Cảm ơn bạn 0988901994 và kennynguyen4458 đã ủng hộ tlt và KP cho truyện!! Đây là động lực để tác kiên trì hơn với tác phẩm này!
----
Tiện tỳ...sao ngươi dám!!
Nhìn thấy Vân Vận một bàn tay đánh lên má Lâm Minh, chưa kịp để hắn nói gì thì Yên Nhiên đã bạo nộ gầm thét lên, ánh mắt trở nên quyết tuyệt như đang nhìn phản đồ khi nhục thần linh của mình.
Sau đó, Yên Nhiên lật tay lấy ra một viên thuỷ tinh đen kịt có chứa ma pháp khống hồn, lập tức truyền ma lực vào bên trong đó, khiến Vân Vận thống khổ ngã rạp xuống đất, hai mắt trở nên mê mang lên.
Trong miệng liên tục thì thào lấy những câu đại loại như
Phải nghe lời Yên Nhiên...
Nghe lời....
Lâm Minh vuốt má mà cười, một tát đó hắn muốn tránh đi chỉ là chuyện đơn giản, tuy vậy hắn lại muốn xem xem hai thầy trò này có thể diễn ra vở kịch vui gì cho hắn xem.
Lắc mình một cái, thân ảnh Lâm Minh lại ngồi ngay ngắn trên chủ toạ, âm thanh nhàn nhạt của hắn vang lên
Yên nô, xem ra nhiệm vụ điều giáo Vân Vận ngươi làm không tốt nhỉ??
Chỉ là một câu hỏi rất bình thường nhưng lại khiến Yên Nhiên dung nhan thất sắc, lập tức quỳ rạp xuống đất xưng tội
Yên nô đáng chết vạn lần...
Đó không phải câu nói ta muốn nghe!
Lâm Minh nhíu mày, ngữ khí tràn đầy không vui.
Cho ngươi một khắc, không khiến ta hài lòng thì hậu quả ngươi hiểu..
Yên Nhiên sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến nếu bản thân làm không xong thì sẽ bị chủ nhân vứt bỏ đi, đối với cô đây chính là sự tình kinh khủng nhất ở trên đời.
Lập tức không chút do dự, cô Vâng một tiếng rồi đứng dậy, quay mặt về phía Vân Vận.
Trên khuôn mặt đẹp của Yên Nhiên, giăng đầy băng sương hận ý, cứ như đang nhìn kẻ thù giết cha của mình, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu thân ảnh yêu kiều trước mặt.
Trong mắt cô, đây đã không còn là vị sư phụ kính yêu nữa, mà chỉ là một con điếm thấp hèn dám chạm tay dơ bẩn vào vị thần mà cô thờ phụng.
Ma pháp khống hồn giải trừ, nét mặt Vân Vận mờ mịt nhìn về phía Yên Nhiên đang mặt lạnh tiến đến, một cảm giác nguy hiểm tột cùng báo động inh ỏi trong lòng.
Tuy vậy, trong tận sâu suy nghĩ, Vân Vận hoàn toàn không hề có một chút ý chống cự nào, chỉ biết run rẩy ngồi đó, nước mắt đảo quanh hốc mắt, một bộ nhu nhược nữ hài.
Hai chân Vân Vận run lên, một dòng nước vàng cứ vậy lan rộng ra trên thảm nhung....
Yên Nhiên sắc mặt băng lãnh đứng trước, bàn tay trắng nõn đưa lên, sau đó không chút do dự tát xuống
Ba
Trên da mặt trắng mịn của Vân Vận lập tức xuất hiện thủ ấn đỏ tươi, ánh mắt cô tràn đầy không thể tin nhìn lấy nữ đệ tử mình yêu thương nhất, nước mắt như mưa rơi tích tích chảy xuống
Tại sao....?
Ba
Lại một cái tát giáng xuống mặt Vân Vận.
Quỳ
Yên Nhiên nói một cách lạnh lùng, thần thái không cho một tia phản kháng.
Bị ma pháp khống hồn ảnh hưởng, Vân Vận chỉ có thể kiều khiếp mà làm theo, như một tiểu hài làm sai việc mà vừa khóc vừa quỳ lên.
Ba
Ngẩng mặt lên nhìn ta
Yên Nhiên lại một cái tát giáng xuống, lạnh giọng quát
Vâng
Nói, tại sao ngươi dám ra tay xúc phạm chủ nhân?
Nghe vậy, ánh mắt Vân Vận loé lên chút hắc quang đen kịt, nhưng rất nhanh biến mất, rồi trở lại bình thường dùng giọng điệu nức nở nói ra
Bởi vì...hắn sờ ngực ta...nên...
