Vừa ra khỏi cửa, Khang Mẫn không đi tiếp được nữa, nàng thấy ở phía cuối hành lang u ám, một thân ảnh cô độc đang đứng lẻ loi. Dáng người cao cao, giống y như xưa, không khác nhau nữa điểm. Bao lần mộng tưởng đêm khuya, bao nhiêu lần bồi hồi trong thổn thức, nàng cứ nghĩ rằng người trong lòng đã chết, không ngờ rằng người ấy vẫn sống, đang xuất hiện trước mắt mình.
Tiêu Tân cầm trong tay một điều thuốc đang cháy dở, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ. Hắn không hút, để mặc cho đốm hồng quang của điếu thuốc lóe lên từng hồi theo từng cơn gió. Ở một nơi nào đó xa xa vọng đến tiếng hát của Châu Kiệt Luân bài , thật hợp với tâm trạng lúc này của hắn, ưu thương và cô tịch. Âm ca trầm thấp và truyền cảm, kỷ niệm năm nào từng hồi khơi dậy trong trí óc hắn, giống như một bộ phim quay chậm, từ từ chiếu lại, như khắc cốt ghi tâm, đến giờ vẫn không thể quên được.
http://youtube.com/watch?v=p4ptab5sACI
~~Bên song cửa sổ ngọn đèn cô độc nặng nỗi biệt ly,
Đừng sau song cửa anh tự dối em vẫn chưa rời
Về thăm chốn cũ gặp tiết trăng tròn sao càng quạnh hiu.
Giữa đêm tỉnh giấc đến ngọn nến cũng không đành lòng trách móc anh.
Chân trời góc bể một đời phiêu bạc, nỗi ấy thật quá xót xa..Chỉ còn rượu làm ấm những ký ức và nỗi tương tư guộc gầy.
Nước chảy về đông, năm tháng đã qua đi nào dễ lấy lại?
Mùa hoa chín chỉ một lần thôi, anh đã lỡ mất rồi.
Tiếng tì bà ai tầu lên khúc Đông Phong Phá.
Trên tường cũ dấu vết tháng năm rơi rụng, rồi ngày cũ chợt hiện lại.
Anh nhớ năm ấy chúng ta còn nhỏ lắm,
Mà nay tiếng cầm xa xôi cùng nỗi mong chờ của anh, em đã từng nghe.
Tiếng tì bà ai tấu lên khúc Đông Phong Phá,
Lá phong nhuộm đỏ cả hồi kết anh đã thấy rồi.
Ngoài hàng rào kia con đường cũ ngày nào anh dắt tay em qua,
Ở nơi ấy khói hoang cỏ dại, mà sao trầm mặc nên khúc biệt ly.
Tiếng tì bà ai tấu lên khúc Đông Phong Phá,
Lá Phong nhuộm đỏ cả hồi kết anh đã trông thấy rồi.
Ngoài hàng rào kia con đường cũ ngày nào anh dắt tay em qua,
Ở nơi ấy khói hoang cỏ dại, mà sao trầm mặc nên khúc biệt ly.
~~”
Tiêu Tân vẫn không thể tin, mình vẫn còn có thể gặp lại được Khang Mẫn. Hắn vẫn nghĩ, thời gian trôi qua, vết thương đã chôn chặt trong đáy lòng đã lành không còn đau nhói. Nhưng thật không ngờ, ngay khi nhìn thấy Khang Mẫn, hắn cũng đã biết mình thật sự đã sai lầm, hơn nữa sai lầm thật sự quá lớn. Bởi vì hắn phát hiện, mặc dù trong tim đã có Mộ Dung Thanh Tư, hắn vẫn còn yêu Khang Mẫn...vẫn chưa từng quên đi hình bóng năm nào.
Phía sau vang lên âm thanh nho nhỏ của từng tiếng bước chân, như từng trận sóng gợn trong màn đêm u ám, thân hình Tiêu Tân chợt run lên. Không cần quay lại. Hắn cũng có thể đoán được người đang tiến đến là ai. Tiếng chân quen thuộc kia vẫn nhẹ nhàng êm ái như cũ, vẫn là cô nàng đã từng múa trong đội văn nghệ ở hội diễn hồi tám năm trước.
“Tiểu Sở!” Khang Mẫn gọi nhẹ, cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đôi mắt xinh đẹp si ngốc nhìn thân ảnh đứng cách đó không xa.
