Tiêu Tân giả lơ ngu ngơ con gà khờ nói.
-Yên tâm đi! Tụi mình đi về nhà thăm ba của muội cái, rồi sau đó chúng ta hãy đi tìm a Bưu, huynh cam đoan là từ nay về sau bọn chúng không dám tìm đến nhà muội làm phiền nữa.
Trầm Y Y vẫn còn nửa tin nửa ngờ, tiếp tục truy vấn.
-Đầu to ca ca, võ công của huynh thật sự lợi hại đến thế sao? Không nên mạo hiểm a, không chừng còn làm hại đến huynh nữa.
Tiêu Tân quay lại đưa tay ngắt nhẹ cái mũi của Trầm Y Y, cười lớn nói.
-Viên kẹo nhỏ nha, dám nghi ngờ đầu to ca ca à, phải phạt mới được. Hay là vầy đi, hai ta cùng đi, muội ở bên cạnh xem ca ca làm thế nào để thu thập bọn bại hoại đó.
“Đúng nha!” Trầm Y Y vỗ hai bàn tay nhỏ bé, mừng rỡ nhảy lên. Thấy Tiêu Tân tự tin như vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy cao hứng, thật muốn xem xem mấy tên làm bị thương ba ba sẽ bị ca ca đầu to “sửa” thành hình dạng như thế nào a. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ đến hồi đó, có một lần đầu to ca ca lấy một địch năm, đem mấy tên đã khi dễ tiểu bằng hữu của ca ca đánh đến chảy nước [....]. Ngay lúc này, trong lòng Trầm Y Y tràn đầy chờ mong. Trong lúc này, A Bưu cuộn mình trong nhà đánh mạc chược cả đêm, đang định bò về nhà ngủ, bỗng cảm thấy mắt trái....giựt giựt....thuận miệng hỏi.
-Tiểu cửu, con mắt trái của tao hôm nay làm *éo gì giựt giựt mãi không ngừng.
Tiểu cửu là một thằng bị ngọng, tính lại thẳng như ruột ngựa, căn bản không cần nghĩ ngợi gì nói đại.
-Bưu ca, trái giựt tai họa, phải giựt hữu tài. Huynh hôm nay không nên ra ngoài, không thôi sẽ gặp phải tai ương đổ máu.
-Tai...tai cái đầu mày, mồm quạ đen! Trong khu này, thằng nào dám chọc đến tao.
A Bưu vừa mắng vừa lấy tay kí vào đầu tiểu Cửu, đánh cho đầu óc choáng váng, nữa ngày chưa bình thường lại. Trước kia hắn đã từng có vài năm luyện “Thiết Sa Chưởng” , trong người có vài miếng võ, tuy nói cái kí này không có dùng đến khí lực. Nhưng cũng đủ làm tiểu cửu phải ngu người một hồi lâu.
Thường thì bọn lưu manh điều rất mê tính, a Bưu cũng không ngoại lệ. Trong lòng tự nhủ, phải nhanh chóng chạy đến Tam Trụ Hương vào nhà đóng cửa lại, mới cảm thấy có chút yên tâm.
“Đệch *ẹ, lão tử không tin rằng hôm nay thật sự gặp tai ương tà khí. Lão tử muốn thử xem, ai dám gây phiền toái cho lão tử?” A Bưu hùng hồn vừa nói vừa mở cửa phòng bước ra, vừa đi được một chút, bỗng thấy có một người thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt mình.
“A Bưu, lại định ra ngoài làm chuyện xấu à?” Người thanh niên trẻ tuổi mỉm cười nói, da dẻ trắng nỏn, tướng tá cao cao, đẹp trai anh tuấn khí khái hiên ngang.
“ Lão tử hôm nay đang không vui, té sang một bên!” A Bưu trong lòng đang có hỏa, gặp tên tiểu tử này nói chuyện bẩn bựa, lập tức cái mặt như cái bánh bao. Một chưởng liền bay tới. A Bưu đánh một chưởng này chính là chiêu thức –“Bát Vân Kiến Nhật”*rẽ mây ngắm mặt trời*—trong Thiết Sa Chưởng. Nếu bị một chưởng này của hắn đánh trúng, nhẹ thì mặt như hồ lô, còn nặng thì má nhìn không ra luôn. Giờ phút này, a Bưu vẫn chưa hay được trước mặt mình là một sát thần, một chưởng này chỉ dùng ba phần nội lực, đánh thẳng vào ngực đối phương.
Nhưng mà, một chưởng này của a Bưu còn chưa trứng, đã bị đối phương nắm lại. A Bưu hơi ngạc nhiên, theo bản năng đánh tiếp một chưởng bằng tay phải, lập tức hắn phát hiện ra tay mình như bị một gọng kìm bóp chặt, gắt gao khóa chặc cổ tay của hắn. Căn bản là không thể nhúc nhích.