Đó chính là sai lầm của ngươi...là đại nghịch bất đạo..không thể tha thứ!!
Ta sai... Vân Vận mê mang.
Yên Nhiên khoé môi cong lên một nụ cười ác ý, bắt đầu tà ác mà uốn nắn lấy tư tưởng sư phụ mình
Cơ thể ngươi chỉ là thứ thấp kém, bẩn thỉu...được chủ nhân chạm vào chính là phúc đức nhiều kiếp. Vậy mà ngươi lại dám phản kháng, chính là tội nghiệt không thể tha thứ được
Vân Vận cúi đầu, trong mắt xuất hiện giãy dụa, nhưng rất nhanh đã bị hắc quang cắn nuốt mất, ngữ khí đau khổ mà khóc nấc
Vâng....ta sai...là ta sai rồi...
Ngươi phạm sai lầm...là tội nghiệt lớn...cả đời cũng vô pháp bù lại....
V-â-ng
Vậy ngươi còn không mau đến xin lỗi!
Vâng
Vân Vận đứng lên, nhưng lập tức bị Yên Nhiên một cái tát tai đánh ngã, quát lạnh
Thành ý của ngươi đâu, dùng bốn chi như mẫu cẩu bò đến...
Vân Vận mím chặt môi, nước mắt chảy như mưa trên mặt ngọc, sau đó thật sự từng bước bò đến dưới chân Lâm Minh, cúi thấp đầu nức nở lấy
Lâm thiếu... Là ta sai rồi, ngươi tha thứ ta được không... Ta không phải cố ý.
Lâm y cười nhạt, thú vị dùng một chân dẫm lên mái tóc đen mượt mà của Vân Vận mà hỏi
Vân tông chủ ngươi là có tội gì??
Ta phạm vào thiên đại sai lầm, cơ thể dơ bẩn thấp kém này được Lâm thiếu chơi đùa đã là phúc phận, vậy mà còn dám phản kháng, tội đáng chết vạn lần...
Nét mặt Vân Vận kiều khiếp nói, một dang này nếu để người ngoài thấy được chắc chắn sẽ nhấc lên phong ba bão táp khắp cả đế quốc.
Dù gì thì, cô gái trước mặt này cũng được bầu chọn là nữ thần trong mộng của vô số nam nhân tài tuấn, bây giờ lại thấp hèn cúi đầu trước một người đàn ông để mặc đối phương lăng nhục.
Nhã Phi chứng kiến tất cả, nhưng cô cũng thân ốc còn lo chưa xong, nên cũng chỉ có thể thở dài mà đồng tình, sau đó lại liên tưởng đến bản thân mà bi thương lên...
Lâm thiếu, không biết ta phải làm sao mới chuộc lại được lỗi lầm của ta...ta nguyện làm mọi thứ để được chuộc tội...
Hắc hắc... Vừa rồi ta chỉ là hơi chút sờ soạng một chút cái mông của ngươi đã bị ngươi đánh thành như vậy... Ngươi còn có mặt mũi nói xin lỗi ta sao?
Thực xin lỗi... Thật sự thật có lỗi... Ta không phải cố ý.
Yêu kiều khuôn mặt đẹp che kín nước mắt, van xin nức nở âm thanh, còn có vô tận hắc quang bao phủ hạt giống đại đạo, tất cả tất cả đều khiến Lâm Minh cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Hắn cũng cảm thấy bản thân có vẻ ngày càng bị tính cách Thiên Ma ảnh hưởng, tuy nhiên hắn cóc thèm quan tâm, chỉ đơn thuần là thích thì làm mà thôi, cho dù đó có là việc tàn ác hay vô đạo đức thế nào thì cũng mặc kệ...
Xoay người...nâng cao kiều đồn ngươi lên...
Lâm Minh dâm dâm ra lệnh.
Vân Vận nét mặt hiện ra sự giãy dụa mãnh liệt, nhưng sau đó bị đè nén xuống, xoay người nâng cao kiều đồn tròn trịa của mình lên trước mặt hắn.
Ma thủ của Lâm Minh đưa ra không chút lưu tình giày xéo lấy kiều đồn mềm mại, cảm giác kỳ dị nhanh chóng lan tràn toàn thân Vân Vận khiến da thịt cô nổi lên một lớp hồng hà mê người, nước mắt khuất nhục lại một lần nữa chảy xuống.
Hôm nay có lẽ là ngày mà Vân Vận rơi lệ nhiều nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời của mình...
