Tiêu Tân Trầm Mặc, một hồi lâu sau rốt cục hắn cũng mở lời.
-Khang Mẫn, anh xin lỗi, trước giờ anh đã hiểu lầm em, em có thể tha thứ cho anh không?
Khang Mẫn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói.
-Em đã hiểu ra. Hiểu lầm thì sao, tha thứ như thế nào, cũng điều như nhau cả thôi mà.
“Em thật sự đã tha thứ cho anh sao?” Tiêu Tân nghe nàng trả lời xuôi theo có vẻ đã thả lỏng tâm tình, hắn vội vàng hỏi.
Khang Mẫn thở dài một hơi, đôi mi cong dài buông xuống, trong lòng hơi có chút ảm đạm. Một lúc sau, nàng thỏ thẻ nói.
-Anh không phải đã có người yêu rồi hay sao?
Nghe nàng nói thế, Tiêu Tân cảm thấy hốt hoảng. Vấn đề này quá bất ngờ, làm cho hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Tân, Khang Mẫn lập tức hiểu ra mọi chuyện, cười khổ nói.
-Em sớm đã đoán được, chẳng qua chỉ muốn lừa gạt con tim mình mà thôi. Người yêu của anh nhất định rất đẹp, cô ấy tên là gì?
“Khang Mẫn, em.....” Tiêu Tân thấy nàng bình tĩnh đến dọa người, nhìn trân trối nàng.
Đôi mắt đẹp của Khang Mẫn nháy nháy, có vẻ oán trách liếc Tiêu Tân một cái, khẽ cười nói.
-Em dù sao cũng từng là người yêu cũ của anh, vẫn muốn biết rằng một năm nay anh ra sao, chẳng lẽ không được hay sao?
Trong lòng Tiêu Tân cảm thấy ngập tràn áy náy. Bởi vì hắn hiểu lầm, đã làm tổn thương đến nàng! Nghe nàng nói. Nhìn đôi mắt xinh đang mở to, Tiêu Tân như được thấy lại nàng của ngày xưa. Dường như cô gái hoạt bát đáng yêu của ngày xưa đã trở lại.
Trầm ngâm một lúc, Tiêu Tân nói.
-Nàng tên là Mộ Dung Thanh Tư.
Khang Mẫn thầm đọc vài lần, mỉm cười nói.
-Tên thật đẹp, có lẽ nàng cũng đẹp như tên của nàng.
Sau đó, nàng đột nhiên thay đổi chủ đề.
-Tiểu Sở. Anh cảm thấy em đẹp, hay là nàng đẹp.
Ách! Tiêu Tân há miệng to đủ nhét một quả trứng...đà điểu, trên trán toát mồ hôi. Thấy nàng vẫn đang chăm chú nhìn mình, hắn đành phải cắn môi trả lời.
-Hai người điều rất đẹp.
“Không được, em muốn biết ai xinh đẹp hơn.” Khang Mẫn tiếp tục truy hỏi.
Đầu Tiêu Tân to như cái đấu, nghẹn nữa ngày, rốt cục cũng trả lời.
-Lúc ở bên nàng ấy, anh cảm thấy nàng xinh đẹp. Nhưng giờ anh được gặp lại em, anh lại cảm thấy em rất đẹp.
Khang Mẫn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười nói.
-Coi như bỏ qua cho anh! Đã lâu không gặp. Anh đẹp trai hắn ra, không ngờ miệng lưỡi cũng trơn tru hơn xưa.
Anh không phải bị em ép hay sao? Trong lòng Tiêu Tân cảm thấy buồn bực.
Khang Mẫn hỏi tiếp.
-Bây giờ, anh có thể kể chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian anh rời đi được không. Em nghĩ, em cũng muốn biết vì sao anh sống lại được?
Thế nên, Tiêu Tân sắp xếp lại từ ngữ, kể lại mọi chuyện từ lúc hồi sinh tìm được đường sống trong chỗ chết đến lúc vào được đại học, Dẫn dắt theo ngôn từ trần thuật của mình, khuôn mặt biến hóa theo từng hoàn cảnh. Từ lúc hắn quen Mộ Dung Thanh Tư đến khi yêu nhau điều kể ra. Trừ bỏ việc gia nhập cục an toàn quốc gia hắn không nói thì ngay cả việc hắn có dị năng hắn cũng nói cho nàng biết.