A Bưu lập tức cảm thấy chấn động. Nhanh chân xoay ngừơi đạp ra một cước ngay giữa ngực đối phương. Nhưng lần này cũng y như thế, cước vừa ra một nữa đã bị đối phương dùng gối đỡ lấy. Má ơi cái chân, đá vào gối tên tiểu tử này giống như đá vào cục sắt vậy, toàn bộ bàn chân liền bị tê dại hẳn đi. Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng quát nhỏ, chỉ thấy tay người thanh niên nhẹ nhàng giơ lên, hắn liền bay ra xa bốn năm thứơc như một trái banh bị ném.
“Bịch!” A Bưu nặng nề rớt trên mặt đất, quăng ngã như một con chó, mắt nổ đom đóm. Không đợi hắn kịp phản ứng, trên ngực đã bị một bàn chân đạp xuống. Đối phương hơi dùng một chút lực, a Bưu lập tức gượng không nổi, thiếu chút nữa lịm đi.
“Vị đại ca này, ngươi muốn làm gì ta?” A Bưu yếu ớt lên tiếng hỏi. Thiệt là may mắn không linh nhưng xui xẽo thì linh thấy gớm. Quả nhiên là tai ương gõ đầu, thiệt là linh nghiệm. Hắn đã từng ở trong tù vài năm, chưa bao giờ nếm quả đắng như vậy, hôm nay đúng là lật thuyền trong mương mà. Người thanh niên chính là Tiêu Tân. Sau khi đi đến Trầm gia, hắn cùng với Y Y đi tìm a Bưu. Giờ phút này, tiểu nha đầu đang ở xa xa, lánh né xem náo nhiệt. Nhìn thấy đầu to ca ca nhẹ nhàng đánh gục a Bưu đại phôi đản, nàng nhịn không được chạy
Lúc này, có vài tên bước ra khỏi cổng, đúng lúc nhìn thấy cảnh a Bưu bị đập ngay trước mắt, lập tức có thằng la lên.
-Bưu ca bị đánh, nhanh đi gọi người.
Mấy tên tay chân này cũng thông minh đấy chứ, thấy đại ca a Bưu của mình bị người khác đạp chân lên người, trong lòng cũng biết người này không dễ “ chơi “ nên vội vàng đi tìm thêm viện binh.
Tiêu Tân cũng không thèm để ý, đá một cước đem a Bưu đá bay qua một bên, đứng chờ cứu viện của đối phương đến.
Bọn xã hội đen, luận về vũ lực hay tốc độ điều thuộc dạng nhất lưu. Không bao lâu sau, một đám côn đồ cầm cây, ùn ùn chạy đến.
Sói mặc dù tàn nhẫn, nhưng vẫn không thể nào địch lại "hổ". Huống chi đây chỉ là một đám ô hợp, cao lắm chỉ bò lên được cấp tiểu cầu thôi, mà Tiêu Tân lại là mãnh hổ hàng thật giá thật. Căn bản không cần chờ bọn chúng bày binh bố trận gì ráo, thịt tại chỗ, như trong trường hợp này, Tiêu Tân không nói lời thừa trực tiếp phóng tới tả xung hữu đột đấm đá túi bụi. Không đến ba phút, trên mặt đất nằm ngổn ngang gậy gộc và....người nằm, tiếng rên úi úi vang lên liên tiếp có nhịp điệu như một bài Rock and Roll.
A Bưu nằm một bên nhìn mà choáng hết cả đầu óc. Siêu nhân không địch lại nhiều người, loạn quyền đập chết lão sư phụ. Hắn cứ tưởng rằng vớ đại đến đây vài chục huynh đệ, cho dù ngươi lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị thịt đè người, nhưng không thể ngờ, người bị đè chính là huynh đệ của mình, mà đối phương ngay cả một cọng lông cũng không rụng.
Tiêu Tân xoay người lại, mỉm cười đi đến trước mặt a Bưu. A Bưu sợ đến mức tay chân điều nhũn ra. Bằng vào thân thủ của đối phương, hẳn có thể bóp chết hắn cứ như một con kiến, so với tìm đường chết, chi bằng đầu hàng giờ có vẻ tốt hơn.
-Vị...đại ca này, tiểu nhân có mắt như mù, trong lúc vô ý lỡ mạo phạm đại ca. Ngài cứ xem tiểu nhân như cái rắm đi, xin ngài thả ta ra a!
Trong mắt a Bưu ngập tràn oán hận, nhưng không thể không xuống nứơc nhỏ mà lòn cúi, hướng đối phương cầu xin. Hảo hán không so đo việc trước mắt. Chỉ cần qua được một cửa ngày hôm nay, sau này sẽ đòi nợ gấp trăm lần. Ngươi lợi hại sao, ta sẽ tìm người lợi hại hơn ngươi.