Bốp ~~
Tư thái khuất phục nhu nhược của Vân Vận khiến Lâm Minh thú tính tăng cao, bất ngờ một chưởng vỗ xuống tạo nên một âm thanh dâm đãng
Ân...đừng...mà..
Bốp~~
Bốp~~
Ân...aaaa...đau...đừng đánh...ân ân..đừng đánh mà...
Mũi quỳnh thở dốc, lệ nhan nổi lên hồng hà, trong hốc mắt lại uông uông thủy quang, Vân Vận chỉ có thể nức nở rên rỉ cầu xin lấy, nhưng cơ thể lại không dám một chút phản kháng
Hắc, chẳng phải ngươi nói cơ thể dâm tiện này được ta chơi là phúc hay sao?? Thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn chuộc lỗi nữa à..?
Ưm...ưm...không...không...ta muốn chuộc lỗi...aaaaa...đánh nữa đi....chơi nát cơ thể dâm dục này đi...ư ư ư....chuộc lỗi.... chuộc lỗi.....ta phải chuộc lỗi....
Một câu của Lâm Minh khiến cơ thể Vân Vận căng cứng, bắt đầu điên cuồng gào thét lên, hoàn toàn vứt đi nhân cách, thân phận, tự tôn của mình mà rơi vào sa đoạ.
Bi thương, chua xót, nhục nhã, dục cảm....từng cảm xúc tiêu cực đan xen trong tâm hồn Vân Vận, nhanh chóng nhuộm đen lấy đại đạo hạt giống, dẫn cô hướng đến thâm uyên hủy diệt mà dấn sâu vào...
Đau lòng sao? Lòng chua xót sao? Tuyệt vọng sao? Muốn thoát khỏi đây hết thảy sao?
Âm thanh của Yên Nhiên bên cạnh như ma âm của ác quỷ vang lên, tiến thêm một bước dẫn linh hồn Vân Vận vào hố đen tuyệt vọng.
Như vậy thì chuộc lỗi đi a, đây đều là tội nghiệt của ngươi
Hướng chủ nhân kính dâng hết thảy, cắm sừng vị hôn phu của ngươi, ngươi càng cảm thấy thống khổ thì sẽ càng được cứu rỗi, càng nhục nhã sẽ càng thấy hạnh phúc...
Chuộc lỗi đi....!!
Ps: ý tưởng truyện lấy từ nhiều bộ dâm thư, bạn nào có thấy quen thì cũng đừng lấy làm lạ!
----
Tiện tỳ...sao ngươi dám!!
Nhìn thấy Vân Vận một bàn tay đánh lên má Lâm Minh, chưa kịp để hắn nói gì thì Yên Nhiên đã bạo nộ gầm thét lên, ánh mắt trở nên quyết tuyệt như đang nhìn phản đồ khi nhục thần linh của mình.
Sau đó, Yên Nhiên lật tay lấy ra một viên thuỷ tinh đen kịt có chứa ma pháp khống hồn, lập tức truyền ma lực vào bên trong đó, khiến Vân Vận thống khổ ngã rạp xuống đất, hai mắt trở nên mê mang lên.
Trong miệng liên tục thì thào lấy những câu đại loại như
Phải nghe lời Yên Nhiên...
Nghe lời....
Lâm Minh vuốt má mà cười, một tát đó hắn muốn tránh đi chỉ là chuyện đơn giản, tuy vậy hắn lại muốn xem xem hai thầy trò này có thể diễn ra vở kịch vui gì cho hắn xem.
Lắc mình một cái, thân ảnh Lâm Minh lại ngồi ngay ngắn trên chủ toạ, âm thanh nhàn nhạt của hắn vang lên
Yên nô, xem ra nhiệm vụ điều giáo Vân Vận ngươi làm không tốt nhỉ??
Chỉ là một câu hỏi rất bình thường nhưng lại khiến Yên Nhiên dung nhan thất sắc, lập tức quỳ rạp xuống đất xưng tội
Yên nô đáng chết vạn lần...
Đó không phải câu nói ta muốn nghe!
Lâm Minh nhíu mày, ngữ khí tràn đầy không vui.
Cho ngươi một khắc, không khiến ta hài lòng thì hậu quả ngươi hiểu..
Yên Nhiên sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến nếu bản thân làm không xong thì sẽ bị chủ nhân vứt bỏ đi, đối với cô đây chính là sự tình kinh khủng nhất ở trên đời.
Lập tức không chút do dự, cô Vâng một tiếng rồi đứng dậy, quay mặt về phía Vân Vận.
Trên khuôn mặt đẹp của Yên Nhiên, giăng đầy băng sương hận ý, cứ như đang nhìn kẻ thù giết cha của mình, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu thân ảnh yêu kiều trước mặt.
