm thời quên mất Niểu Niểu, nhíu mày hỏi.
Phương Tranh thở dài, u oán nói: " Đừng nói nữa, ta nghĩ đời này sống đến bây giờ, quả thật là một bi kịch đầy thất bại."
Mập Mạp trợn mắt khinh thường: " Ngươi là bi kịch? Ngươi mới hai mươi tuổi đã tước vị quốc công, quan cư nhị phẩm, tay cầm quyền cao, trong nhà phú quý địch quốc, thê thiếp như mây, ngươi còn ý tứ nói ngươi là bi kịch? Còn cho người khác sống hay không đây?"
Phương Tranh ngửa đầu nhìn nóc nhà tẩm cung, trầm mặc một lát, nói một câu thật văn nghệ: " Không có nàng làm bạn, dù là đứng trên đỉnh thế giới, thì đã thế nào?"
Mập Mạp chà xát cánh tay đang nổi da gà, cười khổ nói: " Phương huynh, ngươi có thể nói trắng ra một chút không? Ngươi biết đó, lúc hai ta còn đọc sách, ngươi đều kéo ta trốn học, hiện tại nói quá thâm ảo ta nghe không hiểu."
Phương Tranh u oán liếc mắt nhìn Mập Mạp, nói: " Nói đơn giản, ta ở tại Giang Nam nhận thức được một vị thiên tiên nữ tử."
Mập Mạp vỗ đùi: " Hiểu rồi, các ngươi tình đầu ý hợp, nhưng trong nhà ngươi có mãnh hổ, vị cô nương kia không tìm được cửa mà vào, đúng không?"
Phương Tranh hướng hắn giơ ngón tay cái: " Ngươi quá thông minh!"
Mập Mạp nhíu mày nói: " Ngươi thật đúng là ở Giang Nam câu dẫn một mỹ nữ trở về? Chuyện này có điểm khó làm rồi, tính tình muội tử của ta ngươi cũng biết, nếu muốn cho nàng gật đầu, sợ rằng cũng không quá dễ."
Phương Tranh vẻ mặt cầu xin nói: " Hiện tại ngươi biết ta sống có bao nhiêu bi kịch phải không? Có tiền có quyền thì thế nào? Muốn kết hôn một cô nương vào cửa đều làm không được, ngày tháng thật không cách nào khác đi qua!"
Mập Mạp thoải mái nói: " Ngươi nói chuyện với Mật nhi một chút, có lẽ nàng sẽ đáp ứng thôi."
Nói xong Mập Mạp cũng lắc đầu, lời này nói xong ngay chính hắn cũng không tin.
" Nói như thế nào nha? Ta vừa mở miệng khẳng định nàng sẽ dùng một cái tát phách ta dính lên tường, cũng giống như một bức tranh tết, kéo cũng kéo không xuống." Phương Tranh bắt đầu mặc sức tưởng tượng tao ngộ bi thảm trong thời gian sắp tới của hắn.
" Thật là làm phản! Ngươi không biết chấn chấn phu cương sao?" Mập Mạp giận dữ nói.
Phương Tranh thở dài nói: " Chấn phu cương thì cần có thực lực, ta đánh không lại nàng."
Mập Mạp: " …"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, song song thở dài.
Trầm mặc một lát, Mập Mạp chần chờ nói: " Nếu không…ta cho ngươi một đạo thánh chỉ tứ hôn? Có thánh chỉ, Mật nhi…"
" Vẫn sẽ không mua trướng!" Phương Tranh cắt đứt hắn, vẻ mặt khẩn trương nói: " Ngươi cũng đừng loạn hạ chỉ, tính tình Mật nhi ngươi cũng biết rõ, bức nàng nóng nảy, thẳng thắn ôm bụng bầu trực tiếp lên Thanh Long sơn vào rừng làm cướp, hơn nữa Nguyệt Nương cũng mang thai hài tử của ta, lần này tốt, hai bụng bà thấu cùng nơi, Thanh Long sơn có hậu rồi. Tương lai hai nhi tử ra đời, một đứa đại đương gia, một đứa nhị đương gia, huynh đệ đều đi cướp của, nhất thống lục lâm, ta đây tính là gì?"
