Lâm Linh nhìn thấy tình huống này thì hai mắt bốc lửa: “Hai người chờ đó, hôm nay đừng nghĩ ra khỏi đây.” Sau đó cô ta bắt đầu gọi điện thoại.
Bởi vì trong tiệm cà phê có nhiều người, nhìn thấy tình huống này thì trở nên yên tĩnh theo dõi tình hình, nhân viên phục vụ cùng quản lý cũng nhanh chạy tới.
Trần San được Hàn Khải bảo vệ ở sau người, Hồ thư ký đi về phía quản lý nói thì thầm vài câu, cầm giấy chứng nhận gì đó quơ quơ, mà những người khác thì bước đến bên Hàn Khải và Trần SaAn, chậm rãi đưa hai người ra ngoài.
“Mấy người đừng hòng chạy, đánh người rồi muốn chạy sao, Trần San, cô chờ đó.”
Trần San đi được nửa đường, nghe lời này thì kéo cái tay Hàn Khải đang nắm lấy mình: “Tôi có thể quay lại đánh cô ta thêm một chút không?”
Hàn Khải nghe lời Trần San thì trong lòng thấy buồn cười, lấy tay xoa đầu của cô, sau đó dùng mắt ra hiệu với cận vệ gần mình nhất rồi kéo Trần San đi tiếp ra ngoài: “Lực của em quá nhỏ, để người khác đánh là được rồi.”
Trần San nghe xong liếc mắt nhìn anh xem thường, đi tới cửa thì nghe tiếng thét chói tai ở bên trong, trong lòng thầm thích: “Cô ấy nói sẽ tìm chúng ta gây phiền toái.”
“Đừng lo, phiền toái sẽ tìm đến bọn họ trước.” Hàn Khải nói thoải mái, càng ngày càng phát hiện ra ánh mắt của anh thật tốt, nha đầu này có chủ ý lại đủ độc, còn biết lợi dụng ưu thế của bản thân, có lý trí, rất hợp ý anh.
Anh mắt Hàn Khải ngày càng ôn hòa, vài cận vệ đứng bên cạnh run lên, người này là Hàn cục khuôn mặt ngàn năm không đổi của bọn họ sao. Mọi người nhìn nhau, sau đó càng khẳng định năng lực của tiểu cô nương này, cái tát khi nãy thật lưu loát.
Trần San được Hàn Khải đưa đến dưới nhà, nhìn tay vẫn bị anh nắm, cô co khuỷu tay lại ý bảo Hàn Khải trở về.
“Ngày mai anh phải trở về thủ đô, lão Hồ…” Hàn Khải nhìn về phía Hồ thư ký.
Lão Hồ đưa đồ vật đã chuẩn bị tốt ra cho Hàn Khải.
“Điện thoại này có thể gọi trực tiếp cho anh, bên trong chỉ có dãy số của anh và lão Hồ, có chuyện thì tìm lão Hồ, nhớ anh thì cứ gọi, anh không có nhiều thời gian rảnh nhưng thời gian nhận điện thoại của em thì luôn có, có rảnh sẽ đến tìm em. Chuyện vừa rồi anh sẽ xử lý tốt, em đừng lo lắng.”
Trần San nhìn điện thoại trong tay, lại nhìn Hàn Khải, nuốt nước miếng.
“Trần San, lần sau ăn cơm với nhau chắc chắn là hẹn hò đi.”
Hàn Khải thật bình tĩnh thả ra một câu, làm Trần San có chút chột dạ: “Việc này, Hàn Khải, anh có vẻ bận nên có thể đừng để ý đến tôi cũng được.”
Nhưng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Hàn Khải, Trần San ngừng câu cuối cùng, cũng đừng đến mời tôi ăn cơm.
Cuối cùng Trần San cũng không nói gì, nhìn Hàn Khải rồi rút tay ra, mở cửa xuống xe. Trong nháy mắt cửa đóng lại, Trần San nhìn thấy đôi mắt tối đen kia, tim run lên, dựa vào, mỹ nam kế sao, đóng cửa xe lại, cô chạy một mạch vào nhà không quay đầu.
