Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 391: Đánh bất ngờ

/404


Đại quân xuất phát, hướng thẳng tới chiến trường còn chưa biết thắng bại. Phương Tranh thân là đại nguyên soái không cần tự mình ra trận giết địch, điều này làm cho hắn rất dễ dàng thích ý, hắn nghĩ với tính cách vô cùng sợ chết của mình, chức vị nguyên soái này đúng là vì hắn mà tạo ra. Sau này nếu còn chiến tranh gì đó, nếu như Mập Mạp kiên trì muốn hắn lĩnh quân, hắn không ngại tiếp tục làm nguyên soái thêm vài lần.
Đúng vậy, ở đây ngoại trừ hoàn cảnh gian khổ một chút, không phồn hoa bằng kinh thành, tìm không được phụ nữ đàng hoàng đùa giỡn ra, cơ bản không có gì đáng oán giận.
Đi qua đại doanh Đột Quyết, hắn phát hiện cô nương Đột Quyết gương mặt cũng không đẹp lắm, suốt ngày phơi nắng gió thổi, khổ cực làm thủ công, làm da thịt các nàng rất thô ráp. Gương mặt đỏ ửng như bị người đánh qua, tóc vừa khô vừa vàng, hơn nữa đường viền quá sâu, nói chung, Phương Tranh thực sự không dậy nổi hăng hái để đùa giỡn các nàng.
Nếu không đùa giỡn chỉ là vì vấn đề nhân phẩm cá nhân, nhưng nếu ngay cả gương mặt mà cũng làm cho một tên lưu manh như Phương Tranh cũng chưa từng hứng thú đùa giỡn, các cô nương Đột Quyết thực sự hẳn là nên tự kiểm thảo một chút.
Trong soái trướng, Phương Tranh nhìn gương đồng nhìn tới nhìn lui, nhìn quanh hối tiếc. Thân là nguyên soái hình tượng rất trọng yếu, soi gương cũng là một trong những công khóa tất yếu mỗi ngày.
" Con mẹ nó thật quá suất, đây làm sao để những nam nhân khác sống nổi nha." Phương Tranh thì thào tự nói, nhìn vào hình ảnh phong lưu anh tuấn của mình trong gương, hạnh phúc khổ não.
Tiểu Lục đang đứng phía sau tỉ mỉ chải tóc cho hắn bật cười khúc khích, dáng tươi cười thật mê người, tiểu nha đầu ngây ngô ngày xưa, hôm nay đã là vợ người khác, nụ cười càng thêm vài phần thành thục quyến rũ.
Phương Tranh xuyên thấu qua gương đồng, nhìn dáng tươi cười mê người của Tiểu Lục, nhịn không được tâm tình kích động, trở tay nắm lấy bàn tay Tiểu Lục, sắc cười nói: " Cây táo chín đúng là ăn ngon hơn táo xanh, khiến người ta ăn một ngụm lại nhịn không được muốn ăn ngụm thứ hai."
Gương mặt Tiểu Lục ửng đỏ, sẵng giọng: " Thiếu gia, ngài đang nói gì nha?"
Phương Tranh nhìn nàng chớp mắt, sắc mị mị cười nói: " Tiểu Lục, từ khi đại quân xuất chinh đến bây giờ, chúng ta dường như thật lâu cũng không có…làm gì gì đó."
Mặt Tiểu Lục càng đỏ hơn, có chút kinh hoảng nói: " Thiếu gia, đây là tại quân doanh, không phải trong phủ chúng ta, ngài…ngài cũng quá…"
Phương Tranh trợn mắt nói: " Đây là soái trướng của ta, ngoài cửa có thân binh thủ vệ, bất luận kẻ nào chưa cho phép dám đi vào đều sẽ giết chết không tha, nàng sợ cái gì?"
" Nhưng…nhưng hiện tại là ban ngày…"
" Hắc hắc, ban ngày tuyên dâm cũng là một loại tình thú, nàng không cảm thấy ta từ trước đến nay là một người có tình thú hay sao? Ai, ngày khác ta phát minh ra một bộ đồ lót mỏng, nàng mặc vào cho ta xem."
