Lâm Hiểu Nặc học năm thứ hai hệ “tin tức tiếng Trung chuyên nghiệp”, Tiêu Tân tìm được nàng ở lầu hai viện văn học, nhưng bên trong còn đang giờ học, nên hắn đành phải ở bên ngoài chờ.
Một lúc sau, chuông tan học vang lên, học sinh và giáo viên cắp sách từ trong phòng học đi ra, bổng thấy một anh chàng đẹp trai anh khí mười phần, nổi bật như ánh mặt trời đang đứng ở ngoài cửa.
“Xin hỏi Lâm Hiểu Nặc có ở đây không?” Tiêu Tân hỏi thăm một cô nữ sinh gần đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nữ sinh tức khắc đỏ lên, duỗi tay ra chỉ chỉ trong phòng học, nhỏ giọng nói:”Nàng ở trong đó.”
Nói xong, cô nữ sinh nhanh chóng bỏ chạy. Phía sau truyền đến tràng thanh âm của nàng cùng với các nữ sinh khác.
“Tiểu Văn, anh chàng đẹp trai kia đang nói chuyện với bạn, sao bạn không chịu ở lại nói thêm vài câu nữa?”
“Mình, mình vừa nhìn thấy anh ấy bỗng dưng tim mình bị loạn nhịp hết à!”
.........
Tiêu Tân cười khổ lắc lắc đầu. Trước đây chẳng bao lâu, nữ sinh nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy quỷ. Giờ thì vận đổi sao dời, khổ tận cam lai rồi.
Nhìn thấy Tiêu Tân xuất hiện, ánh mắt Lâm Hiểu Nặc bỗng dưng sáng ngời. Giờ phút này, nàng đang bị mấy chàng nam sinh cùng lớp bu quanh phát phiền, thời cơ thoát thân đã đến.
“Tiêu Tân, chuyện của anh xong hết rồi à?”
Lâm Hiểu Nặc vừa nói chuyện vừa cố ý níu níu cánh tay của Tiêu Tân. Cùng lúc đó, bàn ghế bị chen lấn xê dịch vang lên một tiếng, ở phía dưới còn vài mảnh kính vỡ.
“Thật ngại quá! Làm anh phải khó xử rồi!” Vừa bước xuống cầu thang, Lâm Hiểu Nặc le le đầu lưỡi, nhìn Tiêu Tân vui vẻ cười.
Vừa dứt lời, ngoài phòng học truyền đến một trận kinh hô, rung động toàn trường.
“Lâm Hiểu Nặc kìa, thật không thể ngờ lại cười với một tên nam sinh nha!”
“Ông trời ơi! Ông nỡ lòng nào trêu đùa con tim của ta? Nàng cứ như vậy mà chịu sa vào vòng tay của lang sói hay sao?”
“Thần linh của ta, lại một hoa hậu giảng đường đã có chủ.”
....
Tiêu Tân kinh ngạc một hồi..Cái..cái này là nhầm to rồi! Lấy tốc độ truyền miệng của xóm nhà lá, chắc chắn một chút nữa toàn trường sẽ biết hết. Không biết Mộ Dung Thanh Tư khi nghe được, có nấu thêm một nồi giấm giống như khi sáng hay không?
Đi đến một nơi cách đó không xa, Tiêu Tân vội vội vàng vàng giãy chết thoát ra khỏi cánh tay của Lâm Hiểu Nặc.
Vừa rồi áp lực cho hắn thật sự quá lớn. Nếu ánh mắt của một người có thể giết người, thì có lẽ Tiêu Tân không biết nãy giờ bị giết mấy trăm mấy ngàn lần rồi. Hoa hậu giảng đường thứ 2 của đại học z đột nhiên ôm ôm ấp ấp với một nam sinh. Thì người này không đến mức trở thành cừu nhân của toàn bộ sinh viên, nhưng nhất định sẽ trở thành đối tượng bị đồ sát của FanClub Lâm muội muội. May mắn đại đa số cái đuôi của Lâm muội muội điều có lý trí, đem một bụng tương tư hóa thành...tâm lệ, im lặng chịu đựng tổn thương, thầm hận hận tận hưởng tư vị đau khổ.
Nhưng mà, không phải tất cả cây si điều có lý trí. Giờ phút này tên đang đi phía sau hai người, tuyệt đối là một kẻ điên.
Bắt đầu theo Tiêu Tân cùng lâm Hiểu Nặc từ khi xuống lầu, Tả Dương Thanh điều đi xa xa giữ khoảng cách quan sát hai người. Tả Dương Thanh không ngờ, tên tiểu tử Tiêu Tân này lại trâu đến như vậy, ngay cả “Thất nhân bang” ra tay cũng không làm gì được hắn.
