Ông chủ tiệm thuốc tỏ ra hoảng sợ, run rẩy lắc đầu, "Không có, không thấy ai cả!"
Cố Vân Niệm rùng mình suy nghĩ, chỉ sợ người đàn ông có vẻ hung ác này đang tìm người nam nhân bị thương kia. Tiệm thuốc này không thể vào, Cố Vân Niệm bước chân chỉ hơi chần chừ một chút, liền lấy lại bình tĩnh, rảo bước đi qua như không có chuyện gì xảy ra.
Chờ xung quanh không ai, nàng mới bước chân nhanh hơn, hướng dược đường đi tới.
Dược đường đã đóng cửa, nàng theo lời dặn của Dược lão, men theo ngõ nhỏ để tìm cánh cửa phụ của dược đường.
Đi đến cuối ngõ, nàng nhìn thấy bên tay phải là một cánh cửa tương đối lớn, được sơn đỏ.
Nàng kéo vòng tròn đồng khấu trên cửa, "cộc cộc".
Chỉ chốc lát sau, Cố Vân Niệm liền nghe được tiếng bước chân truyền đến bên trong cánh cửa.
Dược lão nhìn thấy Cố Vân Niệm đứng ở ngoài cửa, có một chút kinh ngạc, "Cô bé, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?" nói xong, liền để Cố Vân Niệm tiến vào.
Cố Vân Niệm ngượng ngùng, cười nói: "Dược lão, con muốn mua một ít thuốc, cần dùng gấp."
Dược lão vịn một tay bên cánh cửa, "Muốn lấy thuốc gì tự đi mà chọn đi, ta ở đây chờ".
"Tốt!" Cố Vân Niệm cũng không khách khí, nàng tới gấp nên không chuẩn bị phương thuốc, nàng tự mình bốc thuốc so với viết ra phương thuốc rồi đưa cho Dược lão bốc còn nhanh hơn nhiều.
Lần trước tới đây, khi nàng nhìn qua quầy thuốc, đã đem vị trí các loại thuốc nhớ kỹ.
Kéo các ngăn kéo ra, nàng cũng không chần chừ, tự nhiên dùng một tay bốc từng loại dược liệu vào giấy gói, từng loại dược liệu được lấy ra đều có phân lượng giống nhau như đúc.
Dược lão đứng ở ngoài cửa, khiếp sợ nhìn Cố Vân Niệm trước quầy thuốc múa lượn như một con bướm, nhưng tay lấy thuốc lại không có bất kỳ sai lầm nào.
Mẫu chốt nhất chính là, nàng bốc thuốc không có phương thuốc để nhìn, giống như chỉ là tiện tay bốc vậy, từ đầu đến cuối dường như chưa một lần chần chừ dừng lại.
Việc này nói lên điều gì, chứng tỏ rằng cô bé này không chỉ đem phương thuốc nhớ kỹ trong đầu mà còn nhớ kỹ việc lão để thuốc ở những ngăn nào.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra, Dược lão không thể nghĩ ra, không thể nghĩ rằng Cố Vân Niệm bốc thuốc xong chỉ hết nửa canh giờ.
Dược lão thật không nghĩ tới, phương thuốc này, chính là Cố Văn Niệm tự mình nghiên cứu ra.
Cố Vân Niệm đem bộ ngân châm nhìn thấy đợt trước, từ trên quầy lấy xuống, đứng cạnh quầy thuốc, làm dứt mạch suy tư Dược lão, "Dược lão, ông có cồn và băng gạc không?"
"Có, cháu đợi chút!" Dược lão từ phía dưới ngăn tủ lấy ra cho Cố Vân Niệm cồn và băng gạc.
Cố Vân Niệm dùng tay mở ra mười mấy gói thuốc, nói: "Dược lão, tất cả số thuốc này tổng cộng bao nhiêu tiền."
Dược lão vừa rồi bị những hành động của Cố Vân Niệm làm cho rất là kinh ngạc, nghe xong câu nàng hỏi, tức giận mà trừng mắt, liếc nhìn Cố Vân Niệm.
"Cháu để lẫn các loại dược liệu vào cùng nhau, ta tính toán thế nào đây? Cháu không phải cần dùng gấp sao? Nhiều loại thuốc như thế này cũng không thể tính toán rõ ràng trong chốc lát. Cháu cứ mang về trước đi, lần sau mang theo phương thuốc tới sẽ tính lại số tiền."
"Cũng được ạ." Cố Vân Niệm gật đầu, nhanh tay gói lại các gói thuốc, lấy ra một xấp tiền để lên ngăn tủ phía trên, "Dược lão, con để tạm số tiền này ở đây, có lẽ còn cần lấy một số loại thuốc nữa, nếu không đủ sau này con sẽ bù thêm".
"Được rồi, đi nhanh đi!" Dược lão ra vẻ không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, chờ Cố Vân Niệm đi rồi mới đưa tay lên ngực để vuốt vuốt nơi trái tim đang đập mạnh.
Cố Vân Niệm mang theo một đống thuốc đi ra cửa, đi được một lúc, nhìn quanh ngõ nhỏ không thấy có ai, xung quanh rất vắng lặng, liền đem toàn bộ số thuốc mua được ném vào không gian, rảo bước rời đi.
Dọc theo đường đi, nàng cố tình để ý một chút, nhìn thấy không ít người dáng vẻ hung dữ ở rất nhiều nơi dò hỏi, tìm người.
Còn có một người vừa lúc bước qua bên cạnh nàng, ánh mắt âm lãnh đảo qua, đảo lại trên người nàng.