Đánh nhau náo nhiệt, mấy nhà gần đó điều bị kinh động. Nhìn thấy đám cừơng hào ác bá a Bưu bị người ta đánh thảm thương như vậy, mọi người điều vui mừng vỗ tay. Tiêu Tân cũng không thèm để ý diện mạo của mình có bị bại lộ hay không. Có cái mũ bảo hiểm là nhân viên cục an toàn quốc gia, ai dám đụng đến hắn. Huống chi chỉ là một đám côn đồ du thủ du thực này.
Ài.....!! Sau vài năm không gặp, cứ tưởng bọn chúng sẽ có chút tiến bộ, không nghĩ chẳng có tí tiến bộ nào vẫn “u như kỹ”, khởi động chưa kịp làm nóng ngừơi mà đã nằm dưới đất xếp hàng giống như cá hộp không đứng lên nỗi, thật sự là thật vọng quá đê hà....Nếu hôm nay đã đến đây, Tiêu Tân cũng không định buông tha đám người này. Nếu không trừng trị bọn họ nặng một chút, bọn này về sau chắc chắn vẫn còn gây họa nữa.
Nghe a Bưu cầu xin tha thứ, căn bản Tiêu Tân hắn không có một chút động lòng. Hắn cố tình không cần đề cập đến chuyện gia đình của Trầm Y Y, tránh một ít phiền toái cho họ. Lần trước, hắn nhất thời giận dữ đã đánh bọn ngũ long đánh cho tàn phế. Sau này nhớ lại có chút hơi quá đáng, tự nhủ về sau ra tay có chừng mực, uy hiếp là chính, tận lực không hại đến mạng sống ngừoi khác. Nếu không, lấy hành vi của “Thất nhân bang” không phải chỉ trọng thương như thế. Còn về phần thằng đại phôi đản tạt axit sunfurit thì....chết chưa hết tội, còn có thẳng chủ mưu Tả Dương Thanh ở đằng sau, thời điểm báo thù chưa đến.
Lúc này, trong đầu Tiêu Tân linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ đến một biện pháp cực kỳ tuyệt dịêu. Bọn tạp nham xã hội đen hoàn toàn sống dựa vào vũ lực, cách đối phó tốt nhất với bọn chúng tiêu trừ vũ lực. Lần trước, Tiêu Tân đối phó với tên bác sĩ kia thật sự là hơi nham hiểm. Lần này hắn quyết định lựa chọn biện pháp ôn hòa, cho nên hắn quyết định làm một mẻ khỏe suốt đời. Trước đó vài ngày, trong lúc vô tình hắn tìm được cách khống chế được nguồn năng lượng phát ra bên ngoài. Bây giờ cũng chính là lúc giết gà dùng đến dao mỗ trâu đây.
Tiêu Tân lòng vòng đến phía sau a Bưu, phóng ý thức, một luồng khí nóng màu vàng như lửa lập tức dâng lên từ đan điền, nhanh chóng truyền đến đầu ngón tay. Chỉ thấy hắn đánh ra một chưởng, mục tiêu chính là xương tỳ bà *xương vai* của a Bưu. Một luồng khí lưu chạy thẳng thành một đường, xuyên thấu qua lòng bàn tay chạy thẳng vào xương tỳ bà của a Bưu, lập tức xuyên thấu qua da thịt và bốc cháy bên trong.
“Arg~~~~!” Sau ba bốn tiếng thét thảm qua đi, làn da phía dưới ẩn ẩn màu lửa đã nhạt đi. Bất quá mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng xương tỳ bà đã bị phá hủy hơn một nữa. Nhưng bên ngoài nhìn thế nào cũng không ra được nơi đó có chuyện gì khác thường xảy ra. Từ nay về sau, chỉ cần a Bưu dùng một chút lực, xương tỳ bà sẽ đau đến thấu xương xuyên tủy, không dùng được một chút lực nào. Kể từ nay, hắn muốn làm ác cũng vô phương.
Thí nghiệm thành công trên người a Bưu, Tiêu Tân lập tức copy chiêu thức, paste lên người từng tên từng tên một...vỗ từng chưỡng từng chưỡng. Không bao lâu sau, một đám người vừa khóc vừa thét trên mặt đất đã hoàn toàn ngủ say.
Ngày hôm sau, dân cư nơi đó đã không còn nhìn thấy đám côn đồ mà thường ngày vẫn hay tác oai tác quái ấy nữa nhưng bọn họ lại được nhìn thấy một đám ma bệnh đi giữa đường. Chứng bệnh này làm cho tất cả thầy thuốc điều bó tay_thúc thủ vô sách_ không có biện pháp, tra không ra nguyên nhân bệnh, nào biết Tiêu Tân vừa làm xiếc trên người bọn chúng.