" Thiếu gia…ngài…ngài thật sự quá hoang dâm đi." Tiểu Lục xấu hổ nói.
Phương Tranh được khen mặt mày rạng rỡ, một đôi tay háo sắc bắt đầu từ trên xuống dưới lục lọi trên thân thể mềm mại của Tiểu Lục…
Thân ở thảo nguyên, vô lực nằm dài trên thảm trong soái trướng, như vậy điên loan đảo phượng, tự nhiên có một phen vị đạo kích thích khác.
Tiểu Lục thở hổn hển, thân thể mềm mại tuyết trắng thấm ra mồ hôi, gương mặt đỏ hồng phảng phất còn lưu lại chút dư vị cao trào.
Phương Tranh kéo Tiểu Lục, trong ngực rất có vài phần cảm giác quái dị.
Tần Trọng và Phùng Cừu Đao dẫn quân đánh bất ngờ Sài Mộng Sơn, lúc này chưa biết thắng bại, mà chính mình thân là cầm đầu đại quân, nhưng ở trong soái trướng cùng lão bà hồ thiên hồ địa, đây có phải là không quá thỏa đáng hay không? Thế nào lại có cảm giác mình là kẻ vô lương tâm?
Đời người đắc ý nên tận hưởng, công tác trọng yếu, nhưng nghỉ ngơi quan trọng hơn, lĩnh đạo cũng là người nha.
Phương Tranh rất nhanh từ đáy lòng xóa đi một tia cảm giác bứt rứt nhàn nhạt.
" Thiếu gia, mẫu thân ta…bà…có bị khổ trong bộ lạc của người Đột Quyết hay không?" Tiểu Lục dựa vào trong lòng Phương Tranh, buồn bã nói.
Phương Tranh thần sắc tối nghĩa, vấn đề này rất khó trả lời. Chiến tranh giống như một cỗ máy giết người khổng lồ, thiên địa vạn vật ở ngay trước mặt chiến tranh đều là nhỏ bé. Mẹ của Tiểu Lục có bị khổ hay không, thậm chí còn sống trên đời này hay không, hiện nay ai cũng không biết.
" Tiểu Lục, nàng yên tâm, đợi trước khi quyết chiến với Mặc Xuyết, ta nhất định đem mẫu thân nàng cứu ra, chuyện này ta đã dặn dò Ôn Sâm, Ảnh Tử đã đi tới đại doanh Mặc Xuyết ẩn núp, trọng điểm tìm hiểu tin tức mẫu thân của nàng."
Tiểu Lục cảm động đến vành mắt đều đỏ, nức nở nói: " Đa tạ thiếu gia, Tiểu Lục thật không biết nên làm sao báo đáp ngài…"
Phương Tranh cười nói: " Nàng và ta là phu thê, chuyện của nàng là chuyện của ta, có cần khách khí như vậy không? Ai, nàng nói một chút, họ tên của nhạc mẫu là gì, hình dáng thế nào, càng diễn tả cụ thể càng dễ tìm."
" Cha ta họ Nghiêm, mẫu thân họ Dương, dân gian nữ tử vốn rất ít gọi tên mình, mẫu thân ta vẫn luôn được gọi là Nghiêm Dương thị, bà rất đẹp, trong lòng ta bà là nữ tử đẹp nhất trên đời."
Phương Tranh nghe vậy trong đầu nhanh chóng hiện lên ba từ then chốt, Nghiêm Dương thị, thục nữ, đẹp.
" Tốt, có đầu mối là tốt rồi, tĩnh tâm chờ tin tức, hôm nay ta đã phái toàn bộ thủ hạ Ảnh Tử đi ra, nơi ở của mẫu thân nàng rất nhanh sẽ tra được, nếu luận tìm hiểu tình báo, tìm người, đám Ảnh Tử rất có vài phần bản lĩnh."
