Một chiếc xe bus cũ nát đang nhún nhảy cần mẫn lăn bánh trên một con đường lầy lội. Trên xe bus chỉ có mừơi lăm ghế ngồi, nhưng thực ra trên đó đang chen chúc 28 mạng người đang xô đẩy lẫn nhau, tình trạng quá tải do nhồi “thịt” cực kỳ nghiêm trọng. Không chỉ như thế, chất lượng xe bus thật sự quá kém, chạy đã chậm, mà còn hay ngừng giữa chừng, thiệt giống như ốc sên vậy, làm người khác có cảm giác giống như nó có thể chết bất đắc kỳ tử ở giữa đường bất cứ lúc nào.
Tiêu Tân nhìn qua cánh cửa thủy tinh, mắt dừng trên những giọt mưa làn gió đang kéo dài liên miên phía bên ngoài. Lần này rời khỏi nhà, trong lòng của hắn đã thay đổi rất nhiều. Nhận lại mẫu thân, trong tim hắn thêm một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của mẹ con thân tình. Gặp lại Khang Mẫn, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng nhờ đó lại hóa giải được câu hỏi lớn nhất đã được hắn chôn chặt trong tim từ lâu. Yêu nhau càng nhiều, trách nhiệm càng lớn, phải làm cho mỗi người mình yêu thương luôn luôn được hạnh phúc.
Giờ phút này, trong tay hắn đang nắm chặt một lá bùa bình an, là do mẫu thân Mai Lâm của hắn đưa cho trước khi hắn đi. “Con đi ngàn dặm người mẹ lo”. Có lá bùa bình an trong người, trong lòng mẫu thân có lẽ sẽ an tâm được một chút.
Mục đích chính của việc này là đi đến sơn cốc của tỉnh Fi ở Nam Bộ, cũng chính là nơi mà Tiêu Tân dưỡng thương lúc trước. Nếu ở đấy mà còn không tìm thấy được Mạc Đại Thúc thì chỉ còn cách là đi đến phía tây để thử thời vận mà thôi.
Xe bus lại lần nữa dừng lại, gần nữa ngày sau, xe vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Lúc này, tài xế phía trước la lên.
-Các chú các bác xuống xe, giúp tôi đẩy xe một cái.
Tái xế lớn giọng mang hành khách từ trong mê mang vội vàng tỉnh giấc, một đám người nhao nhao xách túi xách xuống xe. Khó trách mọi người bực tức trong lòng, lần này đã là lần thứ ba trong ngày nghe bị xụp hố. Bên ngoài gió mưa mặc dù không to, nhưng dưới chân cơ hồ toàn là sình bùn, dưới bánh xe ngập cả sình, biến mỗi người điều thành một tên hề trên rạp xiếc do sình dính trên mình, tâm trạng làm sao có thể tốt được. Chuyện như thế, mọi người chỉ có thể làm theo, lật đật xuống xe tiếp tục đẩy.
Vài năm nay, chính sách của quốc gia đã truyền xuống, cả nước chấp hành khai thông đường xá nông thôn. Nhưng mà đối với một số huyện nghèo khó, đường xá tuy thông. Nhưng xe thì không thông, tình huồng thực tế không cải thiện được bao nhiêu. Như đường bộ ở đây, chỉ là đường cấp ba, dưới thời tiết bình thường thì không sao, nhưng mà trời mưa thì ....mệt rồi.
Hôm nay, vận khí Tiêu Tân thật sự quá tồi, xe bus bị hư liên tục. Mọi người đẩy xe tuy vất vả, nhưng hắn chỉ có thể xen lẫn trong đó và xuất một tí lực mà thôi. Nếu sử dụng dị năng, khẳng định sẽ dọa mọi người sợ vãi cả ra mất.
Cuối cùng. Sau ba lần khởi động cũng không còn xảy ra trục trặc gì nữa. Bốn mươi phút sau, hai chân Tiêu Tân cuối cùng cũng đã đứng trên mảnh đất ấy, hai mắt đã nhìn thấy chiếc xe bus cổ đại đang từ từ đi xa.
Nơi đây cách sơn cốc khoảng chừng hai mươi cây số, cần phải đi qua vài ngọn núi, đi bộ thôi. Tiêu Tân đi đến đây trước tiên mà không phải trực tiếp đến thẳng quê của Mạc Đại Phúc mà tìm cũng chỉ vì hắn nghĩ.