“Đầu to ca ca, không ngờ huynh lợi hại đến thế a!” Trầm Y Y chạy nhảy đến bên cạnh, hưng phấn nói.
Tiêu Tân lạnh nhạt cười nói.
-Không có gì, là do bọn họ không được lịch sự nên duyệt một chút thôi! Bây giờ thì chuyện của muội đã xong hết rồi, huynh cũng nên rời đi
“A!” Trầm Y Y kiêu lên một tiếng, chạy nhanh đến nắm tay Tiêu Tân, nũng nịu nói.
-Đầu to ca ca, huynh giúp nhà muội chuyện lớn như vậy, sao có thể nói đi là đi, tốt xấu gì cũng nên ở nhà muội dùng một bữa tối a, bằng không ba mẹ muội sẽ la muội là không biết điều á.
Tiêu Tân nhớ đến cuộc hẹn chụp ảnh với mấu thân vào buổi chiều, lắc đầu nói.
-Không được, huynh bận rồi. Sau này có cơ hội sẽ gặp lại muội sau.
“Không mà!” Tiểu cô nương cong môi lên nói, đôi mắt xinh đẹp nước mắt vòng quanh, đáng yêu vô cùng.
Thấy người đi đường quanh đây chưa rời đi, Tiêu Tân nắm tay cô bé chạy ra khỏi chổ đó, thấp giọng nói.
-Muội sao giống con nít thể, nói khóc là khóc, còn hơn cả nước suối.
-Huynh ...huynh mới nước nhiều hơn suối ấy!
Trầm Y Y trừng mắt nhìn Tiêu Tân, uy hiếp nói.
-Huynh rốt cục có đi hay không, nếu không muội khóc đó.
Ta ngất! Tiêu Tân dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu này thật giống với Hoa Phỉ Nhi, lại dùng nước mắt uy hiếp mình. Khóc tuy không gây hại được gì, nhưng nếu là do mỹ nữ khóc, lực sát thương thật sự kinh người. Xung quanh nhiều người như vậy, nếu không biết dám nghĩ mình khi dễ nàng lắm a.
“Được rồi, tiễu nãi nãi của tôi, đi là được chứ gì?”Tiêu Tân đành phải bó tay đầu hàng.
Huynh vẫn còn non lắm!” Trầm Y Y mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước đáng yêu lập tức thay đổi 360 độ như mặt trời rạng rỡ.
Tiêu Tân móc điện thoại di động ra gọi cho mẫu thân, báo cho mẫu thân biết hiện giờ có việc, sau khi giải quyết xong sẽ đến trường tìm mẫu thân, sau đó hắn nhìn Trầm Y Y nói.
-Tiểu nha đầu, vừa lòng muội chưa?
Trâm Y Y gật gật đầu, trên mặt cười tươi như hoa.
-Đầu to ca ca tốt với muội nhất!
“Đúng không đó? Huynh nhớ rõ hồi đó có con nhóc nào đó ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm nhìn huynh, sao giờ lại nói là huynh tốt nhất ta!” Tiêu Tân nhớ đến chuyện trước kia, vẫn còn chút hằn học, đương nhiên phải trêu nàng một phen.
-Hừ, người ta trước kia chẳng phải tuổi còn nhỏ, nên không biết hay sao!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Y Y đỏ lên, lắc lắc cánh tay của Tiêu Tân, dịu dàng nói.
-Bây giờ mụi rốt cục đã biết, đầu to ca ca là người tốt nhất trên thế giới này.
Hình như nàng đánh giá hắn rất cao, so với hồi xưa, thật sự là khác nhau một trời một vực. Nhưng mà, thật ra nghe thế cũng....vui vui, Tiêu Tân cũng không thèm so đo với nàng nữa.
Trong chốc lát, hai người đã trở lại Trầm Gia. Nghe nói Tiêu Tân giáo huấn tên ác bá a Bưu, trừ hậu hoạn về sau. Vợ chồng Trầm lão mừng vô cùng. Lão Trầm một bên bảo vợ đi chuẩn bị cơm, một bên thì xuống giường lò mò tìm lá trà, ngâm sẵn vào cho Tiêu Tân. Làm con gái sao có thể đứng chơi nhìn ba ba mình làm, chạy nhanh đến đè ba ba xuống giường, chạy nhanh đi pha trà.
Không bao lâu sau, mùi thơm ngào ngạt yêm dịu của trà xanh trong tay Tiêu Tân thoang thoảng bay vào mũi hắn, từ từ thưởng thức, nhịn không được bật khen.
-Đây là Bích La Xuân mới. Viên kẹo nhỏ, nhà muội cò hàng trà cực phẩm thật nha.
“Tên của người ta tên là Y Y, không được gọi viên kẹo nhỏ hoài nha!” TIểu cô nương hung hăn trừng mắt nhìn Tiêu Tân một cái.
