Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 25: Chủ động

/132


Lúc này Phùng Liên Dung vẫn chưa ngủ, nàng còn đang vì chuyện hôm qua mà hối hận, buổi chiều liền mệt mỏi, cũng không đi nghỉ tạm, kết quả chờ được hắn đến đây.

Nàng cao hứng, cười đến còn ngọt hơn đường, đứng ở đối diện hắn, tỉ mỉ đánh giá gương mặt hắn.

“Không có gầy đi.” Nàng vui mừng.

Người cũng vẫn như vậy, mặc một cái áo dài màu lam, giống như thanh trúc dưới ánh trắng, làm người vừa thấy liền tim đập thình thịch.

Thái tử thấy nàng vẫn là bộ dáng si dại, hừ một tiếng nói: “Hôm qua sao lại đi ngủ? Nàng biết ta sẽ không đến?”

Đúng là giọng điệu hưng sư vấn tội.

Phùng Liên Dung vội nói: “Sớm biết Điện hạ sẽ tới, thiếp thân dù buồn ngủ muốn chết, cũng sẽ chờ! Chỉ là thiếp thân thấy Điện hạ mới về Kinh, chắc là có rất nhiều điều muốn cùng Hoàng thượng nói, cho nên thiếp thân...”

Nàng càng nói càng cảm thấy chột dạ.

Mặc dù có lẽ hắn sẽ không đến, nàng cũng nên chờ một chút a, sao bản thân lại đi ngủ?

Nàng vụng trộm giương mắt nhìn Thái tử, thấy hắn đang nhìn chăm chú vào bản thân, ánh mắt có chút kỳ quái, Phùng Liên Dung trong lòng nhảy dựng, giao đãi nói: “Thiếp thân được Hoàng thượng thưởng, biết Điện hạ vẫn nhớ đến thiếp thân, vậy nên cả người đều thoải mái, ăn uống no đủ, buồn ngủ quá không chịu được, liền, liền ngủ.”

Thái tử nghe được xùy một tiếng cười lên.

Đây mới là lời nói thật.

Hắn tiến lên phía trước một bước, ôm nàng vào trong ngực, sờ giống như sờ mèo con: “Giờ thì vui mừng rồi hả? Không gặp ta, nàng cũng có thể thỏa mãn? Nàng cũng ngủ được?”

Phùng Liên Dung nói: “Có thai rất dễ buồn ngủ, hơn nữa, làm sao có thể không gặp Điện hạ đây, sớm muộn mà thôi.” Lại duỗi tay ôm lấy eo hắn, cao thấp vuốt, cảm giác được thân thể hắn rắn chắc, nàng an tâm hơn, vùi đầu vào lòng hắn, nhẹ giọng nỉ non nói: “Dù sao trước sau gì Điện hạ cũng sẽ tới.”

Đúng vậy, hắn nhất định sẽ đến, nàng không cần phải gấp gáp.

Chính là hắn không đến, nàng cũng không hẳn là sẽ gấp gáp.

Thái tử nghe vậy, trong lòng lại có chút chua, vốn cô nương bình thường gả vào phu gia (nhà chồng), ly biệt ba tháng, sao có thể không muốn gặp đây, chưa nói còn đang có thai con của hai người, nhưng là nàng chỉ có thể chờ hắn đến.

Thái tử thở dài, ôm nàng ngồi xuống: “Về sau muốn gặp ta, bảo Lý Thiện Bình bọn họ đến truyền lời là được.”

Phùng Liên Dung giật mình nói: “Chuyện này có thể sao?”

“Có cái gì mà không thể, nàng chính là nương của con ta.” Hắn cúi đầu muốn nhìn bụng nàng, kết quả đập vào mắt là một bộ ngực cao ngất, căng quá đỗi.

To hơn trong trí nhớ không ít, ánh mắt Thái tử bị định trụ rồi.

Bị người nhìn nơi đó, Phùng Liên Dung mặt hết xanh lại đỏ, kéo kéo váy áo nói: “Áo mới làm đều rất lớn, nên thiếp thân vẫn mặc quần áo cũ, có chút nhỏ.”

Quần áo mới không phải không có, Thái tử đã chuẩn bị tốt cho nàng, có điều lại không lộ rõ vóc người, vốn là chờ bụng to sẽ mặc. Nhưng nàng muốn gặp Thái tử, tự nhiên muốn mặc xinh đẹp, nhưng quần áo lại có vẻ không quá vừa người, bản thân nàng mặc cũng bị chật có chút khó chịu.

