“Đại phôi đản, bây giờ ngươi cảm giác như thế nào?”
Tiêu Tân đang bị treo lơ lửng trên cây khó nhọc quay đầu lại, thấy được một thân ảnh chổng ngược. Lại nghe giọng nói, đúng là cô gái đêm hôm qua.
“Tiểu nha đầu, mau thả tôi ra, tôi thật sự là đến đây tìm người.” Tiêu Tân tức giận nói.
Tiếng cười cô gái vang lên như chuông bạc, nhưng trong lòng nàng lại hoàn toàn trái ngược.
-Tinh thần của ngươi hình như vẫn còn tốt lắm thì phải! Chiều nay ta lại đến thăm ngươi nha!
Nói xong, tiểu cô nương xoay người bước đi, mặc kệ Tiêu Tân đang liều mạng gào thét ở phía sau, nàng giả lơ làm như không hề nghe thấy.
Trời dần trở nên nóng bức, ánh mặt trời len lỏi qua những tàn lá rậm rạp, rọi lên người của Tiêu Tân, miệng khô khốc như cái giếng cạn tháng hè, lưỡi đau buốt, cực kỳ khó chịu. Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Tân bỗng có cảm giác tốt lên được một chút, thử vận công, thấy có chút khí lực, lập tức hắn mừng như điên lên.
Tốt quá, dị năng cuối cùng cũng trở lại rồi.
Không bao lâu sau, năng lượng trong cơ thể hắn đã được bổ sung đầy đủ do hấp thụ năng lượng mặt trời, tay chân không còn cảm giác bủn rủn vô lực nữa. Tiêu Tân làm một vài động tác lúc lắc, co lưng lại, nảy người lên, cảm giác phi thường thoải mái không còn có cảm giác bị thoát lực như vừa rồi.
Tiêu Tân vừa định cởi trói hai chân ra, chợt nghe từng đợt âm thanh bước chân thật nhỏ truyền đến. Tâm vừa động, thân thể hắn lần nữa buông lỏng xuống, khôi phục lại bộ dáng ủ rủ như vừa rồi.
Người đến quả nhiên là tiểu cô nương nọ, nhìn thấy Tiêu Tân ngất ngư như con cá chết, nhắm mắt không nhúc nhích, nàng nhặt lấy một nhánh cây gần đó, khiều khiều hắn, kiêu nhỏ.
-Uy, chết chưa.
“Chưa chết!” Tiêu Tân hữu khí vô lực lên tiếng. Giọng nói suy yêu vô cùng.
Cô gái lại cầm nhánh cây đánh đánh vài cái, cười khanh khách nói.
-Thế ngươi có chịu thua hay không!
“Ta..nhận thua!” Tiêu Tân đáp.
“Ngươi còn gà lắm!”
Cô gái nâng tay phải vuốt ve cái cằm không một cọng râu, ra vẻ có chút buồn rầu nói.
-Nhưng mà, ta vẫn không thể thả ngươi.
“Tại sao? Tôi còn có việc gấp cần phải làm.” Tiêu Tân tiếp tục hỏi.
Cô gái mở to mắt liếc Tiêu Tân nguýt một cái, giận dỗi nói.
-Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi cư nhiên dám ăn đậu hủ của ta. Sao ta có thể bỏ qua cho ngươi được?
“Nãi nãi của ta ơi, rốt cuộc phải làm sao cô mới thả tôi ra?” Tiêu Tân rên rỉ hỏi.
Cô gái mắt đảo một vòng. Đột nhiên ánh mắt sáng ngời, lớn tiếng nói.
-Sư phụ ta đã từng nói, trên thế giới này có rất nhiều nam nhân xấu, hoa ngôn xảo ngữ*lời hoa tiếng mật...à đại loại thế*, chuyên môn lừa gạt nữ hài tử. Để đối phó với những tên nam nhân xấu đó, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là đem tất cả bọn chúng...xoẹt...thành thái giám hết.
“Không phải chứ...!” Tiêu Tân dụng lực, bức ra một vài giọt mồ hôi trên trán. Lớn tiếng khẩn cầu.
-Cô không thể làm như vậy được, tôi không phải là người xấu.
“Nhìn lén ta thay quần áo, sau đó còn khi dễ ta. Ngươi còn nói ngươi không phải người xấu.” Cô gái rút thanh loan đao ở bên hông ra, nhìn nhìn hạ thân Tiêu Tân múa múa vài cái, trên mặt cười cười có vẻ....rất mờ ám. Tiêu Tân có thể mở trói bất cứ lúc nào, nhưng hiện giờ đang bị treo ngược, trơ mắt nhìn thanh loan đao đang múa may trên người mình, hắn lập tức cảm thấy có chút khẩn trương
Cô gái khoa tay múa chân một lát, thấy Tiêu Tân không có phản ứng gì, cảm thấy có chút mất hứng. Nàng cầm nhánh cây dùng sức đánh lên người Tiêu Tân một cái. La lớn.