Cố Vân Niệm rùng mình suy nghĩ, chỉ sợ người đàn ông có vẻ hung ác này đang tìm người nam nhân bị thương kia. Tiệm thuốc này không thể vào, Cố Vân Niệm bước chân chỉ hơi chần chừ một chút, liền lấy lại bình tĩnh, rảo bước đi qua như không có chuyện gì xảy ra.
Chờ xung quanh không ai, nàng mới bước chân nhanh hơn, hướng dược đường đi tới.
Dược đường đã đóng cửa, nàng theo lời dặn của Dược lão, men theo ngõ nhỏ để tìm cánh cửa phụ của dược đường.
Đi đến cuối ngõ, nàng nhìn thấy bên tay phải là một cánh cửa tương đối lớn, được sơn đỏ.
Nàng kéo vòng tròn đồng khấu trên cửa, "cộc cộc".
Chỉ chốc lát sau, Cố Vân Niệm liền nghe được tiếng bước chân truyền đến bên trong cánh cửa.
Dược lão nhìn thấy Cố Vân Niệm đứng ở ngoài cửa, có một chút kinh ngạc, "Cô bé, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?" nói xong, liền để Cố Vân Niệm tiến vào.
Cố Vân Niệm ngượng ngùng, cười nói: "Dược lão, con muốn mua một ít thuốc, cần dùng gấp."
Dược lão vịn một tay bên cánh cửa, "Muốn lấy thuốc gì tự đi mà chọn đi, ta ở đây chờ".
"Tốt!" Cố Vân Niệm cũng không khách khí, nàng tới gấp nên không chuẩn bị phương thuốc, nàng tự mình bốc thuốc so với viết ra phương thuốc rồi đưa cho Dược lão bốc còn nhanh hơn nhiều.
Lần trước tới đây, khi nàng nhìn qua quầy thuốc, đã đem vị trí các loại thuốc nhớ kỹ.
Kéo các ngăn kéo ra, nàng cũng không chần chừ, tự nhiên dùng một tay bốc từng loại dược liệu vào giấy gói, từng loại dược liệu được lấy ra đều có phân lượng giống nhau như đúc.
Dược lão đứng ở ngoài cửa, khiếp sợ nhìn Cố Vân Niệm trước quầy thuốc múa lượn như một con bướm, nhưng tay lấy thuốc lại không có bất kỳ sai lầm nào.
Mẫu chốt nhất chính là, nàng bốc thuốc không có phương thuốc để nhìn, giống như chỉ là tiện tay bốc vậy, từ đầu đến cuối dường như chưa một lần chần chừ dừng lại.
Việc này nói lên điều gì, chứng tỏ rằng cô bé này không chỉ đem phương thuốc nhớ kỹ trong đầu mà còn nhớ kỹ việc lão để thuốc ở những ngăn nào.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra, Dược lão không thể nghĩ ra, không thể nghĩ rằng Cố Vân Niệm bốc thuốc xong chỉ hết nửa canh giờ.
Dược lão thật không nghĩ tới, phương thuốc này, chính là Cố Văn Niệm tự mình nghiên cứu ra.
Cố Vân Niệm đem bộ ngân châm nhìn thấy đợt trước, từ trên quầy lấy xuống, đứng cạnh quầy thuốc, làm dứt mạch suy tư Dược lão, "Dược lão, ông có cồn và băng gạc không?"
"Có, cháu đợi chút!" Dược lão từ phía dưới ngăn tủ lấy ra cho Cố Vân Niệm cồn và băng gạc.
Cố Vân Niệm dùng tay mở ra mười mấy gói thuốc, nói: "Dược lão, tất cả số thuốc này tổng cộng bao nhiêu tiền."
Dược lão vừa rồi bị những hành động của Cố Vân Niệm làm cho rất là kinh ngạc, nghe xong câu nàng hỏi, tức giận mà trừng mắt, liếc nhìn Cố Vân Niệm.
"Cháu để lẫn các loại dược liệu vào cùng nhau, ta tính toán thế nào đây? Cháu không phải cần dùng gấp sao? Nhiều loại thuốc như thế này cũng không thể tính toán rõ ràng trong chốc lát. Cháu cứ mang về trước đi, lần sau mang theo phương thuốc tới sẽ tính lại số tiền."
"Cũng được ạ." Cố Vân Niệm gật đầu, nhanh tay gói lại các gói thuốc, lấy ra một xấp tiền để lên ngăn tủ phía trên, "Dược lão, con để tạm số tiền này ở đây, có lẽ còn cần lấy một số loại thuốc nữa, nếu không đủ sau này con sẽ bù thêm".
"Được rồi, đi nhanh đi!" Dược lão ra vẻ không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, chờ Cố Vân Niệm đi rồi mới đưa tay lên ngực để vuốt vuốt nơi trái tim đang đập mạnh.
Cố Vân Niệm mang theo một đống thuốc đi ra cửa, đi được một lúc, nhìn quanh ngõ nhỏ không thấy có ai, xung quanh rất vắng lặng, liền đem toàn bộ số thuốc mua được ném vào không gian, rảo bước rời đi.
Dọc theo đường đi, nàng cố tình để ý một chút, nhìn thấy không ít người dáng vẻ hung dữ ở rất nhiều nơi dò hỏi, tìm người.
Còn có một người vừa lúc bước qua bên cạnh nàng, ánh mắt âm lãnh đảo qua, đảo lại trên người nàng.
/24
|