Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 45: Không có chí lớn

/404


Phương Tranh nghe vậy, nhất thời vui mừng. Ba tháng nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không phải ít, nhưng hiện tại vẫn còn có thể tiêu dao, vậy thì cứ tiêu dao tự tại đi.
"Ngươi nói như thế nào mà có thể thuyết phục được phụ mẫu ta?" Phương Tranh không khỏi cảm thấy kì quái, hắn biết chuyện liên quan đến chung thân đại sự của mình, nhất định phụ thân cùng mẫu thân sẽ không có khả năng dễ dàng nhượng bộ như thế, "Phải chăng ngươi dùng thân phận Phúc Vương dọa hai vị lão nhân gia?"
"Phương huynh không khỏi đánh giá quá thấp năng lực của ta, cho đến bây giờ ta vẫn khinh thường dùng quyền thế của mình để áp bức người khác." Mập Mạp vẻ mặt ủy khuất.
"Vậy làm sao ngươi có thể thuyết phục được?"
Mập Mạp cười thần bí nói: "Phật dạy: không thể nói, không thể nói…"
"Mập Mạp huynh còn muốn chơi Phật đạo với ta hay sao? Nhưng bất luận như thế nào, ta cũng phải đa tạ ngươi."
"Phương huynh, ta đã tận lực nhưng cũng chỉ giúp ngươi trì hoãn ba tháng thời gian, sau ba tháng ngươi có thành thân hay không, thật sự cũng không đoán trước được, chuyện này căn bản là ta cũng không thể tiếp tục nhúng tay vào."
Còn một câu mà Mập Mạp không nói, chính là ba tháng sau sẽ có đối tượng thành thân với Phương thiếu gia, nhưng là người nào thì không ai biết.
"Ba tháng thì ba tháng, sau ba tháng thiếu gia ta đành chịu số phận bất hạnh, an ổn làm một người bình thường. Mỗi buổi sáng hằng ngày, đi tới quán trọ gọi một ấm trà thơm, nghe vài câu chuyện trong thiên hạ, buổi chiều nhàn rỗi cùng người hầu đi ra đường dạo chơi, buổi tối thì sao? Phải đi nghe hí kịch một chút, hoặc là đi tìm hồng bài cô nương trên sông Tần Hoài, uống vài chén… A, cuộc sống tươi đẹp biết bao nhiêu." Phương Trang mơ mộng.
Mập Mạp ngạc nhiên nói: "Ta không nghe lầm đấy chứ? Chẳng lẽ…đây là chí hướng của Phương huynh hay sao?"
Phương Tranh ngượng ngùng nói: "Thật ra thì cũng không phải…"
Mập Mạp thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội nói: "Thế còn những chuyện khác? Mau nói đi!"
Phương Tranh nhăn nhó nói: "Nếu như có thể được thì, tìm thêm mấy lão bà, tuy nhiên các nàng phải ôn nhu, biết quan tâm chăm sóc, có đọc qua sách vở nhưng không được tài hoa xuất chúng, ít nhất so với ta phải kém hơn, quan trọng chính là không được ghen tuông quá mạnh mẽ, có thể chấp nhận những nữ nhân khác của ta…"
"Ân?" Mập Mạp toát mồ hôi lạnh, kinh ngạc nói: "…Chỉ có bao nhiêu đó thôi hả?"
Phương Tranh dùng sức gật đầu: "Đúng rồi, chỉ bấy nhiêu đó mà thôi."
Mập Mạp ngây dại một lúc lâu, bỗng nhiên thân hình của Mập Mạp nhảy dựng lên, hổn hển nói: "Vậy còn…Hoa triều? Đại quân của Đột Quyết? Bách tính thường dân? Còn muội muội của ta thì tính làm sao đây?"
Phương Tranh ngạc nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Cuộc sống của ta, liên quan gì đến Hoa triều cùng muội muội của ngươi? Mập Mạp, có phải ngươi mắc bệnh rồi hay không?"
Mập Mạp hoàn toàn không biết phải nói thế nào, sớm đã biết rằng gia hỏa này không có chí lớn, nhưng thật không nghĩ tới hắn lại phát triển đến trình độ này, người trẻ tuổi có ai không khát vọng vào triều làm quan, để cho tổ tông được rạng rỡ, hoặc tòng quân kháng địch, lập nhiều chiến công? Phương đại thiếu gia, hắn rõ ràng là một người có bản lĩnh, nhưng lại không có chí hướng, hằng ngày chỉ muốn làm một thiếu gia ăn chơi trác táng, ngoại trừ việc này ra cũng không còn việc gì khác, người này…thật không biết hắn là hạng người như thế nào?