Hàn Khải nhìn Trần San biến mất trong tầm mắt của mình, thở dài, khiến cho lão Hồ cùng với Tiểu Ngũ ngồi ở ghế trước nhìn nhau.
“Lão Hồ, điều tra một chút về hai người họ Lâm và họ Cao khi nãy, thân thích ba đời điều tra hết, sau đó xử lý thế nào thì ông tự biết, tôi không muốn nghe những lời khi nãy từ miệng người nào khác.”
Lão Hồ nghe âm thanh lạnh như băng từ ghế sau truyền đến, nhìn Hàn cục, ánh mắt kia của anh như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ vậy.
“Thông báo với những người đi theo hôm nay giữ kín mọi chuyện về Trần San, tôi không muốn những người khác biết sự tồn tại của cô ấy.”
“Vâng, Hàn cục.”
Ba chiếc xe rời đi dưới trời chiều, bông tuyết tung bay, càng lúc càng lớn.
Sau khi Trần San về nhà, vội vàng cởi áo khoác, chà chà chân, thời tiết quỷ quái, Trần mẹ pha một chén sữa nóng đưa cho Trần San đang ngồi trên sofa.
“Ba đâu?”
“Ở thư phòng, trời lạnh thế này, bạn bè nào lại mời con đi ăn cơm a?” Trần mẹ thầm oán.
“Nga, bạn bè ở thủ đô, ngày mai phải rời đi rồi, vẫn nên ăn cùng một bữa cơm.” Trần San trả lời, uống ly sữa nóng, lúc này mới ấm lên một chút.
“Người bạn này của con cũng thật là, thời tiết thế nào không đi, lại đi ngay lúc trời tuyết thế này.”
Trần San gật đầu, thầm nghĩ, người này đặc biệt chặn cô ở cửa còn quan tâm tới thời tiết sao, cô làm gì có biện pháp nào khác.
Nói thật, Trần San không thích sự cường thế của Hàn Khải, điều này khiến cô không thể chuẩn bị tâm lý, một chút chống đỡ cũng không có.
Bởi vì trong tiệm cà phê có nhiều người, nhìn thấy tình huống này thì trở nên yên tĩnh theo dõi tình hình, nhân viên phục vụ cùng quản lý cũng nhanh chạy tới.
Trần San được Hàn Khải bảo vệ ở sau người, Hồ thư ký đi về phía quản lý nói thì thầm vài câu, cầm giấy chứng nhận gì đó quơ quơ, mà những người khác thì bước đến bên Hàn Khải và Trần SaAn, chậm rãi đưa hai người ra ngoài.
“Mấy người đừng hòng chạy, đánh người rồi muốn chạy sao, Trần San, cô chờ đó.”
Trần San đi được nửa đường, nghe lời này thì kéo cái tay Hàn Khải đang nắm lấy mình: “Tôi có thể quay lại đánh cô ta thêm một chút không?”
Hàn Khải nghe lời Trần San thì trong lòng thấy buồn cười, lấy tay xoa đầu của cô, sau đó dùng mắt ra hiệu với cận vệ gần mình nhất rồi kéo Trần San đi tiếp ra ngoài: “Lực của em quá nhỏ, để người khác đánh là được rồi.”
Trần San nghe xong liếc mắt nhìn anh xem thường, đi tới cửa thì nghe tiếng thét chói tai ở bên trong, trong lòng thầm thích: “Cô ấy nói sẽ tìm chúng ta gây phiền toái.”
“Đừng lo, phiền toái sẽ tìm đến bọn họ trước.” Hàn Khải nói thoải mái, càng ngày càng phát hiện ra ánh mắt của anh thật tốt, nha đầu này có chủ ý lại đủ độc, còn biết lợi dụng ưu thế của bản thân, có lý trí, rất hợp ý anh.