Mập Mạp suy nghĩ một chút, do dự nói: " Phương lão đương gia?"
Phương Tranh nặng nề thở dài, nhất thời nảy lòng bi ai, vành mắt chợt phiếm hồng.
Mập Mạp xua tay nói: " Bỏ đi bỏ đi, chuyện này ta mặc kệ, chính ngươi quan tâm đi thôi, nói thật, Phương huynh, ngươi…quả nhiên sống rất bi kịch."
Phương Tranh nghe vậy, con mắt chớp mấy cái, nước mắt lại chứa đầy viền mắt.
Mập Mạp nhanh lên ngăn lại nói: " Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ngươi xuống Giang Nam một chuyến, cảm tình thế nào trở nên phong phú như vậy? Chúng ta nói chuyện khác đi."
Phương Tranh lau nước mắt nói: " Đừng nói, ta là cố ý tiến cung an ủi ngươi, còn chưa bắt đầu nói."
Mập Mạp cười khổ nói: " Ngươi không cần an ủi ta nữa, ngươi thật là cảm tình dồi dào, vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng tràn đầy đau khổ đều hóa thành hư ảo. Ngươi vừa đứng ở đây, ta muốn bi thương cũng bi thương không nổi."
" Cảm tạ, ngươi quá khen ta rồi." Phương Tranh nói xong ngẩn người, giương mắt nhìn Mập Mạp nói: " Ai, ngươi đây là khen ta sao?"
" Phải, đương nhiên phải, ngươi xem như là ta khen ngươi."
Hai người nhìn nhau cười, lập tức Mập Mạp nghiêm mặt nói: " Loạn Thái Vương đã bình xong?"
Nói xong chuyện tào lao, Phương Tranh hiểu rõ lúc này nên nghiêm túc báo cáo công tác. Nguồn: http://truyenyy.com
Phương Tranh gật đầu nói: " Bình xong, tám vạn phản tặc bị giết đến hoa rơi nước chảy, căn cơ Thái Vương tại Giang Nam đã bị ta nhổ tận gốc."
Mập Mạp hưng phấn nói: " Có bắt được Thái Vương?"
Phương Tranh lắc đầu: " Đáng tiếc, bị hắn chạy, lúc đó vạn người hỗn chiến, trong loạn quân căn bản không rảnh bận tâm, lúc đó song phương chém giết kịch liệt, ai lo lắng được ai nha? Lúc đó một mình ta xông ngay phía trước, anh dũng giết địch. Một người đánh hơn tám trăm người, lẽ ra có thể đem Thái Vương bắt được, Mập Mạp, ta tận lực rồi, bởi ta giết địch quá mức anh dũng, bởi vậy mà quang vinh bị thương, trên vai trái bây giờ còn đau nè, ai, Mập Mạp, ngươi có nên biểu thị một chút hay không?"
Mập Mạp cảm động nói: " Phương ái khanh bị khổ, quay đầu lại ta thăng quan cho ngươi, chức Lại Bộ thượng thư vẫn luôn…"
" Chậm đã! Dừng lại! Ta không muốn thăng quan, ngươi tính thành bạc khen ngợi cho ta một chút đi."
" Muốn chức quan thì có, đòi tiền không có!"
" Mập Mạp, ngươi đọa lạc rồi đó, ngươi đọa lạc thành lưu manh rồi, ta rất đau lòng."
" Nói như vậy, tám vạn phản tặc đều bình diệt?"
" Đúng vậy, hơn nữa những thế gia không quá ổn định kia, ta cũng giúp ngươi đối phó, qua không được mấy ngày, các thế gia gia chủ Giang Nam sẽ cho con cháu ruột thịt lục tục vào kinh, đến lúc đó ngươi gia phong cho mỗi nhà một tước vị, ở trong Lục Bộ cho bọn họ một ít chức quan không quan trọng, như vậy chí ít có thể bảo đảm được Giang Nam ít nhất mười năm thái bình, ta cùng các gia chủ thế gia có nói qua, con cháu thế gia vào kinh làm quan, bình thường không được tự ý rời kinh, hắc hắc, dù thế gia muốn làm phản, nhi tử cháu trai của bọn họ đều ở kinh thành, còn làm phản được hay sao?"