-Yên tâm đi! Tụi mình đi về nhà thăm ba của muội cái, rồi sau đó chúng ta hãy đi tìm a Bưu, huynh cam đoan là từ nay về sau bọn chúng không dám tìm đến nhà muội làm phiền nữa.
Trầm Y Y vẫn còn nửa tin nửa ngờ, tiếp tục truy vấn.
-Đầu to ca ca, võ công của huynh thật sự lợi hại đến thế sao? Không nên mạo hiểm a, không chừng còn làm hại đến huynh nữa.
Tiêu Tân quay lại đưa tay ngắt nhẹ cái mũi của Trầm Y Y, cười lớn nói.
-Viên kẹo nhỏ nha, dám nghi ngờ đầu to ca ca à, phải phạt mới được. Hay là vầy đi, hai ta cùng đi, muội ở bên cạnh xem ca ca làm thế nào để thu thập bọn bại hoại đó.
“Đúng nha!” Trầm Y Y vỗ hai bàn tay nhỏ bé, mừng rỡ nhảy lên. Thấy Tiêu Tân tự tin như vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy cao hứng, thật muốn xem xem mấy tên làm bị thương ba ba sẽ bị ca ca đầu to “sửa” thành hình dạng như thế nào a. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ đến hồi đó, có một lần đầu to ca ca lấy một địch năm, đem mấy tên đã khi dễ tiểu bằng hữu của ca ca đánh đến chảy nước [....]. Ngay lúc này, trong lòng Trầm Y Y tràn đầy chờ mong. Trong lúc này, A Bưu cuộn mình trong nhà đánh mạc chược cả đêm, đang định bò về nhà ngủ, bỗng cảm thấy mắt trái....giựt giựt....thuận miệng hỏi.
-Tiểu cửu, con mắt trái của tao hôm nay làm *éo gì giựt giựt mãi không ngừng.
Tiểu cửu là một thằng bị ngọng, tính lại thẳng như ruột ngựa, căn bản không cần nghĩ ngợi gì nói đại.
-Bưu ca, trái giựt tai họa, phải giựt hữu tài. Huynh hôm nay không nên ra ngoài, không thôi sẽ gặp phải tai ương đổ máu.
-Tai...tai cái đầu mày, mồm quạ đen! Trong khu này, thằng nào dám chọc đến tao.
A Bưu vừa mắng vừa lấy tay kí vào đầu tiểu Cửu, đánh cho đầu óc choáng váng, nữa ngày chưa bình thường lại. Trước kia hắn đã từng có vài năm luyện “Thiết Sa Chưởng” , trong người có vài miếng võ, tuy nói cái kí này không có dùng đến khí lực. Nhưng cũng đủ làm tiểu cửu phải ngu người một hồi lâu.
Thường thì bọn lưu manh điều rất mê tính, a Bưu cũng không ngoại lệ. Trong lòng tự nhủ, phải nhanh chóng chạy đến Tam Trụ Hương vào nhà đóng cửa lại, mới cảm thấy có chút yên tâm.
“Đệch *ẹ, lão tử không tin rằng hôm nay thật sự gặp tai ương tà khí. Lão tử muốn thử xem, ai dám gây phiền toái cho lão tử?” A Bưu hùng hồn vừa nói vừa mở cửa phòng bước ra, vừa đi được một chút, bỗng thấy có một người thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt mình.
“A Bưu, lại định ra ngoài làm chuyện xấu à?” Người thanh niên trẻ tuổi mỉm cười nói, da dẻ trắng nỏn, tướng tá cao cao, đẹp trai anh tuấn khí khái hiên ngang.
“ Lão tử hôm nay đang không vui, té sang một bên!” A Bưu trong lòng đang có hỏa, gặp tên tiểu tử này nói chuyện bẩn bựa, lập tức cái mặt như cái bánh bao. Một chưởng liền bay tới. A Bưu đánh một chưởng này chính là chiêu thức –“Bát Vân Kiến Nhật”*rẽ mây ngắm mặt trời*—trong Thiết Sa Chưởng. Nếu bị một chưởng này của hắn đánh trúng, nhẹ thì mặt như hồ lô, còn nặng thì má nhìn không ra luôn. Giờ phút này, a Bưu vẫn chưa hay được trước mặt mình là một sát thần, một chưởng này chỉ dùng ba phần nội lực, đánh thẳng vào ngực đối phương.
Nhưng mà, một chưởng này của a Bưu còn chưa trứng, đã bị đối phương nắm lại. A Bưu hơi ngạc nhiên, theo bản năng đánh tiếp một chưởng bằng tay phải, lập tức hắn phát hiện ra tay mình như bị một gọng kìm bóp chặt, gắt gao khóa chặc cổ tay của hắn. Căn bản là không thể nhúc nhích.