Giờ phút này, Tả Thanh Dương trong lòng đang ngập tràn ghen tị, cừu hận chồng chất. Nhìn Lâm Hiểu Nặc thân mật kéo kéo cánh tay tên tiểu tử này bằng đôi mắt hình lựu đạn, hắn tàn nhẫn yy ước ao đem cánh tay đó chặt xuống, sau đó làm cho tên này người không hay quỷ không biết bốc hơi khỏi nhân gian.
Lúc này, Tả Thanh Dương trong đầu bỗng dưng nảy ra một ý tưởng hung ác độc địa, khóe miệng nhếch lên một tia cười xấu xa. Không phải bộ dạng ngươi rất “đẹp trai” hay sao, ta sẽ làm cho ngươi trở nên người không giống người, quỷ không ra quỷ. Ta thật muốn thấy ngươi lúc đó xem Lâm Hiểu Nặc còn có thể thích ngươi nữa hay không!
※※※※※※※※※※※※
Tiêu Tân cũng không biết có người sau lưng đang tính kế đối phó mình. Hắn cùng với Lâm Hiểu Nặc sóng vai đi ra cửa trường, sau đó ngồi lên xe taxi. Trước đó, hắn đã liên hệ được với Trần Chấn Hưng, biết được đối phương đang ở nhà chờ, hắn quyết định cùng tới với Lâm Hiểu Nặc.
Mới vừa lên xe, Lâm Hiểu Nặc vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn ra, nhìn Tiêu Tân nói:”Đưa di động đây.”
Tiêu Tân mù mịt, thành thành thật thật đưa điện thoại di động cho nàng.
Lâm Hiểu Nặc nhíu mày lại, tức giận nói:”Đây là của anh mới mua sao? Đây là hàng “đập đá” đó.”
Nói Xong, nàng ấn bíp bíp bíp vài cái xong ấn nút “gọi”, bên trong túi nàng lập tức vang lên tiếng chuông điện thoại dễ nghe.
“Xong!” Lâm Hiểu Nặc trả điện thoại di động lại cho Tiêu Tân, sau đó từ trong túi lấy ra con di động hiệu nec, đem lưu số điện thoại của Tiêu Tân vừa nhá qua, hướng Tiêu Tân nói:”Dãy số lúc nãy là của tôi.”
“Ách!” Tiêu Tân nhìn vào màn hình di động một chút, số đuôi là 999, số cát tường.
Lâm Hiểu Nặc sau khi lưu xong số vào danh bạ, thấy Tiêu Tân ngây ngốc nhìn màn hình di động, lên tiếng hỏi:”Sao anh không mau lưu số của tôi vào danh bạ?”
Tiêu Tân toát mồ hôi nói:”Di động vừa mua, công năng tôi còn chưa quen thuộc.”
“Ngốc! Cái này có gì khó.”Lâm Hiểu Nặc trừng mắt liếc Tiêu Tân một cái, giựt điện thoại di động lưu dãy số vào, sau đó bắt tay làm người hướng dẫn sử dụng cho hắn.
Tiêu Tân học được một lúc, lập tức đem số của Mộ Dung Thanh Tư lưu vào di động. Lâm Hiểu Nặc ở bên cạnh có gì đó muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút khác thường.
Hai mươi phút sau, xe taxi dừng lại ở ven đường. Tiêu Tân móc điện thoại ra gọi cho Trần Chấn Hưng. Không lâu sau, Trần Chấn Hưng từ một ngõ hẽm không xa đi đến.
“Tiêu huynh đệ, đến cùng bạn gái à!” Trần Chấn Hưng hứng thú hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Nặc lập tức đỏ lên, cũng không lên tiếng, lắng nghe câu trả lời của Tiêu Tân.
Tiêu Tân nhanh chóng giải thích:”Trần đại ca, huynh đừng hiểu lầm. Đây là Lâm Hiểu Nặc, học tỷ của đệ. Nàng cũng có tập võ, nên cùng nhau đến đây để quan sát.”
“Oh!” Trần Chấn Hưng từ chối bình luận, cười như không cười nhìn nhìn hai người, vẻ mặt rất là kỳ lạ.
Sắc mặt Lâm Hiểu Nặc dường như có chút không tốt, mấp máy môi, bỗng nhiên lên tiếng:”Trần đại ca, huynh thật giỏi nha! Nghe nói huynh là một danh gia Thái Cực. Muội luyện hình ý quyền, mong huynh chỉ giáo nhiều hơn.”