Tiêu Tân chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn về gương mặt quen thuộc khi xưa. Khóe môi mấp máy, không nói ra được lời nào.
Đúng thế! Hiện giờ hắn nên nói gì? Chào hỏi, hỏi nàng mấy năm nay sống có tốt không? Hay là nói chuyện phiếm vài câu, không có một chút ý tưởng nào cả. Nói gì cho nó có ý có nghĩa bây giờ?Mà... Mình cùng nàng đã trở nên xa lạ đến như thế từ khi nào?
Tiêu Tân vô số lần tưởng tượng ra tình huống hai ngừơi sẽ gặp lại nhau, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác. Hôm qua, lúc gặp lại nhau, hắn đã theo bản năng che dấu thân phận thật sự của mình. Hôm nay, lại gặp nhau, nhưng hắn không còn trốn tránh được nữa.
Người có thăng trầm, trăng có lúc tròn lúc khuyết. Anh và em đã có duyên gặp được nhau, vì sao lại tạo ra vô vàn tổn thương cùng mất mát?
“Tiểu Sở, Anh vẫn không muốn gặp em?” Khang Mẫn nghẹn ngào hỏi.
Tiêu Tân không trả lời được, trong lòng chua xót nhói lên từng cơn. Người đã từng là người yêu đang đứng trước mặt mình. Nhưng hắn vẫn không biết phải trả lời như thế nào? Thời gian là phương thuốc thần tiên để chữa lành vết thương tình, những lời này không sai. Lúc này, hắn mới biết được mình...không “hận” Khang Mẫn, nếu còn thì chỉ còn lại một loại tình cảm không hiễu rõ, một loại tình cảm phai nhạt theo thời gian một cách bất đắc dĩ.
Đã hơn một năm không gặp, Khang Mẫn vẫn đẹp như xưa. Nàng mặc áo cưới, lại càng mĩ lệ hơn vạn phần, ánh mắt lấp lánh lệ quang. Trong mắt ngập tràn ai oán. Giống như đôi mắt kia đang cất giữ hàng vạn điều ủy khuất và tưởng nhớ.
Khang Mẫn cắn môi, nói tiếp.
-Sao anh khong trả lời em?
Trong ánh mắt Tiêu Tân lộ ra vẻ đau đớn. Nhưng trong tim lại thầm mong mình hãy cứng rắn hơn, âm thanh bình thản nói.
-Chúng ta còn nên gặp mặt nhau hay sao?
Nghe được câu trả lời, Khang Mẫn mắt tối xầm lại, xuýt ngất lần nữa. Nàng cố trụ đứng thẳng thân mình, ánh mắt kiên định nhìn hắn, gằn từng tiếng nói.
-Em chỉ muốn nói với anh một câu nói đó chính là, em Khang Mẫn trước đến nay chưa bao giờ có lỗi với anh.
Nói xong, Khang Mẫn rốt cục không nhịn được đau đớn và ủy khuất trong lòng, đôi mắt nhắm lại, tiếng nấc vang lên, nàng khóc lớn xoay người chạy nhanh về phía cầu thang.
Nghe xong, Tiêu Tân cả người ngây ngốc. Điều này sao có thể? Hôm đó rõ ràng mình tận mắt nhìn thấy, tại sao nàng lại nói như thế?
“Sở nhi, con đang làm gì đó?” Bên tai vang lên tiếng gọi của mẫu thân, mang Tiêu Tân từ trong ngây ngốc tỉnh lại.
Mai Lâm tâm tình bất an nhìn con trai nói.
-Con vừa rồi nói gì với tiểu Mẫn, làm con bé thương tâm như vậy?
Vẻ mặt Tiêu Tân ngập tràn mất mác, nhưng miệng lại trả lời.
-Không có gì, con và cô ấy chia tay đã lâu, còn gì để mà thương tâm.
Mai Lâm đưa tay đẩy đẩy Tiêu Tân, lớn tiếng nói.
-Đứa con ngốc, mặc kệ hai đứa có chuyện gì hiểu lầm, con mau mau ra ngoài tìm nó. Một đứa con gái chạy ra ngoài ban đêm ban hôm thế này, nếu có chuyện gì không may xảy ra thì sao?
“Gặp chuyện không may?” Nghe mẫu thân nói những lời này, thân hình Tiêu Tân đột nhiên chấn động. Đúng vậy, hai người đã từng là người yêu một thời gian, nếu Khang Mẫn xảy ra chuyện không may, mình sẽ sống an tâm được hay sao.