Tần Trọng đầu tàu gương mẫu, rong ruổi ngay trước đại quân.
Tiếng gió thổi gào thét lướt qua bên tai, gió trên thảo nguyên có chút lạnh giá, dường như dao nhỏ thổi qua trên mặt, nhưng Tần Trọng không chút nào cảm giác, trong lồng ngực có một đoàn nhiệt huyết như đang thiêu đốt.
Rời khỏi đại doanh thật lâu, nhưng ánh mắt tràn ngập tín nhiệm của Phương Tranh vẫn không ngừng hiện lên trước mắt hắn.
Sau khi tiền thái tử mưu phản thất bại, Tần Trọng liền vẫn bị triều đình lạnh lùng dìm xuống, không cần suy nghĩ, hắn hiểu rõ tình cảnh của mình. Cuộc đời này mình sẽ không còn cơ hội tiếp tục lĩnh binh nữa. Bởi vì hắn từng là một gã phản tướng, hắn dựa vào thái tử, đối với triều đình bất trung, vết bẩn này làm hắn từ nay về sau không ngẩng đầu dậy nổi, ở trong mắt người khác, Tần Trọng hắn cả đời này đều là kẻ bất trung, dù cho lúc đó hắn lâm trận phản chiến, cũng không thay đổi được sự thật về sự bất trung của hắn.
Hắn nản lòng thoái chí, nguyên bản cho rằng cuộc đời này xem như xong, từ nay về sau đần độn trải qua những tháng ngày bình thản, đã từng rong ruổi chiến trường, báo quốc lập công, nhưng đã kết thúc, sau này cũng chỉ nhân lúc nhàn hạ mà hồi ức, sau đó chỉ biết cười tự giễu chính mình.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, Phương Tranh từng có lập trường đối địch với hắn khi thái tử mưu phản, không ngờ lúc điểm tướng bắc phạt, Phương Tranh dùng quyền lực bài trừ lời phản đối, dám đưa hắn điều vào đại quân bắc phạt, càng làm cho hắn cảm động khó hiểu chính là, Phương Tranh không hề có chút ý tứ khinh thường hắn. Lại còn giao trận chiến bắc phạt đầu tiên cho hắn. Hắn hiểu rõ thâm ý của Phương Tranh, chỉ có chiến công và máu tươi, mới có thể cọ rửa vết bẩn của ngày trước.
Sĩ vì tri kỷ giả tử. ( sĩ vì tri kỷ mà chết).
Đón lấy gió lạnh thấu xương, Tần Trọng nắm chặt dây cương trong tay, ánh mắt trở nên kiên nghị quyết tuyệt không gì sánh được.
Quân dùng quốc sĩ đối đãi, ta dùng tính mạng báo đáp. Ta muốn nói cho người trong thiên hạ, Tần Trọng, vẫn là hán tử đội trời đạp đất!
Sắc trời tối dần, năm vạn kỵ binh hạo hạo đãng đãng phía sau hắn, vì là ám tập, đội ngũ đều bịt vải vó ngựa, toàn chi binh mã tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng lúc di chuyển vẫn im ắng, tuy là kéo dài tới vài dặm, nhưng rất khó phát hiện. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Gió nổi lên, sắc trời cũng hoàn toàn biến tối đen. Tần Trọng ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, thỏa mãn nở nụ cười.
Trời đã giúp ta, dưới khí trời ác liệt đánh lén, phần thắng càng gia tăng nhiều hơn.
" Tần tướng quân, đi thêm hơn mười dặm hướng bắc, đó là đại doanh của Sài Mộng Sơn." Phó tướng ngồi trên yên ngựa bên cạnh, thấp giọng bẩm.
Ánh mắt Tần Trọng trở nên âm thầm, thấp giọng truyền lệnh: " Lệnh các tướng sĩ dừng lại, xuống ngựa, nghỉ tạm tại chỗ, hiện tại là giờ Hợi, nghỉ ngơi một canh giờ, chúng ta sẽ bắt đầu công kích."