Trần Chấn Hưng mày rậm khẽ nhướng, cười nói:”Danh gia thật không dám nhận, làm cho mọi người chê cười rồi.”
Nói xong, Trần Chấn Hưng dẫn hai người đi vào trong, dâng trà lên, tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, lúc này mới tiến vào vấn đề chính.
Tiêu Tân hồi tưởng đến những vấn đề phức tạp đã làm mình đau đầu mấy ngày qua, liền hỏi:”Trần đại ca, huynh học nội công gia truyền, huynh có biết “ngoại khí nội thu” là gì không?”
Trần Chấn Hưng nở nụ cười, hỏi ngược lại:”Tiêu huynh đệ, cái đệ luyện không phải là ngoại công hay sao? Như thế nào lại có hứng thú với cả nội gia công phu thế?”
Tiêu Tân đáp:”Gần đây đối với nội công gia truyền có chút hứng thú, cho nên muốn thử nội ngoại kiêm tu, đem công phu Trung Hoa phát dương quang đại.”
“Ân, Tiêu huynh đệ chí hướng không nhỏ nha!”
Trần Chấn Hưng khen một câu, ánh mắt hiện ra một tia ngưng trọng, nói tiếp:” Gần trăm năm qua, võ thuật Trung Hoa ngày càng xuống dốc, hơn nữa các môn phái coi trọng võ học của chính mình, khiếm khuyết tinh thần học hỏi trao đổi, rất nhiều công pháp dần dần mai một thất truyền, cao thủ nội ngoại kiêm tu rất hiếm. Tiêu huynh đệ muốn đi theo con đường này lập ra phương trời riêng cho mình, cần phải trả một cái giá rất lớn, thậm chí có thể đầu rơi máu chảy.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trầm giọng nói:” Vốn là hội trưởng hiệp hội võ thuật, ta thường xuyên trao đổi võ thuật ở bên ngoài, mỗi khi đi điều mang thất vọng trở về. Các môn quyền pháp điều mất đi vẻ đặc sắc vốn có của nó, nội gia không giống ngoại gia, nội gia không giống nội gia, có danh không có thực. Trên sàn đấu không qua được mấy chiêu, như thế đã rớt khỏi đài. Võ thuật Trung Hoa như thế thật làm cho người ta phải lo lắng a!”
“Trần đại ca đồng ý giúp đệ thực hiện lý tưởng này không?” Tiêu Tân truy hỏi.
Một lúc sau, chuông tan học vang lên, học sinh và giáo viên cắp sách từ trong phòng học đi ra, bổng thấy một anh chàng đẹp trai anh khí mười phần, nổi bật như ánh mặt trời đang đứng ở ngoài cửa.
“Xin hỏi Lâm Hiểu Nặc có ở đây không?” Tiêu Tân hỏi thăm một cô nữ sinh gần đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nữ sinh tức khắc đỏ lên, duỗi tay ra chỉ chỉ trong phòng học, nhỏ giọng nói:”Nàng ở trong đó.”
Nói xong, cô nữ sinh nhanh chóng bỏ chạy. Phía sau truyền đến tràng thanh âm của nàng cùng với các nữ sinh khác.
“Tiểu Văn, anh chàng đẹp trai kia đang nói chuyện với bạn, sao bạn không chịu ở lại nói thêm vài câu nữa?”
“Mình, mình vừa nhìn thấy anh ấy bỗng dưng tim mình bị loạn nhịp hết à!”
.........
Tiêu Tân cười khổ lắc lắc đầu. Trước đây chẳng bao lâu, nữ sinh nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy quỷ. Giờ thì vận đổi sao dời, khổ tận cam lai rồi.
Nhìn thấy Tiêu Tân xuất hiện, ánh mắt Lâm Hiểu Nặc bỗng dưng sáng ngời. Giờ phút này, nàng đang bị mấy chàng nam sinh cùng lớp bu quanh phát phiền, thời cơ thoát thân đã đến.
“Tiêu Tân, chuyện của anh xong hết rồi à?”
Lâm Hiểu Nặc vừa nói chuyện vừa cố ý níu níu cánh tay của Tiêu Tân. Cùng lúc đó, bàn ghế bị chen lấn xê dịch vang lên một tiếng, ở phía dưới còn vài mảnh kính vỡ.
“Thật ngại quá! Làm anh phải khó xử rồi!” Vừa bước xuống cầu thang, Lâm Hiểu Nặc le le đầu lưỡi, nhìn Tiêu Tân vui vẻ cười.
Vừa dứt lời, ngoài phòng học truyền đến một trận kinh hô, rung động toàn trường.
