Ngay lúc đó, tình trạng của Tiêu Tân bỗng càng ngày càng xấu đi, khuôn mặt đỏ bừng, ngoài da bốc lên tầng tầng khói trắng, y phục phần phật bay, giống như có từng cơn gió hí lộng ở bên trong.
“Tiêu đại ca, huynh làm sao vậy?” Mạc Tiểu Ngọc bị hình dạng của Tiêu Tân hiện giờ làm cho hoảng sợ.
“Nguy rồi, chẳng lẽ dị năng bị mất kiểm soát?” Tiêu Tân đột nhiên mở to mắt, gân xanh trên trán nổi lên, y phục bắt đầu bốc hơi nghi ngút, dường như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
Một lúc sau, Tiêu Tân cảm thấy khá hơn được một chút, hắn bỗng nhiên xoay người rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, phát ra một quyền nện vào tường làm lũng một lỗ to tướng.
“Wo....Trời!” Mạc Tiểu Ngọc phát ra một tiếng thét kinh hãi, bị hành động của Tiêu Tân dọa sợ đến mức trợn mắt há mồm[LongNhi: vầy nè], chợt nàng nhìn thấy Tiêu Tân xoay người, chạy như điên dọc theo đừơng lớn.
Tiêu Tân nhìn thì có vẻ đang mất dần lý trí, nhưng thực ra trong lúc này là lúc hắn sáng suốt và tỉnh táo nhất. Hắn không rõ vì sao mình bị biến thành như thế này, chỉ thấy trong cơ thể nhiệt độ càng lúc càng dâng cao, giống như đang ở trong một lò hỏa hàng ngàn độ C. Vì thế, hắn phải tìm được cách làm hạ nhiệt thân thể, nếu không nhất định....xảy ra chuyện lớn rồi.
Để tránh làm kinh động đến người khác, biện pháp duy nhất là phải tìm một nơi có thiệt nhiều nước để nhanh chóng làm hạ nhiệt cơ thể, mà.......nơi có nhiều nước nhất là “sông”.
CLICK ĐỂ XEM NỘI DUNG: SHOW
Tiêu Tân trốn chạy thật nhanh trên đường lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Khi mới bắt đầu chạy, Mạc Tiểu Ngọc còn có thể nhìn thấy được bóng lưng của hắn. Nhưng ngay sau đó khoảng cách càng lúc càng xa, không bao lâu sau, nàng đã không còn nhìn thấy được thân ảnh của hắn nữa.
“Tiêu đại ca, huynh chạy đi đâu rồi?” Mạc Tiểu Ngọc thì thào tự hỏi, trong lòng hốt hoảng từng cơn.
Hai người lúc mới gặp mặt tất nhiên sẽ dễ sinh chuyện ra hiểu lầm, sau một thời gian ở cùng nhau tình cảm sẽ dần dần phát triển nhiều hơn. Ở cùng nhau tuy chưa được lâu, nhưng người huynh này đối xử rất tốt vời nàng, chiếu cố cho nàng rất nhiều. Nếu Tiêu Tân xảy ra chuyện gì, thì đối với Tiểu Ngọc lần đầu tiên trốn nhà bỏ đi mà nói. Thật không biết phải làm sao cho đúng?
May mà Tiêu Tân chọn lựa chạy đọc theo lề đường cắt ngang toàn tỉnh Js. Nên Mạc Tiểu Ngọc lần dò hỏi người đi trên đường thì phần lớn ai cũng nhìn thấy hắn do hắn show hàng quá nổi và chỉ đường cho nàng. Việc đáng ăn mừng chính là, Tiểu Ngọc muội muội đáng yêu không gặp phải người xấu, không biết vì nàng nhân phẩm quá tốt hay là đám lưu manh vừa rồi bị nàng đánh nên sợ. TÓm lại, Tiểu Ngọc muội muội không gặp phải một trở ngại nào khi rời khỏi Js.