Tiêu Tân liền chạy nhanh ra ngoài, chạy....chạy thật nhanh. Nhưng bóng đêm mờ mịt, biết đi đâu để tìm nàng bây giờ?
Cố gắng thật cố gắng, chạy chạy mãi, không biết tìm bao lâu, Tiêu Tân rốt cục cũng dừng lại. Trước mắt hắn xuất hiện một cái cầu, bỗng hắn hoảng hốt phát hiện trên đó có một bóng đen, trái tim hắn như bị thắt chặc lại.
“Trời, đó là Khang Mẫn, nàng thật sự đã đến nơi này!” Tiêu Tân nhớ đến trước đây Khang Mẫn đã từng nói, nếu sau này Tiêu Tân có lỗi với nàng, nàng sẽ nhảy xuống từ cây cầu này.
Ngay lúc này, Tiêu Tân gần như phát điên, sắp bị người mình từng yêu chọc giận phát điên. Rõ ràng là cô ta có lỗi với mình, dựa vào cái gì để leo lên cây cầu đó? Chẳng lẽ cô muốn dùng cách này để trừng phạt tôi?
Tiêu Tân cũng không thèm quản ai đúng ai sai nữa. Hắn chỉ biết nếu mình không lập tức đến đó, nhất định sẽ hối hận cả đời.
“Cô không được làm điều dại dột, Cô vạn lần không được nhảy, tôi còn có chuyện muốn hỏi Cô!” Tiêu Tân vừa thì thào tự nói, vừa đi nhanh lên cầu, hắn không dám chạy vội, cũng không dám lớn tiếng la lên, sợ rằng mình sẽ làm cho cô ấy hết hồn.
Gần, còn hai mươi thước, mười thước, năm thước, hai thước, lúc Tiêu Tân gần đến đối phương/
Bỗng.........
Thân ảnh kia đột nhiên nhảy xuống.
“Khang~~~~~Mẫn!” Nhìn thân ảnh kia không ngừng thu nhỏ lại, trong đầu Tiêu Tân trống rỗng, trong đầu chỉ vang lên một câu nói.
-Phải cứu, cứu cô ấy.
Hắn lập tức nhảy xuống.
“Bõm!!”””Bõm!!” Hai người một trước một sau rớt xuống sông.
Cây cầu cao khoảng mười thước hơn, từ trên nhảy xuống cũng giống như nhảy từ lầu năm nhảy xuống. Tuy rằng ở dưới là nước sông, nhưng ở độ cao như thế mà nhảy xuống cảm giác nhất định không dễ chịu gì cho cam.
Nhảy xuống sông, trong nháy mắt Tiêu Tân toàn thân đau nhức một trận, không đợi hắn ngoi lên khỏi mặt nước, đã bị dòng nước chảy xiết bao phủ thân mình đẩy ra xa hơn mười thước, không còn biết phương hướng. Sông cuối thu nước lạnh thấu xương, người bình thường làm sao chịu được. Trong lòng nóng như lửa đốt, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, không ngừng bơi về phía trước, vận khởi thị lực nhìn lên trên sông tìm kiếm, tìm Khang Mẫn. Một lần, lại một lần lặn vào trong nước, đến khi hết hơi mới trồi lên, hít một hơi, lại lặn xuống.
Nhưng, tìm kiếm như thế giống như mò kim đáy biển. Nhiều lần thất bại, Tiêu Tân dần cảm thấy tuyệt vọng. Ngay khi hắn muốn buông tha, bỗng....xa xa có một cái gì đó đang trôi lập lờ, lập tức hắn dùng tất cả sức bình sinh bơi nhanh qua đó.
Cuối cùng, Tiêu Tân đã bắt được bóng đen kia, quả nhiên là thân thể của một người. Hắn không cần biết đây có phải là Khang Mẫn hay không, chỉ có thể hy vọng không ngừng.
Dòng sông không lớn, nhưng dòng nước chảy xiết vô cùng. Tiêu Tân dùng một tay khoác vào cổ nạn nhân từ phía sau, liểu mạng bơi nhanh vào bờ, liên tiếp nhiều lần thất bại. Đến tận lần thứ năm, hắn mới ổn định được cơ thể, sau đó cẩn thận từng bước leo lên.
