Trong lòng Tiêu Tân cảm thấy kỳ quái, hắn nhịn không được buột miệng hỏi.
-Tiền bối, Mạc Đại thúc không phải đã từng trị thương cho tại hạ sao? Tại sao lại không thể trị thương cho người khác?
Mỹ phụ cười lạnh nói.
-Tên tử quỷ đó y thuật cao minh, nhưng tính tình cực kỳ cổ quái, nếu không phải là bệnh nan y kỳ lạ, thì đừng mong hắn chịu ra tay cứu giúp.
Lâm vào trầm tư trong giây lát, mỹ phụ lại tiếp tục nói.
-Hắn đã hao phí hơn một năm để cứu ngươi, có lẽ là do hắn xem trọng ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn mời hắn đi cứu người khác, có lẽ ngươi đành phải tốn một phen công phu rồi.
Nghe nàng nói thế, Tiêu Tân không khỏi cảm thấy sốt ruột, lời nói của hắn mang đầy lo lắng.
-Vậy xin hỏi tiền bối, có biện pháp nào có thể cầu xin được Mạc Đại thúc ra tay tương trợ hay không?
Mỹ phụ dời ánh mắt nhìn về phía đồ nhi của mình, vẻ mặt như cười như không nói.
-Biện pháp thực ra cũng có....Nhưng mà thành công hay không cũng không chắc, cũng chỉ có thể nhờ vào sự kiên trì và nhẫn nại của ngươi để đả động hắn mà thôi.
Tiêu Tân vội vàng hỏi.
-Xin tiền bối chỉ bảo. Không quản có bao nhiêu khó khăn, vãn bối điều xin làm hết sức.
Mỹ phụ liếc nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Tân một cái, trầm giọng nói.
-Ngươi đối với vị bằng hữu kia cũng thật toàn tâm toàn ý a. Ngươi và người đó có quan hệ gì?
Tiêu Tân né tránh ánh mắt của nàng và trả lời.
-Người đó là một vị đồng học với tại hạ.
Đôi mi buông dài của mỹ phụ khẽ nhấp nháy, tíêp tục hỏi hắn.
-Vị đồng học của ngươi là nam hay nữ?
Tiêu Tân cũng không cần suy nghĩ nhiều nên mở miệng trả lời.
-Là nữ đồng học.
Nghe xong câu trả lời, sắc mặt mỹ phụ chợt biến đổi, lạnh lùng hỏi.
-Quan hệ của hai ngươi là gì?
Tiêu Tân bị nàng làm hoảng sợ, tính tình thẳng như ruột ngựa bỗng bộc phát.
-Tại hạ cùng nàng chỉ là đồng học bình thường. Thấy nàng bị thương quá đau đớn và khổ sở, nên mới nghĩ cách giúp nàng thôi.
Trong khi hắn trả lời, đôi mắt vị mỹ phụ xinh đẹp kia luôn đảo vòng quan sát sự biến đổi của gương mặt hắn. Nhất thời bầu không khí bỗng trở nên vi diệu hẳn lên, hắn cũng không hiểu nàng mỹ phụ vì sao tính tình lại chợt biến, làm tâm tình của hắn bồn chồn không yên.
“Hy vọng ngươi không dối gạt ta!” Vị mỹ phụ nói. Sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Nàng khoát tay, trong tay chợt xuất hiện một viên thuốc đen tuyền, nàng nhìn Tiêu Tân nói.
-Nếu muốn cứu vị nữ đồng học kia của ngươi, hãy nuốt viên thuốc này vào đi.
“Đây là gì?” Tiêu Tân cảm thấy khó hiểu, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Âm thanh của vị mỹ phụ ngày càng lạnh lùng.
-Đây là độc môn được mật chế -địa độc long hoàn-, được điều chế từ hơn bảy bảy 49 loại vật liệu kịch độc luyện thành. Trừ ta ra không một ai có thể giải độc được, thiên hạ không người giải, cho dù y thuật cao minh như Mạc Bất Li cũng không thể nào chữa được cho ngươi.
Trán Tiêu Tân toát mồ hôi hột, hỏi.
-Tiền bối, cái này là sao? Chúng ta không phải đã.....nói xong mọi chuyện rồi sao?
Trên mặt của vị mỹ phụ nở ra nụ cười nhàn nhạt.
-Ngươi không cần lo lắng. Viên độc hoàn này sau khi ăn vào phải một tháng sau mới có thể phát tác. Chỉ cần ngươi một tháng trở về tìm ta một lần thì không sao cả.
~~Thì có thể bình an vô sự.