" Dạ!" Phó tướng hưng phấn ôm quyền đi truyền lệnh.
Kỷ luật nghiêm minh, các tướng sĩ rất nhanh đều dừng ngựa, đội ngũ không chút hỗn loạn, tất cả mọi người lẳng lặng ngồi xếp bằng trên cỏ, gương mặt bình tĩnh. Nhưng trong lòng kích động không gì sánh được cùng chờ đợi mệnh lệnh tiến công.
" Phái ra thám mã, cảnh giới phương viên năm dặm, nếu gặp thám tử quân địch, giết! Không thể để bại lộ hành tung của chúng ta!"
" Dạ!"
" Hải, lão Mặc a, ha hả, xem tình hiếu khách của ngươi như vậy, ta lại tới làm phiền."
Phương Tranh mặt dầy lại một lần nữa đi vào đại doanh Đột Quyết, hết sức phong tao hướng Mặc Cúc Liên phất tay.
Mặc Cúc Liên kinh hãi: " Ngươi…ngươi lại tới làm gì?"
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Lão Mặc, thái độ của ngươi không đúng, ta đến chỗ ngươi đương nhiên là vì tăng cường tình hữu nghị giữa hai nước, cùng ngươi khoác vai nói chuyện, tương lai diệt Mặc Xuyết, chúng ta sẽ là hai nước huynh đệ, ngươi nói ta có nên đến hay không?"
Gương mặt Mặc Cúc Liên mang theo vẻ sợ hãi: " Lần này ngươi lại dẫn theo bao nhiêu người đến?"
Phương Tranh dựng thẳng hai ngón tay cười nói: " Hai ngàn, theo quy củ cũ, mỗi người năm cân thịt dê, một cân rượu…"
Mặc Cúc Liên đột nhiên biến sắc: " Ngươi vô lại đến nghiện luôn sao? Xem chỗ lão phu là tiệm cơm phải không? Không có! Đại doanh của lão phu không cung cấp được nhiều lương thực như vậy!"
Phương Tranh bĩu môi nói: " Thật nhỏ mọn. Lão Mặc, hơn hai năm không gặp, ngươi rơi xuống rồi đó, ta rất đau lòng! Trước đây không phải ngươi rất chuyên gia sao? Rương lớn rương nhỏ đem tới nhà ta tặng bạc, thế nào hiện tại ngay cả bữa cơm cũng không chịu mời?"
Mặc Cúc Liên tức giận đến sắp ói máu: " Trước khác nay khác, trước đây lão phu là quốc sư Đột Quyết, ngồi trên các bộ lạc, vô số trâu dê và vàng bạc châu bảo. Hôm nay dưới trướng lão phu chỉ có năm vạn nhân mã, đồng cỏ và trâu dê đều bị Mặc Xuyết đoạt đi, lão phu còn có thứ gì tống ngươi?"
Phương Tranh khụt khịt: " Nghe được thật làm lòng người chua xót, lão Mặc, ngươi yên tâm, chờ đánh bại Mặc Xuyết, thảo nguyên mở mang vẫn là của ngươi thôi, ngươi lại một lần nữa có vô số trâu dê và vàng bạc châu bảo."
Mặc Cúc Liên lạnh lùng nói: " Sửa chữa ngươi một chút, không phải là của ta, mà là của tiểu Khả Hãn của chúng ta, lão phu chỉ là quốc sư mà thôi."
Phương Tranh: " Thôi đủ, cái gì mà tiểu Khả Hãn, ta cũng không tin ngươi không muốn làm Khả Hãn, ngươi nha chính là Tào Tháo."
" Phương nguyên soái, ngày hôm nay ngươi tới đại doanh của ta làm gì?" Mặc Cúc Liên tựa hồ có cảnh giác thật sâu đối với Phương Tranh.
Phương Tranh cười nói: " Không có gì, thông báo một chút quân tình với ngươi, chúng ta dù sao cũng là liên minh mà."