Lên đến nơi Tiêu Tân mệt đến ngất ngư, cũng không ngừng lại, hắn vẫn tiếp tục đi. Thở hổn hển một lúc, hắn ra sức ôm người nọ, nghiêng ngã lão đão leo lên bờ cát.
Tiêu Tân cầm trong tay một điều thuốc đang cháy dở, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ. Hắn không hút, để mặc cho đốm hồng quang của điếu thuốc lóe lên từng hồi theo từng cơn gió. Ở một nơi nào đó xa xa vọng đến tiếng hát của Châu Kiệt Luân bài , thật hợp với tâm trạng lúc này của hắn, ưu thương và cô tịch. Âm ca trầm thấp và truyền cảm, kỷ niệm năm nào từng hồi khơi dậy trong trí óc hắn, giống như một bộ phim quay chậm, từ từ chiếu lại, như khắc cốt ghi tâm, đến giờ vẫn không thể quên được.
http://youtube.com/watch?v=p4ptab5sACI
~~Bên song cửa sổ ngọn đèn cô độc nặng nỗi biệt ly,
Đừng sau song cửa anh tự dối em vẫn chưa rời
Về thăm chốn cũ gặp tiết trăng tròn sao càng quạnh hiu.
Giữa đêm tỉnh giấc đến ngọn nến cũng không đành lòng trách móc anh.
Chân trời góc bể một đời phiêu bạc, nỗi ấy thật quá xót xa..Chỉ còn rượu làm ấm những ký ức và nỗi tương tư guộc gầy.
Nước chảy về đông, năm tháng đã qua đi nào dễ lấy lại?
Mùa hoa chín chỉ một lần thôi, anh đã lỡ mất rồi.
Tiếng tì bà ai tầu lên khúc Đông Phong Phá.
Trên tường cũ dấu vết tháng năm rơi rụng, rồi ngày cũ chợt hiện lại.
Anh nhớ năm ấy chúng ta còn nhỏ lắm,
Mà nay tiếng cầm xa xôi cùng nỗi mong chờ của anh, em đã từng nghe.
Tiếng tì bà ai tấu lên khúc Đông Phong Phá,
Lá phong nhuộm đỏ cả hồi kết anh đã thấy rồi.
Ngoài hàng rào kia con đường cũ ngày nào anh dắt tay em qua,
Ở nơi ấy khói hoang cỏ dại, mà sao trầm mặc nên khúc biệt ly.
Tiếng tì bà ai tấu lên khúc Đông Phong Phá,
Lá Phong nhuộm đỏ cả hồi kết anh đã trông thấy rồi.
Ngoài hàng rào kia con đường cũ ngày nào anh dắt tay em qua,
Ở nơi ấy khói hoang cỏ dại, mà sao trầm mặc nên khúc biệt ly.
~~”
Tiêu Tân vẫn không thể tin, mình vẫn còn có thể gặp lại được Khang Mẫn. Hắn vẫn nghĩ, thời gian trôi qua, vết thương đã chôn chặt trong đáy lòng đã lành không còn đau nhói. Nhưng thật không ngờ, ngay khi nhìn thấy Khang Mẫn, hắn cũng đã biết mình thật sự đã sai lầm, hơn nữa sai lầm thật sự quá lớn. Bởi vì hắn phát hiện, mặc dù trong tim đã có Mộ Dung Thanh Tư, hắn vẫn còn yêu Khang Mẫn...vẫn chưa từng quên đi hình bóng năm nào.
Phía sau vang lên âm thanh nho nhỏ của từng tiếng bước chân, như từng trận sóng gợn trong màn đêm u ám, thân hình Tiêu Tân chợt run lên. Không cần quay lại. Hắn cũng có thể đoán được người đang tiến đến là ai. Tiếng chân quen thuộc kia vẫn nhẹ nhàng êm ái như cũ, vẫn là cô nàng đã từng múa trong đội văn nghệ ở hội diễn hồi tám năm trước.
“Tiểu Sở!” Khang Mẫn gọi nhẹ, cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đôi mắt xinh đẹp si ngốc nhìn thân ảnh đứng cách đó không xa.
Tiêu Tân chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn về gương mặt quen thuộc khi xưa. Khóe môi mấp máy, không nói ra được lời nào.