-Không vui tẹo nào. Ngươi phối hợp một chút có được khong!
Tiêu Tân cảm thấy lạnh xương sống. Thì ra cô nàng này ở trên “núi” lâu ngày nên cảm thấy cô đơn tịch mịch, đành đem hắn biến thành đồ chơi. Xem ra, không thể giả bộ được nữa rồi. Nếu cô nàng này bệnh lên, tùy ý vung tay hạ một đao, thế là bỏ mịe đời em.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân dự định đu người lên cây đại thụ, sau đó sẽ bức phá dây trói ở chân. Đúng lúc đó, xa xa truyền đến âm thanh của một người phụ nữ.
“Ngọc nhi, con đang làm gì đó?”
Nghe thấy âm thanh của người phụ nữ, cô gái bỗng nhiên tỏ ra sợ hãi, cuống quít chặt đứt sợi dây đang treo Tiêu Tân ở trên cây, đồng thời sút một cước, đá hắn bay tuốt vào trong bụi cỏ. May mà dị năng của Tiêu Tân vừa mới khôi phục. Thân thể gân cốt có thể được xem là cường tráng. Nếu là người bình thường mà dính phải một cước như thế, khẳng định sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
“Sư phụ con ở đây. Ngươi, không được lên tiếng!” Cô gái nhỏ giọng ra lệnh, sau đó chạy nhanh về hướng phát ra tiếng gọi.
Tiêu Tân núp ở phìa sau bụi cỏ, cẩn thận nhìn xuyên qua khe hở. Người mới đến là một người phụ nữ trung niên, tuổi khoảng bốn mươi, khuôn mặt mỹ lệ, thùy mị thướt tha, với đôi mắt xinh đẹp lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt nghiêm trang. Môi việc xảy ra trước mắt làm Tiêu Tân hết sức kỳ quái, cô gái cùng với mỹ phụ trung niên có cùng kiểu tóc và y trang giống như nữ tử thời cổ đại, hai người nói chuyện với nhau dùng đến những từ ngữ hết sức kỳ lạ và khó hiểu, hắn có cảm giác giống như đang bị lạc vào xứ sở tiểu thuýêt võ hiệp kinh điển của Kim Dung vậy.
Cô gái đương nhiên rất sự người phụ nữ trung niên, nói chuyện nươm nướp lo sợ.
-Sư phụ, người-----đã-----đến!
“Ngọc nhi, vừa rồi con đang làm gì đó? Sư phụ gọi con mãi cũng không thấy trả lời!” Vị mỹ phụ hỏi.
Cô gái giả bộ cười cười, nũng nịu nói.
-Con, con đang bận suy nghĩ, không để ý.
“Phải không?” Vị mỹ phụ hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
-Ngọc nhi, vi sư hai ngày không có ở đây, con có lười biếng hay không?
Cô gái cuống quít nói.
-Không..không có, mỗi ngày con điều luyện tập đao pháp theo lời dặn của sư phụ. Nhưng mà luyện đi luyện lại, vẫn cảm thấy uy lực không tăng lên được tí nào hết.
Vị mỹ phụ trung niên gật đầu nói tiếp.
-Bộ “Phượng Ngô” đao pháp là tuyệt học của bổn môn, rất thích hợp dành cho nữ nhi luyện tập. Sỡ dĩ con cho là như vậy, bởi vì công lực quá yếu, không thể phát huy toàn bộ uy lực của đao pháp.
“Ách!” Cô gái nhớ tới đêm qua bị bại dưới tay của Tiêu Tân, còn bị hắn ngang nhiên ăn đậu hủ, trong lòng rất buồn bực, nhịn không được lên tiếng hỏi.
-Sư phụ, theo như lời người nói, nếu con muốn luyện đại thành bộ đao pháp này, còn cần khoảng bao nhiêu thời gian nữa ạ?
Vị mỹ phụ trả lời.
-Vi sư đã truyền dạy cho con tất cả chiêu thức. Lấy tư chất của con, cần mẫn mỗi ngày điều luyện tập, chỉ cần năm năm, là có thể thông hiểu đạo lí.
“Arg! Sao lâu quá vậy!” Cô gái hô nhỏ một tiếng, đương nhiên là đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Đôi mắt to long lanh khẽ đảo một vòng, cô gái tiếp tục hỏi sư phụ nàng.