-Sơn cốc bí mật thế này, nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt, thì Mạc Đại thúc lúc trước cũng không mất công để mà kiến tạo nên một nơi như thế, mang hắn từ một nơi ngàn dặm xa xơi đến nơi này. Tiêu Tân đã từng ngây ngốc ngâm mình trong thuốc ở sơn cốc, tiến hành trị liệu ngay tại đó. Hắn tuyệt đối tin rằng. Gần sơn cốc nhất định có dược liệu để chữa trị các vết bỏng. Cho dù không may không gặp được Mạc Đại thúc ở đây, thì cũng có thể đi tìm ở nơi khác lần theo manh mối của ông.
Đường núi gập gềnh, ngày mưa lại càng khó đi. Tiêu Tân đã từng ở sơn cốc nhỏ cũng được mất tháng. Đã có thể tùy ý đi lại, cho nên đối với những nơi gần đó hắn phi thường nhớ rõ, không thể lạc đường được. Ở trên núi hái một ít cỏ *hiệp tế đằng*, bện lại thành dây, sau đó bọc lại phía bên ngoài đôi giày bóng, cũng có thể tăng lực ma sát không còn sợ trượt chân nữa nên di chuyển càng thêm nhẹ nhàng nhanh chóng.
Ở trên núi không biết đã bao lâu, nhìn thấy trời đã ngã về chiều và gần tối hẳn. Ngôi nhà gỗ nhỏ bé quen thuộc xuất hiện phía trước tầm mắt của hắn vẫn đang lập lòe ngọn đèn đêm. Hắn lập tức chạy như điên lao về phía đó.
“Mạc Đại thúc!” Tiêu Tân gào lên, đẩy cửa bước vào. Nhưng...không đầy năm giây sau khi hắn bước vào, một tiếng thét chói tay vang lên, hoản loạn chạy ra.
Bỏ mịe bán muối rồi, sao lại xảy ra chuyện này ở đây? Trong phòng không có Mạc Đại thúc, mà xuất hiện....một thân hình nữ nhân.
Tiêu Tân cảm thấy buồn bực, không ngờ lần này lại gặp “Diễm ngộ” được nàng thăng cấp lên làm báo thù vì giang hồ. Sau đó chỉ thấy một cô gái trẻ trong tay bưng một cái nỏ từ trong nhà chạy ra, không nói một lời bắn ngay một mũi tên.
“Sưu!” Một luồng sáng đen phóng thẳng vào mặt hắn, làm Tiêu Tân hoảng sợ kinh hồn. May mà thân thủ của hắn nhanh nhẹn, phản ứng kịp thời, mém tí nữa trên người hắn có thêm một lỗ thủng nữa rồi.
Cô gái này vẫn chưa bỏ qua, buông cung nỏ, tiện tay nắm lấy thanh loan đao nhỏ lập lòe ánh hàn quang, phóng đến hướng Tiêu Tân.
-Má nhỏ của tui, Cẩn thận chết người đó!
Tiêu Tân quát lên một tiếng rồi xoay người chạy trối chết. Thanh loan đao trong tay cô gái cực kỳ sắc bén, bị chém trúng chắc chết không kịp ngáp, nhảy nhảy né né.
Đã mấy chiêu mà vẫn chưa trúng, cô gái kia ngày càng nóng nảy, trong mắt giống như phát ra từng tia lửa giận, thanh loan đao trong tay nàng tựa như thủy ngân, tung bay lên xuống, từng chiêu từng chiêu liên tục nối dài, ánh đao đầy trời không kẽ hở. Từng đạo hàn quang cứ nhắm Tiêu Tân mà vạch đến, nhiều lần mém chút nữa là đi tong cái mạng nhỏ của hắn.
“A a vị cô nương này, có chuyện gì từ từ nói! Vừa rồi là lỗi của ta. A, không cần thô lỗ như vậy chứ, con gái phải dịu dàng tí chứ.” Tiêu Tân vừa né, vừa hét lớn thanh minh. Hảo nam không tranh đấu cùng nữ tử, hắn không đánh lại, huống chi vừa rồi...quả thật hắn đang đuối lý.
Nhưng, loan đao vẫn miệt mài chém, không những không giảm mà còn ghê hơn so với vừa rồi. Nữ tử hừ lạnh, lớn tiếng thét.