Tiêu Tân vẫn không rõ vì sao nàng lại làm như vậy, nhưng khi nghĩ đến thương thế của Lâm Hiểu Nặc, không thèm do dự nữa, liền dứt khoát kiên quyết nói.
-Xin tiền bối ban thuốc.
Nghe hắn nói thế, sắc mặt mỹ phụ bỗng trở nên xanh ngắt, lạnh giọng nói.
-Quả nhiên không ngòai dự đoán của ta, ngươi rõ ràng vẫn còn có ý muốn gạt ta.
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, âm thanh của vị mỹ phụ một lần nữa lạnh lùng vang lên.
-Thật sự xin lỗi! Chuyện này ta không giúp được. Ngươi nghĩ cách khác đi!
Trong giây phút đo, lại độ của vị mỹ phụ biến đổi quá lớn, làm Tiêu Tân nhất thời tiêu hóa không kịp, hắn thấp giọng nói.
-Tiền bối vừa rồi chẳng phải đã đồng ý rồi sao? Sao bổng dưng lại thay đổi?
Vị mỹ phụ xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Tân, lạnh lùng nói.
-Trên đời ngoài tình yêu nam nữ. Còn ai có thể mặc kệ chuyện sinh tử của bản thân mình. Cuộc đời của Tần Hoa Linh này hận nhất loại nam nhân đó. Mà may mắn ngươi lại nằm trong số đó. Bây giờ thì mời ngươi ly khai khỏi nơi này nhanh, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong. Nàng nhìn đồ nhi của mình rồi nói.
-Ngọc Nhi, còn không mau đi đi.
Cô gái rơi vào đường cùng, nàng quay đầu liếc nhìn Tiêu Tân một cái, rồi đành mang tiếc nuối dời gót theo sư phụ nàng.
Nhìn bóng lưng hai người, Tiêu Tân mơ hồ đoán ra được vấn đề. Lại là “Người đã đi tình yêu vẫn còn lại “, không có vị mỹ phụ này trợ giúp, thì chừng nào mình mới có thể tìm được Mạc Đại thúc?
Trên núi cỏ cây bát ngát xanh tươi, sắc trời dần tối, đường mòn dần mờ ảo trong âm u. Tiêu Tân lòng vòng nữa ngày, cuối cùng cũng có thể mò được đến chân núi nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy được ngôi nhà gỗ đêm qua. Hắn tò mò tự hỏi -không biết Ngọc Nhi đã đem hắn đến nơi nào rồi?
Lúc này, trời đã tối hẳn, bóng đêm trải dài ra bốn phía xa xăm như biển rộng, trên trời hàng vạn ngôi sao lấp lánh ánh sáng, không thể tìm kiếm được nữa. Tiêu Tân đành phải tìm một gốc cây đại thụ để qua đêm. Lúc bị cô gái treo lên cây, ba-lô đừng đồ dùng đã nằm lại trong ngôi nhà gỗ của, giờ trên người hắn chỉ còn mỗi một bộ đồ. Nữa đêm nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh, gió đêm kiêu gào, nếu Tiêu Tân không có thân thể đặc biệt, có lẽ giờ này hắn đã bỏ mạng vì gió lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tân đã chuẩn bị sẵng sàng để xuống núi. Tối qua hắn đã suy nghĩ rất lâu, đã đưa ra một quyết định cuối cùng là không- thể-tốn-thời gian ở nơi này được, trực tiếp đi đến Tương tây để thử thời vận của mình. Cùng ở với Mạc Đại thúc trong sơn cốc hơn một năm trời, tuy rằng giữa hai người rất ít khi trò chuyện, nhưng Tiêu Tân vẫn thủy chung nghĩ rằng Mạc Đại thúc chắc chắn “Ngoài lãnh tâm nhiệt”[ngoài lạnh trong nóng]. Nếu không, Mạc Đại thúc trước khi rời đi, còn tặng cho hắn hơn 5vạn chi phiếu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Tân ngập tràn niềm tin và hy vọng, chỉ cần tìm được Mạc Đại thúc, nhất định sẽ có biện pháp để làm Mạc Đại thúc thay đổi chủ ý trị thương cho Lâm Hiểu Nặc. Đáng ăn mừng ở chổ tuy rằng vị mỹ phụ kia đổi ý giữa chừng, nhưng trong lúc vô tình đã tiết lộ Mạc Đại thúc ở phía tây, trùng hợp với những gì hắn nghe được ở Vũ Giáo.
Lại là Tương tây, làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được Mạc Đại thúc đây? Ngàn lần hy vọng Mạc Đại thúc thân yêu ở yên một chổ, đừng chạy loạn cào cào lên nếu không thì phiền toái to.