Không biết vì sao, những lời này nói ra, Tiêu Tân cảm thấy một cảm giác thoải mái mà trước đây chưa từng xuất hiện, sự đè nén trong nội tâm từ từ được gải khai.
Nghe Tiêu Tân kể xong, Khang Mẫn nhẹ giọng hỏi.
-Anh đã dùng dị năng để cứu sống em?
Tiêu Tân gật đầu nói.
-May mắn là anh làm được, nếu không thật sự anh không thể tha thứ cho chính mình.
Khang Mẫn lại hỏi.
-Anh đã kể việc anh có được dị năng cho bạn hay người nhà biết hay chưa?
Tiêu Tân lắc đầu, hắn cũng cẩm thấy có chút khó hiễu và kỳ lạ.
Khang Mẫn mở to hai mắt. Tiếp tục hỏi.
-Ngay cả người yêu mỹ nữ lão sư của anh cũng không biết hay sao?
Tiêu Tân thành thật trả lời.
-Anh sợ làm nàng sợ, chỉ nói là anh có học chút nội công.
Khang Mẫn bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Lại tiếp tục hỏi.
-Nếu như vậy, anh vì sao lại nói cho em biết, không sợ em tiết lộ hay gì sao?
Ách! Tiêu Tân theo thói quen sờ sờ mũi, thành thật nói.
-Anh cũng không biết vì sao, chỉ là anh muốn kể hết mọi chuyện cho em biết.
“Đúng không đó?” Khang Mẫn nói xong thì gật đầu, sau đó ngồi dậy, nhìn Tiêu Tân nói.
-Anh đi giúp em làm thủ tục xuất viện!
“A!” Tiêu Tân lập tức ngây ngốc.
-Em còn chưa hết bệnh đâu!
Khang Mẫn xuống giường, nhổ kim tiêm trên tay xuống, làm như không có chuyện gì nói.
-Em khỏe rồi. Còn nằm ở đây làm gì! Còn nữa. Anh không cảm thấy đói bụng sao? Nếu anh không cảm thấy đói bụng thì anh ở đây đi. Em đói rồi, em đi đây.
***********
Sau khi Khang Mẫn ăn hai chén cơm, vỗ vỗ bụng, tuyên bố mình đã no, hơn nữa nàng còn tinh nghịch le lưỡi.
Trong lòng Tiêu Tân thầm buồn cười, đối với hành động và biểu hiện của nàng cực kỳ buồn bực. Hôm qua nàng còn đòi sống đòi chết, lại còn khóc lớn ở khách sạn đến nỗi bị sốt vào bệnh viện, sao chỉ trong chốc lát nàng lại lập tức khỏe ra thế này. Nhìn nàng vui vẻ, tràn đầy sinh lực, nào giống với một người vừa trải qua sinh tử bệnh.
Con gái, thật sự là khó hiễu đến chết, Tiêu Tân vắt óc ra suy nghĩ nữa ngày, cũng không thể nào hiểu được, cuối cùng cũng phải buông tha không thèm nghĩ nữa.(TG:ai cũng nói thế...điều này không cần bàn cãi__Con gái...hiểu được chết liền)
Ăn xong cơm chiều, hai người sánh vai cùng nhau đi dạo trên phố. Khang Mẫn hỏi.
-Tiểu Sở, ngày mai anh có chuyện gì bận hay sao?
Lúc xuất viện, nàng cùng Tiêu Tân về khách sạn thu dọn đồ, nàng khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp động lòng người khi trước nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt hơi tái nhợt vì bệnh của mình.
Tiêu Tân hơi thất thần, trả lời.
-Anh chỉ trở về được hai ngày, chuyện quan trọng chưa xử lí xong. Anh đã dự định là hôm nay sẽ đi tìm người, nếu không tìm được có lẽ...phải đi nơi khác tìm.
“Phải không?” Tâm trạng Khang Mẫn đột nhiên ảm đạm. Một lúc sau, nàng đột nhiên nói.
