Trọng Sinh Sau Khi Ở Góa

Chương 1

/822


CHƯƠNG 1 

 

Bầu trời đầu thu xanh thẳm, gió mát từng đợt từng đợt phe phẩy vải voan mỏng màu trắng treo trong đình xây trên mặt nước.

 

Bên trong lớp vải voan mỏng là hai vị mỹ nhân mặc cẩm y hoa thường  1 , các nàng lười biếng tùy ý ngồi sau trường kỉ đang bày biện trà nước hoa quả, tỳ nữ chung quanh ân cần hầu hạ bên người.

 

 1  áo gấm váy hoa, chỉ cách ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng

 

Bên ngoài vải voan là hai tên thị vệ tráng kiện để lồng ngực lõa lồ, bọn họ lao vào tỷ thí với nhau hết lần này đến lần khác.

 

Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt tuấn lãng đoan chính của bọn họ, nhỏ xuống thân thể với cơ bắp cường tráng.

 

Trong lúc giằng co, một người vùng tay ra, giữ chặt lấy vòng eo thon hẹp của đối phương.

 

Thắt lưng co rút lại, nhạy cảm cứ như sương nhờ lá cỏ. Đôi mắt rực lửa, thở phì phò như loài thú hoang.

 

Không khí xung quanh gần như cũng trở nên khô nóng hơn.

 

Hoa Dương nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, bóng quạt che khuất tầm mắt nhìn như không có hứng thú nhưng thật ra là đang si mê thưởng thức của nàng.

 

Thật ra nàng của trước kia chán ghét đấu võ, nam nhân đầm đìa mồ hôi bốc mùi chỉ khiến nàng thấy ghét bỏ và ghê tởm.

 

Nhưng vào giờ khắc này, nàng nhìn một màn trước mắt lại thấy phấn chấn, sinh động đến thế. Khiến trong đầu nàng cứ như có tuấn mã đang lao nhanh đến, có hổ có báo đang cắn xé lẫn nhau,...và cả, người chồng đã mất của nàng, Trần Kính Tông.

 

Thân hình Trần Kính Tông cao lớn và tráng kiện, nghe nói hắn từ lúc 6 7 tuổi đã bắt đầu luyện võ. Phụ thân của hắn bụng một bồ chữ là Các lão  2  của cả hai triều đại, các huynh trưởng cũng lần lượt thi đỗ Trạng nguyên, Thám hoa, nhưng Trần Kính Tông lại dứt khoát bước vào đường võ.

 

 2  Đại học sĩ, quan viên trong Nội các nhà Minh

 

Khuôn mặt của hắn lạnh lùng nhưng anh tuấn bức người, năm đó đúng là Hoa Dương nhìn trúng mặt của hắn nên mới đáp ứng để Phụ hoàng và Mẫu hậu tứ hôn.

 

Ai mà biết, lúc thật sự làm phu thê sớm chiều chung đụng, chỉ dựa vào một khuôn mặt xa cách là không đủ, cử chỉ hành động của Trần Kính Tông gần như thời thời khắc khắc đều đang khıêu khích điểm nhẫn nại mấu chốt của nàng.

 

Hắn thích uống rượu trên bàn cơm, cần phải xúc miệng nhiều lần thì mới loại bỏ được hết mùi vị. Nhưng Trần Kính Tông lại là một người cục mịch thích làm cho có lệ, đến nỗi khi phu thê hai người đầu gối má kề, nàng luôn có thể ngửi thấy mùi rượu từ trên người Trần Kính Tông.

 

Trần Kính Tông vì một thân võ nghệ của mình mà tự hào, luyện cả một người cơ bắp chắc nịch, so với hãn huyết bảo mã mà nàng từng gặp còn mạnh mẽ hơn, bất kể ai lần đầu gặp hắn đều phải khen một tiếng "oai hùng".

 

Nhưng quan võ lại hay đổ mồ hôi, mỗi lần Trần Kính Tông xong việc về nhà đều sẽ mang về một thân đầy mùi mồ hôi.

 

Hắn khiến người ta chú ý thì thôi, không ảnh hưởng đến nàng là được. Nhưng Trần Kính Tông không chú trọng, hoặc là quên không gội đầu, hoặc là dứt khoát quên luôn cả tắm. Hắn cứ trực tiếp nằm lên giường thơm của nàng, Hoa Dương cũng ngại da thô thịt dày của hắn chà đạp cái giường tơ lụa thượng hạng của mình.

 

Cha chồng và các huynh trưởng bình tĩnh hòa nhã mà nói lý lẽ với hắn, hắn lại lạnh nhạt thờ ơ làm không khí trong nhà cứng đờ, nàng cũng ngượng ngùng theo.

 

Bởi vì những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi ngày nào cũng xảy ra này, Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông càng ngày càng không vừa mắt.

 

Trong lòng Trần Kính Tông cũng hiểu rõ, hắn cũng có kiêu ngạo của mình, số lần hắn tới tìm nàng qua đêm ngày càng ít.

 

Hoa Dương cầu còn không được, ngoại trừ ghét bỏ hắn không chú ý vệ sinh, nàng cũng chịu không nổi sức lực thô bạo như trâu bò của Trần Kính Tông, mỗi lần hắn tới qua đêm, Hoa Dương đều phải kêu đến vỡ cổ họng.