Sau khi ra khỏi thành phố, Tiểu Ngọc muội muội mờ tịt hoàn toàn. Nàng rốt cục cũng không thể hiểu nổi Tiêu Tân cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Cho nên nàng cũng không thể biết mà đi tìm “sông”. Nhưng mà, Tiểu Ngọc muội muội cũng được xem như lanh trí, nàng chợt nhớ đến trên xe Tiêu Tân đã từng nói qua với nàng, vì thế nàng quyết định ngồi đại ở ven đường....
“Nếu mình cùng với Tiêu đại ca thất lạc, phải ở nguyên chỗ đó chờ huynh ấy đến tìm!” Mang ý nghĩ như thế Tiểu Ngọc muội muội ngồi ở ven đường hơn nửa canh giờ, rốt cục nàng cũng thấy xuất hiện thân ảnh với cái đầu ướt mẹp.
“Tiêu đại ca, huynh vừa đi đâu thế?” Mạc Tiểu Ngọc vui vẻ đứng bật dậy hỏi.
Người vừa đến đúng là Tiêu Tân, toàn thân trên dưới điều ướt nhẹp. Sắc mặt tái nhợt, bộ dáng có vẻ rất chật vật. Hắn mệt mỏi liếc nhìn Mạc Tiểu Ngọc một cái, khóe miệng mỉm cười, đột nhiên, đôi mắt nặng trĩu, thân thể rã rời, hắn ngã xuống.
A, huynh... huynh đừng làm cho Tiểu Ngọc sợ mà. Vừa rồi....vừa rồi huynh còn đánh bại mấy chục tên lưu manh, còn đập một phát làm lũng tường một lỗ, tại sao giờ lại như thế này, chuyện gì đã xảy ra?
Nhưng mà, cho dù Tiểu Ngọc hô hét như thế nào. Tiêu Tân cũng không có phản ứng. Nếu tiểu cô nương này không luyện qua vài năm công phu....Chắc cũng không còn cách nào khác nữa.
Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Tân cũng dần dà tỉnh lại từ trong hôn mê. Phát hiện mình đang nằm trên giường, Tiểu Ngọc muội muội đang chống tay dưới cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, ngồi ngẩn người ở bên cạnh.
“TIểu Ngọc, giờ là mấy giờ rồi?” Ngủ lâu như thế, Tiêu Tân vẫn còn có cảm giác hữu khí vô lực, đầu óc hỗn loạn, giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Dưới tình thế gấp rút, hắn quyết đoán nhanh chóng nhảy xuống dòng sông lạnh giá, mong có thể hạ nhiệt độ cơ thể xuống, nhưng một lúc sau bò lên bờ, thì biến thành bộ dạng này đây. Nếu không nghĩ đến việc vừa thất lạc Mạc Tiểu Ngọc, chống đỡ thân thể bằng ý chí để đi tìm nàng, thì có lẽ hắn đã ngất đại trên bờ để cho khỏe.
Nghe thấy âm thanh phát ra từ Tiêu Tân, Mạc Tiểu Ngọc đứng bật dậy, nũng nịu gọi.
-Tiêu đại....ca, huynh đã tỉnh, vừa rồi huynh làm muội sợ.
Tiêu Tân hỏi giờ một lần nữa, Mạc Tiểu Ngọc mới đi ra ngoài để hỏi thăm, lúc ấy mới biết được giờ đã chín giờ tối.
Mình ngủ lâu thế sao? Tiêu Tân suy nghĩ, từ khi ngất xỉu đến giờ, ít nhất đã trôi qua bảy giờ, hèn chi cảm thấy có chút đói bụng.
“Đây là đâu?” Tiêu Tân chợt hỏi, nhìn bốn phía, dường như đó là một khách sạn.
Mạc Tiểu Ngọc hớn hởn nói.
-Tiêu đại ca, muội rất thông minh nha! Khi đại ca té xỉu, muội ngăn một chiếc xe trên đường, nhờ người lái xe chở chúng ta đến đây đó!