" Chiêu này của Phương huynh quả nhiên dùng không tệ!" Mập Mạp hai mắt sáng ngời, lớn tiếng tán thưởng.
Phương Tranh lắc đầu nói: " Đó chỉ là phương pháp tạm thích ứng, có thể trị được phần ngọn, nếu muốn trị tận gốc, ngươi nên trong vài năm phát triển nội chính, quân sự, chăm lo việc nước, làm cho Hoa triều ta trở nên giàu mạnh, như vậy quốc khố đẫy đà, dân tâm tư định, thế gia có muốn phản, cũng không có người nguyện ý theo bọn họ tạo phản, đến thời gian đó, ngươi có thể lo lắng làm sao từ từ suy yếu thực lực của thế gia, gạt bỏ cánh chim của họ, hiện nay mà nói, thái độ của triều đình đối với thế gia, chỉ có dẹp an trấn định mới là việc chính."
Mập Mạp gật đầu nói: " Phải nha, ta biết rõ trách nhiệm trọng đại, nếu muốn làm quốc gia giàu mạnh, thì phải thay đổi hiện trạng, như vậy, chỉ có biến pháp mà thôi, triệt để lo lắng thổ địa, thuế má, chính vụ, cùng với quân sự đều biến đổi, đem những luật pháp không thích hợp trước đây, những chính sách không công bình tất cả đều trừ đi, vì bách tính tạo phúc, làm dân giàu nước mạnh."
Phương Tranh trầm giọng nói: " Biến pháp thì phải làm, nhưng đây không phải là việc một sớm một chiều, cần phải suy nghĩ kỹ càng, từ xưa biến pháp, xúc động đến lợi ích của địa chủ quyền quý, đặc biệt là liên quan đến đất đai, tiền bạc, quyền lực, gặp phản ứng sẽ càng kịch liệt, phải suy nghĩ kỹ sau đó hãy làm."
Mập Mạp thần sắc âm úc, lập tức lắc đầu, mặt giãn ra cười nói: " Tạm thời không nói cái này nữa, Thái Vương chưa trừ, xã tắc vẫn là bất ổn, ngươi nghĩ hắn sẽ chạy đi đâu?"
" Ta thế nào biết? Thiên hạ to lớn, nơi nào cũng có thể đi, người này…"
Mập Mạp cười cười, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cửa cung đại điện, nhìn phía phương bắc, một lát, lo lắng nói: " Trong cảnh nội Hoa triều sợ là dung hắn không được."
Phương Tranh thần sắc ngưng lại: " Ý của ngươi là nói, hắn sẽ chạy trốn sang nước khác?"
Mập Mạp gật đầu nói: " Giang Nam thế gia đã bị ngươi thu mua hết, căn cơ của hắn đã mất, ngoại trừ chạy ra lãnh thổ nước khác, ta thực sự nghĩ không ra hắn sẽ đi nơi nào."
Phương Tranh mở to hai mắt, tròng mắt vòng vo vài cái, sau đó nhìn phía Mập Mạp, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cùng Mập Mạp đồng thanh nói: " Đột Quyết!"
Hai người nhìn nhau cười.
Lập tức Phương Tranh vỗ đùi cả giận: " Đột Quyết làm gì cứ đem nhà mình giống như kho rác mà thu về hết vậy? Sài Mộng Sơn cùng tiền thái tử cấu kết, sau khi mưu phản thất bại, suất hơn hai vạn tàn quân chạy tới Đột Quyết, hiện tại Thái Vương cũng chạy tới Đột Quyết, chúng ta có nên triệu sứ giả Đột Quyết tới, hướng bọn họ đòi người?"
Mập Mạp cười nói: " Ngươi nghĩ người Đột Quyết sẽ giảng đạo lý với ngươi sao?"
Than thở một tiếng, trên mặt Mập Mạp hiện lên vài phần ưu phiền: " Đột Quyết, vẫn là tai họa lớn suốt trăm năm của Hoa triều ta, hai vị Khả Hãn tranh giành thảo nguyên, một ngày thảo nguyên thống nhất, tất sẽ chỉ hướng Hoa triều, trong khi cảnh nội Hoa triều lại chiến hỏa khắp trời, dân chúng chịu tàn sát, sinh linh đồ thán."