-Anh có thể đáp ứng một yêu cầu của em không?
Tiêu Tân gật đầu nói.
-Em nói đi! Chỉ cần anh làm được, anh sẽ đáp ứng.
Khang Mẫn nói.
-Anh cần phải lo, chuyện này rất dễ. Ngày mai anh đừng đi được không, hãy...ở bên em một ngày.
“Sao?” Tiêu Tân im lặng, một lúc sau hắn gật đầu nói:”Được!” Những áy náy hổ thẹn đối với Khang Mẫn, chỉ một ngày ngắn ngủi liệu có thể bồi thường được hay không? Hắn có thể giúp Khang Mẫn làm gì? Tiêu Tân thật sự không biết.
Tâm trạng Tiêu Tân lúc này rất phức tạp. Bất tri bất giác, hắn cảm thấy hắn thiếu nợ người khác càng ngày càng nhiều. Chưa trả hiếu cho mẹ, chưa bù đắp công ơn nuôi dưỡng của nàng. Cũng bởi vì hắn không cẩn thận, làm Lâm Hiểu Nặc bị thương, vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Lại làm cho Khang Mẫn thiệt thòi, không biết phải bù đắp như ra sao? Nhân tình nặng tựa thái sơn, Tiêu Tân không biết phải làm thế nào cho đúng.
Khang Mẫn nói tiếp.
-Đêm nay anh có về nhà không?
Tiêu Tân gật gật đầu, trong ánh mắt Khang Mẫn ánh lên một thia thất vọng, miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng nói.
-Như thế cũng tốt, giờ anh đưa em về nhà nha!
Nửa tiếng sau, Tiêu Tân đã đưa Khang Mẫn đến dưới nhà nàng. Khang Mẫn bước lên hàng hiên, nhìn hắn vẫy tay. Vì Khang Mẫn đang đứng ở lầu một, sau khi nhìn thấy đèn trong phòng được bật sáng, Tiêu Tân mới chậm rãi xoay người bước đi...Hắn cũng không kịp nhận ra, nàng đứng đó, sau cửa kiếng, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
-Khang Mẫn, anh xin lỗi, trước giờ anh đã hiểu lầm em, em có thể tha thứ cho anh không?
Khang Mẫn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói.
-Em đã hiểu ra. Hiểu lầm thì sao, tha thứ như thế nào, cũng điều như nhau cả thôi mà.
“Em thật sự đã tha thứ cho anh sao?” Tiêu Tân nghe nàng trả lời xuôi theo có vẻ đã thả lỏng tâm tình, hắn vội vàng hỏi.
Khang Mẫn thở dài một hơi, đôi mi cong dài buông xuống, trong lòng hơi có chút ảm đạm. Một lúc sau, nàng thỏ thẻ nói.
-Anh không phải đã có người yêu rồi hay sao?
Nghe nàng nói thế, Tiêu Tân cảm thấy hốt hoảng. Vấn đề này quá bất ngờ, làm cho hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Tân, Khang Mẫn lập tức hiểu ra mọi chuyện, cười khổ nói.
-Em sớm đã đoán được, chẳng qua chỉ muốn lừa gạt con tim mình mà thôi. Người yêu của anh nhất định rất đẹp, cô ấy tên là gì?
“Khang Mẫn, em.....” Tiêu Tân thấy nàng bình tĩnh đến dọa người, nhìn trân trối nàng.
Đôi mắt đẹp của Khang Mẫn nháy nháy, có vẻ oán trách liếc Tiêu Tân một cái, khẽ cười nói.
-Em dù sao cũng từng là người yêu cũ của anh, vẫn muốn biết rằng một năm nay anh ra sao, chẳng lẽ không được hay sao?
Trong lòng Tiêu Tân cảm thấy ngập tràn áy náy. Bởi vì hắn hiểu lầm, đã làm tổn thương đến nàng! Nghe nàng nói. Nhìn đôi mắt xinh đang mở to, Tiêu Tân như được thấy lại nàng của ngày xưa. Dường như cô gái hoạt bát đáng yêu của ngày xưa đã trở lại.