Mạc Tiểu Ngọc đối với môi trường và thích nghi cực kỳ nhanh lẹ. Nếu đỗi lại có vị nào đó từ thời cổ đại xuyên thời gian đến hiện đại[xuyên việt] hay là nông phu lên thành thị, khẳng định là không thể thích ứng nhanh như cô nàng này được. Bởi thế, Tiêu Tân rất hài lòng với việc TIểu Ngọc đưa hắn đến khách sạn, thuận miệng khen ngợi vài câu, đã làm tiểu nha đầu vui vẻ quên trời đất.
Tiêu Tân vừa định tốc chăn rời khỏi giường, chợt phát hiện thân thể mình đang...trần như nhộng, lập tức chấn động.
-Quần...quần áo của huynh ai cởi?
Khuôn mặt Mạc Tiểu Ngọc đỏ bừng, bỉu môi nói.
-Không phải huynh bị rơi xuống sông, toàn thân ướt sũng, làm chỗ ngồi trên xe của người ta khắp nơi điều là nước. Sau khi đến khách sạn, muội nhờ người khác giúp, cởi đồ huynh ra. Vốn muội định thay quần áo khác sạch sẽ cho huynh, nhưng huynh ngủ như con lợn chết, làm gì cũng bất động, rốt cuộc thì...vậy vậy đó.
Tiêu Tân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Mạc Tiểu Ngọc nghĩ đến thân thể...không-mặc-gì... của Tiêu Tân đang ở trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, trông như muốn xuất huyết, ôm mặt chạy nhanh ra khỏi phòng. Tiêu Tân nhân cơ hội này, đẩy maximum tốc độ mặc quần áo vào.
Một lúc sau, Mạc Tiểu Ngọc mang một khay thức ăn đến, bày biện ra ở đầu giường, nàng vui vẻ nói.
-Muội cảm thấy thức ăn giữa trưa họ làm rất ngon, cho nên muội đã dặn bọn họ làm thêm một phần nữa.
Được Tiểu Ngọc cẩn thận chăm xóc, Tiêu Tâm cảm thấy có chút cảm động. Tiểu nha đầu này, bản tính cũng không xấu, chỉ là do ảnh hưởng của bạo lực gia đình mà chủ chốt là sư phụ nàng. Sau này phải từ từ mà uốn nắn nàng lại, có vẻ....phê đây.
Mạc Tiểu Ngọc ăn uống với bộ dáng giống y như hồi trưa, hơn phân nửa thức ăn điều bị nàng “tiêu diệt” gọn. Bởi vì thân thể Tiêu Tân không thoải mái, nên chỉ ăn qua loa rồi buông đũa.
Lần nay, Mạc Tiểu Ngọc cũng không chỉ lo cho chính mình, ngay lúc nàng phát hiện Tiêu Tân có vẻ không ổn, nàng nhẹ giọng hỏi.
-Tiêu đại ca, huynh cảm thấy không thoải mái hay sao? Muốn đi tìm thấy thuốc hay không?
Tiêu Tân lắc đầu. Người trong nhà ắc hiểu rõ chuyện nhà mình, Tiêu Tân biết rất rõ tình trạng cơ thể của mình. Vừa rồi khi Mạc Tiểu Ngọc ra ngoài, hắn đã kiểm tra sơ qua cơ thể của mình, cảm giác cực kỳ quái lạ. Khối mê vụ vùng đan điền của hắn cả hoàn toàn biết mất thay vào đó là một vùng chất lõng dinh dính tỏa màu hoàng sắc, nằm yên ở đó không di chuyển. Thử vận công, cả người trên dưới không có một tia khí lực, bãi chất lỏng màu hoàng sắc cũng im re.
Chẳng lẽ dị năng đã biến mất? Tiêu Tân tâm trạng buồn bực. Việc hắn cảm thấy vui mừng chính là khả năng thấu thị vẫn chưa biến mất, nếu không thì hắn không thể tra xét cơ thể của mình được. Có lẽ dị năng còn, nhưng ở vùng đan điền có vẻ không ổn thì phải.