-Bổn cô nương thô lỗ như thế đó. Muốn hảo hảo nói chuyện như bình thường cũng được thôi, trứơc tiên đem con mắt của ngươi móc xuống rồi nói sau.
Nói xong, nàng lập tức biến đổi chiêu thức, loan đao trên không trung phân ra làm hai, chia làm hai điểm hàn quang*ánh sáng lạnh* phóng đến ánh mắt của Tiêu Tân.
Tiêu Tân cứ tửơng cho nàng phát tiết một chút là được, ai ngờ tiểu nha đầu này sung sức không buông tha cho hắn, ra tay tàn độc, rõ ràng là muốn lụm cái mạng này của hắn! Không chỉ nhìn thấy cô thay “quần áo” thôi sao, cũng chỉ nhìn thoáng qua, có thấy cái gì rõ ràng đâu.
Mắt thấy nàng lại tiếp tục đánh ra sát chiêu, hắn nhanh chóng bật ngửa ra sau, sau đó nhanh chóng bật thẳng lao về phía cầu gỗ, chui xuống dưới lớn tiếng la lên.
-Hey, tôi cũng không phải cố ý, cô làm gì cứ gây sự hoài thế.
Khuôn mặt lạnh băng của nàng bỗng dưng cười lạnh, tức giận nói.
-Ngươi không cố ý là có thể xông vào phòng cô bổn cô nương hay sao. Hôm nay, nhất định ta phải móc cặp mắt của tên sắc lang như ngươi ra.
Làm cục đất cũng chỉ nhẫn nhục đựơc bảy phần, ba phần còn lại cự cự là u đầu. Tiêu Tân thấy mình đã nói lời xin lỗi, mà nha đầu kia lại vẫn còn “máu” như thế, hoàn toàn không thể nói lý được, không khỏi có chút căm tức, lớn tiếng hét.
-Tôi xem ra cô không có khả năng làm việc đó.
“Cái gì? Bổn cô nương không giết được ngươi!” Nghe nói thế, mũi của nàng xém chút bốc khói, loan đao lập tức chệch ra khỏi quỹ đạo.
Nhưng mà, nàng tuyệt đối không ngờ đến, tên sắc lang kia lại có thể bắt được thanh loan đao của mình, sau đó bẻ gãy vứt trên mặt đất.
"Tôi xem cô còn dùng cái gì để giết ta nữa nào?” Tiêu Tân cười nói.
Vừa dứt lời, nữ tử nọ không ngờ lại nhảy đến, nói thật lớn.
-Ta muốn cùng với ngươi đồng quy vu tận.*cùng chết chung*
Tiêu Tân nhìn qua cánh cửa thủy tinh, mắt dừng trên những giọt mưa làn gió đang kéo dài liên miên phía bên ngoài. Lần này rời khỏi nhà, trong lòng của hắn đã thay đổi rất nhiều. Nhận lại mẫu thân, trong tim hắn thêm một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của mẹ con thân tình. Gặp lại Khang Mẫn, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng nhờ đó lại hóa giải được câu hỏi lớn nhất đã được hắn chôn chặt trong tim từ lâu. Yêu nhau càng nhiều, trách nhiệm càng lớn, phải làm cho mỗi người mình yêu thương luôn luôn được hạnh phúc.
Giờ phút này, trong tay hắn đang nắm chặt một lá bùa bình an, là do mẫu thân Mai Lâm của hắn đưa cho trước khi hắn đi. “Con đi ngàn dặm người mẹ lo”. Có lá bùa bình an trong người, trong lòng mẫu thân có lẽ sẽ an tâm được một chút.
Mục đích chính của việc này là đi đến sơn cốc của tỉnh Fi ở Nam Bộ, cũng chính là nơi mà Tiêu Tân dưỡng thương lúc trước. Nếu ở đấy mà còn không tìm thấy được Mạc Đại Thúc thì chỉ còn cách là đi đến phía tây để thử thời vận mà thôi.
Xe bus lại lần nữa dừng lại, gần nữa ngày sau, xe vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Lúc này, tài xế phía trước la lên.
-Các chú các bác xuống xe, giúp tôi đẩy xe một cái.