“Rất tốt.” Thái tử lại nhìn một chút, không khỏi có chút tâm ý viên mã.

Phùng Liên Dung cúi đầu, đột nhiên cũng không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy trong thân thể rục rịch, cả người bắt đầu khẩn trương, hô hấp cũng nặng hơn một chút.

Thái tử nghe thấy, tim cũng đập nhanh hơn, nâng cằm nàng lên, liền hướng đôi môi màu hồng đào của nàng ép xuống.

Hai người rất lâu rồi chưa tiếp xúc như vậy, trái tim cả hai đều run rẩy.

Cả người Phùng Liên Dung lập tức mềm nhũn, chỉ biết gắt gao túm chặt lấy hắn, giống như không ôm, người sẽ bị rơi xuống vậy.

Tràng diện này không khỏi quá hương diễm.

Nhóm cung nhân đều thối lui.

Thái tử hôn một lát liền thấy cả người khô nóng, hận không thể ăn hết người trong lòng, có điều ở chỗ này không thích hợp, hơn nữa, hắn cũng không biết Phùng Liên Dung bây giờ có thể cùng phòng hay không, vạn nhất thương tổn đến con cũng không tốt lắm.

Hắn chậm rãi buông nàng ra.

Phùng Liên Dung còn đang nhắm mắt, vẻ mặt đắm chìm vào.

Hắn vỗ vỗ mặt nàng, trêu ghẹo: “Đang ngủ à?”

Loại thời điểm này sao có thể ngủ, Phùng Liên Dung che mặt, nhỏ giọng nói: “Buổi tối, Điện hạ có muốn thiếp thân hay không?”

Nàng khó chịu cực kỳ, đã nghĩ muốn hắn tiến vào mình, ba tháng này, nhớ hắn, cũng nhớ cái khác.

Thái tử nghe nàng nói vậy, sắc mặt khẽ biến thành hồng, ho khan một tiếng nói: “Nàng nói nàng...” Nhưng mắt thấy ánh mắt đầy chờ đợi của nàng, gương mặt lại kiều diễm như hoa, hắn sửa lời nói, “Để ta hỏi Chu thái y trước đã.”

Phùng Liên Dung mừng rỡ, liên tục hôn mấy cái lên môi hắn.

Lúc này Thái tử nghiêm túc hỏi chuyện về đứa nhỏ.

Phùng Liên Dung nói: “Còn chưa có động tĩnh gì, mới 4 tháng, nghe nói khi 5, 6 tháng sẽ đá bụng.”

Thái tử tò mò: “Đá, nhất định phải nói với ta!”

Phùng Liên Dung gật đầu, lại nói: “Bây giờ ngày nào thiếp thân cũng xem sách dạy đánh cờ, còn đọc lên cho hắn nghe nữa, về sau đứa nhỏ này chơi cờ khẳng định rất lợi hại.”

Thái tử buồn cười: “Bản thân nàng học đến đâu rồi? Đừng nhờ vào đứa nhỏ đến thắng ta.

Phùng Liên Dung không phục: “Thiếp lợi hại hơn một chút rồi.”

Thái tử ồ một tiếng, gọi người đến bày bàn cờ.

Hai người hạ mấy bàn, Phùng Liên Dung thua tất, tức giận nhìn Thái tử.

Thái tử chỉ cười, cuối cùng nói: “Nhường nàng, nàng lại mất hứng, bản thân từ từ suy nghĩ.”

Phùng Liên Dung hừ một tiếng, vuốt bụng nói: “Đứa nhỏ, con không chịu thua kém chút cho nương, về sau thắng cha con, biết không?”

Thái tử xem thường: “Không tiền đồ, quả nhiên chỉ dựa vào đứa nhỏ.”

“Dựa vào hắn, hắn chính là thịt tim gan của thiếp mà.” Phùng Liên Dung cười hì hì, lại cảm thán, “Đáng tiếc Chu thái y không nói với thiếp rốt cuộc là nam hay nữ, luôn nói, nói không chính xác.”

“Chờ sinh ra tự nhiên sẽ biết.” Thái tử xoa xoa đầu nàng, trong lòng hắn có sổ, có điều Chu thái y nói cũng không xác định, nhưng hắn không có suy nghĩ gì, là nam hay nữ đều giống nhau, cũng không phải chỉ sinh một đứa, nam nữ song toàn mới tốt.