Anh mắt Hàn Khải ngày càng ôn hòa, vài cận vệ đứng bên cạnh run lên, người này là Hàn cục khuôn mặt ngàn năm không đổi của bọn họ sao. Mọi người nhìn nhau, sau đó càng khẳng định năng lực của tiểu cô nương này, cái tát khi nãy thật lưu loát.
Trần San được Hàn Khải đưa đến dưới nhà, nhìn tay vẫn bị anh nắm, cô co khuỷu tay lại ý bảo Hàn Khải trở về.
“Ngày mai anh phải trở về thủ đô, lão Hồ…” Hàn Khải nhìn về phía Hồ thư ký.
Lão Hồ đưa đồ vật đã chuẩn bị tốt ra cho Hàn Khải.
“Điện thoại này có thể gọi trực tiếp cho anh, bên trong chỉ có dãy số của anh và lão Hồ, có chuyện thì tìm lão Hồ, nhớ anh thì cứ gọi, anh không có nhiều thời gian rảnh nhưng thời gian nhận điện thoại của em thì luôn có, có rảnh sẽ đến tìm em. Chuyện vừa rồi anh sẽ xử lý tốt, em đừng lo lắng.”
Trần San nhìn điện thoại trong tay, lại nhìn Hàn Khải, nuốt nước miếng.
“Trần San, lần sau ăn cơm với nhau chắc chắn là hẹn hò đi.”
Hàn Khải thật bình tĩnh thả ra một câu, làm Trần San có chút chột dạ: “Việc này, Hàn Khải, anh có vẻ bận nên có thể đừng để ý đến tôi cũng được.”
Nhưng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Hàn Khải, Trần San ngừng câu cuối cùng, cũng đừng đến mời tôi ăn cơm.
Cuối cùng Trần San cũng không nói gì, nhìn Hàn Khải rồi rút tay ra, mở cửa xuống xe. Trong nháy mắt cửa đóng lại, Trần San nhìn thấy đôi mắt tối đen kia, tim run lên, dựa vào, mỹ nam kế sao, đóng cửa xe lại, cô chạy một mạch vào nhà không quay đầu.
Hàn Khải nhìn Trần San biến mất trong tầm mắt của mình, thở dài, khiến cho lão Hồ cùng với Tiểu Ngũ ngồi ở ghế trước nhìn nhau.
“Lão Hồ, điều tra một chút về hai người họ Lâm và họ Cao khi nãy, thân thích ba đời điều tra hết, sau đó xử lý thế nào thì ông tự biết, tôi không muốn nghe những lời khi nãy từ miệng người nào khác.”
Lão Hồ nghe âm thanh lạnh như băng từ ghế sau truyền đến, nhìn Hàn cục, ánh mắt kia của anh như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ vậy.
“Thông báo với những người đi theo hôm nay giữ kín mọi chuyện về Trần San, tôi không muốn những người khác biết sự tồn tại của cô ấy.”
“Vâng, Hàn cục.”
Ba chiếc xe rời đi dưới trời chiều, bông tuyết tung bay, càng lúc càng lớn.
Sau khi Trần San về nhà, vội vàng cởi áo khoác, chà chà chân, thời tiết quỷ quái, Trần mẹ pha một chén sữa nóng đưa cho Trần San đang ngồi trên sofa.
“Ba đâu?”
“Ở thư phòng, trời lạnh thế này, bạn bè nào lại mời con đi ăn cơm a?” Trần mẹ thầm oán.
“Nga, bạn bè ở thủ đô, ngày mai phải rời đi rồi, vẫn nên ăn cùng một bữa cơm.” Trần San trả lời, uống ly sữa nóng, lúc này mới ấm lên một chút.
“Người bạn này của con cũng thật là, thời tiết thế nào không đi, lại đi ngay lúc trời tuyết thế này.”
Trần San gật đầu, thầm nghĩ, người này đặc biệt chặn cô ở cửa còn quan tâm tới thời tiết sao, cô làm gì có biện pháp nào khác.
Nói thật, Trần San không thích sự cường thế của Hàn Khải, điều này khiến cô không thể chuẩn bị tâm lý, một chút chống đỡ cũng không có.
/80
|