Trầm ngâm một lúc, Tiêu Tân nói.
-Nàng tên là Mộ Dung Thanh Tư.
Khang Mẫn thầm đọc vài lần, mỉm cười nói.
-Tên thật đẹp, có lẽ nàng cũng đẹp như tên của nàng.
Sau đó, nàng đột nhiên thay đổi chủ đề.
-Tiểu Sở. Anh cảm thấy em đẹp, hay là nàng đẹp.
Ách! Tiêu Tân há miệng to đủ nhét một quả trứng...đà điểu, trên trán toát mồ hôi. Thấy nàng vẫn đang chăm chú nhìn mình, hắn đành phải cắn môi trả lời.
-Hai người điều rất đẹp.
“Không được, em muốn biết ai xinh đẹp hơn.” Khang Mẫn tiếp tục truy hỏi.
Đầu Tiêu Tân to như cái đấu, nghẹn nữa ngày, rốt cục cũng trả lời.
-Lúc ở bên nàng ấy, anh cảm thấy nàng xinh đẹp. Nhưng giờ anh được gặp lại em, anh lại cảm thấy em rất đẹp.
Khang Mẫn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười nói.
-Coi như bỏ qua cho anh! Đã lâu không gặp. Anh đẹp trai hắn ra, không ngờ miệng lưỡi cũng trơn tru hơn xưa.
Anh không phải bị em ép hay sao? Trong lòng Tiêu Tân cảm thấy buồn bực.
Khang Mẫn hỏi tiếp.
-Bây giờ, anh có thể kể chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian anh rời đi được không. Em nghĩ, em cũng muốn biết vì sao anh sống lại được?
Thế nên, Tiêu Tân sắp xếp lại từ ngữ, kể lại mọi chuyện từ lúc hồi sinh tìm được đường sống trong chỗ chết đến lúc vào được đại học, Dẫn dắt theo ngôn từ trần thuật của mình, khuôn mặt biến hóa theo từng hoàn cảnh. Từ lúc hắn quen Mộ Dung Thanh Tư đến khi yêu nhau điều kể ra. Trừ bỏ việc gia nhập cục an toàn quốc gia hắn không nói thì ngay cả việc hắn có dị năng hắn cũng nói cho nàng biết.
Không biết vì sao, những lời này nói ra, Tiêu Tân cảm thấy một cảm giác thoải mái mà trước đây chưa từng xuất hiện, sự đè nén trong nội tâm từ từ được gải khai.
Nghe Tiêu Tân kể xong, Khang Mẫn nhẹ giọng hỏi.
-Anh đã dùng dị năng để cứu sống em?
Tiêu Tân gật đầu nói.
-May mắn là anh làm được, nếu không thật sự anh không thể tha thứ cho chính mình.
Khang Mẫn lại hỏi.
-Anh đã kể việc anh có được dị năng cho bạn hay người nhà biết hay chưa?
Tiêu Tân lắc đầu, hắn cũng cẩm thấy có chút khó hiễu và kỳ lạ.
Khang Mẫn mở to hai mắt. Tiếp tục hỏi.
-Ngay cả người yêu mỹ nữ lão sư của anh cũng không biết hay sao?
Tiêu Tân thành thật trả lời.
-Anh sợ làm nàng sợ, chỉ nói là anh có học chút nội công.
Khang Mẫn bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Lại tiếp tục hỏi.
-Nếu như vậy, anh vì sao lại nói cho em biết, không sợ em tiết lộ hay gì sao?
Ách! Tiêu Tân theo thói quen sờ sờ mũi, thành thật nói.
-Anh cũng không biết vì sao, chỉ là anh muốn kể hết mọi chuyện cho em biết.
“Đúng không đó?” Khang Mẫn nói xong thì gật đầu, sau đó ngồi dậy, nhìn Tiêu Tân nói.
-Anh đi giúp em làm thủ tục xuất viện!
“A!” Tiêu Tân lập tức ngây ngốc.
-Em còn chưa hết bệnh đâu!
Khang Mẫn xuống giường, nhổ kim tiêm trên tay xuống, làm như không có chuyện gì nói.