Phương Tranh cũng thở dài nói: " Ẩn hoạn Đột Quyết nếu không trừ, chuyện biến pháp ngươi chỉ có thể gác lại vô kỳ hạn, dân tộc du mục phương bắc trời sinh là người thích phá hủy, bọn họ cưỡi chiến mã, tay cầm loan đao, nơi quân tiên phong lao tới, mặt đất không có một ngọn cỏ, khi quốc gia ngươi trở nên phú cường, nhưng bọn họ lại là một ngọn lửa lớn tận trời…"
Mập Mạp úc úc thở dài, trầm mặc một lúc lâu, Mập Mạp bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhiệt liệt nhìn chằm chằm Phương Tranh, thình lình nói: " Phương huynh, hay là…ngươi mang binh đi bình diệt Đột Quyết đi!"
Phương Tranh sợ đến bắn lui ra sau thật nhanh, run giọng nói: " Ngươi…ngươi nói đùa gì vậy? Không nên mang theo ý nghĩ hại người như thế đâu, ta còn chưa sống đủ, ngươi muốn cho muội tử của ngươi thủ tiết sao?"
Mập Mạp lập tức cười khổ, nói: " Ta cũng chỉ là nói vậy, những năm gần đây quốc khố trống rỗng, lại thêm Phan Văn Viễn mưu phản, thái tử mưu phản, Thái Vương mưu phản, ba trận chiến bình loạn, làm binh lực Hoa triều trống rỗng, quốc khố khô kiệt, làm gì có năng lực cùng Đột Quyết đánh một trận?"
Lúc này Phương Tranh mới yên lòng, lời nói thấm thía: " Mập Mạp, sau này cũng đừng làm ta sợ như thế nữa, ngươi biết, ta luôn tôn trọng hòa bình."
Mập Mạp lườm hắn nói: " Cái gì tôn trọng hòa bình? Nhát gan thì nói nhát gan!"
Phương Tranh cười hắc hắc, nói sang chuyện khác: " Ai, gần đây có phải ngươi có chút mất đi lý trí? Hạ ý chỉ cho ta không nói, ngươi còn hạ chỉ an táng Niểu Niểu theo lễ hoàng hậu, lúc này ngoài cửa Tây Cung có hơn một trăm vị đại thần đang quỳ can gián kìa."
Mập Mạp hừ nói: " Một đám bảo thủ! Thật hận không thể đá văng bọn họ về nhà dưỡng lão! Ta chôn Niểu Niểu quan hệ gì tới bọn họ? Cả đám làm như ta đào mộ phần tổ tiên họ, có cần làm đến như vậy hay không?"
Phương Tranh nhún vai nói: " Sự thực luôn bất đắc dĩ như thế, ngươi vừa đăng cơ, trong triều căn cơ bất ổn, rất nhiều chuyện phải hướng những cựu thần thỏa hiệp, trừ phi ngươi nguyện ý làm một bạo quân thuận ngươi thì sống, nghịch ngươi thì chết, bằng không, ngươi nên tận lực đừng theo chân bọn họ nháo loạn, hơn nữa, Niểu Niểu xác thực đối với ngươi có tình có nghĩa, nhưng ngươi dùng lễ táng hoàng hậu chôn nàng, nhưng ngươi có nghĩ đến thê tử kết tóc của ngươi không? Trần hoàng hậu lặng lẽ theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi một câu cũng không nói liền lập thêm một hoàng hậu đi ra, nàng rất thương tâm nha."
Mập Mạp suy tư một lát, cuối cùng thở dài nói: " Mà thôi, việc này sau này hãy nói, mấy ngày trước đây vì Niểu Niểu chết đi, ta xác thực làm việc có chút quá đáng, thật không biết chính mình vì sao lại hạ xuống nhiều ý chỉ hồ đồ như vậy."
Phương Tranh rốt cục yên tâm, Mập Mạp vẫn là Mập Mạp ngày trước, dù thỉnh thoảng khác người một chút, cuối cùng vẫn đi trở về quỹ đạo.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Mập Mạp cười nói: " Đã tới giờ Ngọ, ngươi ở trong cung cùng dùng bữa với ta đi, chúng ta đã bao lâu không thống khoái uống rượu? Gần đây Tây Vực phiên bang tiến cống cho ta vài vò rượu nho rất ngon, hai ta thử xem."