" Ngươi muốn chiến sĩ Đột Quyết của ta đi đánh giặc?" Con mắt Mặc Cúc Liên hơi nheo lại, lòng cảnh giác càng sâu.
Phương Tranh xua tay cười nói: " Các ngươi cùng Mặc Xuyết đánh lâu như vậy, nên nghỉ ngơi một trận rồi, chuyện còn lại liền nhượng chúng ta đi làm thôi. Ta tới là muốn nói cho ngươi, chiều hôm nay ta đã phái mười vạn đại quân xuất phát, đột kích Sài Mộng Sơn, ngày mai sẽ có kết quả, ngươi yên tâm, quân đội hai vạn người của Sài Mộng Sơn, đêm nay sẽ triệt để bị xóa tên trên đời này, lão Mặc, sau này ngươi có thể vô tư."
Mặc Cúc Liên ngẩn người, sau đó đầy mặt vui mừng: " Ngươi, ngươi quả thực xuất binh đi đánh Sài Mộng Sơn?"
" Đó là đương nhiên, mười vạn đại quân đã xuất phát chiều hôm nay, động tĩnh lớn như vậy chẳng lẽ ngươi không biết?"
" Ngươi sẽ không gạt lão phu đó chứ?" Mặc Cúc Liên hồ nghi nhìn Phương Tranh, hắn thủy chung không tin Phương Tranh lại chủ động tích cực như thế.
Phương Tranh hờn giận nói: " Lão Mặc, không phải ta nói ngươi, ngươi cũng quá đa nghi, luôn không tín nhiệm đối với ta như thế. Sau này chúng ta làm sao hợp tác? Làm liên minh, đương nhiên cùng tiến cùng lui, cùng chịu hoạn nạn, thật hay giả, ngày mai sẽ có tin tức truyền đến. Ngươi khẳng định cũng xếp đặt thám tử bên ngoài đại doanh của Sài Mộng Sơn, rất nhanh ngươi sẽ biết là ta không gạt ngươi."
Mặc Cúc Liên vẫn hồ nghi nhìn hai mắt Phương Tranh, nét mặt đã mang đầy dáng tươi cười, ha ha cười nói: " Phương nguyên soái quả nhiên cao thượng, lão phu đa tạ nguyên soái xuất binh, giải nguy ách cho đại doanh Tháp Sơn ta."
Phương Tranh cũng ha ha cười nói: " Lão Mặc, chúng ta tuy nhận thức đã lâu, nhưng ngươi đối với ta còn không quá hiểu rõ. Ta kỳ thực là một người rất thành thực trung hậu, mọi người trong kinh thành đều nói ta là tiểu lang quân miệng sắt răng đồng, thành thực đáng tin cậy, sau này ngươi sẽ chậm rãi biểu thị sùng bái đối với nhân phẩm của ta thôi."
Mặc Cúc Liên đối với việc tự biên tự diễn của Phương Tranh mắt điếc tai ngơ, thản nhiên nói: " Lão phu tự nhiên tin tưởng ngươi, ngày mai liền có kết quả truyền đến, nếu Phương nguyên soái thực sự tiêu diệt Sài Mộng Sơn, cùng Mặc Xuyết đánh một trận, chúng ta hợp binh, ít nhất có sáu phần thắng."
Phương Tranh cười nói: " Không sai, Sài Mộng Sơn có chết hay không kỳ thực không liên quan đại cục, phiền toái nhất chính là tên Thái Vương kia. Nếu giết được Thái Vương, bên người Mặc Xuyết thiếu mưu sĩ, minh đao minh thương, chúng ta tự nhiên không cần sợ hắn."