"Mập Mạp, ngươi làm sao vậy? Tại sao lại mang bộ mặt như đưa đám thế kia… Ách, biểu tình thất hồn lạc phách?" Chứng kiến Mập Mạp ngây ngốc một chỗ, lẳng lặng không cử động, Phương Tranh thấy rất kì quái. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"A, ta không sao… Phương huynh, ta có chút lời muốn khuyên ngươi, nhưng không biết ngươi có hiểu được hay không?" Mập Mạp thành khẩn nói.
"Nghe, đương nhiên phải hiểu rồi, ngươi mau nói đi."
"Phương huynh, cái gọi là chí khí nam nhi…" Mập Mạp vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Phương Tranh, biểu tình của Phương Tranh tràn ngập tò mò, vô tội tựa như…dầu và muối không thể hòa tan vào nhau?
"Ân? Chí khí nam nhi làm sao? Nói tiếp đi chứ."
Mập Mạp chán nản lau mồ hôi, "…Ta cáo từ"
Phương Tranh ngẩn người, vội vàng nói: "Uy, Mập Mạp làm sao ngươi lại đi? Hôm nay ngươi làm sao vậy? Mất hồn mất vía chăng, Mập Mạp ngươi đừng làm cho ta sợ…"
Mập Mạp vội vàng quay về, nhìn thấy Tiểu Lục đang chăm bón hoa cảnh cũng không thèm chào hỏi, thẳng tiến bước ra ngoài đại môn của Phương phủ.
"Thiếu gia, Phúc Vương điện hạ làm sao vậy?" Tiểu Lục nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, hắn vừa nhận được thiên lí truyền âm, trong nhà xảy ra hỏa hoạn…"
Còn chưa kịp nói dứt lời, chỉ nghe "ầm" một tiếng, Mập Mạp ngã lăn quay, không biết là do hắn đi quá vội vàng, hay là nghe được những lời của Phương Tranh nói.
"Uy! Mập Mạp huynh, ngươi có chuyện gì thế?"
… …
Những ngày sau Phương Tranh tìm một cơ hội thăm dò thái độ của phụ mẫu đối với chuyện thành thân của hắn, Phương Tranh rất tò mò, rốt cuộc Mập Mạp đã nói chuyện gì với nhị lão, lại có thể lung lay được chủ ý của hai người.
Lão nhân gia rất có chính kiến, Phương Tranh hỏi cái gì hắn cũng không nói, chỉ là biểu tình nhìn rất kì lạ, dường như vừa lo lắng vừa vui mừng, một bộ dạng táo bón, Phương Tranh nhìn thấy không khỏi cảnh giác cao độ. Mẫu thân cũng không chịu nói chuyện, chỉ hung hăng chọc chọc vào đầu của Phương Tranh, nói: "Ngươi nha, đúng là cái đồ nghiệt tử! Trêu chọc công chúa, để xem tương lai ngươi thu thập như thế nào!"
Chuyện ta thành thân thì có liên quan gì đến công chúa? Lời này rốt cuộc là có ý tứ gì? Hỏi lại mẫu thân cho rõ ràng nhưng nàng một mực không chịu nói.
Mập Mạp trở về Vương phủ, lúc này thần tình buồn bực, than ngắn thở dài.
"Ca ca, ngươi làm sao vậy? Phải chăng Phương bá phụ cùng Phương bá mẫu không đáp ứng trì hoãn lại hôn sự?" Trường Bình vẻ mặt lo lắng.
Mập Mạp chán nản trả lời: "Cũng không phải, bá phụ cùng bá mẫu đã gật đầu đáp ứng, chuyện hôn sự của Phương huynh sẽ kéo dài thêm ba tháng nữa…"
Trường Bình nghe vậy, nhất thời vui sướng vạn phần, trong ba tháng này, nàng sẽ áp dụng tất cả các thủ đoạn, đem lương tâm của tên hỗn đản kia nắm chặt trong tay, ngày sau đừng hòng mơ tưởng có thể trốn thoát được.
"Vậy sao nhìn bộ dạng của ca ca lại ủ dột như thế?"
Mập Mạp thở dài một tiếng, nói: "Mật Nhi này, ngươi thử nói xem, lang quân như ý trong lòng của ngươi có bộ dáng ra sao?"
Trường Bình nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ ửng, ánh mắt nhìn mọi nơi tựa hồ muốn trốn tránh, một lúc sau, thanh âm yếu ớt tựa hồ như muỗi kêu: "Còn…còn không phải là hắn…"
"Nói cho vi huynh nghe một chút, nơi này chỉ có hai người chúng ta, còn xấu hổ nỗi gì."