Sau khi ăn xong, Tiêu Tân đưa Tiểu Ngọc về phòng ngủ. Trong bóng đêm, Tiêu Tân lẳng lặng hồi tường về những gì phát sinh ngày hôm nay, hắn chợt phát hiện trong khoảng thời gian này dị năng trong cơ thể mình có chút quỉ dị. Như mỗi lần đánh nhau, điều cảm thấy khó chịu trong người, dị năng cũng không thể không chế trong một thời gian ngắn. Đợi sau khi tâm trạng bức bối qua đi, mọi thứ mới bình lặng lại như trước.
Nếu Tiêu Tân luyện qua nội công, tình huống có lẽ khả quan hơn đôi chút. Bây giờ trong lòng mờ mịt, không biết phải làm sao cho xong. Suy nghĩ gần nữa ngày, Tiêu Tân đột nhiên phát hiện. Đúng rồi, Mạc Đại thúc tinh thông y dược, nói không chừng có thể điều tra ra nguyên nhân, tìm được cách giải quyết.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, gánh nặng trong lòng Tiêu Tân được buông lỏng. Dị năng mặc dù tốt, nhưng đó cũng không phải là skill chính, mất đi cũng không sao. Việc gì phiền não như thế, đi bước nào tính bước đó thôi!
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tân vẫn như cũ, 6 thức. Hắn ở trong phòng khởi động một lúc, phát hiện nhiệt độ trong người đã tăng giảm bình thường như cũ, nhưng tay chân có chút bủn rủn vô lực nhưng so với tối qua vẫn còn tốt chán, dị năng vẫn im lìm không phản ứng.
Thân nơi đất khách, đương nhiên không thể chạy loạn, Tiêu Tân hoạt động trong phòng một lúc, đánh một bộ quyền, đến khi nhiệt năng trong người tăng lên chút đỉnh, mới dừng lại.
Vừa đánh xong bộ quyền, đã nghe có người gọi ngoài cửa. Vừa mở, đã thấy Tiểu Ngọc muội muội lẻn nhảy vào phòng.
“Tiêu đại ca, huynh khỏe chưa?” Mạc Tiểu Ngọc hỏi, thấy hắn gật đầu, nàng cảm thấy vui vui.
Từ Js đến Fh cần khoảng một tiếng, hai người leo lên xe, sau một phen cưỡi ngựa, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Vừa mới dừng xe, lại có vài “con cò” bu xung quanh. Tiêu Tân nhanh chóng kéo Tiểu Ngọc thoát ly khỏi nơi đó, lại xảy ra chuyện đụng “cò” như hôm qua, nhưng hắn bỏ qua luôn. Trong đó có một con” cò” không cam tâm mò theo hắn, nhưng thấy hắn không có ý đi chậm lại, cũng đành bất đắc dĩ buông tha ý tưởng làm mạng.
Thành phồ Fh không lớn, nằm cạnh một ngọn núi, có một con sông ôm vòng qua thành phố. Nơi dăy đường chật đất hẹp, trên con đường tỏa ra sắc xanh của từng tảng đá mài. Trong Không khí ngập tràn mùi ẩm thấp, có thể nghe được âm thanh giặt đồ bằng chày đập vào quần áo thoang thoảng đâu đó bên bờ sông.
Những cái nhà ba tầng cũ nho nhỏ nằm thưa thớt hai bên đường, phần lớn lầu một điều là những cửa hàng. Phần lớn những ngôi nhà điều được sữa chữa thành nữa gạch nữa gỗ, mơ hồ có thể cảm nhận được phong vận ngày xưa. Một đường đi thẳng, giống như đang trở về quá khứ cách đây vài thập niên.