Tiêu Tân vừa đau khổ suy tư vừa chạy vội trên đường núi. Tối qua vì bóng đêm cản đường, nên không thấy được đường đi, bây giờ đã thấy rõ nên không thể làm khó được hắn. Đi được khoảng nữa giờ, Tiêu Tân cảm thấy bụng đói môi khát, vì thế hắn hái một ít quả dại trên đường rừng và thu sương sớm đọng lại trên những cái lá cây để uống, cuối cùng cũng cảm thấy khá lên được một chút. Đáng mừng là trong khi dưỡng thương với Mạc Đại thúc đã từng cho hắn niếm qua phần lớn những loại quả dại, nếu không thì cho dù có chết Tiêu Tân cũng không dám ăn bậy bạ.
Ăn no uống đủ, Tiêu Tân quyết định tiếp tục đi. Vừa mới đi được vài bước, phía sau bỗng truyền đến âm thanh nho nhỏ của cành lá gãy rụng do bước chân mang lại, xoay người nhìn, đúng là cô gái mang tên Ngọc Nhi.
“Này! Ngươi chờ ta với!” Cô gái vừa chạy vừa kêu.
Tiêu Tân dừng chân, tức giận hỏi.
-Ngươi đến đây làm gì? Không sợ sư phụ ngươi nổi giận hay sao?
Cô gái vì chạy quá vội. Trao đổi hô hấp không kịp, nàng dừng chân lại xoa xoa cái eo thon nhỏ, thở hổn hển trong chốc lát. Nàng nói.
-Người ta sợ ngươi không tìm đựơc Mạc Đại thúc, nên lén đến giúp ngươi.
Tiêu Tân bán tín bán nghi hỏi.
-Không thể nào, cô mà tốt được như vậy sao?
“Đại-phôi-đản!” Cô gái giậm chân giận dỗi nói.
-Làm ta hao tốn tâm tư gần nữa ngày, thật vất vả mới tìm được một ít thông tin từ trong miệng của sư phụ . Không ngờ ngươi lại đối xử với ta như thế.
Tiêu Tân nhìn cô gái từ trên xuống dưới một cái, nhìn đi nhìn lại cô gái không có vẻ gì là kỳ dị, liền hỏi.
-Cô đừng trách tôi đa nghi. Ai kêu ngày hôm qua cô.........
Mặt cô gái nổi lên từng tầng mây đỏ, giận dỗi nói.
-Ngươi còn có mặt mũi nói ra. Nếu không phải ngươi trêu cợt ăn ....đậu hủ của ta. Người ta sao có thể làm như vậy?
Nhớ đến bộ ngực sữa của mình từng bị hắn ăn đậu hủ, gương mặt nhỏ nhắn của cô gái đã đỏ nay càng đỏ hơn xưa, đôi mắt xinh đẹp to tròn chớp chớp, nàng nói.
-Ngươi đã quyết định chưa? Nếu không cần ta giúp, ta quay về.
Có người giúp mình. Thằng ngốc mới đi từ chối, Tiêu Tân chạy vội lại nói.
-Cô nương có thể ra tay giúp, Tiêu Tân ta rất cảm kích. Nhưng sư phụ của cô tính tình cổ quái, cô có thể bị phạt hay không?
Cô gái liếc mắt trừng Tiêu Tân một cái, dịu dàng nói.
-Ngươi đừng nói sư phụ ta như thế. Sư phụ ta rất tốt, chỉ là không hiểu tại sao lại đối xử với ngươi như vậy, ta cũng không biết nữa.
Nói đến đây, nàng không nhịn được quay đầu nhìn lại phía sau, le lưỡi làm xấu, nhẹ giọng nói.
-Chúng ta đi lẹ đi! Nếu bị sư phụ phát hiện. Ta không giúp được ngươi nữa đâu!
Nói xong. Nàng vòng tay cởi ba-lô sau lưng đưa cho Tiêu Tân. Vừa nhìn thấy, Tiêu Tân lập tức cảm thấy vui mừng không thôi. Vội vàng nói lời cảm ơn đối với cô gái. Tất cả những gì cần thiết điều nằm trong này, bây giờ nó đã trở về trong tay, cuối cùng cũng tốt hơn một chút rồi. May mà ví điều dính lại ở trong túi quần, không bị cô nàng “su” mất, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Hai người một trước một sau tiêu sái rời đi, Tiêu Tân ở phía trước dẫn đường, nói với nàng ở phía sau.
-Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô?
Cô nàng chu miệng, khí thế nói.