Trong mắt cô, đây đã không còn là vị sư phụ kính yêu nữa, mà chỉ là một con điếm thấp hèn dám chạm tay dơ bẩn vào vị thần mà cô thờ phụng.
Ma pháp khống hồn giải trừ, nét mặt Vân Vận mờ mịt nhìn về phía Yên Nhiên đang mặt lạnh tiến đến, một cảm giác nguy hiểm tột cùng báo động inh ỏi trong lòng.
Tuy vậy, trong tận sâu suy nghĩ, Vân Vận hoàn toàn không hề có một chút ý chống cự nào, chỉ biết run rẩy ngồi đó, nước mắt đảo quanh hốc mắt, một bộ nhu nhược nữ hài.
Hai chân Vân Vận run lên, một dòng nước vàng cứ vậy lan rộng ra trên thảm nhung....
Yên Nhiên sắc mặt băng lãnh đứng trước, bàn tay trắng nõn đưa lên, sau đó không chút do dự tát xuống
Ba
Trên da mặt trắng mịn của Vân Vận lập tức xuất hiện thủ ấn đỏ tươi, ánh mắt cô tràn đầy không thể tin nhìn lấy nữ đệ tử mình yêu thương nhất, nước mắt như mưa rơi tích tích chảy xuống
Tại sao....?
Ba
Lại một cái tát giáng xuống mặt Vân Vận.
Quỳ
Yên Nhiên nói một cách lạnh lùng, thần thái không cho một tia phản kháng.
Bị ma pháp khống hồn ảnh hưởng, Vân Vận chỉ có thể kiều khiếp mà làm theo, như một tiểu hài làm sai việc mà vừa khóc vừa quỳ lên.
Ba
Ngẩng mặt lên nhìn ta
Yên Nhiên lại một cái tát giáng xuống, lạnh giọng quát
Vâng
Nói, tại sao ngươi dám ra tay xúc phạm chủ nhân?
Nghe vậy, ánh mắt Vân Vận loé lên chút hắc quang đen kịt, nhưng rất nhanh biến mất, rồi trở lại bình thường dùng giọng điệu nức nở nói ra
Bởi vì...hắn sờ ngực ta...nên...
Đó chính là sai lầm của ngươi...là đại nghịch bất đạo..không thể tha thứ!!
Ta sai... Vân Vận mê mang.
Yên Nhiên khoé môi cong lên một nụ cười ác ý, bắt đầu tà ác mà uốn nắn lấy tư tưởng sư phụ mình
Cơ thể ngươi chỉ là thứ thấp kém, bẩn thỉu...được chủ nhân chạm vào chính là phúc đức nhiều kiếp. Vậy mà ngươi lại dám phản kháng, chính là tội nghiệt không thể tha thứ được
Vân Vận cúi đầu, trong mắt xuất hiện giãy dụa, nhưng rất nhanh đã bị hắc quang cắn nuốt mất, ngữ khí đau khổ mà khóc nấc
Vâng....ta sai...là ta sai rồi...
Ngươi phạm sai lầm...là tội nghiệt lớn...cả đời cũng vô pháp bù lại....
V-â-ng
Vậy ngươi còn không mau đến xin lỗi!
Vâng
Vân Vận đứng lên, nhưng lập tức bị Yên Nhiên một cái tát tai đánh ngã, quát lạnh
Thành ý của ngươi đâu, dùng bốn chi như mẫu cẩu bò đến...
Vân Vận mím chặt môi, nước mắt chảy như mưa trên mặt ngọc, sau đó thật sự từng bước bò đến dưới chân Lâm Minh, cúi thấp đầu nức nở lấy
Lâm thiếu... Là ta sai rồi, ngươi tha thứ ta được không... Ta không phải cố ý.
Lâm y cười nhạt, thú vị dùng một chân dẫm lên mái tóc đen mượt mà của Vân Vận mà hỏi
Vân tông chủ ngươi là có tội gì??
Ta phạm vào thiên đại sai lầm, cơ thể dơ bẩn thấp kém này được Lâm thiếu chơi đùa đã là phúc phận, vậy mà còn dám phản kháng, tội đáng chết vạn lần...
Nét mặt Vân Vận kiều khiếp nói, một dang này nếu để người ngoài thấy được chắc chắn sẽ nhấc lên phong ba bão táp khắp cả đế quốc.
Dù gì thì, cô gái trước mặt này cũng được bầu chọn là nữ thần trong mộng của vô số nam nhân tài tuấn, bây giờ lại thấp hèn cúi đầu trước một người đàn ông để mặc đối phương lăng nhục.