Hỏi thăm những người ven đường, điều không có kết quả, nơi này không ai biết đến ai có tên là Mạc Bất Ly. Mạc đại thúc thần bí cuối cùng người đang ở nơi đâu, hy vọng xuất hiện lẹ chút đi....
“Tiêu đại ca, huynh làm sao vậy?” Mạc Tiểu Ngọc bị hình dạng của Tiêu Tân hiện giờ làm cho hoảng sợ.
“Nguy rồi, chẳng lẽ dị năng bị mất kiểm soát?” Tiêu Tân đột nhiên mở to mắt, gân xanh trên trán nổi lên, y phục bắt đầu bốc hơi nghi ngút, dường như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
Một lúc sau, Tiêu Tân cảm thấy khá hơn được một chút, hắn bỗng nhiên xoay người rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, phát ra một quyền nện vào tường làm lũng một lỗ to tướng.
“Wo....Trời!” Mạc Tiểu Ngọc phát ra một tiếng thét kinh hãi, bị hành động của Tiêu Tân dọa sợ đến mức trợn mắt há mồm[LongNhi: vầy nè], chợt nàng nhìn thấy Tiêu Tân xoay người, chạy như điên dọc theo đừơng lớn.
Tiêu Tân nhìn thì có vẻ đang mất dần lý trí, nhưng thực ra trong lúc này là lúc hắn sáng suốt và tỉnh táo nhất. Hắn không rõ vì sao mình bị biến thành như thế này, chỉ thấy trong cơ thể nhiệt độ càng lúc càng dâng cao, giống như đang ở trong một lò hỏa hàng ngàn độ C. Vì thế, hắn phải tìm được cách làm hạ nhiệt thân thể, nếu không nhất định....xảy ra chuyện lớn rồi.
Để tránh làm kinh động đến người khác, biện pháp duy nhất là phải tìm một nơi có thiệt nhiều nước để nhanh chóng làm hạ nhiệt cơ thể, mà.......nơi có nhiều nước nhất là “sông”.
CLICK ĐỂ XEM NỘI DUNG: SHOW
Tiêu Tân trốn chạy thật nhanh trên đường lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Khi mới bắt đầu chạy, Mạc Tiểu Ngọc còn có thể nhìn thấy được bóng lưng của hắn. Nhưng ngay sau đó khoảng cách càng lúc càng xa, không bao lâu sau, nàng đã không còn nhìn thấy được thân ảnh của hắn nữa.
“Tiêu đại ca, huynh chạy đi đâu rồi?” Mạc Tiểu Ngọc thì thào tự hỏi, trong lòng hốt hoảng từng cơn.
Hai người lúc mới gặp mặt tất nhiên sẽ dễ sinh chuyện ra hiểu lầm, sau một thời gian ở cùng nhau tình cảm sẽ dần dần phát triển nhiều hơn. Ở cùng nhau tuy chưa được lâu, nhưng người huynh này đối xử rất tốt vời nàng, chiếu cố cho nàng rất nhiều. Nếu Tiêu Tân xảy ra chuyện gì, thì đối với Tiểu Ngọc lần đầu tiên trốn nhà bỏ đi mà nói. Thật không biết phải làm sao cho đúng?
May mà Tiêu Tân chọn lựa chạy đọc theo lề đường cắt ngang toàn tỉnh Js. Nên Mạc Tiểu Ngọc lần dò hỏi người đi trên đường thì phần lớn ai cũng nhìn thấy hắn do hắn show hàng quá nổi và chỉ đường cho nàng. Việc đáng ăn mừng chính là, Tiểu Ngọc muội muội đáng yêu không gặp phải người xấu, không biết vì nàng nhân phẩm quá tốt hay là đám lưu manh vừa rồi bị nàng đánh nên sợ. TÓm lại, Tiểu Ngọc muội muội không gặp phải một trở ngại nào khi rời khỏi Js.