A Bưu lập tức cảm thấy chấn động. Nhanh chân xoay ngừơi đạp ra một cước ngay giữa ngực đối phương. Nhưng lần này cũng y như thế, cước vừa ra một nữa đã bị đối phương dùng gối đỡ lấy. Má ơi cái chân, đá vào gối tên tiểu tử này giống như đá vào cục sắt vậy, toàn bộ bàn chân liền bị tê dại hẳn đi. Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng quát nhỏ, chỉ thấy tay người thanh niên nhẹ nhàng giơ lên, hắn liền bay ra xa bốn năm thứơc như một trái banh bị ném.
“Bịch!” A Bưu nặng nề rớt trên mặt đất, quăng ngã như một con chó, mắt nổ đom đóm. Không đợi hắn kịp phản ứng, trên ngực đã bị một bàn chân đạp xuống. Đối phương hơi dùng một chút lực, a Bưu lập tức gượng không nổi, thiếu chút nữa lịm đi.
“Vị đại ca này, ngươi muốn làm gì ta?” A Bưu yếu ớt lên tiếng hỏi. Thiệt là may mắn không linh nhưng xui xẽo thì linh thấy gớm. Quả nhiên là tai ương gõ đầu, thiệt là linh nghiệm. Hắn đã từng ở trong tù vài năm, chưa bao giờ nếm quả đắng như vậy, hôm nay đúng là lật thuyền trong mương mà. Người thanh niên chính là Tiêu Tân. Sau khi đi đến Trầm gia, hắn cùng với Y Y đi tìm a Bưu. Giờ phút này, tiểu nha đầu đang ở xa xa, lánh né xem náo nhiệt. Nhìn thấy đầu to ca ca nhẹ nhàng đánh gục a Bưu đại phôi đản, nàng nhịn không được chạy
Lúc này, có vài tên bước ra khỏi cổng, đúng lúc nhìn thấy cảnh a Bưu bị đập ngay trước mắt, lập tức có thằng la lên.
-Bưu ca bị đánh, nhanh đi gọi người.
Mấy tên tay chân này cũng thông minh đấy chứ, thấy đại ca a Bưu của mình bị người khác đạp chân lên người, trong lòng cũng biết người này không dễ “ chơi “ nên vội vàng đi tìm thêm viện binh.
Tiêu Tân cũng không thèm để ý, đá một cước đem a Bưu đá bay qua một bên, đứng chờ cứu viện của đối phương đến.
Bọn xã hội đen, luận về vũ lực hay tốc độ điều thuộc dạng nhất lưu. Không bao lâu sau, một đám côn đồ cầm cây, ùn ùn chạy đến.
Sói mặc dù tàn nhẫn, nhưng vẫn không thể nào địch lại "hổ". Huống chi đây chỉ là một đám ô hợp, cao lắm chỉ bò lên được cấp tiểu cầu thôi, mà Tiêu Tân lại là mãnh hổ hàng thật giá thật. Căn bản không cần chờ bọn chúng bày binh bố trận gì ráo, thịt tại chỗ, như trong trường hợp này, Tiêu Tân không nói lời thừa trực tiếp phóng tới tả xung hữu đột đấm đá túi bụi. Không đến ba phút, trên mặt đất nằm ngổn ngang gậy gộc và....người nằm, tiếng rên úi úi vang lên liên tiếp có nhịp điệu như một bài Rock and Roll.
A Bưu nằm một bên nhìn mà choáng hết cả đầu óc. Siêu nhân không địch lại nhiều người, loạn quyền đập chết lão sư phụ. Hắn cứ tưởng rằng vớ đại đến đây vài chục huynh đệ, cho dù ngươi lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị thịt đè người, nhưng không thể ngờ, người bị đè chính là huynh đệ của mình, mà đối phương ngay cả một cọng lông cũng không rụng.
Tiêu Tân xoay người lại, mỉm cười đi đến trước mặt a Bưu. A Bưu sợ đến mức tay chân điều nhũn ra. Bằng vào thân thủ của đối phương, hẳn có thể bóp chết hắn cứ như một con kiến, so với tìm đường chết, chi bằng đầu hàng giờ có vẻ tốt hơn.
-Vị...đại ca này, tiểu nhân có mắt như mù, trong lúc vô ý lỡ mạo phạm đại ca. Ngài cứ xem tiểu nhân như cái rắm đi, xin ngài thả ta ra a!
Trong mắt a Bưu ngập tràn oán hận, nhưng không thể không xuống nứơc nhỏ mà lòn cúi, hướng đối phương cầu xin. Hảo hán không so đo việc trước mắt. Chỉ cần qua được một cửa ngày hôm nay, sau này sẽ đòi nợ gấp trăm lần. Ngươi lợi hại sao, ta sẽ tìm người lợi hại hơn ngươi.