-Sư phụ, bổn môn có môn võ nào học nhanh nhanh không? Ngọc nhi cảm thấy võ công của mình quá kém, nếu gặp cường địch, rất khó có thể bảo vệ được mình a.
Gương mặt vị mỹ phụ đanh lại rồi nói.
-Tập võ tối kỵ nhất là tâm bất ổn, dục tốc bất đạt. Bổn môn là huyền môn chính tông, không phải là môn phái bàn môn tả đạo, chủ trọng căn cơ vững chắc, tập trung chất lương. Tâm tình dễ xúc động như con, cần phải rèn luyện thật nhiều. Như vậy đi, kể từ mai, con rút ngắn thời gian luyện công buổi sáng, ngồi thiền tăng thêm hai giờ.
“Con biết rồi, sư phụ!” Cô gái chu miệng, không do dự trả lời.
Vị mỹ phụ trung niên lại nói tiếp.
-Ngọc Nhi, trên núi gần đây có người lạ nào ghé qua hay không?
“Không có!” Cô gái lập tức phủ nhận.
“Thật lạ!” Vị mỹ phụ cau mày nói.
-Ngày hôm qua sư phụ đã gieo một quẻ. Quẻ thiên cho thấy, ngày hôm nay có khách quý ghé thăm.
“Người có nghĩ là trật rồi hay không!” Cô gái hỏi.
Vị mỹ phụ lắc đầu nói.
-Sư phụ dốc lòng nghiên cứu tử vi đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ sai lầm. Có lẽ, người đó vẫn đang trên đường đến đây. Nếu con thấy người đó, thay thầy tiếp đãi, ngàn lần không được chậm trễ.
“A!” Cô gái há to miệng, lập tức cảm thấy choáng váng. Cái tên kia vừa bị nàng đạp một phát văng vào trong bụi cỏ, không biết...có phải là khách quý của sư phụ không a?
“Ngọc Nhi, con sao thế?” Người phụ nữ bỗng thấy đệ tử mình có vẻ kỳ quái, trầm giọng hỏi.
Cô gái đang định trả lời, đột nhiên nghe được âm thanh lạ phát ra từ bụi cỏ gần đó. Ngay sau đó có một thân ảnh từ trong đó phóng ra...........
Tiêu Tân đang bị treo lơ lửng trên cây khó nhọc quay đầu lại, thấy được một thân ảnh chổng ngược. Lại nghe giọng nói, đúng là cô gái đêm hôm qua.
“Tiểu nha đầu, mau thả tôi ra, tôi thật sự là đến đây tìm người.” Tiêu Tân tức giận nói.
Tiếng cười cô gái vang lên như chuông bạc, nhưng trong lòng nàng lại hoàn toàn trái ngược.
-Tinh thần của ngươi hình như vẫn còn tốt lắm thì phải! Chiều nay ta lại đến thăm ngươi nha!
Nói xong, tiểu cô nương xoay người bước đi, mặc kệ Tiêu Tân đang liều mạng gào thét ở phía sau, nàng giả lơ làm như không hề nghe thấy.
Trời dần trở nên nóng bức, ánh mặt trời len lỏi qua những tàn lá rậm rạp, rọi lên người của Tiêu Tân, miệng khô khốc như cái giếng cạn tháng hè, lưỡi đau buốt, cực kỳ khó chịu. Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Tân bỗng có cảm giác tốt lên được một chút, thử vận công, thấy có chút khí lực, lập tức hắn mừng như điên lên.
Tốt quá, dị năng cuối cùng cũng trở lại rồi.
Không bao lâu sau, năng lượng trong cơ thể hắn đã được bổ sung đầy đủ do hấp thụ năng lượng mặt trời, tay chân không còn cảm giác bủn rủn vô lực nữa. Tiêu Tân làm một vài động tác lúc lắc, co lưng lại, nảy người lên, cảm giác phi thường thoải mái không còn có cảm giác bị thoát lực như vừa rồi.
Tiêu Tân vừa định cởi trói hai chân ra, chợt nghe từng đợt âm thanh bước chân thật nhỏ truyền đến. Tâm vừa động, thân thể hắn lần nữa buông lỏng xuống, khôi phục lại bộ dáng ủ rủ như vừa rồi.
Người đến quả nhiên là tiểu cô nương nọ, nhìn thấy Tiêu Tân ngất ngư như con cá chết, nhắm mắt không nhúc nhích, nàng nhặt lấy một nhánh cây gần đó, khiều khiều hắn, kiêu nhỏ.