Sau khi ra khỏi thành phố, Tiểu Ngọc muội muội mờ tịt hoàn toàn. Nàng rốt cục cũng không thể hiểu nổi Tiêu Tân cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Cho nên nàng cũng không thể biết mà đi tìm “sông”. Nhưng mà, Tiểu Ngọc muội muội cũng được xem như lanh trí, nàng chợt nhớ đến trên xe Tiêu Tân đã từng nói qua với nàng, vì thế nàng quyết định ngồi đại ở ven đường....
“Nếu mình cùng với Tiêu đại ca thất lạc, phải ở nguyên chỗ đó chờ huynh ấy đến tìm!” Mang ý nghĩ như thế Tiểu Ngọc muội muội ngồi ở ven đường hơn nửa canh giờ, rốt cục nàng cũng thấy xuất hiện thân ảnh với cái đầu ướt mẹp.
“Tiêu đại ca, huynh vừa đi đâu thế?” Mạc Tiểu Ngọc vui vẻ đứng bật dậy hỏi.
Người vừa đến đúng là Tiêu Tân, toàn thân trên dưới điều ướt nhẹp. Sắc mặt tái nhợt, bộ dáng có vẻ rất chật vật. Hắn mệt mỏi liếc nhìn Mạc Tiểu Ngọc một cái, khóe miệng mỉm cười, đột nhiên, đôi mắt nặng trĩu, thân thể rã rời, hắn ngã xuống.
A, huynh... huynh đừng làm cho Tiểu Ngọc sợ mà. Vừa rồi....vừa rồi huynh còn đánh bại mấy chục tên lưu manh, còn đập một phát làm lũng tường một lỗ, tại sao giờ lại như thế này, chuyện gì đã xảy ra?
Nhưng mà, cho dù Tiểu Ngọc hô hét như thế nào. Tiêu Tân cũng không có phản ứng. Nếu tiểu cô nương này không luyện qua vài năm công phu....Chắc cũng không còn cách nào khác nữa.
Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Tân cũng dần dà tỉnh lại từ trong hôn mê. Phát hiện mình đang nằm trên giường, Tiểu Ngọc muội muội đang chống tay dưới cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, ngồi ngẩn người ở bên cạnh.
“TIểu Ngọc, giờ là mấy giờ rồi?” Ngủ lâu như thế, Tiêu Tân vẫn còn có cảm giác hữu khí vô lực, đầu óc hỗn loạn, giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Dưới tình thế gấp rút, hắn quyết đoán nhanh chóng nhảy xuống dòng sông lạnh giá, mong có thể hạ nhiệt độ cơ thể xuống, nhưng một lúc sau bò lên bờ, thì biến thành bộ dạng này đây. Nếu không nghĩ đến việc vừa thất lạc Mạc Tiểu Ngọc, chống đỡ thân thể bằng ý chí để đi tìm nàng, thì có lẽ hắn đã ngất đại trên bờ để cho khỏe.
Nghe thấy âm thanh phát ra từ Tiêu Tân, Mạc Tiểu Ngọc đứng bật dậy, nũng nịu gọi.
-Tiêu đại....ca, huynh đã tỉnh, vừa rồi huynh làm muội sợ.
Tiêu Tân hỏi giờ một lần nữa, Mạc Tiểu Ngọc mới đi ra ngoài để hỏi thăm, lúc ấy mới biết được giờ đã chín giờ tối.
Mình ngủ lâu thế sao? Tiêu Tân suy nghĩ, từ khi ngất xỉu đến giờ, ít nhất đã trôi qua bảy giờ, hèn chi cảm thấy có chút đói bụng.
“Đây là đâu?” Tiêu Tân chợt hỏi, nhìn bốn phía, dường như đó là một khách sạn.
Mạc Tiểu Ngọc hớn hởn nói.
-Tiêu đại ca, muội rất thông minh nha! Khi đại ca té xỉu, muội ngăn một chiếc xe trên đường, nhờ người lái xe chở chúng ta đến đây đó!