Than nhẹ một tiếng, Phương Tranh ẩn đầy thương tiếc nhìn Mặc Cúc Liên, thâm tình nói: " Lão Mặc, chiến sĩ các ngươi trong mấy năm nay bị khổ rồi, không ngại ở trong doanh địa nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chuyện còn lại giao cho chúng ta đi làm, chiến dịch to hay nhỏ cứ giao cho tướng sĩ Hoa triều giúp các ngươi xử lý. Đợi lúc Mặc Xuyết quyết chiến cùng chúng ta, chúng ta lại thương nghị một biện pháp thỏa đáng, cộng đồng xuất binh, đem Mặc Xuyết nhất cử tiêu diệt. Thời gian đó, thảo nguyên là của ngươi rồi, ách, sai, là của tiểu Khả Hãn."
Mặc Cúc Liên nghe vậy càng thấy hồ nghi, với sự hiểu biết của hắn đối với Phương Tranh, tiểu tử này gian xảo giống như cá chạch, thấy có nguy hiểm liền né tránh, luôn là người thích chiếm tiện nghi, hôm nay sao có lòng tốt như vậy? Không chỉ chủ động xuất kích tiêu diệt Sài Mộng Sơn, nhưng còn vỗ ngực bảo chứng những chiến dịch to nhỏ sau này đều do hắn đi đánh, tiểu tử này lại có chủ ý gì?
Phương Tranh thấy vẻ mặt hoài nghi của Mặc Cúc Liên, hắn cười cười, cũng không nói nhiều, ngày tháng dài, một ngày nào đó ngươi sẽ tin tưởng, lão tử thật sự là một minh hữu tri kỷ, nhưng lại có chút đầu cọp thế rắn.
Trong bóng đêm trên thảo nguyên âm u, tối nay gió to, không trăng không sao.
Tần Trọng ngồi xếp bằng trên cỏ, nhắm mắt lại dưỡng thần, phía sau hắn có năm vạn tướng sĩ Hoa triều cùng ngồi, tất cả mọi người lẳng lặng ngồi xếp bằng, mỗi người còn ôm một cây đao dài, đao chưa ra khỏi vỏ, nhưng tản ra khí tức chết chóc băng lãnh.
Trong yên lặng, sát khí tựa hồ cũng bị đút thật sâu trong vỏ đao, dường như dã thú bị nhốt trong lồng sắt, rục rịch tìm cơ hội để thoát lồng giam, sau đó tùy ý thôn phệ tất cả thế gian.
Tần Trọng chậm rãi mở mắt ra, ngửa đầu nhìn trời, nhận thức giờ giấc.
" Đã đến giờ Tý." Tần Trọng thì thào tự nói, khóe miệng cương nghị hơi nhếch lên, bị bám theo một vẻ cười băng lãnh.
Một hồi giết chóc máu tanh tàn khốc, gần sắp mở màn.
Những nơi lưỡi đao đi qua, vô số sinh linh vĩnh đọa luân hồi, là địch nhân, hoặc là chính mình.
Tần Trọng chống kiếm đứng lên, các tướng sĩ phía sau tinh thần đều rung lên, ánh mắt nóng bỏng theo dõi hắn.
Thời kì chiến tranh, mỗi một anh hùng dân tộc đủ dũng khí đối phó quốc nạn, bọn họ có thể không có giác ngộ cao thượng xả thân báo quốc, nhưng bọn họ có tín nhiệm của tiểu nhân vật, hoặc vì vợ con, hoặc vì phụ mẫu, có lẽ, chỉ là sự thuần túy bài xích đối với dị tộc, nhân vật cũng có chỗ vĩ đại, ở mỗi một thời khắc đặc thù, ánh sáng của bọn họ tỏa ra không hề kém cỏi thánh nhân danh thần trong sử sách lưu danh.
Chậm rãi rút ra bội kiếm, Tần Trọng đón lấy ánh mắt nóng bóng của các tướng sĩ, khẽ cười cười, trong bóng đêm tăm tối, không ai nhìn thấy rõ dáng tươi cười trên mặt hắn. Nhưng mọi người đều cảm giác được hắn đang nở nụ cười. Đây là nụ cười khẽ dành cho địch nhân, tay cầm trường kiếm, bễ nghễ thiên hạ, tiếng cười dài của một vị anh hùng.