Trường Bình nhăn nhó nửa ngày, mới mở miệng nói: "Lang quân như ý trong lòng của ta, hắn nhất định phải tài năng xuất chúng, dưới ngựa có thể trị quốc an bang, trên ngựa có thể rong ruổi chiến trường, anh dũng muôn người không địch nổi, đồng thời hắn còn phải thương ta, quý trọng ta…" Trường Bình càng nói, ánh mắt càng đê mê, mơ hồ giống như lúc chứng kiến bóng lưng của Phương Tranh, hoành đao lập mã, hiên ngang sừng sững, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám lưu manh, đằng đằng sát khí…"
Người này hẳn không phải là Phương huynh đệ chứ? Mập Mạp trầm ngâm suy nghĩ. Mỗi người trong lòng đều có tâm tư khác nhau, ít nhất trong lòng của Mập Mạp, Phương Tranh tuyệt đối không có bộ dạng như thế.
Hắn vừa nghe vừa lắc đầu thở dài, những điều kiện trong lòng của muội muội, Phương Tranh huynh đệ tựa như không có một điểm nào, rốt cuộc muội muội tại sao lại nhìn trúng hắn?
"
Mật Nhi, những điều ngươi vừa nói…hình như Phương huynh đệ đều không có nha." Mập Mạp nhịn không được nói.
"
Ai nói không có? Ta nói có là có! Ca ca, hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Vì sao lại nói những lời như thế này?"
"
Ài, Mật Nhi này, nếu ngươi nguyện ý cùng Phương huynh làm một đôi phu thế bình thường, trải qua những ngày tháng thỏa mãn và sung túc, vi huynh cũng không cần phải nói thêm chuyện gì, sẽ dốc hết khả năng chu toàn mọi việc cho ngươi. Ngược lại, nếu ngươi hi vọng phu quân của ngươi là một anh hùng cái thế đỉnh thiên lập địa… Vi huynh cũng chỉ khuyên ngươi nên cân nhắc cẩn thận, Phương huynh, chỉ sợ hắn không phải là một sự lựa chọn tốt nhất."
"
Ân? Vì sao?" Trường Bình kinh ngạc nói.
Mập Mạp trầm ngâm một lát, tựa hồ chỉnh đốn lại ngôn từ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "
Vài hôm trước chẳng phải ngươi đã hỏi ta, tại sao lại thay đổi thống lĩnh thị vệ trong Vương phủ? Còn hỏi ta Phùng Cừu Đao đã đi đâu. Việc này, chính là chuyện tình cơ mật cao cấp nhất của Đại Hoa chúng ta, cho nên ta đã không nói cho ngươi biết, nhưng hôm nay có nói cho ngươi cũng không sao cả."
"
Mấy ngày trước đây, phụ hoàng hạ thánh chỉ, điều động hai vạn kị binh tinh nhuệ, do Phùng Cừu Đao suất lĩnh tiến nhập vào thảo nguyên…" Thanh âm của Mập Mạp âm trầm, đem chuyện đại sự thuộc loại cơ mật cao cấp kể lại cho Trường Bình nghe.
Trường Bình càng nghe càng ngạc nhiên, hai mắt rung động, tựa hồ quên mất chuyện tình liên quan đến Phương Tranh, "
Ca ca, việc này phụ hoàng nghĩ kế sách thật tốt, hai bút cùng vẽ nha, vừa ly gian đại quân vừa tập kích bất ngờ, lần này đại quân của người Đột Quyết không đánh mà lui, hơn nữa trong vòng hai năm các bộ lạc trên thảo nguyên nhất định lâm vào nội loạn, không còn tâm tư tiến công về phương Nam, có thể nói Hoa triều sẽ được mấy năm thái bình, phụ hoàng quả nhiên anh minh."
Trường Bình dù sao cũng thuộc dòng dõi đế vương, ánh mắt của nàng cũng lợi hại không kém các đấng mày râu.
Mập Mạp lắc đầu trầm giọng nói: "
Ngươi có đoán được, người nào nghĩ ra kế sách này không?"
"
Nếu không phải phụ hoàng, thì cũng là mấy vị đại thần kia mà thôi. Ca ca…chuyện này có liên quan gì đến họ Phương hỗn đản đâu, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì?"
"
Hừ, văn võ bá quan trong triều đều thúc thủ vô sách, bọn họ làm sao có thể nghĩ ra được diệu kế cao minh như vậy. Việc này thật đúng là cùng tên khốn nạn kia…khụ khụ, cùng Phương huynh có quan hệ. Người dâng kế sách này cho phụ hoàng cũng chính là lang quân như ý của muội, Phương Tranh, Phương đại thiếu gia!"
"
Cái gì? Là hắn sao?" Trường Bình công chúa không khỏi chấn động, cả người ngẩn ngơ, lát sau trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng phấn khởi, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì kích động cho nên đã ửng đỏ một tầng động lòng người, nói: "Là hắn! Ta sớm đã biết, người mà Chu Mật Nhi ta nhìn trúng, tuyệt đối sẽ không bình thường như vậy, hắn nhất định cơ trí, anh hùng đỉnh thiên lập địa…"
Mập Mạp nhìn bộ dạng vui mừng phấn khởi của Trường Bình, âm thầm lắc đầu.
