Dương Việt làm việc rất nhanh, chưa đến vài ngày đã gọi điện cho Trần San, mà Trần San đang chuẩn bị kỳ thi giữa kỳ, lần này Trần ba đã sớm nói là về phải về nhà một chút.
Nhận được điện thoại, Trần San bọc mình lại thật kín, mặc áo khoác quân y. Đi ra khỏi trường, Trần San đến chỗ cũ đã thấy Dương Việt đứng run rẩy ngoài xe.
“Tam, nơi này.” Dương Việt nhìn thấy Trần San, vẫy tay, lập tức lủi vào trong xe.
Trần San mở cửa xe ra ngồi vào: “Gọi em ra có chuyện gì vậy anh? Anh có biết hôm nay rất lạnh không?”
“Em gái à, anh đây đã không muốn sống có lòng tốt đưa xe đến cho em, em lại đối xử với anh như thế.”
“Thôi đi, không phải lần trước đã nói với anh rồi sao?” Trần San buồn bực hỏi.
“Đây là Tứ thiếu đã lên tiếng, anh cũng không dám cãi, lần trước không phải đã nói rồi sao, đây là cho em.” Nhìn thấy Trần San mở miệng thì nói: “Được rồi, em đừng cự tuyệt nữa, bọn anh cũng không thiếu chút tiền này. Anh đã sớm muốn cho em vài thứ, nhưng không có cơ hội, đây, đây là hóa đơn này.” Nói xong thì đưa cho Trần San một cái phong thư thật lớn.
Trần San đau đầu nhìn tư liệu trong tay: “Hình như em chưa đưa chứng thư cho anh mà.”
Dương Việt tự đắc nói: “Bản lĩnh của anh mà, em không cần lo lắng gì đâu, sau này em cứ việc lái thôi, hóa đơn phạt đã có anh lo, chỉ cần đảm bảo an toàn của mình là được rồi.”
Trần San nhìn thấy vẻ mặt của Dương Việt rất nghiêm túc thì trong lòng rất cảm động.
“Được rồi, em nhận là được, nhưng trong trường không có nơi đỗ xe.” Trần San lại thấy phiền toái.
“Anh đã làm việc thì em cứ yên tâm, anh đã đặt sẵn chỗ đậu xe gần đây trọn một năm trước cho em, cách nơi này khoảng 10 phút thôi.”
Trần San nhìn nhìn, khóe miệng vểnh lên: “Tốt, anh chính là anh ruột của em a.”
Dương Việt thích nghe nhất là lời này, toàn thân sung sướng: “Xe này rất phù hợp với con gái, nhưng mà anh cũng đã suy nghĩ cho em, cho dù muốn tăng lên siêu tốc cũng không thành vấn đề, những vấn đề khác chắc em cũng không biết, dù sao có vấn đề gì thì cứ gọi điện cho anh là được.”
Trần San thấy mọi thứ đã sắp xếp tốt thì gật đầu: “Được, đã biết, bây giờ anh đi đâu, em đưa anh đi đến rồi về cũng được, thử xe luôn.”
Khi đưa Dương Việt đến cửa đơn vị, Dương Việt nhanh chóng nhảy xuống xe, gõ cửa kính nói: “Anh đây cả đời này không muốn ngồi xe em lái nữa đâu, em gái à, em đi cướp hay đi giết người vậy!”
Trần San bình tĩnh ngồi ở ghế lái, vẻ mặt khinh bỉ: “Về sau đừng có ngồi, em đã đi với tốc độ rất bình thường rồi, tuyệt đối không phải là siêu tốc đâu. Được rồi, trở về uống một chén nước ấm đi, em đi trước, có gì liên hệ điện thoại.”
Dương Việt nhìn cái ô tô màu trắng biến mất trong chớp mắt mà suýt hộc máu, dám bắt nạt hắn.