 

Làm phu thê bốn năm, nàng cũng ghét hắn cả bốn năm. Mãi cho đến khi Trần Kính Tông chết trận trên chiến trường, mãi đến khi nam nhân lúc nào về nhà cũng đầy mồ hôi đó chìm vào giấc ngủ dài, không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.

 

Người chết là lớn nhất. Sau khi Trần Kính Tông chết, Hoa Dương không muốn tính toán so đo những tiểu tiết hắn không chú ý nữa, trong đầu dần dần chỉ còn lại những điểm tốt của hắn.

 

Ví dụ như bóng dáng hẵn vững vàng cõng nàng đi trong mưa bão.

 

Ví dụ như lồng ngực nóng rực như lửa của hắn trong ngày đông rét lạnh.

 

"Sao thế, Bàn Bàn xem đến ngây người à?"

 

Tiếng mỉm cười trêu chọc lọt vào tai, Hoa Dương hoàn hồn từ trong hổi ức, lúc này mới phát hiện hai thị vệ kia đã tỷ thí xong, đang quỳ gối bên ngoài chờ được ban thưởng.

 

Hoa Dương đâu chịu để cho cô mẫu không đoan chính cười nhạo, hơi hơi bĩu môi, vẫn chưa thỏa mãn mà nói  "Chỉ là cảm thấy công phu của bọn họ cũng thường thôi, không đáng xem lắm nên mới nghĩ đến vài chuyện khác."

 

Đại trưởng công chúa An Lạc đưa mắt ra hiệu cho đám tì nữ. Một tì nữ đi ban thưởng cho hai tên thị vệ, kêu bọn hắn lui ra.

 

Sau khi người ngoài rời đi, đại trưởng công chúa An Lạc mới chế nhạo Hoa Dương, nói  "Đây chính là hai thị vệ tốt nhất trong phủ ta, vậy mà ở chỗ ngươi chỉ được đánh giá là thường thường. Nhưng mà à, Bàn Bàn đã từng có một vị phò mã kiêu dũng thiện chiến như thế, ánh mắt cao cũng là bình thường."

 

Hoa Dương vẫn là một dáng vẻ nhàn tản lười nhác, tựa như đã sớm không thèm để bụng chuyện người ngoài nhắc tới người chồng đã mất của nàng.

 

Đại trưởng công chúa An Lạc tấm tắc  "Ây dô, Bàn Bàn của chúng ta thật sự đã xem nhẹ rồi?"

 

Hoa Dương  "Cũng đã chết được ba năm, còn nhớ hắn làm gì."

 

Đại trưởng công chúa An Lạc  "Nam nhân chết thê, có người sau ba tháng đã lại cưới người mới. Ngươi là tỷ tỷ của đương kim Thánh thượng, nếu đã sớm không còn nhung nhớ Trần Kính Tông, chẳng lẽ còn muốn học theo liệt nữ giữ trinh tiết để giành lấy đền thờ à?"

 

Hoa Dương  "Con không cần đền thờ, nhưng tại sao con lại phải tìm thêm một phò mã nữa chứ? Lỡ như phò mã mới cũng là người không chú trọng hay đổ mồ hôi đầy mình, há chẳng phải là con tự để mình ấm ức sao?"

 

Đại trưởng công chúa An Lạc cười nói  "Cái này ta tán thành, cô mẫu chỉ là nhìn không nổi hàng đêm ngươi một mình khó ngủ ở cái độ tuổi tốt đẹp này. Hay là ngươi học theo cô mẫu, nuôi lấy vài người trong phủ, hoặc là quân tử như ngọc, hoặc là nam nhân anh vũ, đi ngủ thì gọi tới tỉnh thì đuổi đi, như vậy vui sướng biết bao."

 

Hoa Dương ...

 

Nàng biết mà, cái người cô mẫu không đứng đắn này, vòng tới vòng lui cũng là muốn kéo nàng đi lên con đường không đứng đắn kia mà thôi.

 

Hoa Dương trọng mặt mũi, không muốn để truyền ra tai tiếng trụy lạc nuôi trai lơ.

 

Nếu nàng có sở thích này thì cũng thôi, đường đường là công chúa thích làm gì thì làm nấy, mặc kệ người khác nghị luận thế nào, vấn đề là, Hoa Dương không hề hứng thú với việc nuôi trai lơ.

 

Chỉ vì nàng đã gặp qua ba loại nam nhân xuất chúng nhất trên đời này.

 

Một loại là tướng quân như Trần Kính Tông, võ nghệ có một không hai trong thiên hạ, anh hùng cái thế trong thoại bản chẳng qua cũng chỉ như vậy.

 

Nhưng anh hùng cái thế cũng phải ăn cơm, cũng phải sống qua ngày, anh hùng cái thế cũng sẽ có chỗ khiến người ta không thích và chán ghét.

 

Một loại khác là văn nhân như cha chồng, đám huynh trưởng của phu quân, quân tử đoan chính, phong độ nhã nhặn. Nhưng bọn hắn cũng không hoàn mỹ như bề ngoài, nàng đã từng thấy cha chồng bị rắn dọa sợ tới mức trốn sau lưng mẹ chồng, từng thấy đám huynh trưởng chật vật té ngã trong mưa gió.

 

Một loại cuối cùng, là Đế vương như Phụ hoàng, người tôn quý nhất trên đời này. Tôn quý thì thế nào? Phụ hoàng tri hiền thiện nhậm  3  nhìn như minh quân, thật ra háo sắc thành tính, cuối cùng lại chết trên giường của nữ nhân.


/822

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status