"
Mật Nhi, ngươi có biết, vì sao Phương huynh phải dâng kế sách này cho triều đình hay không?"
Trường Bình còn đang đắm chìm trong vui sướng không thể tự thoát ra được, nghe vậy mặt mày hớn hở nói: "
Đương nhiên là dốc sức vì triều đình Đại Hoa, san sẻ gánh nặng cho phụ hoàng, cứu vớt dân chúng khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng…"
Mập Mạp cười khổ, nếu tiểu tử đó mà nghĩ như ngươi nói, thì mọi chuyện đã tốt rồi.
"
Mật Nhi, vi huynh nói thật với ngươi, Phương huynh hiến kế sách này, cũng không phải vì nước vì dân, mà vì chính bản thân hắn."
"
Ân, sao ca ca lại nói những lời như vậy?"
Mập Mạp biểu tình trầm tư nói: "
Đại quân của người Đột Quyết đang tiến về phương Nam, tại phương Bắc đang hỗn loạn, triều đình không thể nghĩ ra được phương pháp nào có thể thu dọn được đại cục. Mắt thấy chỉ có thể ngồi nhìn đại quân của Đột Quyết đánh tới kinh thành, mà cơ nghiệp của Phương gia đại thể là ở trong kinh thành, Phương huynh lo lắng sau khi người Đột Quyết chiếm thành xong, cơ nghiệp của Phương gia cũng khó giữ nổi, sau này hắn không thể tự do tự tại làm một thiếu gia phú hào ăn chơi trác táng được nữa, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ cho nên mới dâng kế sách này lên cho triều đình, để có thể bảo vệ được thân nhân cùng cơ nghiệp của Phương gia."
"
Cái gì?" Trường Bình vẻ mặt kinh ngạc, cuối cùng thất thần. Biểu tình tựa giống như khóc mà không phải khóc, tựa như cười mà không phải cười, diễn cảm liên tục thay đổi, quả thực không sao tả nổi.
Mập Mạp nói dứt lời, bộ dạng của hắn cũng vô cùng chán nản, xưa nay chỉ nghe thấy văn nhân tài tử hùng hồn nói, như thế nào vì nước vì dân, lại chưa từng xuất hiện người nào có ý tưởng đồng dạng như thế này.
Mà vị Phương đại thiếu gia chính là như vậy, hắn trắng trợn bộc lộ ra một bộ dạng tiểu nhân tư lợi, tham tài háo sắc tựa như một cái giếng không đáy. Một hạng người như vậy, thuận miệng nói dăm ba câu lại có thể cứu vớt hàng ngàn hàng vạn dân chúng, ngăn cơn sóng dữ, giúp đỡ Hoa triều vượt qua nguy nan. Lão thiên không có mắt, hà cớ gì lại sắp đặt tài năng trị quốc an bang lên một con người tư lợi như vậy? Những người có chí khí thì lại không có bản lĩnh, chuyện này phải đi đâu để hỏi rõ lí lẽ đây?
"Mật Nhi, chuyện hôm nay vi huynh muốn nói cho ngươi biết cũng chính là việc này. Ngươi là muội muội ruột thịt của ta, Phương huynh là hảo bằng hữu của ta, nếu các ngươi kết duyên phu phụ, vi huynh cũng thật cao hứng cho các ngươi. Nhưng ta nhắc ngươi phải cẩn thận, tâm tư của Phương huynh… Ài, hắn là một người tốt, một người có bản lĩnh, nhưng…" Dứt lời, Mập Mạp vỗ tay xuống bàn nói: "Nhưng gia hỏa chết tiệt này, không ngờ lại không có chí lớn!"
"
Hôm nay ta cùng hắn nói chuyện lí tưởng, không nghĩ tới hắn chỉ nguyện ý hưởng thụ cuộc sống phú gia, mỗi ngày ngồi quán trà nghe chuyện thiên hạ, đi dạo phố phường tìm kiếm nương tử… Chuyện này, vi huynh cũng không biết phải nên nói với hắn như thế nào nữa."
Đồng dạng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Bình cũng đang tức giận cực điểm, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ vẻ thần sắc phức tạp, lầm bầm nói: "
Gã hỗn đản chết tiệt…"
Một lúc lâu sau, Mập Mạp tựa hồ đã hạ một quyết định gì đó, hung hăng vỗ lên bàn, đứng dậy nói: "
Hừ, đang trong thời buổi loạn thế, quốc gia có nhân tài, há lại có thể vứt bỏ không dùng? Ta quả thật muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn có thể an ổn hưởng thụ cuộc sống phú gia này hay không?"

/404

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status