Mạc Tiểu Ngọc đối với môi trường và thích nghi cực kỳ nhanh lẹ. Nếu đỗi lại có vị nào đó từ thời cổ đại xuyên thời gian đến hiện đại[xuyên việt] hay là nông phu lên thành thị, khẳng định là không thể thích ứng nhanh như cô nàng này được. Bởi thế, Tiêu Tân rất hài lòng với việc TIểu Ngọc đưa hắn đến khách sạn, thuận miệng khen ngợi vài câu, đã làm tiểu nha đầu vui vẻ quên trời đất.
Tiêu Tân vừa định tốc chăn rời khỏi giường, chợt phát hiện thân thể mình đang...trần như nhộng, lập tức chấn động.
-Quần...quần áo của huynh ai cởi?
Khuôn mặt Mạc Tiểu Ngọc đỏ bừng, bỉu môi nói.
-Không phải huynh bị rơi xuống sông, toàn thân ướt sũng, làm chỗ ngồi trên xe của người ta khắp nơi điều là nước. Sau khi đến khách sạn, muội nhờ người khác giúp, cởi đồ huynh ra. Vốn muội định thay quần áo khác sạch sẽ cho huynh, nhưng huynh ngủ như con lợn chết, làm gì cũng bất động, rốt cuộc thì...vậy vậy đó.
Tiêu Tân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Mạc Tiểu Ngọc nghĩ đến thân thể...không-mặc-gì... của Tiêu Tân đang ở trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, trông như muốn xuất huyết, ôm mặt chạy nhanh ra khỏi phòng. Tiêu Tân nhân cơ hội này, đẩy maximum tốc độ mặc quần áo vào.
Một lúc sau, Mạc Tiểu Ngọc mang một khay thức ăn đến, bày biện ra ở đầu giường, nàng vui vẻ nói.
-Muội cảm thấy thức ăn giữa trưa họ làm rất ngon, cho nên muội đã dặn bọn họ làm thêm một phần nữa.
Được Tiểu Ngọc cẩn thận chăm xóc, Tiêu Tâm cảm thấy có chút cảm động. Tiểu nha đầu này, bản tính cũng không xấu, chỉ là do ảnh hưởng của bạo lực gia đình mà chủ chốt là sư phụ nàng. Sau này phải từ từ mà uốn nắn nàng lại, có vẻ....phê đây.
Mạc Tiểu Ngọc ăn uống với bộ dáng giống y như hồi trưa, hơn phân nửa thức ăn điều bị nàng “tiêu diệt” gọn. Bởi vì thân thể Tiêu Tân không thoải mái, nên chỉ ăn qua loa rồi buông đũa.
Lần nay, Mạc Tiểu Ngọc cũng không chỉ lo cho chính mình, ngay lúc nàng phát hiện Tiêu Tân có vẻ không ổn, nàng nhẹ giọng hỏi.
-Tiêu đại ca, huynh cảm thấy không thoải mái hay sao? Muốn đi tìm thấy thuốc hay không?
Tiêu Tân lắc đầu. Người trong nhà ắc hiểu rõ chuyện nhà mình, Tiêu Tân biết rất rõ tình trạng cơ thể của mình. Vừa rồi khi Mạc Tiểu Ngọc ra ngoài, hắn đã kiểm tra sơ qua cơ thể của mình, cảm giác cực kỳ quái lạ. Khối mê vụ vùng đan điền của hắn cả hoàn toàn biết mất thay vào đó là một vùng chất lõng dinh dính tỏa màu hoàng sắc, nằm yên ở đó không di chuyển. Thử vận công, cả người trên dưới không có một tia khí lực, bãi chất lỏng màu hoàng sắc cũng im re.
Chẳng lẽ dị năng đã biến mất? Tiêu Tân tâm trạng buồn bực. Việc hắn cảm thấy vui mừng chính là khả năng thấu thị vẫn chưa biến mất, nếu không thì hắn không thể tra xét cơ thể của mình được. Có lẽ dị năng còn, nhưng ở vùng đan điền có vẻ không ổn thì phải.