-Em khỏe rồi. Còn nằm ở đây làm gì! Còn nữa. Anh không cảm thấy đói bụng sao? Nếu anh không cảm thấy đói bụng thì anh ở đây đi. Em đói rồi, em đi đây.
***********
Sau khi Khang Mẫn ăn hai chén cơm, vỗ vỗ bụng, tuyên bố mình đã no, hơn nữa nàng còn tinh nghịch le lưỡi.
Trong lòng Tiêu Tân thầm buồn cười, đối với hành động và biểu hiện của nàng cực kỳ buồn bực. Hôm qua nàng còn đòi sống đòi chết, lại còn khóc lớn ở khách sạn đến nỗi bị sốt vào bệnh viện, sao chỉ trong chốc lát nàng lại lập tức khỏe ra thế này. Nhìn nàng vui vẻ, tràn đầy sinh lực, nào giống với một người vừa trải qua sinh tử bệnh.
Con gái, thật sự là khó hiễu đến chết, Tiêu Tân vắt óc ra suy nghĩ nữa ngày, cũng không thể nào hiểu được, cuối cùng cũng phải buông tha không thèm nghĩ nữa.(TG:ai cũng nói thế...điều này không cần bàn cãi__Con gái...hiểu được chết liền)
Ăn xong cơm chiều, hai người sánh vai cùng nhau đi dạo trên phố. Khang Mẫn hỏi.
-Tiểu Sở, ngày mai anh có chuyện gì bận hay sao?
Lúc xuất viện, nàng cùng Tiêu Tân về khách sạn thu dọn đồ, nàng khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp động lòng người khi trước nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt hơi tái nhợt vì bệnh của mình.
Tiêu Tân hơi thất thần, trả lời.
-Anh chỉ trở về được hai ngày, chuyện quan trọng chưa xử lí xong. Anh đã dự định là hôm nay sẽ đi tìm người, nếu không tìm được có lẽ...phải đi nơi khác tìm.
“Phải không?” Tâm trạng Khang Mẫn đột nhiên ảm đạm. Một lúc sau, nàng đột nhiên nói.
-Anh có thể đáp ứng một yêu cầu của em không?
Tiêu Tân gật đầu nói.
-Em nói đi! Chỉ cần anh làm được, anh sẽ đáp ứng.
Khang Mẫn nói.
-Anh cần phải lo, chuyện này rất dễ. Ngày mai anh đừng đi được không, hãy...ở bên em một ngày.
“Sao?” Tiêu Tân im lặng, một lúc sau hắn gật đầu nói:”Được!” Những áy náy hổ thẹn đối với Khang Mẫn, chỉ một ngày ngắn ngủi liệu có thể bồi thường được hay không? Hắn có thể giúp Khang Mẫn làm gì? Tiêu Tân thật sự không biết.
Tâm trạng Tiêu Tân lúc này rất phức tạp. Bất tri bất giác, hắn cảm thấy hắn thiếu nợ người khác càng ngày càng nhiều. Chưa trả hiếu cho mẹ, chưa bù đắp công ơn nuôi dưỡng của nàng. Cũng bởi vì hắn không cẩn thận, làm Lâm Hiểu Nặc bị thương, vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Lại làm cho Khang Mẫn thiệt thòi, không biết phải bù đắp như ra sao? Nhân tình nặng tựa thái sơn, Tiêu Tân không biết phải làm thế nào cho đúng.
Khang Mẫn nói tiếp.
-Đêm nay anh có về nhà không?
Tiêu Tân gật gật đầu, trong ánh mắt Khang Mẫn ánh lên một thia thất vọng, miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng nói.
-Như thế cũng tốt, giờ anh đưa em về nhà nha!
Nửa tiếng sau, Tiêu Tân đã đưa Khang Mẫn đến dưới nhà nàng. Khang Mẫn bước lên hàng hiên, nhìn hắn vẫy tay. Vì Khang Mẫn đang đứng ở lầu một, sau khi nhìn thấy đèn trong phòng được bật sáng, Tiêu Tân mới chậm rãi xoay người bước đi...Hắn cũng không kịp nhận ra, nàng đứng đó, sau cửa kiếng, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
/91
|