-Ngươi cuối cùng cũng nhớ tới à? Ta còn tưởng ngươi sẽ không-bao-giờ hỏi chứ!
Tiêu Tân ha hả cười.
-Nếu tôi đoán không sai, cô gọi là Tiểu Ngọc đúng không?
“Ơ? Sao ngươi biết?” Cô gái kỳ lạ trong lòng.
Tiêu Tân cười mà không đáp, chờ nàng hỏi đến mệt mỏi, mới gở bỏ nan đề.
-Diện mạo của cô có vài phần giống với Mạc Đại thúc.
“Đúng không?” Cô gái tò mò, vội vàng hỏi.
-Trước kia ta cũng đã từng được nghe nói đến Mạc Đại thúc, bộ ta với hắn rất giống nhau hay sao?
Tiêu Tân cẩn thận dòm ngắm nàng một chút, sau đó gật đầu làm như chắc chắn lằm nói.
-Đúng là hơi giống nhau, nhất là ánh mắt và gương mặt, quả thật giống nhau như đúc.
Cô gái ngiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nũng nịu nói.
-Ngươi nói, liệu ta có phải nữ nhi của Mạc Đại thúc không?
Tiêu Tân cũng có cảm giác như thế, nên hắn nói.
-Tôi cũng nghĩ thế. Cô đã gặp qua Mạc Đại thúc lần nào chưa?
Cô gái gật đầu nói.
-Hôm qua ta mới nghe nói đến cái tên đó. Đêm qua, ta đã hỏi sư phụ của ta, vẻ mặt của người rất….kỳ lạ. Hỏi mệt gần chết, mà chỉ đơn giản trả lời hai ba câu. Cho nên, ta mới hoài nghi, rất muốn cùng ngươi đi xem thử.
Tiêu Tân xảo quỵêt nói.
-A, đây mới chính là mục đích chính của cô.
Cô gái ném cho Tiêu Tân một ánh mắt rất chi là xem-thường, giận dỗi nói.
-Đại phôi đản, ta gạt sư phụ xuống núi giúp ngươi. Ngươi lại nói như vậy, ta…ta không them để ý đến ngươi.
Nhìn thấy tiểu cô nương giận dỗi vểnh môi lên, có bài học đêm qua làm mẫu Tiêu Tân lập tức hoảng thuận miệng nói ra vài câu chọc cười, lại khen ngợi vài câu “ từ phế phủ” linh tinh loạn cả lên, sắc mặt tiểu cô nương nhanh chóng vui vui hẳn lên, thỉnh thoảng cười ngọt vài tiếng, âm thanh vang lên như chuông bạc.
Tiêu Tân chợt nhớ đến một vấn đề.
-Tiểu Ngọc, ta ở trong sơn cốc cùng với Mạc Đại thúc đến hơn một năm, mấy tháng trước rời khỏi nơi này, tại sao thủy chung vẫn không gặp được hai người?
Cô gái trả lời.
-Ừ, có lẽ lúc đó bọn tôi vẫn chưa di chuyển đến đây, hay là đã đến nhưng ngươi đã đi rồi nên không gặp mặt được.
Tiêu Tân mang máng hiễu ra được vấn đề. Nếu sư phụ của tiểu Ngọc có quen biết với Mạc Đại thúc, tuy ở gần thế nhưng không lui tới, chỉ đợi đến khi Mạc Đại thúc rời đi mới chuyển đến đây. Xem ra, hai người bọn họ nhất định có bí mật gì khó nói đây.
Nam tung nữ hứng, đường đi kéo gần. Trong lúc nói chuyện, bất tri bất giác hơn hai mươi dặm đã đi qua. Cô gái nhìn thấy đường quốc lộ dưới chân núi, nhịn không được hoan hô một tiếng, nàng vừa định chạy xuống nhưng đã bị Tiêu Tân níu lại, hắn nhẹ nhàng nói.
-Cô như thế này, không thể xuống núi.
“Tại sao?” Cô gái ngơ ngác hỏi.
Tiêu Tân chỉ vào y phục trên người nàng, cau mày nói.
-Nếu cô mặc đồ như thế này ra ngoài, chắn chắn sẽ bị mọi người xem như quái thú cho coi.
Cô gái loay hoay nhìn ngắm lại mình một lượt, cho là không đúng nói.
-Nói bậy, ta như thế này là đẹp rồi! Không lẽ ngươi cảm thấy xấu hổ khi đi cùng với ta trong bộ dạnh thế này hay sao?
Tiêu Tân sờ sờ mũi, trong lòng cười khổ.
-Đúng là rất tốt. Đáng tiếc nếu người khác thấy sẽ cho rằng cô đang….hát cải lương.