Sau khi Trần San dừng xe, nhìn nhìn, ánh mắt u ám, vội vàng đưa xe lại đây như thế, không biết Hàn tứ có suy nghĩ gì, nhưng mà hắn đã dám đưa thì cô cũng dám nhận, về phần hắn muốn gì đó ở cô thì phải xem cô có muốn cho không đã. Trần San xoay xoay cái chìa khóa trong tay, trở về trường học.
Sau khi kết thúc kỳ kiểm tra, Trần San thu dọn mọi thứ, đến cửa hàng nhìn qua một lần, dặn dò Tâm Á mọi chuyện rồi ngồi xe lửa trở về thành phố S.
Một năm không gặp, Trần ba Trần mẹ quả thực đau lòng muốn chết, Trần San cũng không nói chuyện gì khác với bọn họ mà chỉ kể một vài chuyện ở trường, Trần San hiện tại rất thích không khí ấm áp này.
Đêm giao thừa, Trần San đi dạo tiệm sách ở thành phố S, mua một ít tài liệu cùng sách báo. Sau đó cùng với em họ đã lâu không gặp hàn huyên tán gẫu, dù sao cũng học đại học rồi, tư tưởng cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng may mắn là học gần nhà, không như Trần San phải đi học xa như thế, vẫn được người nhà yêu thương. Quan hệ kéo gần thêm rất nhiều, cũng khiến Trần San có cảm giác thân thiết hơn.
“Chị, chị biết anh ở đâu không?” Vẻ mặt Trần Dương rất nhiều chuyện.
“Không phải trước kia anh ấy vẫn ở trường học sao?”
“Không phải, chị, anh ấy hiện đang mua một căn nhà ở một mình, nghe bác lớn nói là gặp rắc rối về vấn đề xem mắt, haha.”
“Em cũng đừng cười, em và chị cuối cùng cũng phải gặp vấn đề này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Chị, đừng nói đáng sợ như thế được không. Tuy rằng hiện giờ em không có bạn gái nhưng đã nhắm trúng một người, khẳng định sẽ không giống anh ấy, kéo đài đến giờ.”
“Em mới ít tuổi thôi, sau này sẽ biết.” Trần San gõ cái trán của Trần Dương.
Nhận được điện thoại, Trần San bọc mình lại thật kín, mặc áo khoác quân y. Đi ra khỏi trường, Trần San đến chỗ cũ đã thấy Dương Việt đứng run rẩy ngoài xe.
“Tam, nơi này.” Dương Việt nhìn thấy Trần San, vẫy tay, lập tức lủi vào trong xe.
Trần San mở cửa xe ra ngồi vào: “Gọi em ra có chuyện gì vậy anh? Anh có biết hôm nay rất lạnh không?”
“Em gái à, anh đây đã không muốn sống có lòng tốt đưa xe đến cho em, em lại đối xử với anh như thế.”
“Thôi đi, không phải lần trước đã nói với anh rồi sao?” Trần San buồn bực hỏi.
“Đây là Tứ thiếu đã lên tiếng, anh cũng không dám cãi, lần trước không phải đã nói rồi sao, đây là cho em.” Nhìn thấy Trần San mở miệng thì nói: “Được rồi, em đừng cự tuyệt nữa, bọn anh cũng không thiếu chút tiền này. Anh đã sớm muốn cho em vài thứ, nhưng không có cơ hội, đây, đây là hóa đơn này.” Nói xong thì đưa cho Trần San một cái phong thư thật lớn.
Trần San đau đầu nhìn tư liệu trong tay: “Hình như em chưa đưa chứng thư cho anh mà.”
Dương Việt tự đắc nói: “Bản lĩnh của anh mà, em không cần lo lắng gì đâu, sau này em cứ việc lái thôi, hóa đơn phạt đã có anh lo, chỉ cần đảm bảo an toàn của mình là được rồi.”
Trần San nhìn thấy vẻ mặt của Dương Việt rất nghiêm túc thì trong lòng rất cảm động.
“Được rồi, em nhận là được, nhưng trong trường không có nơi đỗ xe.” Trần San lại thấy phiền toái.