Tái xế lớn giọng mang hành khách từ trong mê mang vội vàng tỉnh giấc, một đám người nhao nhao xách túi xách xuống xe. Khó trách mọi người bực tức trong lòng, lần này đã là lần thứ ba trong ngày nghe bị xụp hố. Bên ngoài gió mưa mặc dù không to, nhưng dưới chân cơ hồ toàn là sình bùn, dưới bánh xe ngập cả sình, biến mỗi người điều thành một tên hề trên rạp xiếc do sình dính trên mình, tâm trạng làm sao có thể tốt được. Chuyện như thế, mọi người chỉ có thể làm theo, lật đật xuống xe tiếp tục đẩy.
Vài năm nay, chính sách của quốc gia đã truyền xuống, cả nước chấp hành khai thông đường xá nông thôn. Nhưng mà đối với một số huyện nghèo khó, đường xá tuy thông. Nhưng xe thì không thông, tình huồng thực tế không cải thiện được bao nhiêu. Như đường bộ ở đây, chỉ là đường cấp ba, dưới thời tiết bình thường thì không sao, nhưng mà trời mưa thì ....mệt rồi.
Hôm nay, vận khí Tiêu Tân thật sự quá tồi, xe bus bị hư liên tục. Mọi người đẩy xe tuy vất vả, nhưng hắn chỉ có thể xen lẫn trong đó và xuất một tí lực mà thôi. Nếu sử dụng dị năng, khẳng định sẽ dọa mọi người sợ vãi cả ra mất.
Cuối cùng. Sau ba lần khởi động cũng không còn xảy ra trục trặc gì nữa. Bốn mươi phút sau, hai chân Tiêu Tân cuối cùng cũng đã đứng trên mảnh đất ấy, hai mắt đã nhìn thấy chiếc xe bus cổ đại đang từ từ đi xa.
Nơi đây cách sơn cốc khoảng chừng hai mươi cây số, cần phải đi qua vài ngọn núi, đi bộ thôi. Tiêu Tân đi đến đây trước tiên mà không phải trực tiếp đến thẳng quê của Mạc Đại Phúc mà tìm cũng chỉ vì hắn nghĩ.
-Sơn cốc bí mật thế này, nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt, thì Mạc Đại thúc lúc trước cũng không mất công để mà kiến tạo nên một nơi như thế, mang hắn từ một nơi ngàn dặm xa xơi đến nơi này. Tiêu Tân đã từng ngây ngốc ngâm mình trong thuốc ở sơn cốc, tiến hành trị liệu ngay tại đó. Hắn tuyệt đối tin rằng. Gần sơn cốc nhất định có dược liệu để chữa trị các vết bỏng. Cho dù không may không gặp được Mạc Đại thúc ở đây, thì cũng có thể đi tìm ở nơi khác lần theo manh mối của ông.
Đường núi gập gềnh, ngày mưa lại càng khó đi. Tiêu Tân đã từng ở sơn cốc nhỏ cũng được mất tháng. Đã có thể tùy ý đi lại, cho nên đối với những nơi gần đó hắn phi thường nhớ rõ, không thể lạc đường được. Ở trên núi hái một ít cỏ *hiệp tế đằng*, bện lại thành dây, sau đó bọc lại phía bên ngoài đôi giày bóng, cũng có thể tăng lực ma sát không còn sợ trượt chân nữa nên di chuyển càng thêm nhẹ nhàng nhanh chóng.
Ở trên núi không biết đã bao lâu, nhìn thấy trời đã ngã về chiều và gần tối hẳn. Ngôi nhà gỗ nhỏ bé quen thuộc xuất hiện phía trước tầm mắt của hắn vẫn đang lập lòe ngọn đèn đêm. Hắn lập tức chạy như điên lao về phía đó.
“Mạc Đại thúc!” Tiêu Tân gào lên, đẩy cửa bước vào. Nhưng...không đầy năm giây sau khi hắn bước vào, một tiếng thét chói tay vang lên, hoản loạn chạy ra.
Bỏ mịe bán muối rồi, sao lại xảy ra chuyện này ở đây? Trong phòng không có Mạc Đại thúc, mà xuất hiện....một thân hình nữ nhân.
Tiêu Tân cảm thấy buồn bực, không ngờ lần này lại gặp “Diễm ngộ” được nàng thăng cấp lên làm báo thù vì giang hồ. Sau đó chỉ thấy một cô gái trẻ trong tay bưng một cái nỏ từ trong nhà chạy ra, không nói một lời bắn ngay một mũi tên.