-Tiền bối, Mạc Đại thúc không phải đã từng trị thương cho tại hạ sao? Tại sao lại không thể trị thương cho người khác?
Mỹ phụ cười lạnh nói.
-Tên tử quỷ đó y thuật cao minh, nhưng tính tình cực kỳ cổ quái, nếu không phải là bệnh nan y kỳ lạ, thì đừng mong hắn chịu ra tay cứu giúp.
Lâm vào trầm tư trong giây lát, mỹ phụ lại tiếp tục nói.
-Hắn đã hao phí hơn một năm để cứu ngươi, có lẽ là do hắn xem trọng ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn mời hắn đi cứu người khác, có lẽ ngươi đành phải tốn một phen công phu rồi.
Nghe nàng nói thế, Tiêu Tân không khỏi cảm thấy sốt ruột, lời nói của hắn mang đầy lo lắng.
-Vậy xin hỏi tiền bối, có biện pháp nào có thể cầu xin được Mạc Đại thúc ra tay tương trợ hay không?
Mỹ phụ dời ánh mắt nhìn về phía đồ nhi của mình, vẻ mặt như cười như không nói.
-Biện pháp thực ra cũng có....Nhưng mà thành công hay không cũng không chắc, cũng chỉ có thể nhờ vào sự kiên trì và nhẫn nại của ngươi để đả động hắn mà thôi.
Tiêu Tân vội vàng hỏi.
-Xin tiền bối chỉ bảo. Không quản có bao nhiêu khó khăn, vãn bối điều xin làm hết sức.
Mỹ phụ liếc nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Tân một cái, trầm giọng nói.
-Ngươi đối với vị bằng hữu kia cũng thật toàn tâm toàn ý a. Ngươi và người đó có quan hệ gì?
Tiêu Tân né tránh ánh mắt của nàng và trả lời.
-Người đó là một vị đồng học với tại hạ.
Đôi mi buông dài của mỹ phụ khẽ nhấp nháy, tíêp tục hỏi hắn.
-Vị đồng học của ngươi là nam hay nữ?
Tiêu Tân cũng không cần suy nghĩ nhiều nên mở miệng trả lời.
-Là nữ đồng học.
Nghe xong câu trả lời, sắc mặt mỹ phụ chợt biến đổi, lạnh lùng hỏi.
-Quan hệ của hai ngươi là gì?
Tiêu Tân bị nàng làm hoảng sợ, tính tình thẳng như ruột ngựa bỗng bộc phát.
-Tại hạ cùng nàng chỉ là đồng học bình thường. Thấy nàng bị thương quá đau đớn và khổ sở, nên mới nghĩ cách giúp nàng thôi.
Trong khi hắn trả lời, đôi mắt vị mỹ phụ xinh đẹp kia luôn đảo vòng quan sát sự biến đổi của gương mặt hắn. Nhất thời bầu không khí bỗng trở nên vi diệu hẳn lên, hắn cũng không hiểu nàng mỹ phụ vì sao tính tình lại chợt biến, làm tâm tình của hắn bồn chồn không yên.
“Hy vọng ngươi không dối gạt ta!” Vị mỹ phụ nói. Sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Nàng khoát tay, trong tay chợt xuất hiện một viên thuốc đen tuyền, nàng nhìn Tiêu Tân nói.
-Nếu muốn cứu vị nữ đồng học kia của ngươi, hãy nuốt viên thuốc này vào đi.
“Đây là gì?” Tiêu Tân cảm thấy khó hiểu, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Âm thanh của vị mỹ phụ ngày càng lạnh lùng.
-Đây là độc môn được mật chế -địa độc long hoàn-, được điều chế từ hơn bảy bảy 49 loại vật liệu kịch độc luyện thành. Trừ ta ra không một ai có thể giải độc được, thiên hạ không người giải, cho dù y thuật cao minh như Mạc Bất Li cũng không thể nào chữa được cho ngươi.
Trán Tiêu Tân toát mồ hôi hột, hỏi.
-Tiền bối, cái này là sao? Chúng ta không phải đã.....nói xong mọi chuyện rồi sao?
Trên mặt của vị mỹ phụ nở ra nụ cười nhàn nhạt.
-Ngươi không cần lo lắng. Viên độc hoàn này sau khi ăn vào phải một tháng sau mới có thể phát tác. Chỉ cần ngươi một tháng trở về tìm ta một lần thì không sao cả.
~~Thì có thể bình an vô sự.