“Lâm Hiểu Nặc kìa, thật không thể ngờ lại cười với một tên nam sinh nha!”
“Ông trời ơi! Ông nỡ lòng nào trêu đùa con tim của ta? Nàng cứ như vậy mà chịu sa vào vòng tay của lang sói hay sao?”
“Thần linh của ta, lại một hoa hậu giảng đường đã có chủ.”
....
Tiêu Tân kinh ngạc một hồi..Cái..cái này là nhầm to rồi! Lấy tốc độ truyền miệng của xóm nhà lá, chắc chắn một chút nữa toàn trường sẽ biết hết. Không biết Mộ Dung Thanh Tư khi nghe được, có nấu thêm một nồi giấm giống như khi sáng hay không?
Đi đến một nơi cách đó không xa, Tiêu Tân vội vội vàng vàng giãy chết thoát ra khỏi cánh tay của Lâm Hiểu Nặc.
Vừa rồi áp lực cho hắn thật sự quá lớn. Nếu ánh mắt của một người có thể giết người, thì có lẽ Tiêu Tân không biết nãy giờ bị giết mấy trăm mấy ngàn lần rồi. Hoa hậu giảng đường thứ 2 của đại học z đột nhiên ôm ôm ấp ấp với một nam sinh. Thì người này không đến mức trở thành cừu nhân của toàn bộ sinh viên, nhưng nhất định sẽ trở thành đối tượng bị đồ sát của FanClub Lâm muội muội. May mắn đại đa số cái đuôi của Lâm muội muội điều có lý trí, đem một bụng tương tư hóa thành...tâm lệ, im lặng chịu đựng tổn thương, thầm hận hận tận hưởng tư vị đau khổ.
Nhưng mà, không phải tất cả cây si điều có lý trí. Giờ phút này tên đang đi phía sau hai người, tuyệt đối là một kẻ điên.
Bắt đầu theo Tiêu Tân cùng lâm Hiểu Nặc từ khi xuống lầu, Tả Dương Thanh điều đi xa xa giữ khoảng cách quan sát hai người. Tả Dương Thanh không ngờ, tên tiểu tử Tiêu Tân này lại trâu đến như vậy, ngay cả “Thất nhân bang” ra tay cũng không làm gì được hắn.
Giờ phút này, Tả Thanh Dương trong lòng đang ngập tràn ghen tị, cừu hận chồng chất. Nhìn Lâm Hiểu Nặc thân mật kéo kéo cánh tay tên tiểu tử này bằng đôi mắt hình lựu đạn, hắn tàn nhẫn yy ước ao đem cánh tay đó chặt xuống, sau đó làm cho tên này người không hay quỷ không biết bốc hơi khỏi nhân gian.
Lúc này, Tả Thanh Dương trong đầu bỗng dưng nảy ra một ý tưởng hung ác độc địa, khóe miệng nhếch lên một tia cười xấu xa. Không phải bộ dạng ngươi rất “đẹp trai” hay sao, ta sẽ làm cho ngươi trở nên người không giống người, quỷ không ra quỷ. Ta thật muốn thấy ngươi lúc đó xem Lâm Hiểu Nặc còn có thể thích ngươi nữa hay không!
※※※※※※※※※※※※
Tiêu Tân cũng không biết có người sau lưng đang tính kế đối phó mình. Hắn cùng với Lâm Hiểu Nặc sóng vai đi ra cửa trường, sau đó ngồi lên xe taxi. Trước đó, hắn đã liên hệ được với Trần Chấn Hưng, biết được đối phương đang ở nhà chờ, hắn quyết định cùng tới với Lâm Hiểu Nặc.
Mới vừa lên xe, Lâm Hiểu Nặc vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn ra, nhìn Tiêu Tân nói:”Đưa di động đây.”
Tiêu Tân mù mịt, thành thành thật thật đưa điện thoại di động cho nàng.
Lâm Hiểu Nặc nhíu mày lại, tức giận nói:”Đây là của anh mới mua sao? Đây là hàng “đập đá” đó.”
Nói Xong, nàng ấn bíp bíp bíp vài cái xong ấn nút “gọi”, bên trong túi nàng lập tức vang lên tiếng chuông điện thoại dễ nghe.
“Xong!” Lâm Hiểu Nặc trả điện thoại di động lại cho Tiêu Tân, sau đó từ trong túi lấy ra con di động hiệu nec, đem lưu số điện thoại của Tiêu Tân vừa nhá qua, hướng Tiêu Tân nói:”Dãy số lúc nãy là của tôi.”