Đánh nhau náo nhiệt, mấy nhà gần đó điều bị kinh động. Nhìn thấy đám cừơng hào ác bá a Bưu bị người ta đánh thảm thương như vậy, mọi người điều vui mừng vỗ tay. Tiêu Tân cũng không thèm để ý diện mạo của mình có bị bại lộ hay không. Có cái mũ bảo hiểm là nhân viên cục an toàn quốc gia, ai dám đụng đến hắn. Huống chi chỉ là một đám côn đồ du thủ du thực này.
Ài.....!! Sau vài năm không gặp, cứ tưởng bọn chúng sẽ có chút tiến bộ, không nghĩ chẳng có tí tiến bộ nào vẫn “u như kỹ”, khởi động chưa kịp làm nóng ngừơi mà đã nằm dưới đất xếp hàng giống như cá hộp không đứng lên nỗi, thật sự là thật vọng quá đê hà....Nếu hôm nay đã đến đây, Tiêu Tân cũng không định buông tha đám người này. Nếu không trừng trị bọn họ nặng một chút, bọn này về sau chắc chắn vẫn còn gây họa nữa.
Nghe a Bưu cầu xin tha thứ, căn bản Tiêu Tân hắn không có một chút động lòng. Hắn cố tình không cần đề cập đến chuyện gia đình của Trầm Y Y, tránh một ít phiền toái cho họ. Lần trước, hắn nhất thời giận dữ đã đánh bọn ngũ long đánh cho tàn phế. Sau này nhớ lại có chút hơi quá đáng, tự nhủ về sau ra tay có chừng mực, uy hiếp là chính, tận lực không hại đến mạng sống ngừoi khác. Nếu không, lấy hành vi của “Thất nhân bang” không phải chỉ trọng thương như thế. Còn về phần thằng đại phôi đản tạt axit sunfurit thì....chết chưa hết tội, còn có thẳng chủ mưu Tả Dương Thanh ở đằng sau, thời điểm báo thù chưa đến.
Lúc này, trong đầu Tiêu Tân linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ đến một biện pháp cực kỳ tuyệt dịêu. Bọn tạp nham xã hội đen hoàn toàn sống dựa vào vũ lực, cách đối phó tốt nhất với bọn chúng tiêu trừ vũ lực. Lần trước, Tiêu Tân đối phó với tên bác sĩ kia thật sự là hơi nham hiểm. Lần này hắn quyết định lựa chọn biện pháp ôn hòa, cho nên hắn quyết định làm một mẻ khỏe suốt đời. Trước đó vài ngày, trong lúc vô tình hắn tìm được cách khống chế được nguồn năng lượng phát ra bên ngoài. Bây giờ cũng chính là lúc giết gà dùng đến dao mỗ trâu đây.
Tiêu Tân lòng vòng đến phía sau a Bưu, phóng ý thức, một luồng khí nóng màu vàng như lửa lập tức dâng lên từ đan điền, nhanh chóng truyền đến đầu ngón tay. Chỉ thấy hắn đánh ra một chưởng, mục tiêu chính là xương tỳ bà *xương vai* của a Bưu. Một luồng khí lưu chạy thẳng thành một đường, xuyên thấu qua lòng bàn tay chạy thẳng vào xương tỳ bà của a Bưu, lập tức xuyên thấu qua da thịt và bốc cháy bên trong.
“Arg~~~~!” Sau ba bốn tiếng thét thảm qua đi, làn da phía dưới ẩn ẩn màu lửa đã nhạt đi. Bất quá mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng xương tỳ bà đã bị phá hủy hơn một nữa. Nhưng bên ngoài nhìn thế nào cũng không ra được nơi đó có chuyện gì khác thường xảy ra. Từ nay về sau, chỉ cần a Bưu dùng một chút lực, xương tỳ bà sẽ đau đến thấu xương xuyên tủy, không dùng được một chút lực nào. Kể từ nay, hắn muốn làm ác cũng vô phương.
Thí nghiệm thành công trên người a Bưu, Tiêu Tân lập tức copy chiêu thức, paste lên người từng tên từng tên một...vỗ từng chưỡng từng chưỡng. Không bao lâu sau, một đám người vừa khóc vừa thét trên mặt đất đã hoàn toàn ngủ say.
Ngày hôm sau, dân cư nơi đó đã không còn nhìn thấy đám côn đồ mà thường ngày vẫn hay tác oai tác quái ấy nữa nhưng bọn họ lại được nhìn thấy một đám ma bệnh đi giữa đường. Chứng bệnh này làm cho tất cả thầy thuốc điều bó tay_thúc thủ vô sách_ không có biện pháp, tra không ra nguyên nhân bệnh, nào biết Tiêu Tân vừa làm xiếc trên người bọn chúng.