Hắn đứng lên: “Ta đến đây cũng được một lát rồi, nàng mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Thật ra Phùng Liên Dung không sao cả, nàng chỉ muốn dính vào trên người hắn, có điều Thái tử nói như vậy, nàng cũng sẽ không thể nói ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Thái tử đi rồi.

Phùng Liên Dung ngồi một lát, lại có chút nghĩ mà sợ, nói với Chung ma ma : “Vừa rồi ta nói như vậy Điện hạ có tức giận hay không?”

Nàng chủ động muốn thị tẩm đó.

Bây giờ ngẫm lại, bản thân có chút da mặt dày, nào có thích hợp nói như vậy.

Chung ma ma cười nói: “Sẽ không, nếu tức giận sao có thể cùng chủ tử nói nhiều như vậy đây, chủ tử làm tốt lắm, nên như vậy thì phải như vậy đúng không, Điện hạ cũng là nam nhân, mà nam nhân ấy, khắp thiên hạ đều không khác nhau lắm.”

Phùng Liên Dung nhíu nhíu mày, lại lắc đầu: “Vừa rồi cũng là ta liều lĩnh.”

Quan trọng là nàng rất nhớ hắn, có câu một ngày không gặp như cách 3 năm, ba tháng này dài y như ba năm vậy, nàng khó lòng kìm nổi đưa ra yêu cầu này, về sau tự nhiên sẽ không.

Lại nói Thái tử trở lại chính điện, lát sau liền phái người đến hỏi Chu thái y, chuyện Phùng Liên Dung có thể cùng phòng hay không.

Ánh mắt của Chu thái y, Hoàng Ích Tam cũng không tốt nói cho Thái tử.

Dựa theo ý của Chu thái y, Thái tử cũng không phải chỉ có một quý nhân là Phùng quý nhân, trừ bỏ Thái tử phi, còn có 4 quý nhân khác mà, sao thế nào cũng phải Phùng quý nhân, không phải là đang có thai sao, làm càn!

Ý của Chu thái y chính là như vậy.

Nhưng Hoàng Ích Tam không dám nói a, vẫn chịu đựng ánh mắt của Chu thái y, quấn lấy hỏi rõ ràng.

Chu thái y đành nói chậm một chút là có thể, không cần quá mạnh, còn nói mấy tư thế.

Hoàng Ích Tam mặt đỏ bừng chạy về đến nơi, tố khổ với Nghiêm Chính: “Lần tới đổi ngươi đi hỏi.”

Nghiêm Chính: .....

Hoàng Ích Tam đi nói cho Thái tử, Thái tử nhịn mấy ngày, buổi tối liền tiếp Phùng Liên Dung đến chính điện.

Hai người chậm rãi, chậm rãi hầm cả đêm.

Thái tử mới phát hiện, đây quả thực là một chuyện không dễ chơi.

Thỏa mãn thì thỏa mãn, nhưng lại mài người đến độ cả người không còn khí lực.

Hai người tẩy rửa xong, Phùng Liên Dung xấu hổ, cảm thấy mệt Thái tử, ăn năn nói: “Chỉ lần này thôi, sau này thiếp thân vẫn nên dưỡng thai cho thật tốt.”

Thái tử lại nhớ lại bộ dáng của nàng vừa rồi, trêu chọc nói: “Sau này còn nhiều hơn ba tháng đấy, nàng nhịn được.”

Phùng Liên Dung đỏ mặt, nhịn không được cũng phải nhịn a.

Nàng bây giờ đã không thể hầu hạ tốt hắn, đừng nói sau này bụng còn to lên.

Thái tử nói: “Sau này nói tiếp, ngủ đi.”

Hai người ôm liền ngủ.

Kết quả nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Thái tử thì không vậy, ngủ ngủ, lại nghĩ, bản thân nửa đêm có đụng vào bụng Phùng Liên Dung không, hoặc là xoay người đụng vào nàng, Thái tử hối hận, hai người hẳn là không nên ngủ chung mà!

Nhưng là cúi đầu nhìn Phùng Liên Dung, nàng rúc vào trong ngực hắn, ngủ miễn bàn có bao nhiêu ngon.

Thái tử không đành lòng đánh thức nàng, chỉ phải tự mình lo lắng đề phòng cả đêm.

/132

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status