-Uy, chết chưa.
“Chưa chết!” Tiêu Tân hữu khí vô lực lên tiếng. Giọng nói suy yêu vô cùng.
Cô gái lại cầm nhánh cây đánh đánh vài cái, cười khanh khách nói.
-Thế ngươi có chịu thua hay không!
“Ta..nhận thua!” Tiêu Tân đáp.
“Ngươi còn gà lắm!”
Cô gái nâng tay phải vuốt ve cái cằm không một cọng râu, ra vẻ có chút buồn rầu nói.
-Nhưng mà, ta vẫn không thể thả ngươi.
“Tại sao? Tôi còn có việc gấp cần phải làm.” Tiêu Tân tiếp tục hỏi.
Cô gái mở to mắt liếc Tiêu Tân nguýt một cái, giận dỗi nói.
-Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi cư nhiên dám ăn đậu hủ của ta. Sao ta có thể bỏ qua cho ngươi được?
“Nãi nãi của ta ơi, rốt cuộc phải làm sao cô mới thả tôi ra?” Tiêu Tân rên rỉ hỏi.
Cô gái mắt đảo một vòng. Đột nhiên ánh mắt sáng ngời, lớn tiếng nói.
-Sư phụ ta đã từng nói, trên thế giới này có rất nhiều nam nhân xấu, hoa ngôn xảo ngữ*lời hoa tiếng mật...à đại loại thế*, chuyên môn lừa gạt nữ hài tử. Để đối phó với những tên nam nhân xấu đó, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là đem tất cả bọn chúng...xoẹt...thành thái giám hết.
“Không phải chứ...!” Tiêu Tân dụng lực, bức ra một vài giọt mồ hôi trên trán. Lớn tiếng khẩn cầu.
-Cô không thể làm như vậy được, tôi không phải là người xấu.
“Nhìn lén ta thay quần áo, sau đó còn khi dễ ta. Ngươi còn nói ngươi không phải người xấu.” Cô gái rút thanh loan đao ở bên hông ra, nhìn nhìn hạ thân Tiêu Tân múa múa vài cái, trên mặt cười cười có vẻ....rất mờ ám. Tiêu Tân có thể mở trói bất cứ lúc nào, nhưng hiện giờ đang bị treo ngược, trơ mắt nhìn thanh loan đao đang múa may trên người mình, hắn lập tức cảm thấy có chút khẩn trương
Cô gái khoa tay múa chân một lát, thấy Tiêu Tân không có phản ứng gì, cảm thấy có chút mất hứng. Nàng cầm nhánh cây dùng sức đánh lên người Tiêu Tân một cái. La lớn.
-Không vui tẹo nào. Ngươi phối hợp một chút có được khong!
Tiêu Tân cảm thấy lạnh xương sống. Thì ra cô nàng này ở trên “núi” lâu ngày nên cảm thấy cô đơn tịch mịch, đành đem hắn biến thành đồ chơi. Xem ra, không thể giả bộ được nữa rồi. Nếu cô nàng này bệnh lên, tùy ý vung tay hạ một đao, thế là bỏ mịe đời em.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân dự định đu người lên cây đại thụ, sau đó sẽ bức phá dây trói ở chân. Đúng lúc đó, xa xa truyền đến âm thanh của một người phụ nữ.
“Ngọc nhi, con đang làm gì đó?”
Nghe thấy âm thanh của người phụ nữ, cô gái bỗng nhiên tỏ ra sợ hãi, cuống quít chặt đứt sợi dây đang treo Tiêu Tân ở trên cây, đồng thời sút một cước, đá hắn bay tuốt vào trong bụi cỏ. May mà dị năng của Tiêu Tân vừa mới khôi phục. Thân thể gân cốt có thể được xem là cường tráng. Nếu là người bình thường mà dính phải một cước như thế, khẳng định sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
“Sư phụ con ở đây. Ngươi, không được lên tiếng!” Cô gái nhỏ giọng ra lệnh, sau đó chạy nhanh về hướng phát ra tiếng gọi.
Tiêu Tân núp ở phìa sau bụi cỏ, cẩn thận nhìn xuyên qua khe hở. Người mới đến là một người phụ nữ trung niên, tuổi khoảng bốn mươi, khuôn mặt mỹ lệ, thùy mị thướt tha, với đôi mắt xinh đẹp lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt nghiêm trang. Môi việc xảy ra trước mắt làm Tiêu Tân hết sức kỳ quái, cô gái cùng với mỹ phụ trung niên có cùng kiểu tóc và y trang giống như nữ tử thời cổ đại, hai người nói chuyện với nhau dùng đến những từ ngữ hết sức kỳ lạ và khó hiểu, hắn có cảm giác giống như đang bị lạc vào xứ sở tiểu thuýêt võ hiệp kinh điển của Kim Dung vậy.