Tiêu Tân vẫn không rõ vì sao nàng lại làm như vậy, nhưng khi nghĩ đến thương thế của Lâm Hiểu Nặc, không thèm do dự nữa, liền dứt khoát kiên quyết nói.
-Xin tiền bối ban thuốc.
Nghe hắn nói thế, sắc mặt mỹ phụ bỗng trở nên xanh ngắt, lạnh giọng nói.
-Quả nhiên không ngòai dự đoán của ta, ngươi rõ ràng vẫn còn có ý muốn gạt ta.
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, âm thanh của vị mỹ phụ một lần nữa lạnh lùng vang lên.
-Thật sự xin lỗi! Chuyện này ta không giúp được. Ngươi nghĩ cách khác đi!
Trong giây phút đo, lại độ của vị mỹ phụ biến đổi quá lớn, làm Tiêu Tân nhất thời tiêu hóa không kịp, hắn thấp giọng nói.
-Tiền bối vừa rồi chẳng phải đã đồng ý rồi sao? Sao bổng dưng lại thay đổi?
Vị mỹ phụ xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Tân, lạnh lùng nói.
-Trên đời ngoài tình yêu nam nữ. Còn ai có thể mặc kệ chuyện sinh tử của bản thân mình. Cuộc đời của Tần Hoa Linh này hận nhất loại nam nhân đó. Mà may mắn ngươi lại nằm trong số đó. Bây giờ thì mời ngươi ly khai khỏi nơi này nhanh, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong. Nàng nhìn đồ nhi của mình rồi nói.
-Ngọc Nhi, còn không mau đi đi.
Cô gái rơi vào đường cùng, nàng quay đầu liếc nhìn Tiêu Tân một cái, rồi đành mang tiếc nuối dời gót theo sư phụ nàng.
Nhìn bóng lưng hai người, Tiêu Tân mơ hồ đoán ra được vấn đề. Lại là “Người đã đi tình yêu vẫn còn lại “, không có vị mỹ phụ này trợ giúp, thì chừng nào mình mới có thể tìm được Mạc Đại thúc?
Trên núi cỏ cây bát ngát xanh tươi, sắc trời dần tối, đường mòn dần mờ ảo trong âm u. Tiêu Tân lòng vòng nữa ngày, cuối cùng cũng có thể mò được đến chân núi nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy được ngôi nhà gỗ đêm qua. Hắn tò mò tự hỏi -không biết Ngọc Nhi đã đem hắn đến nơi nào rồi?
Lúc này, trời đã tối hẳn, bóng đêm trải dài ra bốn phía xa xăm như biển rộng, trên trời hàng vạn ngôi sao lấp lánh ánh sáng, không thể tìm kiếm được nữa. Tiêu Tân đành phải tìm một gốc cây đại thụ để qua đêm. Lúc bị cô gái treo lên cây, ba-lô đừng đồ dùng đã nằm lại trong ngôi nhà gỗ của, giờ trên người hắn chỉ còn mỗi một bộ đồ. Nữa đêm nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh, gió đêm kiêu gào, nếu Tiêu Tân không có thân thể đặc biệt, có lẽ giờ này hắn đã bỏ mạng vì gió lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tân đã chuẩn bị sẵng sàng để xuống núi. Tối qua hắn đã suy nghĩ rất lâu, đã đưa ra một quyết định cuối cùng là không- thể-tốn-thời gian ở nơi này được, trực tiếp đi đến Tương tây để thử thời vận của mình. Cùng ở với Mạc Đại thúc trong sơn cốc hơn một năm trời, tuy rằng giữa hai người rất ít khi trò chuyện, nhưng Tiêu Tân vẫn thủy chung nghĩ rằng Mạc Đại thúc chắc chắn “Ngoài lãnh tâm nhiệt”[ngoài lạnh trong nóng]. Nếu không, Mạc Đại thúc trước khi rời đi, còn tặng cho hắn hơn 5vạn chi phiếu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Tân ngập tràn niềm tin và hy vọng, chỉ cần tìm được Mạc Đại thúc, nhất định sẽ có biện pháp để làm Mạc Đại thúc thay đổi chủ ý trị thương cho Lâm Hiểu Nặc. Đáng ăn mừng ở chổ tuy rằng vị mỹ phụ kia đổi ý giữa chừng, nhưng trong lúc vô tình đã tiết lộ Mạc Đại thúc ở phía tây, trùng hợp với những gì hắn nghe được ở Vũ Giáo.
Lại là Tương tây, làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được Mạc Đại thúc đây? Ngàn lần hy vọng Mạc Đại thúc thân yêu ở yên một chổ, đừng chạy loạn cào cào lên nếu không thì phiền toái to.