Nhã Phi chứng kiến tất cả, nhưng cô cũng thân ốc còn lo chưa xong, nên cũng chỉ có thể thở dài mà đồng tình, sau đó lại liên tưởng đến bản thân mà bi thương lên...
Lâm thiếu, không biết ta phải làm sao mới chuộc lại được lỗi lầm của ta...ta nguyện làm mọi thứ để được chuộc tội...
Hắc hắc... Vừa rồi ta chỉ là hơi chút sờ soạng một chút cái mông của ngươi đã bị ngươi đánh thành như vậy... Ngươi còn có mặt mũi nói xin lỗi ta sao?
Thực xin lỗi... Thật sự thật có lỗi... Ta không phải cố ý.
Yêu kiều khuôn mặt đẹp che kín nước mắt, van xin nức nở âm thanh, còn có vô tận hắc quang bao phủ hạt giống đại đạo, tất cả tất cả đều khiến Lâm Minh cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Hắn cũng cảm thấy bản thân có vẻ ngày càng bị tính cách Thiên Ma ảnh hưởng, tuy nhiên hắn cóc thèm quan tâm, chỉ đơn thuần là thích thì làm mà thôi, cho dù đó có là việc tàn ác hay vô đạo đức thế nào thì cũng mặc kệ...
Xoay người...nâng cao kiều đồn ngươi lên...
Lâm Minh dâm dâm ra lệnh.
Vân Vận nét mặt hiện ra sự giãy dụa mãnh liệt, nhưng sau đó bị đè nén xuống, xoay người nâng cao kiều đồn tròn trịa của mình lên trước mặt hắn.
Ma thủ của Lâm Minh đưa ra không chút lưu tình giày xéo lấy kiều đồn mềm mại, cảm giác kỳ dị nhanh chóng lan tràn toàn thân Vân Vận khiến da thịt cô nổi lên một lớp hồng hà mê người, nước mắt khuất nhục lại một lần nữa chảy xuống.
Hôm nay có lẽ là ngày mà Vân Vận rơi lệ nhiều nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời của mình...
Bốp ~~
Tư thái khuất phục nhu nhược của Vân Vận khiến Lâm Minh thú tính tăng cao, bất ngờ một chưởng vỗ xuống tạo nên một âm thanh dâm đãng
Ân...đừng...mà..
Bốp~~
Bốp~~
Ân...aaaa...đau...đừng đánh...ân ân..đừng đánh mà...
Mũi quỳnh thở dốc, lệ nhan nổi lên hồng hà, trong hốc mắt lại uông uông thủy quang, Vân Vận chỉ có thể nức nở rên rỉ cầu xin lấy, nhưng cơ thể lại không dám một chút phản kháng
Hắc, chẳng phải ngươi nói cơ thể dâm tiện này được ta chơi là phúc hay sao?? Thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn chuộc lỗi nữa à..?
Ưm...ưm...không...không...ta muốn chuộc lỗi...aaaaa...đánh nữa đi....chơi nát cơ thể dâm dục này đi...ư ư ư....chuộc lỗi.... chuộc lỗi.....ta phải chuộc lỗi....
Một câu của Lâm Minh khiến cơ thể Vân Vận căng cứng, bắt đầu điên cuồng gào thét lên, hoàn toàn vứt đi nhân cách, thân phận, tự tôn của mình mà rơi vào sa đoạ.
Bi thương, chua xót, nhục nhã, dục cảm....từng cảm xúc tiêu cực đan xen trong tâm hồn Vân Vận, nhanh chóng nhuộm đen lấy đại đạo hạt giống, dẫn cô hướng đến thâm uyên hủy diệt mà dấn sâu vào...
Đau lòng sao? Lòng chua xót sao? Tuyệt vọng sao? Muốn thoát khỏi đây hết thảy sao?
Âm thanh của Yên Nhiên bên cạnh như ma âm của ác quỷ vang lên, tiến thêm một bước dẫn linh hồn Vân Vận vào hố đen tuyệt vọng.
Như vậy thì chuộc lỗi đi a, đây đều là tội nghiệt của ngươi
Hướng chủ nhân kính dâng hết thảy, cắm sừng vị hôn phu của ngươi, ngươi càng cảm thấy thống khổ thì sẽ càng được cứu rỗi, càng nhục nhã sẽ càng thấy hạnh phúc...
Chuộc lỗi đi....!!
Ps: ý tưởng truyện lấy từ nhiều bộ dâm thư, bạn nào có thấy quen thì cũng đừng lấy làm lạ!
/90
|