Đúng thế! Hiện giờ hắn nên nói gì? Chào hỏi, hỏi nàng mấy năm nay sống có tốt không? Hay là nói chuyện phiếm vài câu, không có một chút ý tưởng nào cả. Nói gì cho nó có ý có nghĩa bây giờ?Mà... Mình cùng nàng đã trở nên xa lạ đến như thế từ khi nào?
Tiêu Tân vô số lần tưởng tượng ra tình huống hai ngừơi sẽ gặp lại nhau, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác. Hôm qua, lúc gặp lại nhau, hắn đã theo bản năng che dấu thân phận thật sự của mình. Hôm nay, lại gặp nhau, nhưng hắn không còn trốn tránh được nữa.
Người có thăng trầm, trăng có lúc tròn lúc khuyết. Anh và em đã có duyên gặp được nhau, vì sao lại tạo ra vô vàn tổn thương cùng mất mát?
“Tiểu Sở, Anh vẫn không muốn gặp em?” Khang Mẫn nghẹn ngào hỏi.
Tiêu Tân không trả lời được, trong lòng chua xót nhói lên từng cơn. Người đã từng là người yêu đang đứng trước mặt mình. Nhưng hắn vẫn không biết phải trả lời như thế nào? Thời gian là phương thuốc thần tiên để chữa lành vết thương tình, những lời này không sai. Lúc này, hắn mới biết được mình...không “hận” Khang Mẫn, nếu còn thì chỉ còn lại một loại tình cảm không hiễu rõ, một loại tình cảm phai nhạt theo thời gian một cách bất đắc dĩ.
Đã hơn một năm không gặp, Khang Mẫn vẫn đẹp như xưa. Nàng mặc áo cưới, lại càng mĩ lệ hơn vạn phần, ánh mắt lấp lánh lệ quang. Trong mắt ngập tràn ai oán. Giống như đôi mắt kia đang cất giữ hàng vạn điều ủy khuất và tưởng nhớ.
Khang Mẫn cắn môi, nói tiếp.
-Sao anh khong trả lời em?
Trong ánh mắt Tiêu Tân lộ ra vẻ đau đớn. Nhưng trong tim lại thầm mong mình hãy cứng rắn hơn, âm thanh bình thản nói.
-Chúng ta còn nên gặp mặt nhau hay sao?
Nghe được câu trả lời, Khang Mẫn mắt tối xầm lại, xuýt ngất lần nữa. Nàng cố trụ đứng thẳng thân mình, ánh mắt kiên định nhìn hắn, gằn từng tiếng nói.
-Em chỉ muốn nói với anh một câu nói đó chính là, em Khang Mẫn trước đến nay chưa bao giờ có lỗi với anh.
Nói xong, Khang Mẫn rốt cục không nhịn được đau đớn và ủy khuất trong lòng, đôi mắt nhắm lại, tiếng nấc vang lên, nàng khóc lớn xoay người chạy nhanh về phía cầu thang.
Nghe xong, Tiêu Tân cả người ngây ngốc. Điều này sao có thể? Hôm đó rõ ràng mình tận mắt nhìn thấy, tại sao nàng lại nói như thế?
“Sở nhi, con đang làm gì đó?” Bên tai vang lên tiếng gọi của mẫu thân, mang Tiêu Tân từ trong ngây ngốc tỉnh lại.
Mai Lâm tâm tình bất an nhìn con trai nói.
-Con vừa rồi nói gì với tiểu Mẫn, làm con bé thương tâm như vậy?
Vẻ mặt Tiêu Tân ngập tràn mất mác, nhưng miệng lại trả lời.
-Không có gì, con và cô ấy chia tay đã lâu, còn gì để mà thương tâm.
Mai Lâm đưa tay đẩy đẩy Tiêu Tân, lớn tiếng nói.
-Đứa con ngốc, mặc kệ hai đứa có chuyện gì hiểu lầm, con mau mau ra ngoài tìm nó. Một đứa con gái chạy ra ngoài ban đêm ban hôm thế này, nếu có chuyện gì không may xảy ra thì sao?
“Gặp chuyện không may?” Nghe mẫu thân nói những lời này, thân hình Tiêu Tân đột nhiên chấn động. Đúng vậy, hai người đã từng là người yêu một thời gian, nếu Khang Mẫn xảy ra chuyện không may, mình sẽ sống an tâm được hay sao.
Tiêu Tân liền chạy nhanh ra ngoài, chạy....chạy thật nhanh. Nhưng bóng đêm mờ mịt, biết đi đâu để tìm nàng bây giờ?