“Ách!” Tiêu Tân nhìn vào màn hình di động một chút, số đuôi là 999, số cát tường.
Lâm Hiểu Nặc sau khi lưu xong số vào danh bạ, thấy Tiêu Tân ngây ngốc nhìn màn hình di động, lên tiếng hỏi:”Sao anh không mau lưu số của tôi vào danh bạ?”
Tiêu Tân toát mồ hôi nói:”Di động vừa mua, công năng tôi còn chưa quen thuộc.”
“Ngốc! Cái này có gì khó.”Lâm Hiểu Nặc trừng mắt liếc Tiêu Tân một cái, giựt điện thoại di động lưu dãy số vào, sau đó bắt tay làm người hướng dẫn sử dụng cho hắn.
Tiêu Tân học được một lúc, lập tức đem số của Mộ Dung Thanh Tư lưu vào di động. Lâm Hiểu Nặc ở bên cạnh có gì đó muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút khác thường.
Hai mươi phút sau, xe taxi dừng lại ở ven đường. Tiêu Tân móc điện thoại ra gọi cho Trần Chấn Hưng. Không lâu sau, Trần Chấn Hưng từ một ngõ hẽm không xa đi đến.
“Tiêu huynh đệ, đến cùng bạn gái à!” Trần Chấn Hưng hứng thú hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Nặc lập tức đỏ lên, cũng không lên tiếng, lắng nghe câu trả lời của Tiêu Tân.
Tiêu Tân nhanh chóng giải thích:”Trần đại ca, huynh đừng hiểu lầm. Đây là Lâm Hiểu Nặc, học tỷ của đệ. Nàng cũng có tập võ, nên cùng nhau đến đây để quan sát.”
“Oh!” Trần Chấn Hưng từ chối bình luận, cười như không cười nhìn nhìn hai người, vẻ mặt rất là kỳ lạ.
Sắc mặt Lâm Hiểu Nặc dường như có chút không tốt, mấp máy môi, bỗng nhiên lên tiếng:”Trần đại ca, huynh thật giỏi nha! Nghe nói huynh là một danh gia Thái Cực. Muội luyện hình ý quyền, mong huynh chỉ giáo nhiều hơn.”
Trần Chấn Hưng mày rậm khẽ nhướng, cười nói:”Danh gia thật không dám nhận, làm cho mọi người chê cười rồi.”
Nói xong, Trần Chấn Hưng dẫn hai người đi vào trong, dâng trà lên, tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, lúc này mới tiến vào vấn đề chính.
Tiêu Tân hồi tưởng đến những vấn đề phức tạp đã làm mình đau đầu mấy ngày qua, liền hỏi:”Trần đại ca, huynh học nội công gia truyền, huynh có biết “ngoại khí nội thu” là gì không?”
Trần Chấn Hưng nở nụ cười, hỏi ngược lại:”Tiêu huynh đệ, cái đệ luyện không phải là ngoại công hay sao? Như thế nào lại có hứng thú với cả nội gia công phu thế?”
Tiêu Tân đáp:”Gần đây đối với nội công gia truyền có chút hứng thú, cho nên muốn thử nội ngoại kiêm tu, đem công phu Trung Hoa phát dương quang đại.”
“Ân, Tiêu huynh đệ chí hướng không nhỏ nha!”
Trần Chấn Hưng khen một câu, ánh mắt hiện ra một tia ngưng trọng, nói tiếp:” Gần trăm năm qua, võ thuật Trung Hoa ngày càng xuống dốc, hơn nữa các môn phái coi trọng võ học của chính mình, khiếm khuyết tinh thần học hỏi trao đổi, rất nhiều công pháp dần dần mai một thất truyền, cao thủ nội ngoại kiêm tu rất hiếm. Tiêu huynh đệ muốn đi theo con đường này lập ra phương trời riêng cho mình, cần phải trả một cái giá rất lớn, thậm chí có thể đầu rơi máu chảy.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trầm giọng nói:” Vốn là hội trưởng hiệp hội võ thuật, ta thường xuyên trao đổi võ thuật ở bên ngoài, mỗi khi đi điều mang thất vọng trở về. Các môn quyền pháp điều mất đi vẻ đặc sắc vốn có của nó, nội gia không giống ngoại gia, nội gia không giống nội gia, có danh không có thực. Trên sàn đấu không qua được mấy chiêu, như thế đã rớt khỏi đài. Võ thuật Trung Hoa như thế thật làm cho người ta phải lo lắng a!”
“Trần đại ca đồng ý giúp đệ thực hiện lý tưởng này không?” Tiêu Tân truy hỏi.
/91
|