“Sưu!” Một luồng sáng đen phóng thẳng vào mặt hắn, làm Tiêu Tân hoảng sợ kinh hồn. May mà thân thủ của hắn nhanh nhẹn, phản ứng kịp thời, mém tí nữa trên người hắn có thêm một lỗ thủng nữa rồi.
Cô gái này vẫn chưa bỏ qua, buông cung nỏ, tiện tay nắm lấy thanh loan đao nhỏ lập lòe ánh hàn quang, phóng đến hướng Tiêu Tân.
-Má nhỏ của tui, Cẩn thận chết người đó!
Tiêu Tân quát lên một tiếng rồi xoay người chạy trối chết. Thanh loan đao trong tay cô gái cực kỳ sắc bén, bị chém trúng chắc chết không kịp ngáp, nhảy nhảy né né.
Đã mấy chiêu mà vẫn chưa trúng, cô gái kia ngày càng nóng nảy, trong mắt giống như phát ra từng tia lửa giận, thanh loan đao trong tay nàng tựa như thủy ngân, tung bay lên xuống, từng chiêu từng chiêu liên tục nối dài, ánh đao đầy trời không kẽ hở. Từng đạo hàn quang cứ nhắm Tiêu Tân mà vạch đến, nhiều lần mém chút nữa là đi tong cái mạng nhỏ của hắn.
“A a vị cô nương này, có chuyện gì từ từ nói! Vừa rồi là lỗi của ta. A, không cần thô lỗ như vậy chứ, con gái phải dịu dàng tí chứ.” Tiêu Tân vừa né, vừa hét lớn thanh minh. Hảo nam không tranh đấu cùng nữ tử, hắn không đánh lại, huống chi vừa rồi...quả thật hắn đang đuối lý.
Nhưng, loan đao vẫn miệt mài chém, không những không giảm mà còn ghê hơn so với vừa rồi. Nữ tử hừ lạnh, lớn tiếng thét.
-Bổn cô nương thô lỗ như thế đó. Muốn hảo hảo nói chuyện như bình thường cũng được thôi, trứơc tiên đem con mắt của ngươi móc xuống rồi nói sau.
Nói xong, nàng lập tức biến đổi chiêu thức, loan đao trên không trung phân ra làm hai, chia làm hai điểm hàn quang*ánh sáng lạnh* phóng đến ánh mắt của Tiêu Tân.
Tiêu Tân cứ tửơng cho nàng phát tiết một chút là được, ai ngờ tiểu nha đầu này sung sức không buông tha cho hắn, ra tay tàn độc, rõ ràng là muốn lụm cái mạng này của hắn! Không chỉ nhìn thấy cô thay “quần áo” thôi sao, cũng chỉ nhìn thoáng qua, có thấy cái gì rõ ràng đâu.
Mắt thấy nàng lại tiếp tục đánh ra sát chiêu, hắn nhanh chóng bật ngửa ra sau, sau đó nhanh chóng bật thẳng lao về phía cầu gỗ, chui xuống dưới lớn tiếng la lên.
-Hey, tôi cũng không phải cố ý, cô làm gì cứ gây sự hoài thế.
Khuôn mặt lạnh băng của nàng bỗng dưng cười lạnh, tức giận nói.
-Ngươi không cố ý là có thể xông vào phòng cô bổn cô nương hay sao. Hôm nay, nhất định ta phải móc cặp mắt của tên sắc lang như ngươi ra.
Làm cục đất cũng chỉ nhẫn nhục đựơc bảy phần, ba phần còn lại cự cự là u đầu. Tiêu Tân thấy mình đã nói lời xin lỗi, mà nha đầu kia lại vẫn còn “máu” như thế, hoàn toàn không thể nói lý được, không khỏi có chút căm tức, lớn tiếng hét.
-Tôi xem ra cô không có khả năng làm việc đó.
“Cái gì? Bổn cô nương không giết được ngươi!” Nghe nói thế, mũi của nàng xém chút bốc khói, loan đao lập tức chệch ra khỏi quỹ đạo.
Nhưng mà, nàng tuyệt đối không ngờ đến, tên sắc lang kia lại có thể bắt được thanh loan đao của mình, sau đó bẻ gãy vứt trên mặt đất.
"Tôi xem cô còn dùng cái gì để giết ta nữa nào?” Tiêu Tân cười nói.
Vừa dứt lời, nữ tử nọ không ngờ lại nhảy đến, nói thật lớn.
-Ta muốn cùng với ngươi đồng quy vu tận.*cùng chết chung*
/91
|