Cố gắng thật cố gắng, chạy chạy mãi, không biết tìm bao lâu, Tiêu Tân rốt cục cũng dừng lại. Trước mắt hắn xuất hiện một cái cầu, bỗng hắn hoảng hốt phát hiện trên đó có một bóng đen, trái tim hắn như bị thắt chặc lại.
“Trời, đó là Khang Mẫn, nàng thật sự đã đến nơi này!” Tiêu Tân nhớ đến trước đây Khang Mẫn đã từng nói, nếu sau này Tiêu Tân có lỗi với nàng, nàng sẽ nhảy xuống từ cây cầu này.
Ngay lúc này, Tiêu Tân gần như phát điên, sắp bị người mình từng yêu chọc giận phát điên. Rõ ràng là cô ta có lỗi với mình, dựa vào cái gì để leo lên cây cầu đó? Chẳng lẽ cô muốn dùng cách này để trừng phạt tôi?
Tiêu Tân cũng không thèm quản ai đúng ai sai nữa. Hắn chỉ biết nếu mình không lập tức đến đó, nhất định sẽ hối hận cả đời.
“Cô không được làm điều dại dột, Cô vạn lần không được nhảy, tôi còn có chuyện muốn hỏi Cô!” Tiêu Tân vừa thì thào tự nói, vừa đi nhanh lên cầu, hắn không dám chạy vội, cũng không dám lớn tiếng la lên, sợ rằng mình sẽ làm cho cô ấy hết hồn.
Gần, còn hai mươi thước, mười thước, năm thước, hai thước, lúc Tiêu Tân gần đến đối phương/
Bỗng.........
Thân ảnh kia đột nhiên nhảy xuống.
“Khang~~~~~Mẫn!” Nhìn thân ảnh kia không ngừng thu nhỏ lại, trong đầu Tiêu Tân trống rỗng, trong đầu chỉ vang lên một câu nói.
-Phải cứu, cứu cô ấy.
Hắn lập tức nhảy xuống.
“Bõm!!”””Bõm!!” Hai người một trước một sau rớt xuống sông.
Cây cầu cao khoảng mười thước hơn, từ trên nhảy xuống cũng giống như nhảy từ lầu năm nhảy xuống. Tuy rằng ở dưới là nước sông, nhưng ở độ cao như thế mà nhảy xuống cảm giác nhất định không dễ chịu gì cho cam.
Nhảy xuống sông, trong nháy mắt Tiêu Tân toàn thân đau nhức một trận, không đợi hắn ngoi lên khỏi mặt nước, đã bị dòng nước chảy xiết bao phủ thân mình đẩy ra xa hơn mười thước, không còn biết phương hướng. Sông cuối thu nước lạnh thấu xương, người bình thường làm sao chịu được. Trong lòng nóng như lửa đốt, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, không ngừng bơi về phía trước, vận khởi thị lực nhìn lên trên sông tìm kiếm, tìm Khang Mẫn. Một lần, lại một lần lặn vào trong nước, đến khi hết hơi mới trồi lên, hít một hơi, lại lặn xuống.
Nhưng, tìm kiếm như thế giống như mò kim đáy biển. Nhiều lần thất bại, Tiêu Tân dần cảm thấy tuyệt vọng. Ngay khi hắn muốn buông tha, bỗng....xa xa có một cái gì đó đang trôi lập lờ, lập tức hắn dùng tất cả sức bình sinh bơi nhanh qua đó.
Cuối cùng, Tiêu Tân đã bắt được bóng đen kia, quả nhiên là thân thể của một người. Hắn không cần biết đây có phải là Khang Mẫn hay không, chỉ có thể hy vọng không ngừng.
Dòng sông không lớn, nhưng dòng nước chảy xiết vô cùng. Tiêu Tân dùng một tay khoác vào cổ nạn nhân từ phía sau, liểu mạng bơi nhanh vào bờ, liên tiếp nhiều lần thất bại. Đến tận lần thứ năm, hắn mới ổn định được cơ thể, sau đó cẩn thận từng bước leo lên.
Lên đến nơi Tiêu Tân mệt đến ngất ngư, cũng không ngừng lại, hắn vẫn tiếp tục đi. Thở hổn hển một lúc, hắn ra sức ôm người nọ, nghiêng ngã lão đão leo lên bờ cát.
/91
|