Tiêu Tân vừa đau khổ suy tư vừa chạy vội trên đường núi. Tối qua vì bóng đêm cản đường, nên không thấy được đường đi, bây giờ đã thấy rõ nên không thể làm khó được hắn. Đi được khoảng nữa giờ, Tiêu Tân cảm thấy bụng đói môi khát, vì thế hắn hái một ít quả dại trên đường rừng và thu sương sớm đọng lại trên những cái lá cây để uống, cuối cùng cũng cảm thấy khá lên được một chút. Đáng mừng là trong khi dưỡng thương với Mạc Đại thúc đã từng cho hắn niếm qua phần lớn những loại quả dại, nếu không thì cho dù có chết Tiêu Tân cũng không dám ăn bậy bạ.
Ăn no uống đủ, Tiêu Tân quyết định tiếp tục đi. Vừa mới đi được vài bước, phía sau bỗng truyền đến âm thanh nho nhỏ của cành lá gãy rụng do bước chân mang lại, xoay người nhìn, đúng là cô gái mang tên Ngọc Nhi.
“Này! Ngươi chờ ta với!” Cô gái vừa chạy vừa kêu.
Tiêu Tân dừng chân, tức giận hỏi.
-Ngươi đến đây làm gì? Không sợ sư phụ ngươi nổi giận hay sao?
Cô gái vì chạy quá vội. Trao đổi hô hấp không kịp, nàng dừng chân lại xoa xoa cái eo thon nhỏ, thở hổn hển trong chốc lát. Nàng nói.
-Người ta sợ ngươi không tìm đựơc Mạc Đại thúc, nên lén đến giúp ngươi.
Tiêu Tân bán tín bán nghi hỏi.
-Không thể nào, cô mà tốt được như vậy sao?
“Đại-phôi-đản!” Cô gái giậm chân giận dỗi nói.
-Làm ta hao tốn tâm tư gần nữa ngày, thật vất vả mới tìm được một ít thông tin từ trong miệng của sư phụ . Không ngờ ngươi lại đối xử với ta như thế.
Tiêu Tân nhìn cô gái từ trên xuống dưới một cái, nhìn đi nhìn lại cô gái không có vẻ gì là kỳ dị, liền hỏi.
-Cô đừng trách tôi đa nghi. Ai kêu ngày hôm qua cô.........
Mặt cô gái nổi lên từng tầng mây đỏ, giận dỗi nói.
-Ngươi còn có mặt mũi nói ra. Nếu không phải ngươi trêu cợt ăn ....đậu hủ của ta. Người ta sao có thể làm như vậy?
Nhớ đến bộ ngực sữa của mình từng bị hắn ăn đậu hủ, gương mặt nhỏ nhắn của cô gái đã đỏ nay càng đỏ hơn xưa, đôi mắt xinh đẹp to tròn chớp chớp, nàng nói.
-Ngươi đã quyết định chưa? Nếu không cần ta giúp, ta quay về.
Có người giúp mình. Thằng ngốc mới đi từ chối, Tiêu Tân chạy vội lại nói.
-Cô nương có thể ra tay giúp, Tiêu Tân ta rất cảm kích. Nhưng sư phụ của cô tính tình cổ quái, cô có thể bị phạt hay không?
Cô gái liếc mắt trừng Tiêu Tân một cái, dịu dàng nói.
-Ngươi đừng nói sư phụ ta như thế. Sư phụ ta rất tốt, chỉ là không hiểu tại sao lại đối xử với ngươi như vậy, ta cũng không biết nữa.
Nói đến đây, nàng không nhịn được quay đầu nhìn lại phía sau, le lưỡi làm xấu, nhẹ giọng nói.
-Chúng ta đi lẹ đi! Nếu bị sư phụ phát hiện. Ta không giúp được ngươi nữa đâu!
Nói xong. Nàng vòng tay cởi ba-lô sau lưng đưa cho Tiêu Tân. Vừa nhìn thấy, Tiêu Tân lập tức cảm thấy vui mừng không thôi. Vội vàng nói lời cảm ơn đối với cô gái. Tất cả những gì cần thiết điều nằm trong này, bây giờ nó đã trở về trong tay, cuối cùng cũng tốt hơn một chút rồi. May mà ví điều dính lại ở trong túi quần, không bị cô nàng “su” mất, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Hai người một trước một sau tiêu sái rời đi, Tiêu Tân ở phía trước dẫn đường, nói với nàng ở phía sau.
-Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô?
Cô nàng chu miệng, khí thế nói.
-Ngươi cuối cùng cũng nhớ tới à? Ta còn tưởng ngươi sẽ không-bao-giờ hỏi chứ!