Một luồng nhiệt huyết dần dần sôi trào trong lồng ngực Tần Trọng. Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, hắn muốn nói cho các tướng sĩ, chính mình từng là một tội nhân, hắn còn muốn nói cho các tướng sĩ, cuộc chiến này nếu không thể toàn bộ giải quyết Sài Mộng Sơn, chém giết Thái Vương, hắn sẽ tội chồng thêm tội.
Thế nhưng, điều gì hắn cũng chưa từng nói, đột kích phải tiến hành trong an tĩnh, lúc này những lời nói hùng hồn sẽ đưa tới sự chú ý của thám tử địch nhân.
" Xuất phát, mục tiêu, Sài Mộng Sơn!"
Tiếng ngựa hít thở trầm thấp như sấm rền vang lên, dần dần gấp gáp.
Trên thảo nguyên diện tích mở mang, vạn vật câu tĩnh, cách đó không xa, có một tòa quân doanh sáng tỏ bởi ngọn đèn dầu chiếu rõ trong mắt mọi người.
Nhìn vào điểm lửa kia, con mắt các tướng sĩ nổi lên vài phần huyết sắc hưng phấn, mục tiêu chuyến này, chính là ngọn đèn dầu cách đó không xa.
Gần, càng gần. Cách địch doanh chỉ có hai dặm, có thể giục ngựa khởi xướng xung phong.
Trong lúc cấp tốc rong ruổi, Tần Trong nửa nằm trên lưng ngựa, trở tay rút ra bội kiếm, tà tà chém về phía trước, trong miệng lộ ra mệnh lệnh tiến công đã nhẫn nại hồi lâu.
" Sát!"
Lúc này đã không cần ẩn giấu hành tung, năm vạn tướng sĩ phía sau hưng phấn hét lớn: " Sát!"
Một trận roi ngựa hỗn độn vang lên, tốc độ của năm vạn kỵ binh bỗng nhiên trở nên cực nhanh, toàn bộ tướng sĩ đã xuất đao, sát khí mạnh mẽ đè nén hồi lâu rốt cục dâng lên xông ra, tràn ngập dưới bóng đêm.
Bên trong quân doanh của Sài Mộng Sơn, binh sĩ gác đêm rốt cục phát giác sai lầm, trong tai nghe tiếng vó ngực nặng nề gấp gáp, mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, phát hiện đây đó trên mặt hiện lên một mảnh kinh khủng.
" Nhanh đi báo động! Có địch tập!"
" Người nào dám sấm…"
" Lược!" Tiếng lưỡi đao băng lãnh như thiểm điện cắt đứt yết hầu tên binh sĩ, một đạo chỉ máu hiện ngay cổ, sau đó dần dần tràn ra, như một đóa mạn đà la hoa thật độc như đẹp đẽ, đặc biệt gai mắt.
Thanh âm hét to chấn triệt đại doanh, lại mang theo tiếng tê thanh hô to kinh khủng: " Địch nhân bí mật đánh úp doanh trại, địch nhân bí mật đánh úp doanh trại!"
Trong tiếng gào, Tần Trọng đầu tàu gương mẫu, chạy ào vào cửa quân doanh, né qua giáo trường đầy cự mã trong doanh, vung lên trường kiếm trong tay, phía sau hắn, năm vạn kỵ binh tinh nhuệ chăm chú lao theo, đông nghịt chạy ào vào đại doanh, dường như một con ma quỷ cực lớn, đang há to cái miệng đầy máu tươi, hướng sinh linh nhân gian lộ ra vẻ mỉm cười băng lãnh.
" Một vạn người hướng trái, một vạn người hướng phải, châm lửa đốt doanh, chó gà không tha! Còn lại, theo ta giết tới quân soái trướng, thẳng lấy thủ cấp Sài Mộng Sơn cùng Thái Vương. Dâng dưới trướng Phương nguyên soái!"

/404

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status