Sau khi ăn xong, Tiêu Tân đưa Tiểu Ngọc về phòng ngủ. Trong bóng đêm, Tiêu Tân lẳng lặng hồi tường về những gì phát sinh ngày hôm nay, hắn chợt phát hiện trong khoảng thời gian này dị năng trong cơ thể mình có chút quỉ dị. Như mỗi lần đánh nhau, điều cảm thấy khó chịu trong người, dị năng cũng không thể không chế trong một thời gian ngắn. Đợi sau khi tâm trạng bức bối qua đi, mọi thứ mới bình lặng lại như trước.
Nếu Tiêu Tân luyện qua nội công, tình huống có lẽ khả quan hơn đôi chút. Bây giờ trong lòng mờ mịt, không biết phải làm sao cho xong. Suy nghĩ gần nữa ngày, Tiêu Tân đột nhiên phát hiện. Đúng rồi, Mạc Đại thúc tinh thông y dược, nói không chừng có thể điều tra ra nguyên nhân, tìm được cách giải quyết.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, gánh nặng trong lòng Tiêu Tân được buông lỏng. Dị năng mặc dù tốt, nhưng đó cũng không phải là skill chính, mất đi cũng không sao. Việc gì phiền não như thế, đi bước nào tính bước đó thôi!
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tân vẫn như cũ, 6 thức. Hắn ở trong phòng khởi động một lúc, phát hiện nhiệt độ trong người đã tăng giảm bình thường như cũ, nhưng tay chân có chút bủn rủn vô lực nhưng so với tối qua vẫn còn tốt chán, dị năng vẫn im lìm không phản ứng.
Thân nơi đất khách, đương nhiên không thể chạy loạn, Tiêu Tân hoạt động trong phòng một lúc, đánh một bộ quyền, đến khi nhiệt năng trong người tăng lên chút đỉnh, mới dừng lại.
Vừa đánh xong bộ quyền, đã nghe có người gọi ngoài cửa. Vừa mở, đã thấy Tiểu Ngọc muội muội lẻn nhảy vào phòng.
“Tiêu đại ca, huynh khỏe chưa?” Mạc Tiểu Ngọc hỏi, thấy hắn gật đầu, nàng cảm thấy vui vui.
Từ Js đến Fh cần khoảng một tiếng, hai người leo lên xe, sau một phen cưỡi ngựa, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Vừa mới dừng xe, lại có vài “con cò” bu xung quanh. Tiêu Tân nhanh chóng kéo Tiểu Ngọc thoát ly khỏi nơi đó, lại xảy ra chuyện đụng “cò” như hôm qua, nhưng hắn bỏ qua luôn. Trong đó có một con” cò” không cam tâm mò theo hắn, nhưng thấy hắn không có ý đi chậm lại, cũng đành bất đắc dĩ buông tha ý tưởng làm mạng.
Thành phồ Fh không lớn, nằm cạnh một ngọn núi, có một con sông ôm vòng qua thành phố. Nơi dăy đường chật đất hẹp, trên con đường tỏa ra sắc xanh của từng tảng đá mài. Trong Không khí ngập tràn mùi ẩm thấp, có thể nghe được âm thanh giặt đồ bằng chày đập vào quần áo thoang thoảng đâu đó bên bờ sông.
Những cái nhà ba tầng cũ nho nhỏ nằm thưa thớt hai bên đường, phần lớn lầu một điều là những cửa hàng. Phần lớn những ngôi nhà điều được sữa chữa thành nữa gạch nữa gỗ, mơ hồ có thể cảm nhận được phong vận ngày xưa. Một đường đi thẳng, giống như đang trở về quá khứ cách đây vài thập niên.
Hỏi thăm những người ven đường, điều không có kết quả, nơi này không ai biết đến ai có tên là Mạc Bất Ly. Mạc đại thúc thần bí cuối cùng người đang ở nơi đâu, hy vọng xuất hiện lẹ chút đi....
/91
|