Tiêu Tân ha hả cười.
-Nếu tôi đoán không sai, cô gọi là Tiểu Ngọc đúng không?
“Ơ? Sao ngươi biết?” Cô gái kỳ lạ trong lòng.
Tiêu Tân cười mà không đáp, chờ nàng hỏi đến mệt mỏi, mới gở bỏ nan đề.
-Diện mạo của cô có vài phần giống với Mạc Đại thúc.
“Đúng không?” Cô gái tò mò, vội vàng hỏi.
-Trước kia ta cũng đã từng được nghe nói đến Mạc Đại thúc, bộ ta với hắn rất giống nhau hay sao?
Tiêu Tân cẩn thận dòm ngắm nàng một chút, sau đó gật đầu làm như chắc chắn lằm nói.
-Đúng là hơi giống nhau, nhất là ánh mắt và gương mặt, quả thật giống nhau như đúc.
Cô gái ngiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nũng nịu nói.
-Ngươi nói, liệu ta có phải nữ nhi của Mạc Đại thúc không?
Tiêu Tân cũng có cảm giác như thế, nên hắn nói.
-Tôi cũng nghĩ thế. Cô đã gặp qua Mạc Đại thúc lần nào chưa?
Cô gái gật đầu nói.
-Hôm qua ta mới nghe nói đến cái tên đó. Đêm qua, ta đã hỏi sư phụ của ta, vẻ mặt của người rất….kỳ lạ. Hỏi mệt gần chết, mà chỉ đơn giản trả lời hai ba câu. Cho nên, ta mới hoài nghi, rất muốn cùng ngươi đi xem thử.
Tiêu Tân xảo quỵêt nói.
-A, đây mới chính là mục đích chính của cô.
Cô gái ném cho Tiêu Tân một ánh mắt rất chi là xem-thường, giận dỗi nói.
-Đại phôi đản, ta gạt sư phụ xuống núi giúp ngươi. Ngươi lại nói như vậy, ta…ta không them để ý đến ngươi.
Nhìn thấy tiểu cô nương giận dỗi vểnh môi lên, có bài học đêm qua làm mẫu Tiêu Tân lập tức hoảng thuận miệng nói ra vài câu chọc cười, lại khen ngợi vài câu “ từ phế phủ” linh tinh loạn cả lên, sắc mặt tiểu cô nương nhanh chóng vui vui hẳn lên, thỉnh thoảng cười ngọt vài tiếng, âm thanh vang lên như chuông bạc.
Tiêu Tân chợt nhớ đến một vấn đề.
-Tiểu Ngọc, ta ở trong sơn cốc cùng với Mạc Đại thúc đến hơn một năm, mấy tháng trước rời khỏi nơi này, tại sao thủy chung vẫn không gặp được hai người?
Cô gái trả lời.
-Ừ, có lẽ lúc đó bọn tôi vẫn chưa di chuyển đến đây, hay là đã đến nhưng ngươi đã đi rồi nên không gặp mặt được.
Tiêu Tân mang máng hiễu ra được vấn đề. Nếu sư phụ của tiểu Ngọc có quen biết với Mạc Đại thúc, tuy ở gần thế nhưng không lui tới, chỉ đợi đến khi Mạc Đại thúc rời đi mới chuyển đến đây. Xem ra, hai người bọn họ nhất định có bí mật gì khó nói đây.
Nam tung nữ hứng, đường đi kéo gần. Trong lúc nói chuyện, bất tri bất giác hơn hai mươi dặm đã đi qua. Cô gái nhìn thấy đường quốc lộ dưới chân núi, nhịn không được hoan hô một tiếng, nàng vừa định chạy xuống nhưng đã bị Tiêu Tân níu lại, hắn nhẹ nhàng nói.
-Cô như thế này, không thể xuống núi.
“Tại sao?” Cô gái ngơ ngác hỏi.
Tiêu Tân chỉ vào y phục trên người nàng, cau mày nói.
-Nếu cô mặc đồ như thế này ra ngoài, chắn chắn sẽ bị mọi người xem như quái thú cho coi.
Cô gái loay hoay nhìn ngắm lại mình một lượt, cho là không đúng nói.
-Nói bậy, ta như thế này là đẹp rồi! Không lẽ ngươi cảm thấy xấu hổ khi đi cùng với ta trong bộ dạnh thế này hay sao?
Tiêu Tân sờ sờ mũi, trong lòng cười khổ.
-Đúng là rất tốt. Đáng tiếc nếu người khác thấy sẽ cho rằng cô đang….hát cải lương.
/91
|