Cô gái đương nhiên rất sự người phụ nữ trung niên, nói chuyện nươm nướp lo sợ.
-Sư phụ, người-----đã-----đến!
“Ngọc nhi, vừa rồi con đang làm gì đó? Sư phụ gọi con mãi cũng không thấy trả lời!” Vị mỹ phụ hỏi.
Cô gái giả bộ cười cười, nũng nịu nói.
-Con, con đang bận suy nghĩ, không để ý.
“Phải không?” Vị mỹ phụ hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
-Ngọc nhi, vi sư hai ngày không có ở đây, con có lười biếng hay không?
Cô gái cuống quít nói.
-Không..không có, mỗi ngày con điều luyện tập đao pháp theo lời dặn của sư phụ. Nhưng mà luyện đi luyện lại, vẫn cảm thấy uy lực không tăng lên được tí nào hết.
Vị mỹ phụ trung niên gật đầu nói tiếp.
-Bộ “Phượng Ngô” đao pháp là tuyệt học của bổn môn, rất thích hợp dành cho nữ nhi luyện tập. Sỡ dĩ con cho là như vậy, bởi vì công lực quá yếu, không thể phát huy toàn bộ uy lực của đao pháp.
“Ách!” Cô gái nhớ tới đêm qua bị bại dưới tay của Tiêu Tân, còn bị hắn ngang nhiên ăn đậu hủ, trong lòng rất buồn bực, nhịn không được lên tiếng hỏi.
-Sư phụ, theo như lời người nói, nếu con muốn luyện đại thành bộ đao pháp này, còn cần khoảng bao nhiêu thời gian nữa ạ?
Vị mỹ phụ trả lời.
-Vi sư đã truyền dạy cho con tất cả chiêu thức. Lấy tư chất của con, cần mẫn mỗi ngày điều luyện tập, chỉ cần năm năm, là có thể thông hiểu đạo lí.
“Arg! Sao lâu quá vậy!” Cô gái hô nhỏ một tiếng, đương nhiên là đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Đôi mắt to long lanh khẽ đảo một vòng, cô gái tiếp tục hỏi sư phụ nàng.
-Sư phụ, bổn môn có môn võ nào học nhanh nhanh không? Ngọc nhi cảm thấy võ công của mình quá kém, nếu gặp cường địch, rất khó có thể bảo vệ được mình a.
Gương mặt vị mỹ phụ đanh lại rồi nói.
-Tập võ tối kỵ nhất là tâm bất ổn, dục tốc bất đạt. Bổn môn là huyền môn chính tông, không phải là môn phái bàn môn tả đạo, chủ trọng căn cơ vững chắc, tập trung chất lương. Tâm tình dễ xúc động như con, cần phải rèn luyện thật nhiều. Như vậy đi, kể từ mai, con rút ngắn thời gian luyện công buổi sáng, ngồi thiền tăng thêm hai giờ.
“Con biết rồi, sư phụ!” Cô gái chu miệng, không do dự trả lời.
Vị mỹ phụ trung niên lại nói tiếp.
-Ngọc Nhi, trên núi gần đây có người lạ nào ghé qua hay không?
“Không có!” Cô gái lập tức phủ nhận.
“Thật lạ!” Vị mỹ phụ cau mày nói.
-Ngày hôm qua sư phụ đã gieo một quẻ. Quẻ thiên cho thấy, ngày hôm nay có khách quý ghé thăm.
“Người có nghĩ là trật rồi hay không!” Cô gái hỏi.
Vị mỹ phụ lắc đầu nói.
-Sư phụ dốc lòng nghiên cứu tử vi đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ sai lầm. Có lẽ, người đó vẫn đang trên đường đến đây. Nếu con thấy người đó, thay thầy tiếp đãi, ngàn lần không được chậm trễ.
“A!” Cô gái há to miệng, lập tức cảm thấy choáng váng. Cái tên kia vừa bị nàng đạp một phát văng vào trong bụi cỏ, không biết...có phải là khách quý của sư phụ không a?
“Ngọc Nhi, con sao thế?” Người phụ nữ bỗng thấy đệ tử mình có vẻ kỳ quái, trầm giọng hỏi.
Cô gái đang định trả lời, đột nhiên nghe được âm thanh lạ phát ra từ bụi cỏ gần đó. Ngay sau đó có một thân ảnh từ trong đó phóng ra...........
/91
|