- “ Ừm! thực chất chuyến công tác vừa rồi cũng là để điều tra về Tô Lạc Lạc, nhiều sự thật đến khó tin, Em chỉ cần biết như vậy là đủ, những chuyện dơ bẩn mà Tô Lạc Lạc đã làm em cũng không thể tưởng tượng được đâu.
Nhưng mọi chuyện cũng được giải quyết xong xuôi rồi, em đừng quan tâm đ ến cô ta nữa.
Em chỉ cần quan tâm anh là được rồi!” Mạc Phong Thần nũng nịu gục mặt vào ngực Tuệ San.
- “ Không đùa nữa nào! thế Tô Lạc Lạc bây giờ đang ở đâu???”
- “ Em yên tâm, anh không làm gì cô ta đâu, pháp luật sẽ trừng trị cô ta, từ giờ về sau chắc chắn Tô Lạc Lạc phải ăn cơm tù mãi mãi rồi.”
- “ Thì ra đây là lý do mà bà nội nói em tìm anh để hỏi!”
- “ Vậy sao???”
- “ Nhưng lúc đó em còn giận nên không thích hỏi dù bản thân rất tò mò, em còn nghĩ anh đến an ủi Tô Lạc Lạc nữa chứ!”
- “ Ngừng nhắc về cô ta đi! bây giờ em có đi nổi không? chắc là không rồi! để anh bế em vậy..”
- “ Này….???? anh định bế em đi đâu hả?????”
- “ Ra cục dân chính!”
- “ Gì cơ??? ngay bây giờ ư????”
- “ Anh không đợi được nữa, chúng ta kết hôn nhé! chính thức làm Mạc thiếu phu nhân của anh.”
- “ Để em xem xét.”
- “ Có phải em không muốn lấy anh không?” Mạc Phong Thần bĩu môi tỏ vẻ nhõng nhẽo.
- “ Thôi được rồi! được rồi mà! em đồng ý.”
Mạc Phong Thần nghe xong liền vui mừng cười tít mắt, Tuệ San không ngờ rằng bản thân lại đổ gục trước sự nhõng nhẽo vô cùng đáng yêu của chàng trai này.
Đột nhiên Mạc Phong Thần lật chiếc gối lên, một hộp nhẫn nhỏ nhắn màu đỏ lộ ra.
- “ Đồng ý thì mau đưa tay cho anh!”
Tuệ San lúc này cứ thế ngơ ngác trơ mắt nhìn Mạc Phong Thần.
- “ Sao… sao????”
- “ Sao chăng gì? em đồng ý rồi đó “Vợ yêu”!”
vừa nói Mạc Phong Thần vừa đeo chiếc nhẫn kim cương do chính Mạc Phong Thần thiết kế và đặt làm riêng.
Tuệ San hạnh phúc đến phát khóc luôn rồi.
- “ Không được khóc, anh không muốn thấy em khóc,…”
- “ Là do em hạnh phúc thôi Phong Thần, chiếc nhẫn đẹp quá!”
- “ Đẹp như em vậy!”
- “ Anh chỉ biết trêu trọc em là giỏi thôi…”
- “ Anh nói thật đó! tim anh lúc nào cũng đập bịch, bịch, bịch khi gần em!”
Mạc Phong Thần cầm tay Tuệ San đặt lên ngực mình, nơi trái tim vẫn luôn thổn thức khi ở cạnh cô.
Tuệ San nhẹ nhàng tiến đến, cô chủ động hôn môi Mạc Phong Thần cái “chụt”.
Mạc Phong Thần đơ mất mấy giây nhưng rất nhanh chóng anh đã thu về trạng thái bình thường.
- “ Có phải em lại muốn quyến rũ anh không? dù tối qua đã làm rất nhiều nhưng sức của chồng em rất mạnh đó!”
Tuệ San giật mình khi Mạc Phong Thần nói như vậy, cô khẩn trương phản bác.
- “ không nha! em vẫn còn mệt đó! À phải rồi, anh biết tin gì chưa?”
- “ Cố tình đánh trổng lảng sao????”
- “ Có chuyện thật mà….”
- “ Chắc là chuyện Lưu Hàn Thiên kết hôn với bạn thân của em phải không?”
- “ Lưu Tổng thông báo với anh rồi sao?”
- “ Ừm! tuần sau Lưu Hàn Thiên sẽ tổ chức đám cưới.”
- “ Tiểu Yên nói em làm phù dâu cho cô ấy đó!”
- “ Thật trùng hợp, Lưu Hàn Thiên cũng nhờ anh làm phù rể.”
- “ Thế thì vui quá! hạnh phúc thật đấy, cuối cùng Tiểu Yên cũng tìm được chân ái đờ mình rồi.”
- “ Tuy là chúng ta kết hôn sau nhưng anh rất mong chúng ta sẽ có con trước họ.”
- “ Em biết anh và Lưu Tổng đã cá cược với nhau đó nha, Phong Thần à! anh thua thật rồi.
Tiểu Yên - cậu ấy có thai rồi đó!”
- “ Vậy sao? thế chúng ta cũng phải học hỏi thôi!”
Nói rồi Mạc Phong Thần kéo Tuệ San nằm gọn dưới thân,
- “ Này! anh làm gì thế???? Anh vừa nói chúng ta đến cục dân chính mà!”
- “ Chuyện đó để ngày mai đi, bây giờ anh muốn tạo em bé!”
Không để Tuệ San kịp từ chối, Mạc Phong Thần cứ thế hành động theo bản năng của mình, Tuệ San chẳng còn cách nào khác ngoài khuất phục.
Thế là cả ngày hôm đó, Mạc Phong Thần không để Tuệ San bước xuống giường, đến cả ăn Mạc Phong Thần cũng sai người làm mang lên tận phòng cho hai người.
...----------------...
Tại khách sạn bậc nhất Thái Lan, Bạch Tử Du quay lại thì Lộ Hạ Diệp đã rời đi ngay sau khi anh ta về nước.
Bước vào căn phòng, ngồi trên chiếc giường mà cả hai đã cùng ân ái, Bạch Tử Du bất giác cảm thấy nhớ nhung pha chút tức giận, anh ta cho người tìm kiếm tung tích của Lộ Hạ Diệp.
Với thế lực của Bạch Tử Du thì việc tìm kiếm là quá dễ dàng.”
- “ Em không thể chạy thoát khỏi tôi đâu! tôi sẽ tìm được em nhanh thôi!”.
/90
|