Phương Tranh lắc đầu, giương mắt nhìn sắc mặt Mập Mạp một chút, lúng túng nói: " Mập Mạp, còn có sự kiện, ta nghĩ muốn nói với ngươi…"
" Nói đi, ngươi ta còn dùng cách che che lấp lấp nói chuyện sao?" Mập Mạp hào sảng cười nói, Phương Tranh đến, làm tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều.
Phương Tranh kéo kéo khóe miệng nói: " À…hành trình Giang Nam cũng kết thúc, ngươi không phải đã đáp ứng qua, việc này xong, ngươi liền đáp ứng cho ta từ quan sao?"
Mập Mạp ngây ra: " Ngươi muốn từ quan?"
Phương Tranh vội vàng gật đầu: " Đúng nha đúng nha, vi thần vì nước lập nhiều công lao như vậy, vài lần vào sinh ra tử, hiện tại công thành danh toại, vi thần cũng nên cáo lão hồi hương, chuyện này ngươi không phải sớm đáp ứng ta sao…."
Phương Tranh còn chưa nói xong, Mập Mạp vội vàng lắc đầu nói: " Nói bậy! Ta lúc nào đáp ứng cho ngươi từ quan?"
Phương Tranh ngẩn người: " Ai, Mập Mạp, ngươi không thể nói chuyện không giữ lời nha, rõ ràng đã đáp ứng với ta…"
Đầu Mập Mạp lắc mạnh như trống bỏi: " Không có đáp ứng qua, căn bản không có chuyện này, ngươi nên thành thành thật thật làm chức quan của ngươi đi, tuổi còn trẻ, cáo lão cái gì? Qua hai ba mươi năm nữa đi, qua hai ngày nữa ta thăng ngươi làm Lại Bộ thượng thư, ngươi nâng Lại Bộ lên…"
Phương Tranh nóng nảy: " Ai, sai, Mập Mạp, ngươi thật thiếu đạo đức nha? Không ngờ ngươi đáp ứng ta từ quan là để gạt ta đi Giang Nam? Kháo! Ta bị ngươi lừa dối rồi!"
" Cái gì lừa dối hay không lừa dối chứ? Ta nghe không hiểu, người đâu, người đâu!"
Hai gã cấm quân binh sĩ ngoài cửa tiến vào.
Ánh mắt Mập Mạp né tránh, dùng ngón tay chỉ Phương Tranh, chột dạ nói: " Phương đại nhân tưởng niệm kiều thê trong nhà, mau đưa hắn trở về, nhanh lên một chút! Nhớ kỹ đừng cho hắn tiến cung nữa."
" Dạ!" Cấm quân binh sĩ mỗi bên một người, nhấc Phương Tranh hướng ngoài cung bước đi.
Phương Tranh cực lực giãy dụa: " Hoàng thượng…hoàng thượng! Vi thần già nua, thể lực không đủ, thực sự không thể tiếp tục làm quan, hoàng thượng, hoàng…Kháo! Mập Mạp, tử Mập Mạp! Ngươi nhớ kỹ cho ta, không để yên!"
Cấm quân binh sĩ vẫn khiêng hắn ra ngoài.
Phương Tranh liên tục giãy dụa nói: " Phóng ta xuống tới! Ta tự mình đi!"
Binh sĩ vẻ mặt đau khổ nói: " Phương đại nhân, ngài cũng đừng làm khó chúng tiểu nhân, theo chúng ta ra cung đi thôi."
Phương Tranh cả giận nói: " Cái gì làm khó các ngươi, ta không phải còn có việc chưa làm xong sao?"
" Ngài còn có chuyện gì?"
Phương Tranh hổn hển nói: " Không đáp ứng cho ta từ quan thì thôi, không phải vừa nói bên Tây Vực tiến cống rượu nho sao? Ngươi đi nói với hoàng thượng, lấy hai vò cho ta, ta về nhà tặng lão bà!"
Binh sĩ: "…"
/404
|