“Đầu to ca ca, không ngờ huynh lợi hại đến thế a!” Trầm Y Y chạy nhảy đến bên cạnh, hưng phấn nói.
Tiêu Tân lạnh nhạt cười nói.
-Không có gì, là do bọn họ không được lịch sự nên duyệt một chút thôi! Bây giờ thì chuyện của muội đã xong hết rồi, huynh cũng nên rời đi
“A!” Trầm Y Y kiêu lên một tiếng, chạy nhanh đến nắm tay Tiêu Tân, nũng nịu nói.
-Đầu to ca ca, huynh giúp nhà muội chuyện lớn như vậy, sao có thể nói đi là đi, tốt xấu gì cũng nên ở nhà muội dùng một bữa tối a, bằng không ba mẹ muội sẽ la muội là không biết điều á.
Tiêu Tân nhớ đến cuộc hẹn chụp ảnh với mấu thân vào buổi chiều, lắc đầu nói.
-Không được, huynh bận rồi. Sau này có cơ hội sẽ gặp lại muội sau.
“Không mà!” Tiểu cô nương cong môi lên nói, đôi mắt xinh đẹp nước mắt vòng quanh, đáng yêu vô cùng.
Thấy người đi đường quanh đây chưa rời đi, Tiêu Tân nắm tay cô bé chạy ra khỏi chổ đó, thấp giọng nói.
-Muội sao giống con nít thể, nói khóc là khóc, còn hơn cả nước suối.
-Huynh ...huynh mới nước nhiều hơn suối ấy!
Trầm Y Y trừng mắt nhìn Tiêu Tân, uy hiếp nói.
-Huynh rốt cục có đi hay không, nếu không muội khóc đó.
Ta ngất! Tiêu Tân dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu này thật giống với Hoa Phỉ Nhi, lại dùng nước mắt uy hiếp mình. Khóc tuy không gây hại được gì, nhưng nếu là do mỹ nữ khóc, lực sát thương thật sự kinh người. Xung quanh nhiều người như vậy, nếu không biết dám nghĩ mình khi dễ nàng lắm a.
“Được rồi, tiễu nãi nãi của tôi, đi là được chứ gì?”Tiêu Tân đành phải bó tay đầu hàng.
Huynh vẫn còn non lắm!” Trầm Y Y mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước đáng yêu lập tức thay đổi 360 độ như mặt trời rạng rỡ.
Tiêu Tân móc điện thoại di động ra gọi cho mẫu thân, báo cho mẫu thân biết hiện giờ có việc, sau khi giải quyết xong sẽ đến trường tìm mẫu thân, sau đó hắn nhìn Trầm Y Y nói.
-Tiểu nha đầu, vừa lòng muội chưa?
Trâm Y Y gật gật đầu, trên mặt cười tươi như hoa.
-Đầu to ca ca tốt với muội nhất!
“Đúng không đó? Huynh nhớ rõ hồi đó có con nhóc nào đó ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm nhìn huynh, sao giờ lại nói là huynh tốt nhất ta!” Tiêu Tân nhớ đến chuyện trước kia, vẫn còn chút hằn học, đương nhiên phải trêu nàng một phen.
-Hừ, người ta trước kia chẳng phải tuổi còn nhỏ, nên không biết hay sao!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Y Y đỏ lên, lắc lắc cánh tay của Tiêu Tân, dịu dàng nói.
-Bây giờ mụi rốt cục đã biết, đầu to ca ca là người tốt nhất trên thế giới này.
Hình như nàng đánh giá hắn rất cao, so với hồi xưa, thật sự là khác nhau một trời một vực. Nhưng mà, thật ra nghe thế cũng....vui vui, Tiêu Tân cũng không thèm so đo với nàng nữa.
Trong chốc lát, hai người đã trở lại Trầm Gia. Nghe nói Tiêu Tân giáo huấn tên ác bá a Bưu, trừ hậu hoạn về sau. Vợ chồng Trầm lão mừng vô cùng. Lão Trầm một bên bảo vợ đi chuẩn bị cơm, một bên thì xuống giường lò mò tìm lá trà, ngâm sẵn vào cho Tiêu Tân. Làm con gái sao có thể đứng chơi nhìn ba ba mình làm, chạy nhanh đến đè ba ba xuống giường, chạy nhanh đi pha trà.
Không bao lâu sau, mùi thơm ngào ngạt yêm dịu của trà xanh trong tay Tiêu Tân thoang thoảng bay vào mũi hắn, từ từ thưởng thức, nhịn không được bật khen.
-Đây là Bích La Xuân mới. Viên kẹo nhỏ, nhà muội cò hàng trà cực phẩm thật nha.
“Tên của người ta tên là Y Y, không được gọi viên kẹo nhỏ hoài nha!” TIểu cô nương hung hăn trừng mắt nhìn Tiêu Tân một cái.
/91
|