“Anh đã làm việc thì em cứ yên tâm, anh đã đặt sẵn chỗ đậu xe gần đây trọn một năm trước cho em, cách nơi này khoảng 10 phút thôi.”
Trần San nhìn nhìn, khóe miệng vểnh lên: “Tốt, anh chính là anh ruột của em a.”
Dương Việt thích nghe nhất là lời này, toàn thân sung sướng: “Xe này rất phù hợp với con gái, nhưng mà anh cũng đã suy nghĩ cho em, cho dù muốn tăng lên siêu tốc cũng không thành vấn đề, những vấn đề khác chắc em cũng không biết, dù sao có vấn đề gì thì cứ gọi điện cho anh là được.”
Trần San thấy mọi thứ đã sắp xếp tốt thì gật đầu: “Được, đã biết, bây giờ anh đi đâu, em đưa anh đi đến rồi về cũng được, thử xe luôn.”
Khi đưa Dương Việt đến cửa đơn vị, Dương Việt nhanh chóng nhảy xuống xe, gõ cửa kính nói: “Anh đây cả đời này không muốn ngồi xe em lái nữa đâu, em gái à, em đi cướp hay đi giết người vậy!”
Trần San bình tĩnh ngồi ở ghế lái, vẻ mặt khinh bỉ: “Về sau đừng có ngồi, em đã đi với tốc độ rất bình thường rồi, tuyệt đối không phải là siêu tốc đâu. Được rồi, trở về uống một chén nước ấm đi, em đi trước, có gì liên hệ điện thoại.”
Dương Việt nhìn cái ô tô màu trắng biến mất trong chớp mắt mà suýt hộc máu, dám bắt nạt hắn.
Sau khi Trần San dừng xe, nhìn nhìn, ánh mắt u ám, vội vàng đưa xe lại đây như thế, không biết Hàn tứ có suy nghĩ gì, nhưng mà hắn đã dám đưa thì cô cũng dám nhận, về phần hắn muốn gì đó ở cô thì phải xem cô có muốn cho không đã. Trần San xoay xoay cái chìa khóa trong tay, trở về trường học.
Sau khi kết thúc kỳ kiểm tra, Trần San thu dọn mọi thứ, đến cửa hàng nhìn qua một lần, dặn dò Tâm Á mọi chuyện rồi ngồi xe lửa trở về thành phố S.
Một năm không gặp, Trần ba Trần mẹ quả thực đau lòng muốn chết, Trần San cũng không nói chuyện gì khác với bọn họ mà chỉ kể một vài chuyện ở trường, Trần San hiện tại rất thích không khí ấm áp này.
Đêm giao thừa, Trần San đi dạo tiệm sách ở thành phố S, mua một ít tài liệu cùng sách báo. Sau đó cùng với em họ đã lâu không gặp hàn huyên tán gẫu, dù sao cũng học đại học rồi, tư tưởng cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng may mắn là học gần nhà, không như Trần San phải đi học xa như thế, vẫn được người nhà yêu thương. Quan hệ kéo gần thêm rất nhiều, cũng khiến Trần San có cảm giác thân thiết hơn.
“Chị, chị biết anh ở đâu không?” Vẻ mặt Trần Dương rất nhiều chuyện.
“Không phải trước kia anh ấy vẫn ở trường học sao?”
“Không phải, chị, anh ấy hiện đang mua một căn nhà ở một mình, nghe bác lớn nói là gặp rắc rối về vấn đề xem mắt, haha.”
“Em cũng đừng cười, em và chị cuối cùng cũng phải gặp vấn đề này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Chị, đừng nói đáng sợ như thế được không. Tuy rằng hiện giờ em không có bạn gái nhưng đã nhắm trúng một người, khẳng định sẽ không giống anh ấy, kéo đài đến giờ.”
“Em mới ít tuổi thôi, sau này sẽ biết.” Trần San gõ cái trán của Trần Dương.
/80
|